2. Khoảnh khắc gặp gỡ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thời gian luôn luôn lướt qua rất nhanh, chúng ta để nó trôi đi vô ích rồi nuối tiếc qua những lần ngoảnh đầu nhìn lại.
Tiếng mưa rơi rào rào. Những cơn mưa cuối mùa hạ, nhanh chóng đến và nhanh chóng đi. Những cơn mưa lạnh như vậy luôn khơi gợi lên một vài kí ức vốn tưởng rằng đã bị lãng quên ở một một góc nào đó. Mưa từ bầu trời đổ xuống, trắng xóa cả không gian.

Mùa mưa cũng lại sắp bắt đầu...

Ở mái hiên trước lớp, mọi người đều đang chờ cơn mưa bất ngờ này tạnh đi. Tôi khẽ đưa tay ra hứng từng giọt nước rơi xuống, lòng bàn tay nắm lấy một vài giọt ở miền nào đó xa xăm gửi đến. Vài người đứng bên cạnh dường như đã không còn đủ kiên nhẫn để chờ đợi, đội mưa chạy ào ào ra ngoài kia. Từng bước chân lướt ngang qua, trời mưa làm cho những bước chân ấy vội vã, dư âm màu sắc của những đôi giày lại càng tan nhanh trong màn nước trắng xóa.

Tôi vẫn đang chờ, chờ mưa tạnh và chờ một người. Một người xa lạ... đã từng quen biết, từng lướt qua và vẫn đang ở lại mãi trong cuộc sống của tôi dù người chẳng hề hay biết.
Trong một thoáng, khi dưới mái hiên chỉ còn lại mình tôi nữa, một người mang giày trắng bước lên, khuôn mặt ấy đẹp và dễ thương đến từng đường nét, nụ cười thân thiện như thường ngày vẫn vậy.

"Bạn có muốn đi nhờ ra trạm chờ xe buýt không?" Âm thanh tươi mát của thanh niên tràn đầy nhựa sống và chứa đầy ngạo mạn của tuổi trẻ. Chiếc ô màu tím bật mở sẵn sàng cho một cái gật đầu.

Giữa màn mưa trắng, có hai người cùng che chung một chiếc ô màu tím. Mưa hắt vào cả hai, làm cho bước chân càng trở nên vội vã.

Có lẽ là chờ đợi quá lâu luôn khiến người ta nản lòng... và lại là chờ một người mà người chẳng hề hay biết có ai đó vẫn đang chờ đợi mình.

Tôi cùng cậu bạn cùng lên một chuyến xe buýt, ngồi với nhau trên một hàng ghế và chẳng nói thêm với nhau một câu nào. Chiếc ô tím cụp lại gọn gàng để giữa. Trên xe không có nhiều người, chắc là vì trời mưa, người ta ngại ra khỏi nhà. Bầu trời qua ô cửa xe buýt màu xám nhạt nhòa, ảm đảm. Từng hạt mưa hắt nhẹ lên tấm kính.

Bàn tay khẽ run lên vì lạnh.
Nhưng tôi không chắc là lạnh vì mưa hay vì một người vốn nên phải lãng quên...

Cậu bạn đó xuống ở tuyến trước, bỏ lại chiếc ô ở trên chiếc ghế mình vừa ngồi. Trên cán chiếc ô có viết một hàng chữ bằng sơn nhỏ. Tôi xốc lại ba lô và cầm lấy nó khi chuẩn bị xuống xe, ngày mai sẽ mang lên trả.

Hoàng Thành Vũ.

Hoàng Thành Vũ của khoa quản trị kinh doanh.

* * *

Bầu trời lại xanh. Sau cơn mưa, trời thường sẽ lại nắng. Nắng vàng rực rỡ làm nhòe đi những dòng kí ức vừa gợn sóng.

Tôi căng thẳng bước lên từng bậc cầu thang. Mỗi bước chân nặng nề như đeo thêm cả tảng đá lớn. Từ tầng một lên tầng ba có tổng cộng là bốn mươi sáu bậc, tôi đã đếm từ một đến bốn lăm không biết bao nhiều lần trước đây và chưa bao giờ bước qua bậc bốn sáu. Bởi vì bên trên nó chính là thế giới của người đó.

"Linh Như, bạn hư lắm. Tôi ghét bạn!"

Đứng tần ngần ở bậc thang cuối cùng mãi như thế. Do dự. Bước lên... hay là đi xuống? Rồi tôi cúi đầu nhìn từng đôi giày của những người bước qua, nhanh chóng chỉ để lại một chút màu sắc chưa tan trong đáy mắt. Nhìn lại chính đôi giày màu nâu nhạt của mình rồi lại nhìn chiếc ô nhỏ gấp gọn gàng ở trong tay.
Thôi, để lần sau vậy...

"Bạn lên trả ô sao? Tôi cũng đang định xuống lấy." Vẫn là giọng nói từ tính tràn đầy nhựa sống đó.

Khi quay đầu lại tôi thấy Thành Vũ đang đứng cạnh lan can cầu thang tầng ba nhìn mình. Khuôn mặt tươi cười thân thiện của cậu ấy chỉ giây lát đã ở trong đáy mắt. Tôi bất ngờ đến nỗi tay cứng ngắc đưa trả chiếc ô.
"Ừ, trả bạn, cảm ơn vì hôm qua đã cho tôi đi nhờ." Tôi cười với Thành Vũ.
"Không cần cảm ơn đâu, tiện đường thôi, à, tôi là Thành Vũ, khoa quản trị kinh doanh."

Cậu ấy là Thành Vũ điều đó thì có ai trong trường mà không biết đâu, kể cả tôi cũng không ngoại lệ.
"Tôi là Linh Như khoa Luật."

"Tôi biết rồi, hôm qua bạn có mang thẻ học sinh, chúng ta làm bạn đi ." Thành Vũ nháy mắt bước lại gần.
"Được thôi, rất vui được làm quen." Tôi cố gắng đáp lại cậu ấy bằng một nụ cười thật nhất có thể. Chuông báo vào lớp cắt ngang câu chuyện, tôi chào Thành Vũ và trở xuống.

Bậc thang bốn sáu tôi vẫn không hề bước qua. Bốn sáu là bậc thang ngăn cách giữa bậc bốn lăm và thềm tầng ba, và bốn mươi sáu bước đối với tôi mà nói chính là khoảng cách của hai tâm hồn.

* * *

Tôi gặp lại Thành Vũ vào một chiều thứ năm trong tuần, hay đúng hơn là đi ngang qua và mỉm cười vu vơ với nhau. Chỉ một thoáng và tôi biết cậu ấy còn nhớ mình. Khi đi ngang qua nhau, nghe tiếng Thành Vũ nói với mình "Chào nhé!" rồi lướt đi nhanh chóng mà không để tôi kịp đáp lại.

Những người đi qua tôi thường như thế. Khẽ đi ngang, nhẹ nhàng lướt qua và nhanh chóng lãng quên.

* * *

"Bạn ơi... cho hỏi, Linh Như đã đi học chưa?" Cho dù ngồi ở bàn phía cuối lớp, ngay góc trong cùng nhưng tôi vẫn nghe thấy tiếng người khác nhắc đến tên mình ở ngoài cửa ra vào.
Mấy đứa con gái trong lớp biết đó là Thành Vũ thì kháo nhau thò cổ ra nhìn. Háo hức và cả tò mò. Nhanh chóng đánh giấu lại trang sách mà mình đang đọc dở, tôi đi ra găp cậu ấy. Mặc kệ những cái nhìn tọc mạch từ đám bạn cùng lớp. Trước giờ người ta vẫn luôn tò mò và hiếu kì đối với bất kì mối quan hệ nào giữa nam sinh với nữ sinh trong trường mà, đặc biệt là Hoàng Thành Vũ, chàng trai nổi tiếng của khoa quản trị kinh doanh.

"Bạn tìm tôi?"
"Ừ, có chuyện muốn nhờ bạn giúp."

Giúp. Tôi đứng ngẩn ra.

"Có phiền bạn không? Nếu bạn bận thì thôi vậy."
"Không." Tôi nghe giọng nói của mình thảng thốt, sau đó cả hai cùng ra sân bóng mà tôi cũng quên mất cuốn sách kia của mình vẫn đang để trên bàn chưa kịp cất. Cậu ấy nói quản lí của đội bóng rổ xin nghỉ một tháng vì lí do sức khỏe và nhờ tôi thế chân vào vị trí đó. Chỉ trong vòng một tháng.

Thực ra tôi biết vị trí quản lí của đội bóng nhiều người muốn làm như vậy, nếu thông báo ở bảng tin trong trường sẽ không dưới một trăm đứa con gái trong trường lao vào xin được làm. Một vị trí như thế lại đi nhờ tôi với sự bất đắc dĩ có vẻ hơi khó tin.

Trừ khi cậu ấy có ý gì khác.

Cũng chẳng sao, vì tôi cũng đang tính toán một vài chuyện.

Trở thành quản lý, việc quản lí đội bóng bắt đầu từ việc tìm hiểu các thói quen cho đến cường độ tập luyện của tất cả thành viên trong đội, còn phải lên lịch tập luyện. Thành viên đội bóng hầu như đều là những người vui vẻ và tốt tính. Họ xuống trò chuyện cùng tôi trong mỗi giờ giải lao trên lớp, báo cho tôi biết lịch học buổi chiều của mình để tiện cho việc sắp xếp lịch luyện tập. Thỉnh thoảng hết chuyện, bọn họ lại ngồi buôn dưa lê bán dưa chuột với với tôi đến khi chuông báo vào tiết mới chịu đi, không ngoại trừ Thành Vũ. Dĩ nhiên sau đó tôi biết được nhiều hơn một chút về họ và cả Thành Vũ. Cậu ấy luôn luôn thích thú với việc đứng từ trên cao nhìn xuống.

Còn tôi thích đứng từ dưới nhìn lên. Vì sao à? Vì người mà tôi muốn thấy luôn ở một vị trí cao hơn mình, và người ấy không hề muốn tôi bước lên đó.

"Linh Như! Sau này bạn đừng lên đây nữa. Tôi không thích bạn lên đây."

Hết một tháng, quản lí đội bóng trở lại và tôi được thả tự do. Có một chút hụt hẫng, ngoài việc bận rộn hơn một tí thì cũng khá vui, một mình đứng giữa bảy tám đứa con trai cáo ráo dễ nhìn, có cảm giác rất đặc biệt. Có lẽ bởi vì đây là lần đầu tiên tôi có cảm giác mình là trung tâm của sự chú ý.
Cả đội bóng cùng quản lí cũ họp lại, liên hoan một bữa cảm ơn vì tôi đã giúp họ, và còn nhắc thỉnh thoảng rảnh rỗi thì đến chơi. Giống như đã hẹn nhau từ trước, mọi người đều bảo đôi mắt của tôi đẹp nhưng nhìn xa xôi và lạnh quá nên trước giờ cứ cảm thấy hơi khó gần.

* * *

Sau khi trả lại vị trí quản lí đội bóng, Thành Vũ vẫn thường xuyên xuống lớp như cũ, giống như lúc tôi đang giúp cậu ấy, để cảm ơn. Lúc thì cho tôi chai nước, lúc lại là bánh ngọt, gói me, thỉnh thoảng lại giúp giải quyết một bài toán cao cấp khó hiểu. Bây giờ vẫn vậy, dù tôi không còn là quản lí đội bóng mà cậu ấy nhờ vả nữa. Hành động của Thành Vũ làm cho tụi con gái trong lớp lẫn các lớp bên cạnh đỏ mắt nhìn, đỏ mắt ganh tị. Cậu ấy càng ngày càng thể hiện rõ ràng.

Như vào một chiều mưa mát lạnh, cùng với Thành Vũ lại đứng trước mái hiên dãy nhà C vắng vẻ, cậu ấy nắm lấy tay tôi, thật nhẹ nhàng. Tôi ngẩng đầu lên nhìn Thành Vũ, đôi môi cậu ấy lướt nhẹ qua giống như làn nước man mát đang tan chảy trên khuôn mặt.
Làn mưa ngoài kia nhảy nhót điên cuồng, nhịp tim của tôi cũng thế.

"Linh Như, hình như là tôi thích bạn rồi!"

* * *​

Những ngày sau đó, tôi và Thành Vũ là một đôi thân thiết như là một lẽ tự nhiên giữa hai người bạn có cảm tình với nhau.

Cùng nhau học bài, vào thư viện đọc sách, hay những buổi chiều rảnh rỗi tôi vẫn thường hay đến xem Thành Vũ chơi bóng, lúc được về sớm cậu ấy lại dạy tôi ném bóng. Những cú ném ba điểm vừa xa vừa khó làm tôi toát cả mồ hôi. Thỉnh thoảng cả hai sẽ nán lại cuối giờ, nắm tay nhau la cà ở hành lang vào những ngày trời bất chợt đổ mưa.

Những hôm hẹn nhau cùng đến thư viện đọc sách, tôi sẽ mượn một cuốn lịch sử hay tiểu thuyết kinh điển nào đó để đọc, còn Thành Vũ lại loay hoay với mớ bài tập toán cùng những đề thi đại học ở một bàn gần cạnh cửa sổ. Thư viện im ắng chỉ có tiếng của ngòi bút di chuyển giấy và tiếng sột soạt của từng trang sách lật.

Cũng có lúc tôi và cậu ấy cùng nhau làm cùng một đề thi toán của trường nào đó mới tổ chức thi thử cho cô em họ của mình. Những khi thấy tôi im lặng ngồi ngẩn ra, cậu ấy sẽ vuốt đuôi mắt của tôi cười nói rằng, đôi mắt này sao mà buồn thế. Rồi lại cùng cười phá lên, nhỏ thôi bởi vì cả hai vẫn đang ngồi trong thư viện.

Nhưng tôi chưa bao giờ lên tầng ba để tìm Thành Vũ, nấc thang bốn mươi sáu kia hình như cũng vô tình bị quên lãng nhưng tôi biết nó sẽ không bao giờ mất đi...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro