Chap 14.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

DongHae vừa kết thúc buổi tọa đàm ở học viện mà Tiffany theo học, cả hội trường vỗ tay rào rào. Tiffany cũng nhiệt liệt hoan hô, nếu đánh giá một cách khách quan thì DongHae thật sự là một người đàn ông ưu tú.

Tiffany đi cùng anh ra khỏi giảng đường với nhiều bạn sinh viên vây quanh. Đúng lúc này, Taeyeon đi đến. DongHae tuy hơi bất ngờ nhưng vẫn nhanh chóng đưa tay ra.

"Kim tổng, thật trùng hợp, lại gặp được cô ở đây!".

"Giám đốc Lee!".

Sau khi bắt tay DongHae, Taeyeon liền giải thích ngay không chậm trễ.

"Tôi tới đón bạn gái của mình".

Sau đó, DongHae còn kinh ngạc hơn khi thấy Taeyeon tiến về phía Tiffany, nhẹ khoác tay lên vai cô xác nhận chủ quyền. Cũng may hôm nay cô mang giày đế bệt, còn cậu mang giày độn nên cao hơn cô một tí.

"Chờ Tae lâu không?".

DongHae cố sức kiềm chế sự kinh ngạc để không thất lễ.

"Chúc mừng Kim tổng!".

"Cảm ơn!" Taeyeon lịch sự đáp lại.

"Xin phép Kim tổng, tôi có chút việc cần giải quyết. Hẹn gặp lại" DongHae kiếm cớ đi trước.

"Ồ! Vậy khi nào có dịp sẽ nói chuyện sau!".

Taeyeon quay sang Tiffany.

"Chúng ta đi thôi".

Từ lúc Taeyeon xuất hiện, Tiffany không lên tiếng, một tình huống tình cờ như vậy khiến cởi bỏ tâm tư của DongHae cũng rất hay.

"Hẹn gặp lại giám đốc. Chúc anh thượng lộ bình an".

***

Taeyeon không đưa cô về nhà mà đưa cô đến thẳng sân bay.

"Chúng ta đi đâu đây?".

"Đến thiên đường".

Tiffany chưa hết kinh ngạc. Cái tên Taeyeon này, cô phát hiện không những thích làm theo ý mình, mà còn hay làm những việc 'điên rồ' theo ý mình.

Taeyeon vẹo má cô trêu đùa, biểu hiện của cô hôm nay trước mặt DongHae khiến cậu rất hài lòng.

"Tae bình thường đi Taeyeon".

Chẳng thèm nghe tiếng cô nói cậu dắt cô đi vào đường ưu tiên cho khách thương gia, check in rồi kéo cô đi thẳng. Trong phòng chờ, cô giận dữ ngồi quay lưng với cậu. Taeyeon lại nhún nhường giải thích.

"Hôm qua em tặng quà sinh nhật cho Tae rồi, hôm nay Tae tự tặng cho mình. Chúng mình đi du lịch cùng nhau nhé".

Thừa biết Taeyeon chỉ lấy cớ. Tiffany quay lại.

"Đừng mang em đi bán là được".

Đang hào hứng thì điện thoại cô rung lên, cậu thấy tin nhắn của tên Nickhun nào đó.

'Anh đang ở Paris, khi nào em rảnh?'.

Một kẻ tình địch vừa đi thì kẻ khác đã lại tới. Taeyeon liếc cô, Tiffany nhắn nhanh.

'Em đang đi du lịch với người yêu rồi'.

Tạm hài lòng.

"Chúng ta đi đâu đây?".

"Mỹ!".

Cái gì, xa như vậy.

"Chúng ta đến đó để làm gì?".

"Tae đâu có bán em đi, sao em lại căng thẳng thế?".

Taeyeon rất ung dung.

"Đến nơi mà em nhất định sẽ thích".

Tiffany lặng lẽ nhìn ra bầu trời bên ngoài cửa sổ bé tí xíu của chiếc Boing 777. Cô đâu có vui mừng, là đang tức giận thì có! Taeyeon hơi chột dạ, vội kéo tay cô.

"Có muốn ăn bánh táo không? Mùi vị được lắm!".

"Tae dựa vào đâu mà quyết định thay em?".

"Dựa vào việc Tae là "người yêu" của em".

***

Oregon, Mỹ.

Trải qua một chuyến hành trình dài, Tiffany hít hà không khí ngoài trời trong ánh nắng ấm áp của Oregon.

"MinHo, cảm ơn cậu".

MinHo mừng mừng tủi tủi, dạo gần đây sếp của mình thay đổi nhiều, tâm tình tốt lại còn biết "cảm ơn" anh. Taeyeon nhận chìa khóa xe từ tay MinHo, rồi lôi Tiffany lên xe. Cô chỉ kịp nói với lại.

"MinHo, làm phiền anh quá. Nhất định sẽ mua quà cho anh".

Cô ngồi nhìn sang Taeyeon đang ra vẻ tập trung lái xe.

"Tae không mệt sao?".

"Bên người Tae yêu thì sao mà mệt được?".

Từ bao giờ "thích" của cậu đã thành yêu rồi.

"Nói trước em không biết lái xe đâu".

"Rất tốt, sau này em không có cơ hội trốn đi đâu được".

Bảy năm sau, cậu nhìn cô lái xe rời đi ngay trước mắt mình.

***

Thoát khỏi khu đô thị đông đúc, Taeyeon tiếp tục lái xe đi về phía trước. Khung cảnh Tiffany lần đầu thấy thật sự vô cùng hùng vĩ, lần đầu tới nước Mỹ, quả thật cái gì cũng to hơn bình thường. Đặc biệt với người nhỏ bé như cô.

Đến tối, cô và cậu dừng ở một thị trấn nhỏ. Taeyeon đã đặt một căn phòng gồm hai phòng ngủ, nhưng cậu cứ ngồi lì trong phòng Tiffany, nhất quyết không chịu rời đi.

"Taeyeon, em phát hiện ra gương mặt Tae chỗ nào cũng đẹp, rất tuấn tú".

Taeyeon chớp mắt.

"Thật sao? Vậy em thích nhất chỗ nào?".

Câu này các bạn gái cũ của cậu rất hay nói, sau đó sẽ khen hết chỗ này đến chỗ kia trên khuôn mặt cậu.

"Là da mặt Tae, em thấy nó rất dày!".

Cô nói xong còn lấy ngón trỏ chọc lên mặt cậu. Taeyeon xém giận nhưng cậu lấy phong độ. Bởi vì, lúc này, đầu óc cậu lại đang quay cuồng với những suy nghĩ đen tối khác. Cậu siết chặt tay Tiffany rồi hôn cô cuồng nhiệt.

"Tae, em đang trong kỳ!".

Tiffany có lẽ là người con gái duy nhất, thích tạt nước lạnh vào mặt cậu những lúc cậu hưng phấn nhất.

"...".

Kết quả, ai đó đành vào nhà tắm dội nước lạnh sau đó kêu ca rồi bò lên giường ôm siết cô ngủ đến sáng.

Hôm sau, Taeyeon thuê một chiếc vespa đèo cô bon bon đi trên con đường mòn. Thời tiết hôm nay rất đẹp, rất thích hợp để đi ra ngoài tận hưởng. Đi được một đoạn đường khá xa, Taeyeon lên tiếng.

"Fany, em nhắm mắt lại đi!".

Cô nghe theo lời cậu.

"Nhớ không được ăn gian nhé. Nếu không ngày nào em cũng phải hôn Tae 100 cái, à không 200 cái".

Tiffany bật cười. Xe vẫn bon bon chạy trên đường, khi nhắm mắt lại, các cơ quan khác cũng hoạt động mạnh mẽ hơn, tai cô có thể nghe được tiếng tim mình đập thình thịch, làn da cảm nhận những cơn gió nhẹ mơn man, mũi cô ngửi thấy hương thơm thoang thoảng quen thuộc.

Không lẽ...

Xe dừng lại, cậu xuống xe, tay cậu bịt mắt cô dắt đi tiếp. Cô cảm nhận được quanh chân mình, những chiếc lá mềm mại mát lạnh lướt qua.

Đứng lại, tay cậu từ từ hé ra.

Mắt cô chưa quen ánh sáng, màu sắc đầu tiên làm dịu nó chính là sắc tím, xung quanh cô bạt ngàn là màu tím biếc, Tiffany ngỡ ngàng. Mùi hương dịu nhẹ khiến cô yêu thích, cánh hoa mỏng manh đầy sức sống thu hút cô. Một cánh đồng hoa Diên Vĩ trải dài ngút ngàn, Taeyeon hạnh phúc khi thấy ánh mắt tràn đầy ngạc nhiên lẫn vui vẻ của cô.

"Thích không?".

Cô gật đầu.

"Tặng em đấy!"

Cô không nghĩ gì, tưởng là cậu tặng cô cảnh đẹp trước mắt. Bảy năm sau cô mới biết, cậu đã mua cả cánh đồng hoa này đứng tên cô.

Taeyeon cầm hai tay cô, mười đầu ngón tay đang vào nhau, giây phút này, cậu đã chờ rất lâu rồi. Cùng cô nắm tay đi đến cuối con đường. Tiffany cảm động, người con gái này xen vào cuộc sống bình yên của cô, khuấy đảo nó, khiến cô có những hạnh phúc không thốt lên lời.

Tiffany kéo áo khoác len mỏng của Taeyeon, kéo cơ thể cậu lại gần, cô ôm cậu, rất chặt, cảm kích cậu. Dù sau này ra sao, giây phút này cũng rất đủ cho cô hoài niệm rồi. Cậu chăm sóc cô, thậm chí những chi tiết nhỏ của cô cậu cũng để tâm. Tiffany chưa bao giờ hy vọng chuyện tình cảm của cô và Taeyeon có thể kéo dài, nhưng càng ngày cô càng có chút tham lam. Hai người nằm bên nhau giữa cánh đồng hoa Diên vĩ, Taeyeon vẫn nắm tay cô.

"Tại sao em thích hoa Diên vĩ, Tae tưởng em thích Pivoine?".

Tiffany ngạc nhiên.

"Tae biết ý nghĩa của hoa Diên vĩ là gì không?".

Taeyeon lắc đầu.

"Là hy vọng, mỗi khi nhìn thấy màu tím này, em thấy cuộc sống của mình vẫn còn hy vọng. Sẽ không bao giờ mất niềm tin vào bản thân mình".

Taeyeon xích lại gần, cậu ôm cô, vuốt những sợi tóc ra sau tai cô, cài lên đó một bông hoa màu tím. Cô gái kiên cường như cô, cậu không làm sao để ngừng thích được. Trong mắt cậu, cô càng lúc càng xinh đẹp.

"Tae, mặc dù không kiếm được nhiều tiền, nhưng em luôn xài một loại sữa tắm đắt tiền có mùi hương hoa Pivoine".

Tiffany nghẹn ngào chui vào ngực cậu.

"Vì đó là mùi hương trên cơ thể của umma em".

Cô không ngại kể chuyện quá khứ của mẹ cho cậu nghe. Taeyeon nằm bên vỗ về cô rất lâu.

...

"Em đói rồi, mình đi ăn thôi!".

Rốt cuộc thì Tiffany cũng đứng lên.

"Cảm ơn Tae".

Cô hôn lên môi cậu. Taeyeon đón lấy, vòng tay qua vòng eo cô bế cả người Tiffany lên. Tiffany dừng lại, nhìn vào mắt cậu.

"Em phát hiện ra là em rất rất thích Tae".

Trong mắt Taeyeon lúc này chỉ toàn màu hồng.

"Tae đã nói là em sẽ rất hời mà".

Cậu lại thả cô xuống, hôn cô say đắm, duy trì sự bá đạo trong môi lưỡi của mình. Nụ hôn dây dưa lâu thật lâu.

"Có chút tiến bộ!".

Taeyeon nhìn cô đắm đuối.

"Gì cơ?" Tiffany không hiểu.

"Ở chỗ này này".

Cậu vừa nói vừa hôn chụt lên môi cô, Tiffany mặt đỏ gay. Lúc này cô lại có dáng vẻ đáng yêu đến như vậy, Taeyeon thật hận không thể nhét cô vào túi để một mình cậu ngắm, không cho kẻ khác thấy.

"Nhưng mà vẫn cần Tae giúp luyện tập thêm chút nữa!".

Taeyeon cười lớn sảng khoải, không ngờ trêu chọc được cô lại vui vẻ đến vậy. Tiffany còn đang mơ màng thì cổ tay đã được ai đó đeo chiếc vòng khắc ba chữ cái tên của cô, chỉ nhìn cũng thấy giá trị khuynh thành của nó, thiết kế cổ điển nhưng vô cùng sang trọng, vừa vặn không sai một ly với cổ tay mảnh khảnh của cô.

"Xác nhận chủ quyền, em bây giờ thuộc sở hữu của Tae".

Taeyeon bá đạo tuyên bố, lại hôn lên tay cô lần nữa. Chiếc vòng vốn nằm trong sọt rác của Royal. Lúc này, khi thấy chiếc vòng nằm trên tay chủ nhân của nó, Taeyeon tự cảm phục sự kiên trì của chính mình.

***

Cả hai vào một quán ăn rất bình thường trên đường, chủ quán là hai vợ chồng trung niên rất thân thiện, nói chuyện líu lo với họ.

"Hai người đi honey mooooon?".

Giọng Mỹ vùng quê kéo dài cuối câu của bà chủ quán.

"Yes".

"Hả?" Tiffanh sững sờ.

Cô bật cười, không biết sau này cô gái nào có thể nắm giữ lời thề trọn đời trọn kiếp của cậu. Nhưng hiện tại, cô thật sự cảm động vì sự thẳng thắn tới mức đáng yêu của Taeyeon.

****

Ngày dài tháng rộng, chơi mãi trên thiên đường rồi cũng trở lại mặt đất. Gần đây, Taeyeon rất tự nhiên, đến tối tắm xong là bò lên giường cô như một cậu chủ nhỏ.

"Em ngại gì, đằng nào Tae cũng là của em mà!".

Ngữ khí còn kèm theo nũng nịu, không biết có phải học từ trợ lý Choi không biết.

"Tae, em thấy trợ lý Choi không tồi với tiêu chuẩn bạn gái của Tae đâu".

Taeyeon lại giận, biểu hiện thất thường của cậu như trở lại tuổi dậy thì, hay hờn hay dỗi. Rất là đáng yêu, có đánh chết Tiffany cũng nhất định không nói câu này ra cửa miệng.

"Fany, sao không bao giờ thấy em nhắc đến appa?".

Taeyeon giúp cô dốc bầu tâm sự bằng câu khơi mào. Thật ra hôm nay, lúc đi mua kem, cậu thấy cô quan sát rất chăm chú ông bố đang lau miệng cho cô con gái, sau đó cô còn lén lút quẹt nước mắt. Cứ tưởng làm thế thì cậu không biết chắc.

Nhắc tới appa, giọng Tiffany hơi chùng xuống.

"Ngày đó, vì umma không sinh được con trai, appa em luôn khó khăn với bà, còn với em lại rất nghiêm khắc. Em nghĩ ông rất yêu thương em, nhưng vì em không giúp ông trong sự nghiệp nên mới như vậy. Từ ba tuổi em đã học đàn, umma muốn em trở thành nghệ sĩ Piano còn appa cho rằng đó là việc vô bổ. Khi em với Nickhun thành một đôi, appa rất hài lòng, ông đã định trao quyền quản lý cho anh ta. Ai ngờ, appa của Nickhun bỗng nhiên quay lưng đâm ông một nhát dao trí mạng. Hai bên ra tòa, appa mất trắng, em và Nickhun cũng chia tay".

Quả nhiên không phải chuyện vui vẻ gì. Taeyeon cũng phần nào đoán được câu chuyện.

"Vậy bây giờ ông ấy ở đâu?".

"Em không biết".

Taeyeon im lặng lắng nghe cô.

"Mất hết công sức bao năm, appa em như hóa điên, chủ nợ ráo riết khắp nơi. Ngày umma em tự tử appa cũng mất tích".

Cậu ôm lấy cô.

"Nếu được lựa chọn, em muốn được là một người con trai giúp ông xây dựng sự nghiệp. Nhưng appa không tin tưởng đứa con gái chỉ biết dương cầm như em".

Nhớ lại ngày ấy, Tiffany vẫn thấy nhói lòng. Cô rời bỏ ngôi nhà cũ, lấy tấm bằng anh ngữ đi xin việc. Chẳng nơi nào nhận sinh viên mới ra trường như cô, hành trình tìm việc của cô bắt đầu từ 7h sáng đến 8h tối. Sau đó cô phải đi làm bồi bàn ở quán cà phê để kiếm tiền sống qua ngày.

Ai cũng thắc mắc sao cô không theo umma đến ở nhà người chồng giàu có của bà. Cô chỉ im lặng. Cô không muốn umma đau khổ, mỗi khi nhớ lại quá khứ cũng muốn umma bắt đầu cuộc sống mới. Hơn hết, cô muốn ở đây chờ appa cô trở về.

Khi nhận được tin làm thực tập cho Royal, cô đã không cầm được nước mắt. Ông trời không tuyệt đường sống của cô, quãng thời gian chật vật ấy đã giúp cô hiểu ra tầm quan trọng của đồng tiền, cũng giúp cô nhận ra những giá trị thực sự của tình người.

Taeyeon lên tiếng.

"Tae tìm giúp em".

Tiffany cảm động, ôm cậu chặt hơn.

"Em đã cố gắng tìm kiếm rất lâu rồi, có lẽ là vì ông chưa muốn xuất hiện thôi".

"Chỉ cần em muốn, Tae luôn sẵn lòng".

"Cảm ơn Tae, Taeyeon. Trong lòng em, Tae chính là người toàn năng".

Nụ hôn của cậu rơi trên bờ môi của Tiffany, chui cả vào trong áo ngủ của cô.

***

Quay lại trường học, Tiffany nhận được hai tin, mà chẳng có cái nào là tin vui cả. Thứ nhất là từ SeoHyun, ca thán về chế độ chuyên chế và chèn ép của Victoria với đội 2. Mọi người luôn mong cô quay về. Tin thứ hai, là người con gái đáng ghét nào đó phải đi xem mặt.

"Bộ dạng ghen tuông của em rất đáng được ghi lại! Thế này đi, em có thể ngồi trong xe đợi Tae, cũng có thể sang quán cafe đối diện đợi Tae. Tae đảm bảo trong vòng mười lăm phút sẽ đi xuống!".

Tiffany gật đầu. Taeyeon liền xuống xe, đi vào trong khách sạn. Còn Tiffanu tìm một vị trí dễ thấy trong quán cà phê. Thực ra với cô, chuyện tình cảm này vốn đã mong manh, vì vậy khi cậu giải thích sự việc đi xem mắt này là do umma cậu đã sắp xếp từ trước khi cậu quen cô, lần này cậu đến cũng giúp umma không bị mất mặt, cô cũng không bận tâm lắm.

"Tiffany!".

Tiffany nhìn quanh, cứ tưởng mình nghe nhầm, âm hồn bất tán khó tiêu tan.

"Đúng là em thật rồi!".

Nickhun ở phía sau mỉm cười. Tiffany kinh ngạc.

"Anh vẫn ở Paris?".

...

Taeyeon lên đến nhà hàng. Umma cậu đang ngồi nói chuyện với người nhà cô gái kia. Cậu đi vào, lịch sự chào hỏi mọi người. Cậu thầm đánh giá cô gái: Mái tóc ngắn, gương mặt búp bê, làn da trắng... diện mạo được năm điểm; còn cách nói năng quá điệu đà, lưỡi quá dài, ba điểm.

Giọng Taeyeon có chút áy náy.

"Thưa hai bác, cả nhà không ngại đường xa tới tận đây, đáng lẽ cháu phải đón tiếp mọi người chu đáo, nhưng mà, bạn gái cháu đang đợi ở dưới, cháu không thể ăn bữa cơm này cùng mọi người được nữa. Bữa cơm này, cháu xin được thanh toán. Xin mọi người cứ tự nhiên".

Bà Kim đi ra ngoài theo Taeyeon.

"Con gái, con nói thật chứ?".

"Con xin lỗi! Nhưng thực sự là bạn gái con đang đợi ở dưới kia".

"Con mà cũng biết theo đuổi con gái ư? Umma tưởng con không thành công nên mới nhất nhất bố trí cuộc hẹn này, ai ngờ, con gái umma giỏi! Nói umma nghe, con bé có đẹp không?".

"Đẹp!" Taeyeon khẳng định.

"Người Hàn?".

"Đúng vậy".

"Umma thích!".

Bà Kim tiếp tục hỏi.

"Mắt to?".

"Mắt cười ạ".

"Cuối tuần này đưa con bé tới gặp umma nhé!" Bà Kim tỏ vẻ mong chờ.

"Nhất định".

Cậu ôm umma mình rồi bước đi rất nhanh.

***

Nickhun tựa lưng vào ghế, chậm rãi lên tiếng.

"Cuộc sống của em thế nào?".

Tiffany mỉm cười, "Cũng tạm ổn".

"Chúc mừng em đã có người yêu! Khoảng thời gian này chắc là đang vô cùng hạnh phúc, anh thấy sắc mặt em rất tốt".

"Cảm ơn anh".

Tiffany không ngại thẳng thắn với Nickhun. Nickhun thì hoàn toàn không muốn nhắc đến tên của người kia.

"Nhất định là người đó đối xử với em rất tốt!".

Tiffany cười lớn, "Tốt hơn anh trước đây".

Môi Nickhun khẽ giật, trong lòng dâng lên một nỗi xót xa.

"Ồ, tiếc thật! Trước đây nên đối xử với em tốt hơn, để không người nào có thể vượt qua được mình".

Dù là đùa hay thật, cô cũng không thấy vui nữa, Tiffany liếc nhìn đồng hồ.

"Em phải đi trước đây".

Tiffany cầm túi xách đứng dậy. Cô vừa mới nghiêng người đã thấy một bóng dáng quen thuộc bước vào cửa, nhanh chóng đi về phía mình. Taeyeon khách khí nở một nụ cười, chủ động chào hỏi Nickhun, đang bày mưu xem nên chuyển phát nhanh cái tên đỉa đói này đến hành tinh nào. Cậu khoác vai Tiffany, chỉ mong mau chóng tránh xa cái tên Nickhun đáng ghét kia.

"Vậy chúng tôi đi trước đây!".

Nickhun lịch sự, "Hẹn lần sau gặp lại!".

Nhiệt độ bên ngoài hơi thấp, quần áo trên người Tiffany lại rất mỏng manh, cô thấy lạnh nên khóac tay Taeyeon chặt hơn một chút. Taeyeon vênh mặt lên.

"Tae rất thất vọng về em!".

Tiffany hất tay Taeyeon ra, một mình đi lên trước. Taeyeon hết cả kiêu ngạo, vội vàng đuổi theo cô.

"Em đứng lại cho Tae!".

Tiffany phớt lờ cậu, cứ đi về phía trước. Taeyeon vượt lên giận dữ nói.

"Tiffany, cho dù em có vào quán cafe tán gẫu với một người phụ nữ, thì cũng nên giải thích với Tae một chút chứ!".

Tiffany dừng bước. Taeyen hất cằm lên.

"Được rồi, bây giờ Tae chấp nhận lời giải thích của em!".

Cô hậm hực lườm cậu.

"Giải thích cái đầu Tae ấy! Nếu em nói đang ngồi uống cafe thì anh ta xông đến liệu Tae có nghe? Còn Tae thì sao, đã từng xem mắt bao nhiêu lần? Em quên chưa hỏi Tae, buổi xem mắt tốt đẹp chứ? Cô ấy có xinh đẹp không?".

Rõ ràng là cô đang ức hiếp cậu mà! Taeyeon cười lấy lòng.

"Em cố tình nói vậy để Tae khen em phải không? Được rồi, bất luận là về dáng người hay khuôn mặt, em đều đẹp hơn nhiều!".

Taeyeon vỗ nhẹ lên đầu cô, "Umma Tae muốn gặp em".

"Taeyeon...".

Tiffany có phần kinh ngạc, việc gặp người lớn có lẽ không phải là việc nên làm với mối quan hệ như bọn họ hiện giờ.

"Nhìn em kìa, là cảm kích Tae chứ gì?" Taeyeon lại trêu đùa cô.

"Thế thì nhanh đến ôm Tae đi".

Tiffany ngập ngừng hỏi: "Taeyeon, umma Tae...".

Taeyeon không ngại kể.

"Appa Tae là thương nhân, rất yêu umma nhưng lại không giỏi bày tỏ tình cảm của mình, lúc appa mắc bệnh tim vì không muốn umma đau lòng nên đòi ly hôn. Umma Tae bỏ đi, sau này bà mới biết ông để lại toàn bộ tài sản cho bà. Từ đó umma Tae sống một mình, hoài niệm nhưng umma là người cấp tiến, thích du ngoạn đây đó. Umma đã một mình lâu rồi".

Tiffany nghe thấy sự thương cảm trong giọng nói của cậu. Taeyeon ôm lấy cô.

"Thế nên, Tae rất hy vọng có thể sớm tặng cho bà một cô con dâu tốt và những đứa cháu kháu khỉnh".

Tiffany quả thực không dám hứa hẹn gì về những điều cậu vừa nói.

....

TBC

Mình sẽ up liên tục những chap mình đã viết rồi, đến lúc mình bận chắc sẽ ngâm hơi lâu. Mong các bạn thông cảm...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro