PHẦN 7: ĐÃ BAO LÂU RỒI ÁP LỰC NHẤN CHÌM NỤ CƯỜI CỦA BẠN?

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cuộc sống- bộn bề, lòng người- lắm mặt.

Lâu lắm không tái xuất, mọi người còn nhớ tôi chứ? Lần này quay lại vẫn là những dòng tâm tư nặng trĩu nỗi niềm, không khác trước là mấy, nhưng như đã hứa, lần này câu chuyện, à không, câu hỏi chứ, tôi mang đến cho mọi người, đặc biệt hơn 1 chút nhé: đã bao lâu rồi bạn chưa cười?

....

Áp lực! Một ngày có 24 tiếng đồng hồ, nhưng thấy toàn những áp lực. Kể cả những cấp bậc khác nhau, giỏi giang hay ngốc nghếch, IQ kém hay cao, tài năng hay tài lanh, cố gắng hay lười nhác, ... đều có những áp lực riêng. Người ta đặt lên đầu nhau những kì vọng nặng trĩu. "Kì vọng" không mang hình bóng của "động lực" mà mang dáng dấp của "áp lực". Kì vọng không khiến con người ta phấn đầu, cố gắng hết mình mà chỉ khiến ta thấy mệt mỏi, nhàm chán, muốn buông xuôi tất cả. Một tiến sĩ cũng đã vô số lần muốn bỏ lại phòng thí nghiệm, những cuộc khảo sát, những trang sách toàn chữ là chữ để được ra chợ bán rau, về nông thôn chăn trâu cắt cỏ,... Bạn có tin nổi không? Tổng thống Mĩ Obama sau khi hết nhiệm kì đã chọn về sống tại 1 căn biệt thự, vô cùng gần gũi với người dân, với thiên nhiên,tuy không hẳn là giản dị nhưng cũng không có gì là quá cao sang hay tách biệt. Bạn biết thứ tôi muốn nói đến rồi chứ?

...

Đúng! Cả ngày bạn làm gì? Bận bịu với những tờ bài tập khó điên đảo? Vắt óc với những công thức toán học, lí học, hóa học rắc rối? Đau đầu với những đề văn khó xử lí? Hay quằn quại giữ những cuộc thi lớn nhỏ?Gần gũi nhất là sự mệt mỏi với những tiếng học thêm dài đằng đẵng?

Ai đang đọc những dòng này của tôi, có thể có người sẽ thầm nghĩ, ước gì bản thân mình có "phước bận bịu đẳng cấp" như thế đúng không? Vậy tôi sẽ đặt riêng ra cho bạn những câu hỏi này nhé!  Umk.... Một ngày bạn phải chịu đựng những gì? Bật tivi lên xem là bị mắng lười? Mở nhạc nghe thì bị nói là suốt ngày cắm mặt vào điện thoại? Đi học thì bị nói là cả ngày không học, chỉ chơi, bây giờ sai chút việc là viện cớ?

Chẳng biết tôi có nói đúng không nữa. Thế nhưng chính những lời nói ấy đã ảnh hưởng sâu sắc đến tâm hồn mỗi người. Biến họ từ những tài năng tự nhiên tỏa sáng lấp lánh phát triển theo xu hướng gò bó, áp lực, mệt mỏi, muốn trốn chạy, muốn biến mất; biến họ từ những con người vô tư, vô âu vô lo, vốn không thông minh thành những cá thể tự ti, mặc cảm, làm lu mờ những khả năng khác của họ.

Từ ấy, những nụ cười chẳng còn là của họ, chẳng còn chân thật. Những nụ cười gượng, đâu có hạnh phúc, vui vẻ gì từ thâm tâm đâu. Ai ai cũng không hiểu, cứ nghĩ họ ổn. Ừ, ổn lắm đó, sắp tự kỉ đến nơi rồi. Cười ư? Không phải đâu. Bạn đâu có biết, từ khi những nu cười rạng rỡ bị thay thế bởi những cái nhếch môi đầy mệt mỏi, thì bản thân họ cũng đã sắp gục đến nơi rồi, sắp cạn kiệt đến nơi rồi. Bạn đâu có biết, chính những lời động viên, sự tin tưởng, áp đặt, kì vọng của bạn lại đang là sợi dây thừng siết chặt họ lại, ngày 1 ngộp thở, đau đớn, chỉ là họ không đủ mạnh mẽ để nói lên thôi. Bạn biết vì sao không? Vì họ sợ làm bạn thất vọng, sợ làm bạn buồn, sợ những lời khiển trách từ bạn, sợ rằng bạn nghĩ họ thay đổi. Vì thế, họ đã tự tước đi cái quyền được gào thét lên nỗi lòng của bản thân, tự định nghĩa rằng bản thân không có tiếng nói. Và tiếp theo là đâm đầu theo những con đường đã được vạch sẵn, mà chính người trong cuộc là họ còn không hề cảm giác được bất kì 1 sự thân quen hay đam mê nào hết. Và giờ thì... ờm, bạn mãi mãi là 1 cái bóng không thể thoát ra khỏi những tác động của miệng lưỡi thế gian, của những sự lợi dụng, cả đời mắc kẹt trong những thứ tẻ nhạt, vô vị. Những nụ cười cũng dần mất đi, cáu bẳn, thở dài, mêt mỏi, áp lực ngày càng đè nặng. Và tôi hỏi bạn, lúc này, những con người từng kỳ vọng vào bạn đang ở đâu? Những người như những ông chủ bà hoàng điều khiển hành vi của bạn đang làm gì? Xin thưa, bạn thật ngốc nghếch, và quá dễ dàng tin người. Thấy chưa, bạn đã bán rẻ nụ cười quý báu của mình cho quỷ dữ rồi đó. Ừ thì hiện tại, cuộc sống của bạn vật chất vô cùng đầy đủ, ổn định kinh tế, nhưng nghĩ kĩ lại đi, có thật sự bạn đã hạnh phúc và chưa từng hối tiếc về những quyết định hay lựa chọn của mình?

...

Vì vậy, tôi khuyên bạn, nếu còn kịp, hãy nhanh chóng thức tỉnh bản thân, đi theo con đường mà trái tim bạn mách bảo. Mọi thứ phải cần sự đam mê và quyết tâm mới có thể thành. QUan trọng nhất là đừng có đánh mất đi những nụ cười sảng khoái của bạn nhé. Nó là con đường đắt giá giúp bạn quên đi những mệt mỏi, bộn bề thường nhật. Nhớ lại dùm tớ xem bao lâu rồi bạn chưa mỉm cười thật tươi tắn. Ai mà lâu rồi chưa cười, thì ngay bây giờ, hãy cười đi, thay đổi suy nghĩ và định hướng của bản thân,sau thì cười thật tươi, thật tự nhiên. Nụ cười là do con tim mà ra nhé, đừng để lí trí chiếm đoạt. Nhớ lấy, mỉm cười mỗi ngày và bạn sẽ là 1 con người hạnh phúc. Tuổi trẻ tuy phải tận dụng và cố gắng hết mình cho ước mơ và 1 tương lai tốt đẹp, nhưng cũng cần phải suy đi tính lại thật kĩ cho mỗi bước chân, kẻo vấp ngã.  Bước đi khi an toàn, và dừng lại khi cần thiết. Mỉm cười bất cứ lúc nào có cơ hội, và gào khóc bất cứ khi nào không thể chịu đựng nổi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro