Chap 12

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thư ký Choi gặp Tiffany, nhìn thấy chân cô như người mẹ thấy con gái bị thương, ôm chầm lấy an ủi, chỉ đến khi nhìn thấy ánh mắt lạnh lùng của ai đó mới vội vàng buông ra. Cô sếp đáng ghét này, biết người ta thích con tra i mà còn ghen. Đúng là chẳng có chút phong độ.

Taeyeon lên ghế lái, trước khi xe chuyển bánh, trợ lý Choi còn thì thầm vào tai cậu gì đó, Tiffany chào trợ lý Choi rồi phóng đi. Chẳng mấy chốc họ dừng lại ở một nhà hàng, nơi này sang trọng nhưng yên tĩnh, rất phù hợp. Hiếm khi Taeyeon hài lòng về MinHo như hôm nay.

"Ăn tối thôi".

Cậu bế cô ra khỏi xe, cô kiên quyết tự mình đi được chỉ cần bám vào tay cậu, vậy là cô tập tễnh còn cậu lợi dụng hết sức đỡ cô khiến cô sát gần mình. Hai người ngồi bàn cạnh cửa sổ, ngắm bầu trời bên ngoài rất đẹp, cứ như là quá khứ lặp lại đêm hôm đó.

Taeyeon tỏ vẻ trầm ngâm.

"Lần trước không được cùng em ăn hết bữa tối. Thật may vì tôi vẫn còn cơ hội bù đắp".

Khóe môi Tiffany khẽ giật, không ngờ cậu lại nhắc tới lại còn chẳng hề cảm thấy ái ngại.

"Tiffany!".

Cậu dịu dàng gọi tên cô, cái cách gọi này thật sự khiến cô cảm thấy ngứa ngáy.

"Tôi có thể theo đuổi em không?"

Gương mặt Tiffany đỏ ửng, Taeyeon đã đón trước được cô sẽ phản ứng thế này. Cậu nở một nụ cười.

"Em không nói gì nên tôi sẽ coi như em đồng ý!".

"Kim tổng..." Tiffany ngập ngừng.

"Chuyện này đáng lẽ không cần phải nói trước, nhưng tôi muốn báo cho em biết, trong thời gian này, em hoàn toàn có thể sử dụng quyền lợi của người được theo đuổi!".

Taeyeon nâng ly rượu trước mặt lên, khẽ chạm vào chiếc ly đang đặt trên bàn Tiffany.

"Chúng ta cùng chúc mừng nào!".

Từ đầu đến cuối, một mình Taeyeon tự biên tự diễn thậm chí sắm luôn cả vai của cô. Tiffany đến nể phục độ mặt dày của người này.

"Kin tổng..".

"Taeyeon".

"Vâng, Taeyeon-ssi, quả thực tôi không rõ ở tôi có gì khiến cô hứng thú. Nếu biết tôi nhất định sẽ khiến nó biến mất".

"Đây chính là điều khiến tôi luôn thấy hứng thú ở em. Tiffany, tôi thật sự không thể đọc được suy nghĩ của em".

"Suy nghĩ của tôi? Đơn giản lắm! Tôi không thích cô, cô đã hiểu rõ quyết định của tôi. Thực lòng, tôi không muốn cô bỏ công sức với tôi. Như vậy sẽ thật phí phạm cho những cô gái tốt hơn đến sau".

"Em nói dối. Tại sao em không cho tôi cơ hội?".

"Tôi không muốn lãng phí thời gian của cô".

"Nhưng tôi lại có rất nhiều thời gian, lãng phí một chút cũng không thành vấn đề".

"Tôi nói nãy giờ, chẳng lẽ cô vẫn không hiểu ý tôi?".

"Thế này nhé, tôi cho em một phương án rất hay, không biết có hứng thú hay không? Trong thời gian em ở đây, tôi sẽ triệt để theo đuổi em, nếu sau ba tháng, em không đổi ý, tôi nhất định sẽ từ bỏ không bao giờ làm phiền em nữa".

Tiffany biết người này sẽ không từ bỏ dễ dàng. Vậy được, cô tự tin, ba tháng sau cô sẽ thoát khỏi người này mãi mãi.

"Được!".

Tiffany buông một từ đơn giản. Cô đã quên mất người con gái này đến cuối cùng đã hấp dẫn cô khi lần đầu gặp cậu ra sao?.

Taeyeon miệng cười hết cỡ.

Một ngày chủ nhật nào đó, trong vòng tay ai đó, Tiffany thật sự thấy hối hận về quyết định của mình một đêm ba tháng trước đó.

Một bữa tối kiểu Pháp lãng mạn với rượu vang và hoa tươi, quan trọng nhất là sự hiện diện của người con gái mình yêu thương, đây thực sự là bữa tối tuyệt vời nhất của Taeyeon kể từ khi quay lại Châu Âu. Ngoại trừ việc cô gái trước mặt, cứ liên tục khen tay trợ lý của cậu.

"MinHo đúng là một người đàn ông hết sức dễ thương!".

Hả? Thế mà đã gọi là dễ thương ư? - Taeyeon hơi bất mãn.

"Tôi không nghĩ đó là một kiểu đáng yêu".

Tiffany không nhịn được cười.

***

Tiffany không phản đối việc Taeyeon đưa mình về. Sau buổi gặp gỡ ngày hôm nay, cô cản thấy khá thoải mái khi đối diện với cậu, kể ra thì con người cậu cũng có nhiều điểm đáng yêu và thú vị.

Còn với Taeyeon, đây là lần đầu tiên trong đời cậu lái xe chậm như lúc này. Cậu thậm chí còn chẳng thèm quan tâm chiếc siêu xe của mình vừa bị một chiếc xe đạp vượt mặt. Quãng đường về nhà cô tuy không dài, nhưng mất khá nhiều thời gian.

"Kim tổng, cảm ơn cô về buổi tối!".

"Không cần cám ơn!".

Cậu xuống xe vòng ra sau cốp lấy gì đó, Tiffany mở cửa cố gắng bước ra ngoài, cậu đưa cho cô một chiếc nạng hình dáng khá lạ mắt so với chiếc cũ của cô.

"Loại tốt nhất đấy, rất nhẹ lại phù hợp với chiều cao của em".

Cô cầm nạng thầm đánh giá, quả nhiên khác hẳn chiếc miễn phí của bệnh viện đã trôi theo dòng nước.

"Kim tổng, cảm ơn cô lần nữa, vậy tôi tự đi về được, chúc cô ngủ ngon".

Cô ám chỉ tiễn khách, Taeyeon không vừa ý, lên tiếng.

"Tôi khát nước".

Biết cậu cố ý nhưng lại chẳng thể từ chối. Căn phòng ký túc mười hai mét vuông của cô rất gọn gàng, ngăn nắp, đồ đạc lại không nhiều. Taeyeon ngồi trên ghế, nhận lấy chai nước khoáng từ tay Tiffany nhưng chẳng buồn mở ra. Cậu ngẩng đầu hỏi cô.

"Thuê chỗ này mất bao nhiêu tiền?".

"500€ một tháng".

"Đắt thật đấy!".

Taeyeon đảo mắt nhìn khắp căn phòng, cái câu vừa nói ra thật chẳng giống cậu chút nào. Chắc chắn là có vấn đề bên trong, Tiffany có suy nghĩ bằng mông  cũng hiểu được. Quả nhiên là tới đây để bới lông tìm vết! Tiffany không nói gì.

Taeyeon đan hai tay vào nhau nghiêm túc hỏi.

"Tiffany, tôi có một căn hộ nhỏ gần khu này, em có thể chuyển qua, thi thoảng quét dọn giúp tôi? Em không cần phải trả dù chỉ một xu".

Tiffany gượng cười.

"Kim tổng, cảm ơn ý tốt của cô, nhưng tôi sống ở đây rất tốt!".

"Tôi nói lại lần nữa nhé, là miễn phí đấy".

Tiffany bật cười, thế này mà bảo là không hiểu cô ư, cô thấy cậu hiểu cô khá rõ đấy chứ. Nhưng rất tiếc vì đó là cậu, nên cô đành ngậm ngùi trả tiền phòng chứ không rời đi, Tiffany vẫn đứng dậy tiễn cậu ra cửa. Sau khi chào tạm biệt, Taeyeon chưa đi ngay, cậu quay lại nhìn cô bằng ánh mắt chân thành.

"Tiffany, đêm nay ngoài việc mơ một giấc mơ đẹp ra, có thể suy nghĩ về đề nghị lúc nãy của tôi không?".

"Kim tổng, tôi thật lòng nghĩ là cô không nên phí thời gian với tôi nữa! Hai chúng ta không cùng một thế giới!".

"Vậy em tới thế giới của tôi là được mà!".

Taeyeon ngừng một lát, sau đó nhìn cô.

"Hoặc là tôi đích thân đưa em tới tới thế của tôi".

Tiffany hết nói nổi định quay đầu đóng cửa. Tayeon vẫn cảm thấy khó hiểu.

Tiffany, chẳng phải em luôn nỗ lực làm việc là để cải thiện cuộc sống đó sao? Bây giờ, tôi tạo cho em cơ hội lập tức được đổi đời, nhưng em lại từ chối tôi, em đúng là một người con gái giả tạo! Đương nhiên, vì tôi thích em, nên chấp nhận sự giả tạo của em".

"Cô muốn nói gì thì tùy, nhưng tôi sẽ không làm bạn gái của cô đâu".

Tiffany cứng đầu đáp lại.

"Vậy em nói đi, em muốn một người yêu như thế nào?".

Tiffany ngước nhìn Taeyeon, không biết từ đâu một cái tên hiện lên.

"Một người như Kim Joo Won".

Miệng bung ra một đáp án vô thưởng vô phạt. Thật muốn lấy búa đập vào đầu cô gái này cho tỉnh.

"Kim Joo Won là ai, sống ở đâu?" Taeyeon tức giận.

"Anh ấy sống trong khu vườn bí mật".

Tiffany định nói là Huynbin để chọc tức Taeyeon, không hiểu sao lại bật ra cái tên vai diễn của Huynbin trong phim Khu vườn bí mật.

"Em nói chuyện thật chẳng có chút lý lẽ nào!".

Gương mặt Tiffany không chút biểu cảm.

"Được thôi, thế thì cô đừng nói chuyện với tôi nữa! Kim tổng, cô có thể đi được rồi đấy. Tạm biệt!".

Taeyeon đang thầm hối hận, rõ ràng cậu đã tự nhủ là phải dịu dàng cơ mà, đành chủ động làm lành.

"Xin lỗi em! Vừa rồi tôi chỉ nói đùa thôi, nhưng không được buồn cười cho lắm, ngày mai gặp lại".

Lúc Tiffany đang nằm trên giường, buồn cười nghĩ về cái kẻ thích ra vẻ ta đây kia, điện thoại của cô chợt đổ chuông. Cô vừa bắt mắy, một giọng nói khô khốc đã vang lên bên tai.

"Nếu ở tôi có chỗ nào khiến em không vui, thì cũng chỉ là bởi tôi quá thích em mà thôi".

Có một sự ngọt ngào nhè nhẹ đi vào lòng cô.

***

Taeyeon lái xe về khách sạn, thì thấy umma cậu đang ở trong phòng tổng thống ngồi chờ mình.

"Sao umma lại tới đây?".

"Mẹ thăm con gái cũng không được sao?".

Người phụ nữ trẻ trung, xinh đẹp ngồi trên ghế sofa lên tiếng giận dỗi.

"Con xin lỗi!".

Taeyeon có vẻ khác lạ. Có bao giờ cậu biết nói xin lỗi kia chứ?.

"Con yêu rồi phải không?".

Bà Kim hứng thú dò hỏi, thấy cậu không trả lời, bà mới khẳng định.

"Quả nhiên là umma đoán trúng".

Một lát sau, cậu lại hỏi mẹ mình.

"Umma thấy con gái của umma thế nào?".

"Rất tốt, rất tuyệt vời!".

Bà Kim vô cùng đắc ý, câu trả lời của bà Kim  khiến cậu phấn chấn hơn hẳn.

"Bao giờ con giới thiệu cô ấy cho umma đây?".

"Dự kiến của con là khoảng hai tuần nữa".

"Được, umma chờ!".

Bà Kim cười lớn vô cùng hài lòng vì chuyến thăm cô con gái bất ngờ ngày hôm nay. Thực ra, dạo gần đây nghe MinHo báo cáo việc con gái thất tình bà không tin lắm, cũng có phần lo lắng cho cô con gái vốn dĩ quá mức kiêu ngạo này. Nhưng giờ cũng tạm yên tâm, cũng nên cho nó nếm trải chút thất bại để bớt cái tính kiêu ngạo ấy lại. Bà thầm cảm ơn  cô gái nào đó.

***

Trò chuyện với mẹ xong, Taeyeon về phòng, tại sao theo đuổi người con gái mình thích lại khó khăn thế này? Có phải vì trước đây cậu vốn không có khái niệm theo đuổi phụ nữ? Chỉ cần cậu thích, không một cô gái nào không tình nguyện ở bên cậu. Cậu bực bội nhắn tin cho trợ lý Choi.

"Tôi cần toàn bộ thông tin của Kim Joo Won nào đó sống ở khu vườn bí mật".

Trợ lý Choi nằm trên chiếc giường hồng êm ái, khi đọc tin nhắn suýt không giữ được vẻ nữ tính hàng ngày mà chửi thề.

Hôm sau, một sấp DVD phim khu vườn bí mật được đặt ngay ngắn trên bàn Taeyeon khiến cậu cười lớn đến nỗi cô quản lý phòng tóc vàng bên ngoài cũng phải giật mình.

***

Tối đó, Tiffany nghiêm túc suy nghĩ về những điều Taeyeon đã nói. Đúng là hiện tại cô đã rung động trước cậu. Cô cũng tự hỏi, bản thân mình thích tiền đến vậy, tại sao khi đứng trước một kho tiền như cậu lại từ chối? Cô thầm thở dài.

Khoảng thời gian hẹn hò với Nickhun trước đây, cô rất vô tư, vì hai người chẳng bao giờ thiếu tiền, càng chẳng bao giờ cãi nhau vì vấn đề tiền bạc, nhưng thật trớ trêu, đến cuối cùng họ lại chia tay vào lúc hai gia đình kiện tụng nhau ra tòa chỉ vì vật chất.

Có những vấn đề chưa phát sinh khiến ta cứ nghĩ nó không tồn tại, rồi sau đó lại không kịp trở tay khi nó xuất hiện. Thì ra, đứng trước vật chất, cái gọi là tình yêu, thứ mà cô vẫn ngỡ là kim cương ấy lại mong manh, dễ vỡ còn hơn cả thủy tinh.

***

Khi Tiffany đang chăm chú làm bài tập, DongHae bỗng nhắn tin cho cô.

"Cô ở bên đó vẫn ổn chứ?"

Tiffany trả lời, "Cũng khá tốt, tôi học được rất nhiều thứ, cảm ơn giám đốc!".

DongHae không nói gì thêm, Tiffany cũng chẳng quan tâm nữa, tiếp tục làm bài tập. Khoảng mười mấy phút sau, DongHae gửi tới tin nhắn thứ hai.

"Tuần sau tôi sẽ tới Paris, có buổi thảo luận ở học viện của cô. Tiếng Anh của cô thế nào?".

Tiffany nhắn lại, "Bình thường thôi ạ".

DongHae gửi bài diễn thuyết của anh cho cô.

"Sửa lại giúp tôi!".

Tiffany không kịp từ chối đành đau khổ mở bản thảo ra xem. Cô bắt trước Taeyeon, mắng một câu "giả tạo", rõ ràng rất giỏi tiếng anh mà còn bắt người ta sửa giúp!.

Nhưng cô vừa nghĩ tới ai vậy? Kim Taeyeon? Tiffany tự gõ vào đầu mình, cả ngày hôm nay, cái người mặt dày đó có thèm liên lạc với cô đâu. Từ chối cô ta quả là một quyết định sáng suốt!.

Khi bước ra khỏi cổng thư viện, chiếc nạng trong tay cô bị ai đó giành mất, cả người cô đổ về phía người đó. Thì ra cái tên đáng ghét ấy đã đích thân có mặt, không có nạng cô phải dựa vào cậu bước đi. Ngồi trên xe cậu, mắt Tiffany nhìn thẳng về phía trước.

"Định đi đâu đây?".

Taeyeon nắm chắc vô lăng.

"Tới nơi em nhất định rất thích".

Dọc đường, hai người đang nói chuyện nhưng không khí lần này thoải mái hơn, không hề ngượng ngập. Nửa tiếng sau, Taeyeon dừng xe trước một nhà hàng châu Á. Tiffany có phần ngỡ ngàng, còn Taeyeon lại bày ra vẻ mặt thản nhiên, như thể đã biết trước là cô sẽ rất thích.

Cô thèm đồ ăn Á cả tuần nay rồi, thế nên, đối mặt với một bàn ăn, cô thật sự không cầm được lòng. Tiffany cầm đũa lên, hỏi Taeyeon.

"Thì ra cô thích ăn món cay".

Taeyeon cũng cầm đũa lên.

"Còn nhiều điều em không biết lắm! Có muốn hiểu hơn về tôi không?".

Tiffany vờ không trả lời, dồn sự chú ý vào món ngon trước mắt. Đồ ăn trong nhà hàng sang trọng cũng không khiến cô thích thú được như thế này.

"Nếu biết trước em thích thú như vậy, tôi ngày nào cũng sẵn lòng đưa em đi ăn".

"Kim tổng này, tôi hỏi thật, cô không phải đi làm sao? Một người chủ lớn như cô nhất định vô cùng bận rộn chứ?".

"Em ngốc thật, bảo sao vẫn chỉ là một quản lý nhỏ, người thông minh như tôi thì phải biết thuê những kẻ thông minh tận tụy làm việc cho mình, vậy mới có thời gian để theo đuổi em chứ".

Ngạo mạn, kiêu căng, đáng ghét, thế mà chẳng ghét nổi cô ta - Tiffany thở dài.

Khi đứng dậy rời khỏi bàn ăn, Taeyeon định đỡ cô nhưng Tiffany nhanh chóng túm được cây nạng, định tự mình bước đi, ai ngờ cậu giành lại, cô cũng không vừa dùng sức giật lại thật mạnh. Chiếc nạng bị giằng co trông khôn trung, kết quả, đầu nạng vuột khỏi tay Tiffany trượt lên đầu cậu một tiếng "phặc" kịch liệt. Tiffany ngã ngồi ra sau.

Cô nhanh chóng bò lại gần, trên trán cậu hiện đã hằn lên một vết đỏ. Đây đúng là tác phẩm của cô mà.

"Xin lỗi".

Taeyeon lấy tay xoa trán rồi hỏi cô.

"Em không sao chứ?".

Tiffany vừa buồn cười vừa cảm động, bất giác nhìn Taeyeon rất lâu, cậu đã thành ra như vậy mà vẫn quan tâm lo lắng tới cô. Cô bám vào cạnh bàn đứng lên, giơ bàn tay mềm mại ra kéo cậu dậy.

"Kim tổng, liệu có chấn thương sọ não không nhỉ?".

"Chấn thương sọ não?".

Cô ta đúng là một chút kiến thức sơ đẳng cũng không có.

Cậu bỗng lên tiếng cắt ngang dòng suy tư của cô.

"Vừa rôi em nhìn tôi hơi lâu đấy!".

***

Buổi chiều theo lịch cô phải đi kiểm tra chân, Tiffany cương quyết tự mình đi nhưng Taeyeon không cho cô cơ hội ấy. Cậu thậm chí còn bế cô vào phòng khám.

Nếu em còn không yên, tôi sẽ hôn em cho tất cả mọi người ở đây thấ đấy".

"Cô...".

Tiffany không biết nói gì, trái tim cô không thể phủ nhận rằng đang đập loạn nhịp vì người con gái này. Cô ghét sự thẳng thắn quá mức của Taeyeon, cũng ghét luôn cả sự độc đoán của cậu, thế nhưng, trong lòng cô lại cảm thấy thật ngọt ngào và ấm áp.

Nếu nói ánh mắt cô dành cho cậu, không có một chút yêu thích hay thiện cảm nào là nói dối! Sau một hồi trầm mặt, cô quay sang hỏi cậu.

"Kim tổng, có ai từng nói với cô rằng, cô là người cực kỳ kiêu ngạo chưa?".

"Ngoài một cô gái không biết trời cao đất dày vừa mới nói ra xong, chắc là không còn ai nữa đâu".

Taeyeon thản nhiên nói tiếp.

"Nhưng mà cho dù em có chăm chọc kiểu gì, thì tôi cũng không tức giận đâu!".

Khi bác sĩ đến kiểm tra, ông ta thông báo ngày mai cô có thể đến tới tháo bột.

"Em biết không, tôi lại mong em cứ giữ mãi cục bột ấy ở chân".

Tiffany lườm cậu.

"Tự bước đi trên đôi chân của mình là tốt, nhưng dựa dẫm vào người khác một chút không có mất mát gì đâu. Tôi tình nguyện cho em dựa dẫm cả đời".

Taeyeon nhận ra, dạo gần đây, cậu rất hay nói mấy chuyện "một đời".

Lòng bàn tay Tiffany nóng ran, Taeyeon đã đan những ngón tay cậu vào tay cô, trong lòng vừa hồi hộp vừa thích thú, lần này cô không kiên quyết rút ra.

***

Hôm sau, sau khi tháo bột xong và làm các bagi trọ liệu nhẹ với chân, Tiffany rất vui vẻ khi tập tễnh bước đi được bằng hai chân. Taeyeon cũng vô cùng vui vẻ đi theo cô, trong tay còn cầm theo bao bột đã được tháo ra từ chân cô.

"Cô lấy cái đó làm gì vậy?".

"Bằng chứng cho tình cảm của em, sao tôi có thể không giữ?".

Tiffany tỏ vẻ khó hiểu, thì cậu đã chỉ đến mấy kí tự nguệch ngoặc cô viết bên sôang Seine hôm nọ, mà quên khuấy đi mất.

"Ai trong lúc nhớ nhung tôi đã viết lên đây?".

"Ai nói đó là cô, nhận vơ!".

"Em nói xem cuộc đời của em gặp được mấy Kim Taeyeon?".

Cậu vào một loạt chữ Kim Taeyeon được viết chồng chéo lên nhau trên đó. Tiffany mang máng nhớ lại buổi chiều đẹp đẽ hôm đó, bên cạnh cô có một đôi đang yêu, chàng trai ôm trọn cô gái trong chiếc áo khoác ấm áp của mình. Bỗng nhiên cô nhớ cậu.

Cậu búng trán cô một cái rõ đay. Chỉ cần biết trong lòng cô có cậu, cậu sẽ không từ bỏ.

Tiffany về đến kí túc xá thì một swj kiện không ngờ đã xảy đến, không biêt vì lý do gì, ban kí túc có sự nhầm lẫn khi xếp phòng cho cô và một cô gái ấn độ nào đó, cô ta đã đăng kí sớm hơn cô nhưng hồ sơ thất lạc, khi cô đến đây thấy cô đi xe lăn nên ban quản lý mới cho cô ở phòng này. Bây giờ chủ nhân thật sụe đã tới rồi, cô vì cái chân đã lành nên nhất nhất bị tống cổ. Trước sự bối rối của cô thì ai đó lại nhếch khóe miệng đến tận mamg tai.

Cậu nghiêm túc quay sang nhìn cô.

"Có căn hộ miễn phí đang trống, không biết em có hứng thú hay không!".

Tiffany ngập ngừng, Taeyeon đã nhanh nhẹn.

"Tôi giúp em thu dọn đồ!".

Tiffany âu sầu vào phòng thu dọn đồ đạc, khi đã ngồi trên xe, bỗng nhiên cô ngộ ra một chuyện.

"Kim tổng cô nhất định phải nói rõ ràng cho tôi biết, chuyện này có phải là do cô giở trò không?".

"Chuyện gì cơ?" Taeyeon tỏ vẻ hồ đồ.

Tiffany giận dữ, "Chuyện cô gái Ấn Độ!".

"Đúng vậy!".

...

TBC

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro