Chap 17

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Suốt quãng đường về, tâm trạng của Taeyeon rất khó diễn tả, cậu cứ nghĩ cậu đã hiểu Tiffany nhưng có vẻ như không phải, rất nhiều câu hỏi hóc búa cậu tự đặt ra trong đầu.

"Không phải Nickhun, vậy lần đầu của cô ấy là ai?".

"Tại sao cô ấy có biểu hiện như lần đầu?".

"Có phải cô ấy diễn quá đạt vai?".

"Dùng Piano để giải tỏa?".

"Biết rằng cô đàn rất giỏi, nhưng cô cũng nói với mình sẽ không quay lại với Piano nữa?."

Nghĩ ngợi một hồi, Taeyeon tự thấy IQ 145 của mình phải bó tay trong trường hợp này. Với người kiêu hãnh như cậu, cái làm cậu khó chịu nhất là bị lừa dối. Nhưng hiện tại cậu tin cô vì cậu yêu cô.

Nhìn thấy tâm trạng sếp khá lên, MinHo thở dài, khởi động máy rồi hỏi.

"Chúng ta đi đâu đây?".

Thấy Taeyeon không thèm trả lời, MinHo vội vàng bổ sung.

"Về nhà quản lý Hwang ạ?".

Taeyeon nghĩ một lúc mới khẽ "ừm" một tiếng. Tới khi xe đỗ dưới khu nhà cô, cậu hạ cửa kính xuống rồi quay sang MinHo.

"Tôi muốn mua một cây đàn dương cầm.

...

Tiffany ngồi trong phòng tắm giặt áo cho Taeyeon vừa huýt sáo vui vẻ. Nghe tiếng cửa mở, bộ dạng như một con cún nhỏ thấy chủ về nhà, tay còn dính chút xà phòng, cô chạy ra cười ngọt ngào với cậu.

"Taeyeon, em nấu cơm rồi, Tae đi tắm đi rồi mình ăn nhé".

Taeyeon bị mấy lời ngọt ngào làm cho ngây ngất, cậu cúi người khóa chặt miệng cô lại. Tiffany không dám chạm tay vào cậu, chới với nhưng vẫn nhiệt tình đáp trả.

***

Sáng hôm sau bên ngoài chung cư có tiếng ồn ào, thì ra là có người đặt hàng tới nhà, không biết món đồ gì mà cần cả xe cẩu tới, Tiffany nheo mắt nhìn quanh khung cửa.

Lát sau có tiếng gõ cửa nhà cô, cô nhận hàng một cây piano Kawai K600 màu đen thanh mảnh. Khi nhìn chiếc đàn đặt vuông vắn trong căn nhà nhỏ của mình, nước mắt cô không kìm được lăn xuống. Điện thoại cùng lúc reo lên tiếng tin nhắn.

"Tặng em, Tae mong mỗi ngày sau này trong cuộc đời Tae, đều được nghe tiếng đàn của em".

Bên kia, Taeyeon nhắn xong tin nhắn thì quay sang nói chuyện với chủ tịch Royal.

"Không biết tại sao Kim tổng lại mua hết cổ phần của T&N trong tay con trai tôi vậy? Lẽ nào Kim tổng mới nảy sinh hứng thú với ngành kinh doanh khách sạn ư?".

Taeyeon lắc đầu.

"Không có hứng thú!".

"Có thể nói cho tôi biết nguyên nhân không?".

"Đó là một lý do rất lãng mạn" Taeyeon chẳng hề giấu giếm.

"Vậy thì chúc mọi việc của Kim tổng thành công!".

***

MinHo vừa lái xe vừa nức nở.

"Kim tổng, umma cô có biết là cô bóc lột tôi như thế này không?".

"Sao cơ? Cậu định mách lẻo à?".

"Tôi nghĩ là cô đã quên mất việc tôi là cháu họ của cô rồi".

"À, cháu trai yêu quý, có cần cô giới thiệu cho cháu một cô bạn gái không?".

MinHo giận dữ quay mặt đi chỗ khác - Biết người ta thích con trai rồi mà còn.

Taeyeon lật lên, lật xuống bản thiết kế mà MinHo mang tới, rốt cuộc chẳng mấy ưng ý mẫu nào cả. Cậu chán nản nhìn người cháu họ.

"MinHo, tôi không muốn làm cậu buồn, nhưng mắt thẩm mỹ của cậu thực sự rất tệ!".

"Tôi lại làm sai điều gì rồi?".

"Mấy thứ này mà cũng mang đi cầu hôn được sao?".

MinHo cảm thấy rất oan ức.

"Kim tổng, đây toàn là thiết kế VVIP đấy, các ngôi sao cũng chọn kiểu này nhiều mà!".

"Thế mới nói, gu thẩm mỹ của cậu thật chẳng ra làm sao cả?".

MinHo giận dữ: "Kim tổng, cô không cảm thấy nên tích chút đức trước ngày trọng đại để không bị trời phạt à?".

"Chán sống rồi hả?".

Thấy MinHo tỏ vẻ kiên quyết không chịu khuất phục, cậu phì cười.

"Thôi được rồi, có những lúc tôi chỉ nghĩ sao nói vậy, cậu đừng quá để tâm! MinHo, cậu giúp tôi chuyện này đi!".

Trước khi rời đi, MinHo không nhịn được hỏi Taeyeon.

"Kim tổng, chẳng phải cô đã nói sau ba mươi lăm tuổi mới lên kế hoạch kết hôn kia mà? Sao giờ lại gấp gáp vậy?".

"Ưmh... Mọi kế hoạch đều có thể thay đổi. Giống như cậu cũng từng nói năm hai mươi tuổi sẽ bắt đầu yêu đương, nhưng giờ đã hai mươi bảy tuổi rồi đấy thôi!".

Kỳ thật, trong lòng cậu thấp thỏm không yên. Tại sao cậu lại đột ngột cầu hôn? Cậu nhớ lại lời mình đã từng nói với một người bạn cách đây chưa lâu.

"Chỉ có người thiếu tự tin trong tình yêu, mới phải dùng hôn nhân để củng cố tình cảm".

Với cô, cậu lúc nào cũng thấy có cái gì đó không thể yên tâm. Tiffany gần như chẳng hề mảy may qua tâm, việc họ có kết hôn hay không. Chính bởi vậy, cậu nhất quyết phải mang cô gái này gói trọn trong lòng mới yên tâm được.

...

Tiffany cảm nhận, việc công khai tình cảm với cô chủ lớn như Taeyeon không đến mức đáng sợ như cô nghĩ. Nhưng cô tuyệt đối bắt cậu im lặng với báo chí.

Ánh mắt mọi người nhìn cô đã khác, thậm chí đến cả Victoria cũng tránh né không kèn cựa cô. Thi thoảng cô lại phải nghe mấy câu.

"Tìm đươc một người yêu như Kim tổng tất nhiên là chuyện vui rồi! Quản lý Hwang phải mời bọn em một bữa mới phải!".

Tiffany gật đầu.

"Đúng vậy phải mời chứ!".

"Cuối tuần này được không ạ?".

***

Mấy ngày gần đây, Tiffany cảm thấy trong người khó chịu, nhưng cô cũng chẳng rõ bất thường ở điểm nào. Cô cuộn mình trong vòng tay Taeyeon, cô chợt nghĩ ra một chuyện rất quan trọng. Hình như là cô đã biết mình không được khỏe ở chỗ nào rồi.

Buổi tối, cả Tiffany và Taeyeon đều không ngủ được, một người đang đau đầu khi nghĩ tới chuyện que thử thai, còn người kia lại đang cực kỳ phấn khích khi tưởng tượng ra màn cầu hôn.

MinHo đã từ Bern quay lại Seoul với chiếc nhẫn cầu hôn của Taeyeon. MinHo vốn vô cảm trước mấy thứ xa xỉ, vậy mà khi nhìn thấy chiếc nhẫn hoàn hảo với viên kim cương tuyệt đẹp này, trong lòng anh cũng có phần kích động. Đồ đắt tiền, thiết kế vừa trang nhã vừa cao quý, nhưng vẫn không mất đi vẻ đẹp thuần khiết.

Taeyeon ngắm nghía chiếc nhẫn mỉm cười hài lòng.

"Rất hợp với Fany!".

...

Trong lúc đó, Tiffany ngồi xuống ghế đối diện, lòng bàn tay cô đầy mồ hôi.

"Kết quả thế nào, thưa bác sĩ?".

Vị bác sĩ đẩy gọng kính, nhìn Tiffany.

"Đúng là cô đã mang thai, là sinh đôi".

Tiffany nắm chặt tqy vào váy, lo lắng nhìn bác sĩ.

"Vậy vấn đề của tôi là gì ạ?".

"Nhưng xét nghiệm cho thấy cô bị bệnh thiếu máu, tuy ở mức độ nhẹ nhưng bệnh này không thích hợp để mang thai. Rất nguy hiểm, hơn nữa cô mang song thai, đến lúc sinh e là không thể chống chịu được".

"Thiếu máu? Trứic giờ chưa từng có vấn đề gì?".

Tiffany phản đối.

"Trước khi cô có thai, cơ thể còn trẻ nên biểu hiện thiếu máu sẽ không thấy rõ, bác sĩ thông thường chỉ cho đó là tụt huyết áp của người trẻ. Nhưng bắt đầu thai kỳ, cơ thể sẽ cần lượng máu cao hơn bình thường nhiều lần, do đó, các triệu chứng thiếu máu của cô sẽ rõ hơn".

Tiffany toát mồ hôi tay.

"Bác sĩ nói rõ hơn, có cách nào?".

"Tôi khuyên cô nên bỏ. Tử cung của cô rất tốt, nếu chăm sóc điều trị khỏi vấn đề thiếu máu, cô hoàn toàn có thể có thai bình thường sau này".

"Bác sĩ nói tôi phải bỏ hai đứa con ư?".

Tiffany không kìm được nước mắt lăn dài ướt nhòe khuôn mặt. Cô lặng lẽ quỳ xuống chân bác sĩ.

"Chẳng lẽ không thể có cách nào?".

Bác sĩ Lee là một phụ nữ cứng rắn, bà chứng kiến nhiều cô gái đến đây một mình như cô, nhưng lại không ngại vứt bỏ những đứa trẻ không mong muốn còn chưa thành hình. Nhưng cô gái này, cô ấy muốn đổi mạng để sinh con hay sao?.

"Thật ra...".

Bác sĩ Lee nâng cô dậy, ngập ngừng.

"Tôi vẫn khuyên cô từ bỏ. Nếu giữ, tôi e chính cô sẽ không qua khỏi".

"...".

Tiffany khóc to hơn, nước mắt cô tràn ra rơi xuống tay bác sĩ, nấc nghẹn.

"Bác sĩ, tôi muốn về bàn bạc với người yêu tôi trước đã!".

"Tôi không hứa chắc chắn, nhưng tôi sẽ theo dõi tình trạng của cô sau hai tháng. Nếu không ổn, nhất định cô phải bỏ".

Bác sĩ Lee kiên quyết.

***

Hôm nay, Taeyeon đặc biệt nhắn tin căn dặn cô tới một địa điểm hẹn trước, Tiffany nhét chiếc điện thoại vừa báo hết pin vào túi rồi nhìn đồng hồ, đã hơn năm giờ rồi, cô ra phố mua cho cậu một món quà mà hôm trước đi qua cửa kính của cửa hàng nọ cô rất ưng.

Sáu giờ là giờ hẹn với Taeyeon, cô cũng có chuyện quan trọng cần nói với cậu. Cô đang bước trên đường chuẩn bị kêu taxi, thì trời đất quay cuồng đảo lộn.

Cô ngất đi.

...

Đêm nay, rất nhiều hoa pivoine được mang đến nhà hàng năm sao, với đầu bếp nổi tiếng nhất Seoul. Taeyeon đã vô cùng mong chờ khoảnh khắc thiêng liêng này.

Mọi thứ ở đây đều chuẩn bị sẵn sàng, chỉ chờ nữ chủ nhân của sự kiện đến. Trợ lý Choi vô cùng thỏa mãn với màn tỏ tình, mà khiến anh hết hơi mấy tuần qua.

7h, Taeyeon sốt ruột gọi điện thoại, nhưng trả lời cậu là giọng nữ đều đều của tổng đài. Cậu có chút lo lắng sai trợ lý Choi đi xem xét tình hình.

Đến 11h đêm, mọi niềm vui của cậu cách đây sáu tiếng tan vào hư vô. Taeyeon tức giận, lần này cậu thực sự tức giận. Cô đi đâu mà không thèm thông báo với cậu một tiếng, lại còn tắt điện thoại.

Taeyeon thật sự muốn cười, cậu không ngại thất bại trong chuyện tình cảm, nhưng căm ghét khi bị tổn thương lòng tự trọng. Đây là lần thứ hai cậu chuẩn bị mọi thứ cho cô, nhưng cái nhân vật chính là cô, lúc thì vứt bỏ cậu lúc thì không thèm xuất hiện.

***

Sáng hôm sau, khi Tiffany tỉnh lại đã thấy mình nằm trong căn phòng trắng xóa, cô có chút sợ hãi. Bác sĩ đến báo cho cô biết hôm qua cô bị ngất giữa đường, có người tốt bụng gọi xe cứu thương đưa cô vào bệnh viện.

Bác sĩ này cũng nhanh chóng nhắc lại vấn đề đang cắt cứa tim cô, khuyên cô hãy phá thai. Tiffany thật sự rối loạn, cô cuống cuồng tìm điện thoại, sạc pin. Cô run rẩy gọi cho Taeyeon. Cô muốn thông báo với Taeyeon toàn năng của cô rằng cô đã có thai, nhưng bác sĩ bắt cô bỏ con vì cô bị bệnh thiếu máu.

Liệu với người toàn năng như cậu, có thể cứu mẹ con cô hay không? Nhưng đáp lại cô chỉ là những tiếng "tút tút" vô vọng.

Giọt nước mắt nóng hổi lăn trên gò má cô. Điện thoại đột nhiên reo vang, cô kích động nhìn cái tên trên màn hình, vội vàng bắt máy.

"Tae...".

"Quản lý Hwang, tôi là MinHo, cô có chuyện gì vậy, sao hôm qua cô không đến?" Giọng MinHo có ý trách móc.

"Taeyeon đâu, tôi muốn nói chuyện với cô ấy".

"Kim tổng..." MinHo ngập ngừng.

"Cô ấy có chút việc nên không tiện nghe điện thoại".

Tiffany nghe thấy giọng nói ngọt ngào, của cô phát thanh viên thông báo sắp hết giờ làm thủ tục lên máy bay.

"Hai người,... đang ở sân bay?".

Trái tim Tiffany thắt lại.

"Dạ, Kim tổng bay tới Hawai một chuyến, khoảng một tuần".

"Đi... bàn chuyện làm ăn?".

"Dạ không, Kim tổng có hẹn mấy người bạn đi xả hơi". "Cô có chuyện gì không để tôi chuyển lời với Kim tổng?".

"Tôi... không sao, nhắn với cô ấy.... mà thôi, không có gì".

"Giọng cô nghe không ổn lắm. Có chuyện gì sao?"

"Không sao, tôi ở ngoài nên tiếng không tốt lắm. Khi nào Kim tổng quay về, tôi sẽ nói chuyện với cô ấy sau. MinHo, thượng lộ bình an".

MinHo chào rồi cúp máy, đầu dây bên này Taeyeon đang đứng ở cửa vào máy bay chăm chú nghe cuộc điện thoại. Sau đó vẻ thất vọng càng dồn xuống nặng nề, cậu đã định chờ cô giải thích với MinHo xong nhất định lái xe tới thẳng chỗ cô. Vậy mà cô một lời cũng không xin lỗi hay giải thích, không có chuyện gì mà cả ngày hôm qua không gọi cho cậu là sao?.

Cô quá coi thường cậu rồi.

Tiffany ngắt kết nối rồi vội chạy vào nhà vệ sinh nôn khan. Đến khi bình tĩnh lại, nhìn hình ảnh mình trong gương, Tiffany giật mình cười khẩy, từ khi nào cô lại có bộ dạng thảm hại để khiến người ta thương hại thế này.

Cô nhớ lại cách đây nhiều tháng, lần đầu ngồi trong xe của Taeyeon, cô đã chứng kiến MinHo thực hiện cuộc gọi chia tay giúp cậu. Lúc ấy cô còn chế giễu cô gái ngu ngốc nào đó, đến bây giờ mới thấm thía cảm xúc của nạn nhân, bị cậu bỏ rơi với câu nói đơn giản.

"Cô ấy có chút việc nên không tiện nghe điện thoại".

Đã 1300 lần tự dặn bản thân, sẽ không bao giờ dựa dẫm vào người khác, vậy mà cô đang làm gì thế này? Cuộc sống của cô, cô phải tự biết nắm giữ, tại sao lại trông mong vào một người vì buồn chán nên muốn đến Hawai vui chơi.

Nực cười, Taeyeon chết tiệt. Tiffany mạnh mẽ tựa người vào bức tường lạnh ngắt của bệnh viện, muốn cho đầu óc mình tỉnh táo.

Cô gọi cho Sunny, người duy nhất giúp đỡ cô lúc này.

***

Tiffany xin nghỉ việc. Có những chuyện cô cứ ngỡ mình không tài nào chịu đựng nổi, nhưng rồi cuối cùng cũng vượt qua được hết.

Cơn giận qua đi, Taeyeon nghĩ, cậu cũng nên nói chuyện với Tiffany, cậu không chịu được sự mâu thuẫn khó hiểu trong mối quan hệ của hai người.

Sau năm ngày nằm trên giường bệnh, Tiffany nhận được điện thoại của MinHo. MinHo tốt bụng dặn dò.

"Quản lý Hwang, chỉ cần Kim tổng hết giận là sẽ quay về ngay thôi. Ngày mai cô ấy về, cô cứ nói mấy lời ngon ngọt là được, thật ra dỗ dành cô ấy cũng đơn giản lắm!".

"Cảm ơn cậu, MinHo!".

"Quản lý Hwang, cô bị cảm à?".

"Đâu có, tôi bị ngứa cổ họng".

MinHo sau này quả thực hối hận khi ấy đã không cố gắmg hỏi cô cho rõ ràng. Anh đã đinh ninh điều gì đó bất ổn, nhưng lại bỏ qua bởi không biết bất ổn ở chỗ nào.

Cuộc đời đôi khi cứ tự mâu thuẫn nhau như vậy! Con người ta thường đề cao những thứ có lý lẽ hơn là tin vào trực giác của bản thân mình.

***

Chập tối, đang nằm suy nghĩ trên giường bệnh, cô quyết định quay về nhà một chuyến, để chờ Taeyeon và nói chuyện rõ ràng với cậu. Cô cũng muốn cho chính mình cơ hội cuối cùng.

Thực ra sáng sớm nay, Taeyeon đã về tới Seoul. Cậu đến Royal họp giải quyết công việc với hội đồng cổ đông. Cậu đưa mắt nhìn quanh phòng, tại sao Tiffany không đi làm nhỉ?.

Cậu trực tiếp gặp DongHae hỏi.

"Cô ấy xin nghỉ rồi!".

DongHae trả lời, đoán chắc quan hệ của hai người đang có vấn đề.

"Lý do là gì?" Taeyeon bàn hoàng.

"Tôi nghĩ Kim tổng biết rõ lý do chứ?" DongHae mỉa mai.

***

Tiffany lấy gương trang điểm. Mỹ phẩm quả nhiên là một thứ kỳ diệu, chỉ một lúc đã có thể khiến cho gương mặt nhợt nhạt của cô trở nên hồng hào, tươi tắn hơn. Cô tô màu son Taeyeon thích, rồi với lấy lọ thuốc nhét vào túi ra khỏi bệnh viện.

Taxi đưa cô về gần nhà thì cô thấy cửa hàng tiện lợi còn mở cửa nên dừng ở đó, cô cần bổ sung năng lượng vì thấy có chút chóng mặt. Đi bộ được mười bước chân, chân cô tê dại, Tiffany ngã phịch xuống đất, cơ thể mất thân bằng, đầu óc vẫn còn tỉnh Tiffany với túi xách định lấy lọ thuốc. Một cánh tay nam giới quen thuộc nhặt túi xách cho cô.

"Giám... đốc....".

Giọng Tiffany khó nhọc. DongHae nhanh chóng đến gần dìu cô, lo lắng hỏi.

"Em sao thế Tiffany? Sắc mặt em kém lắm, anh đưa em đến bệnh viện".

"Không sao, ngay gần nhà em, anh đưa em về nhà là được".

DongHae đồng ý, anh nhẹ nhàng dìu cô đi. Anh cẩn trọng ôm cô lên từng bậc cầu thang, không biết rằng, toàn bộ khung cảnh này trong mắt ai đấy ngồi quan sát từ chiếc Bentley đắt tiền lại thành "bắt gian tại trận".

Taeyeon tức giận lên tới cực điểm, cậu về sớm một ngày để gặp cô, vậy mà lại bắt gặp cảnh này, nếu ngày mai cậu mới xuất hiện, có phải cậu đã bị cô lừa trót lọt rồi không.

Cậu không ngờ, cô cũng có cái thứ gọi là "lòng dạ đàn bà" ấy. Taeyeon cay đắng nhìn lên căn phòng sáng đèn, nhưng cậu không đi mà cứ ngồi đó.

DongHae đưa Tiffany vào giường, cô nhờ anh lấy nước cho cô, Tiffany nằm trên giường gần như bất động, DongHae chưa bao giờ thấy cô như vậy.

Anh lo lắng hỏi, "Em bị bệnh?".

"Em chỉ bị thiếu máu, em đi khám rồi, bác sĩ cũng cho thuốc rồi. Anh cứ về đi".

"Vậy em nghỉ ngơi đi".

Thấy DongHae ra khỏi phòng, Tiffany thở phào nhẹ nhõm, không ngờ một lát sau anh ta mang vào một ly nước cam nóng.

"Em uống đi đã, nước cam rất tốt cho người thiếu máu. Em uống xong thì anh về".

Tiffany nghe lời cậu, uống hết ly nước, DongHae đứng dậy định ra về. Khi đến cửa, thấy trán cô mồ hôi đầm đìa lại không đành về, ngồi ở phòng ngoài.

Căn phòng im lặng, đầu hơi choáng nên Tiffany nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.

Đến 2h sáng, DongHae vào kiểm tra, thấy cô bình thường. Anh còn tra tên thuốc mà cô đang dùng, thấy đúng là cho người thiếu máu nên an tâm.

5h sáng, DongHae lặng lẽ quan sát, khẽ vuốt mái tóc Tiffany rồi ra khỏi nhà cô. Sắc mặt cô đã khá hơn nhiều.

Taeyeon ngồi trong xe, mắt đỏ quạch nhìn người đàn ông nhanh chóng rời khỏi căn nhà. Khóe miệng không khỏi tự giễu bản thân mình ngu ngốc - Thì ra cô ta quả nhiên đã làm chuyện đó với Lee DongHae, bảo sao trước đây báo chí đưa tin về họ.

Cô chỉ đang chơi đùa kiếm chút lợi từ cậu? Người tình bí mật của cô thật ra là tên Lee DongHae này. Taeyeon cả đời nghĩ mình thông minh, không ngờ bị một người con gái cậu bỏ công yêu thương lừa dối. Hôm nay, xem cậu giải quyết cô thế nào.

Tiffany tỉnh lại, định vào bếp uống nước thì thấy cửa mở, Taeyeon hiên ngang bước vào. Sắc mặt cậu báo hiệu rất không tốt, Tiffany cũng ngạc nhiên.

"Sao Tae lại về giờ này, MinHo nói trưa nay Tae mới về đến".

Taeyeon nhếch mép, quan sát cô gái mà cậu đã từng có ý muốn kết hôn, giờ đây trong mắt cậu chỉ còn sự căm ghét, sắc mặt thế kia há chẳng phải đã có một đêm điên cuồng bên kẻ nào đó sao.

"Tiffany, chúng ta nói chuyện đi!".

"Em cũng có chuyện cần nói với Tae" Tiffany gật đầu.

"Tae nói trước đi!".

Taeyein ngạo mạn, cất tiếng.

"Chúng ta chia tay đi. Hôm trước hẹn em đến là để nói lời này, không ngờ em lại không tới. Dù sao cũng có một thời gian vui vẻ, tôi cũng phải nói rõ ràng cho em hơn nữa còn phải tính phí chia tay, tôi nhất định không để em chịu thiệt thòi".

Tiffany cúi gằm mặt, gần như cố gắng mới phát lên được hai từ.

"Tại sao?".

"Chẳng vì sao cả, Kim Taeyeon tôi cái gì đạt được rồi thì cũng sẽ rất nhanh chán".

Taeyeon không hiểu sao mình có thể nói được mấy câu tàn nhẫn như vậy. Lúc này, chỉ cần cô khóc, ôm lấy cậu, nhận hết lỗi của cô, có thể cậu sẽ lại mềm lòng mà tha thứ cho cô.

Thế nhưng Tiffany không hề dành những biểu hiện ấy cho cậu, khuôn mặt cô cứng ngắc, khóe miệng cũng giống cậu, kéo lên một nụ cười, trong mắt cậu là khinh mạt, trong lòng cô là cay đắng.

"Được, vậy hãy theo ý của Tae".

Tiffany dứt khoát.

"Tại sao em một chút cũng không níu kéo tôi? Thực ra em không hề yêu tôi?".

"Kim Taeyeon, cô nên biết người nói chia tay là cô, cô có quyền gì chất vấn tôi?".

"Đó chẳng phải là điều em muốn? Để em được thoải mái quay về với chàng Giám đốc Lee DongHae, người tình bí mật của em. Tôi thật ngây thơ khi mắc bẩy một diễn viên tài tình như em, chẳng phải lần đầu của em đã thuộc về hắn rồi sao. Tiffany Hwang, tôi khuyên em nên đổi sang làm diễn viên, nhất định sẽ nổi tiếng".

Tiffany chết lặng, cay đắng, Taeyeon mà cô yêu đã chết, trước mặt cô chỉ là kẻ mang hình dáng của cậu. Từng lời của cậu như những nhát dao cứa vào tim cô, máu cứ chảy mãi, chảy mãi nhưng cô không còn thấy đau nữa.

"Không thể ngờ là Tae nghĩ về em như vậy. Đã khiến Kim tổng thất vọng".

Một thoáng im lặng, Taeyeon không thể chịu được nếu tiếp tục nhìn thấy cô.

"Tôi đi đây!".

Trong lòng Taeyeon dâng lên một đợt sống lớn.

"Vậy em không tiễn".

"Không cần tiễn".

Ra đến cửa, có gì đó luyến tiếc cậu quay đầu lại.

"Vừa rồi em có chuyện gì muốn nói với tôi? Nếu giúp được, nể mặt em là bạn gái cũ, tôi rất sẵn lòng".

Tiffany thấy quay cuồng tưởng như sắp ngất đi, nhưng lí trí lần này rất vững chãi an ủi trái tim. Đã biết trước rồi mà, đã chuẩn bị tâm lý đón nhận rồi mà.

Đừng gục ngã- Cô gằn từng tiếng.

"Chuyện . đó . không . còn . quan . trọng . nữa . rồi".

Toàn thân Tiffany đổ nhào khi bóng lưng Taeyeon khuất sau cánh cửa. Nước mắt cứ như vậy trào lên, cô cắn răng vào môi đến bật máu không cho mình phát ra thành tiếng.

Thì ra, con người ta có thể đau đớn đến cùng cực như vậy.

Nếu, vâng lại là "nếu" khi ấy Taeyeon quay lại dù chỉ một phút, có lẽ cậu sẽ không phải hối hận đến vậy. Nếu cậu dùng IQ 145 của mình để phân tích biểu hiện của cô, chú ý những giọt mồ hôi trên trán cô, đến bước chân không vững của cô, cậu đã ước như vậy.

Thế mới biết, thông minh không thể đánh bật được cảm xúc đặc biệt là khi con người ta tức giận.

***

Sân bay.

"Kim tổng, cô có muốn xuống máy bay không?".

"...".

Taeyeon không nói gì. MinHo lại tiếp tục.

"Cất cánh rồi đấy!".

"....".

Taeyeon lườm MinHo một cái.

***

Sang tuần, DongHae quyết định qua nhà Tiffany để thăm cô. Anh vô cùng bàng hoàng căn hộ trống rỗng, cô đã chuyển đi từ lúc nào?.

Sau đó không có cách nào liên hệ với cô nữa, cứ như thể cô đã bốc hơi hoàn toàn khỏi cuộc đời anh.

...

TBC

Chap dài bù lại đó nha, au tiếp tục ngâm đó... sr reader nhiều nhưng tay au đang đau không thể viết được nhiều, cộng với công việc đang bận nữa

Nhưng au hứa khi rãnh au sẽ cho up chap trở lại, tuyệt đối không Drop...

Đừng bỏ au nha~~~😢😢😢

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro