3. The things you are to me

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tôi thích mưa. Không phải những cơn mưa phùn với cái rét lạnh căm, cắt da cắt thịt. Cũng không phải những cơn mưa bóng mây nhẹ nhàng đến và nhẹ nhàng đi mờ nhạt như không hề tồn tại... Tôi thích những cơn mưa rào lớn mùa hè, không nhẹ nhàng nhưng lại đến và đi rất nhanh mà không gây ra quá nhiều phiền toái. Những cơn mưa mùa hạ cho bầu trời man mát dễ chịu.

Bàn tay của tôi vuốt nhẹ lên một vài phím trên cây đàn dương cầm, những nốt nhạc bỗng nhiên nhảy nhót lộn xộn không có quy luật trong không gian tĩnh lặng. Tôi thích dương cầm bơi vì người ấy thích nó. Tôi học vĩ cầm cũng vì người ấy. Những người yêu nhau nếu có thể cùng nhau song tấu một bản nhạc thì đó sẽ là những giai điệu rất tuyệt vời.

Tôi đã từng luôn hi vọng một ngày nào đó được cùng người đó song tấu một bản nhạc. Tôi nhẹ kéo violin và người sẽ để những ngón tay mình nhảy điệu valse trên từng phím đàn piano. Cùng nhau chơi một giai điệu tuyệt đẹp.

"Bạn thích nó hả?" Thành Vũ từ ngoài cửa ló đầu vào phòng nhạc cụ, sau đó thoải mái dựa hẳn cả người vào bức tường cạnh cánh cửa màu nâu đỏ nhìn tôi đang nghịch cây đàn, những nốt nhạc nhảy nhót hỗn loạn dưới bàn tay.

"Ừ, nhưng không biết chơi." Tôi trả lời nhưng mắt vẫn không hề rời khỏi những nốt nhạc.

Không biết Thành Vũ đến gần từ lúc nào, cậu ấy kéo thêm một chiếc ghế cùng ngồi xuống bên cạnh. Thành Vũ mỉm cười, tay cậu ấy lướt nhẹ trên phím đàn, dường như rất quen thuộc với nó.

Một bên lộn xộn, hỗn loạn một bên tùy hứng nhưng lại có quy luật, hai chúng tôi làm cho âm thanh có phần kì dị. Tôi ngừng tay lại vì Thành Vũ bắt đầu chơi đàn... Những ngón tay đẹp chuyển động linh hoạt, nhẹ nhàng trên từng phím đàn.

Kiss the rain. Những giai điệu nhẹ nhàng, nó hợp với hầu hết tất cả mọi người. Những nốt nhạc đượm buồn, nhưng là nỗi buồn không hề sầu thảm.

Vừa hay tôi cũng thích mưa.

"Hay không?" Thành Vũ quay sang hỏi sau khi kết thúc nốt cuối cùng.

"Sau này cùng hòa tấu với tôi một bản violin không?" Tôi không trả lời mà hỏi lại Thành Vũ.

"Cái này có được coi như một lời khen không?"

"Cũng có thể."

"Ha ha ha..." Thành Vũ bật cười khoái chí làm tôi cũng phải cười theo. Không ngờ một người đã từng lọt vào vòng bán kết cuộc thi đàn Dương cầm thành phố lại có thể cười như trẻ con khi được khen như vậy, mà người khen lại là tôi – một người chẳng biết gì về piano.

Tôi chưa từng nghĩ rằng có một ngày mình cùng với cậu ấy lại ngồi gần sát nhau như thế này. Cũng có thể tất cả chỉ là một giấc mơ ban trưa ngắn ngủi của một cô bé mười bảy tuổi sắp trưởng thành, đơn thuần nhìn đời với đôi mắt tím mộng mơ... Khi tỉnh giấc sẽ tan vào trong tinh khôi.

Có những giấc mơ hiện hữu chỉ để tan biến và để lại dư âm về nỗi nhớ. Nỗi nhớ ngây ngô của những đứa trẻ còn chưa kịp trưởng thành. Nhưng ai rồi cũng sẽ trưởng thành và cái giá của sự trưởng thành đó có lẽ là đôi mắt mang màu sắc tím biếc thơ mộng cùng với những giấc mơ cổ tích.

* * *​

Lại là một chiều mưa.

Tôi vẫn luôn loay hoay trong những chiều mưa. Những cơn mưa cùng với tiếng vĩ cầm du dương. Những đường kéo da diết trong khoảng không mênh mông. Vĩ cầm với những âm điệu dai dẳng, sầu thảm trải dài như một dòng sông lớn, chảy mãi... chảy mãi... chảy đến vô tận.

Nếu tôi có thể nắm chặt hết những hạt cát trên đời. Kể từ lần đầu tiên gặp bạn, tôi không thể đếm nổi, vẫn không thể đo nổi những điều bạn đã dành cho tôi.

Nếu tôi có thể vẽ lên bầu trời và đợi cho đến khi khô ráo. Tôi muốn bầu trời sẽ hiện lên... Ồ, đó là một khung cảnh bao la mà không bao giờ có điểm kết thúc của tất cả những gì bạn dành cho tôi.

Bạn là bài ca êm dịu vang lên trong cơn gió mùa hè. Bạn là lá vàng rơi mà mùa thu mang tới. Bạn luôn luôn là điều tuyệt vời và bí ẩn nhất trong mọi thứ tôi thấy mà bạn đã dành cho tôi.

Có đôi lúc tôi chợt tỉnh giấc trong đêm tối và sợ hãi, có lẽ bạn chỉ là một ảo ảnh. Nhưng khi bạn chạm vào tôi và một lần nữa tôi nhìn thấy tất cả những gì mà bạn dành cho tôi. (a)

Bộp... bộp... bộp...

Một chuỗi tiếng vỗ tay dài vang lên, tôi quay đầu nhìn ra cửa. Thành Vũ đang ở đó.

"The things you are to me... vào một chiều mưa như thế này, não nề quá." Cậu ấy đến gần chỗ tôi.

"..."

"Thật tuyệt."

"Cảm ơn." Tôi cười nhẹ nhàng.

Tiếng violin da diết thích hợp với những bản nhạc buồn, nó làm người đàn lẫn người nghe não lòng. Violin có thể làm cho những bản nhạc vốn vui vẻ, hạnh phúc cũng nhuốm nỗi sầu mênh mang.

Thành Vũ đến gần cây đàn dương cầm vuốt nhẹ lên từng phím đàn rồi nhẹ nhàng nói với tôi.

"Cùng nhau song tấu một bản đi."

"Được."

"River flows in you nhé." Thành Vũ đề nghị.

Tôi hơi bất ngờ. "Bạn thích Yiruma?"

"Hả?... Sao bạn nghĩ thế?" Cậu ấy mỉm cười hỏi tôi.

"... Thấy bạn thường chơi nhạc của Yiruma. Lần trước là Kiss the rain còn giờ là River flow in you."

Thành Vũ cười ha hả trước câu trả lời có lẽ là hơi ngớ ngẩn của tôi. Chơi nhiều cũng đâu hẳn là thích.

Cậu ấy nói: "Trời đang mưa kìa... violin, piano và mưa, cả ba sẽ là sự kết hợp rất tuyệt vời. Bạn nghe rainy mood chưa? Tuyệt lắm đấy."

Tôi nhìn Thành Vũ. Tôi vẫn thường kéo violin vào những lúc trời mưa, đặc biệt những khi trời mưa lớn. Tiếng mưa rào rào bên ngoài lẫn với tiếng đàn du dương. Đó có thể coi là rainy mood không?

Ngoài cửa sổ chớp bất ngờ rạch ngang qua bầu trời. Tiếng sấm đùng đùng.

Thành Vũ lướt những ngón tay trên từng phím đàn, tôi nhẹ nhàng nâng cây vĩ cầm lên bắt đầu kéo những nốt nhạc đầu tiên của bản River flows in you.

Tiếng violin dai dẳng, triền miên của tôi kết hợp với những nốt nhạc piano lảnh lót kia cùng tiếng mưa rơi rào rạt tí tách và tiếng sấm thỉnh thoảng xé ngang bầu trời. Những giai điệu như đang nhảy nhót trong làn mưa trắng xóa.

Bản nhạc của chúng tôi kết thúc trong tiếng mưa. Ngoài kia mưa vẫn tí tách rơi. Rất tuyệt vời.

"Tiếng đàn violin của bạn thật hay." Thành Vũ quay qua nhìn tôi đầy hứng thú.

"... Bạn cũng thế." Tôi cười.

Không phải là tiếng đàn hay mà là nhuần nhuyễn. Tôi đã chơi đàn violin gần mười năm, từ khi còn là một đứa trẻ.

"Chúng ta song tấu thêm một bản nữa nhé." Cậu ấy hào hứng.

"Ừ. My memory đi." Tôi cười đáp.

"Bạn cũng thích Yiruma nhỉ?"

"Tôi thích mưa, và hầu như những bản đó kết hợp với mưa đều tuyệt vời."

* * *

Tôi và Thành Vũ chính thức hẹn hò một tháng sau đó, một khoảng thời gian chóng vánh. Cả trường ầm ĩ một phen, trong mắt mọi người Thành Vũ vẫn luôn là một sự tồn tại đặc biệt còn tôi chính là tảng băng trôi mười năm cũng không tan, nhưng tôi nghĩ thờ ơ mới là tính từ dùng đúng với con người mình. Tôi không quan tâm nhiều đến các mối quan hệ bạn bè dù là cùng giới hay khác giới, dù vì xã giao hay để xây dựng hình ảnh thân thiện dễ mến.

Bởi vì những mối quan hệ không bền vững và hình ảnh gượng ép đó rất dễ dàng bị sụp đổ. Hoặc cũng có thể là tôi đang sợ hãi một điều vốn đã được chôn vùi bởi thời gian.

Nhưng vì thế, tôi cô độc.

Trên một con đường, mọi người đều cố gắng đi cùng hướng với nhau, một vài người khác biệt sẽ lội ngược trở lại để tự chứng tỏ bản thân mình trước đám đông đang trái chiều với họ, còn tôi... lại đang cố tìm một nơi nào đó kín đáo để ẩn nấp.

Bản năng chinh phục trong tụi con trai rất lớn và sẵn sàng trỗi dậy ngay khi xác định được mục tiêu, tôi lại xui xẻo thay là đối tượng khó-chinh-phục của bọn họ. Những thứ càng khó có được thì sẽ càng có nhiều người muốn có, có lẽ Thành Vũ cũng thế. Nhưng điều khác biệt là cậu ấy lại hạ gục tôi một cách nhanh chóng.

Ba tháng... Thành Vũ đã đến bên tôi nhẹ nhàng trong chiều mưa hôm ấy.

Thỉnh thoảng tôi đứng ở dưới sân trường, Thành Vũ sẽ đứng ngay sau cùng tôi nhìn lên, cậu ấy nói, để xem tôi nhìn thấy những gì. Giọng nói đầy từ tính man mát như những cơn gió giữa mùa hè oi bức. Tôi chưa bao giờ nghĩ, có một ngày sẽ có người cùng tôi đứng nhìn về nơi xa xăm vô định đó.

Thành Vũ bảo thói quen của tôi thật lạ, người ta thường hay đứng trên cao nhìn xuống để ảo tưởng rằng thế giới thật nhỏ bé dưới chân mình, tôi thì ngược lại.

Tôi cười. Không phải là nụ cười nhàn nhạt thường ngày.

Người ta thường đứng trên cao nhìn xuống để ảo tưởng về một thế giới thật nhỏ bé dưới chân mình còn tôi đứng từ dưới nhìn lên nơi có người đó để huyễn hoặc bản thân rằng đó chỉ là một chấm nhỏ mà không phải là cả bầu trời.

Có một vài điều tôi không hề cho cậu ấy cậu ấy biết vì dụ như là tôi vẫn ra ngoại ô, chỉ có một mình như trước đây cùng với cây đàn violin nhỏ gọn có thể mang đi bất cứ nơi đâu, đó là điều mà cây piano đồ sộ khó có thể làm được. Những lúc một mình ra vùng ngoại ô thanh bình, tôi sẽ mang theo đàn, đứng giữa đồi cỏ rộng lớn kéo một bản nhạc, hay đứng một mình trong những chiều mưa kéo đàn, nhìn từng hạt mưa nhảy múa trên dây đàn vĩ cầm của mình.

Một mình tôi phải tìm điểm tựa cân bằng cho mọi điều. Để Thành Vũ bước qua bức tường vô hình mình vẫn luôn dựng lên nhưng không có nghĩa là để cậu ấy phá hủy đi nó.

Bởi vì tôi không muốn... khi mất đi cậu ấy chính là lúc mất đi tất cả.

Karolyn

Chú thích: [a] Bản dịch tiếng Việt của bài hát The things you are to me.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro