Chap 7: Cậu giận Cô.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Rất đẹp!".

Tiếng Nickhun vang lên sau lưng cô, không biết anh ta đã chen vào giữa cô và Taeyeon từ lúc nào.

"Trang sức rất đẹp!" Tiffany bổ sung.

Nickhun nhếch môi cười, khác với màn căng thẳng trong thang máy. Lần này, anh ta tỏ ra vừa rộng lượng vừa chính trực, thậm chí còn chủ động bắt tay Taeyeon.

"Chào Kim tổng! Tôi là Buck Nickhun".

"Chào cậu Nickhun!".

Taeyeon giơ tay, tuy lịch sự nhưng xa cách. Cậu không xưng hô là 'Tổng giám đốc Buck' mà gọi 'cậu Nickhun', trực tiếp đẩy Nickhun xuống hàng hậu bối.

Nickhun khẽ nhếch môi, tỏ vẻ không quam tâm, sau đó quay sang Tiffany. Lúc chào thì quay ngoắt đi, không dừng lại lờ vờ trước mắt làm gì không biết, hay trong lúc cô thử vòng, anh ta lại va phải cái cửa kính nào rồi. Cô tự tháo dây và hoa tai, đặt lại chiếc hộp nhung thì minh tinh xinh đẹp đi tới, mân mê ngắm sợi dây.

Kim tổng nhanh chóng ra chỉ thị.

"Tôi lấy hai bộ này".

Cô nhân viên có chút choáng váng, sau đó vội vàng cười nịnh bợ nói.

"Không thành vấn đề! Giám đốc của chúng tôi sẽ đích thân viết hóa đơn cho cô".

Taeyeon không quan tâm, đảo mắt sai vặt trợ lý Choi đi lo nhiệm vụ. HyunA kéo tay Nickhun, chỉ vào một cặp nhẫn tình nhân.

"Nickhun, em thích cái này!".

"Chị tinh ý quá! Đây là mặt hàng kinh điển đã bày bán suốt nhiều năm liền ở cửa hàng chúng tôi, nó đại diện cho tình yêu thủy chung, vĩnh hằng".

Cô nhân viên vừa thao thao bất tuyệt, vừa lấy đôi nhẫn ra. Cô minh tinh đeo chiếc nhẫn vào rồi giơ bàn tay thon dài xinh đẹp ra trước mặt Nickhun.

"Có đẹp không?".

"Không đẹp!".

Anh ta thậm chí còn chẳng thèm nhìn.

Cảnh tượng cứ như cuốn phim quay chậm về quá khứ. Cặp nhẫn này Tiffany không xa lạ, ngón áp út của cô đã từng đưa lên trước mắt người đàn ông này một lần trong quá khứ. Khi ấy thế nào, quả thực cô không muốn nhớ lại nữa.

Mấy năm trôi qua, lời giới thiệu thì vẫn như xưa:

"Đây là mặt hàng kinh điển của cửa hàng chúng tôi, nó đại diện cho tình yêu thủy chung, vĩnh hằng".

Sau khi Tiffany rời đi, Nickhun chán nãn dựa vào tủ.

"Em đã chọn được cái nào chưa? Mua xong rồi thì đi thôi, tối nay anh có công việc".

"Em thích cái này".

Cô chỉ tay vào cặp nhẫn khăng khăng.

Nickhun đưa mắt nhìn, nhếch mép. Trong ngăn kéo tủ đầu giường nhà anh có một đôi giống hệt thế. Sắc mặt vô cảm, cầm chiếc nhẫn nam lên, nhẹ nhàng vuốt ve dòng chữ tiếng anh khắc ở mặt trong "Only you" rồi khẽ nhếch môi cười. Anh ta ghé sát vào tai người tình bé nhỏ.

"Anh đã tặng cho bạn gái cũ một cặp y thế này. Em còn muốn không?".

Đương nhiên là không cần rồi!
Cô minh tinh giận dỗi.

***

Trở về khách sạn. Xe vừa trước sảnh lớn, nhân viên lập tức chạy tới mở cửa. Trước khi xuống xe, Taeyeon còn tốt bụng nhắc nhở cô.

"Quản lý Hwang đi thôi!".

Tiffany bước xuống theo cậu, đi được hai bước, mới nhớ ra hôm nay là ngày nghỉ của mình, cô liền thông báo với cậu.

"Kim tổng, hôm nay là ngày nghỉ của tôi, tối nay phó quản lý SeoHyun sẽ trực thay tôi. Tôi đã giới thiệu với cô hôm trước".

Taeyeon dừng lại nhìn cô, trong mắt cậu hiện lên vẻ khó tin, dường như còn có chút cáu kỉnh, cứ như là cô đã làm chuyện gì có lỗi với cậu vậy.

"Vậy tôi không vào trong đó nữa, tạm biệt Kim tổng".

"Tùy cô".

Tiffany nhìn theo bóng Taeyeon xa dần, bỗng dưng cảm thấy hơi buồn cười. Giống như mình đang bị một đứa to xác giận dỗi. Hờn dỗi ư? Kim Taeyeon?. Cô thầm nghĩ rồi nhanh chóng gạt bỏ cái ý tưởng vô lý ấy ra khỏi đầu.

***

Ngồi xe buýt 25 phút, cô lê chân về đến nhà. Trong người chỉ còn chữ đói cồn cào, trong tủ lạnh có gì cô lôi ra xào xáo hết. Món cơm trộn thập cẩm nóng hổi cay cay là thích nhất. Chuẩn bị ngồi ôm ti vi theo dõi bộ phim "Con nhà giàu" đang hot hit. Điện thoại trên sofa reo vang, Tiffany lau tay, ấn nút nhận cuộc gọi, là Lee DongHae.

Trời đánh còn tránh miếng ăn, tên sếp chết tiệt này, nghỉ rồi còn không tha cho cô.

"Chúc mừng cô, Tiffany! Tôi cần bản kế hoạch chi tiết ngay bây giờ".

Tiffany hơi kích động, cô cảm nhận được, Venus đã về tay cô, cô đã làm được. Yes, yes.

"Lát nữa tôi sẽ ghé khách sạn, hiện tôi đang hoàn thiện phần cuối, tài liệu ở nhà tôi".

"Tôi sẽ qua chỗ cô".

Cũng tốt, cô lười biếng gác chân lên bàn, tay cầm xô cơm khổng lồ nhét từng thìa lớn vào miệng. Tay nhắn tin địa chỉ gần đó, tốt nhất cứ nên hoạt động công khai, nhà cửa cho cấp trên biết cũng không phải điều tốt đẹp.

DongHae không nghĩ cô hẹn anh ở quán cà phê công cộng, cô gái này quả thực rất biết giữ khoảng cách. Có lẽ nơi này gần nhà cô nên phong cách trên người cô có hơi tuềnh toàng, tạo không khí lười nhác nhưng anh lại thấy gần gũi ấm áp thân thiết.

Anh thích mái tóc dài của cô tự nhiên bay trong gió, thích cặp mắt nghịch ngợm sau khi trút xuống cặp kính dày, thích dáng vẻ vô tư trong bộ đồ thoải mái.

Anh gần như đã thích mọi thứ thuộc về cô.

Nhận tập hồ sơ, anh bàn bạc với cô một số điểm quan trọng trước, anh muốn kéo gần khoảng cách với cô, muốn thời gian bên cô dài hơn, anh lấy lí do công việc nhưng cũng không biết nói gì khác với cô ngoài công việc. Cô ra về, DongHae lặng lẽ đi theo, cho đến khi thấy cô bước vào khu chung cư hạng trung.

...

Sau đó, DongHae trở về biệt thự của mình cũng đã hơn tám giờ tối. Lúc anh mở cửa bước vào, Sulli đang chơi với mấy con cún cưng của cô ta. Nhìn thấy anh, cô ta hỏi:

"Anh ăn tối chưa, em sai người làm chuẩn bị".

"Anh ăn ở khách sạn rồi!".

Anh thả người lên ghế, ngắm nhìn cơ ngơi huy hoàng này. Gần đây, anh phát hiện, mình ngày càng chán ghét những thứ xa hoa vô vị này.

***

Taeyeon đến bên cửa sổ, kéo chiếc rèm lụa ra để ngắm toàn cảnh thành phố Seoul. Cậu khẽ thở dài. Bên ngoài vọng đến tiếng gõ cửa, sau đó, một giọg nữ ngọt lịm cất lên.

"Kim tổng, nước nóng đã chuẩn bị xong, cô có thể đi tắm rồi ạ!".

Taeyeon không thèm mở cửa, vội nói với cô ta.

"Được rồi, cô có thể về nghỉ!".

Cậu quyết định giận cô quản lý bé nhỏ của mình. Taeyeon tự thấy mình như vậy thật trẻ con, và không có chút phong độ nào hết. Nhưng cậu cũng nhận ra đối với cô quản lý của mình, phong độ hay không cũng chẳng có tác động gì cả.

Hôm nay cậu đã phong độ đến mức giải vây giúp cô, thế nhưng cô chẳng có lấy chút cảm kích, sẵn sàng quay lưng bỏ về nhà rồi mặc kệ cậu với cái cô đồng nghiệp kia.

Theo lẽ thường, đối với hành động hào hiệp của cậu, cô phải cảm kích đến mức cúc cung tận tụy đến chết mới thôi chứ. Cô có biết, bao nhiêu cô gái sẵn sàng chết để được phục vụ cậu hay không ? Hóa ra cậu đối với cô vẫn chẳng là gì?.

Càng nghĩ lại càng giận.

***

Ngày hôm sau, Taeyeon dậy từ rất sớm. Cậu đang nằm trên giường, lên mạng xem tin tức tài  chính, tiếng gõ cửa đáng ghét ấy tiếp tục vang lên. Taeyeon cảm thấy bực mình. Bên ngoài truyền tới một giọng nói mềm mại.

"Kim tổng, cô đã dậy chưa? Tôi báo nhà bếp mang bữa sáng lên".

Quên bén quyết định cao ngất tối qua, cậu ra mở cửa, nhìn thấy Tiffany với khuôn mặt rạng rỡ đang đứng bên ngoài.

"Chúc Kim tổng buổi sáng tốt lành".

Cô quản lý của cậu. Mới có một ngày không gặp mà cậu đã khó chịu rồi sao? Taeyeon lướt qua Tiffany, đi tới phòng khách rồi ngồi xuống sofa. Trong phúc chốc đã cảm nhận mùi Pivoine nhè nhẹ.

Như thế này mới là một buổi sáng tốt lành chứ.

Cho đến tận lúc Taeyeon bước ra khỏi cửa lớn trong cái cúi chào của cô quản lý, cậu vẫn không dừng được việc quan sát nhất cử nhất động của cô. Xem ra cậu đã coi đó như là một niềm vui mỗi buổi sáng mất rồi.

...

Phục vụ Kim tổng xong Tiffany xuống họp. Nội dung buổi họp ngày hôm nay, là bàn về buổi lễ thường niên của khách sạn. Buổi lễ này thường diễn ra vào cuối tháng một, năm nay sớm hơn dự định vì Giám đốc DongHae muốn khuyến khích tinh thần nhân viên, trước đợt sóng lớn Venus sắp tới.

Tiffany yêu thích buổi lễ này, vì sao ư?.

Vì nhân viên được nghỉ sớm, vì nhân viên được ăn ngon, vì nhân viên được nhận tiền thưởng, vì nhân viên được bốc thăm trúng thưởng.

Năm nay giải thưởng sẽ là chiếc xe Grand có giá trị gần 400 triệu won. Cô cực kỳ, cực kỳ mong chờ nó.

Buổi lễ năm nay diễn ra vào tối thứ ba, cũng là ngày khách sạn có khối lượng công việc thấp nhất. Giấy mời được đưa đến cho các VVIP cho có lệ, thông thường mấy người giàu có cũng không ham hố gì một buổi lễ thường niên.

Giấy mời của Taeyeon do Tiffany đích thân mang tới. Đối với nhân viên khách sạn mà nói, buổi lễ kỷ niệm này đầy hân hoan và ngập tràn mong đợi, nhưng người như Taeyeon chắc sẽ cảm thấy nó rất nhạt nhẽo. Vậy mà khi cô mang  giấy mời đến, cậu lại xem một cách hết sức nghiêm túc, còn quay sang hỏi cô.

"Cụ thể là trong buổi lễ kỷ niệm này sẽ có những hoạt động gì?".

Chương trình là do bộ phận hành chính tổ chức, Tiffany không rõ lắm nói qua loa.

"Sẽ có các hoạt động văn nghệ, bốc thăm, trao giải, khiêu vũ...".

Vân vân và mây mây...

Cậu bật cười.

"Cô cũng tham gia?".

Trong đầu đã hiện ra hình ảnh cô thướt tha, trong trang phuc khiêu vũ sẽ mê người thế nào.

Tiffany gật đầu.

"Vâng!".

"Hôm đó tôi hơi bận".

Tiffany rất thoải mái.

"Không sao ạ!".

Cô thừa hiểu cậu sẽ không tham dự, nên chẳng quan tâm cậu có hiện diện hay không.

Taeyeon bỗng nhiên đổi giọng.

"Nhưng mà buổi tối chắc là sẽ rảnh".

***

Thứ 3, 5h chiều.

Tiffany trở về phòng làm việc, thì thấy các đội viên của mình đang nô nức váy hoa xinh đẹp. Suzy thì thầm.

"Tiffany, chị nói xem, Kim tổng liệu có đến dự không?".

Cô thực lòng không hiểu cái cô Suzy này có ý gì. Câu hỏi củ cô ta xem ra có vẻ bình thường , nhưng lại hàm chưda mũi tên. Mỗi lần, cô gái này bắt chuyện với cô đều khiến cô bớt ưa cô ta đi 1 tẹo.

"Đó là vấn đề của Kim tổng, chị không rõ".

Tiffany vào phòng vệ sinh, cô cũng đã từng nghĩ sẽ thay một bộ váy tử tế, nhưng nghĩ đến việc mua váy đẹp chỉ để mặc 1 lần lại thấy phí phạm, nên quyết định cứ giữ nguyên đồng phục là hợp lý.

Dù sao, sau buổi lễ cô vẫn phải tiếp tục làm việc. Đang rửa tay thì thấy Victoria bước vào với bộ váy xẻ ngực sâu hấp dẫn, mắt cô hơi dán vào đường xẻ thì nghe tiếng Victoria.

"Cô định mặc như vậy sao, Tiffany?".

"Tôi thấy bộ dạng này không tồi. Hôm nay cô mặc đẹp như vậy, lên nhận giải đội xuất sắc rất phù hợp".

Tiffany luôn lên dây cót tinh thần cho đội mình bằng thưởng đội xuất sắc của năm, nhưng cô biết rõ cơ cấu đã là luật bất thành văn. Dù có thế nào, đội Victoria vẫn sẽ giật giải. Cô không quá chấp niệm, cái gì cô muốn đấu cô sẽ dốc toàn lực.

Giúp đỡ phòng hành chính những thủ tục cuối cùng, đến khi buổi tiệc chính thức bắt đầu, cô thấy DongHae dẫn đầu đoàn cán bộ cấp cao tiến vào, 2 vị thuộc tập đoàn Royal, còn có Kim Taeyeon trong bộ vest đen tuyền bên ngoài, sơmi trắng bên trong, kết hợp cùng đôi giày cao gót màu đen. Đẹp đến mức động lòng người.

Trợ lý Choi đi ngay sau. Taeyeon chỉ nhìn thẳng, trợ lý Choi rỉ vào tai cậu vị trí của quản lý Hwang. Taeyeon bỗng ngoái đầu nhìn lại rồi khẽ cau mày. Taeyeon quay đầu nhìn thêm lần nữa, quả nhiên là cô quản lý nhỏ của mình. Cô ta cứ như vậy mà đi dự tiệc sao, không có tiền mua váy hay muốn tỏ ra đặc biệt?.

Phần mở đầu của các buổi lễ đa phần đều như nhau. Người dẫn chương trình lần này là một đôi nam nữ trẻ của phòng hành chính, có có tài ăn nói, rất biết cách khuấy động được bầu không khí.

"Buổi lễ năm nay rất khác biệt".

"Có gì khác biệt vậy?".

"Năm nay có rất nhiều mỹ nam, mỹ nữ".

"Anh cùng lắm chỉ là dự bị thôi. Nhắc đến các anh chàng đẹp trai, trước tiên phải kể tới Giám đốc Lee DongHae của chúng ta, còn có...".

Cô gái ngừng trong giây lát, rồi nở nụ cười vô cùng rạng rỡ.

"Hôm nay chúng ta vô cùng vinh hạnh với sự hiện diện của Kim tổng. Mời mọi người một tràng pháo tay!".

Tiếng hoan hô vang như sấm, mọi người thi nhau nhìn về phía người con gái với phong thái tao nhã đang ngồi ngay ngắn ở hàng đầu tiên, còn người được gọi tên ấy chỉ kiêu ngạo ngước lên sân khấu. Taeyeon thầm nghĩ, chắc đầu cậu bị kẹp vào cửa rồi nên mới đồng ý tham gia cái buổi lễ này.

Tiffany ngả lưng vào ghế, vuốt ve con số trong tay mình. Nếu không được xe hơi cũng hãy là Thịt bò Úc hảo hạng, cô cầu trời.

Buổi lễ hào hứng với các giải thưởng được trao, ngoài những giải chính như cống hiến, tập thể, cá nhân xuất sắc còn có giải nụ cười đẹp nhất, giọng nói ngọt ngào nhất.

Haizzz cái phòng hành chính dạo này thừa nhân công đây mà.

Giải tập thể xuất sắc không ngoài dự đoán của cô khi Victoria lướt qua cô, dương dương tự đắc đi lên sân khấu.

"Tôi tin rằng giải thưởng này, năm sau cũng sẽ thuộc về mình!".

Đội 2 khuôn mặt ai nấy cũng tức tưởi, đội 3 còn tức thay cho đội 2. Mấy cô cậu này cũng thật rãnh mà. Cô an ủi họ đã tốn sức mặc đẹp cho buổi lễ hôm nay.

"Năm sau chúng ta vẫn còn cơ hội mà".

Tiếp theo là giải Nhân viên xuất sắc. Vì tâm trạng của đội 2, nên Tiffany phải tỏ ra không quá vui vẻ khi được xướng tên. Cô đương nhiên biết chủ nhân của giải này không khác ngoài cô, nếu gọi tên kẻ khác, e rằng cả hội trường này sẽ không yên.

Tiffany đứng dậy lên sân khấu nhận cúp và bằng khen từ tay DongHae. Ánh đèn sân khấu rạng rỡ, cũng không thể sánh bằng ánh mắt rạng ngời của DongHae, anh ta chủ động đưa tay ra là tư thế của một cái ôm. Tiffany cũng đành ôm anh ta một cái.

Bên dưới lập tức vang lên tiếng vỗ tay rào rào, có người còn không quên bình luận.

"Quản lý Hwang và giám đốc cũng đẹp đôi đấy chứ".

Câu nói này lọt vào tai Taeyeon không thiếu chữ nào. Cậu khẽ chỉnh lại chiếc cà vạt màu rượu vang trên cổ mình, nhếch miệng ngẩng đầu nhìn lên sân khấu. p đôi ở chỗ nào?'.

Tiffany ngẩng đầu phát biểu.

"Giải thưởng này không thuộc về cá nhân tôi mà là sự cố gắng của cả tập thể, nhất định sẽ có 1 đêm không say không về với mọi người. Xin cảm ơn".

Mấy lời lấy lòng của cô, không ngờ làm anh em dưới hội trường hô hào huýt sáo ầm ĩ.

Taeyeon khẽ lắc đầu nhưng cậu vẫn vỗ tay từng tiếng một. Con người này, ngay đến cách vỗ tay cũng ngạo mạn.

Màn bốc thăm trúng thưởng ngẫu nhiên các giải thưởng nhỏ nhất như quạt giấy, bao đựng rác... kể ra cũng chỉ để làm trò vui đều đã có chủ nhân.

Xen giữa các màn văn nghệ bắt đầu, ngoài một số ca sĩ có tiếng vang nhỏ được mời về, nhân viên khách sạn cũng tự tập không ít tiết mục hay. Tiết mục múa bụng đang sôi nổi trên sân khấu, thì trưởng phòng hành chính lần mò đi lại gần chỗ Tiffany giọng khẩn cấp.

"Quản lý Hwang, có việc đột xuất!".
...

TBC

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro