Thế Giới Thứ Nhất (2)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đông Lẫm quốc, Vân Hòa Điện.

Hôm nay là sinh thần của tiểu Thái tử, cả quốc vui mừng, khắp nơi giăng đèn kết hoa mở tiệc. Hoàng cung cũng không ngoại lệ, cũng đều hỉ khí dương dương, khắp nơi quan lại hài hòa cho nhau thăm hỏi, công tử thiên kim cùng nhau ngâm thơ thưởng nguyệt, hoàng tử công chúa cùng nhau chơi đùa trò chuyện.

Quả thật là một bức cung yến đồ mỹ lệ mà hài hòa.

Nhưng hết thảy cũng không như mặt ngoài mà nó diễn tả.

Ví như Trung Ngự Sử và Hộ Bộ Thượng thư tranh đấu với nhau đã gần nửa đời người, âm thầm cho nhau châm chọc, lại nói chuyện cùng nhau vô cùng hòa hợp. Quốc Công phủ đích nữ Lam Như Họa ghen ghét Kinh Thành đệ nhất mỹ nhân Hoa Uyển Nhu, lại cố tình bày ra khuê mật thân thiết. Hay Đại hoàng tử cùng Nhị hoàng tử cho nhau không vừa mắt, tranh phong tương đối ùn ùn không dứt, lúc này lại cùng nhau thi tài ngâm ca, huynh hữu đệ cung cho nhau hòa ái.

"Thật dối trá." Ôn hòa thanh âm mang theo chút mềm mại, nhưng giọng nói lại tràn đầy chán ghét.

Mọi người theo thanh âm nhìn qua rồi lại nhanh chóng dời mắt. Vị này tính tình cả kinh thành ai cũng biết, bọn họ không dám đắc tội, cũng càng sợ hãi phải đắc tội y.

Đại hoàng tử nhìn bóng dáng nho nhỏ kia, nghiến răng nghiến lợi. Bọn quan viên ngày thường hắn muốn mượn sức đến nỗi phải ăn nói ngon ngọt kia giờ lại không dám có một lời cãi lại hay trách móc thất nghi. Nếu hắn cũng có xuất thân như vậy,....

"Đừng mơ tưởng hảo huyền, chỉ bằng ngươi cũng muốn xuất thân cao quý và nhà ngoại mạnh mẽ như Thái tử điện hạ?" Nhị hoàng tử khinh thường cười nhạo.

Đại hoàng tử lấy lại tinh thần, cười lạnh" Ít nhất ta là dựa vào sức mình bò lên trên, không cần phải giống sủng vật giống nhau hô chi tắc tới vẫy chi tắc đi." Dù sao đều hiểu rõ điểm đen của nhau, tới, cho nhau thương tổn a!

Sắc mặt Nhị hoàng tử khó coi lên, âm trầm liếc cái này tự cho là đúng hoàng huynh một cái, không nói.

Cố Khinh Vân nhàn nhạt đánh giá bọn người trong yến hội, càng xem càng chán, dứt khoát đứng lên bỏ đi. Bên cạnh tỳ nữ do dự một chút, cuối cùng vẫn là không ngăn cản, dù sao Hoàng thượng cũng sẽ không trách tội. Thái tử rời đi yến hội trước khi bắt đầu cũng không phải lần một lần hai.

Bên trong thành náo nhiệt phi phàm, đường phố đông đúc người qua lại, tiếng rao hàng không dứt bên tai. Cả tòa thành đều tràn đầy vẻ nhộn nhịp và đầy sức sống.

Mang mặt nạ đi trong đám người Cố Khinh Vân không khỏi cảm thán, cho dù qua lâu như vậy, y vẫn thích cảnh phố xá nhộn nhịp của nhân loại hơn khung cảnh an tường tĩnh lặng nơi Thần giới. Có lẽ do xuất thân đi, y dần quen cuộc sống nơi đó, lại không tránh khỏi đôi khi nhớ về nhân gian.

"Nhanh lên, buổi biểu diễn sắp bắt đầu rồi!" Hai đứa trẻ hưng phấn chạy ngang, bất cẩn va vào vai y.

"Đệ không sao chứ?" Cố Khinh Vân lo lắng hỏi, cho dù bây giờ là phàm thai, hơn nữa chỉ có 10 tuổi, nhưng thân thể bị thần lực cọ rửa qua vẫn cứng cỏi vô cùng, lộng không hảo coi chừng bị thương đâu.

"Không sao không sao! Là do đệ bất cẩn!" Đứa bé xua tay, cười nói.

"Sao đệ lại gấp gáp vậy? Có buổi biểu diễn nào hay lắm sao?" Cố Khinh Vân tò mò hỏi.

"Huynh không biết?" Đứa trẻ ngạc nhiên tiện đà hứng khởi nói,"Thành Tây Đại Hồ hôm nay có cao thủ múa kiếm đâu! Nghe nói là định vào cung hiến cho Thái tử điện hạ, nhưng mà danh nghạch biểu diễn trong cung không đủ nên quyết định ở Đại Hồ biểu diễn!"

"Ồ?" Cố Khinh Vân trong lòng vừa động, nhướn mày.

Thế là tùy hứng Thái tử điện hạ hoàn toàn bỏ qua trong cung còn có yến hội phải tham dự, vui sướng quyết định đi đến Thành Tây xem hội.

Thành Tây Đại Hồ là một trong những cảnh đẹp khiến người không thể quên. Toàn bộ mặt hồ trải đầy các loại hoa sen quý hiếm, nở rộ rực rỡ khiến người mê muội. Giữa hồ toả lạc một đình hóng mát bằng cẩm thạch, trong đêm đen như có thể sáng lên ánh sáng nhẹ dịu, khiến cho cả hồ càng thêm mờ ảo, tựa như tiên cảnh chốn nhân gian.

Lúc này, xung quanh hồ đầy ắp người qua lại, các tửu khách cũng kín người hết chỗ, nao nức chờ đợi.

Cố Khinh Vân ngồi tại tầng cao nhất của Thanh Nguyên tửu lầu, từ nơi đây có thể thấy rõ toàn bộ Đại Hồ, khung cảnh tuyệt đẹp.

Đến nỗi vì sao tới trễ mà còn có chỗ ngồi tốt như vậy, Cố Khinh Vân tỏ vẻ hắn cùng nhị cữu thật là tri kỉ.

Phía dưới bắt đầu im lặng, âm nhạc vang lên, thanh niên cầm kiếm bắt đầu khởi vũ.

Hắn tay trầm ổn, chiêu thức luyện được không tồi, võ công cũng có chút thành tựu. Khởi kiếm khi cho người ta một loại nghiêm cẩn cùng lạnh lẽo, làm cho đường kiếm đầy khí thế mà nội lực.

Kiếm vũ rất đẹp, uyển chuyển nhẹ nhàng lại không mất sắc bén sát phạt, làm người mê say.

Nhưng cũng chỉ có vậy.

Kiếm vũ, dù đẹp đến mấy bản chất cũng chỉ là vũ, không thể so sánh với kiếm chiêu trên chiến trường.

Ngắn gọn hung hiểm đoạt mệnh.

Đó mới là kiếm, kiếm mới không cần như vậy hoa lệ, lại luôn có thể làm người say mê hướng tới, qua mấy ngàn năm vẫn truy tìm muốn chiêm ngưỡng phong thái của người cầm kiếm khi xưa.

Nhưng chỉ là để tiêu khiển nói, cũng đã rất không tồi, có một phong cách riêng, không bị tuyển vào đúng là đáng tiếc, may mắn hôm nay hắn ra ngoài xem.

" Ta còn tưởng thế nào, cũng chỉ có thế! Biểu ca ta lợi hại hơn nhiều! Cũng không biết xấu mặt mà ra đây khoe xấu! " Âm thanh thiếu nữ kiêu ngạo vang lên rất rõ ràng, làm rất nhiều người nhíu mày.

Nhà ai tiểu thư vô lễ như thế? 

Mọi người xem qua đi, bừng tỉnh hiểu rõ. Văn Võ Hầu gia biểu tiểu thư a! Vậy  người nàng nói chắc chắn là Văn Võ Hầu gia vị kia bái thiên hạ đệ nhất võ giả làm thầy đại công tử Ân Minh Lãng!

Mọi người hưng phấn nhìn toàn thân đều lộ ra lười nhác khí chất mỹ nam.

Hắn tóc xõa tung, mi mục tựa kiếm, mắt đào hoa đa tình nhưng đầy lạnh leo, rõ ràng y phục rất nghiêm chỉnh không chút cẩu thả, cả người lại tản ra một loại mị lực lệnh người mặt đỏ tai hồng. Nhất cử nhất động đầy mị hoặc mà biếng nhác, câu người tâm ngứa, nhưng nếu nhìn vào đôi mắt kia, toàn bộ ý niệm gì cũng chưa dám. Bởi nó quá lạnh, lạnh như đang nhìn một vật chết.

"Câm miệng! " Ân Minh Lãng lạnh lùng nói, làm đang đắc ý dào dạt Bội Doanh rùng mình, không dám nói nữa.

Sau đó hắn quay sang nói với vị kiếm sư kia "Xá muội ngông cuồng, ta sẽ xử phạt nàng sau. Mong ngươi đừng để trong lòng "

Vị kia kiếm sư cũng không tưởng được hắn như thế dễ nói chuyện, vô cùng vội vàng gật đầu.

Mọi người đáng tiếc, vậy là không thể xem Ân công tử vũ kiếm.

Ân Minh Lãng ra hiệu cho người chèo thuyền lái trở về, hôm nay thật ngu xuẩn khi đồng ý cùng Bội Doanh đi dạo, lần sau cho dù mẫu thân có bức hắn cũng không bao giờ đi nữa!

" Ân công tử xin chậm bước " Cố Khinh Vân lên tiếng, âm thanh từ tửu lầu vọng ra xa ngoài hồ, nhưng lại vẫn vô cùng rõ ràng rơi vào Ân Minh Lãng trong tai.

Hắn đệ nhất ý tưởng là vị này võ công không tồi, cái thứ hai là, âm thanh này thật dễ nghe. Thật sự khó làm người cự tuyệt hắn thỉnh cầu.

Vì vậy bất tri bất giác, Ân Minh Lãng dừng chân, chăm chú nhìn về phía phát ra âm thanh. Mắt hắn có thể nhìn được rất xa, lại chỉ thấy một bức màng tre che lấp dung nhan người cần tìm.

Hắn trong lòng bỗng nhiên rất muốn đến đó, lật màng lên, hảo hảo mà xem  âm thanh chủ nhân là người thế nào.

Nhưng hắn cuối cùng vẫn là nhịn xuống, "Xin hỏi các hạ có gì chỉ giáo? "

"Chỉ giáo thì không có, chỉ là tại hạ là người mê kiếm. Lâu nghe Ân công tử đại danh, có thể hay không có vinh hạnh xem một lần? "

"Thù lao đâu? " Ân Minh Lãng cũng không phải có hại người, hắn muốn làm quen với người kia, nhưng không thể bỏ qua nguyên tắc.

"Không dám dấu diếm, tại hạ vừa tìm được một đầu cổ khúc, nhưng đáng tiếc không một kiếm sĩ nào theo kịp nhịp đàn. Nghe Ân công tử cũng thích cổ khúc, nếu Ân công tử theo kịp này đầu biểu diễn một hồi thượng đẳng thị giác yến hội, vậy này đầu cổ khúc tại hạ hai tay dâng lên. "

Ân Minh Lãng hứng thú càng nồng đậm, "Có thể, nhưng ta còn muốn thêm một điều kiện. Đó là sau này khúc, ta muốn biết thân phận của ngươi."

Cố Vân Khinh hứng thú pha cao, cũng đồng ý. Y rất chờ mong vị này tuổi trẻ tài cao có thể theo kịp nhịp điệu của bản thân.

Vì thế vừa rồi đã vô cùng náo nhiệt Tây Hồ, hiện tại càng náo nhiệt.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro