Chap 16

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Ánh nắng ở Seoul rực rỡ hơn nhiều so với Paris.

Một lần nữa hiên ngang bước vào Royal, tâm trạng của Tiffany khá phức tạp. Dọc đường đi, gặp không ít người quen cũ. Tiffany đều gật đầu mỉm cười. Khi tới đại sảnh, cô nhận được một món quà bất ngờ, những người yêu quý cô đều vỗ tay chào đón cô trở về. Tiffany cảm động tí thì nhòe cả eyeliner.

Tiffany đi về phía chiếc thang máy khác đang xuống tầng một, bỗng nghe thấy tiếng bước chân vang lên từ đằng sau. Cô quay người, hết sức lễ phép.

"Chào Giám đốc!".

"Chào mừng quản lý Hwang trở về Royal!".

Ngập ngừng một lát, DongHae điềm tĩnh nói.

"Chuyện ở Paris hồi trước, chúng ta hãy coi như chưa từng xảy ra! Mặc dù vô cùng tiếc nuối, nhưng tôi không thể để mất nhân viên giỏi như quản lý Hwang được!".

Tiffany gật đầu.

"Cảm ơn Giám đốc đã coi trọng, tôi nhất định sẽ nỗ lực làm việc!".

***

Quay lại công việc mặc dù không gặp khó khăn, nhưng giải quyết đống giấy tờ tồn đọng quả nhiên là việc khủng khiếp. Tiffany mất nguyên một tuần sắp xếp lại hồ sơ và các vấn đề tồn đọng, thêm nữa dưới áp lực của sếp Victoria, cuộc sống cấp dưới của cô thêm vài phần gian nan.

Đến 12h đêm, cô mới giật mình nhớ ra cả ngày nay chưa hề gọi cho Taeyeon. Nhìn lại điện thoại thì cậu cũng chẳng quan tâm tới mình, một tin nhắn cũng không có. Tiffany hơi buồn nhưng nhanh chóng lấy lại tinh thần.

Cô nhắn:

"Taeyeon, hôm nay Giám đốc nói, khóa học của em đạt điểm xuất sắc nên cuối năm em sẽ được thăng chức. Điểm xuất sắc này nhờ Tae giúp rất nhiều. Cảm ơn Tae".

1h sau vẫn không thấy có tín hiệu trả lời, Tiffany quăng điện thoại vào sofa leo lên giường.

***

Cách tám múi giờ, Taeyeon đã nhanh chóng trở lại Bern điều hành công việc. Cả tuần nay, cậu bớt ăn bớt ngủ để thực hiện các dự án.

Cậu muốn hoàn thành mọi kế hoạch của năm nay trong thời gian ngắn nhất, thế nên, tất cả nhân viên trong công ty đều phải tăng ca theo cậu. Biết làm sao được, cô chủ đang sốt sắng thu xếp để đi tìm bà chủ mà!.

Vốn dĩ Taeyeon chỉ muốn làm một cổ đông trong dự án T&N của Royal chứ không định tham gia sâu hơn. Nhưng kể từ lúc Tiffany rời khỏi Paris, cậu chẳng còn hứng thú làm bất kỳ việc gì, đêm ngủ cũng không ngon.

Cách tốt nhất mà cậu có thể làm lúc này, chính là mượn việc đầu tư để lập tức tới Seoul gặp người con gái cậu yêu. Vì vậy, cả ngày cậu ngồi lì ở công ty, tập trung hết sức xử lý công việc. Nhận được tin nhắn của Tiffany, cậu quyết định không trả lời để mang cho cô một bất ngờ.

Trước đây, Taeyeon thấy yêu xa rất tốt, cứ vài tháng cậu mới gặp mấy cô người yêu cũ một lần, mọi chuyện rất tốt đẹp. Thế nên lần này, cậu dự định mỗi tháng sẽ gặp Tiffany một lần, nhưng mới chỉ qua hai ngày mà cậu đã thấy không chịu nổi.

Theo lời MinHo thì hiện tại Taeyeon rất hay cáu gắt, thật chẳng khác nào một người bị mất cân bằng nội tiết tố.

Hai ngày nay, cậu gần như thức trắng để làm việc, lúc trên máy bay, vì quá phấn khích khi nghĩ tới việc sắp được gặp cô nên cậu cũng chẳng nghỉ ngơi gì, đến bây giờ mới cảm thấy thấm mệt.

Cậu đến căn hộ của cô gõ cửa không thấy ai, gọi điện cô không bắt máy. Ngồi chờ ngoài cửa, mệt quá ngủ thiếp lúc nào không hay.

...

Tối nay, Tiffany lẽ ra không có ca trực, nhưng vì sợ về nhà sinh buồn chán vì nhớ người nào đó nên quyết định tăng ca. 1h mới về đến nhà, cô suýt hét lên vì một bóng người dựa vào cửa phòng cô bất động.

Người này trang phục cao cấp, dáng người nhỏ nhắn, mái tóc vàng óng, trên tay còn cầm một chậu Diên vĩ bé tẹo. Tiffany lại gần cúi xuống, cô mới biết mình nhớ người con gái này biết bao. Khẽ chạm lên mặt, lên mi mắt cậu, cô vuốt má cậu khẽ gọi.

"Taeyeon".

Taeyeon cựa mình, bừng tỉnh. Thấy tư thế thiếu phong độc của mình cậu nhanh chóng xoay người lấy lại dáng vẻ quý tộc thường thấy, nhíu mày truy vấn.

"Em đi đâu? Sao giờ này mới về?".

"Em ở khách sạn, sao Tae biết nhà em?".

Cô hỏi dù biết thừa cậu đã tìm hiểu thông tin về cô.

"Cái gì Kim Taeyeon này muốn biết không khó".

Có người trợ lý nào đó ngồi chờ bên dưới hắt xì liên tục, tự hỏi chả lẽ có thằng nào cướp công của mình? Tiffany lôi điện thoại ra. Taeyeon tò mò hỏi.

"Em gọi ai vậy?".

"Bệnh viện".

Taeyeon không hiểu.

"Kêu người ta đến đưa Tae đi".

"Fany, em thật nhẫn tâm!".

Tiffany cười thật to.

Vừa vào nhà, còn chưa kịp chén chú chén anh, ai đó không chịu được đã mang cô ra ăn sạch sẽ, ăn từ ngoài cửa đến phòng khách rồi cả phòng ngủ, không nơi nào không có giấu ấn hoan ái của kẻ mất cân bằng nội tiết tố kia. Đến lúc ôm cô còn thở hổn hển, ôm cô trong vòng tay mới cảm thán.

"Cả nhà em... chỉ bằng phòng tắm nhà Tae".

Cậu không nói dối, nếu so với căn biệt thự xa hoa của cậu ở Bern căn hộ của cô giống nhà cho người tí hon. Mặc dù mọi thứ đều sắp đặt rất tinh tế. Cậu nghĩ với khả năng của cô, nên mang đi trang trí lại mấy căn nhà của cậu ở Châu Âu đỡ phung phí hơn.

"Tae lại có một đề nghị rất hay...".

"Em không ở căn nhà "nhỏ" miễn phí nào đó đâu, đây là nhà em".

Tiffany đọc được ý nghĩ của Taeyeon ngắt lời cậu. Taeyeon cười ha ha.

"Nếu em đã thích kiểu túp tranh, trái tim vàng Tae cũng không phản đối".

Tiffany chết lặng. Căn hộ 40m2 của cô, dành dụm không ăn 2 năm mới đủ tiền trả góp mà cậu kêu là lều tranh. Cắn cậu 1300 cái cũng không hết tức mà.

***

Khi Taeyeon tỉnh giấc, đã thấy chiếc gối bên cạnh trống trơn, cậu liền tung chăn đi tới nhà về sinh. Tiffany quần áo chỉnh tề, đang đứng búi tóc trước gương quay lại nhìn cậu.

"Em đi làm đây".

"Được, Tae không quấy rầy em".

Taeyeon bẻ cổ áo giúp cô. Tiffany chợt nhớ ra một chuyện.

"Taeyeon, chuyện của chúng ta tạm thời giữ kín được không?".

Taeyeon nghĩ một lúc.

"Em muốn kịch tính một chút?".

"Em nghĩ Tae hiểu ý em".

Taeyeon dịu dàng xoa đầu cô.

"Được rồi, Tae đồng ý".

Tiffany hôn lên môi cậu rồi hớn hở đi làm.

***

Hai giờ chiều nay, toàn bộ các nhân viên của Royal từ cấp Quản lý trở lên phải tham dự hội nghị của tập đoàn. Kim tổng cũng tới rồi.

Buổi hội nghị kết thúc, tất cả được mời tới pool party tại sân sau của Royal. Tiffany ngồi cùng với các quản lý cấp thấp khác, thì thấy Taeyeon gõ leng keng vào ly lên tiếng.

"Tôi thấy ở Hàn Quốc vẫn còn thói quen quá phân chia cấp bậc. Như vậy không tốt cho công việc, như vậy đi, bữa tiệc này, các nhân viên cấp thấp sẽ ngồi cùng bàn với cấp cao. Chúng ta cùng chia sẻ quan điểm một chút".

Sau đó nhanh nhẹn tiến về phía bàn Tiffany ngồi xuống bên phải cô, ra vẻ.

"Tôi ngồi đây được không quản lý Hwang?".

Tiffany tự nhiên diễn cùng cậu.

"Kim tổng cứ tự nhiên".

Có ai ngồi rồi mới hỏi như Tae không? - Tiffany tự nhủ.

DongHae cũng đến ngồi bên ghế trống bên trái Tiffany, ung dung nhìn Taeyeon. Vậy là cái bàn nhân viên quèn bây giờ đã có tới hai vị cấp cao ngồi xuống, một vài vị nữ trưởng phòng, giám đốc thấy hai người độc thân quyến rũ cũng vây lại, nhích đủ mười ghế.

Tiffany với tay lấy chai nước trước mặt, không ngờ Taeyeon đã giúp cô bật nắp tự lúc nào. Cậu luôn khiến cô cảm động từ những việc nhỏ nhặt nhất. Mọi người ăn uống vui vẻ, không khí rất thoải mái.

Các trưởng phòng xinh tươi trò chuyện rôm rả, không quên đánh mắt đưa tình với hai cán bộ cấp cao ngồi hai bên Tiffany. Lúc này cô thấy mình rất giống tấm bình phong ngăn giữa hai người, một vài cô không ngại hỏi thẳng.

"Không biết Kim tổng đã có người yêu chưa?".

Ngoài dự đoán của cô, một giọng nói êm tai bất chợt vang lên.

"Tôi đã có bạn gái rồi!".

Taeyeon chỉ cười, không giải thích thêm bất kỳ điều gì. Rõ ràng vài hôm trước, cô ta vẫn còn là cô chủ giàu có độc thân, sao hôm nay đã thành hoa có chủ rồi, đúng là báo chí bây giờ không có gì đáng tin cậy. Một vị nữ giám đốc không giấu nỗi sự tò mò.

"Kim tổng, chúng tôi rất muốn gặp bạn gái của cô đó! Không biết phải là một cô gái như thế nào, mới có thể chinh phục được trái tim cô?".

Cậu liếc nhìn Tiffany đang lặng lẽ nhai thịt bò ngấu nghiến, nghiêm túc trả lời.

"Tôi nghĩ, trong chuyện tình cảm, quan trọng là duyên số. Vả lại, tôi không hề bị chinh phục, là cô ấy bị tôi chinh phục mới đúng".

DongHae đưa cho Tiffany dĩa rau trộn, thì thầm với Tiffany.

"Cô ta không đồng ý công khai ư?".

"Không phải! Là tôi yêu cầu".

DongHae thốt ra một câu.

"Trên đời này có nhiều người thích khoác lác, nhưng cũng có những người chỉ mong được giấu kín bản thân mình".

DongHae đang định hỏi tiếp thì đã bị cắt ngang.

"Đang nói chuyện gì vậy?".

Taeyeon tham gia, nghiêng người về phía Tiffany.

"Trò chuyện linh tinh tôi".

DongHae thản nhiên đáp. Thấy Tiffany không thèm nhìn mình, cậu lại bổ sung thêm một câu.

"Hiếm khi có dịp, không nhất thiết phải bàn chuyện công việc đâu!".

DongHae thật sự không thích Taeyeon, nhưng vẫn rất ngưỡng mộ người con gái thẳng thắn và tài giỏi này.

"Quản lý Hwang, năm nay cô bao nhiêu tuổi rồi nhỉ?".

Có một người đột nhiên chú ý đến Tiffany. Cô chưa kịp đáp đã bị Taeyeon chen ngang.

"Tuổi tác của phụ nữ luôn là một bí mật".

"Nhưng với những cô gái trẻ thì đó không phải là bí mật đâu".

Cô gái đó tiếp lời.

"Quả thật, tôi định giới thiệu đối tượng cho quản lý Hwang. Chỉ có điều, không biết quản lý Hwang có yêu cầu như thế nào?".

Taeyeon lại một lần nữa cướp diễn đàn.

"Trước khi hỏi tuổi, đáng lẽ ra cô nên hỏi xem cô ấy đã có người yêu hay chưa chứ! Theo lẽ thường thì một cô gái xinh đẹp thế này sao có thể chưa có người người yêu được?".

Cậu quay sang nhìn Tiffany.

"Ồ vậy mà tôi quên mất, chắc là cô chưa có người yêu chứ?".

"Tôi có bạn gái rồi?".

"Người yêu của cô là con gái?". Mọi người đều ngạc nhiên, nhưng không ai dám nói gì hết, vì xã hội tự do mà.

"Là ai thế?". Mấy cô gái xôn xao, Taeyeon cười tít mắt.

"Quản lý Hwang, không biết người khiến người khác phải ghen tị đó là ai vậy?".

Hèn hạ! Tiffany nhìn thẳng vào mắt Taeyeon.

"Là một người mặt dày, vừa hung hăng lại xấu xa, bề ngoài cũng hết sức tầm thường".

Mọi người đều ngạc nhiên vì câu trả lời của cô, nụ cười trên gương mặt Taeyeon tắt ngẩm. Cô ấy điên rồi.

"Quản lý Hwang thật biết nói đùa, lời nói của phụ nữ  bao giờ cũng trái ngược với suy nghĩ. Theo tôi thì hung hăng nghĩa là hấp dẫn, xấu xa là nghịch ngợm, còn về có đẹp hay không, chúng ta phải gặp mới biết được".

Hấp dẫn? Nghịch ngợm? Taeyeon nhìn Tiffany. Hình như đó đâu phải là cậu.

Đúng lúc ấy, điện thoại của Taeyeon reo vang. Cậu nhìn cái tên hiển thị trên màn hình, vô tư nhận máy trước mặt mọi người.

"Umma... vâng... vẫn tốt ạ...".

"Cô ấy cũng rất tốt...".

"Bọn con vẫn ổn...".

"Sao lại cải nhau được?".

"Umma yên tâm, con sẽ nhường cô ấy mà...".

Đây đích thị là cuộc gọi của bà Kim.

"Ồ, umma muốn nói chuyện với cô ấy à?".

Taeyeon tiện tay đưa điện thoại cho Tiffany.

"Umma muốn nói chuyện với em".

Bốn bề hoàn toàn chìm trong im lặng, mọi người vẫn chưa tiêu hóa nổi thông tin vừa rồi. Tất cả mọi ánh mắt đổ dồn về phía Tiffany, dường như đang chờ xem phản ứng của cô.

"Ờ...".

Toàn thân Tiffany cứng đờ như vừa bị sét đánh trúng, kẻ tội đồ lại đang trưng ra một vẻ mặt cực kỳ vô tội. Dẫu vậy, cô vẫn đón lấy chiếc điện thoại trong tay Taeyeon, đặt bên tai.

"Dạ, con Fany đây ạ...".

"Fany, không ngờ là con đang ở cạnh Taeyeon thật! Dạo này con ổn chứ?".

Giọng bà Kim vẫn ngọt ngào như trước.

"Con vẫn ổn ạ".

Tiffany đứng dậy, ra chỗ khác nghe điện thoại. Mãi một lúc sau, cậu mới nhận ra những ánh mắt ngạc nhiên dành cho mình, bèn cất giọng giả ngây ngô.

"Có phải tôi đã để lộ chuyện gì không?".

"Kim tổng, cô và quản lý Hwang của chúng tôi...".

"À, thật ra thì chúng tôi đã hẹn hò từ lâu rồi" Taeyeon thẳn thắng thừa nhận.

"Kim tổng che giấu tài thật đấy!".

"Kim tổng, cô và quản lý Hwang hẹn hò từ khi nào vậy?".

Taeyeon nói tới đây thì dừng lại. Trong đầu cậu hiện lên khung cảnh tuyệt đẹp ngày hôm ấy.

...

"Tạm biệt con dâu tương lai!".

Tiffany cúp máy, liền nhìn thấy bức ảnh cô và Taeyeon trên hình chờ. Cô thầm mắng chửi người trong ảnh. Nhưng dù cô có mắng nữa, mắng mãi cũng không thể khiến cho những người có mặt ở đây mất trí nhớ được. Cô cố gắng bình ổn tâm trạng, đi về phía Taeyeonn, sau đó nặn ra một nụ cười.

"Điện thoại của Tae này!".

***

Trên xe về nhà.

"Umma nói gì với em vậy?".

Tiffany bực bội lên tiếng.

"Em không muốn nói chuyện với đồ lừa đảo như Tae".

"Lừa đảo cái gì cơ?".

"Tae tự hiểu!".

"Em cho rằng Tae cố ý à?".

"Chuyện này còn cần phải nói sao?".

"Ai cũng có lúc phạm lỗi mà, hy vọng em có thể tha thứ cho Tae!".

...

Taeyeon càng ra sức hơn nữa. Tiffany choáng váng, không thốt nên lời, cậu cắn nhẹ lên môi cô. Một đêm chăn gối mặn nồng quả thật có thể vỗ về tâm trạng của người phụ nữ. Nhưng chính Tiffany cũng không biết, bản thân mình đang lo sợ điều gì.

Từ ngày chuyển vào ở tại căn hộ bốn mươi mét vuông của cô, Taeyeon giống như đang sống trong thế giới hết sức mới mẻ. Cậu chưa từng chiều chuộng cô gái nào ương bướng như cô, có thể nói cậu khâm phục giới hạn của chính bản thân ngày càng được nới rộng.

***

Ngày hôm sau, Tiffany ngồi xe của Taeyeon tới chỗ làm. Lúc cô chuẩn bị xuống xe, cậu kéo tay cô lại.

"Nếu có ai xì xào bàn tán, em cứ gọi điện cho Tae! Em đã có người yêu làm chỗ dựa rồi, biết chưa hả?".

"Dạ rõ, thưa sếp!".

Tiffany hôn lên má Taeyeon, ánh mắt ngập tràn ý cười. Cô không quên chào người đang lái xe phía trước.

"Tạm biệt MinHo!".

"Tạm biệt bà chủ!" MinHo quay lại vẫy tay trêu cô.

***

Hôm nay Taeyeon có bữa tiệc với các nhân vật lớn của thủ đô Seoul, tuy nhiên cậu không ngờ mình lại gặp cái tên oan gia ngõ hẹp, Buck Nickhun ở đây. Cố tình lờ đi mà chẳng được, Nickhun từ phía sau gọi giật lại.

"Kim tổng, có muốn nói chuyện một lát không?".

Taeyeon dừng bước, cậu quay sang bảo MinHo.

"Tôi nói với hắn ta vài câu đã".

"Nickhun- Ssi, chắc không tìm tôi để bàn chuyện làm ăn đâu nhỉ?" Taeyeon nói thẳng.

"Không biết Kim tổng thích Tiffany ở điểm gì?".

"Chuyện tình cảm của tôi quả thật không biết có điểm nào khiến Nickhun- ssi đây hứng thú?".

"Chuyện này, có thể Kim tổng thấy tôi nực cười. Nhưng với tôi mà nói, Tiffany là người con gái rất đặc biệt".

Taeyeon bắt đầu thấy khó chịu, nghĩ đến lần đầu của cô với hắn, tự nhiên cơn tức tối trào lên.

"Tôi không rãnh nghe chuyện tình yêu với cậu, thứ lỗi".

Nichun bật cười, "Tôi đã thực sự làm chuyện có lỗi với gia đình cô ấy trong quá khứ, tôi không muốn gây khó dễ cho cuộc sống của Tiffany".

Taeyeon bắt đầu chăm chú.

"Tôi biết Tiffany đã hoàn toàn dứt khoát với mình, nhưng cô ấy là cô gái đáng được trân trọng. Từ một tiểu thư không thiếu thứ gì, cô ấy phải đối mặt với cuộc sống khắc nghiệt hơn bất kỳ ai. Tôi mong cô ấy có được hạnh phúc".

"Đương nhiên tôi sẽ mang hạnh phúc đến cho Tiffany" Taeyeon kiên quyết.

"Kim tổng, cô đừng hiểu lầm ý tôi, khi thấy khuôn mặt rạng rỡ hạnh phúc của cô ấy lúc ở bên cô. Tôi biết mình đã không còn cơ hội, chỉ xin cô hãy quý trọng cô ấy".

Chút khó chịu ban nãy của Taeyeon cũng tan đi, cậu nhìn Nickhun bằng con mắt dễ chịu hơn. Thì ra ở bên cậu, Tiffany hạnh phúc đến người yêu cũ còn phải biết điều từ bỏ. Kể ra câu này rất đáng giá.

"Tôi nhất định quý trọng cô ấy".

Taeyeon rời đi, thì Nickhun nói vọng thêm một câu.

"Chuyện tôi nói với Kim tổng về quan hệ nóng bỏng trước đây của tôi với Tiffany là nói dối, quả thực cô ấy là người con gái trong sáng, tôi chưa từng chạm đến cô ấy. Muốn cô ấy giải tỏa tâm trạng, hãy cho cô ấy đàn Piano".

Đúng là có một lần vì quá khó chịu vẻ mặt của Taeyeon, thấy cậu đi bar mà vẫn ngồi với mấy cô gái nóng bỏng trong đó, cũng vì nghĩ rằng mình với Tiffany còn cơ hội quay lại, nên Nickhun nói dối việc quan hệ nóng bỏng của họ ngày trước với Taeyeon cho bỏ tức.

Còn Taeyeon, lần ấy sau trận cãi nhau với Tiffany về vấn đề dọn dẹp nhà cửa, cậu bực quá bỏ ra ngoài với mấy người bạn cũ rồi vào bar.

Khi ấy, đúng là có mấy cô gái đến ngồi cạnh cậu nhưng cậu đâu thèm bận tâm, sau đó còn phải nghe lời khó nuốt từ cái tên tình địch đáng ghét này.

....

TBC

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro