Cố Sự 3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


 

Chúng ta ngồi cao cao bên cạnh giường lớn, nghe Quân Nhị Nữu kể từng chuyện ma quỷ trước kia 3.0#

Lúc làm thực nghiệm vi sinh vật, ta từng gặp một chuyện ngoài ý muốn.

Ta bị bạn học ở bàn thí nghiệm bên cạnh không cẩn thận cầm mảnh vỡ ống nghiệm cắt đứt tay, lúc đó ta mang bao tay, nhưng vẫn bị cắt, chảy rất nhiều máu. Đồng thời trọng điểm là, trong ống nghiệm kia chứa chính là mẫu bệnh khuẩn.

Đây là một việc xác suất vô cùng thấp, lại bị ta đụng phải, mặt khác loại sự cố thí nghiệm này nói lớn có thể lớn nói nhỏ có thể nhỏ, mặc dù lúc đó ta đã kịp thời xử lý, bác sĩ và giáo sư đều nói cho ta biết là không có việc gì, nhưng ta vẫn cảm thấy vô cùng sợ hãi.

Sự việc này chủ yếu mang đến ảnh hưởng về mặt tinh thần của ta, ta lo lắng bản thân có khả năng sẽ bị nhiễm trùng, bởi vì từ nhỏ đến lớn ta đều thể nhược nhiều bệnh, chỉ cần là việc liên quan đến phương diện sức khỏe, ta đều khó tránh có chút áp lực tâm lý. Vì sự cố này, tâm tình của ta sa sút một đoạn thời gian. Chứng sợ máu cũng càng lúc càng nghiêm trọng, quả thực nghiêm trọng đến mức không có thuốc chữa, đi ngang qua khu vực lấy mẫu máu xa xa nhìn thấy hộ sĩ ở bên trong đang rút lấy mẫu máu, tưởng tượng đến loại hình ảnh này, tay chân sẽ vô lực không thể đi nổi.

Để phân tán lực chú ý, ta rốt cuộc cảm thấy lúc rãnh rỗi ta hẳn là tìm một ít việc có ý nghĩa để làm.

Vừa lúc có người giới thiệu cho ta một người bạn học ngành mỹ thuật tạo hình.

Người bạn kia đã tốt nghiệp, ở lại trường làm giảng viên, sở hữu một phòng điêu khắc, ngay trong trường học. Có một lần nàng cần người giúp đỡ, ta đối với điêu khắc cũng cảm thấy hứng thú, đồng thời cũng có thể mượn việc này làm phong phú bản thân, cho nên liền bày tỏ bản thân đồng ý sau khi học xong sẽ làm việc miễn phí giúp nàng, chỉ là hy vọng nàng có thể dạy ta một số kiến thức về phương diện điêu khắc.

Nàng ấy thoạt nhìn rất vui vẻ mà tiếp nhận ta.

Nàng họ Lâm, lớn hơn ta vài tuổi. Ở đây mọi người thường gọi nàng là Lâm.

Được rồi. Lâm rất xinh đẹp, chính là loại hiểu biết xinh đẹp duy mỹ mà mọi người thường nói, ta càng nguyện ý dùng hai từ mê người đến hình dung nàng, cũng vô cùng có tài hoa, mỗi một tác phẩm điêu khắc đều mang một loại mỹ cảm riêng.

Nhất là có một pho tượng, ta luôn cảm thấy so với bản thân nàng còn xinh đẹp hơn rất nhiều.

Đó là một bức tượng nữ nhân, mặc váy dài, tư thế đang khiêu vũ, miêu tả hình ảnh lúc nàng nhấc chân khiêu vũ.

Bởi vì là thạch cao, thoạt nhìn giống như một chú thiên nga tao nhã.

Trên người bức tượng khoác một tấm khăn lụa gần như trong suốt, tựa như làn khói, mỗi ngày ta đều phải vũ bụi có thể bám trên khăn xuống, sau đó lại khoác lên, có lúc còn muốn mang đi giặt.

Lâm dạy ta rất nhiều kiến thức về điêu khắc, mặc dù ta cũng không biết điêu khắc, nhưng từ giờ trở đi sẽ cố gắng cũng sẽ không đến mức mãi không biết, nàng tính cách ôn hòa, thật sự là một vị tiền bối, một người thầy hoàn mỹ.

Nguyên nhân chính là vì hoàn mỹ, người theo đuổi luôn nối liền không dứt, nhưng nàng vẫn độc thân.

Có một ngày, ta phát hiện Lâm di chuyển bức tượng xinh đẹp nhất kia, di chuyển đến một góc trong phòng làm việc, mà còn dành cho nó một không gian đặc biệt, bên cạnh bày đầy hoa tươi, cũng căn dặn ta mỗi ngày tước nước cho hoa. Có hoa tươi vây quanh, ta rốt cuộc cảm thấy bức tượng dường như có một chút nhân khí.

"Nàng ấy xinh đẹp không?" Lâm vừa pha thuốc màu vừa hỏi ta.

Nàng đang pha chính là màu đỏ, tương đối gần giống màu máu tươi, trời biết chứng sợ máu của ta đã nghiêm trọng đến mức độ nào. Ta nhìn thuốc màu nàng pha, chân lại bắt đầu như nhũn ra.

Chỉ có thể hàm hàm hồ hồ nói: "Nàng ấy là bức tượng xinh đẹp nhất ta đã nhìn thấy."

Lâm thoạt nhìn rất hưng phân: "Ta cũng cảm thấy thế."

Sau đó nàng lại hỏi ta: "Ngươi cảm thấy như thế có phải có chút không đúng hay không?"

"Chỗ nào không đúng?" Ta thực sự không thể nhìn vào khay thuốc màu của nàng nữa, quá cay mắt.

Ông trời ơi, ta sắp ngất rồi.

"Quá đơn điệu rồi." Lâm lắc đầu, thoạt nhìn như là đang lẩm bẩm.

Đơn điệu?

Tượng thạch cao luôn có chút, nhất là ban đêm, trắng bệch.

Cho dù xinh đẹp đến đâu cũng sẽ như thế.

Ông trời ơi, ta không thể nghĩ đến bức tượng nổi nữa.

"Ngươi giúp ta lấy tấm khăn trên người nàng xuống đi." Lâm nói.

Ta làm theo lời nàng, Lâm chấm vài lần thuốc màu, muốn tô lên môi bức tượng, ta vốn dĩ có chút hồ nghi, hiện tại nhìn thấy nàng đột nhiên làm như vậy, lập tức ngăn cản: "Như thế... Như thế không tốt lắm. Thuốc màu không thích hợp với nó, sẽ phá hỏng nó."

Lâm lẩm bẩm nói: "Cũng đúng, thuốc màu không thích hợp với nàng ấy."

Nói xong, nàng lại cầm đến một thỏi son.

Cả người ta nhất thời nổi da gà, chỉ thấy Lâm nhìn ta, nghiêng đầu yêu mị mà cười: "Như thế mới xứng với nàng ấy. nàng ấy thực sự thực sự cực kỳ xinh đẹp."

Ta một câu nói cũng nói không nên lời. Nhìn Lâm tô son cho cho bức tượng, tô rất tinh tế. Đôi môi tái nhợt nhất thời trở nên tiên diễm ướt át.

Lâm tô son cho bức tượng xong, thấy ta dường như bị hù dọa, ngữ khí trở nên ôn nhu: "Đây là hiện tại ta muốn dạy cho ngươi , không nên luôn theo lề lối cũ, như thế mới có thể tạo ra tác phẩm nghệ thuật đích thực trong lòng ngươi."

Ta hốt hoảng mà gật đầu.

Người tặng hoa hồng cho Lâm càng ngày càng nhiều, lúc ta thu dọn phòng điêu khắc không chỉ một lần nhìn thấy hoa nằm trong thùng rác, có lúc nghe các học muội nói chuyện phiếm, mơ hồ nghe nói trước kia trong trường Lâm từng có một người bạn gái, cũng giống như ta — đến từ Hồ Nam, học chuyên ngành múa cổ điển, về sau nữ sinh kia xuất ngoại, không còn nhìn thấy nữa, Lâm cũng không yêu đương nữa.

Bát quái không thể nghe quá nhiều, ta là một công dân tốt, làm tốt bản phận là được rồi, nghe xong cũng quên mất. Sau đó nhận được một cuộc điện thoại của Lâm, nói là gần đây nàng nhận một đơn đặt hàng, cần tăng ca ban đêm, muốn ta đến phụ giúp nàng ấy.

Thế là ta đi siêu thị mua rất nhiều tương hoa quả, bánh mì, dầu ớt, thịt bò khô, các loại đồ ăn vặt, xếp vào tử lạnh trong phòng làm việc của Lâm. Để mọi người ăn khuya lúc tăng ca.

Hai buổi tối trước đó công việc rất nhiều, ta đến phụ giúp tới khuya mới về, buổi tối thứ ba mới thong thả hơn một chút.

Lâm buông dao điêu khắc trong tay, nói: "Ta ra ngoài, ngươi ở đây chờ một chút, nghỉ ngơi lên mạng đi."

"Được." Ta cười phất tay với nàng, đến trước bàn máy tính, lướt Weibo vài phút. Trong lòng ta có chút bất an, quay đầu lại nhìn bức tượng được hoa tươi vây quanh trong góc phòng.

Son trên môi bức tượng đã phai nhạt đi hầu như không còn.

Không giống như bị lau chùi, mà như là....

Toàn thân ta nổi da gà, chuyên tâm xoay người lướt web.

Lại qua mười phút.

Răng rắc.

Ta dường như nghe thấy âm thanh gì đó.

"Lâm?" Ta quay đầu lại hỏi: "Là ngươi sao?"

Không ai trả lời ta. Trong phòng vắng vẻ, ngoại trừ những bức tượng thì cái gì cũng không có. Buổi tối nhìn qua, chúng quả thật giống như con người, dưới ánh đèn tạo nên hiệu ứng kỳ quái.

Ánh mắt của ta dừng lại trên bức tượng cô gái khiêu vũ trong góc phòng.

Huyệt Thái Dương nhảy thình thịch.

Son môi của nó... Lại trở về.

Trước đó rõ ràng đã trôi đi gần hết. Giống như là bị người khác hôn trôi.

Lúc này lại trở nên đỏ tươi, không chỉ là trên môi, mà vết son còn kéo dài xuống đến tận làn váy, sau đó là bàn chân trần của bức tượng.

Trên sàn nhà cũng là loại sắc đỏ này.

Ngọn đèn lúc sáng lúc tối, khiến ta nhìn không phải đặc biệt rõ ràng, sau đó ta chợt tỉnh ngộ, đó không phải son môi....

Đỏ tươi, đây là máu.

Trời ạ, đây là máu.

Ta đụng phải ma rồi.

Ta loạng choạng đứng lên, cảm thấy thứ màu đỏ này là từ trong miệng bức tượng chảy ra, cả người ta cũng bị điều khiển, lảo đảo đi về phía bức tượng, đi đến trước mặt bức tượng, nhìn vào đôi mắt bạch sắc vô thần của nó.

Ta biết như vậy là không đúng. Nhưng chính là không thể tự khống chế.

Răng rắc.

Bức tượng dường như nứt ra một cái khe.

Bên trong hình như có người, không, đây không có khả năng là người nữa rồi.

Hơn nữa loại dịch thể màu đỏ này có một loại hương vị gay mũi.

Ngửi vào rất giống, rất giống, rất giống ....tương ớt ta mua ở siêu thị?

Tròng mắt trắng toát của bức tượng đột nhiên chuyển động, nói: "Ta là con gái Hồ Nam. Ta chính là thích ăn ớt như thế."

Ta lệ nóng doanh tròng: "Ta cũng là con gái Hồ Nam! Ta cũng thích ăn ớt!"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#sola