4. Ở đó có một người tôi đã từng yêu

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

New message.

Linh Như chiều nay tan học chờ bạn ở sân thượng.

Là tin nhắn từ Thành Vũ.

Tôi do dự. Lên sân thượng nghĩa là sẽ phải đi qua bậc thang số bốn mươi sáu và tầng ba. Bốn tháng kể từ khi quen Thành Vũ và trở thành một đôi với cậu ấy, tôi vẫn chưa từng bước lên tầng ba lần nào. Thành Vũ cũng không để ý lắm, vì mỗi lần gặp nhau thì cậu ấy sẽ đi xuống lớp tìm. Tôi chẳng có lí do gì để lên đó cả.

Hơn hai năm học, tôi đã luôn loay hoay ở bậc thang đó, không phải sợ hãi... nhưng cứ đến bậc thang bốn mươi lăm đó là chân lại bất giác lại thụt về, cũng có thể là vì trong thâm tâm không muốn lại một lần nữa chìm vào quá khứ.

"Linh Như từ giờ bạn lên đây nữa. Tôi không thích bạn."

"Thành Vũ... " Tôi gọi cậu ấy ngay khi nhìn thấy dáng người đang đứng gần lan can sân thượng và nhìn đăm đăm xuống phía dưới.

Ở tầng năm cũng không phải quá cao, nhưng đủ để nhìn những thứ mà người ta thấy rất lớn cũng nhỏ bé đi rất nhiều. Tôi chợt muốn biết, từ góc độ này, những thứ mà người ta cho rằng rất quan trọng liệu có quan trọng như đã từng? Đi qua bậc thang thứ bốn mươi lăm và tầng ba, chỉ đơn giản lên đây để đứng cùng chỗ với Thành Vũ một lần. Muốn thử đứng ở vị trí cao nhất để nhìn mọi thứ và muốn biết thứ cậu ấy thấy ở góc độ này khác như thế nào?

Sau đó là kết thúc. Một kết thúc cho mối tình đơn phương kéo dài gần mười năm.

"Linh Như, tôi có chuyện muốn nói..." Giọng nói vốn dứt khoát và trong trẻo Thành Vũ giờ đây mang một chút đắn đo.

"Tôi biết." Trái lại tôi hờ hững và dứt khoát hơn bao giờ hết.

"... Bạn biết?"

Tôi chớp mắt. "Đã qua ba tháng rồi phải không?"

Thành Vũ sững sờ. "Bạn đã biết... từ bao giờ?" Trong đôi mắt ấy, tôi nhìn thấy sự do dự và cả áy náy.

"Từ bốn tháng trước, lúc bạn để tôi đi nhờ ô. Tôi đã tình cờ nghe thấy đối thoại giữa bạn và Thế Dũng." Giọng nói bình thản đến lạ thường.

"Vậy tại sao..." Cậu ấy bỏ lửng câu nói để chờ đợi câu trả lời.

Tôi đưa cây đàn violin mà mình mang theo cho Thành Vũ. Cây đàn violin nhỏ nhưng tinh xảo và hơi cũ. Nó vốn đã được làm từ rất lâu rồi, cho một người không phải là tôi.

"Có lẽ bạn không nhớ tôi nhưng chắc sẽ nhớ cây đàn."

Dòng chữ ở mặt sau cây vĩ cầm dường như đã khuấy đọng kí ức của cậu ấy. Nó là cây đàn của tôi nhưng lại không đề tên của tôi. Là đàn của tôi nhưng vốn làm ra không phải để cho tôi. Dòng chữ Mỹ Linh được khắc thật đẹp kia vô số lần cắt vào tim khiến tôi ứa máu.

Mười tuổi, tôi và Mỹ Linh học cùng lớp với nhau, mà đúng hơn là chúng tôi đã học chung với nhau từ khi mới vào tiểu học. Mỹ Linh luôn luôn là một cô bạn nhỏ xinh xắn và được mọi người quý mến, tôi cũng vậy, là hai đứa trẻ duy nhất trong lớp sinh vào cùng một ngày, rạng rỡ như ánh mặt trời ban mai. Và cả hai lại có thêm một điểm chung là đều có cảm tình với một cậu bé trong lớp.

Có thể chính vì thế mà hai đứa trẻ vốn không thân thiết gì lại càng thêm ghét nhau. Ngày sinh nhật của cả hai, Mỹ Linh đã lấy chiếc dây chuyền đắt tiền của một bạn trong lớp dấu vào túi sách của tôi. Sau đó trong mắt mọi người, tôi trở thành đứa trẻ xấu tính chuyên "ăn cắp". Ngày sinh nhật mà tôi luôn mong đợi hằng năm khi đó lại trở thành ngày thảm hại nhất.

"Tại sao?" Cậu ấy bối rối, đôi mắt đó mờ mịt.

"Bạn muốn biết tại sao tôi có cây đàn này phải không?... Nó vốn là cây đàn của bạn tặng Mỹ Linh lúc còn học tiểu học. Có lẽ bạn đã không còn nhớ ra tôi. Lúc chúng ta mười tuổi, tôi chính là cô bé đã mời bạn tới dự sinh nhật, rồi bị mọi người gán tội ăn cắp dây chuyền, đánh nhau với Mỹ Linh và là một người bạn rất ghét."

"Linh Như tại sao bạn đánh Mỹ Linh?... Tôi ghét bạn, bạn cút đi."

Mỹ Linh đổ oan tôi tôi ăn cắp dây chuyền, cuối cùng tôi đã lấy cây đàn của cô ta mà không có ý định trả lại, không bao giờ. Có thế lúc đó, nó là sự hiếu thắng và trả đũa non nớt ngây dại cuối cùng của một con bé mười một tuổi.
Thành Vũ ngỡ ngàng nhìn tôi. Khuôn mặt đăm đăm không hề có nụ cười.

"Cậu tất nhiên là sẽ không nhớ, từ đó đến bây giờ cũng gần mười năm rồi. Chỉ có tôi là thù dai thôi."

Tôi nhớ Thành Vũ tận mười năm vì sợi dây chuyền và cây đàn nhưng trong đó có cả năm năm yêu thầm cậu ấy. Tôi thích Thành Vũ đã từ rất lâu, từ cảm tình của đứa trẻ ngây thơ cho đến rung động của cô gái mười lăm tuổi. Cuối cùng vỡ tan bởi một cuộc cá cược.

Thành Vũ vẫn đứng như thế, từng cơn gió lùa mái tóc cậu ấy rối tung, và len lỏi vào từng kẽ hở khe áo tôi lạnh ngắt.

"Xin lỗi." Thành Vũ không nhìn tôi.

Vì chuyện gì?

Chuyện mười năm về trước hay là về thỏa thuận của cậu ấy cùng với bạn thân – Thế Dũng. Và cậu ta lại chính là bạn trai hiện tại của Mỹ Linh. Tôi đoán đây không hẳn chỉ là cá cược mà là một trò đùa ác ý của cả con bé Mỹ Linh và Thế Dũng kia bày ra để nhằm vào tôi. Con bé đó vẫn ghét tôi như trước đây, mặc dù bây giờ cả hai chẳng còn liên quan gì tới nhau.
Năm đó, Thành Vũ cũng giống như mọi người cho rằng tôi là một đứa trẻ hư hỏng, hay gây sự, bắt nạt bạn bè và ăn cắp...

Tôi đã cố gắng quên hết từ rất lâu rồi. Chuyện cá cược với Thế Dũng, tôi vẫn biết đây là một trò đùa, một trò cá cược của hai đứa con trai hiếu thắng nhưng vẫn vờ như không biết, như thiêu thân lao vào lửa.

Tôi cũng nghĩ, nếu tình cảm đơn phương của mình là thiêu thân thì tôi muốn dùng một mồi lửa thiêu nó lụi tàn.

Bốn tháng ngọt ngào cho mười năm dai dẳng. Trao đổi đã rất thành công.

Tôi siết chặt lấy cây đàn cúi đầu nhìn xuống phía dưới, từng hình ảnh lướt qua đôi mắt thật nhỏ bé....

Cây đàn vĩ cầm rơi xuống.

Rơi trong sự hốt hoảng của Thành Vũ và sự bình thản của tôi. Nó lao về phía dưới vỡ tan mang những kỉ niệm nhức nhói tan đi. Từ giờ tôi sẽ chỉ đánh đàn cho riêng mình và trên cây đàn của riêng tôi.

Kết thúc rồi! Kết thúc cho một mối tình ngây dại mười năm và thêm một kết thúc cho tôi và Thành Vũ hiện tại.

Tạm biệt Thành Vũ.

Trời bỗng nhiên đổ mưa. Tôi vuốt mặt mình, nước mưa hòa lẫn với nước mắt. Thật may vì trời đổ mưa, những cơn mưa hình như vẫn luôn ưu ái tôi vào những thời điểm quan trọng. Bỗng nhiên tôi lại muốn kéo bản nhạc The things you are to me, nhưng hiện tại lại chẳng có nổi cây đàn...

Thành Vũ gặp tôi trong một chiều mưa... và tôi buông bỏ những ký ức có cậu ấy cũng trong một chiều mưa.

"Linh Như..."

Tôi biết Thành Vũ định nói gì, nhưng sự kiêu ngạo đang lấp đầy lí trí. "Đừng giải thích, đối với tôi không còn quan trọng nữa rồi."

Dứt khoát quay đi. Nước mắt vẫn chảy dài trên gò má trong màn mưa trắng xóa. Hôm nay, cho mình một kết thúc đúng như dự định, tôi thắng. Tôi đã làm cho Thành Vũ day dứt, áy náy... nhưng tim đau và lạnh quá rồi.

Ngoài kia, mưa đang lớn dần lên, xóa nhòa đi tất cả.

Khi đứng ở cầu thang đi xuống, trên sân thượng Thành Vũ vẫn đứng bất động như cũ.

Trời vẫn cứ đổ mưa.

Nơi đó có một người tôi yêu, mà người có bao giờ yêu tôi...

Nhưng điều đó cũng chẳng còn quan trọng nữa rồi, bây giờ dù là vẫn còn yêu hay khúc mắc thì cũng nên giống như những cơn mưa mùa hè mà tôi vẫn thích, nên đến rồi đi bất chợt mà không gây ra quá nhiều phiền nhiễu.

Rồi sẽ có một ngày, cậu ấy chỉ còn là người mà tôi đã từng yêu mà thôi...

Karolyn

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro