Chap 5: Vỡ kịch bất đắc dĩ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Cô thấy Kim tổng là người như thế nào?".

"Là một khách hàng lớn của Royal".

Cô không ngại lặp lại đáp án quen thuộc. Tự hỏi sao có lắm người thắc mắc về cô ta thế không biết.

Hiếm khi thấy giám đốc để tâm đến một vấn đề "không thường lệ" như vậy, cô thiết nghĩ - Có lẽ Kim tổng đang nắm trong tay vận mệnh T&N mà thôi.

"Quả nhiên".

DongHae không nhịn được cười: "Vậy cô thử nói xem, tôi là người thế nào?".

Giọng điệu của anh tuy nữa đùa nữa thật, nhưng dường như là thật sự muốn nghe lời nhận xét từ cô. Tiffany chỉ có thể mỉm cười.

"Giám đốc luôn là tấm gương lớn cho tôi học hỏi".

Cô chân thành đáp, cô thừa nhận khi làm việc cùng DangHae, cô học được rất nhiều điều giúp cô tránh phiền phức, anh ta dù bận rộn vẫn chỉ dạy cô tận tình. Điều này, cô thực lòng cảm kích, khi bước chân vào Royal, người phỏng vấn và nhận cô cũng là anh.

Ấn tượng đầu tiên của anh với cô gái trẻ là hoàn toàn non nớt, giống như anh khi mới vào nghề, tuy nhiên dưới sự chỉ dẫn của anh, cô đã tiến bộ rất nhanh, khuôn mặt thanh thuần lúc đầu nay đã nhường chỗ cho vẻ ngoài vô ưu. Nụ cười ngây thơ trong sáng đã thay thế bởi cái nhếch môi chuyên nghiệp, là anh ích kỷ giữ trong mình hình ảnh tươi sáng nhất của cô gái ngày ấy.

...

Có một lần, một nhân viên của anh phát hiện mắc chứng lao giai đoạn một, ngành này không cho phép người bệnh lao làm việc, dù cô ta rất khá cũng đành bị cho nghỉ. Anh thực sự rất tiếc, khuyên cô ta đi chữa bệnh, tuy nhiên bệnh này cần thời gian điều trị lâu dài mà tài chính gia đình cô ta không cho phép. Các nhân viên khác an ủi cô ta rất nhiều.

Tiffany khi ấy không biểu hiện gì nhiều, trong ngày cuối cùng đi làm của cô gái kia, anh thấy cô lén đặt vào túi cô gái kia một phong bì khá dày. Anh thừa biết Tiffany chỉ là nhân viên quèn, tiền không có nhiều nhưng tấm lòng của cô làm anh xao động.

Bởi hai ngày sau, cô gái kia có gọi điện cảm ơn anh rối rít vì số tiền vừa đủ cho cô ta chữa bệnh. Có lẽ cô ta tưởng số tiền này là của anh, anh không nói sự thật cũng không bác bỏ. Có lẽ cô ta tưởng số tiền đó là của anh, anh không nói sự thật cũng không bác bỏ. Cô gái đó hẹn một năm sau sẽ trở lại Royal, tám tháng sau cô ta quay lại, tự tin, xinh đẹp. Người đó không phải ai khác chính là Victoria Song.

Đàn ông rất dễ rung động, vậy mà bao năm qua, người có thể bước vào trái tim DongHae chỉ có mình Tiffany Hwang, một cô gái anh tự nhủ có lẽ sẽ chẳng bao giờ thuộc về anh.

Anh từng cho rằng bản thân mình đối với tình yêu đã chẳng còn chút hứng thú nào nữa, thế nhưng, con người lại luôn khát khao những thứ mà mình không thể nắm bắt được. Anh dùng toàn bộ tuổi thanh xuân của mình để đổi lấy một tiền đồ xán lạn, vì vậy, trong những năm tháng tươi đẹp nhất cuộc đời, anh đã chẳng thể tìm được một người con gái để yêu.

...

Tiffany quay lại văn phòng, suy nghĩ về việc dành độc quyền lần này, cô thấy rõ vấn đề chính là ở chủ xị sự kiện lần này, chủ tập đoàn Venus, Tổng giám đốc Choi Siwon.

Choi Siwon vốn xuất thân từ diễn viên, anh ta thừa hưởng vẻ đẹp á âu pha trộn hoàn hảo, nổi tiếng và dành nhiều giải thưởng điện ảnh lớn. Sau đó thành lập công ty giải trí Venus, và dần dẫn dắt thành tập đoàn lớn như hiện nay. Phải nói, danh tiếng của Venus 50% đến từ anh ta. Sự tung hô của báo mạng lẫn bộ phận fan đông đảo khiến tiếng tăm Venus ngày càng lớn.

Lần này không khó Venus dành lấy sự kiện lớn của năm, lễ trao giải VAFTA, chỉ cần tiếp cận được với ông chủ lớn này, độc quyền khách sạn kia cô tự tin mình sẽ dành được. Trên mấy báo lá cải, không ít bài so sánh Kim tổng và Choi tổng khiến cô không nhịn được tò mò vào xem.

So với người nổi tiếng như Choi Siwon, Kim Taeyeon có vẻ bí ẩn, hơn nữa cậu định cư tại Thụy Sỹ nên khó tránh việc thông tin khó khăn. Đọc phần bình luận tranh cãi của hai nhóm fan bên dưới, mà cô suýt phun hết Chocolate trong miệng ra ngoài.

"Taeyeon oppa đi một nữa hồn tôi mất. Một nữa hồn kia vẫn bình thường.( Vì để dành cho Siwon đại thần).

Siwon đại thần đi một nữa hồn tôi mất. Một nữ hồn kia đứng chửi thề. (Chửi con nào đang tay trong tay với anh).

Yêu Taeyeon oppa bằng tất cả những gì em có, để rồi Tae theo nó như chưa từng có em.

Mấy đời bánh đúc có xương, mấy đời trai đẹp lại thương gái nghèo.

Chỉ tay lên trời, yêu Kim tổng vô đối. Đập mặt xuống gối, nói dối ngại ghê.

Chim chích chòe mà đòi xích mích với chim ưng. Tinh tinh mà đòi xinh hơn khỉ đột.

...

Các bạn trẻ bây giờ quả nhiên thú vị. Trong lúc tra cứu, cô bất thần gõ một cái tên trên cửa sổ Google. Cô từng rất yêu anh ta, đến nổi khi anh ta đề nghị chia tay cô đã từng níu kéo, đã nắm tay anh ta nói đừng rời xa.

Cô cho rằng mình đã cố gắng đủ cho một tình yêu không hối không hận, nhưng cái tên ấy đã vất vưỡng trong đầu cô một thời gian dài. Thì ra, cô đã làm nên những chuyện thật khó tin. Với người đó, chia tay với cô, anh ta có ngay một minh tinh xinh đẹp bên cạnh. Nghĩ đến hình ảnh hai người bên nhau hôm đó, nghĩ đến những giọt nước mắt đã đi qua ngày đó. Cô quyết định không cho phép mình lần thứ hai.

Đầu giờ chiều, đang định đi kiếm gì bỏ bụng thì nhận được báo cáo của nhân viên cấp dưới, về phàn nàn từ khách tầng 50 nới rằng trong phòng nghỉ VVIP có người hút thuốc.

Bước vào phòng nghỉ VVIP, cô thấy ngay vị khách xăm trổ dằn từng tiếng qua điện thoại, bên tay còn khói thuốc nghi ngút. Người khách phàn nàn ngồi đối diện, đôi chân dài gác lên bàn, tay cầm minipab, khi thấy Tiffany tiến vào, đặt minipad xuống, im lặng quan sát.

Kẻ đó không phải ai khác chính là Nickhun.

Tiffany không lạ với chuyện này, cô lại gần cúi đầu thật sâu trước người đàn ông xăm trổ nọ, báo hiệu cô lại gần nhưng không cắt lời điện thoại của ông ta.

Ông ta ngước nhìn cô rồi quay sang hướng khác, chẳng thèm quan tâm đến sự hiện diện của cô, tiếp tục văng bíp bíp bíp qua điện thoại. Tiffany đã thấy rõ người trước mắt không dễ đối phó có phần làm khó cô rồi đây, cô nhẹ nhàng lên tiếng trước, tiếp tục cúi đầu thật sâu:

"Thưa quý khách, bên cạnh có phòng hút thuốc thông thoáng yên tĩnh, quý khách có muốn tôi dẫn đường cho ngài không ạ?".

Cô dứt lời, người đàn ông lên tiếng chửi: "Mẹ nó, không thấy tôi đang bận à?".

Tiffany cúi người xin lỗi: "Xin lỗi quý khách, vậy tôi sẽ chờ quý khách kết thúc cuộc gọi".

"Con điếm này, còn không biến đi!".

Ông ta cáu kỉnh liếc cô, rồi tiếp tục mắng chửi xa xả vào điện thoại. VVIP là vậy, văn minh có, nổi tiếng có, giang hồ có, ai bảo tất cả bọn họ đều có "rất nhiều" tiền.

Nếu ở ngoài đường chắc đã là cho gã hai cước méo đầu, nhưng đã là quản lý của Royal cô nhẫn nại, trưng lên bộ mặt vô cảm cúi đầu. Cô mang đến chiếc gạt tàn bằng thủy tinh tinh xảo để bên cạnh ông ta, kêu nhân viên đổi bản nhạc Serenade của Tchaikovsky sang bản baroque nước Anh nhẹ nhàng.

Tổ sư, vào một ngày đẹp trời như vậy, lại có kẻ chửi mình là điếm trước mặt thằng bồ cũ. Thời sự khó lường, đủ lên trang nhất báo lá cải.

Tiffany bước đến chỗ Nickhun, nhỏ giọng hỏi: "Tổng giám đốc Buck, tôi đưa anh tới phòng nghỉ khác, có được không?".

Nickhun đôi mày nhíu sâu ngắm nhìn cô gái này, trong ký ức của anh, cô đã từng nắm tay anh, từng vui cười với anh, cô đã từng níu kéo anh, từng rơi nước mắt. Hôm nay, bị sỉ nhục như vậy cô vẫn không yếu đuối. Có người đàn ông nào không muốn là bờ vai che chở cho người con gái mình yêu thương, còn cô, giống như không có gì khiến cô lay động. Ngay cả lời chia tay của anh.

"Tiffany, em thật không có lòng tự trọng!".

Nickhun vỗ nhẹ tay hướng cô mỉa mai. Rất rõ ràng Nickhun đang tức giận, anh ra đang muốn đi dạy cho gã kia một bài học.

Việc là do anh ta gây ra, người muốn xem kịch hay cũng là anh ta. Con người cứ hay thích tự mâu thuẫn với chính mình như thế, anh ta tức giận như thế, làm sao cô có thể điềm nhiên như không?.

Tiffany nhìn ra ý đồ của Nickhun, cô cúi người ngăn bước tiến của anh: "Tổng giám đốc Buck, có gì không vừa lòng xin anh nói với tôi".

Anh căm ghét cái kiểu thờ ơ của cô, căm ghét giọng nói đã khi nào trở nên vô hồn như vậy. Cô gái tung tăng cười vô tư bên anh đâu rồi, cô gái kéo tay anh chạy dọc bờ cát trắng đâu rồi, anh vô thức buông lỏng, ánh mắt lạnh lùng nhìn cô.

"Em thôi việc đi, tìm một việc khác mà làm! Nếu không tìm được, tôi sẽ giới thiệu cho em. Em muốn làm gì?".

Tiffany không nói gì, cô muốn gạt hết những suy nghĩ vô lý sang một bên. Anh ta là ai, anh ta có cái quyền gì chứ, cái tên xấu xa mặt dày này. Không phải anh ta muốn xem kịch hay do mình là diễn viên chính hay sao, sao giờ lại nổi đóa với cô chứ. Người giàu có bây giờ thật rãnh rỗi.

Thấy Tiffany không lên tiếng, Nickhun càng bực mình.

"Tôi nhớ là em không học chuyên ngành quản lý khách sạn. Tôi quen hiệu trưởng một trường cấp hai, có thể sắp xếp cho em một công việc ổn định, vậy được không?".

Trên môi Tiffany bây giờ thực sự có nụ cười tự giễu: "Tổng giám đốc Buck, xin lỗi vì không thể nhận lòng tốt của anh. Tôi hài lòng với công việc hiện tại".

Thực lòng đang trong giờ làm mà sao anh ta cứ bắt cô phải nói chuyện bên ngoài công việc, con người này mới bị búa gì đập vào đầu rồi không biết.

"Hài lòng?" Nickhun bật cười châm chọc: "Thích bị sỉ nhục sao? Hay là thích tìm người giàu có".

Khi nói câu này, trong đầu Nickhun hiện lên hình ảnh bờ vai cô bị người nào đó giữ chặt trong thang máy.

Khốn nạn thật, lời tên xăm trổ kia chỉ là lời ngoài tai, vậy mà cái kẻ cô đã từng bỏ công yêu thương bao năm trời lại phủ nhận cô một câu  phũ đến thế. Cô từ chối cả tiếng thở dài của chính mình. Đúng lúc đó, vị khách xăm trổ lại gần cô.

"Này cô nhân viên, vừa rồi tôi có công chuyện nên lời nói hơi quá đáng. Mong cô tha lỗi, cảm ơn bản nhạc của cô, giúp tôi bình tĩnh hơn nhiều. Cô là nhân viên rất tốt, nếu muốn thay đổi công việc tốt hơn. Hãy tìm tôi".

Ông ta đưa ra một tấm card visit vàng chói mắt đặt lên bàn bên cạnh cô. Tiffany ngạc nhiên nhưng vẫn mỉm cười xã giao:

"Đây là trách nhiệm của tất cả nhân viên chúng tôi, vậy tôi đưa quý khách qua phòng hút thuốc".

"Cảm ơn cô, tôi phải đi bây giờ, chúc cô một ngày vui vẻ".

"Cảm ơn quý khách, chúc quý khách một ngày vui vẻ".

"À, cô tên gì?".

"Tôi là quản lý Tiffany Hwang".

"Quản lý Hwang, tôi sẽ nhớ tên cô".

Ông ta rời đi bỏ lại căn phòng chỉ còn cô và Nickhun.

Đấy, ai bảo xăm trổ là không văn hóa, người ta biết sai, biết sửa, biết xin lỗi đàng hoàng. Đâu như cái kẻ phía sau cô, thật muốn vả cho rụng hết hàm răng, tránh nói những lời vô bổ khiến cô bực mình thêm. Cô quay lại, đã thấy tấm thẻ vàng chói lúc nãy đã nằm trong tay Nickhun, cô không quan tâm cúi đầu rời đi trước.

"Tổng giám đốc Buck, đã làm phiền sự nghĩ ngơi của anh".

"Quả nhiên em có bản lĩnh ấy".

Vở kịch hôm nay đủ hay để dựng thành phim, có kẻ rỗi hơi kiếm chuyện là anh, có kẻ giang hồ biết lễ độ và kẻ đáng ghét là cô gái vừa bước ra khỏi căn phòng. Thừa nhận là anh đang vô cùng khó chịu, nếu hôm nay không phải là anh, có khi nào, cô gái ấy đã rơi vào tay ông trùm sàn vàng này không?.

Tay còn cầm tấm danh thiếp vàng chói lạnh ngắt không thương tiếc thả vào thùng rác, Nickhun thừa nhận mới nghĩ đã thấy đau đầu.

***

Sau buổi nghe nhạc, tâm trạng Kim tổng rất tốt, cậu yêu thích Piano, từ nhỏ cậu đã có niềm say mê với nó, chỉ là cuộc sống không cho cậu lựa chọn. Đêm nhạc Richard Clayderman luôn làm cậu ấn tượng dù đã nghe đến cả trăm lần, bản Memory luôn khiến cậu thấy thư thái trở về tháng ngày tươi đẹp nhất. Nó luôn mang đến niềm vui cho cậu khi lắng nghe.

Lần này, Tiffany tránh mọi sai sót, cô thấy chiếc limousin từ xa, đã đi ra ngoài sảnh chờ, tối nay không khí có lạnh hơn một chút, khẽ rùng mình. Cô cúi chào rồi dẫn đường mở cửa cho Hoàng đế, nhận thấy nét mặt vui vẻ của cậu, cô thở ra, xem ra hôm nay sẽ nhẹ nhỏm hơn một chút.

Vào phòng tổng thống Taeyeon nhàn nhã thả áo khoác xuống ghế, trợ lý Choi đem giấy tờ đặt lên bàn làm việc. Cô treo áo khoác của cậu, rồi mang một ly nước mát đặt lên bàn.

"Nước tắm của Kim tổng đã chuẩn bị xong".

Taeyeon cầm ly nước trong tay xoay nhẹ, nghĩ lại nụ hôn lên tay cô hôm trước, cảm phục mình như một quý ông chân chính. Tuy thế nhưng cái vẻ chả có gì đặc biệt, không có gì thay đổi vẫn đều đặn trên khuôn mặt cô quản lý bé nhỏ. Nghĩ tới đây, bất quá có chút ghét cô ấy. Quả thực rất muốn thấy cái bộ dạng không chỉnh chu của cô đêm trước. Cậu cho cô về nghỉ.

Cô không biết là vô tình hay cố ý. Nhưng Kim tổng kia cứ luôn canh đúng lúc cô vừa tắm xong xuôi, tóc chưa kịp hong khô, chuông điện thoại reo.

"Kim tổng có gì cần sai bảo?".

"Trà của tôi".

Giọng nói qua điện thoại không nghe ra cảm xúc gì, cô nhớ rõ đã để ly trà infusion cho cậu trong ngăn ấm, còn dặn dò trước khi ra khỏi phòng nữa mà.

Thật là, ai bảo thân phận nô tỳ là cô, cô tung mái tóc còn ẩm cặp lên rồi chỉnh lại sơ mi bước nhanh sang phòng tổng thống. Khác với hôm qua, trong phòng bây giờ chỉ còn ánh sáng nhạt của đèn hắt bên tường. Cô đi vào bếp lấy ly trà còn nóng mang đến bên bàn của Taeyeon.

"Làm phiền cô".

"Là trách nhiệm của tôi".

"Cô có thể về".

"Có gì cần Kim tổng cứ gọi tôi".

Về phòng vừa buông tóc ra sấy, chuông lại kêu.

"Tôi không thấy remote".

Cô nhanh nhẹn bước sang lấy remote, hỏi cậu muốn xem kênh gì, trực tiếp tìm kênh đó, sau đó nhẹ nhàng đặt remote bên góc bàn tay thuận của cậu.

"Cảm ơn cô, cô về nghỉ đi".

Lần thứ ba? Chuông lại reo.

"Tôi muốn mở cửa sổ".

Lần thứ tư.

"Tôi muốn đổi ghế".

Lần thứ năm.

"Tôi muốn thay đèn".

Vâng, đêm nay, không biết Hoàng đế ăn phải thứ gì, cứ cho cô về rồi lại kêu cô chạy sang, không lần nào cô lộ vẻ khó chịu hay cáu kỉnh. Càng như vậy, càng khiến Taeyeon muốn trêu đùa cô hơn. Lúc này đã 12h đêm, thấy cô tận tình đổi ghế, thay đèn cho cậu vẫn chưa đủ, cậu lại nhấc máy.

"Tôi muốn uống nước".

Lần thứ sáu rồi, cái tên chết tiệt này muốn hành cô đây mà, nếu không vì xấp tiền boa hôm nay thì cô thật muốn nhổ chút nước bọt vào ly nước.

Tiffany đứng đó, tay cầm chiếc khay nhỏ, tránh tình trạng hôn hít không nên có kia, cô đã thầm nghĩ vậy. Lần này, cô đứng rất lâu nhưng không thấy Kim tổng có ý thả người. Cô kiên nhẫn.

Taeyeon ít khi làm những trò vô vị như vậy, nhưng đêm nay, quả thực nét mặt của cô khiến cậu có hứng thú cực kỳ. Cô quản lý đã quên mất kẹp tóc, mái tóc dài màu nâu rủ xuống lưng lẫn hai bên khuôn mặt, tôn lên nét đẹp thanh tú vô cùng, cậu muốn chạm vào mái tóc ấy.

Thậm chí đến lần thứ sáu, không bỏ công cậu bày trò, cô quên cả đeo kính, những nét trẻ trung không trang điểm, lộ ra đôi mắt to tròn hình bán nguyệt cho cô sống đúng với tuổi của mình, thậm chí là trẻ hơn. Nét nghịch ngợm trẻ con bên khóe mắt, luôn bị che đậy sau cặp kính dày, đêm nay, cô rất đẹp. Ngón tay cô lại vô thức vén những lọn tóc ra sau vành tai.

Từ khi còn đi học, luôn ở trong môi trường giàu có, Taeyeon đã gặp không ít cô gái đẹp, thậm chí quyến rũ hơn cô gái này cả ngàn lần. Vậy mà chẳng biết từ lúc nào, vẻ đẹp âm thầm của cô gái này đã ngấm ngầm chui vào lòng cậu.

Đứng một lúc lâu, Tiffany không quan sát Taeyeon mà ngắm nghía dàn Diên vĩ bên cửa sổ, tâm trạng phấn chấn hơn, ngón tay vô thức nhịp nhẹ lên chiếc khay. Biểu hiện nhỏ ấy rơi vào tầm mắt của Taeyeon, giống như cô đang đàn lên một giai điệu trong im lặng. Giai điệu ấy, nhìn ngón tay cô cậu cũng hiểu. Quả thực cậu tò mò, cô quản lý Hwang này ngày càng khiến cậu để tâm. Ngay đến nước lọc cô đưa vị ngon cũng khác lạ.

Đêm ấy, có người chìm vào giấc ngủ rất nhanh (mệt do bị đày), có người cứ bị mùi Pivoine vương vấn mãi trong giấc ngủ. Nửa đêm hạ lệnh cho trợ lý của mình hủy vé của cô tiểu thư Jennie nào đó.

...

TBC

Các Sone ơi! Tui nghĩ là các gái đã kí hết hợp đồng rồi đó, cho nên SM mới sản xuất tiếp album.

Hãy cứ tin tưởng và luôn bên cạnh SoShi nha, chỉ có Sone mới làm SoShi có thêm động lực để đấu lại với SM.

Hôm nay chồng tui bị máy quay đập trúng đầu đó... huhu thương lắm cơ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro