1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Năm đầu tiên làm bác sĩ tâm lý, tôi gặp phải một thiếu niên kỳ lạ.

Anh ta đẹp đến mức tựa như thiên tiên, nhưng lại có một đầu tóc bạc hiếm có. Tôi tưởng anh ta quá thông minh nên tóc bạc sớm.

Cho đến khi sau lưng anh ta nhô ra mấy cái xúc tu trắng như tuyết????

1.
Từng nhìn qua nhiều soái ca mỹ nữ, tôi chưa bao giờ ngạc nhiên trước nhan sắc của bất kỳ ai.

Nhưng trước khuôn mặt này, hắn chắc chắn là người đầu tiên.

Thiếu niên một đầu tóc màu trắng, ngũ quan thâm thúy, mũi cao thẳng, đôi môi đỏ kiều diễm như hoa.

Lông mi dài rũ xuống, không hiểu sao làm cho người khác cảm thấy cực kì xinh đẹp.

Huống hồ, khí chất của anh ta tựa như thanh thiếu niên, ngây ngô hoạt bát, lại có chút trưởng thành.

Chà, đây là kiểu người khiến người khác cảm thấy thích từ lần gặp đầu iên.

Tôi cúi đầu lật xem một lượt lý lịch của anh ta:
" Ngôn Giai, 19 tuổi, bác sĩ hải dương sinh vật học."

Trẻ tuổi như vậy đã là bác sĩ? Đúng là một thiên tài, thực sự hiếm thấy.

Nhưng mà thiên tài và người điên chỉ cách nhau một tờ giấy, cho nên anh ta mắc phải vẫn đề tâm lý gì?

"Xin hỏi, anh gặp vấn đề khó khăn nào sao?" tôi hỏi.

Trên mặt Ngôn Giai không có biểu tình gì, chỉ lẳng lặng quan sắt tôi, không nói lời nào.

Chẳng lẽ là vấn đề gì khó mở miệng?

Tôi tiếp tục hướng dẫn từng bước: "Đừng ngại, kết quả chẩn đoán tâm lý tuyệt đốt bảo mật. Anh chỉ cần nói ra cảm xúc chân thật nhất cho tôi biết, tôi mới có thể giúp anh được."

Ngôn Giai rũ mắt nhìn xuống che khuất cảm xúc trong mắt : "Tôi yêu một nhân loại."

Nhân loại?

Kì vậy, sao phải dùng từ nhân loại để hình dung nhỉ?

Tôi bình tĩnh tiếp tục hỏi: "Sau đó thì sao?"

Anh ta nhìn tôi, giọng nói bình tĩnh thoải mái như thể anh ta đang nói về thời tiết ngày mai.

Nhưng những từ này lại rất đáng kinh ngạc:

"Tôi muốn nhốt cô ấy lại, dùng xiềng xích trói toàn thân, hay là ... dùng chình mình trói chặt cô ấy."

"Tại sao anh lại có ý tưởng như vậy?"

"Tôi muốn giữ lấy cô ấy, khiến thế giới cô ấy chỉ có mình tôi, triệt để thuộc về tôi."

Tôi cúi đầu nguệch ngoạc vài nét bút: Nghi ngờ mắc chứng rối loại nhân cách hoang tưởng.

"Anh cảm thấy cô ấy sẽ tiếp thu loại ý nghĩ này sao?"

Ngôn Giai dường như cong môi cười, nhìn qua đôi mắt kinh khiến ta không tháy rõ ánh mắt anh ta.

"Nếu là cô, cô chịu tiếp thu không?"

"Thật ngại quá, bác sĩ sẽ không trả lời câu hỏi."

Ngôn Giai mỉm cười, lộ ra hai răng nanh nhọn: "Được."

Anh ta đổi một tư thế ngồi, lười biếng một tay chống cằm, dường như đang nghĩ " cô ấy" có khả năng tiếp nhận hay không.

Tôi kiên nhẫn chờ hắn trả lời, nhưng sau đó tôi bị hai bàn tay của anh ta thu hút.

Đó là một đôi bàn tay rất xinh đẹp, đầu ngón tay tròn trị, mười ngón tay thon dài trắng nõn, nếu như đánh đàn nhất định rất vui tai vui mắt.

Lại thêm một liên tưởng đến nghề nghiệp của anh ta, tôi bỗng nhiên có chút hiếu kì dáng vẻ anh ta đứng trước băng ghế phòng thí nghiệm.

Thiếu niên thiên tài khoác lên mình áo blouse, ngón tay chậm rãi cắt nhỏ vật thí nghiẹm, đầu ngón tay dính chút máu đỏ....

Haha, nhất định cực kì thú vị.

Nghĩ đến đây, tim tôi bắt đầu đập nhanh không thể kiểm soát được.

"Tôi cảm thấy cô ấy sẽ không tiếp nhận."

Ngôn Giai trả lời câu hỏi của tôi.

Tôi thu hồi tâm tư, bình tĩnh tiếp tục hỏi: " Cô ấy biết anh nghĩ như vậy sao?"

"Không biết." Ánh mắt Ngôn Giai có chút mờ mịt, dường như có chút ủy khuất " Cô ấy không nhớ rõ tôi."

"Vậy anh muốn tôi giúp anh làm cái gì" Giúp anh kiểm soát lại những ý tưởng này?"

Ta nghĩ là hắn sẽ gật đầu.

Nhưng hắn lại không chút do dự lắc đầu: "Tôi cảm thấy suy nghĩ của mình không có vấn đề gì."

Binh thường, mắc chứng rối loại nhân cách hoang tưởng thường không thấy suy nghĩ của bàn thân có vấn đề gì.

Tôi tiếp tục hỏi " Nếu cảm thấy không có vấn đề, vậy anh đến đây có mục đích gì?"

"Tôi mong cô ấy có thể nhớ lại tôi, sau đó cam tâm tình nguyện tiếp nhận tôi."

"..."

Nếu như vậy, tại sao lại tìm tới đây mà không đi tìm " cô gái kia "?

Thây câu trả lời không tính hợp, tôi hít một hơi, mở to mắt nhìn anh ta.

Nhưng trong khoảnh khắc ấy, tôi thấy được hình ảnh không thể tin được trên đời này.

Những xúc tu trắng như tuyết bỗng nhiên từ sau thiếu niên xông ra! những xúc tư đó nhảy múa như đang cực kì phấn khích.

?

Nhưng trong chớp mắt, một cái xúc tu to dài chui qua bàn quấn lấy đùi tôi.

Tròn tròn, lạnh lạnh, mềm mềm.

Chuyện gì đang xảy ra vậy???

Tôi sững sờ nhìn hết thảy, da đầu căng như muốn nổ tung.

Chỉ ra mấy xúc tu trắng này hình như có chút quen quen.

Hình như một năm trước...

"Chị ơi, đã lâu không gặp."

Ngôn Giai một tay lấy kính xuống, đôi mắt đào hoa sâu thẳm khẽ nhếch lên.

Anh ta tiến lại gần tôi, dùng xúc tu cuộn vòng quanh thắt lưng tôi.

"Lần này, đừng vứt bỏ em nữa."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro