Phần 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lúc Mộc Dung đi vào Tô phu ha , đúng là mùa mưa.

Thị trấn nhỏ ven biển này nơi nơi có cảnh sắc sinh động, bồ câu ở dưới mái hiên mổ bắp, bóng cây màu xanh tươi tốt mở ra đại đóa đại đóa phí phạm, hương thơm tràn ngập trong toàn bộ không khí của thị trấn. Mưa cọ rửa ngã tư đường, ở bên dưới nhìn lên phòng ốc toàn bộ vách tường trát phấn tuyết trắng cùng nóc nhà màu sắc rực rỡ, diêm hạ có ông lão nhàn nhã phẩm trà. Có một cô gái chải lại mái tóc đen, quần áo sắc thái tiên diễm, người người tứ chi nhẹ nhàng như con chim nhỏ. Ven đường một cửa hàng bánh ngọt vừa vặn có mới mẻ bánh ra lò, hương thơm ngọt ngào hấp dẫn một đám học trò tan học đang về nhà phải dừng chân.

Nhớ tới năm năm trước Triệu Luân vị hôn phu của cô có miêu tả với cô, nói nơi này cấp lửa đạn oanh tạc cơ hồ trở thành bình, mọi người chỉ phải đào động ở bên dưới, xếp hàng lĩnh cứu tế lương, cả nhà bao nhiêu người chỉ có độc một chiếc chăn bông qua mùa đông. Đoàn phóng viên của bọn họ chỉ phải mỗi ngày làm bánh, đi toilet cũng phải lưu ý xem máy bay trên đỉnh đầu có bay qua hay không.

Lúc ấy cô còn cười ha ha, khiến cả nhà vui vẻ. Ai ngờ một tuần sau lại nhận được tin dữ Triệu Luân gặp nạn, một tháng sau mới nhận lại được nhẫn cầu hôn của anh.

Thế sự khó liệu như thế, sinh tử vô thường như thế. Ở trên phim tivi đều đã diễn, nam nhân vật chính ở trong tiếng lửa đạn bất chấp gọi điện thoại về, nói rằng anh yêu em vĩnh viễn không thay đổi, thật cao hứng có thể yêu đến chết đi. Người xem đến đó đều rơi nước mắt, ở trong hiện thực bọn họ không thể có ảnh giới thống khổ như vậy.

Lái xe dừng trước tòa nhà ba tầng cấu trúc bình thường, Hội chữ thập đỏ mới tinh. Có người mặc áo trắng đi ra nghênh đón cô, đó là Trương tiền bối trong bệnh viện.

Lão Trương đưa cô đến ký túc xá. Một phòng đơn bé, có một giường, một bàn. Hắn chỉ vào không gian còn trống khôi hài nói: “Đừng thấy nơi này nhỏ mà coi thường, vừa vặn có thể mang vừa cái bàn bốn chân, một bàn mạt chược không thành vấn đề.”

Mộc Dung cười, cởi bỏ hành lý đặt xuống đất.

Đến chạng vạng mưa vẫn rơi không có ngớt. Mái hiên đầy nước, Mộc Dung tìm đến chậu, tính hứng lại, thời gian thanh thúy trong thanh âm chậm rãi trôi qua.

Phiền muộn cũ như mộng.

Cô nhớ tới phòng học thời trung học thời trước. Phía Nam lúc nào cũng mưa nhỏ, mỗi khi đến mùa mưa liền ẩm ướt ấm áp, làm cho người ta cả người niêm ngấy giống như hồ một tầng nhựa cao su. Trường học đơn sơ, phòng học không thông gió, có con muỗi đốt cả người đều ngứa.

Khi đó Triệu Luân sẽ lặng lẽ đem ghế để lại gần, mở ra dầu cù là che, cẩn thận vì cô mà lau.

Buổi tối sau khi tan học, Triệu Luân luôn đưa cô về nàh trước, rồi mới vòng một vòng lớn về nhà mình. Trời tối nhanh, về nhà đã khuya, cho dù như vậy, ngày hôm sau vẫn đúng giờ xuất hiện ở dưới lầu Mộc gia.

Chỉ có thiếu niên ấy, tuấn tú lịch sự, quần áo trong luôn tẩy tuyết trắng. Đạp xe, nói với cô: “Nhanh chút đi, bị muộn rồi .”

Sau khi Triệu Luân qua đời, cô luôn mất ngủ. Thường thường nửa đêm nghe được Triệu Luân nói chuyện ở bên tai: đi ra ngoài nhớ mặc thêm quần áo, ăn uống tốt vào, không được thức đêm… Thế nhưng đều là những câu dặn dò. Vì thế khi tỉnh lại, rốt cuộc ngủ không được. Thấy phòng trống rỗng, chỉ có mình cô.

Cô không bao giờ có thể tưởng tượng được, hai người rõ ràng đang có kế hoạch cho tương lai hạnh phúc, đảo mắt một cái anh đã không còn ở bên cạnh cô nữa.

Sau một tháng, cô cùng lão Trương tùy chữa bệnh tiểu tổ đến các bệnh góc chết tiến hành công tác phòng dịch bệnh truyền nhiễm, mỗi người đeo trên lưng một ba lô thuốc, đi bộ lên núi Hạ Điền. Lão Trương nói với cô, một tháng sau khi làm việc này, nhìn lại tay mình, chỉ có móng tay là vẫn trắng .

Năm đó Triệu Luân đã nói trong điện thoại cũng có ý như vậy. Anh đã nói, anh đắp khăn mặt, để trên trán, chỉ cần 5 phút, sau khi bỏ khắn xuống làn da sẽ trắng gấp ba lần. Hãy thưởng thức đi, mọi người đều phơi nắng thành tắc kè hoa.

Triệu Luân giống như hoàng liên dưới tàng cây đạn tỳ bà, tuy chịu khổ nhưng vẫn tìm được thú vui. Ở cùng anh một thời gian, chỉ cần nghe anh nói xong liền cười, cuộc sống lại thú vị như vậy.

Y tá đến gõ cửa: “Bác sĩ Mộc, có một cô gái bị tai nạn xe cộ, đầu bị thương, cô mau tới hỗ trợ.”

Mộc Dung lập tức tiến đến.

Nằm trên giường bệnh là một cô gái tuổi còn trẻ, mặt đầy máu, mà vẫn còn nhìn thấy thật xinh đẹp. Làn da sắc mạch, mũi thẳng, mắt to nhắm chặt , nhu nhược động lòng người, giống như đóa hoa trắng nở trên nền lá cây xanh biếc. A! Ngay cả cô gái như Mộc Dung cũng động lòng.

Cô kiểm tra một chút, nói với bác sĩ nam thương hoa tiếc ngọc bên cạnh: “Đừng khẩn trương, tay phải bị gãy xương, não có chấn động. Không nghiêm trọng, tôi giúp cô ấy xử lí miệng vết thương một chút.”

Y tá bổ sung: “Cô ấy có bầu hai tháng.”

Mộc Dung vội vàng kêu: “Lão Trương ở nơi nào? Anh ta là chủ nhiệm phụ sản!”

Tất cả mọi người vây quanh cô gái này khẩn trương vạn phần. Người xinh đẹp cũng có điểm tốt, dễ dàng được chú ý được chiếu cố.

Mộc Dung nhìn cô gái hôn mê kia, cảm xúc mênh mông. Năm đó, năm đó Triệu Luân hay không cũng từng như vậy cả người bị thương nằm ở trong một bệnh viện xa lạ, không ai nhận thức anh, không ai có thể giúp anh, tùy ý đẻ sinh mệnh của anh trôi qua?

Giải phẫu xong cũng là đêm khuya. Thôn nhỏ yên lặng, bốn phía là một mảnh hắc ám. Đây là một buổi tối không có ánh trăng. Mộc Dung bỏ khẩu trang đi ra bên ngoài thông khí. Trời đã ngớt mưa, khí trời đầy hơi nước lộ một mùi hoa thanh lương. Gió lạnh thổi tới, thổi tới khiến cô phát run.

Lúc này, lại nghe thấy Triệu Luân ở sau người nói: “Mùa xuân mưa tối rất lạnh, lại cố tình muốn chạy đến đây, làm bác sĩ, ngược lại không biết chú ý thân thể.”

Mộc Dung cười khổ nói: “Em sẽ mau trở về.”

Đối thoại cùng Quỷ Hồn với cô đã thành thói quen.

“Mau tới đây.” Đối phương nói.

Mộc Dung lúc này mới phát hiện không đúng, xác thực có người đang nói chuyện, không phải ảo giác do cô thần hồn điên đảo. Tiếng nói kia trầm thấp mềm nhẹ, sao lại quen thuộc như thế, cho dù qua năm mươi năm cô cũng sẽ không nghe lầm.

Cô nhanh chóng xoay người, nhìn thấy một người đứng ở chỗ tối, vóc dáng mơ hồ cao cao, áo sơmi trắng, theo thói quen đem tay phải đút ở trong túi quần. Cả người cô căng thẳng, cơ hồ thốt ra: “Triệu Luân?”

“Triệu Luân? Không phải tôi.” Người nọ nói.

Một câu giúp Mộc Dung tỉnh táo lại.

Đối phương đi đến chỗ có ánh sáng, Mộc Dung thấy rõ mặt hắn. Đó là một người phương Đông, ngũ quan đoan chính, tuổi cũng xấp xỉ cô, dáng người thon dài. Có mấy phần nhìn quen mắt, nhưng rõ ràng không phải Triệu Luân.

Mộc Dung thất vọng cười cười, “Không phải anh.”

“Thấy rõ ràng ?” Anh chàng mỉm cười.

Mộc Dung quẫn bách nói khiểm: “Thực xin lỗi.”

Anh chàng vươn tay: “Tôi nên cám ơn cô. Bọn họ nói vợ tôi cùng đưa nhỏ gặp chuyện. Cô ấy đi ra ngoài mua này nọ, mới đi được nửa đường, liền bị xe máy đụng vào. Chỗ cô ấy cách bệnh viện chúng tôi xa quá, nên đã đưa tới nơi này.”

Hắn lấy ra danh thiếp, Tô Hàn Sơn, giống như Mộc Dung, đều là những người là từ thiện. Bọn họ như vậy trợ giúp nhân viên nên cũng không hiếm thấy.

Nguyên lai hắn chính là chủ nhân của đóa hoa kia, thật đúng là trai tài gái sắc.

Mộc Dung nói: “Cô ấy cũng là bác sĩ?”

Tô Hàn Sơn gật gật đầu: “Vợ chồng chúng tôi đều là người làm từ thiện. Tôi ở trường học dạy học, còn cô ấy lại giúp đứa nhỏ tu bổ sứt môi, hoặc là trong chiến tranh bị thương nhân tu chỉnh tứ chi.”

Đều là công việc cao thượng.

“Đã sinh sống ở đây bao lâu ?”

“Đã năm năm.”

Mộc Dung líu lưỡi, “Tôi còn tưởng rằng chỉ mới một năm.”

“Vợ tôi là dân bản xứ, ở trong nước tôi không có người thân, liền đến đây định cư.” Tô Hàn Sơn cười.

Mộc Dung bỗng nhiên một trận hết hồn, không có gì khác, hắn cười rộ lên rất giống Triệu Luân, bên trái khóe miệng có núm đồng tiền, ánh mắt loan loan. Cười xong, khuôn mặt lại khôi phục thành xa lạ như thường, một chút dấu vết cũng không lưu.

Tô Hàn Sơn, Tô Hàn Sơn. Mộc Dung lặp lại nhớ kỹ tên này, thế nhưng cảm thấy quen tai. Sau lập tức đối chính mình nói: không phải lại nằm mơ , phải nhìn kỹ xung quanh, hết thảy đều là sự thật. Có người đã nói, phí thời gian năm năm để nhớ lại, còn chưa đủ sao?

Mẹ Phan khi liên lạc với cô, luôn hỏi: “Có bạn trai chưa? Còn không có? Con nên đi xem mắt đi.”

Em gái béo càng trực tiếp, giới thiệu khác phái không có kết quả, nổi giận nói: “Hay là Phan gia ban cho chị đền thờ giữ trinh tiết, vì thế chị cứ vì anh ta mà thủ tiết!”

Tất cả đều làm cô thật muốn điên.

Cô đối với không khí hỏi: “Triệu Luân, anh nói em nên làm cái gì bây giờ?”

Sau đó lỗ tai nghe được Triệu Luân trả lời nàng: “Quên anh đi, em có cuộc sống của riêng em.”

Ai, nói muốn quên, nói dễ hơn làm?

Mấy năm kia còn sớm chiều ở chung vành tai và tóc mai chạm vào nhau, nhiều điểm giọt giọt nùng tình thích ý, đã thực tủy biết vị, khắc sâu ở trong não.

Cô thậm chí còn giữ lại bút ký thời đại học của Triệu Luân, mã suốt nhất tề, phóng giá sách lý. Trong trí nhớ vô số đoạn ngắn, luôn luôn có một màn, là Triệu Luân lái cái xe rách nát của anh ấy, chở cô đi hết phố lớn ngõ nhỏ ngày mùa hè, cây cối âm u loang lổ như võng, bao phủ hai người.

Một năm nghỉ hè, Triệu Luân cùng cha mẹ đi du lịch, bọn họ xa cách một tháng.

Một buổi tối, Mộc Dung bỗng nhiên nghe được ban công có động tĩnh, đi ra ngoài vừa thấy, dĩ nhiên là Triệu Luân ở dưới lầu ném những viên đá nhỏ lên ban công Mộc gia.

Hai người bọn họ bốn mắt nhìn nhau một lát, anh ấy mới theo ống nước leo lên lầu hai.

Mộc Dung cười nói: “Chúng ta giống La Mật Âu cùng Thù Lệ Điệp.”

Hai người gắt gao ôm.

Sau khi Triệu Luân đi, cô vĩnh viễn vì anh mà ở cửa giữ lại một đôi dép lê. Trong tưởng tượng, chạng vạng ráng màu đầy trời, bỗng nhiên nghe được tiếng chìa khóa tra vào ổ, cửa mở ra, anh phong trần mệt mỏi xuất hiện, đem túi quăng qua một bên, thay dép lê lạch cạch lạch cạch đi vào.

Có lẽ Triệu Luân là đóa hoa ngăn cách với cô, có lẽ cô là một con chim, có lẽ liếp trước cô tùy ý hái hoa, để khi hái rồi sẽ rất nhanh hoa sẽ tàn. Bọn họ chỉ có một đoạn duyên ngắn ngủi.

Nhớ rõ khi đó, Triệu Luân kích động như thế nói cho cô biết chiến dịch phỏng vấn của anh. Anh nói tới mức nước miếng tung bay, cô lại nghe kinh tâm động phách, viên đạn không lâu mắt, ai tới cam đoan anh an toàn?

Anh liền như vậy đi rồi, tự tin tràn đầy như vậy, mỗi lần liên lạc, luôn nói, em kiên nhẫn đợi chút, đợi cho khi chiến tranh kết thúc, anh sẽ trở lại.

Phóng viên đi cùng tử vong ba người, mất tích hai người. Đó là thảm kịch một thời chấn động.

Mộc Dung bỗng nhiên cả người chấn động, cái tên này cô đã nghe qua! Hắn chính là một trong hai phóng viên mất tích đã đi cùng Triệu Luân khi đó!

Mộc Dung vừa mới lao ra văn phòng, chỉ thấy Tô Hàn Sơn nghênh diện đã đi tới, mỉm cười chào hỏi cô.

“Bác sĩ Mộc?” Hắn nói, “Mễ Lạp đã tỉnh, tôi đang muốn mời cô đi qua xem thế nào.”

Mộc Dung từng bước sải bước đi, giữ chặt hắn hỏi: “Tên thật của anh là Tô Hàn Sơn?”

Tô Hàn Sơn ngẩn ra, đáp: “Đó là tên thật.”

“Khi ở trong nước anh làm gì?”

Tô Hàn Sơn lộ ra biểu tình nghi hoặc khó hiểu.

Mộc Dung lùi tay về: “Tô tiên sinh, xin lỗi tôi hơi thất lễ. Tôi có người bạn giống tên của anh, nhưng anh ấy đã mất tích tám năm trước. Cho nên…”

“Thì ra là vậy.” Tô Hàn Sơn thông cảm cười, thanh âm hắn giống Triệu Luân như vậy, khẩu khí cũng thục niệp như vậy, “Tôi có thể hiểu được, bác sĩ Mộc. Nhưng tôi nghĩ chúng ta là lần đầu tiên gặp mặt.”

Mộc Dung thở phào một hơi, “Đi thôi, tôi đưa anh đi thăm Mễ Lạp.”

Tô Hàn Sơn bỗng nhiên ngại ngùng nở nụ cười. A! Hai người này mới cưới không lâu.

Mễ Lạp có đôi mắt màu xanh biếc, bên trong có trong suốt nhu tình, nói chuyện mềm nhẹ êm tai. Cô ấy nói lưu loát tiếng Trung nói lời cảm tạ: “Bác sĩ Mộc, cô thật là diệu thủ nhân tâm.”

Tô Hàn Sơn ở một bên giải thích: ” Tôi có dậy cô ấy một chút tiếng Trung, cô đừng chê cười.”

“Làm sao có thể?” Mộc Dung khích lệ nói, “Tôn phu nhân là người ngoại quốc tôi thấy thành ngữ dùng tiêu chuẩn nhất !”

“Thật sao? Thật sao?!” Mễ Lạp lập tức thêm một câu, “Bác sĩ Mộc quá khen. Tôi học đều là vì Sơn, nhưng là cảm thấy quá khó khăn, chỉ học lướt qua. Ngẫu nhiên nói đúng một cái, đó là mèo mù đánh chết chuột.”

Mộc Dung nghiêm nghị khởi kính, cô gái này thật không đơn giản.

Tô Hàn Sơn đi đến, nhẹ nhàng giúp Mễ Lạp ngồi xuống,giúp cô ấy phủ thêm quần áo. Hắn nói: “Anh khiến bác sĩ Mộc hoảng sợ, có ấy có người bạn giống tên anh đã mất tích.”

Mễ Lạp trừng to mắt, giống chỉ giật mình tiểu bồ câu. Cô hỏi: “Phải không? Nhìn rất giống sao?”

Mộc Dung thực thành thật lắc đầu: “Không, anh chưa có gặp qua.”

Mễ Lạp tiếc nuối nói: “Mất tích, năm sáu năm trước loạn như vậy, có thân hữu mất tích cũng là khó tránh khỏi ?” Cô nói với chồng mình, “May mắn chúng ta đều sống qua được đến đây, không phải sao?”

Đúng vậy.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro