Chap 13

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


"Đúng vậy!".

Taeyeon chẳng buồn giấu giếm, thậm chí còn cười cợt hỏi ngược lại cô.

"Tiffany, em không cảm thấy vui mừng vì chuyện này sao? Tôi nghĩ, em chỉ là không biết tìm cớ gì để chuyển tới nhà tôi thôi, phải không?".

"Tôi muốn xuống xe!".

"Xuống xe?".

Taeyeon nhìn gương mặt đỏ bừng vì giận của Tiffany.

"Đừng hòng!".

Tiffany thực sự rất bực mình nhưng lại không biết trút giận thế nào, đành đá vào cửa chiếc xe đắt tiền của Taeyeon. Cậu không những chẳng mủi lòng mà còn hăm dọa cô.

"Em cứ đá đi! Đá hỏng xe của tôi thì phải đền, em không có tiền thì lấy thân mình ra đền!".

Đúng là đáng ghét! Tiffany giận rung cả người. Taeyeon cứ thế lái xe về căn hộ mà cậu bắt trợ lý Choi tìm mua mấy hôm trước. Tiffany không còn cách khác, ngoan ngoãn bước xuống xe.

Khi cô bước vào căn hộ một trăm mét vuông, giật mình nhìn Taeyeon - Thế này mà cô ta nói là "căn phòng nhỏ" đây sao? Cô thật ngu ngốc.

"Với tôi, thế này là nhỏ rồi".

Taeyeon đọc được ánh mắt cô. Căn hộ này tạm hài lòng, chỉ vì nó gần trường cô học, nếu không cậu đã đưa cô đến biệt thự ngoại  ô của cậu rồi.

Tiffany định bụng ở tạm một hai ngày, sau đó sẽ kiếm chỗ khác. Cô tìm một phòng xếp tạm đồ đạc bên trong, còn Taeyeon vẫn cứ đủng đỉnh ngồi sofa xem tivi mãi không chịu rời đi.

"Kim tổng, đã trễ rồi".

Biết cô có ý đuổi khách, cậu vẫn cố ý nằm dài lên ghế.

"Tôi tự nhiên thấy đau bụng quá. Không biết có phải vì bụng đói không? Em xem, tôi giúp em nhiều như vậy, em cũng nên cho tôi ăn gì đó chứ?".

Tiffany sao lại không biết cậu chỉ kiếm cớ, cô lếch thếch vào bếp kiển tra, tủ lạnh chất đầy đồ ăn. "Sao có thể chứ?" Rồi chỉ biết lườm lần thứ n về phía người con gái vờ vịt nọ.

Nghĩ lại cô quả thực cũng rất đói.

Cô nấu nhanh món mỳ ý spagetti theo phong cách của mình, rồi không quên cho thật cay mang đến cho Taeyeon. Cậu nhìn đĩa mỳ của mình rồi cùng cô ăn ngon lành. Cay thật, cô định chơi cậu sao, nhầm rồi, Taeyeon này lại rất thích đồ cay. Ăn hết đĩa mỳ một mạch. Tiffany chợt nhận ra điều đó đã quá muộn, quên béng mất hôm trước mới đi ăn đồ cay với Taeyeon.

"Nước, Nước".

Taeyeon làm bộ. Cô giật mình rót cho cậu ly nước lạnh.

"Em có biết là nước lọc em pha cũng rất ngon không?".

Taeyeon nịnh bợ, Tiffany cảm thán với chính mình, da gà nổi lên khắp người.

"Tiffany, bụng tôi đau thế, em lại cho tôi ăn cay, có phải em cố ý không cho tôi về không?".

"Kim tổng, cô, cô đúng là mặt dày".

"Để không phụ mưu kế của em, đêm nay tôi quyết định ở lại đây".

Thực ra đồ đạc của cậu ở khách sạn, MinHo đã chuyển hết về đây rồi.

Tiffany xoay người thu dọn bát đĩa, biết rõ không đấu lại miệng lưỡi người con gái này. Cô tắm rửa rồi thay một bộ quần áo ngủ nghiêm chỉnh. Cô nằm trên chiếc giường lớn êm ái vô cùng, xoay người phía ban công, ngắm nhìn vầng trăng lúc ẩn lúc hiện sau lớp cửa thủy tinh trằn trọc không ngủ được.

Mọi việc diễn ra quá chóng vánh, khác xa với tưởng tượng của cô. Ở một căn phòng khác, Taeyeon cũng vừa tắm xong. Cậu nằm lên chiếc ghế bọc nhung rồi đưa tay ấn nút điều khiển, một bản piano du dương cất lên.

Đêm khuya thanh vắng, những ý nghĩ xấu xa trong cậu không ngừng trỗi dậy, Taeyeon nằm mãi vẫn không chợp mắt được. Cậu nhìn về phía căn phòng của Tiffany, thầm chế giễu bản thân, cậu đâu phải lần đầu biết yêu, có cần thiết phải tới mức này không.

Cốc cốc..

"Em ngủ chưa, tôi đau bụng, tôi muốn uống nước".

"Tôi ngủ rồi, cô có tay chân, tự đi lấy đi".

"Em không ra, tôi xông vào đấy. Em chẳng biết chăm sóc người bệnh gì cả".

Tiffany chẳng đáp lại, cậu đã xông vào thật, cô không kịp chống đỡ. Taeyeon đã nằm ngay ngắn trên chiếc ghế nhung dài bên cửa sổ cạnh giường cô. Thật bó tay với cậu.

"Cô muốn gì đây, Kim tổng?".

"Tôi muốn uống nước".

Cô đứng dậy đi lấy nước cho cậu, theo thói quen phục vụ ở khách sạn, cô vẫn pha nước có độ ấm vừa phải rồi đưa cậu.
Taeyeon nhận ly nước với vẻ mặt hết sức hạnh phúc.

"Cô uống xong rồi thì về phòng đi".

"Tôi đau thật mà, em xem trán tôi nóng rồi này, tôi chỉ nằm đây thôi,em nằm giường em, không ai chạm vào ai. Lỡ nữa đêm tôi cần đi cấp cứu cũng gọi được em chứ".

"Kim tổng này, cô không đi thì tôi đi đây" Tiffany kiên quyết.

"Gọi Tae đi".

Tiffany lườm cậu.

"Gọi Tae rồi tôi sẽ đi".

"Tae!".

"Em quát thế tôi giật mình, nói nhẹ nhàng thì tôi đi".

Tiffany sắp hết chịu nổi, kiềm chế bản thân không đấm đá cậu thành biến dạng.

"Tae, mời Tae về phòng ngủ ngon nhé".

Cô dịu dàng, coi như đang nói với khách VVIP của Royal đi. Taeyeon thấy tim mình sắp tan ra. Cậu muốn ngày ngày đều được nghe tiếng gọi ngọt ngào này. Taeyeon nằm im bất động.

"Tôi đổi ý rồi, em gọi ngọt ngào như thế, tôi không nỡ xa em.

Taeyeon này cũng thật nhiều lý lẽ, thật biết kiếm cớ. Nếu không để cô ta ở đây, đêm nay có ra ngoài cũng là hạ sách. Tiffany không nói gì trực tiếp lên giường gần đó trùm chăn.

"Chúc em ngủ ngon".

Taeyeon nói ngọt ngào. Cậu định bụng khi cô ngủ say sẽ chui lên giường cô cũng không muộn, ai ngờ cậu mới là người ngủ quắc cần câu. Đến sáng tỉnh lại cô đã đi mất, trên người cậu vẫn còn chăn cô đắp cho cậu đêm qua, ngoài bàn có sẵn thức ăn cô chuẩn bị kèm theo lời nhắn.

"Tôi lên trường, hy vọng lúc quay về không còn thấy cô nữa".

Taeyeon mỉm cười nhét tờ giấy nhắn của cô vào túi áo, tờ giấy vẫn thoang thoảng mùi hương Pivoine. Cậu còn sợ cô bỏ đi mất.

***

Buổi tối Tiffany về nhà đã thấy tên đáng ghét nào đó, quần áo ở nhà thoải mái, thảnh thơi đi lại trong phòng.

"Sao cô vẫn còn ở đây?".

"Lúc nãy tôi ghé qua muốn ăn nhờ em buổi tối. Từ lúc ăn cơm của em, ăn những thứ khác chẳng ngon nữa".

"Kim tổng, cô đừng kiếm cớ, đến khi tôi tìm được chỗ ở khác, nhất định không phiền cô".

"Tôi tình nguyện cho em làm phiền, bao lâu cũng được. Mà em xem, em ở đây miễn phí, tôi chỉ xin vài bữa cơm, chẳng lẽ em nỡ từ chối".

"Hôm nay tôi phải học bài, tuần sau có một bài thi quan trọng".

Tiffany không hề kiếm cớ, đúng là sang tuần cô có một bài thi nhưng cũng không quan trọng đến vậy.

"Ồ, vậy à? Thế thì tôi nấu cho em ăn".

Taeyeon thản nhiên còn Tiffany sững sờ.

"Kim tổng, cô không cần để ý tới tôi đâu!".

Taeyeon nở nụ cười.

"Thật ra tôi nấu ăn cũng không tệ chút nào".

...

"Rất ngon!".

Tiffany vừa nhai xong miếng cá sốt chua ngọt, cũng giật mình thốt lên.

"Đương nhiên, tôi đã ra tay mà".

"Sao cô không thể khiêm tốn một chút được nhỉ?".

"Tại sao phải làm trái với lòng mình. Em có thấy tôi là người yêu rất xịn không? Vừa đẹp, vừa giàu có, vừa thông minh lại chu đáo, nấu ăn ngon. Có phải em đã quá hời rồi không?".

"Chính vì vậy nên tôi muốn nhường cho các cô gái tốt hơn".

"Không ai khác, em là người hợp với tôi nhất".

***

Buổi tối trong phòng khách rộng rãi, Tiffany ôm laptop còn Taeyeon chăm chú đọc tài liệu. Liếc thấy cô thi thoảng lại lật giở từ điển. Taeyeon đặt hợp đồng trong tay xuống.

"Tôi có thể làm từ điển cho em".

Cô cứ nghĩ người này chỉ khoác lác thôi, không ngờ cậu lại giải thích cận kẽ từng từ cho cô, thậm chí còn bổ sung cho cô thêm một số kiến thức liên quan. Tiffany nghiêm túc ghi chép lại những điều cậu chỉ bảo, quyển từ điển sống này không tệ. ( Kim tổng lần này giỏi Anh ngữ nhỉ).

Tối hôm đó, Tiffany khóa trái cửa phòng. Ai đó ngậm ngùi ôm chăn đi ngủ, trước khi lịm hẳn vẫn còn tiếp tục mưu hèn kế bẩn. Trợ lý nào đó lại chửi thề vì tin nhắn nửa đêm của sếp.

"Tôi muốn chìa khóa sơ cua tất cả các phòng".

***

DongHae tới Paris vào buổi sáng, khi taxi đưa anh tới trung tâm, anh gọi cho Tiffany hẹn ăn sáng. Cô lấy cớ có giờ điểm danh, nên đến 10 giờ hai người mới gặp nhau trong khuôn viên trường. DongHae vui vẻ làm ra vẻ vô tình hỏi cô.

"Tiffany, cô sống ở đâu?".

Tiffany trả lời ngắn gọn, "Ở nhà của một người bạn".

"Cô có bạn ở Paris?".

"Tôi có...".

"Tôi mời cô ăn trưa nhé? Chân cô thế nào rồi" DongHae vẫn còn ái ngại về vụ việc của Sulli với cô.

"Tôi đi lại ổn rồi. Giám đốc, mong amh thông cảm, quả thực sắp tới tôi có khá nhiều bài luận cần hoàn thành, nên không thể tiếp đón anh được".

"Tiffany, cô yên tâm, tôi cũng chỉ ở Paris có ba ngày. Ngày kia đã trở về Seoul rồi".

Tiffan gật đầu.

***

Lúc tan học, Taeyeon gọi điện tới. Cậu đi thẳng vào vấn đề.

"Tối nay em về sớm một chút, có chuyện quan trọng!".

"Chắc là tôi không thể về sớm được đâu".

Tiffany bước ra khỏi giảng đường.

"Sếp của tôi đã tới đây rồi, tôi phải tiếp đón anh ấy" Cô lấy cớ.

"Lee DongHae?" Taeyeon đoán ra ngay.

"Sao cô biết?".

Sau khi cúp máy, Taeyeon dựa lưng vào ghế, suy nghĩ về cái gã tên Lee DongHae. Nếu buổi hẹn của cậu và Tiffany ở Royal lần trước là do hắn ta cố tình phá đám bằng cách lôi cô đến tiệc rượu, vậy thì cậu có thêm một kẻ tình địch nữa rồi. Cậu không mấy để ý cái tên Nickhun kia, nhưng rất quan tâm tới gã Lee DongHae này.

Để tránh Taeyeon, Tiffany ngồi ăn ở quán Darai của Hàn Quốc ở khu Opera. Đang hí húi tô bi bim bap khủng bốc khói, thì thấy DongHae ngồi đối diện mình.

"Không ngờ chúng ta có duyên như vậy".

Thực ra anh ta đi theo từ lúc cô rời giảng đường.

"Tôi mời em bữa tối nay nhé, kể ra sau tai nạn kia cũng chưa có dịp mời em bữa cơm để xin lỗi".

"Vậy thì cảm ơn giám đốc".

Tiffany cũng không tiện từ chối nữa, dù sao bữa cơm này cũng không đắt.

"Bên ngoài khách sạn em cứ gọi tôi là DongHae".

Cô ngước nhìn anh ta.

"Giám đốc, tôi quen gọi vậy rồi".

Hai người ngồi ăn, câu chuyện không có gì ngoài chủ đề khách sạn mà Tiffany đã chán ngấy. Tuy nhiên ngồi với sếp vẫn tỏ thái độ nhã nhặn. Bỗng nhiên cô nghĩ đến tên đáng ghét kia. Hình như gần đây cô đối xử với cậu rất không nhã nhặn, cô vốn sống luôn tỏ ra biết điều và ôn hòa, vậy mà cái người kia vấn cứ nhe nhỡn xung quanh cô.

Nhắc Tào Tháo, Tào Tháo liền xuất hiện. Taeyeon lái xe về căn hộ thì bắt gặp Tiffany và gã Lee DongHae đáng chết kia, đang ngồi ăn cơm với nhau - Ra là đi ăn với hắn thật.

Ra khỏi cửa quán, DongHae nhìn sâu vào mắt cô.

"Tôi đã đổi vé máy bay rồi, dự định ở lại thêm mấy ngày nữa. Đợi kỳ thi của em kết thúc, chúng ta đi du lịch mấy nước quanh đây!".

Tiffany trầm mặc.

"Em còn không hiểu ý của tôi sao?".

Ánh mắt của DongHae khiến cô e sợ. Đến lúc này, sau Tiffany không hiểu ý tứ của anh ta? Cô không ngốc, chỉ khi cần thì giả vờ ngốc thôi. Nhưng được sếp bày tỏ tình cảm thế này, thật là phiền phức!.

DongHae rành rọt tuyên bố, "Tôi muốn theo đuổi em".

Trong vòng mấy ngày mà đến hai người đòi theo đuổi cô, Tiffany thấy cái số mình năm nay sao lại đào hoa đến thế. Tiếc là ông trời toàn ban cho cô toàn mấy món không ăn được.

"Giám đốc, tôi sẽ thẳng thắn với anh, tôi sẽ không hẹn hò với anh".

"Có phải vì tôi là cấp trên của cô?".

Tiffany lắc đầu, "Không phải, tôi không phải kiểu người cổ hủ".

"Thế là vì sao?".

DongHae rất mong muốn nhận được đáp án.

"Tôi nghĩ anh hiểu, nếu không có tình cảm thì sẽ chẳng có bắt đầu".

"Em thẳng thắn thật đấy! Dù sao cũng không thể cho tôi cơ hội sao?".

"Cơ hội không phải không muốn cho mà là không cho được. Giám đốc, cảm ơn anh đặt cảm tình lên tôi, nhưng tôi có người yêu rồi".

Lời nói của cô như chém thẳng vào tim DongHae, không phải cô nói dối để lừa anh chứ.

"Không giấu gì anh, hiện tôi đang sống ở nhà cô ấy".

DongHae như chết lặng trước câu nói của Tiffany.

***

Tiffany về nhà, không thấy Taeyeon, cô lại thấy trống trải, lo lắng. Tâm trạng cũng không được thoải mái sau lời bày tỏ của DongHae, hóa ra dù không trèo lên giường anh ta nhưng cô vẫn là con tiện nhân đáng bị đánh gãy hai chân sao? Tâm tình thật không tốt tí nào.

Ở phòng bên, Taeyeon chất chứa bao muộn phiền. Cậu ngồi xuống cây đàn piano trong phòng đánh bản Remember. Tiếng nhạc du dương truyền tới chỗ Tiffany đang ở phòng kế bên, thì ra Taeyeon vẫn ở trong phòng mà không ra gặp cô.

Hôm nay cô ta lại diễn trò gì không biết. Bỗng nhiên nhớ ra lúc chiều cậu nói có việc quan trọng bảo cô về sớm, Tiffany hơi tò mò. Cô gõ "cọc cọc" lên tường, tiếng nhạc ngừng lại, có ba tiếng "cọc cọc cọc" vọng lại.

Cô khẽ gọi, "Kim Taeyeon".

Nhiều lúc nghĩ lại, cô không biết có phải khi ấy vì quá cô đơn, mà nảy sinh một vài hành vi không khắc chế được hay không?.

"Em qua đây đi!".

Chả biết ma xui quỷ khiến làm sao cô lại vâng lời đi sang phòng cậu. Trong phòng này có một cây đàn piano mà cô không hề biết, quả thực cô chưa bước vào phòng này từ lúc cậu ở đây. Taeyeon ngưng đàn, cậu không quay đầu nhìn Tiffany, nhưng không nói gì. Tiffany bắt chuyện.

"Hôm nay có chuyện gì quan trọng vậy?".

"Hôm nay là sinh nhật của tôi".

"Gì cơ? Cô vừa nói gì?".

Tiffany bất ngờ, có lí nào, cô nhớ rõ mồn một hồ sơ của cậu trong văn phòng ở Royal, không phải hôm nay.

"Sinh nhật cô tháng trước mà?".

"Em không tin tôi".

Taeyeon giả vờ đổi giọng mất mát, mừng thầm vì cô còn nhớ ngày sinh của cậu. Tiffany cảm nhận được sự buồn bã trong lòng người con gái ở trước mặt. Cô nhìn bóng lưng cậu, lên tiếng.

"Taeyeon chúc cô sinh nhật vui vẻ! Tôi tặng cô món quà nhé!".

Taeyeon khóe môi hơi cong lên Tiffany không biết điều này, bởi cậu chẳng hề quay đầu lại. Cô tiến lại gần ngồi bên cạnh cậu trên chiếc ghế, vừa đủ hai người của cây dương cầm. Ngón tay thông thả dạo trên phím đàn.

"...".

Cô đang đàn bài chúc mừng sinh nhật, đồng thời cất tiếng hát tinh nghịch.

"Happy birthday to u, Happy birthday to.. Tae... Yeon".

Taeyeon quay đầu sang nhìn cô, đi từ ngạc nhiên đến vui vẻ, bao nhiêu giận dỗi tan biến, giọng nói có chút ngập ngừng.

"Không nghĩ em hát dở thế!".

"Tae... cà chớn!".

Trái tim Tiffany vừa bị lỗi mất một nhịp trước ánh mắt đắm đuối của Taeyeon. Có lẽ, cô cũng đoán được ở giây tiếp theo cô sẽ nói gì. Kỳ lạ ở chỗ, lần này, khi đối diện với điều cậu sắp nói ra, cô không chỉ căng thẳng, lo lắng như những lần trước, mà hình như còn có một chút mong chờ.

"Em thấy sao nếu chúng ta ở bên nhau?".

Tiffany im lặng. Taeyeon những tưởng lần này lại thất bại.

"Được!".

Tiffany đột ngột lên tiếng, cô ngẩng đầu ngắm vầng trăng xinh đẹp ở phía xa xa. Tại cảnh sắc đêm nay quá đẹp, hay cậu mới thả cái gì vào không khí mà cô lại chấp thuận như vậy? Bất luận là vì lý do gì, cô chỉ cần biết hiện tại cô thấy hạnh phúc.

Khoảnh khắc biết được cậu vẫn ở trong nhà đã khiến lí trí của cô bị thổi bay. Trái tim an ủi lí trí, cuộc đời sống được mấy ngày, hãy cứ vui vẻ đi, nếu có chia tay, cũng không được nuối tiếc. Tiffany chuyển đề tài.

"Taeyeon, hôm nay là sinh nhật của Tae thật sao?".

"Đúng vậy?".

Taeyeon vuốt ve mái tóc của cô.

"Sinh nhật Tae... theo lịch âm".

Tiffany phì cười.

"Có thể tặng Tae thêm một món quà nho nhỏ được không?".

Taeyeon khẽ nghiêng người, áp sát vào mặt Tiffany, ý tứ đã rất rõ ràng. Tiffany do dự một lát, rồi đặt một nụ hôn rất nhanh lên môi cậu.

"Thôi được, Tae đành nhận vậy!".

Taeyeon nâng khuôn mặt cô lên.

"Fany, đây là quà đáp lễ của Tae".

"Taeyeon".

"Gọi Tae".

Taeyeon nhìn cô, ánh mắt đầy mê hoặc. Tiffany không thể né tránh, ngoan ngoãn gọi một tiếng.

"Tae!".

Lời nói của cô nhanh chóng biến mất trong miệng cậu, môi lưỡi dây dưa. Kỹ thuật hôn của Taeyeon quả thực đáng nể, lưỡi cậu không ngừng nghỉ tìm kiếm khám phá từng centimet trong miệng cô. Không những thế bàn tay cậu cũng kết hợp một cách nhuẫn nhuyễn nhịp nhàng di chuyển trên thân thể cô. Không biết đã qua bao lâu, cô đẩy cậu ra, thở hổn hển.

"Muốn ở phòng Tae hay phòng em?". (Móa.. thấy ổng chưa, mới quen con người ta đòi đưa con người ta lên giường rồi).

Taeyeon vừa rời khỏi đôi môi Tiffany, liền chuyển sang cắn vào tai cô. Tay cậu lúc này đã sẵn sàng tư thế trên bầu ngực mềm mại của cô.

"Như vậy không phải quá nhanh rồi sao?"

Tiffany nhíu mày, cả hai chỉ mới chính thức quen nhau thôi mà, có cần nhanh vậy không. Nhìn ánh mắt Tiffany? Sợ cô đổi ý, Taeyeon xoa đầu cô. Tuy hơi tiếc nuối nhưng cậu tôn trọng cô. Cậu giúp cô chỉnh trang bộ quần áo ngủ xộc xệch, đây chỉ là chuyện sớm muộn thôi.

"Chúc ngủ ngon!".

Taeyeon lại đặt một nụ hôn lên trán cô. Tiffany nhìn cậu.

"Chúc ngủ ngon" Rồi chạy biến.

Tiffany không phải mối tình đầu tiên của Taeyeon, nhưng lại khiến cậu vô cùng trân trọng. Chỉ cần không nhìn thấy cô đi lại quanh mình, cậu cũng thấy khó chịu. Chỉ cần ánh mắt cô thay đổi, cậu liền chiều theo ý cô.

Trước kia, nếu mấy cô bồ nhõng nhẽo chút là cậu cho nghỉ hưu hết. Với Tiffany, càng khám phá những biểu hiện khác nhau của cô, cậu lại càng hứng thú không dừng lại được, như một thứ thuốc phiện

Ôi, tình yêu!.

....

TBC

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro