Phần 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Triệu Luân gọi điện thoại tới, đều đã nói: “Nói em nghe, vừa rồi có một quả bom vừa đi qua. Mau nghe xem, có nghe được tiếng nổ mạnh không?”

Một khắc kia, chiến tranh đặc biệt rõ ràng ở bên tai cô.

Cô cầu nguyện a cầu nguyện, hy vọng trên trời nhiều thần như vậy, có thể nghe thấy cầu nguyện của cô, xin cho Triệu Luân an toàn trở về.

Nhưng vô dụng, tiếng lửa đạn lớn như vậy, che dấu hết thảy.

Cây mỡ lúc trước biết được Triệu Luân phải làm phóng viên chiến địa liền căm giận bất bình: “Anh ta không phải là người đàn ông tốt, như thế nào lại không nghĩ đến chị?”

Nhưng là cây mỡ làm sao mà biết, đại mùa hè nằm ở phòng học ôn thư, người này đã vì săn sóc cô mà cầm quạt; mùa đông tay lạnh không cầm được bút, người này liền kéo qua một bên nhét vào trong áo. Cô không biết Triệu Luân cự tuyệt nữ sinh khác thường nói: “Tôi yêu Mộc Dung, tôi muốn kết hôn với cô ấy.” Cô không biết Triệu Luân thừa dịp khi cô ngủ say mới thổ lộ: “Khi học trung học lần đầu tiên gặp em anh đã thích em.”

Cái thời ngây ngô ấy, thiếu nam thiếu nữ ở dưới cây cối âm u mà gặp nhau, biết kêu lên vui mừng trong tiếng bọn họ gặp thoáng qua, đi ra thật xa, mới nhịn không được vụng trộm quay đầu xem liếc mắt một cái. Không nghĩ tới vừa mới đối phương cũng quay đầu. Khi đó Mộc Dung vô tâm cười, tạo nên tâm ba tầng tầng.

Mộc Dung lên mạng tìm tòi, một lát, tin tức tư liệu năm năm đó liền ra hết.Cô nhìn hình ảnh, xem người được gọi là Tô Hàn Sơn.

A! Là hắn! Xem này đoan chính mặt mày hòa ái tươi cười, đúng là Tô Hàn Sơn hiện tại!

Mộc Dung kích động không thôi, lập tức gọi điện thoại về nước, tìm đồng nghiệp ngày xưa của Triệu Luân. Đối phương vừa nghe, hô to: “Thật sao???”

Mộc Dung nói: “Vì bảo đảm vạn nhất, phải xét nghiệm một chút mới có thể xác định.”

“Tốt!” Đối phương lập tức nói, “Tôi có báo cáo DNA của cậu ấy, tôi liền gửi cho cô.” Lại hỏi, “Chỉ có một mình Tô Hàn Sơn?”

Mộc Dung biết anh ta là có ý tứ gì, cô cũng không khỏi tiếc nuối.

“Không, không có Triệu Luân. Kỳ tích chỉ có một.”

Làm cho Mộc Dung kinh ngạc , còn có một người.

Người Mễ Lạp này, coi như cô ấy chỉ trong tiểu thuyết tình yêu mới xuất hiện hoàn mỹ nữ tính, lý tính, trí tuệ, ôn nhu, hiền lành, tương đương phù hợp truyền thống thẩm mỹ của người phương Đông. Phải rồi, nhân duyên vô cùng tốt, nằm viện một lần, bạn đến thăm cô ấy ngày nào cũng có, hoa tươi quả ngọt chưa bao giờ thiếu.

Tô Hàn Sơn là một điển hình của người chồng, chiều nào cũng hầm canh tự mình mang đến, hỏi han ân cần. Đề tài của vợ chồng là âm nhạc cổ điển, có khi Mộc Dung đến kiểm tra phòng, nghe bọn họ tán gẫu, hoàn toàn không hiểu.

Cô không phải không thích âm nhạc, cô cùng Triệu Luân đều là say mê công việc, tuyệt đẹp động mạn âm nhạc. Có lần mê 《 vũ trụ thành lũy 》, cơ hồ mỗi ngày đều nghe Triệu Luân hát bài “Có từng nhớ rõ yêu” .

Sau khi anh gặp chuyện không may, Mộc Dung thường xuyên nghe, cũng thường thường cảm thấy anh đang ở trong phòng đang hát bài hát này.

Lúc đó đều rơi lệ đầy mặt.

Mộc Dung hỏi Mễ Lạp: “Hai người đã kết hôn bao lâu?”

“Bốn năm .”

Mộc Dung hơi hơi giật mình: “Hai người cảm tình thật tốt! Tôi còn tưởng hai người mới kết hôn.”

Tô Hàn Sơn mỗi ngày tan tầm đúng giờ đến dò hỏi, nhiều lần có sách mới cùng tạp chí, đốn đốn tiện lợi đều là đại bổ chi phẩm, đa dạng ùn ùn. Mộc Dung vui đùa: “Tô tiên sinh nên đổi nghề làm cơm ẩm, tuyệt đối phát đại tài.”

Tô Hàn Sơn cười, chỉa chỉa vợ mình: “Tôi cũng không phải thiên tài, đều là cô ấy kiêng ăn, huấn luyện tôi đấy .”

Mễ Lạp lập tức đỏ mặt.

Mộc Dung lẳng lặng rời đi. Cô cũng đã từng với người ta yêu thương, cũng cùng một người sinh hoạt hạnh phúc.

Nhưng là Triệu Luân, anh đến tột cùng sống hay chết? Anh đang ở nơi nào? Thân thể hư thối đã hóa tro sao? Ở nơi anh ngã xuống, có hay không dài ra một gốc cây nhỏ, cũng khai trắng noãn hương thơm hoa?

Lão Trương hỏi Mộc Dung: “Nghe nói cô đang tra tư liệu về Tô Hàn Sơn?”

Mộc Dung kinh ngạc: “Anh làm sao mà biết được?”

“Cô cho tôi là ai?” Lão Trương thẳng thắn thắt lưng, “Lần trước nhìn bóng dáng của anh ta, tôi thiếu chút nữa gọi anh Triệu Luân.”

Mộc Dung gục đầu xuống, “Lão Trương, anh đừng làm em hết hi vọng. Triệu Luân chết không thấy xác, trong lòng em luôn hy vọng .”

“Còn hy vọng anh ấy trở về đúng không?” Lão Trương cười cô, “Cô cũng thật là đa tình đi, nhiều năm như vậy mà cứ như mới có một ngày. Triệu Luân là không có phúc, nếu anh ấy còn sống , hẳn là rất hạnh phúc.”

“Lão Trương” Mộc Dung dở khóc dở cười, “Anh nói kiểu gì vậy? Có em ở đây sao có thể nói như anh ấy vừa mới mất?”

“Tôi là cảm khái. Cô cũng nên bắt đầu lại đi.”

“Ai nói vậy? Khí có người con trai khác đến hỏi, cái gì, vị hôn phu qua đời năm năm còn không có đi tìm người mới , nhất định là không quên tình. Cô gái như vậy, đều không thể tiến vào nooitj tâm cô ấy, lấy về nhà cũng sẽ không toàn tâm đối với mình. Vì thế toàn bộ rút lui có trật tự. Cứ thế mãi, tuần hoàn ác tính.”

“Cho nên muốn Tô Hàn Sơn làm Triệu Luân nhà cô? Tiểu Mộc a, cô chắc phải biết rằng, cậu Tô này đã có vợ . Sau lưng người ta làm việc xấu, sẽ phải chịu hậu quả.”

“Em biết.” Mộc Dung đem ánh mắt đặt ở trên tay, ngón áp út có chiếc nhẫn chính là của Triệu Luân sau khi đi.

Lão Trương cũng cảm khái, thi tính quá: “Thời gian trôi qua a. Năm năm đi qua, bao nhiêu chuyện đều đã qua.”

Ai nói không phải? Năm năm, mọi chuyện đều đã hoàn toàn thay đổi. Trôi qua giống như không phải là chính mình đã từng trải qua .

Mộc Dung bỗng nhiên cảm thấy không đúng.

Ngày đó ở bệnh viện, Tô Hàn Sơn là như thế nào nói với vợ hắn, hắn chỉ đơn giản nói Mộc Dung có bạn mất tích. Mà cô vợ xinh đẹp của hắn đã đáp như thế nào ? Cô ấy nói năm năm trước thế cục náo loạn, có mất tích là khó tránh khỏi .

Cô ấy làm sao mà biết Mộc Dung muốn tìm Tô Hàn Sơn là do năm năm trước mới mất tích?

Đẩy cửa phòng bệnh ra, bóng dáng quen thuộc liền đập vào mắt. Tô Hàn Sơn ngồi ở bên giường, cho vợ mình uống canh.

Khi còn ở đại học Mộc Dung bị bệnh, mặt trắng bệch nằm ở trên giường, lúc ấy Triệu Luân đang thực tập ở bên ngoài, cô cố nhịn không nói với anh.

Ngày đó chạng vạng, cô tỉnh dậy, cả người đều đều đớn mà sốt cao, khát nước, lại không có người ở bên cạnh. Trong phòng yên tĩnh, chỉ có đồng hồ treo tường kêu tí tách rung động. Cô nhìn phòng bên kia, rốt cục không nhịn được mà bật khóc.

Lúc này cửa đột nhiên mở, Triệu Luân như cơn gió vọt vào, nhanh chóng ôm cô vào trong ngực.

Như thế, cô làm sao có thể quên anh? Không giống người khác, là vì cô được yêu thương, cô sợ sẽ không có người nào yêu cô như vậy. Cô vĩnh viền nhớ rõ tình yêu này.

Tô Hàn Sơn giống như một người mẹ, dỗ vợ mình ăn cơm: “Ăn thêm một miếng, miếng nữa nào.”

Mễ Lạp làm mặt quỷ khẽ cười nói: “Cái này có mùi gì đó, khó ăn chết đi được!”

“Đây là đương quy, rất bổ .”

“Còn bổ, không thấy bác sĩ Mộc đang chê cười em à?”

“Thân thể em đang chuyển biến tốt, cô ấy là thầy thuốc tự nhiên sẽ cười. Mau, chờ em khỏe rồi, anh đưa em về Trung Quốc du lịch. Chúng ta sẽ trở về lúc tuần trăng mật.”

“Ai, đã là vợ chồng, còn lãng mạn kính nhi?” Mễ Lạp cười hưng phấn huých vào tay Tô Hàn Sơn. Trên tay anh ta còn bưng bát canh bổ tình yêu, giờ phút này không thể tránh né liền bị đổ vào người.

Mộc Dung vừa gõ cửa, liền đi vào giúp đỡ, “Theo tôi đến phòng trực ban, tôi mượn giúp anh quần áo để thay, còn quần áo này tôi giúp anh giặt.”

Cô mượn quần áo của lão Trương, trở lại phòng trực ban, không nghĩ nhiều liền mở cửa đi vào.

Vừa vặn Tô Hàn Sơn đã cởi áo, nghe được tiếng cửa mở, kinh ngạc quay đầu lại. Mộc Dung vừa thấy tấm lưng rộng lớn của hắn mặt liền đỏ, phía sau có y tá phụ giúp xe đẩy đi ngang qua, cô chỉ có thể từng bước rảo bước tiến lên, vội vàng đem cửa đóng lại.

Cô cúi đầu đem quần áo đưa cho Tô Hàn Sơn, khóe mắt phiêu đến một chỗ, nhất thời trừng lớn. Trên người Tô Hàn Sơn, có rất nhiều vết sẹo nhỏ, còn có một cái rất to , cơ hồ xỏ xuyên qua toàn bộ lưng. Mà bên hông kia, nơi đó, có thứ cô dù chết cũng không nhận lầm.

Thần a, ngươi thấy được không? Đó là cái bớt trên người Triệu Luân mới có!

Tô Hàn Sơn xấu hổ cười cười: “Dọa cô sao? Thời chiến tôi bị thương, may mắn chỉ thương đến da thịt, hiện tại đã không có việc gì .”

Mộc Dung run run tay chỉ vào bên hông hắn. Tô Hàn Sơn nhìn thoáng qua, nói: “Đây không phải vết sẹo, là bớt.”

Mộc Dung mặt đã thành màu xám, thật là khủng bố. Cô không thể không tựa vào cái bàn bên cạnh, bằng không chỉ sợ ngất trên mặt đất.

Tô Hàn Sơn lập tức lấy tay đỡ bả vai cô, tìm ghế dựa giúp cô ngồi xuống, sau đó đổ một ly nước ấm, đưa tới tay cô. Hắn nhẹ giọng hỏi: “Bác sĩ Mộc, có cần tôi đi gọi người không?”

Mộc Dung lập tức lắc đầu: “Không! Không cần!”

Tô Hàn Sơn ngồi xuống trước mặt cô, ôn nhu hỏi: “Đến tột cùng đã xảy ra chuyện gì, bác sĩ Mộc, không thoải mái sao? Sắc mặt của cô thực dọa người.”

Mộc Dung hít sâu, hô hấp thật sâu, rốt cục tìm lại giọng của mình.

Cô hỏi: “Tô tiên sinh, anh năm nay bao nhiêu tuổi?”

Tô Hàn Sơn mặt nhăn nhíu, trả lời: “Hai mươi chín tuổi.”

“Anh có làm việc trong thời chiến?”

“Đúng vậy.”

“Thế còn trước kia?”

“Hẳn là cũng ở nơi này.”

“Hẳn là?” Mộc Dung rốt cục nghe được lời nói giống như dự tính của cô.

Tô Hàn Sơn nói thực rõ ràng: “Cô thấy đó, khi đó tôi bị thương rất nặng, một vật lớn đè lên gáy. Mọi người đều cho rằng tôi sẽ chết, nhưng giờ lại đang sống. Nhưng làm cho, tôi không nhớ rõ chuyện trước kia.”

Mộc Dung kinh ngạc trừng trụ hắn.

Tình huống này vừa quen thuộc lại xa lạ, ở tivi không hiếm thấy, bởi vì đó là ở diễn chuyện xưa. Nhưng đây là trong cuộc sống, mỗi người đều vội vàng tranh thủ sinh tồn, ai có khi nào mất trí nhớ?

Không không, mất trí nhớ giống với ung thư, đều là ngà voi trong tháp tài tử giai nhân độc quyền, không thích hợp với dân chúng nhỏ như Mộc Dung Triệu Luân đang vay tiền mua phòng ở chờ kết hôn.

Tô Hàn Sơn thấy cô như vậy, kể lại giải thích cho cô nghe: “Mễ Lạp là bác sĩ của tôi, cô ấy cho tôi xem chứng cứ xác thực, nói cho tôi biết hết thảy.”

“Cô ấy nói anh là ai?”

“Tôi chính là Tô Hàn Sơn. Là đồng nghiệp với cô ấy trong cơ cấu viên công.”

Mộc Dung ở trong lòng kêu: không không! Anh không phải Tô Hàn Sơn!

Cô phát run, tay chân lạnh lẽo.

Cô giảo bắt tay vào làm, tức khắc co quắp giống mặt đối mặt thử lão sư đệ tử, “Tô tiên sinh, máu của anh là loại máu gì?”

“Máu A.”

Triệu Luân cũng là máu A.

“Năm đó anh bị thương nặng như thế nào?”

“Bộ mặt của tôi bị hủy, có tính không khủng bố?”

Mộc Dung nhìn thẳng khuôn mặt xa lạ, “Ai giúp anh chỉnh hình ?”

“Vợ của tôi.”

Cô nhớ tới, Mễ Lạp quả thật là một bác sĩ chỉnh hình.

“Căn cứ vào cái gì?”

“Ảnh chụp giấy chứng nhận của tôi.”

Mộc Dung run run hỏi: “Kia, trên thân thể anh còn có cái gì khác bị bệnh sao?”

“A, năm trước khi kiểm tra sức khoẻ, bọn họ nói cho tôi biết, nói tôi cắt bỏ qua ruột thừa.”

Trong nháy mắt, Mộc Dung giống như bị một đôi tay kéo về hồi ở trường đại học.

Vốn đang chạy ở sân bóng Triệu Luân bỗng nhiên ôm bụng rồi ngã xuống.Khi đưa đi bệnh viện, cô sốt ruột muốn chết, bác sĩ nhìn bọn họ ngạc nhiên: “Không phải chỉ là ruột thừa nhiễm trùng, như thế nào giống như cha mẹ chết ? Yên tâm, một ca liền có thể giải quyết.”

Nói được quả thực giống như giết heo bình thường, khiến Mộc Dung lại ha ha cười rộ lên.

Năm năm trước một rạng sáng yên tĩnh, tiếng chuông điện thoại phá lệ chói tai. Cô oán giận đứng lên, tới nghe.

Giọng mẹ Phan bi thống tuyệt vọng giống như qua một thế kỷ mới truyền đến lỗ tai cô: “Tiểu Dung, bọn họ nói Triệu Luân mất tích ! Làm sao có thể chứ? Con mau đi điều tra đi? Nó sẽ không chết ! Tuyệt đối sẽ không! Nó nói sẽ trở về !”

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro