Chap 10: Tỏ tình thất bại.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

8h tối, Tiffany vẫn giữ trang phục của nhân viên nhưng cho dịp lễ, có chút cầu kì hơn bình thường một chút, bước lên xe công vụ của Royal, trong xe, DongHae đã ngồi sẵn.

Chiếc xe đi được một đoạn thì bị một chiếc xe khác của Royal bỗng vượt lên từ đằng sau, dừng ngay trước mũi xe. Tài xế đột ngột phanh gấp khiến cho Tiffany bổ nhào về phía trước, rất may là DongHae đã kịp thời đỡ lấy cô.

Tài xế xuống xe đi đến chỗ chiếc xe ngang ngược kia rồi quay lại rất nhanh, anh ta thì thầm vào tai DongHae mấy câu. Tiếp đó, hai người đàn ông cùng đi lên phía trước, để Tiffany ngồi lại một mình trong xe.

Một lát sau, DongHae quay lại, cất giọng lạnh lùng.

"Cô hãy đi lên chiếc xe đằng trước để đi về!".

Tiffany hơi hoảng hốt.

"Giám đốc, đã xảy ra chuyện gì?".

DongHae có vẻ rất giận dữ, anh không giải thích thêm bất kỳ điều gì. Tiffany cũng chẳng nhiều lời, mơ hồ bước xuống xe. Tới khi mở cửa chiếc xe trước mặt ra, cô hết sức ngỡ ngàng.

"Trợ lý Choi".

MinHo nở nụ cười rạng rỡ.

"Có một người tính tình bộp chộp đã chuẩn bị một tiết mục vô cùng lãng mạn, nhưng bỗng nhiên lại thiếu mất nữ chính, vì vậy mà người ta đang phát điên lên đấy...".

Tiffany theo MinHo trở về khách sạn. Vẫn là căn phòng tổng thống quen thuộc, Tiffany bước vào như một vị khách quý. Cô lặng người khi thấy Taeyeon mặc bộ vest hồng bên ngoài, kết hợp cùng somi xanh bên trong, đang ngồi trước một bàn tiệc nến sáng lấp lánh, hoa Diên vĩ đặt ngay ngắn dưới chân nến. Ánh trăng, ánh sao bên ngoài hòa quyện cùng ánh nến bên trong phòng và ánh mắt lấp lánh của cậu, tạo thành một vùng sáng rực rỡ.

Cô nhẹ nhàng bước tới, nhất thời không thốt nên lời. Taeyeon đứng dậy, sắc mặt điềm tĩnh, kéo ghế ra giúp cô.

"Ngồi đi".

Tiffany lẳng lặng ngồi xuống. Taeyeon nâng ly rượu vang lên. Tiffany cũng nâng ly rượu lên, nhấp một ngụm, đúng là rượu ngon. Loại rượu hảo hạng này ở Royal chỉ có ba chai mà thôi. Người phục vụ đem bữa tối kiểu Pháp vừa phong phú vừa tinh xảo bày lên mặt bàn, sau khi xong việc lập tức rút lui, trong phòng lúc này chỉ còn lại hai người.

...

Tay Tiffany đang mân mê những cánh hoa Diên vĩ trên mặt bàn. Taeyeon không nói gì, những cánh hoa mềm mại như vui đùa dưới ngón tay bối rối của cô, cậu nắm lấy bàn tay ấy, kéo lại gần mình, cúi xuống hôn lên.

Đây là lần thứ ba, cậu hành động như vậy, với Tiffany nó vẫn xao động như lần đầu tiên. Chỉ một lúc sau, nụ hôn dịu dàng của cậu dần chuyển thành liếm mút, dường như tất cả máu trong người cô đều đang dồn hết về các đầu ngón tay. Cô hít sâu một hơi, vội rút tay về.

Từ đâu đó, điệu valse vang lên, cậu đứng lên, lại gần cô yêu cầu một điệu nhảy, quả thực cô không quả giỏi ở môn này vì không có cơ hội thực hành, tuy nhiên bước đi chậm rãi của valse cô vẫn theo được.

Hôm nay cậu giống như hoàng tử bảnh bao trong lễ hội, rất đẹp, rất chói mắt. Nhìn lại mình, cô rất hợp với vai lọ lem. Bước chân cậu chậm lại, kéo cô sát gần mình hơn, hơi thở đã gần như cận kề, nâng cằm cô, kiên quyết rơi xuống một nụ hôn cuồng nhiệt.

Trong nụ hôn quay cuồng, Tiffany gần như bị cuốn trôi hết lý trí. Cánh tay cậu bắt đầu không thỏa hiệp tìm kiếm những vị trí nhạy cảm, môi cậu khao khát rơi xuống những vị trí sâu hơn. Hơi thở nóng hổi sau tai khiến cô thổn thức.

Chưa bao giờ Taeyeon thấy khẩn trương đến thế, chưa lúc nào ham muốn chiếm đoạt của cậu lên cao như vậy. Nó đến rất tự nhiên, nhưng cũng chỉ dành riêng cho người con gái này.

Cơ thể của Tiffany bị đè lên sofa, cô gần như chới với. Khi gần như không còn vãn hồi, Tiffany nghe thấy tiếng chuông đồng hồ vang lên những tiếng rất nhỏ, 12 tiếng ấy như thức tỉnh cô khỏi cơn mê.

Dưới sự mơn trớn của Taeyeon, Tiffany ngắm nghía hàng mi của cậu, coi như tự thưởng cho mình lần cuối. Cô thì thầm vài tai cậu.

"Hoàng tử, 12h rồi, phép thuật đã hết tác dụng rồi".

Taeyeon giật mình khi nghe thấy giọng nói của cô. Tiffany lùi về, chỉnh lại trang phục.

"Tại sao?" Cậu hỏi như không thể tin vào tai mình.

"Trong câu truyện cổ tích này, thực ra tôi chỉ là cổ xe bí ngô chở lọ lem, khi phép thuật kết thúc, cỗ xe sẽ trở về bí ngô, còn hoàng tử phải đi tìm lọ lem thật sự".

Tiffany trả lời, Taeyeon không hiểu gì cả.

"Vì thân phận của tôi?".

"Không sai".

Im lặng.

"Tôi không phải lọ lem, không có hoàng tử tôi vẫn sống tốt. Còn hoàng tử, rất nhiều nàng lọ lem khác đang đợi".

Cô chỉ muốn nói rằng, đời này, cô nhất định không sống dựa vào ai cả, kể cả đàn ông hay phụ nữ, cái gì cô muốn, cô sẽ nắm trong tay. Kim Taeyeon này, cô không thể dối lòng rằng cô không rung động. Nhưng với cô, tình cảm này sẽ được bao lâu? Đến bao giờ cô ta hạ quyết tâm chia tay cô? Cô không thể nhận nỗi đau ấy thêm lần nữa. Bảo cô lí trí cũng được nhưng cô hài lòng từ bỏ cậu.

"Em sẽ phải hối hận".

"Tôi tin nếu hôm nay tôi đi theo cô, tôi và cô nhất định sẽ hối hận".

Tiffany buông câu chốt, Taeyeon không còn lời nào để nói. Cậu không dám tin điều mình mới nghe thấy, sự thật phũ phàng khiến tim cậu đau. Cậu bối rối đưa tay vào túi, lại chạm ngay vào món quà mà mình đã cất công chuẩn bị cho cô.

Hiện tại, cậu chỉ muốn bóp nát chiếc hộp ấy, thế nhưng, ngoài mặt vẫn cố làm ra vẻ bình thản, cất giọng thờ ơ.

"Em không cần phải quá để tâm, dù sao thì tôi cũng chẳng thích em nhiều lắm đâu".

Kết thúc câu nói, bên ngoài cửa sổ sát đất, bầu trời điểm sáng lấp lánh bởi chùm pháo hoa liên tục lan ra. Tiffany thu hết một màn rực rỡ ấy sâu trong mắt, sự chuẩn bị kỳ công của cậu, cô sẽ giữ nó cho riêng mình.

Ánh mắt cô che giấu trái tin, Tiffany cúi đầu xin cáo lui. Taeyeon gần như giận dữ sôi người. Trước nay cậu luôn biết cách kiềm chế trong mọi việc, nhưng đến lần này thì quả thực không thể bình tĩnh nổi. Khi cô đi đến cửa, tiếng cậu cất lên.

"Quản lý Hwang, nếu em không thích tôi, sao vừa rồi lại nồng nhiệt đến thế? Em muốn đùa giỡn với tôi?".

Tiffany chưa tìm được đáp án thích hợp, thì Taeyeon đã giận dữ kết tội cô. Cậu khẽ nhếch môi. Trên bờ môi mỏng của cậu còn lưu lại một vết răng nhỏ, đây đúng là vết cắn do cô để lại.

"Có phải đây chính là thủ đoạn ưa thích của loại phụ nữ như cô? Nói cho cô hay, đùa giỡn với Kim Taeyeon này không có kết quả tốt đâu".

Không ngờ Kim Taeyeon oai phong lẫm liệt, mà cũng có ngày thảm hại như hôm nay. Cậu vừa mới ức hiếp cô quản lý bé nhỏ của mình, thật chẳng phong độ chút nào!.

"Xin lỗi Kim tổng! Hy vọng câu nói của tôi không khiến cô khó chịu. Một người tốt và quyến rũ như cô sẽ tìm được người con gái tốt hơn".

Taeyeon lại chìm vào im lặng. Cậu muốn nhanh chóng kết thúc cuộc nói chuyện này, nếu không tim cậu sẽ trọng thương mất. Tiffany tự thấy mình không nên ở lại đây thêm nữa, cô lập tức cúi chào.

"Kim tổng, tôi xin phép!".

Taeyeon chẳng thèm quay đầu lại, cả gian phòng rộng lớn phút chốc chỉ còn trơ lại mỗi mình cậu. Cậu lặng lẽ rút chiếc hộp đựng vòng đeo tay từ trong túi ra, vứt vào thùng rác rồi đi về phía phòng ngủ.

***

Ngày hôm sau, tâm trạng của Taeyeon khiến tập thể lãnh đạo cấp cao của Royal rét lạnh, tuy nhiên cậu vẫn đặt bút ký vào hợp đồng đầu tư, sau đó nhanh chóng lên xe tiến thẳng ra sân bay. Thư ký Choi biết sự kiện tối qua có kết quả không như ý, nên biết điều ngồi im một góc, ngừng thở.

Trên máy bay, cậu ngắm nhìn trời xanh mây trắng bên ngoài cửa sổ, cố xóa toàn bộ hình ảnh cô gái đó ra khỏi trí óc. Có những người đúng là không có mắt, chẳng trách đã đi làm hai năm rồi mà vẫn chỉ là một quản lý.

...

Ở nhà Tiffany liên tục hắt xì hơi mấy cái liền. Buổi chiều, trước khi vào ca trực, cô đi đến phòng giám đốc Lee theo lời nhắn của anh ta.

"Trước khi Kim tổng đi đã cho cô năm sao, xếp loại tốt".

Tiffany không tỏ ra nhiều cảm xúc. DongHae lại nói.

"Khoảng thời gian này cô biểu hiện rất tốt, tiếp tục cố gắng!".

Tiffany thấy hơi khó hiểu. Trước khi đi ánh mắt cô liếc qua tập tài liệu trên mặt bàn, thì ra là hồ sơ. Chỉ có điều, Tiffany không biết rằng, trong đó có cả hồ sơ của cô.

Tối qua, khi biết Tiffany đã rời khỏi phòng tổng thống, trong lòng anh rất kích động. Anh biết Taeyeon đã đặt sẵn ba vé máy bay cho chặng về. Cho dù chưa biết tương lai thế nào, nhưng chỉ cần cô đi theo Taeyeon, chắc chắn sẽ có tiền đồ hơn khi ở lại Royal làm nhân viên cả đời.

Tiffany này thật ngốc nghếch.

DongHae lấy hồ sơ của Tiffany ra xem, bức ảnh trên đó được chụp từ hồi cô còn đi học. Tiffany khi ấy rất trẻ trung, gương mặt tươi tắn nét trẻ con. DongHae tựa lưng vào ghế. Những tia nắng rực rỡ chiếu vào phòng, dường như cũng soi rọi đống suy nghĩ ngổn ngang trong lòng anh.

Có lẽ bây giờ DongHae anh cần gọi cho luật sư của mình. Cuộc hôn nhân của anh, cho dù không có sự xuất hiện của Tiffany, cũng đã đến lúc kết thúc được rồi.

***

Bern,

Trợ lý Choi rất khổ tâm khi phải chịu đựng một người thất tình lần đầu như cô chủ của mình, hơn thế nữa, Kim Taeyeon không đời nào chịu thừa nhận việc mình bị thất tình.

Taeyeon tự mình lái xe đến một quán bar quen thuộc, cậu xuống xe, vào uống vài ly. Hôm nay, cậu ăn mặc vô cùng đơn giản, nhưng vẫn thu hút ánh nhìn của các cô gái ở đó. Nhiều cô gái đánh bạo lại gần, nhưng nhận được cái nhếch mép khinh bỉ của cậu, lại tức tối bỏ đi.

Taeyeon gọi một chai Gin, ngồi uống một mình. Cậu uống đến gần như bất tỉnh. Khi trợ lý Choi tìm được cậu, cúi xuống, nhẹ nhàng vỗ vai Taeyeon.

"Kim tổng, cô ổn chứ?".

MinHo lắc đầu, trộm nghĩ - Người bị ngã từ trên mây xuống chắc chắn sẽ đau hơn nhiều so với người ở dưới đất. MinHo lái xe đưa Taeyeon trở về biệt thự.

"MinHo, tôi nghĩ chắn chắc cậu đã hiểu lầm. Tôi định cùng cô ấy thử hẹn hò xem sao, nhưng sau đó, tôi phát hiện ra tôi và cô ấy hoàn toàn không hợp nhau. Với lại, cậu thật sự nên yêu thử vài người để biết. Hợp thì yêu, không thì giải tán. Thôi, nói với cậu nhiều như vậy cũng vô ích. Có cần tôi giới thiệu bạn trai cho cậu không?".

"Không cần!".

Trước lúc bước vào nhà, Taeyeon còn nhìn chàng trai chưa một mảnh tình vắt vai trước mặt bằng ánh mắt thương hại. MinHo nhìn theo bóng lưng Taeyeon, thật sự muốn đưa ngón giữa lên.

Từ đầu đến cuối, ngay đến tên của cô ấy cũng không dám nhắc tới, thế mà còn lên mặt cười nhạo người khác. Kết quả là, trên đường về, anh ta rút điện thoại ra, gọi cho cô chủ kiêu ngạo của mình.

"Kim tổng! Tôi muốn kể chuyện có liên quan đến quản lý Hwang. Cô ấy đã nói với tôi, cô là người con gái hấp dẫn nhất mà cô ấy từng gặp".

Dứt lời, MinHo tắt máy, vừa lái xe vừa huýt sáo. Taeyeon ngồi ngẩn ngơ suy nghĩ miên man - Cô ấy đang muốn ám chỉ điều gì? Hay là đã hối hận rồi.

Thật giả tạo! Taeyeon cười thầm.

...

Hôm đó, sau khi bị quản lý Hwang đá, cô chủ khó tính với cái mặt không thể khó chịu hơn của cậu, đến lúc máy bay sắp cất cánh, mới buông xuống mệnh lệnh bắt an trở lại Royal, để lấy lại vật đã bị ném vào sọt rác đêm trước.

Nếu có thể bóp cổ sếp, MinHo nhất định sẽ làm ngay lúc ấy.

Anh bắt Taxi quay lại Royal, tìm gặp quản lý Hwang để hỏi. Cô gái ngốc nghếch đêm qua nhanh chóng xuất hiện trước mặt anh, anh thấy rõ cả quầng thâm dưới mắt, rõ ràng đêm qua cô ấy cũng không ngủ nổi.

Khi hai người đi vào thang máy VVIP để lên khu vực nhận lại đồ. Không khí trong thang máy dường như cô đặc lại, trợ lý Choi muốn nói gì đó lại không biết bắt đầu như thể nào.

Hai người vào khu vực giữ đồ bị bỏ quên của khách VVIP, trợ lý Choi nhận chiếc hộp nhung trong tay nhân viên, mở ra kiểm tra. Chiếc vòng vàng tinh sảo sang trọng, trên đó có khắc ba chữ HMY. Vậy mà chủ nhân của nó đứng bên anh lại không hề biết.

Cảm thấy như vậy thật là vô cùng bất công cho sếp của mình. Trong lúc thang máy đi xuống, MinHo không kiềm chế được nói:

Quản lý Hwang, chiếc vòng này vốn dĩ là Kim tổng muốn tặng cho cô!".

Tiffany thoáng bối rối, sau ấy chỉ cười trừ.

"Đã làm hao tổn tâm tư của Kim tổng rồi. Tôi nghĩ, sẽ có người đeo nó đẹp hơn tôi".

"Quản lý Hwang, chẳng lẽ cô đã để ý người khác?".

Tiffany lắc đầu.

"Tôi hiểu ý anh, trợ lý Choi. Kim tổng đúng là người hấp dẫn nhất mà tôi từng gặp. Có thể sẽ không gặp được ai hơn thế. Nhưng tôi ích kỉ, tôi chỉ muốn giữ kí ức đẹp thôi".

Thư kí Choi nhìn thấy cả ánh mắt dao động của Tiffany thời khắc đó, cô gái này rõ ràng đã rung động, thế nhưng chỉ vì sợ tổn thương, vì sợ hồi ức đẹp đẽ thành hồi ức đau lòng mà buông tay ư? Quả là ngốc nghếch mà!.

"Tôi có thể mượn điện thoại của cô một chút được không?"

Tiffany không nghĩ nhiều đưa điện thoại cho anh ta. Trợ lý Choi bấm một dãy số, lưu lại vào điện thoại của cô.

"Đây là số của Kim tổng, nếu cô nghĩ lại hãy trực tiếp gọi cho cô ấy!".

Tiffany chần chừ rồi cất điện thoại vào trong túi.

***

Gần đến tết, công việc của Tiffany bận bù đầu bù cổ, gần như không biết đến thở huống chi là nghỉ ngơi.

Tết năm nay, Tiffany được nghỉ ba ngày. Không phải nói, khi cô về nhà đã thấy Sunny nằm ườn trên sofa của cô ca thán đòi đi ăn không ngừng. Cô buồn cười. Sunny vừa bấm số điện thoại của SooYoung vừa lẩm bẩm.

"Nghe nói cuộc sống của cậu ta giờ cũng khá lắm, tớ sẽ "làm thịt" luôn".

Sunny bật loa ngoài cho Tiffany nghe cùng. SooYoung niềm nở.

"Bọn này có kế hoạch ra biển chơi, đi không?".

"Nghe hay đấy!".

"Cậu đang ở đâu thế? Có cần mình qua đón không?".

"Nào dám làm phiền cô chủ! Mình ở nhà Tiffany".

"Mai tôi đến đón hai cậu nhé, nhắn tôi địa chỉ đi".

Ngày hôm sau, Tiffany chỉ muốn ở nhà ngủ nướng, nhưng Sunny lại kiên quyết kéo cô đi. SooYoung vừa lái xe vừa huyên thuyên kể chuện, cả xe bốn nữ ba nam cười nói ầm ĩ.

Khi đến bờ biển, một tốp khác đã tới trước. Từ xa, Tiffany đã thấy Nickhun. Khi cả nhóm tụ lại, hai người gần như chỉ chào hỏi rồi chẳng nói với nhau câu gì.

"Hôm nay em được nghỉ à?".

Nickhun lại gần bắt chuyện trước, Tiffany gật đầu. Nói làm bạn thì dễ nhưng với cô nó vẫn cứ sượng sượng làm sao.

Chập tối, hai cái lều đã được dựng xong, mọi người cùng nhau đốt lửa, ăn uống và nói chuyện phiếm. Đêm đến, không thể thiếu màn nói thật sai khiến. Chai heineken xoay tròn khổ sở, hai kẻ đối nhau sẽ có một sống một chết. Một người sẽ được hỏi, người kia phải trả lời, nếu không trả lời sẽ bị phạt.

Vòng thứ ba, Sunny nham hiểm nhìn con mồi Tiffany.

"Này cô bạn xinh đẹp, cô cho tôi biết, trong trái tim cô bây giờ có người nào chiếm giữ. Nếu nói dối năm nay cô sẽ không có tiền tiêu".

Con nhỏ độc ác này. Tiffany cũng muốn lấy kính lúp ra soi, thật là có nổi người nào đang ở trong tim cô hay không.

À, hình như là, à mà đúng là, có cái gì đó vẫn còn gờn gợn. Hình ảnh người con gái nào đó đẹp hơn cả tạp chí cứ chạy qua đầu óc cô, quả nhiên, bản thân cô cũng không thể dễ dàng quên đi một người xuất sắc như vậy. Mà tiền thì không thể bị trù ém, định bụng nói láo một cái tên diễn viên nào đấy, nhưng lại duy tâm sợ không có tiền thì thật đáng thương.

"Chịu phạt".

Cô nghiêm khắc nhìn Sunny. Trái tim ai đó, ngay gần nhảy lên một nhịp. Sunny cười ranh mãnh lôi ra chiếc điện thoại quen thuộc của cô.

"Con nhỏ chết tiệt".

Tiffany không ngại chỉ thẳng mặt Sunny, cô ấy lấy điện thoại của cô, Sunny giễu cợt.

"Tôi sẽ ấn bừa một số điện thoại trong danh bạ, cậu chỉ cần nói "Chúc ngủ ngon" là được. Dễ ợt phải không nào?".

Xung quanh reo hò huýt sáo. Lúc này, Sunny đã nhanh chóng ấn nút gọi. Sau mấy tiếng tút tút, một giọng người con gái khô khốc vang lên.

"Ai đó?".

Ngữ khí quen thuộc của người ở đầu dây bên kia vọng đến tai cô, có vẻ bực bội. Trước mắt Tiffany hiện ra dáng vẻ tức giận của Taeyeon.

"Đây là số điện thoại của Tiffany".

Sunny bắt chuyện, Tiffany cảm thấy tuyệt vọng dần. Người ở đầu dây bên kia vô cùng lịch sự.

"Xin lỗi, hình như cô gọi nhầm máy rồi!".

Sunny lập tức dí điện thoại vào tai Tiffany, cô hít một hơi thật sâu trong ánh mắt đói khát của lũ bạn.

"Chúc ngủ ngon!".

Cô nói nhanh, cô biết rõ giờ này ở Thụy Sỹ mới đang là buổi chiều. Trò chơi này thật ngu xuẩn, biết thế cô kiên quyết ngủ ở nhà cho rồi. Con ngốc Sunny kia có biết, phí điện thoại quốc tế cao như thế nào không.

Người trong điện thoại cực kỳ vui vẻ.

"Cô Hwang, hiện tôi đang uống trà chiều. Tôi mới là người nên nói "Chúc ngủ ngon" mới phải!".

Tiffany phản ứng nhanh.

"Chào buổi chiều!".

Hai người cùng im lặng hai giây. Sau đó, giọng nữ trầm thấp của người kia lại vọng tới.

"Chúc ngủ ngon!".

"Tiffany, mọi người đang chờ em kìa".

Tiếng Nickhun vang rất to, cố tình cho bên kia nghe thấy. Tiffany chưa kịp phản ứng đầu bên kia đã tắt máy. Chỉ còn lại tiếng tút dài.

***

Taeyeon nuốt không trôi ngụm trà, quăng điện thoại vào sọt rác. Giọng nói kia có đánh chết cậu cũng biết là của ai. Thì ra, cô ta đang vui vẻ ở đó cùng hắn. Càng nghĩ lửa giận càng vút lên. Điện thoại trong sọt rác phát sáng báo tin nhắn.

"Kim tổng, xin lỗi đã làm phiền cô".

Đọc tin nhắn xong, Taeyeon càng thêm bực mình, cậu đập mạnh chiếc điện thoại xuống bàn, khiến cho MinHo vừa bước vào cửa hết hồn.

***

Buổi tối mọi người tản ra đi dạo trên biển, gió hơi lạnh, Tiffany đi cùng Sunny rồi sau đó cô ấy biến đi đâu mất tiêu. Cô biết Nickhun đi sau cô, anh không tiến lên mà cũng không bắt chuyện, chỉ là đi theo vết chân cô trên cát.

Tiffany dừng lại, lùi xuống khiến hai người đi ngang hàng. Cô đặc biệt không muốn những tình huống khó xử.

"Nickhun, anh có bao nhiêu cô bạn gái rồi?".

Nickhun bắt ngờ về câu hỏi này nhưng cũng thành thật.

"Không nhớ".

'Cái bíp', Tiffany nuốt xuống cơn thịnh nộ.

"Sau khi chia tay họ, gặp lại, anh thấy sao?".

Anh hơi bối rối bởi truy vấn của cô, chưa bao giờ cô hỏi anh như vậy. Anh thành thật.

"Không có cảm giác gì cả!".

Tiffany không nhìn anh.

"Em cũng vậy".

Nickhun thẫn thờ, anh không bước theo cô nữa mà lặng lẽ ngắm biển một mình. Từng con sóng như đang vỗ về anh. Anh biết lần này, cô đã dứt khoát đoạn tuyệt với anh, không cho anh tơ tưởng. Còn anh, chỉ có một vế anh chưa kịp nói với cô.

"Ngoại trừ em...".

***

Còn mình Tiffany chậm rãi bước đi. Cô lôi chiếc điện thoại từ trong túi áo ra, nhìn màng hình rất lâu, mở danh bạ, kéo đến dòng tên "Taeyeon". Trong thời gian qua, rất nhiều lần cô đã nhìn chằm chằm vào số điện thoại này như vậy nhưng chưa một lần dám nhấn gọi.

Hôm nay, khi nghe giọng cậu, thì ra cô thực sự nhớ người con gái này như vậy. Cô đã hiểu vì sao cô mong cậu đi thật nhanh, bởi vì nếu chỉ cần cậu nán lại lâu hơn một chút nữa thôi, cô sợ rằng bản thân sẽ không còn dũng khí để từ chối cậu nữa.

...

TBC

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro