Chap 15

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Các bạn có biết FUTANARI không?...
Ở fic này mình quyết định để Kim tổng trở thành FUTANARI nha, nếu bạn nào không hiểu thể loại ấy, cứ hỏi mình sẽ trả lời....

***

Về chuyện phòng the của đôi trẻ, Taeyeon mặc dù rất tôn trọng cô nhưng cậu cũng nhịn đến đỉnh điểm rồi. Cậu cũng không phải kiểu người cổ hủ, nên không xem lần đầu tiên là cái gì đó quan trọng.

Còn Tiffany, vấn đề của cô chính là có kinh nghiệm mà lại không có kinh nghiệm nào. Cô tham lam kéo dài khoảnh khắc bên cậu nên cứ ngập ngừng mãi.

Tối nay, Tiffany đang chăm chú màn hình laptop trên sofa thì Taeyeon trườn tới, cậu chen vào không gian chật hẹp trên đùi cô, Tiffany quen kiểu cách của cậu nên mặc kệ tiếp tục xem article. Taeyeon xoay đầu vào bụng cô bắt đầu hít hà mùi hương cậu yêu thích, Tiffany buồn cười đẩy cậu ra, cậu lấy tay vòng qua eo cô bám chặt.

Để xem em còn ngồi im xem article được không.

Lúc này, Tiffany hiểu rõ cô không thể bình tĩnh được nữa, cả người nóng dần lên theo từng động tác nhỏ của cậu. Taeyeon chui dưới lớp áo ngủ của cô, bờ môi trượt từ chiếc eo thon lên đến nụ hoa trước ngực, sau đó, cậu còn khẽ cắn. Trái tim Tiffany đập rộn ràng, hơi thở cũng trở nên nặng nề.

"Taeyeon, Tae yêu điều gì ở em?".

Taeyeon chui ra ngoài, nhìn cô, trực tiếp đè Tiffany xuống sofa, tiếp tục in dấu nụ hôn mình lên trán, lên hàng mi, sống mũi, đôi má, cằm, cổ, lên nụ hoa. Rất lâu sau cậu mới ngẩng đầu, cầm một ngón tay cô cho vào miệng mút.

"Tất cả những chỗ vừa rồi Tae đều yêu. Nhưng Tae yêu chỗ này nhất".

Dứt lời, Taeyeon hôn lên ngực trái Tiffany. Cậu yêu chính con người cô.

Tiffany bị cảm động, cô luồn mười đầu ngón tay vào mái tóc cậu, ngắm nhìn gương mặt với mái tóc vàng óng, sống mũi cao và bờ môi mỏng gợi cảm. Toàn thân cô không ngừng run rẩy, Taeyeon đột nhiên dừng mọi động tác. Cậu nhìn Tiffany.

"Fany, em là lần đầu tiên?".

Tiffany lắc đầu cắn môi. Cậu cũng phần nào hiểu được ánh mắt của cô.

"Nếu không phải người đầu tiên, Tae sẽ là người cuối cùng của em. Fany, em tin những lời Tae nói chứ?".

Taeyeon bế cô vào giường lớn. Cậu châm lửa khắp người cô, còn cô chỉ có thể víu chặt lấy eo cậu, ngoan ngoãn đón nhận cậu đang từ từ tiến vào trong cơ thể mình.

Đối với Tiffany mà nói, lần đầu tiên của cô chính là lần cô bị bắt cóc năm 16 tuổi. Những đau đớn khi đó ám ảnh cô đến bây giờ, thậm chí toàn bộ thời gian yêu Nickhun, cô cũng chưa thể chấp nhận anh ta gần mình.

Duy với người con gái này, kể cả tâm hồn hay thể xác, cô xác định trao cho cậu không tiếc nuối. Đó chính là có kinh nghiệm mà lại không có kinh nghiệm. Taeyeon dù nhìn thấy cái gật đầu của Tiffany, dù đã chuẩn bị tâm lý nhưng vẫn thấy chua loét trong dạ dày, trong đầu hiện lên một thân ảnh một âm hồn bất tán?.

Những biểu hiện của cô lại quá vụng về, cơ thể của cô lại càng chẳng thể nói dối. Khi cậu tiến vào, nơi đó hoàn toàn thít chặt lấy cậu, khiến cậu giật mình, còn cô nước mắt khẽ lăn dài mà không kêu lên dù chỉ một tiếng. Rõ ràng là cô đau đớn.

Trí óc Taeyeon như lóe lên một điều gì đó, có một sai lầm trong quá khứ mà cậu không muốn nhìn lại.

Động tác của cậu trở nên nhẹ nhàng hơn, đôi tay cậu vuốt ve cơ thể cô, môi cậu chạm lên từng vị trí nhạy cảm giúp cô xoa dịu cơn đau. Trong cơn đau ấy, Tiffany đã định đạp cậu sang một bên để né tránh. Chỉ có điều cô lại rơi nước mắt, khi cậu dịu dàng, nơi đó của cô cũng thả lỏng đón nhận vật to lớn của cậu, sâu hơn rồi sâu hơn nữa.

Đêm đó, sau cơn đau đầu tiên, Tiffany không còn nhớ được người con gái cuồng bạo kia đã ham muốn cô bao nhiêu lần. Lần nào cũng khiến cô lên đến đỉnh cao nhất, cuối cùng cô ngất đi. Tới khi cô tỉnh lại, nhìn đồng hồ đã là mười giờ.

...

Buổi sáng, đang nhàn nhã xem tài liệu ở văn phòng, Taeyeon ngồi tựa lưng vào ghế nghe một bản nhạc du dương, trong đầu cậu đang hồi tưởng buổi tối tuyệt diệu ngày hôm qua, đúng là không chê vào đâu được!.

Cậu và cô không chỉ hòa hợp về mặt tâm hồn, mà ngay đến thể xác cũng ăn ý với nhau trong từng chi tiết.

***

"Taeyeon, Tae nghĩ em có khả năng làm sếp lớn không?".

Taeyeon thẳng thắn nhận xét.

"Sao em cứ mơ mơ màng màng như thế mà cấp trên lại để em làm quản lý được nhỉ?".

Sao khi sỉ vã xong vẫn khuyên bảo cô

"Cái em thiếu hụt nhất bây giờ là tầm nhìn. Nếu em muốn vượt trội trong một nhóm người, em phải biết nhìn xa trông rộng hơn họ".

Tiffany cất cuốn sách trên tay vào túi.

"Vậy em nên làm thế nào?".

"Chưa nói đến những việc khác, trước tiên hãy xét về quan hệ giữa em và các thành viên trong đội của mình. Tuy em quan tâm cấp dưới là chuyện tốt, nhưng không thể chu đáo giống như bảo mẫu của họ. Có những người không hiểu chuyện thậm chí sẽ quay lại cắn em, nhưng đó không hẳn là lỗi của họ, mà một phần do em đã nuôi dưỡng lòng tham trong họ".

"Nếu Tae là sếp của em, Tae sẽ sắp xếp cho em chức vụ gì?".

"Yêu cầu của Tae đối với nhân viên cao lắm! Hình như ngoài chức vợ sếp ra thì chẳng còn vị trí nào cho em nữa rồi".

Giọng Taeyeon có chút tiếc nuối, Tiffany không nói gì. Taeyeon sửng sốt.
C
"Vậy mà em còn chê ư?".

"Thôi được rồi, thật ra em rất vui".

Tiffany phì cười, cô nhìn cậu bằng ánh mắt chứa chan tình cảm.

"Vì ông sếp này là Tae".

Taeyeon tỏ vẻ hài lòng, tiếp tục đưa ra ý kiến.

"Kỳ thực, em cũng có khá nhiều ưu điểm, như sự sáng tạo, mềm dẻo, kiên trì, kỹ năng giao tiếp, em biết đặt mình vào vị trí của người khác. Nhưng để trở thành sếp của người khác, từng đấy là chưa đủ!".

"Taeyeon, người có tính cách như Tae sao có thể trở thành một thương nhân thành đạt?".

Tiffany thắc mắc. Câu hỏi kiểu gì vậy? Taeyeon khẽ "hừ" một tiếng.

"Đó là vì Tae có một bộ óc siêu việt. Chỉ những người đầu óc kém linh hoạt mới phải đi học tập đủ mọi loại kinh nghiệm của  những người đi trước mà thôi, còn có một số người bẩm sinh đã thông minh, tài trí hơn người rồi".

Tiffany thật sự không muốn nói chuyện với người này nữa, nhưng cậu vẫn cứ thao thao bất tuyệt.

"Tuy em không có kinh nghiệm, nhưng may là cũng có chút khả năng. Kiến thức còn có thể trau dồi. Thật ra thì em cũng có sự ưu tú của mình, còn lại Tae sẽ dạy cho em".

***

Cuộc sống an nhàn ở Paris của cô rồi cũng có ngày kết thúc, đã đến lúc Tiffany phải trở về Seoul. Sáu tháng qua có thể nói là sáu tháng đẹp nhất trong cuộc đời cô cho đến thời điểm đó, còn về sau có đẹp hơn không thì chưa rõ. Biết không ngăn được Tiffany nên Taeyeon tôn trọng cô, chỉ có điều cậu thực sự quyến luyến.

Tối nào họ cũng cùng nhau lăn lộn trên giường, abcxyz mãi không thôi. Taeyeon chôn sâu trong cơ thể cô thì thầm.

"Fany, Tae yêu em!".

Cô bấu chặt lấy lưng cậu.

"Taeyeon, em cũng yêu Tae!".

Trong mấy ngày cuối, ở một phương diện nào đó, người con gái này không biết tiết chế. Cậu phân tích.

"Cơ thể người phụ nữ biết nhận người. Vì vậy, Tae phải lưu thật nhiều dấu ấn trên cơ thể em, để em càng nhớ Tae nhiều hơn".

Cuối cùng, cô luôn là người bị hại, thở không ra hơi, toàn thân chẳng còn chút sức lực nào. Taeyeon vén chăn lên.

"Lát nữa Tae đưa em đi gặp umma, bà rất muốn gặp em".

***

Bà Kim dang rộng vòng tay về phía Tiffany.

"Con yêu, cuối cùng thì chúng ta cũng được gặp nhau! Chỉ tiếc là ngày mai con đã phải về mất rồi".

Tiffany hơi ngỡ ngàng trước vẻ trẻ trung của bà Kim. Cô ôm lấy bà.

"Bác Kim, sau này có cơ hội con nhất định sẽ quay lại thăm bác!'.

"Đương nhiên là sẽ có rồi!"

Đúng như lời Taeyeon nói, umma cậu thật sự là một người rất dễ gần. Bữa tối diễn ra hết sức ấm cúng, trong lúc ăn bọn họ còn vui vẻ chuyện trò. Bà Kim tò mò nhìn Tiffany.

"Fany, bác nghe nói là Taeyeon chủ động theo đuổi con".

Tiffany đưa mắt nhìn Taeyeon, hình như là vậy. Cô còn chưa lên tiếng thì Taeyeon đã thừa nhận.

"Vâng!".

Bà Kim dùng ánh mắt mơ màng nhớ lại.

"Appa của Taeyeon cũng đã từng theo đuổi bác rất lâu. Khi ấy đuổi thế nào cũng không chịu đi, lúc nào cũng lẽo đẽo theo bác".

Không khí hơi trầm mặc khiến bà Kim đổi chủ đề.

"Dù sao cảm ơn con đã dạy cho đứa con kiêu căng của bác biết thế nào là bị người khác từ chối".

Bà liếc nhìn Tiffany nháy mắt.

"Nhưng mà cuối cùng umma rất mừng vì hai đứa thành đôi".

"Umma, đó là con gái umma quá giỏi thôi".

***

Ngày cuối cùng ở Paris, Tiffany thật sự rất hạnh phúc. Lúc đi ngủ, cô gối đầu lên ngực Taeyeon.

"Taeyeon, chúng ta chụp một kiểu ảnh đi!".

Có lẽ những người yêu đều mong muốn lưu giữ lại khoảnh khắc hạnh phúc. Taeyeon mất vài giây suy nghĩ mới miễn cưỡng đồng ý, cô lôi điện thoại ra, xích lại gần cậu. Tới khi cô chuẩn bị xong xuôi, cậu lại hậm hực.

"Em dịch ra xa một chút đi!".

Tiffany càng xích lại gần hơn nữa, đúng lúc cô ấn nút chụp thì cậu đột nhiên hôn lên má cô.

"Không tồi!" Taeyeon nhận xét về bức ảnh.

"Xấu chết đi được!".

Tiffany định xóa đi nhưng bị Taeyeon ngăn lại. Cậu nhìn cô, giọng nói có chút tức giận.

"Sao em có thể dễ dàng xóa ảnh của chúng ta như vậy?".

Tiffany thản nhiên đáp.

"Không đẹp thì xóa".

"Không được! Đây là ảnh chụp chung, là tài sản chung. Em có biết tài sản chung nghĩa là gì không? Nghĩa là khi chưa được người đồng sở hữu chấp thuận, em hoàn toàn không có quyền xử lý".

Taeyeon lập tức gửi bức ảnh đó sang điện thoại của mình, rồi cài làm hình chờ.

Chiều hôm sau, Tiffany lên máy bay trở về Seoul, trong lòng cô có chút vấn vương. Lần đầu tiên cô cảm giác rõ ràng, thân thể mình đang ở đây nhưng trái tim đã đặt ở một nơi khác.

...

TBC

Tâm trạng không được tốt, đăng chap mới không biết có đỡ được chút nào không...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro