Chap 38

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chap 38: cô nàng ngổ ngáo
Vân Khanh từng bước một tiến vào căn phòng. Trên người vẫn khoác chiếc áo vest của anh béo, sau người dắt theo một khẩu súng. Đôi mắt gian tà không chút thay đổi nhìn vào Đình Tuấn và Doanh Doanh. Liễu ngồi bệt dưới sàn nghe thấy tiếng cô ta thì ngửng đầu lên, ánh mắt đầy nghi ngờ xen lẫn căm phẫn. Liễu như hoá dại ngồi lặng dưới sàn, lúc này cô ta chỉ muốn biết sự thật có đúng như những gì Doanh Doanh đã nói.
- Vân Khanh sao mày lừa dối tao!
- Chị nói gì thế
- Mày dám lừa tao, mày lợi dụng tao như một công cụ để giết người thay cho mày
- Chị...chị đã nghe chúng nó nói gì
- Tao đã nghi ngờ rằng tại sao mày luôn muốn giúp tao
- Chúng ta là chị em...
- Chị em...đã bao giờ mày coi tao là chị chưa
- Hai người đã tiêm nhiễm thứ gì vào đầu Liễu
Vân Khanh ngoắc đôi mắt nhìn về Đình Tuấn, trong giọng nói vô cùng sỗ sàng rồi lại nhìn Liễu. Liễu từ từ đứng dậy và cô ta đã nhanh chóng nhặt con dao từ phía sau người giấu ngay phía sau lưng.
- Mày đừng chối cãi, nếu không đúng như những gì họ nói thì tại sao mày lại phải giấu tao chuyện mày cho người đâm xe vào cô ta ở tối hôm đó.
- Gì...chuyện này...cô ta...nhớ...nhớ lại rồi
Vân Khanh lắp bắp từng lời, chẳng ngờ Doanh Doanh lại nhớ lại đúng lúc này. Vân Khanh biết trong hoàn cảnh này thì dù có làm gì thì cũng không thoát khỏi tội. Chỉ còn một cách là giết, giết hết cả ba người đang có mặt trong phòng này. Sau đó cô ta sẽ phóng hoả thiêu rụi hết để không ai có thể tìm ra được chứng cứ. Trong lòng cô ta lúc này chỉ thầm chửi Liễu đã làm sai kế hoạch. Đáng ra lúc đưa Doanh Doanh vào căn nhà này thì phải đưa cô xuống phòng đằng sau bên dưới có thông xuống cầu thang. Căn phòng này là phòng chứa xăng, chất gây cháy dễ dàng và cũng có thể xoá dấu vết hiện trường dễ dàng hơn cả.
- Sao nào mày chịu nhận tội rồi à, mày thâm độc hơn tao nghĩ đấy Vân Khanh. Tao đã nghi ngờ mày rằng tại sao mày lại muốn giúp tao đến thế, không ngờ hoá ra mày lại là một con rắn độc
- Được rồi là tôi làm đấy, tôi cho người giết cô ta. Chỉ tại chị quá ngu khi nghe theo những gì tôi nói, thoã mãn chưa. Tôi muốn chị phải thay tôi chịu tội đấy. Còn bây giờ thì tất cả hãy chết cùng nhau đi, tao sẽ giết chết chúng mày.
Nói xong Vân Khanh hất bỏ chiếc áo đang khoác trên người, cô ta rút súng từ sau lưng hướng về phía Đình Tuấn. Cốt là muốn nhanh tay để anh ta không kịp trở, có thể một phát mà hạ ngay được người đàn ông thì hai người phụ nữ để sát hại thì là điều gì khó khăn. Đình Tuấn luôn cảnh giác rất cao với những người có ý định làm hại tới bản thân mình, hơn hết là làm hại tới Doanh Doanh. Anh ta làm sao lại không đoán ra được trong người Vân Khanh không có súng. Anh béo lúc nào cũng cất súng trong túi áo bên trong rất kĩ, chỉ khi gặp chuyện quá nguy hiểm mới sử dụng đến. Còn hôm nay là do anh béo bất cẩn, thấy bộ dạng đáng thương của đàn bà mà mủi lòng thương xót nên vô tình khoác áo cho Vân Khanh. Chiếc áo vừa rơi xuống từ người Vân Khanh thì Đình Tuấn nhanh tay không để Vân Khanh có cơ hội, Anh ta đưa súng lên nhắm thẳng. Một phát súng xuyên thẳng vào  tay đang cầm súng của Vân Khanh, cô ta không kịp nghĩ cũng không kịp bất ngờ. Cảm giác đau cũng còn chưa thể cảm nhận được thì đã ngã vật ra đất, khẩu súng trên tay cô ta bị hất văng ra tận cửa. Máu từ cánh tay chảy dài, chưa kịp phản ứng gì thì Liễu đã cầm dao lao tới. Vân Khanh đưa tay lên chống đỡ, cảnh hỗn loạn và vật lộn lúc này lại diễn ra quá quyết liệt. Thử hỏi xem ai nhìn mà không thấy mùi đau thương, đây không phải là chị em tương tàn hay sao. Con dao mỗi lúc lại kề sát tới Vân Khanh, hai con người vật lộn để giết nhau chẳng khác gì hai con thú. Liễu không ngừng la lớn "Tao phải giết mày, mày dám phản bội tao". Còn Vân Khanh vì đau đớn chống đỡ, chỉ biết kêu gào không nói lên được lời nào. Trong tiếng hét của Vân Khanh phần sợ hãi vô cùng nhiều, còn người đang cầm dao kia như đã hoá thành điên cuồng. Trong lòng chỉ còn đám lửa giận cháy liên hồi chưa thể dập tắt.
- Chúng ta làm gì đây?
Nhìn cảnh này Doanh Doanh không biết nên phải làm gì, can ngăn cũng không được vì nếu lao vào thì người bị đâm có lẽ sẽ chính là cô. Còn nếu cứ để họ tiếp tục vật lộn thế kia thì cả hai người đó sẽ phải có một người bị thương, thậm chí là chết ngay dưới lỡi dao sắc bén nhỏ bé kia. Đình Tuấn ôm chặt cô, chiếc súng cũng luôn trong tư thế chuẩn bị. Nếu chỉ cảm thấy nguy hiểm thì sẽ lập tức bóp cò ngay để bảo vệ cô. Anh ta lắc đầu nói "Vô ích thôi". Cô hiểu ra ngay ý của anh qua câu nói, hai con người kia trong đầu lúc này đều đã gieo rắc hai chữ giết người. Trong hoàn cảnh này dù có khuyên bảo thì lửa giận trong lòng cũng không thể tiêu tan. Vân Khanh muốn một tay cầm súng giết chết cả ba người họ để bịt đầu mối cho chính tội ác của mình. Còn Liễu, gây ra rất nhiều chuyện xấu, thậm chí nhẫn tâm hại bạn thân chết đi còn chưa thể hối lỗi. Giờ đây ý định hại Doanh Doanh còn chưa nguôi lại tới Vân Khanh đem cô ta ra làm vật lợi dụng. Thử hỏi có ai mà không điên cho được. Muốn ngăn cản Liễu lúc này là chuyện vô ích. Lưỡi dao thật sắc, thật nhọn, khẽ một cái đã đâm phập vào bụng của Vân Khanh. Liễu lại rút dao ra khỏi bụng Vân Khanh và tiếp tục đưa dao lên cao tới đỉnh đầu. Khoảnh khắc con dao nhọn chỉ một phát này thôi là găm thẳng vào tim Vân Khanh thì tiếng súng vang lên.
Bằng...bằng...
- Đừng bắn...đừng bắn nữa!!
Đình Tuấn hét lên, tiếng súng ngừng hẳn. Người đang ngã xuống không ai khác chính là Liễu, con dao cầm trong tay ngày một buông lỏng rồi rơi xuống sàn. Liễu ngã bịch ra đất, nước mắt tuôn không ngừng. Vân Khanh hai tay co quắp ôm lấy bụng, cả khuôn mặt nhìn đâu cũng thấy đau đớn.
Đình Tuấn và Doanh Doanh tiến lại đỡ Liễu ngồi dậy, ngày hôm nay cô ta được tựa đầu vào tay của anh ta. Đôi mắt ánh lên sự khổ sở hoà lẫn nước mắt chua chát nhưng khoé môi cô ta lại nở nụ cười. Cảm giác này không biết có thể so sánh được với cái chết của Hồng hay không. Nhưng có lẽ sẽ là thứ gì đó hạnh phúc hơn cả, Hồng ra đi lặng lẽ và lạnh lẽo còn Liễu lại có thể nằm trong tay Đình Tuấn nhẹ bâng như vậy, cô ta thực sự cảm thấy mãn nguyện. Có phải đây là lời từ biệt cuối cùng mà anh ta đáp trả lại lá thư tỏ tình đầu tiên của Liễu hay không. Nhìn người trước mặt đang ngồi song song với anh ta Liễu chỉ tiếc đó không phải là mình. Nếu ngày đó cô ta mạnh mẽ hơn, cô ta đứng lên mà chiến đấu với tình yêu với sự thật mà không nhường nhịn thì ngày hôm nay sẽ không phải thấy một bi kịch mang đầy máu, nước mắt và đau thương. Con đường lúc bắt đầu vốn đã là sai lầm, hại chết người khác lại càng dấn bản thân mình vào góc khuất đen tối. Nơi đó chứa đầy mọi tội lỗi mà để đến khi chết mới nhận ra cái sai của cuộc đời mình. Tiếc nuối cũng đã quá muộn màng, cả đời này phải tới khi gần đất xa trời con người ta mới chịu ngồi lại xin chút hơi thở của trời để ngẫm về những cái sai lầm mà mình đã trải qua hơn nữa là chính tay mình tạo lên. Liễu cố gắng đưa bàn tay dính máu lên để chạm vào mặt Đình Tuấn nhưng anh ta tránh lé, ánh mắt lạnh băng không chút động lòng nhìn Liễu. Anh ta đúng là muốn cô ta chết nhưng không phải chết bằng cách này. Cô ta phải sống để chịu tội trước pháp luật sau những chuyện đã gây ra. Tiếng những bước chân dồn dập chạy bên ngoài, tiếng người nói rầm rầm và tiếng súng vừa rồi là do cảnh sát đã bắn. Biết không còn nhiều thời gian cho chính mình Liễu, trước khi chết đi cô ta chỉ kịp nói "Tôi sai rồi, xin lỗi"....
Lời xin lỗi này không phải chỉ gửi riêng cho Đình Tuấn mà còn là lời xin lỗi tới tất cả những người cô ta đã từng làm tổn thương. Liễu chết đi nhưng cô ta vẫn không phải là người cô đơn vì ở cõi vĩnh hằng bên kia cuộc đời là một cuộc sống mới, là nơi có một người bạn vẫn đang chờ đợi cô ta. Người bạn ấy không hề trách móc, không hề mắng chửi mà chỉ lặng lẽ dắt tay cô ta đi xuyên qua thứ ánh sáng chói trang khi xung quanh là bóng đen gần bao chùm toàn bộ, cuối cùng cũng chỉ ngoảnh lại nhìn được những gì cuối cùng còn diễn ra ở trước mắt, nghĩ tới đứa con dù đau tới đâu, thương tới đâu và có lỗi tới đâu thì kiếp này vẫn không thể toàn vẹn chăm lo, đây cũng là điều đáng tiếc nuối nhất trong cuộc đời của một người có thiên chức làm mẹ. Đời này kiếp này cô ta là người xấu xa, là loại người không đáng được nhận tình yêu nhưng nếu có kiếp sau nhất định sẽ làm một người phụ nữ tốt. Nhất định sẽ báo đáp lại tình cảm của Hồ Tùng, người đàn ông đáng thương trọn kiếp này dù chân thành tới mức nào cũng khôg thể làm Liễu rung động.
... ...
Đình Tuấn nhấc bổng Doanh Doanh ôm cô nép vào ngực mình, bước từng bước hiên ngang ra khỏi căn nhà. Cô nằm im thả lỏng trong vòng tay của anh ta, mọi sự sợ hãi của lưỡi dao sắc nhọn đã hoàn toàn biến mất. Thay vào đó là sự an toàn và bình lặng khi được anh ta che chở bao bọc trong lòng. Cô thấy anh ta khóc, anh ta khóc vì ai? Khóc vì cô hay khóc vì mối tình của anh quá ngang trái! Cô dụi đầu vào ngực anh, cô đau lòng thay cho người đàn ông này. Cả đoạn đường dài thượt anh đều bế cô trên tay, ôm cô tới khi ra tới ngoài xe. Nhẹ ngàng đặt cô vào trong ô tô. Anh chẳng nói chẳng rằng vẫn chỉ đặt cô vào lòng và ôm sát bên ngực mình. Tâm tư của anh bây giờ rất rối bời, cô muốn giúp anh nhưng phải bắt đầu từ đâu. Chỉ cảm nhận được anh đang rất đau lòng và cô cũng vậy, nếu anh đau lòng thì cô làm sao chịu nổi. Như hiểu được những gì cô đang nghĩ anh đặt tay lên môi cô, chạm nhẹ vào những vết thương trên mặt cô. Ánh mắt nhìn cô âu yếm anh nói "Đừng sợ mọi chuyện ổn rồi ". Cô gật đầu lia lịa, rúc vào lòng anh như một đứa trẻ. Còn anh nâng niu cô như pha lê dễ vỡ, chỉ nhẹ nhàng giữ chặt cô.  Hôm nay thôi mà suýt chút nữa cô đã lạc mất anh suốt cả đời này, cô thực sự sợ hãi điều đó.
....
Ngày cô ra viện vết thương đã được điều trị bởi những bác sĩ chuyên nghiệp và cực kì nổi tiếng. Buổi cuối cùng khi ra viện Hồ Tùng và mẹ của anh ta cùng tới thăm cô. Trên tay anh ta đang ôm một đứa bé, đứa bé đó chính là con của anh ta và Liễu. Nhìn đứa bé ngủ ngoan trên tay anh ta Doanh Doanh tự nhiên không cầm nổi nước mắt, chẳng biết từ bao giờ cô lại biến thành một người có thể khóc dễ dàng như vậy. Hồ Tùng thay mặt Liễu toàn tâm toàn ý gửi lời xin lỗi tới cô và Đình Tuấn và đã xin phép được đón đứa bé về bên nhà. Bà Đình có chút không lỡ, dù gì cũng bồng bế đứa nhỏ suốt cả năm trời. Nay tuy biết không phải con cháu nhà họ Đình thì lại có phần thương hơn. Cũng may Hồ Tùng là người đàn ông tốt, anh ta có thể yêu thương lo đủ cho đứa bé một cuộc sống tốt nên trong lòng ông bà Đình đều được nguôi ngoai đi phần nào. Trong khi mọi người đều đổ dồn hết vào đứa bé thì Đình Tuấn đã lấy giấy khăn lau nước mắt cho Doanh Doanh. Không những thế, nhân lúc không ai để ý anh ta còn hôn cô. Nụ hôn bất ngờ trong thoáng chốc mà làm cả hai con người đều cảm thấy hạnh phúc.
Còn về phần Liễu sau khi bị bắn hai phát đạn thì đã không thể giữ được mạng sống, cái chết này trước sau gì cũng đều phải nhận nhưng không ai có thể nói được rằng có phải cái chết của Liễu là đến muộn hay là sớm. Chỉ có Hồ Tùng là người cảm nhận rõ rệt nỗi đau này nhất, nhưng may mắn hơn cả là Liễu tuy đã ra đi vĩnh viễn nhưng đã để lại cho anh ta một sinh linh nhỏ bé vô cùng đáng yêu. Có lẽ đây cũng là điều tuyệt vời nhất của người đàn ông này. Phần về Vân Khanh sau khi bị thương đã được chuyển tới bệnh viện cấp cứu. Mọi tội lỗi cũng do bên điều tra thu thập lại được. Nhận lấy lời khai của cô ta rồi kết luận hình phạt. Vừa mất việc lại phải ngồi tù, ngày xuất viện cô ta như phát điên. Tiếng xấu của Vân Khanh ngày càng được vang xa, cô y tá ngày nào thấy bộ mặt của cô ta khi đứng trước phòng bệnh cấp cứu cười gian tà cũng thừa cơ nhiều chuyện mà lan truyền đi khắp nơi về hành động xấu xa đó. Còn những người có liên quan tới cô ta, giúp cô ta có quyền thế và chức vụ Đình Tuấn đều một tay điều tra và xử lí toàn bộ những kẻ đó, những kẻ đã tiếp tay giúp cô ta. Vân Khanh một người không có nhân phẩm và tố chất của ngành y, một người dắp tâm xấu xa như Vân Khanh không đáng được ngồi lên chiếc ghế trưởng khoa. Đến cuối cùng cũng phải nhận tội chứ không tự nguyện chấp nhận, xấu xa tới nỗi không phân biệt được đúng sai mà quay về sửa đổi làm lại cuộc đời. Ngày kết án Vân Khanh nhận lấy hình phạt tù trung thân. Còn ba mẹ Vân Khanh và Vân Liễu sau chuyện này vô cùng đau buồn, mọi chuyện kinh doanh đều tự động rút lui không còn góp mặt trên thương trường.
.... .....
... Trên sân thượng của khách sạn lớn nhất thành phố Doanh Doanh đứng đó một mình. Dáng người cô nếu để người khác nhìn từ đằng sau thì sẽ thấy thực sự cô độc. Tiếng gió thổi khiến mái tóc dài của cô thả thướt bay trong gió. Chiếc váy màu ngọc bích khẽ bay nhẹ nhàng quấn quanh thân hình mảnh mai của cô.
- Doanh Doanh
Nghe thấy tiếng anh nói cô quay đầu lại, trên tay cô vẫn đang cầm một cốc rượu. Cô vừa giận anh vì anh lại tiếp tục gần gũi với Chương Dĩ. Đáng ra sẽ chẳng có gì đáng nói nhưng ở đây có cả cô mà anh và cô ta lại khoác tay nhau, chuyện trước đây cô gặp anh và cô ta tại sân bay và họ đi chung xe với nhau cô đều chưa nói cho anh biết. Anh thấy thái độ của cô thay đổi có lẽ cũng đoán ra được, nhẹ nhàng đi tới quàng tay ôm trọn lấy người cô. Cô đẩy anh ra đứng lui lại một góc, đưa ly rượu lên nhấp từng ngụm nhỏ. Anh cúi nhẹm người xuống nhìn thì cô lại quay mặt đi, cả khuôn mặt tỏ rõ sự giận dỗi.
- Em làm sao vậy?
Cô nhìn anh đầy trách móc, chẳng lẽ anh lại còn không biết sao còn hỏi.
- Anh lên đây làm gì, sao không xuống bên dưới với mấy tiểu thư đài cát xinh đẹp của anh đi
Nghe cô nói xong anh không thể nhịn cười, sợ cô tức liền quay mặt ra sau che miệng để cười không ra tiếng. Anh kéo tay cô về phía mình cô liền hất ra không màng quan tâm. Anh thấy vậy xoay người lại bước thẳng, miệng nói:
- Chắc tôi phải xuống gặp gỡ mấy cô tiểu thư xinh đẹp bên dưới kia thôi
Cô xoay người lại quát to:
- Anh dám
Anh vẫn không quay lại nhưng có điều đã bước chậm hơn, người đằng sau chẳng thể biết được là người đằng trước khuôn mặt đang cười vui như thế nào.
- Doanh Doanh không muốn tôi ở lại đây (nói xong anh giả vờ thở dài)
- Có giỏi thì cứ đi đi
Nghe câu nói này của cô anh quay phắt lại, bước thật đến đứng trước mặt cô. Cúi mặt xuống song song với khuôn mặt cô, cướp lấy ly rượu trên tay cô đặt sang một bên rồi anh nở nụ cười, giọng nói trầm ấm lại có chút trêu ghẹo:
- Đây có phải Doanh Doanh của tôi không?
Cô khó chịu lấy tay đẩy mặt anh ra xa, anh tóm lấy tay cô rồi quàng vào người mình. Cô có ý muốn rút tay lại anh lại càng giữ chặt. Cuối cùng cũng phải chịu thua, không làm gì được liền dựa cả người vào anh. Anh lúc này mới vòng tay lại ôm cô, giọng nói thủ thỉ bên tai:
- Xin lỗi em Doanh Doanh
- Vì chuyện gì?
- Đã phải để em chịu nhiều khổ cực
Cô im lặng không lên tiếng, anh cầm lấy tay cô đặt lên má mình. Anh nhìn thẳng vào mắt cô, từng đường nét khuôn mặt đẹp hoàn hảo tựa như hoa ngọc của cô đang hiện rõ nét trong đôi đồng tử đang co dãn của anh. Cô cũng đáp lại cái nhìn của anh nhưng vì ánh mắt anh quá si mê đến nỗi say đắm lại khiến cô ngại ngùng. Cô nhớ lại ngày ấy, ngày mà anh vẫn còn ngược đãi cô. Luôn muốn cô phải làm mọi chuyện theo ý của anh, cô tuy có nghe lời nhưng vẫn rất cứng đầu. Trước ngày cô bỏ đi cô đã tự ý bước vào phòng tranh mà anh cấm, hơn nữa cô còn đặt chân bước vào cả hồ bơi phía sau nhà. Vừa đặt chân vào bên trong hồ bơi đã cảm thấy có gì đó bứt dứt trong lòng, tò mò cô tiến sâu vào bên trong. Đứng đối diện với góc khuất nơi cửa sổ phòng cô không nhìn tới được. Hoá ra nơi đây cũng được anh nâng niu coi trọng từng nấc kỉ niệm. Tấm hình cô gái tên Hồng rạng rỡ cười tươi đập thẳng vào mắt cô đến nỗi khi ấy cô cảm thấy chói loá. Bên dưới bức hình cũng là một bông hoa hồng được cắm trong bình thuỷ tinh trong suốt. Cô cũng ngầm hiểu ra rằng đây là thứ để anh thương nhớ, đợi chờ cô gái này. Ngày xuất viện cô không quay trở lại nhà của anh, cô trở về cùng lũ nhóc của cô. Cũng chính là lúc anh đem toàn bộ những thứ đã là kia ức xoá sạch đi hết, một chút cũng không hề để sót lại. Tấm hình của Hồng được in trên đá cũng được xoá bỏ hoàn toàn. Thay vào đó anh khắc lên 4 chữ mang tên của anh và tên của Doanh Doanh. Điều này khẳng định cả hai người chắc chắn và mãi mãi phải cùng ở bên nhau, cho dù bất cứ điều gì có xảy ra anh cũng nhất định bên cô, bảo vệ cô. Trên đời này nếu anh còn sống thì sẽ không để thêm bất cứ người nào làm tổn hại tới cô. Còn một điều mà anh chưa biết, đó là chính vì thấy anh và Chương Dĩ vào hôm đó, vì tức giận anh mà cô mới tự ý chạy đi lung tung. Ai ngờ lại trở thành nạn nhân trong vụ bắt cóc. Nếu biết cô vì chuyện này, vì Chương Dĩ luôn giở trò quyến rũ mà vượt quá phép tắc để cô phải gặp chuyện lần đó thì nhất định anh sẽ đá bay cô ta ra khỏi hợp đồng kí kết với công ty. Kiếm một người mẫu đại diện đối với anh đâu phải chuyện khó, cái khó nhất là nếu mất Doanh Doanh rồi anh biết đi tới chân trời góc bể nào để tìm cho ra. Anh luôn nghĩ rằng trong cuộc đời mỗi con người, kí ức dù có thế nào cũng có thể quên đi, có thể cho vào dĩ vãng nhưnh với cô anh luôn mong sẽ là thực tại.
- Doanh Doanh, lấy anh nhé!
Tiếng gió thổi vù vù bên tai xen lẫn tiếng anh âm trầm mà ngọt ngào. Cô nhìn anh bằng đôi mắt thẫn thờ trong giây lát, còn anh thì ngay lập tức quỳ xuống dưới chân cô. Lấy từ trong túi áo chiếc hộp hình vuông nhỏ nhắn. Mở ra đưa lên trước mặt cô, chiếc nhẫn hẹn hước của một lời cầu hôn đang hiện hữu. Trái tim cô vốn đã bị anh làm cho rung động nay còn cảm thấy rung dữ dội hơn bội phần. Lại một cơn gió thổi mạnh khiến chiếc váy của cô thêm một lần kiêu sa thướt tha theo làn gió. Cô nhìn anh trong mắt đang có hạt long lanh, mỉm cười gật đầu một cái "Em đồng ý". Cô đưa tay ra anh từ từ trao chiếc nhẫn cầu hoin vào tay cô. Cô đã đeo nó vào rồi thì kể từ giờ phút này cô thuộc quyền sử hữu của anh, mãi mãi là như thế. Nét mặt anh rạng ngời đầy vui sướng, còn cô nhìn chăm chăm vào chiếc nhẫn cười rạng rỡ, cứ như vậy cô lại càng trở nên long lanh đầy xinh đẹp khiến anh không có lí nào từ chối vẻ đẹp ấy để ngắm nhìn. Đứng dậy tiến sát lại anh hôn lên tóc cô, rồi rất nhanh nghiêng người cúi xuống cướp trọn bờ môi hồng đào đầy mềm mại của cô. Nụ hôn nồng cháy mỗi lúc lại trở nên cuồng nhiệt, khoảnh khắc ấy hai trái tim hoà lại làm một và dường như thế giới thu nhỏ lại chỉ còn lại hai người. Thả đôi bờ môi ngọt ngào của cô ra anh nói nhỏ, giọng nói trầm ấm:
- Từ giờ trở đi Đình Tuấn và Doanh Doanh sẽ bên nhau trọn đời.
Không để cô kịp phản ứng anh đã lại tiếp tục một lần nữa cuốn lấy đôi môi đầy đê mê của cô, trong chốc lát trời đất như đảo lộn quay cuồng. Doanh Doanh bị đắm chìm trong nụ hôn cuồng nhiệt, ấm áp, hương vị rất riêng mà hỉ riêng anh mới có.
Tiếng pháo hoa bắn nổ sáng rực rỡ cả một khoảng trời đêm, phía đằng xa tất thảy người nhà hai bên gia đình ai cũng đều đang được chứng kiến cảnh đanh diễn ra trước mắt. Ba mẹ hai bên đứng ôm nhau cười rồi lại khóc vì quá vui cho hai người họ. Anh béo đứng đằng sau cũng thầm mỉm cười, nụ cười ấy còn đang cười thay cho Hồng. Tuy cô gái này không để lại quá khứ đẹp nhưng tình yêu của cô ấy lại trọn vẹn và trân thành. Bây giờ dù có ở nơi xa xôi nào đó cô ấy thấy Đình Tuấn đã thực sự tìm được tình yêu, tìm được hạnh phúc cho chính mình có lẽ cũng yên lòng mà mỉm cười rời đi, chẳng để lại lưu luyến. Chỉ thấy anh béo ngước mặt lên trời nhìn thứ gì đó vô hình rồi khẽ rơi giọt nước mắt và nói gì đó rất nhỏ mà chẳng ai nghe thấy được.  Còn bọn nhóc của Doanh Doanh đứng đó dõi theo cô cười tươi, cầu chúc Doanh tỉ sẽ có cuộc sống hạnh phúc và vô cùng mĩ mãn. Từ bây giờ Doanh tỉ đã không còn là của bọn chúng nữa rồi bởi vì người đàn ông kia sẽ là người yêu thương, bảo vệ cho cô suốt những năm tháng sau này của cuộc đời. Dù cho có gặp nhiều gió bão quay cuồng thì khi ở bên Đình Tuấn nhất định nơi đó vẫn luôn bình yên và phẳng lặng chỉ chất chứa yêu thương.
Tác giả: Đặng Khánh Ly ❤️❤️❤️
-THE END-

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro