Cố Sự 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

#Chúng ta ngồi trên giường lớn cao cao bên cạnh, nghe Quân Nhĩ Nữu kể lại cái quá khứ quỷ dị cố sự kia -- 2.0#

Năm ấy học đại học, ta cùng bạn học trong lớp được phân đến viện nghiên cứu thực tập.

Chỗ nghiên cứu ở ngoại ô thành phố, tương đối mà nói thì hơi xa, lãnh đạo viện nghiên cứu chuẩn bị ký túc xá cho mấy thực tập sinh chúng ta, nhưng mà ta không quen hoàn cảnh nơi đây, đến một buổi tối thật sự không còn biện pháp, bản thân đành phải đến phụ cận thuê phòng trọ ở.

Nơi này không thể so với nội thành, kiếm được một phòng trọ để thuê cũng có điểm khó khăn, hơn nữa rất nhiều phòng ở tương đối cũ kỹ, phần lớn là chung cư. Mất rất nhiều khí lực mới tìm được một nơi. Một ngôi nhà ba tầng, tất cả đều là để cho thuê.

Chủ cho thuê nhà là một người đàn ông gần năm mươi tuổi, họ Mã, sống tại địa phương khác. Lúc ấy nghe ta gọi điện thoại hắn rất nhanh liền lái xe đến đây, dẫn ta đi xem phòng. Tầng thứ nhất cùng tầng thứ ba đều đã bị thuê, chỉ còn gian phòng ở tầng thứ hai. Tầng hai này đã bị chủ nhà cải biến qua, nguyên bản là bốn phòng ngủ một phòng khách, diện tích thập phần rộng rãi. hắn vì để cho thuê liền đổi thành ba phòng, hai phòng ngủ một phòng khách, một phòng đã bị thuê, chỉ còn lại hai phòng gồm một ngủ và một phòng khách.

Ta xem xét bên trong căn phòng, có nhà vệ sinh riêng biệt, thậm chí còn có cả ban công, có thể tự mình làm cơm ở phòng bếp, cảm thấy không tồi, liền quyết định ở lại đây .

Thực tập chỉ ở kỳ nghỉ hè, đến khai giảng ta lại phải quay về trường học. Không thể thuê lâu lắm, vốn ta lo lắng chủ nhà không nguyện ý cho ta thuê ngắn hạn như vậy, kết quả ta cùng hắn thương lượng một lát, hắn liền cười nói: "Thuê ngắn hạn thì có gì quan trọng đâu, có thể thuê, có thể thuê."

Ta cực kì cảm kích, nói: "Lúc trước ta hỏi qua một vài nơi thích hợp, họ bắt phải thuê ít nhất nửa năm, ta cảm thấy phải trả thêm bốn tháng tiền thuê thì quá lãng phí. Bây giờ thật sự cám ơn ngài!"

Chủ nhà đứng ở kia hút thuốc, nói: "Không có gì."

Lúc hắn hút thuốc biểu tình thoạt nhìn có điểm là lạ, nhẹ giọng nói: "Ngươi là một cô gái, hẳn là không có việc gì."

"A?" Lời này bị ta nghe được. Ta cảm thấy rất kỳ quái.

Hắn ha ha cười, ấn dụi tàn thuốc: "Ý cùa ta là, ngươi là một cô gái mà con gái thì luôn yêu thích sạch sẽ hơn con trai, ngươi không phải mới vừa nói sẽ thường xuyên quét tước phòng này sao, ta liền tin ngươi sẽ sửa sang lại phòng. Sẽ không đem phòng của ta làm lộn xộn đi, ta cho ngươi thuê, không phải là có quan hệ sao."

Ta gật gật đầu, vào phòng cẩn thận xem hợp đồng, thanh toán tiền thuê. Buổi chiều tìm mấy bạn học đến hỗ trợ, đem hành lý của ta tới, sau đó bắt đầu quét tước vệ sinh.

Căn phòng này của ta được chiếu sáng rất tốt. Ta đã nghiên cứu qua, cảm thấy căn phòng này ban đầu hẳn là phòng ngủ có ban công, bằng không không thể có vị trí tốt như vậy.

Sửa sang lại đến chín giờ tối mới xong, vệ sinh dọn dẹp cũng đều đã sạch sẽ. Ta vào phòng tắm rửa tay chân, lúc ra phòng khách uống nước liền nghe thấy bên ngoài có người nói chuyện.

Cũng không phải phòng này cách âm không tốt, mà là người bên ngoài nói tiếng quá lớn. Hình như là cãi nhau, ngữ khí thực kịch liệt. Hơn nữa cách cửa phòng ta không xa, có lẽ là gia đình cách vách đi.

Tiếng cãi vã từ một đôi nam nữ, đại khái chắc là quan hệ tình lữ, mới vừa từ bên ngoài trở về. Một đường cãi vã về đến tận cửa nhà, cô ta lớn tiếng: "Ta đã nói không được ở tại đây! Phiền muốn chết! Ta không muốn ở lại đây!"

Chàng trai kia nói: "không muốn ở cũng phải ở thêm 5 tháng, chúng ta đã trả tiền thuê nhà! Tiền thế chấp cũng nhiều như vậy, ngươi cho là người ta sẽ chịu nhổ lại tiền sao?"

"Ở tại đây ta ngủ không được, ta sợ hãi, hắn đã chết bao lâu rồi chứ?"

"Cũng không phải chết ở trong phòng của chúng ta, ở phòng khác, ngươi sợ cái cái gì. Ngươi chưa từng nghe qua người chết không ra khỏi cửa, cửa đóng, lại không ở phòng chúng ta, căn bản không vào được."

Người chết. . . . . . Không ra khỏi cửa.

Ta hít vào một hơi lãnh khí, thiếu chút nữa làm chén nước rớt xuống.

Không phải như vậy thật đi? tòa nhà này có người chết tại đây? Ta là một công dân lương thiện, không nên có chuyện xảy ra như vậy, sẽ làm ta sợ hãi a.

Ta đem cốc nước để xuống, len lén tiến đến cửa phòng lắng nghe tiếp.

Sau đó bên ngoài không còn tiếng người nói chuyện nữa. Có lẽ là bọn họ đã vào trong nhà rồi.

Lòng ta bắt đầu có điểm sợ hãi. Ngồi ở sô pha một lúc, thầm nghĩ, nam nhân kia cũng nói người chết không ra khỏi cửa, dù sao cũng ở phòng khác cũng không phải gian phòng của ta. Cho dù thực sự có cái gì, cũng vào không được.

Đúng vậy, đúng vậy! Ta khẳng định sẽ không xui xẻo như vậy.

Tự mình an ủi hơn hai mươi phút, ta nhịn không được, liền gọi điện thoại cho chủ nhà.

Giọng chủ nhà trong điện thoại rất ôn hòa. Ta giả bộ cùng hắn lôi kéo làm quen. Hàn huyên một hồi mới nói: "Mã thúc, mới vừa nghe hàng xóm mới ở cách vách nói ở đây lúc trước đã có người chết, có phải thật như vậy hay không a?"

Ta nghĩ chủ nhà ít nhất cũng sẽ qua loa cho xong chuyện, dù sao phòng để cho thuê luôn chú ý may mắn, ai cũng không muốn phòng của chính mình có người chết, này không phải là dọa khách thuê chạy mất dép sao, nhưng chủ nhà này lại phi thường thẳng thắn thành khẩn: "Đúng vậy."

Lòng ta nhảy một cái: " Có phải. . . . . là gian phòng này của ta. . . . . ."

"Không phải, là gian phòng khác, không phải là có ba gian sao" chủ nhà nói: " Người chết chính là một cậu con trai, uống rượu quá nhiều, dẫn đến thủng dạ dày. Lúc ấy chưa kịp đưa đến bệnh viện liền mất, ôi chao tội nghiệp!"

Ta nghĩ cái này không phải là đột tử, mà là ngoài ý muốn, vậy nên sẽ không có vấn đề gì, hơn nữa lại không xảy ra ở trong phòng của ta tâm mới có chút buông xuống.

Lại nói đến, nơi này là vùng ngoại thành, quay về viện nghiên cứu cũng không thích hợp, trước liền ở lại rồi nói sau, nếu thực sự có vấn đề, sẽ không quản tiền thuê nữa. Trực tiếp chuyển đi.

Uống chút nước, ta liền vào phòng ngủ. TV ở phòng khách ta không dám tắt, cứ để nó như vậy .

Có lẽ là do quá mệt mỏi. Tuy rằng trong lòng còn có điểm vướng mắc, nhưng rất nhanh ta liền cảm giác cơn buồn ngủ đã kéo đến.

Đang mơ mơ màng màng ngủ thì cảm thấy trên cổ ngưa ngứa, tưởng tóc của mình đang vướng lấy, ta nâng tay vén một cái. Tiếp tục ngủ.

Ngủ thẳng đến sáng ngày hôm sau, nhưng thật ra ngủ rất thoải mái, ăn qua bữa sáng, ta đến viện nghiên cứu làm đề án nghiên cứu, trên đường đến liền gọi điện thoại hỏi chủ cho thuê nhà, căn nhà của họ Mã này lúc trước là của hồi môn cho con gái của hắn, hiện tại con gái hắn không cần dùng đến, liền cải biến để cho thuê.

Về phần nam sinh kia, đích thật là chết vì thủng dạ dày, cùng với tám đời nhà ta không có liên quan. Lại cách cánh cửa, cho dù có lại tiếp tục xuất hiện cũng không dính dáng đến ta. Hiện tại tìm được một căn phòng để thuê đã khó, kiếm được một nơi thích hợp lại càng khó hơn, liền cứ như vậy mà ở đi.

Nghĩ như vậy, nhất thời thần thanh khí sảng. Đề án của ta chủ yếu là ghi chép vấn đề ảnh hưởng của nhiệt độ đến lúa nước, cách một đoạn thời gian phải quan sát và ghi chép lại, phải ở lại quan sát nhiều, tương đối trễ mới có thể trở về, bất quá việc này đối ta không có ảnh hưởng gì mấy.

Hơn mười giờ đêm ta mới về tới phòng phòng trọ, tắm rửa xong liền ngủ, lúc này đây ngay cả TV ta cũng không mở, liền chìm vào giấc ngủ.

Trong không gian bỗng xuất hiện một mùi hương thơm mát, rất dễ chịu, ta đang mơ mơ màng màng ngủ, còn tưởng rằng đó là mùi sữa tắm sau khi ta tắm xong, nghĩ thầm lần này chọn đúng loại rồi, qua vài giây sau, ta giật mình một cái, phát hiện ra không đúng.

Sữa tắm của ta không phải có mùi này a!

Trên cổ lại bắt đầu ngưa ngứa, ta run run mò lên cổ, vén tóc trên cổ qua một bên, trong lòng không khỏi run lên.

Này tóc cũng không phải tóc của ta, nó so với sợi tóc của ta mềm mại hơn một chút.

Dần dần, ta cảm giác thân thể cũng không động đậy được, bởi vì ta vừa rồi trở mình, vén tóc khi vẫn đang nằm sấp, cảm giác trên lưng ta giống như có thứ đang đè ép xuống.

Còn là một . . . . . Nữ nhân.

Bởi vì ta giống như cảm giác được ... ngực của nàng.

Ta căn bản không dám trợn mắt. Liền cứ duy trì tư thế nằm úp như vậy. Nghĩ thầm, người chết ở phòng cách vách là con trai, vì cái gì nơi này là lại là một cô gái? chẳng lẽ nơi này lúc trước cũng đã từng có một cô gái chết qua rồi?

Không đúng, ta đã hỏi qua hang xóm cách vách. Trong này không có người bị chết.

Cô gái kia còn đang ở trên lưng ta, hơn nữa nàng còn bắt đầu di chuyển, ta cả người muốn động lại không dám động, trong lòng nhớ tới chủ nhà hình như từng nói qua. . . . . . nữ thì không sao?

Ý vậy có nghĩa là con trai thì sẽ có chuyện?

Vì cái gì? Là bởi vì đàn ông vào đây ở, sẽ bị cô gái này ám?

Nhưng ta cũng là nữ a, vì cái gì cũng bị quấn lấy?

"Ta có nặng hay không?"

Đầu óc ta xoay chuyển nhanh đến muốn bạo phát, thình lình nghe thấy cô gái kia ở bên tai ta hỏi một câu, sống lưng lạnh toát.

Ta thiếu chút nữa bị dọa khóc.

Ta không dám nói, sau đó cô gái đang đè trên lưng ta tiếp tục lặp lại: "ta có nặng hay không?"

Ta vẫn không dám trả lời.

"Ta có nặng hay không?" Nàng hỏi lần thứ ba, giống như giọng nói của quỷ đòi mạng.

Không đúng, nàng vốn chính là quỷ.

Lúc này ta thật muốn khóc rồi, nghĩ thầm rằng ta phải đáp nàng thế nào đây, ma xui quỷ khiến thế nào ta lại nói: "Không nặng. Dáng người của ngươi rất tốt"

Ta thật sự cảm thấy được ta lúc này có thể đã chết.

"Vậy ta sẽ nặng hơn một chút". Sau đó nàng liền tiếp tục đè ép xuống dưới.

Ta cảm giác xương cốt trên người đều sẽ nhanh bị đập vụn mất. Nghĩ thầm, biết vậy ta đã không nói ra. Vội vàng nói: "Nặng! nặng quá!"

"Ngươi nói ta quá nặng, dáng người không tốt?"

Lúc này ta không phản đối. Đúng vậy, ta là đang nằm mơ. Trong đầu tới tới lui lui, ta nhất thời nghĩ tới trong điện thoại chủ nhà có nói một câu. Hắn nói căn phòng này là của hồi môn dành cho con gái, hiện tại đã lỗi thời.

Cái gì gọi là lỗi thời?

Cái gì gọi là cũ!

. . . . . . Hiện tại ta đã dùng. Người chết không ra khỏi cửa, người chết cũng không cần dùng a.

Chỗ này của ta, khẳng định chính là phòng ngủ của con gái hắn.

Nàng đè ép xuống, ép tới càng ngày càng nặng, đây là lần đầu tiên trong đời ta bị bóng đè ép tới phải trợn trắng mắt, ta nghẹn một hơi la lớn: "Ta là công dân lương thiện! Năm giảng bốn mĩ tam tòng tứ đức! Ngươi cần gì phải đè nặng ta! Ta là vô tội!"

Sau đó chợt nghe giọng nàng lạnh như băng:"Ngươi là thụ, không đè ngươi thì đè ai."

______

Mắm Quân lại bị đè =)))

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#sola