Chương 5: Mật ong, táo và mực

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Hermione thức dậy vào sáng Chủ nhật, thấy Ginny đã thức dậy và đang lục lọi tủ quần áo của họ.

"Gin?" Hermione buồn bã hỏi. Cô chỉ có chút cảm giác nôn nao sau cơn say.

"Ồ tốt quá, chị tỉnh rồi. Em đang cố quyết định xem cả hai chúng ta sẽ mặc gì tới bữa tiệc Halloween của Slughorn tối nay."

Cô gái tóc đỏ lật thêm vài chiếc móc treo nữa. "Chị cần phải tìm một alpha, và sớm thôi. Em hoàn toàn ủng hộ việc chị được ở bên Malfoy, nụ hôn tối qua của hai người cực kỳ nóng bỏng."

"Nhưng, đề phòng trường hợp chị thấy kỳ quặc và thiếu kiên nhẫn về chuyện đó, chúng ta sẽ tìm kiếm tất cả thịt vào tối nay vào năm thứ 7 và năm thứ 8. Slughorn chỉ mời những người trong độ tuổi hợp pháp nên chúng ta không phải lo lắng về điều đó."

Hermione cảm thấy một niềm vui dâng trào trong cô khi nhớ lại nụ hôn của cô với Draco. Toàn thân cô cảm thấy ấm áp và lâng lâng khi nghĩ về anh.

Cô không chắc sau đó mình sẽ nhìn thẳng vào mặt anh như thế nào. Cô không muốn anh cảm thấy có bất kỳ nghĩa vụ nào vì điều này, hoặc làm căng thẳng mối quan hệ hợp tác của họ đối với những chữ rune cổ.

Các tuyến của Hermione không còn ngứa nữa, khiến cô nghi ngờ rằng chúng đã nổi hẳn lên.

Cuộc hẹn của cô với Bà Pomfrey phải đến ngày mai, nhưng cô muốn chắc chắn rằng mình an toàn trước khi đến bữa tiệc của Slughorn với những alpha đang rình mò.

"Hãy tiếp tục nhìn qua quần áo của chị nếu em muốn." Hermione nói. Cô thay tất, giày, váy, áo cài cúc và áo len, nhưng lại cởi bỏ bộ áo choàng đi học trang trọng. "Chị sẽ đến bệnh viện để xem miếng vá dành cho tuyến giao phối của mình."

"Em tưởng chị còn có một khoảng thời gian trước khi điều đó xảy ra." Ginny ngừng lục lọi tủ quần áo và đến gần Hermione, trên mặt cô ấy có chút lo lắng. "Không phải tuần trước chị chỉ ở mức 85% thôi sao? Chúng không được hiển thị đầy đủ cho đến 90%. Cổ của chị có còn ngứa nữa không?

Cô vén tóc Hermione ra khỏi cổ, cẩn thận không chạm vào. "Bây giờ chị có chút khó chịu đấy." Người tóc đỏ ngạc nhiên nói.

"Nó không còn ngứa nữa kể từ khi Draco chạm vào nó tối qua." Hermione nói, mặt cô nóng bừng.

"Ồ, giờ là Draco phải không?" Ginny trêu chọc nói. Hermione đánh vào tay cô.

"Tôi nghĩ đó chỉ là sự trùng hợp ngẫu nhiên về cơn ngứa."

"Nhảm nhí, chị biết điều đó." Ginny nói. "Em cá là anh ấy đã thúc đẩy bài thuyết trình của chị, ảnh là một alpha chính thức còn gì nữa. Đó là điều Harry đã làm với em. Đó là lý do tại sao em đã vượt qua chị dù chị trình bày trước."

Dù chỉ có hai người ở trong phòng cách âm nhưng Ginny vẫn hạ giọng. "Omega của chị có nói chuyện khi ở cạnh anh ấy không?"

"Ginny!!" Hermione cảnh báo.

"Đó hoàn toàn là có!" Ginny khóc trong chiến thắng. "Hermione, điều đó thật thú vị. Điều đó có nghĩa là 2 người siêu tương thích. Hãy nhờ anh ấy giúp chị vượt qua cơn nóng!"

"Tuyệt đối không." Hermione rít lên. "Anh ấy không có nghĩa vụ gì cả. Hơn nữa, nó có thể làm hỏng dự án ngọc của bọn chị."

"Anh ấy đứng thứ hai trong mọi năm chỉ sau chị thôi. Không đời nào anh ấy để bất cứ điều gì cá nhân cản trở việc học của chị. Tại sao chị lại ngại hỏi? Nó không có nghĩa gì là vĩnh viễn, vì vậy sáng nay chị lại đến gặp bà Pomfrey."

Hermione vặn vẹo bên trong. "Nếu đó chỉ là vấn đề sinh học thì sao? Anh ấy dường như không thèm nhìn tôi lần thứ hai cho đến khi omega của tôi đến thư viện vài tuần trước."

"Đầu tiên, tại sao chị không kể cho em nghe câu chuyện này?" Mặt Hermione lại đỏ bừng. "Bình tĩnh nào Granger, trông chị gần giống như đang bị động dục vậy." Ginny đấm vào vai cô một cách tự nhiên.

"Thứ hai,..." cô gái tóc đỏ tiếp tục, "...anh ấy có lẽ lo lắng vì chị là phù thủy nổi tiếng của bộ ba vàng và anh ấy là một cựu tử thần thực tử bị thất sủng. Không hẳn là một bộ đôi mà mọi người mong đợi được gặp phải không?"

"Chị không quan tâm đến quá khứ của anh ấy." Hermione ngắt lời.

Ginny trợn mắt. "Em biết chị không. Có lẽ anh ấy chỉ do dự vì chưa hoàn toàn tin rằng chị không quan tâm. Nếu chị không nói rõ với anh ấy, có lẽ anh ấy sẽ tiếp tục do dự ".

"Chị tưởng alpha là những người dám nghĩ dám làm." Hermione thận trọng nói.

"Em nghĩ anh ấy là một alpha đáng kính, người quan tâm đến mong muốn của chị hơn là của chính anh ấy." Ginny nói.

Một niềm vui sướng trào dâng trong Hermione khi nghĩ đến điều đó.

* * *

Hermione vung chân lo lắng. Cô đang ngồi trên bệ trong bệnh xá trong khi bà Pomfrey kiểm tra trình tự DNA của cô.

"Chà, em Granger, em đã vượt xa dòng thời gian mà ta mong đợi. Bài thuyết trình của em đạt tới 93%. Em thật thông minh khi đến gặp ta sáng nay." Bà quản lý nói. "Xin nhắc nhở rằng tốc độ 90% hoặc cao hơn sẽ cho phép em bị ép vào đợt nóng đầu tiên bởi một con alpha đang lún."

Hermione thở dài nhẹ nhõm vì đã tìm được người phụ nữ đó sớm.

Bà Pomfrey đưa cho cô một tấm phim trong suốt. "Đây là chiếc băng bị mê hoặc. Người xem bên ngoài khó có thể nhìn thấy. Khi em bóc nó ra ban đầu, nó sẽ nhận ra dấu ấn ma thuật của em và không ai ngoài em có thể xóa nó. Nó sẽ ngăn vết cắn xuyên qua tuyến của em, mặc dù nó vẫn có thể hơi nhức một chút."

Người quản lý giơ một chiếc gương nhỏ lên và Hermione đặt miếng băng lên tuyến giao phối ở bên trái cổ cô. Nó hòa quyện gần như liền mạch.

Pomfrey thở dài khó chịu rồi phóng hết tốc lực về phía trước. "Em Granger, cho phép ta nhắc lại nỗi lo lắng của mình về việc tìm kiếm một đối tác nhiệt tình. Bây giờ em đã tiến gần hơn đến việc trải nghiệm điều này so với dự đoán ban đầu của ta và ta rất ghét phải thấy em bị tổn thương khi cố gắng vượt qua chuyện này một mình."

Người quản lý tiếp tục, "Tôi đã có vài cuộc gặp với bà hiệu trưởng về bữa tiệc sắp tới của Giáo sư Slughorn. Mặc dù ban đầu cả hai chúng tôi đều phản đối ý tưởng này, nhưng chúng tôi lạc quan một cách thận trọng rằng nó có thể giúp các omega và alpha trẻ tuổi tìm được một đối tác nhiệt tình và mang lại lợi ích cho họ về lâu dài. Em có thể cân nhắc các lựa chọn của mình ở đó."

Hermione gật đầu cứng ngắc, xung đột và khó chịu cuộn lên trong bụng cô.

* * *

Con sư tử bên trong của Hermione cụp đuôi lại và chạy đi với ý nghĩ sẽ gặp lại Draco trước bữa tiệc của Slughorn.

Cô ở trong ký túc xá cả ngày. Ginny đến rồi đi, liếc nhìn Hermione nhưng may mắn thay cô ấy vẫn im lặng và để cô hoảng sợ trong yên bình.

Hermione cố gắng thư giãn bằng cách tắm bong bóng. Cô quyết định thử dùng muối ngâm táo xanh. Cô chải lọ thuốc làm xoăn mật ong lên tóc, buộc thành nút trên đỉnh đầu rồi ngâm mình trong bồn.

Ginny gõ cửa phòng tắm chung trước khi bước vào.

"Buổi tối vui vẻ." Cô gái tóc đỏ vừa hát vừa bước vào trong chiếc áo choàng bông và đi dép lê. "Đã đến lúc chuẩn bị sẵn sàng. Chị có cảm thấy tốt hơn sau khi trốn cả ngày không? Lấy lại chút can đảm đó?"

"KHÔNG." Hermione rên rỉ. Cô bước vào chiếc áo choàng khi bồn tắm bắt đầu cạn nước và cùng Ginny ngồi vào bàn trang điểm.

"Đoán xem ai đã ngồi trong phòng sinh hoạt chung nhìn chằm chằm vào cánh cửa nhà Gryffindor cả ngày?" Ginny hỏi với giọng trêu chọc.

"Anh ta không làm vậy." Hermione thở dài.

"Em nghĩ anh ấy có thể ngửi thấy sự lo lắng của chị. Chị đang tỏa ra một cơn bão pheromone. Và anh ấy không phải là alpha duy nhất trong phòng sinh hoạt chung. Chị đang làm cho tất cả bọn họ khá bất an đấy!" Ginny cười lớn.

Hermione vẫy tay uốn cong lông mi và làm cho chúng đậm hơn màu tự nhiên của cô một chút. Cô thoa một loại thuốc làm mịn da khắp mặt và một loại son dưỡng ẩm vào môi để chống lại tình trạng khô hanh của mùa hanh khô.

Ginny giúp cô buộc hai lọn tóc của mình thành một chiếc vương miện đơn giản và cố định nó bằng một chiếc ghim vàng có chứa một viên ngọc trai lớn. Những lọn tóc còn lại của cô vẫn xõa xuống và gợn sóng.

Bản thân cô gái tóc đỏ đã chọn kiểu thắt nút nửa trên, nửa dưới.

Hermione khoác lên mình chiếc áo choàng trang trọng. Áo choàng tương tự như những chiếc váy dài đến sàn trang trọng của Muggle. Sự khác biệt chính là tay áo dài vừa vặn bên dưới tay áo váy tiêu chuẩn kết hợp với quần legging cùng màu (để duy trì yếu tố "trang trọng") cũng như cà vạt ở phía trước hoặc phía sau (để duy trì yếu tố "áo choàng").

Áo choàng của cô ấy chắc chắn đã đưa ra một tuyên bố. Chúng có màu xanh ngọc bích đậm với những bông hoa màu đồng. Đường viền cổ hình chữ V làm nổi bật bộ ngực của cô và chiếc áo choàng được buộc ở phía sau, giúp bộ trang phục ôm sát vòng eo của cô một cách ấn tượng.

Ginny đang mặc áo choàng màu xanh đậm. Của cô ấy có đường viền cổ xếp nếp làm nổi bật vòng một và một đường xẻ chạy cao lên đùi. "Để cho phép em đá đít khi cần thiết." Cô ấy giải thích trong khi khoe nó. Áo choàng của cô được buộc gọn gàng phía trước.

Họ thực hiện việc dán bùa vào dây buộc áo choàng của nhau để ngăn ngừa mọi tai nạn. Cả hai cô gái đều đi giày cao gót màu nude để tăng chiều cao.

"Sẵn sàng?" Ginny tinh nghịch hỏi.

"Như chị sẽ làm." Hermione thở, tim cô đập thình thịch.

Họ đi xuống cầu thang của ký túc xá nữ. Harry đang đợi họ ở cuối cầu thang. Cậu há hốc mồm nhìn Ginny và kéo cô ấy vào lòng để ôm chặt.

"Nắm chắc đi." Ginny cười lớn. Harry gầm gừ đáp lại. Đôi mắt cậu cuối cùng cũng quan sát Hermione và chúng hơi mở to.

"Ồ, Hermione. Khá nhiều bảng màu." Cậu nhìn đầy thắc mắc. "Có nghĩa là...?"

"Nếu chị ấy không thấy lạ về điều đó!" Ginny bực tức nói.

"Tối nay Ron đi đâu?" Hermione lo lắng hỏi.

"Dĩ nhiên là cậu ấy đang hờn dỗi trong phòng sinh hoạt chung." Harry nói. "Hy vọng có thể nhìn thấy cậu và xem liệu cậu có xác nhận tin đồn đang lan truyền hay không."

"Nào, hãy hoàn thành phần khó khăn nhất để chúng ta có thể vui vẻ tối nay." Ginny kéo tay mỗi người rồi mở cánh cửa màu đỏ dẫn vào phòng sinh hoạt chung.

Bản dịch thuộc quyền sở hữu của tôi, chỉ đăng trên Wattpad, vui lòng không mang đi dưới mọi hình thức.

Hermione có thể cảm thấy ánh mắt anh đang nhìn chằm chằm vào cô mà thậm chí không cần nhìn anh.

Draco đang ngồi ở phía đối diện của căn phòng. Anh trông giống như một vị thần quý tộc trong bộ áo choàng đen bóng mượt. Hai chân anh ấy bắt chéo một cách ngẫu nhiên và anh ấy dựa một khuỷu tay vào chiếc bàn làm bài tập mà họ thường lui tới.

Mái tóc vàng bạc của anh ấy được vuốt keo nhẹ để phù hợp cho dịp này, trang trọng nhưng không còn cứng như trước đây nữa. Khuôn mặt của Draco trung tính và giống như một chiếc mặt nạ.

Dấu hiệu duy nhất của sự lo lắng là thỉnh thoảng ngón tay anh gõ nhịp trên bàn.

Đôi mắt anh tối sầm khi anh nhìn cô, nhưng anh không có động thái tiến lại gần.

Hermione nhớ lại lời Ginny nói rằng Draco đang do dự vì chính Hermione cũng đang do dự. Cô hít một hơi bình tĩnh rồi bước về phía anh.

Hermione không chú ý đến bất cứ ai khác trong phòng.

Đôi mắt của Draco trở nên đói khát hơn khi cô đến gần. Cô dừng lại trước mặt alpha to lớn.

Trước cái gật đầu của cô, anh đứng dậy và đưa tay về phía cô. Anh đưa tay cô lên môi và hôn. Làn da của Hermione bị bỏng khi môi anh tiếp xúc.

Một tiếng xô xát, theo sau là tiếng thịch vang lên từ góc phòng. Draco không thả tay cô ra khi cả hai đầu họ quay về phía nguồn phát ra tiếng động.

Ronald Weasley đã bất tỉnh trên sàn nhà. Cả Ginny và Pansy đều đứng phía trên cậu, đũa phép ở hai bên và thờ ơ nhìn về các hướng khác nhau.

Hermione nhếch mép cười, vui mừng vì có những cô gái luôn theo dõi cô.

"Tôi có thể hộ tống em đến bữa tiệc của Slughorn được không?" Draco hỏi một cách trịnh trọng.

"Tất nhiên rồi, Draco." Mắt anh sáng lên khi nghe cô gọi tên anh lần đầu tiên.

"Trông em thật xinh đẹp, Hermione." Có vẻ như những từ đó phát ra không tự nhiên trên lưỡi anh khi anh thử gọi tên cô nhưng anh có vẻ thích thú với cảm giác của chúng.

Ngón tay cái của anh lướt qua tuyến trên cổ tay cô và cô cảm thấy sự bình tĩnh lướt qua mình.

Anh mỉm cười, cầm lấy chiếc váy của cô. "Màu xanh lá cây hợp với bạn."

Một đám đông bao gồm Ernie Macmillian, Zacharias Smith, Susan Bones, Michael Corner, Padma Patil, Theodore Nott, Blaise Zabini và Daphne Greengrass đã có mặt ở lối vào phòng sinh hoạt chung. Harry và Ginny tham gia vào nhóm và họ tìm đường ra ngoài.

Có vẻ như Daphne và Theodore đang tham dự cùng nhau, Michael và Susan cũng vậy. Đôi mắt của những alpha còn lại lướt qua Padma trong bộ váy dài màu tím sang trọng, nhưng cô phớt lờ họ.

Cả nhóm bước vào ngục tối và đi qua các lớp học độc dược và hướng tới khu riêng của người đứng đầu nhà Slytherin.

Harry dẫn đầu nhóm và gõ mạnh vào cửa.

"Ôi, Harry, con trai tôi!" Slughorn vui vẻ kêu lên, mở tung cánh cửa. "Và Ginevra xinh đẹp."

Ông ấy nhìn qua cặp đôi nổi tiếng và cười rạng rỡ với những người còn lại. "Và những vị khách đặc biệt khác của chúng tôi."

Slughorn thân thiện chào đón Hermione. "Vào đi mọi người. Có đồ ăn, đồ uống, âm nhạc và niềm vui."

Chỗ ở của Slughorn khá rộng rãi. Phòng chính rộng rãi có những chiếc ghế sofa và ghế bành bọc nhung sang trọng xung quanh lò sưởi ấm cúng. Căn phòng phụ liền kề có những chiếc bàn đứng cao và những chiếc ghế đẩu nhung.

Những tấm màn màu xanh lá cây được treo mỏng manh trên trần nhà để tưởng nhớ ngôi nhà ưa thích của Slughorn. Những quả cầu ánh sáng mềm mại lơ lửng quanh trần nhà như những ngọn đèn cổ tích.

Những người phục vụ trong bộ đồ hồ cứng đi vòng quanh với những khay thức ăn ưa thích. Một chiếc dàn âm thanh cổ lớn đang hát những bản nhạc không lời của những bài hát nổi tiếng của Weird Sisters.

Có vẻ như học sinh từ những ngôi nhà trẻ hơn đã đến. Tổng cộng có lẽ có ba mươi người.

Khi Hermione bước vào những năm đi học, cô ngày càng ít chú ý đến những năm tháng tuổi trẻ hơn. Cô nhận ra Marcus Belby của Ravenclaw. Cô ấy cũng chọn Romilda Vane và tất nhiên, Cormac McLaggen của Gryffindor.

Hermione và Ginny xếp hàng tới một chiếc bàn đứng trong góc, các alpha theo sau họ.

"Harry, hãy tử tế và lấy cho chúng em chút đồ uống nhé?" Ginny hỏi. "Một cái gì đó mang lại lợi ích cho tất cả việc giao tiếp xã hội này." Harry gật đầu và biến mất vào đám đông để tìm người phục vụ.

"Vậy Draco, có gì mới?"

Draco có vẻ hơi ngạc nhiên trước sự thẳng thắn của cô Weasley. "Tôi đã bắt đầu tiếp quản gia đình Malfoy. Với việc cha tôi phải chịu án chung thân ở Azkaban và mẹ tôi bị quản thúc tại gia trong 10 năm tiếp theo, tôi cần phải tiếp quản các tài khoản, khoản đầu tư và giao dịch kinh doanh."

"Nghe có vẻ tung hứng nhiều nhỉ." Ginny nói.

"Nó là." Draco trả lời. "Thực ra tôi đang tranh luận về việc thuê ai đó quản lý tất cả để tôi có thể theo đuổi những sở thích khác."

Đôi mắt Hermione mở to ngạc nhiên. "Như thế nào?"

"Tôi vẫn chưa quyết định, nhưng tôi thiên về thần sáng hoặc y sĩ. Điều gì đó có ý nghĩa đối với cuộc sống của người khác." Trái tim Hermione dịu lại. "Một cái gì đó khác hơn là một tên khốn giàu có và kiêu căng. Tôi sẽ là người đầu tiên trong gia đình tôi phá vỡ quy tắc." Miệng anh nhếch lên trước trò đùa tự ti của chính mình.

"Nghe có vẻ tuyệt vời." Hermione nói.

Ginny đang nhìn chằm chằm qua vai Hermione, khuôn mặt cô ấy hơi cau mày. Cô gái tóc đỏ chuyển sự chú ý của mình trở lại Draco khi anh hỏi, "Anh có suy nghĩ về cuộc sống hậu Hogwarts không?"

"Quidditch, liệu tôi có thể vung nó được không." Ginny nói.

"Cô là một phi công xuất sắc." Draco khen ngợi. "Một đội ngũ chuyên nghiệp sẽ rất vui khi có cô"

"Còn chị, Hermione?" Ginny hỏi.

"Tôi vẫn chưa chắc chắn." Hermione thành thật nói. "Chị đã sớm cân nhắc điều gì đó ở Cục Thi hành Luật Pháp thuật, nhưng giờ chị không chắc lắm. Bây giờ chị sẽ không bận tâm đến điều gì đó với sự tự do sáng tạo hơn một chút."

"Giống như các sản phẩm làm đẹp phù thủy." Ginny nói đùa. Draco nhướng mày ngạc nhiên.

"Dĩ nhiên là không. Hoặc ít nhất đó không phải là trọng tâm chính." Hermione cười lớn.

"Đó không phải là con đường mà tôi tưởng tượng là em sẽ đi" Draco nói, "nhưng việc phát triển sản phẩm đòi hỏi nhiều nghiên cứu và sự khéo léo hơn hầu hết mọi người nhận ra."

"Và chị ấy đang làm một công việc tuyệt vời." Ginny khoe khoang. "Chị ấy đã phát triển một loại thuốc dưỡng tóc để cuối cùng có thể chế ngự được mái tóc xoăn của mình."

Draco nghiêng người về phía trước và ngửi mùi tóc của Hermione. Đôi mắt anh trở nên đờ đẫn trong giây lát.

"Em có mùi thơm thật thú vị." Anh lẩm bẩm. "Mật ong...và...táo?"

"Đó chính là muối tắm mà tôi đã dùng trước đó." Hermione ngượng ngùng nói. "Chỉ có mật ong trong lọ thuốc thôi."

Draco đan ngón tay mình vào tay cô. "Và tất nhiên là cả mực." Anh cười khúc khích, xoa ngón tay cái lên vết mực còn sót lại.

"Morgana, thật xấu hổ." Hermione lẩm bẩm. Cô lùng sục chỗ đó. "Tôi thề là nó chỉ xuất hiện ở đó thôi."

"Tôi không phiền đâu." Draco thành thật nói, khóe môi nở một nụ cười.

"Ồ không, cô ấy không." Ginny gầm gừ. Hermione và Draco quay lại nhìn theo hướng nhìn của cô.

Romilda Vane đang đứng gần và riêng tư với một Harry đang rất khó chịu, người đang cố gắng đẩy cô ra trong khi đang cân bằng bốn ly đồ uống trên tay. Cô ấy đang mân mê chiếc cà vạt của chiếc áo choàng màu đỏ tươi đầy gợi ý.

Ginny gửi một bùa chú dơi có mục tiêu hoàn hảo vào Romilda.

Omega hét lên vì sợ hãi và khó chịu khi lũ dơi bắt đầu bò ra khỏi lỗ mũi cô. Những con dơi lao vào Harry, khiến Harry đánh rơi toàn bộ chiếc kính cậu đang mang.

Harry nhìn sang để giao tiếp bằng mắt với Ginny, cậu gầm gừ tán thưởng cô.

"Tôi sẽ đi giúp lau dọn." Hermione tình nguyện, để Draco và Ginny một mình ở bàn.

Hermione tiến lại gần và cúi xuống giúp cậu một tay. "Này anh bạn." Cô nói trong lời chào. "Evanesco." Chiếc ly vỡ và đồ uống đổ ra tan biến trong không khí. Alpha mắt xanh mỉm cười.

"Cảm ơn Hermione." cậu ấy nói. Mặt cậu đỏ bừng và cậu thở ra một hơi nặng nề.

"Cậu ổn chứ?" Cô hỏi với vẻ quan tâm.

"Mình cũng nghĩ thế. Mình đoán là có chuyện gì đó về việc bị vài con dơi đánh vào mặt." Cậu cười, dù mồ hôi đang chảy ra trên trán. "Mình sẽ đi lấy cho chúng ta ít đồ uống mới. Cậu có thể muốn quay lại với người hộ tống của cậu. Có vẻ như Ginny đang âm mưu gì đó."

Hermione quay lại khi Harry biến mất trong nhiệm vụ của mình. Ginny ghé sát vào tai Draco, thì thầm. Vẻ mặt Draco rất nghiêm túc.

"Ginny Weasley." Hermione rít qua kẽ răng nghiến chặt, mặc dù cô ấy ở ngoài tầm nghe thấy. Cô nhanh chóng quay lại chỗ họ.

"Harry có vẻ hơi chóng mặt, nhưng cậu ấy sẽ đi bổ sung lại số đồ uống đã bị mất." Cô đã thông báo cho họ. "Những gì đang xảy ra ở đây?"

Draco mở miệng định nói, rồi đột ngột ngậm lại. Cơ thể anh cảnh giác cao độ khi anh nhìn qua vai Hermione. Một lúc, anh thả lỏng.

Anh quay sang Ginny mỉm cười. "Cố lên nhé, Weasley. Potter đang trở nên hấp dẫn."

Cả ba người quay lại thì thấy Harry đỏ mặt đang chen lấn qua đám đông học sinh. Ánh mắt cậu có chút hưng phấn và chỉ tập trung vào Ginny.

"Ôi Merlin, có phải thế này không?" Ginny hỏi, vẻ lo lắng hiện rõ trên mặt cô. Cô liếc nhìn Hermione một lúc. "Em tưởng chị nói 'hơi chóng mặt'."

Harry đến bàn của họ. "Mình xin lỗi, mình đã làm hỏng cốc đồ uống thứ hai." Cậu nhìn Ginny, dục vọng che mờ nét mặt anh. "Ginny, chúng ta cần phải rời đi."

"Được rồi." Cô gái tóc đỏ nói, giọng có chút lo lắng. Cô ấy hét lên khi Harry bế cô lên và ném cô qua vai cậu. "Em sẽ kể cho chị nghe tất cả về điều đó, Hermione!" Cô nàng gọi vọng lại khi Harry dẫn họ nhanh chóng về phía cửa và ra khỏi bữa tiệc.

"Ôi trời." Hermione nói, không biết phải nói gì thêm về vấn đề này.

Draco lấy hai ly sâm panh từ một người phục vụ du lịch. Hermione nhấp một ngụm lớn từ đồ uống anh đưa cho cô.

"Ginny kể cho tôi nghe một câu chuyện thú vị." Draco thản nhiên nói.

"Cô ấy đã nói gì?" Hermione hỏi, mặc dù cô đã có sẵn một ý tưởng mạnh mẽ.

"Cô ấy nói với tôi rằng bài thuyết trình của em đã tăng vọt tới 93% tính đến sáng nay. Cô ấy dường như ám chỉ rằng tôi có thể có liên quan gì đó đến việc đó."

Sự xấu hổ tràn ngập khắp người Hermione, cô uống cạn phần sâm panh còn lại vì lo lắng.

"Hermione." Draco gầm gừ.

Cô không thể tự mình bắt gặp ánh mắt của anh.

"Omega." Đôi mắt anh đầy giông bão, cái nhìn chăm chú. "Bây giờ em đang ở rất gần sức nóng của mình. Tôi có thể chăm sóc em."

'Alpha sẽ chăm sóc cho chúng ta!' Omega của cô ấy reo hò trong lòng.

"Tôi không biết có chắc rằng anh đã đẩy tôi lại gần trình bày hơn không." Hermione nói một cách không chắc chắn. Một màu đỏ đang lan dần trên má cô. "Tôi không muốn anh cảm thấy bị bắt buộc chỉ vì anh nghĩ rằng anh đã đẩy tôi đến đó."

Draco cứng người. Anh uống cạn chai sâm panh và nắm lấy tay cô. "Đi với tôi." Anh nói với giọng nghiêm nghị. Ôi, anh ấy không vui.

Họ tìm đường đi xuyên qua đám đông. Cormac McLaggen cố gắng ngăn họ lại để nói chuyện với Hermione, nhưng Malfoy đã ném anh ta qua phòng bằng một màn biểu diễn ma thuật phi ngôn ngữ ấn tượng khác.

"Draco, chúng ta sẽ đi đâu?" Hermione hỏi khi họ rời khỏi nơi ở của Slughorn.

Anh kéo cô dọc theo một hành lang mới, nơi mà cô nghi ngờ là gần phòng sinh hoạt chung của Slytherin. Anh nhấc tấm thảm lên và kéo cô vào một góc khuất.

"Draco?" Sự mong đợi căng thẳng tràn ngập cô.

Anh ép cô vào bức tường đá. Một tay vòng qua chân cô và vòng qua eo anh.

"Điều này có giống như 'nghĩa vụ' đối với em không?" Anh ấn chiều dài cứng rắn của mình vào giữa cô. Hermione không thể ngăn được tiếng rên rỉ thoát ra khỏi môi mình. "Anh muốn em, Hermione, với từng thớ thịt của anh."

Draco hất tóc cô sang một bên, để lộ cổ cô. Anh hít một hơi thật sâu, đưa mũi lên xuống phần da thịt lộ ra. "Em có mùi thơm quá." Anh đưa lưỡi lướt qua tuyến giao phối của cô, khiến cả hai cùng rên rỉ. "Mùi vị của em ngon quá." Anh lại tiếp tục chống lại cô.

Anh vẫn ép chặt vào cô và đưa tay lên ôm lấy khuôn mặt cô. Hermione cảm thấy như thể đôi mắt của anh đã xuyên thấu tâm hồn cô.

"Anh được biết là em thậm chí còn đang cân nhắc việc cố gắng vượt qua đợt nắng nóng đầu tiên một mình." Một phần nhỏ trong tâm trí cô rất tức giận với Ginny, nhưng Hermione cảm thấy rất khó tập trung vào lúc này. Anh đã trải qua chặng đường đầu tiên một mình. Đó là một thử thách và vô cùng đau đớn. Anh chỉ có thể tưởng tượng nó sẽ còn tồi tệ hơn đối với em. Anh có thể hiểu nếu anh không phải là lựa chọn đầu tiên của em."

Hermione mở miệng định ngắt lời, nhưng Draco đặt một ngón tay lên môi cô để khiến cô im lặng. "Nhưng làm ơn đi, Hermione, em không thể phủ nhận sức hấp dẫn giữa chúng ta. Hãy hứa với anh điều này: nếu em không tìm được người khác phù hợp trước sức nóng của mình, hãy gọi cho anh, anh sẽ chăm sóc em."

'Alpha, alpha, alpha.' Omega của cô ấy ngâm nga. "Được, tôi hứa." Hermione thì thầm.

"Cô gái ngoan." Draco lẩm bẩm. Anh hôn cô thật ngọt ngào, môi anh nhẹ nhàng vuốt ve cô. "Bây giờ, anh chắc chắn rằng em không mặc quần áo chỉnh tề chỉ để rời bữa tiệc sau ba mươi phút. Chúng ta quay lại nhé?"

Đầu óc Hermione cảm thấy mơ hồ. "Được" Cô ấy đã chế ngự được.

Bản dịch thuộc quyền sở hữu của tôi, chỉ đăng trên Wattpad, vui lòng không mang đi dưới mọi hình thức.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro