Chap 9: Nụ Hôn Trước Biển.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thông tin về liên hoan VAFTA sẽ do Royal độc quyền, tiếp đón các ngôi sao lớn khiến dân tình không khỏi xôn xao, trên mạng đã ngập thông tin của Royal.

Lee DongHae tỏ ra hài lòng, anh thông báo cho mọi người, Tiffany sẽ đảm nhận sự kiện này. Không ai phản đối trừ Victoria.

"Quản lý Hwang sợ là quá sức nếu đảm nhận cả sự kiện này. Việc ở phòng tổng thống...".

Cô ta mỉa mai nhấn nhá.

"... Cũng khá vất vả rồi".

"Tôi tin tưởng quản lý Hwang sẽ làm tốt".

DongHae khẳng định lần cuối. Cô ta giận tím mặt khi Tiffany được DongHae đánh giá cao như vậy.

Lúc tan họp, Tiffany đi qua chỗ Victoria thì nghe thấy cô ta nghiến răng nghiến lợi nói.

"Leo lên giường Tổng thống có cảm giác thế nào?".

Trong phòng chỉ có hai người phụ nữ. Tiffany nhìn thẳng vào mắt Victoria, chậm rãi nhả từng chữ.

"Chỉ sợ tôi có nói chị cũng không cảm nhận được".

Tiffany cũng đã nhẫn nhịn cô gái này khá lâu, là đồng nghiệp cô biết cùng vị trí dễ tranh chấp, hết lần này đến lần khác, những thứ cho được cô đều cho cô ta không tiếc, tuy nhiên sự việc này khiến cô ngao ngán.

Khá lắm Tiffany, không ngờ cô có bản lĩnh ấy, Victoria không nghĩ sẽ nhận câu trả lời như vậy. Cô ta tức tối định trả đũa thì nghe tiếng bước chân. Thì ra giám đốc Lee đi tới.

Victoria rời đi, anh ta mới lên tiếng.

"Mới đó đã mất bình tĩnh rồi sao?".

Tiffany im lặng.

"Vẫn là nhắc cô một câu, quản lý Hwang, đến khi nào vượt lên trên, lúc ấy cô muốn nói gì cũng được".

"Cảm ơn anh nhắc nhở, giám đốc".

Cô rời đi, DongHae có vẻ trấn tĩnh nhưng không ai biết, trong lòng anh đang có hàng ngàn con kiến bò ngổn ngang sau khi nghe câu đáp lời của Tiffany với Victoria. Tuy vậy, anh vẫn tin cô.

***

Tiffany báo với Taeyeon sẽ đổi người trực sang SeoHyun do công việc, cậu kiên quyết từ chối. Vì vậy, khi phục vụ Taeyeon dùng bữa sáng, nụ cười trên môi Tiffany cũng không còn tươi vui như lúc trước.

Taeyeon chậm rãi xử lý bữa sáng, tâm trạng cũng chẳng lấy gì làm tốt đẹp. Cái cô quản lý này còn giở trò hờn dỗi với cậu à?.

"Không ăn nữa!".

Taeyeon buông dao nĩa trong tay xuống, đứng dậy.

"Kim tổng, không hợp khẩu vị ư?".

"Em thử nói xem!".

Tiffany lặng thinh.

Cô không hỏi lý do gì khiến cậu mất hứng à? Cô có biết rằng muốn chăm sóc khách hàng thật tốt, thì quan trọng nhất là phải để ý tới tâm tình của người ta hay không? Cái sự kiện cỏn con của cô, mà đáng để đánh đổi với cậu hay sao.

Vẫn là cô thật không biết điều. Không biết giá trị thực sự của vấn đề.

Lấy lại phong thái, Tiffany hỏi han ân cần của một nhân viên khách sạn năm sao.

"Có chuyện gì khiến Kim tổng không vui?".

"Theo em thì lần tới gặp Choi Siwon tôi nên nói chuyện gì?".

Tiffany cứng họng. Từ lúc nào Taeyeon này cứ em em ngọt nhạt với cô như vậy chứ. Thật khiến người khác nổi da gà.

Taeyeon chống tay vào cằm, bắt đầu "ôn nghèo kể khổ".

"Tôi hoàn toàn không hề có ý định hợp tác làm ăn với cái tay Choi Siwon này. Hắn là kẻ xảo huyệt khiến người ta không ưa. Nhưng chuyện cũng đã nói rồi, Golf cũng đã chơi rồi, tiệc cũng đi dự rồi...".

Taeyeon thấy cô gái trước mắt bắt đầu bối rối, tâm trạng khá lên, cậu mới ra ngoài làm việc. Trước khi đi còn nhắn cô.

"Em có công việc gì thì giải quyết cho xong đi, đúng 11h tôi quay về em phải có mặt".

Tiffany tạm thời chưa biết nên biết ơn hay nên chống đối người con gái bá đạo này.

...

Giải quyết xong những công việc quan trọng, vì cô đã hứa khao mọi người khi nhận giải thưởng năm, nên cả bọn đến một nhà hàng đồ nướng chè chén. Nhìn đồmg hồ đã 10h, cô đành diễn bài say xin phép ra về, không thể vui chơi tới bến như mọi khi. Trả tiền xong, cô đến trạm xe bus gần đó chờ.

Hôm nay gió sao mà lớn thế, dù sao chỗ này cách Royal khoảng 30 phút đi bộ, cô đổi ý. Đứng dậy rảo bước chân, vẻ mặt có chút thất thần, bước chân đều đặn đếm từng ô trống trên vỉa hè.

"Tiffany!".

Hình như có người gọi cô. Cô quay đầu lại, trên đường phố sáng choang đông người, làm gì có ai gọi mình. Tiffany tiếp tục bước đi.

"Tiffany!".

Tiếng gọi lần hai cất lên, giọng nói quen quá, cô không muốn quay đầu trực tiếp bước đi thẳng. Một bàn tay người đàn ông mặc áo khoác đen kéo cô ại, không ai khác chính là Nickhun.

Cô lùi lại tạo khoảng cách, không ngờ anh ta ôm cô vào lòng, cất giọng khàn khàn.

"Fany!".

Tiffany muốn thoát ra, nhưng lại càng bị Nickhun ôm chặt hơn. Tiffany dùng lực đẩy chống trả, trái tim cô sắp không thở được.

Trợ lý Choi chưa kịp phản ứng, thì sếp của anh ta đến bên cạnh quản lý Hwang, rồi kéo cô ấy khỏi vòng tay của Nickhun.

Cái kiểu cướp đoạt tình yêu ngang ngược thế này, luôn khiến người xem cảm thấy kích thích và hưng phấn.

"Tiffany là người con gái của tôi".

Nickhun tức giận kéo cô lại. Taeyeon cười khẩy nhìn Tiffany.

"Chẳng phải em nói, tôi mới là người yêu của em sao?".

Taeyeon tức giận nói dối. Hai người này đang làm cái trò điên khùng gì vậy, cô tức tối thoát ra khỏi cánh tay hai người. Cô tức giận thật sự, kéo sợi dây buộc tóc rối sau pha tranh chấp vừa rồi, đá cho mỗi người một cước rồi đi thẳng.

"Em quay lại!".

Taeyeon ra lệnh vừa ôm cái chân đau điếng. Bên cạnh, Nickhun cũng trong tình trạng tương tự.

Tiffany thật rất bực, giữa đường đông người mà ba người kéo qua kéo lại, chẳng ra thể thống gì hết.

Điện thoại đổ chuông, số lạ.

"Túi của em".

Giọng Taeyeon giễu cợt, trong cơn tức tối bỏ đi, cô quên mất lúc kéo cô ra khỏi Nickhun, Taeyeon đã giữ túi xách của cô.

Cô quay lại, thấy Nickhun vẫn đứng đó, còn Taeyeon đã chui vào ghế lái, không biết trợ lý Choi với lái xe đã đi đâu.

Cô không thèm để ý đến Nickhun, tiến lại cửa xe gõ cửa kính ra hiệu. Taeyeon không phản ứng, cô tiếp tục gõ mạnh hơn. Cậu bước ra ngoài, kéo mạnh tay cô, đẩy vào ghế phụ, kéo dây an toàn, không cho cô kịp phản ứng, lái xe một lèo đi thẳng.

Nickhun đứng bên đường, nhìn chiếc BMW phóng đi trong đêm, tức giận không biết trút vào đâu. Chân đau nhói, đầu còn nhức nhối hơn.

Trong xe hoàn toàn im lặng, Tiffany vẫn tức giận nghi ngút, không nói lời nào. Hôm nay, không hiểu sao cái bản tính trẻ con của cô lại bật tung hết ra ngoài thế này chứ, thật là mất hết phong độ.

Taeyeon nhìn cô, cảm xúc của cậu ư? Tò mò, phấn khích, tức giận? Rất nhiều cảm giác lạ lẫm đến chung một lúc. Cậu cứ thế lái xe đi, thời gian trôi qua khá lâu. Trong xe chỉ còn tiếng Radio, với những bản nhạc đêm nghe muốn tự kết liễu.

'Một khi đã yêu, trái tim bằng lòng thứ tha, cho quá khứ...".

"Cô đang lái xe đi đâu vậy?".

Tiffany xuống giọng mở lời trước, uất ức vẫn còn nhưng cô thấy không đáng để bộc phát nữa.

"Tôi không biết".

Taeyeon nhàn nhã trả lời. Tiffany lại giận chính mình, chửi 1300 câu chửi thề trong lòng, rồi tự dặn mình 1300 lần không được bóp cổ Hoàng đế.

Chiếc xe vẫn lao đi trong màn đêm, đến khi mui trần của xe bật ra, gió thôi khiến mái tóc cô rối tung, hương vị mặn mà của biển làm da gà cô nổi toàn thân, nhưng cô thấy thoải mái, trên con đường ven biển. Tiffany tháo dây an toàn, đứng dậy bám vào kính trước, hét thật lớn.

"Aaaaaaaaaaaaaaaa...".

Rất nhiều xe đi ngược chiều nháy đèn, thậm chí có kẻ ngoái nhìn cô gái trẻ. Bao nhiêu nỗi uất ức trong lòng cô muốn xả ra hết theo tiếng hét này. Taeyeon nhìn cô, có kinh ngạc, có mỉm cười.

Chiếc xe dừng lại trên dải cát trắng, vết tích lồi lõm của bước chân in trên cát ban ngày để lại trông thật ảo diệu.

Hai người bước ra khỏi xe, Tiffany đá đôi giày đế bằng sang một bên, chân trần đi trên cát, rất gần phía trước là nước biển tối thẫm trong đêm. Taeyeon đi phía sau cô, không biết biểu hiện trên gương mặt cô ra sao.

Cậu thấp giọng hỏi: "Lạnh không?".

Tiffany lắc đầu.

"Không lạnh".

Taeyeon nhíu mày, trong tiếng nói có tiếng mắc nghẹn ở cổ họng. Cô đang khóc.

"Phụ nữ không phải là trò chơi của đàn ông, tôi không phải là đồ chơi của anh ta. Tại sao không để cho tôi được yên chứ?".

Tiffany như thể đang tự nói với chính mình. Nước mắt thực sự rơi xuống.

Đã lâu như vậy, kể từ khi gia đình cô bị hãm hại đến phá sản, kể từ khi appa cô bị tai nạn, kể từ khi umma cô tự vẫn không thành, kể từ khi ước mơ âm nhạc của cô tan tành, kể từ khi Nickhun nói chia tay với cô. Chưa một lần cô rơi nước mắt.

Cô cho rằng, khi ấy có khóc cũng không ai thương mình, tự mình phải thương lấy mình trước. Bây giờ cô mới biết, khóc ra được không phải ý kiến tồi.

Taeyeon tiến tới đối diện Tiffany, chắn cơn gió lớn ào ạt tạt về phía cô, kéo cô lại gần, ôm cô thật chặt. Lúc ấy trái tim cậu như đập cùng một nhịp với cô. Chiếc áo khoác lớn của cậu ôm trọn cả cơ thể của cô trong lòng. Ngón tay cậu nhẹ lau giọt nước mắt bên má cô, cơ thể Tiffany mềm mại trong lòng cậu. Vuốt những sợi tóc mai ra sau vành tai cô.

"Có tôi ở đây rồi" Cậu an ủi cô.

Sau này nhớ lại, Tiffany cũng thấy giận mình lúc đó sau lại yếu mềm, lại càng giận Taeyeon kia vô sỉ, nhân tiện lúc an ủi cô. Một tay nhanh nhẹn nâng cằm cô lên, đối diện mặt cậu rồi nhân tiện... hôn cô.

Toàn thân Tiffany mềm nhũn, đón nhận nụ hôn nồng nàng của Taeyeon. Nhiệt độ nóng bỏng từ đầu lưỡi cậu, truyền đến khiến trái tim cô khẽ run rẩy.

Taeyeon vô cùng nhẫn nại nhưng cũng hết sức tự tin, dường như cậu đã khẳng định, cô chắc chắn sẽ đáp lại mình. Gương mặt Tiffany càng lúc càng nóng, đầu óc quay cuồng với hàng trăm ngàn suy nghĩ ngổn ngang.

Đúng là một buổi tối quỷ quái.

Người con gái này mang đến cho cô một sự quen thuộc, không biết từ bao giờ, sự ấm áp trong lòng cậu, cô khao khát. Thôi quên hết đi, đời sống được mấy lần. Nụ hôn có sự giao hòa giữa quá khứ và hiện tại. Cô đáp lại nụ hôn mãnh liệt của cậu, hai tay tham lam ôm lấy vòng eo nhỏ nhắn từ cậu.

Mấy phút trôi qua...

Tiffany là người kết thúc nụ hôn nồng cháy đó. Cô bị thiếu dưỡng khí trầm trọng, gương mặt đỏ bừng. Còn cái người bị buộc phải kết thúc kia vẫn đang mơ màng, phải mất một lúc mới tỉnh táo lại.

Cậu dịu dàng lên tiếng, "Không biết lấy hơi sao?".

Tiffany ngượng chín mặt, nhất định phải học hỏi thêm một vài kỹ năng từ Sunny mới được. Kết thúc buổi tối kỳ quặc ấy, Tiffany không nhớ mình về nhà ra sao, đến lúc lên giường vẫn không ngừng có cảm giác như vừa mơ một giấc mơ rất thật.

***

Sáng hôm sau khi tỉnh dậy, Tiffany quyết định giao lại phòng tổng thống cho SeoHyun hai ngày, để cô toàn tâm cho sựkiện chào đóan các ngôi sao lớn, cũng là tạm thời tránh mặt ai đó mà cô chưa tìm ra phương án đối phó.

Sự kiện lần này thu hút rất đông cánh nhà báo, vì vậy cô phải sắp xếp phòng nghỉ, chuẩn bi thức ăn, kể cả phòng vệ sinh cá nhân cho họ. Quan tâm đến họ ắt có lợi, vì sự tiếp đón của Royal phía phóng viên rất hài lòng.

Buổi chiều ngôi sao lớn Lee Min Ho cũng là Idol của cô đến, đích thân xuống đón tiếp cũng chỉ là lý do để cô ngắm thần tượng của mình. Nhưng trong mắt ai kia nụ cười hạnh phúc kia của cô khiến cậu chán ghét, cậu vẫn chưa biết cô còn có khía cạnh này đấy.

Cậu "hừ" một tiếng rồi bước ra khỏi khách sạn theo lịch trình.

Buổi họp báo đang diễn ra khoảng 20 phút, Tiffany nhận được cuộc gọi của phòng bảo vệ thông báo khẩn, có một cô gái trẻ đột nhập vào khách sạn, nhận định đây là fan cuồng của Lee Min Ho đang cố gắng tiếp cận anh.

Camera hành lang ghi được cô ta chui vào thùng chuyển hàng, hiện đang thoát ra khu hành lang số ba, các nhân viên đã nhận lệnh đi về phía đó. Tiffany là người ở gần khu vực đó nhất, cô định đi trước để khuyên bảo, tránh xung đột cho cô gái nọ.

Khi rảo bước đến hành lang số ba, hiện tại không có bóng người, cô cất tiếng.

"Cô gái,tôi thấy cô rồi. Ra đây đi, tôi sẽ giúp cô. Đừng trốn nữa, không có ích gì đâu".

Không có tiếng đáp lại, một cái bóng chớp qua rất nhanh, một vật kim loại chói sáng, rơi bụp trên thảm.

Cô không sao, một người đàn ông cao lớn đã kịp giữ tay cô gái, đá hung khí ra ngoài. Tiffany lo lắng giật mình. Ba vệ sĩ cùng lúc lao tới, kéo cô gái nọ ra ngoài. Nhìn cô ta có vẻ đã chơi thuốc, đôi mắt long sòng sọc đáng sợ.

Cô ra hiệu cho đội bảo vệ xử lý êm đẹp, tránh làm kinh động đến khách và cánh phóng viên. Yêu cầu rà soát an ninh nghiêm ngặt một lần nữa. Quay lại người đàn ông nọ, Nickhun đang ôm một cánh tay bị dao sượt qua rỉ máu.

Tiffany mím môi, tâm trạng cực kỳ phức tạp.

"Tôi đưa anh đi băng bó!".

Nickhun vừa mới giúp đỡ cô, không thể vờ như không thấy vết thương của anh ta được. Nickhun gật đầu.

"Được" .

Tiffany đưa anh ta đến phòng y tế của nhân viên, nhẹ nhàng xử lý vết thương. Một lúc sau, cánh tay rỉ máu khi nãy đã được bôi thuốc và dán băng cẩn thận. Nickhun cúi đầu nhìn tay mình, khẽ nói.

"Cản ơn!"

"Là tôi cảm ơn anh mới đúng".

Nhìn dáng vẻ hiện tại của cô, Nickhun bỗng thấy trong lòng hơi tê tái. Anh đang định lên tiếng thì chuông điện thoại của cô reo lên. Nhìn thấy số gọi đến, Tiffany lặng thinh sau đó bình tĩnh nghe.

"Kim tổng".

"...".

"Vâng".

"...."

"Tôi đã rõ. Xin cô yên tâm".

Tiffany chỉ nghe một cuộc điện thoại, mà trái tim Nickhun dường như bị ai đó bóp nghẹt.

"Anh nghỉ ngơi, tôi đi lấy cho anh bộ trang phục mới".

"Đợi đã, Tiffany! Chuyện giữa hai chúng ta, tôi muốn nói...".

Nickhun do dự. Tiffany cảm thấy hơi căng thẳng, có lẽ cô đã đoán ra Nickhun muốn nói gì. Cô và anh vẫn còn khả năng sao?.

Đáp án vẫn là không.

"Chúng ta vẫn có thể làm bạn chứ?".

Nickhun cuối cùng cũng đã nói hết câu, anh ta bình tĩnh nhìn cô. Tiffany gật đầu một chữ.

"Được".

Cô thở phào.

"Vậy thì tốt rồi! Tôi cứ lo em sẽ không đồng ý. Thật ra, không thể đến được với nhau thì làm bạn bè. Chúng ta vẫn có thể gặp nhau trò chuyện, em có khó khăn gì cũng có thể nói với tôi".

Tâm trạng của Nickhun rất tốt, cứ như thể anh giải được một bài toán khó. Nếu như bình thường, chắc chắn Tiffany sẽ mang 1300 gáo nước lạnh tạt đến khi anh ta tỉnh lại.

'Bạn? Bạn cái bíp'.

Nhưng hôm nay, sau sự kiện "Anh hùng cứu mỹ nhân" vừa rồi. Cô bỗng chốc mềm lòng, nụ cười hiền hòa của anh, đã lâu rồi cô không thấy qua.

Bạn bè có lẽ không phải là ý kiến tồi.

***

11h tối, quay về phòng tổng thống bằng tốc độ nhanh nhất. Cô đã suýt quên mất vị khách quý trên tầng 55, nếu không có tin nhắc nhắc nhở của trợ lý Choi.

"Quản lý Hwang, cuối cùng em cũng quay về rồi!".

Giọng nói lạnh nhạt cất lên. Taeyeon đã thay quần áo ngủ, uể oải ngồi trên sofa đọc báo.

"Tôi đi chuẩn bị nước cho Kim tổng"

Tâm trạng Taeyeon không tốt chút nào. Sau cái đêm diễn ra nụ hôn tuyệt vời đó, thái độ thản nhiên như chưa từng xảy ra chuyện gì của Tiffany, khiến cho cảm giác trong cậu thấp thỏm. Đã thế, cái cô quản lý này còn dám quăng cậu cho cấp dưới của cô rồi biến đi đâu mất.

Cái gì mà quản lý chuyên dụng? Ngay đến gặp mặt còn khó ấy! Cậu thực sự rất tức giận.

"Quản lý Hwang, tôi không phải là người dễ bị người khác lợi dụng! Có những chuyện, tôi nghĩ em đã hiểu rõ".

Bước chân của Tiffany ngưng lại, cô không đáp. Cô hiểu rất rõ từng lời cậu ám chỉ. Nhưng cô đã có quyết định của chính mình.

"Ngày kia tôi phải bay về Bern rồi".

Trong lòng cô đã có lúc đấu tranh, nhưng lúc này khi nghe câu nói của cậu, không hiểu sao khi ấy cô thầm mong Taeyeon hãy mau chóng rời đi.

Đến lúc trả lời được câu hỏi đó thì cậu đã thực sự rời đi

...

TBC

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro