Chap 8: Gặp lại Piano

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cô đi theo anh ta vẻ khó hiểu.

"Là thế này, 2 ca sĩ bọn tôi mời đến đang bị kẹt đường, mà tiết mục của họ ngay sau phần múa này".

Tiffany vẫn nhướng mi vẻ chưa hiểu.

"Nghe nói, nghe nói cô biết chơi piano, không cô có thể...".

Tiffany suy nghĩ, nhìn nét mặt khẩn cầu của trưởng phòng hành chính. Cô gật đầu đi theo anh ta ra phía sau cánh gà.

Sân khấu ngập ánh sáng đèn, cô thấy một vài người kéo cây đàn piano Red pops của khách sạn ra giữa sân khấu, cô nắm chặt tay bước ra ngoài. Vì là tiết mục bất chợt nên cô tự giới thiệu.

"Để góp vui cho chương trình hôm nay, tôi quản lý Tiffany Hwang sẽ đàn tặng mọi người bản Memory của Webber".

Bên dưới nhiều người tỏ ra ngạc nhiên vô cùng, nhưng cũng vỗ tay ầm ầm.

"Quản lý Hwang, cố lên!".

Ngay cả Kim Taeyeon kiêu ngạo kia cũng không giấu được sự ngạc nhiên trong mắt, khi thấy cô tiến lên sân khấu. Cô quản lý này, không bao giờ khiến cậu ngừng bất ngờ.

Tiffany trao lại mic cho MC tiến lại gần cây piano khổng lồ, "xin chào" cô muốn nói với nó, "Rất vui được gặp lại cậu" bạn của tôi.

Cô tháo bỏ cặp kính đặt lên bệ đàn, hít một hơi, ngồi xuống, ngón tay gõ vài phím vô định, âm sắc tuyệt vời, cô xác định. Bên dưới có tiếng xì xào, cười nhạo như thể sợ cô không biết chơi.

Những khuông nhạc đầu tiên vang lên, hội trường như lặng đi, trong những nốt nhạc gửi theo ký ức của cô về một quá khứ tươi đẹp, nơi cô hạnh phúc vô cùng, trong quá khứ có gia đình cô, có người cô yêu thương.

Mỗi lần Taeyeon nghe bản nhạc này, cậu đều thấy êm ái, tuy nhiên trong tiếng đàn của cô gái này, cậu cảm thấy có cả xót xa, có cả tiếc nuối xen lẫn hy vọng và ý chí quật cường. Bản nhạc đi đến những nốt cuối cùng, trong cô hiện lên hình ảnh một người đàn ông, anh ta đã nói.

"Cho đến khi già đi, anh muốn mỗi ngày đều được nghe tiếng đàn của em".

Nốt nhạc cuối cùng này, cô muốn sai đi một nhịp, giống như cuộc đời cô, mọi điều đều tưởng như tốt đẹp đến phút cuối nhưng không ai có thể nhận  ra chữ ngờ.

Tư thế tuyệt đẹp say mê của cô bên cây đàn, đã khắc sâu vào tâm trí một ai đó.

Cả hội trường rộng lớn bỗng trở nên yên ắng, dường như mọi người đang mải đắm chìm trong âm nhạc. Cho tới khi Tiffany bước ra chính giữa sân khấu, cúi chào khán giả, tiếng vỗ tay vang lên rào rào.

Hình như cô có quan hệ rất tốt với những người xung quanh. Taeyeon cảm thấy màng nhĩ của mình sắp thủng ra rồi, nhưng vẫn mỉm cười vỗ tay theo mọi người. Có lẽ chẳng ai nhận ra nốt nhạc sai ấy ngoại trừ cậu. Là cô cố ý? Bao nhiêu lời khen tặng cho 2 ca sĩ nổi tiếng kia, bỗng chốc trút hết lên người cô.

Cô đi xuống sân khấu với ánh nhìn ngưỡng mộ, rồi tặng lại hoa cho các đồng nghiệp của mình.

Màn bốc thăm trúng thưởng lại tiếp diễn, ai cũng hồi hộp chờ đợi giải thưởng quan trọng. Tiffany lại liếc nhìn số trên tay mình. Bỗng nhiên MC xướng tên chủ nhân của giải bất ngờ, số của cô rồi, Tiffany không nghĩ mình may mắn đến vậy.

Lúc lên nhận giải, MC mang ra 3 chiếc thùng lớn, Tiffany không biết bên trong có gì, cô tò mò.

"Quản lý Hwang, nếu chị dám sờ bên trong đoán xem bên trong có gì, giải thưởng lớn sẽ thuộc về chị".

Cái đội hành chính này đúng là xem ti vi quá nhiều rồi đây.

Chiếc hộp số 1 mở ra, bên trong là rất nhiều sâu bò lổm ngổm nhưng cô không thấy được, mà chỉ có người ngồi bên dưới thấy, cả hội trường ồ lên, nhiều người tái mặt suýt nôn mửa.

Tiffany không ngại thò tay trong tiếng hú hét của đám người phía dưới, ngón tay cô chạm phải cái gì đó mềm mềm, nhũn nhũn.

"Sâu!"

Cô lên tiếng rút tay ra khỏi hộp.

"Chính xác!".

MC kinh ngạc nhìn cô, bên dưới có người đã lạnh xương sống.

Hộp thứ hai mở ra, ánh mắt phía dưới còn kinh dị hơn là một con bọ cạp đen có vẻ hung hãn. MC lên tiếng khơi màu trò vui.

"Có ai sẵn lòng anh hùng cứu mỹ nhân không?".

Một khắc trôi qua trong im lặng. Một bàn tay giơ lên không trung.

"Tôi".

Tiếng giám đốc Lee chắc nịch.

Ai đó liếc nhìn anh ta dò xét cẩn trọng.

Tiffany thấy không khí bắt đầu không thuận. Cô lên tiếng.

"Tôi tự làm được".

Màn gameshow của phòng hành chính thật sự đáng giá, hội trường căng thẳng.

"A".

Tiffany thật sự bị cắn có vẻ không đau, hội trường giật thót, có đến hai người suýt đứng tim.

"Bọ cạp" Cô đáp.

"Chính xác, quản lý Hwang quả nhiên bá đạo. Mọi người yên tâm, con bọ cạp này đã được xử lý hết độc. Quản lý Hwang cô không sao chứ?".

"Không vấn đề" Cô giơ ngón trỏ lên trước mắt mọi người.

Chỉ có người nào đó biết cô bị cắn ở ngón áp út.

Hộp số 3 không được mở ra, dưới hội trường ai cũng căng thẳng. Tiffany cho tay trái vào hộp, mỉm cười tươi rói.

"Thịt bò Úc loại 1".

"Quá xuất sắc, vâng giải thưởng bất ngờ lần này chính là 1 năm ăn thịt bò Úc miễn phí".

Phần thưởng này đúng là phù hợp với cô nhất, Taeyeon ở bên dưới thầm nghĩ, Cái cô gái này chỉ là thịt bò thôi có cần vui vậy không, ánh mắt vẫn lén nhìn ngón áp út của cô. Buổi lễ kết thúc thật sự rất vui vẻ, năm nay phòng hành chính tổ chức thành công rực rỡ, tiếp tục đăng cai năm tiếp theo.

***

Tối, tâm trạng của Tiffany rất tốt. Ngược lại, Taeyeon không mấy vui vẻ, vì bị ai đó từ chối thẳng thừng khi mời khiêu vũ trong bữa tiệc, với lý do hết sức vô vị là phải đi kiểm tra tấm thảm mới nhập về cho hành lang khách VVIP. Con người kiêu ngạo của Taeyeon, chưa bao giờ thấy mình lại chịu thua mấy tấm thảm nột cách tức tưởi như vậy.

Quả thực lô hàng thảm này đến sớm hơn dự kiến, nên Tiffany phải đi một chuyến kiểm tra, vì không muốn làm mấy nhân viên đội 2 mất công trang điểm mặc đẹp mất hứng nữa chừng.

Sau khi tắm xong, khoác lên người bộ áo lông lười nhác, cậu ngồi xuống sofa nhìn quản lý Hwang nhàn nhã đứng một bên, sau khi đi thăm thú mấy tấm thảm quý giá của cô, cậu nói:

"Thật không nghĩ cô biết đàn, kĩ thuật cũng rất khá".

Tiffany khiêm nhường cúi đầu.

"Kim tổng, cô quá khen rồi".

"Chỉ sai nốt cuối".

Cậu ngước nhìn, cô ngạc nhiên.

"Quả thực tôi chỉ là nghiệp dư".

Chăm chú quan sát biểu hiện nhỏ nhất trên khuôn mặt cô. Taeyeon đổi chủ đề.

"Cô là phụ nữ, gan cũng thật lớn" ( au: hong lẽ anh đàn ông?).

Mắt hướng về phía tay cô, vết cắn tuy nhỏ nhưng đủ khiến cậu đau lòng. Tiffany nắm tay lại che đi.

"Qua đây!".

Taeyeon giọng ra lệnh, chỉ chỗ ngồi bên cạnh mình.

Tiffany hơi lúng túng.

"Kim tổng, tôi nghĩ tốt nhất nên giữ khoảng cách giữa khách hàng và nhân viên".

Cô thẳng thắn.

"Tôi không ăn thịt cô đâu, ai nhận tôi là bạn bè nhỉ, hôm nay tôi có vài điều muốn chia sẻ giữa bạn bè với nhau đây".

Cậu sắp mất kiên nhẫn.

"Qua đây".

Nể mặt cậu lần trước, cô đi vòng ra sau bàn gỗ, ngồi trên sofa quyết định giữ khoảng cách an toàn. Cậu chìa tay trái ra trước mặt cô, Tiffany không hiểu. Taeyeon thật sự mất kiên nhẫn, xích lại, kéo tay phải của cô lên kiểm tra.

Quả nhiên, ngón áp út bị sưng tím. Tay phải cậu một chiếc hộp y tế không biết giấu sau lưng từ lúc nào, xích lại gần cô hơn một chút.

Cái cô nàng này, Tiffany tự nhủ, rất bá đạo, rất thích làm theo ý mình, có lẽ cô ta có chút tâm tư với mình thì phải, nhất định phải dập tắt tư tưởng này mới được.

Bàn tay nắm tay cô quá bá đạo, muốn rút lại không xong, ngón áp út đã có thứ gì đó mát lạnh xoa lên. Quả nhiên là ngón tay có dây thần kinh thẳng tới tim, khoảnh khắc ấy, tim cô cũng ngừng đập, đôi mắt cậu chăm chú, cử chỉ của cậu dịu dàng. Cô tự nhắc bản thân không được xa lầy, nhưng bất giác lặi ngắm cậu không chớp.

Dưới lớp áo choàng bông vải mềm mại, lấp ló là chiếc bra đen quyến rũ, cô còn thấy cả cơ bụng bằng phẳng, nước da trắng như tuyết của Taeyeon lộ ra khiến cô đứng hình mất 2 giây. Taeyeon nhìn ra, không ngờ cô cũng biết thưởng thức cái đẹp đấy chứ. Cậu nhìn xuống cơ bụng của mình, sau này cô muốn ngắm bao lâu cũng được.

"Tôi quá đẹp đúng không?".

Tiffany giật mình hạ ánh nhìn.

"Quả rất đẹp".

Không ngờ tới câu đáp của cô, Taeyeon tâm trạng tốt lên hiếm thấy. Ngón út thanh mảnh của cô nằm gọn trong bàn tay nhỏ nhắn của cậu, cậu muốn bàn tay ấy đan vào tay cậu, nắm chặt mãi không rời.

Bất giác nụ hôn thứ hai của cậu hạ xuống ngón áp út của cô.

Lần này Tiffany thực căng thẳng, cô đứng kên vội vàng xin phép ra ngoài.

Tiếng Taeyeon với theo, "Hôm nay đến đây thôi, cô có thể về nghỉ".

Đêm đó một người cười đến mang tai ngửi mùi thơm Pivoine trong lòng bàn tay mình chìm vào giấc ngủ. Một người khác dù được ăn thịt bò miễn phí 1 năm, tim vẫn không ổn định khi đi vào giấc ngủ.

***

Ngày hôm sau, Kim tổng có công việc ra ngoài rất sớm, trời mưa rả rích đến tận đêm, bên ngoài chắc hẳn rất lạnh, nhưng ở trong khách sạn lại ấm áp vô cùng. Không cần hầu hạ Hoàng đế, một ngày cô lấy lại nhịp tim, quay lại công việc.

11 giờ, Taeyeon quay về với tâm trạng không vui. Cậu cởi chiếc áo khoác lông trên người đưa cho Tiffany, cô sờ thấy hơi ẩm nên mang ra ngoài để đưa tới phòng giặt ủi.

11h30 Taeyeon nhận được một cuộc điện thoại và lại phải ra ngoài. Tiffany đứng trong phòng tổng thống sắp xếp mọi thứ, ngắm làn mưa rơi rả rích ngoài cửa sổ, khi có mưa, hoa Diên vĩ sẽ vươn cao hơn nhưng màu tím cũng vì thế mà nhạt đi chút ít.

Cô ngồi xuống gần chậu hoa, vuốt ve cánh hoa mỏng manh, đầu chạm vào tấm lông lót ghế, cô dựa người, thản nhiên nghỉ về người trong phòng tổng thống với cô suốt mấy ngày qua. Không biết lúc nào cơn mệt mỏi và buồn ngủ lôi cô đi mất.

Lần thứ hai cậu quay về đã là hơn một giờ sáng, cậu tiến vào phòng tắm hài lòng vì thấy ai đó đã chuẩn bị nước sẵn sàng, sau khi tắm xong trở lại phòng làm việc. Taeyeon phát hiện ra cô quản lý bé nhỏ đang ngủ ngon lành, người tựa vào chân ghế, tư thế thoải mái, cậu lại gần quan sát.

Mơ có đẹp không mà cười đến ngọt ngào thế không biết. Cậu nhẹ nhàng tháo kính của cô, ngắm nghía, ngực cô phập phồng đều đặn, hơi thở của cậu nóng hổi.

Taeyeon cậu cũng có ngày này sao? Chậm rãi sát lại gần khuôn mặt cô.

"Ầm" tiếng sấm ngoài trời khiến ai đó bừng tỉnh, Tiffany giật mình bởi khuôn mặt ai đó sát gần mình 1mm. Đầu cô đụng trúng đầu cậu, cô cuống quýt, đứng lên, cúi người, tất cả những hành động ấy cùng một lúc và kết quả là, chân cô bị trẹo.

"Trật rồi?".

"Không đâu".

Tiffany lập tức trả lời.

"Thế cô đi vài bước xem nào!".

Tiffany cắn răng, không nhúc nhích. Bên tai cô vang lên tiếng thở dài ngao ngán.

"Được rồi, để tôi bế cô!".

"Không".

Cô kiên quyết.

"Tôi tự đi được".

Cậu chưa thấy cô gái nào lì lợm như cô.

Cả người bị Taeyeon bế xốc lên. Cô nằm gọn trong lòng cậu giống như một con mèo nhỏ. Đặt lên sofa, Taeyeon cúi đầu kiểm tra cổ chân cô, đứng dậy bước ra cửa.

"Cô đợi một lát!".

Cậu mau chóng trở lại, trong tay cầm một túi chườm đá. Cô thật sự không muốn làm phiền Taeyeon, định bước xuống tự mình xử lý, nhưng cậu đã đến bên cạnh, đặt túi chườm lên chân cô, sau đó bày ra vẻ mặt nghiêm túc. Lúc này, trông cậu chẳng khác nào một vị bác sĩ lạnh lùng.

"Cảm ơn!".

"Không có gì!".

Khi thấy khá lên cổ chân cử động trở lại, Tiffany nhìn đồng hồ, đã 2h sáng, cô nghiến răng chịu đau lê bước chân xin phép cáo lui.

"Một lần nữa cảm ơn Kim tổng, rất xin lỗi đã phiền cô, chúc cô ngủ ngon".

Taeyeon đứng dậy muốn dìu cô về phòng nhưng cô kiên quyết từ chối, ý rằng chân cô đã bình thường, cậu mở cửa giúp cô.

Khi cô bước qua cậu, mùi hương Pivoine đọng lại làm cậu không đành lòng. Taeyeon giữ tay cô lại, cậu hôn lên trán cô, xoa xoa đầu cô, cất giọng trầm thấp đầy mê hoặc.

"Mặc dù đã  sang ngày mới rồi, nhưng vẫn muốn chúc em ngủ ngon!".

Đêm khuya tĩnh mịch, Taeyeon không ngủ tiếp được, bèn nằm trên chiếc ghế dài gần ô cửa kính sát sàn ngắm bầu trời đêm.

Tiffany về phòng trực, gõ vào đầu mình hai cái, tâm trạng rối bời. Cô không tài nào chợp mắt được nữa, cứ nằm chong chong nhìn trần nhà, đầu đau như búa bổ.

***

Hôm nay, Tiffany dậy từ rất sớm. Cô bước ra khỏi phòng, thầm nghĩ phải chuẩn bị xong xuôi mọi thứ trước khi Taeyeon thức giấc, vậy mà cậu còn dậy sớm hơn cả cô. Taeyeon đang đứng cạnh máy pha cafe, Tiffany tiến lại.

"Kim tổng, để tôi giúp cô".

Rất tự nhiên, hành động của cô như thể đêm qua, chẳng có sự kiện gì xảy ra. Taeyeon nhấp 1 ngụm, đặt cốc cafe trong tay xuống, hơi cau mày.

"Chuyện tối qua, muốn nghe một chút cảm nhận của quản lý Hwang?".

Tiffany lặng im không nói. Taeyeon ghét cái điệu bộ đi tìm đối sách này của cô. Điều đó chứng tỏ, những gì cô sắp nói ra hoàn toàn để đối phó cậu.

Tiffany biết, điều đối kỵ của nhân viên khách sạn, là có quan hệ lằng nhằng với khách hàng. Hơn nữa, Taeyeon lại chẳng phải một khách hàng bình thường.

"Kim tổng, tôi hiểu tối qua chỉ là phép lịch sự xã giao của người phương Tây. Cô là người phụ nữ quyến rũ, tôi cản thấy vô cùng vinh hạnh, nhưng biết rõ nụ hôn đó không mang ý nghĩa gì cả, nên tôi sẽ không nghĩ ngợi gì đâu".

"Nói thật hay!".

Taeyeon cười thầm: Thế tức là nụ hôn tối qua với cô ấy, chỉ là một nụ hôn "theo phép lịch sự" thôi sao?.

Tiffany cúi đầu, Taeyeon lạnh lùng bỏ đi. Lúc lướt qua cô, cậu còn không quên nhắc nhở.

"Đã bị trật chân thì đừng đi giày cao gót!".

Tiffany nhìn đôi giày cao năm phân dưới chân mình, chân trái đúng là vẫn còn hơi đau. Trong đầu cô lại hiện lên hình ảnh buổi tối hôm qua, rõ ràng tâm tình vẫn chưa ổn định.

Buổi trưa, để tâm trạng phấn chấn hơn, cô mang ly Cafe Latte lên khu green space trên sân thượng khách sạn hít thở. Tiffany ngồi xuống chiếc ghế dài rồi lấy điện thoại ra, gọi cho cô bạn thân Sunny. Cuối năm ai cũng bận rộn, phải đến 10 ngày nay hai người không liên lạc rồi.

"Tình yêu đang làm gì thế?".

"Đang tối mặt tối mũi đây. Cuối tuần được nghỉ không?".

Trò chuyện với Sunny khiến cô thoải mái, cho đến khi cái tên Nickhun được nhắc tới.

"Mấy hôm trước tớ có gặp Nickhun ở buổi đấu thầu! Không nghĩ anh ta lại bắt chuyện với tớ".

"..."

"Sau đó, anh ta mời tớ đi ăn cơm, miễn phía tội gì không đi. Giữa hai đứa thì có chuyện gì mà nói, thế là đành nói về cậu".

"Cậu rãnh rỗi".

"Hai người trước đây hạnh phúc như vậy mà đường ai nấy đi, tớ thấy đáng tiếc, hỏi thật cậu một câu nhé! Nếu Nickhun muốn quay lại, còn có khả năng không?".

"Không có khả năng. Mà trí tưởng tượng tình yêu của cậu phong phú quá rồi đấy, Nickhun sao có thể quay lại?".

Hai bên im lặng, Sunny nói gì đó cô không còn nghe rõ, cúp điện thoại. Ngửa đầu ngắm trời xanh.

Bỗng nhiên, sau lưng Tiffany vang lên tiếng bước chân. Giọng nói Nickhun truyền tới.

"Nếu anh quay lại tìm em thì sao?".

Im lặng một giây, Tiffany đứng lên nhìn thẳng anh ta.

"Cho dù như vậy cũng không thể".

Cô dứt khoát rời đi.

***

Hôm nay, Taeyeon quay lại khách sạn rất sớm, nhưng chẳng thấy cô quản lý của mình đâu, có chút không vui quay sang nhìn trợ lý.

"Điều tra người đó tới đâu rồi?".

Trợ lý Choi trình bày một tràng.

"Cái tay tổng gám đốc Buck ấy kinh doanh dược phẩm sau một vụ sát nhập lớn, mấy năm nay làm ăn rất khá. Hiện tại, hắn ta đang hẹn hò với minh tinh HyunA".

"Trọng điểm!".

MinHo hơi do dự.

"... Hắn ta hình như là bạn trai cũ của quản lý Hwang".

Taeyeon có vẻ hơi mất hứng dù đã biết trước câu trả lời.

"Sếp à, tôi nghĩ nếu thích một người thì phải giành lấy!" MinHo chân thành khuyên nhủ cô chủ.

"Ai thích ai cơ?".

Taeyeon chẳng thèm ngẩng đầu, bình thản lên tiếng. Trên mặt trợ lý Choi hiện lên mấy chữ "biết rồi còn hỏi", không thèm nói nữa. Taeyeon uể oải dựa vào ghế.

"Ý cậu muốn nói, Buck Nickhun rất có thể là tình địch của tôi?".

MinHo thật thà gật đầu. Taeyeon bật cười, giọng nói tràn đầy tự tin.

"Có thể cho tôi một gã tình địch tử tế hơn một chút được không?" Sau một hồi phân tích tình hình, cậu thấy gã đó chẳng xứng làm tình địch của mình. Vì vậy, cậu cũng chẳng cần thiết phải tính toán với hắn.

...

TBC

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro