Chap 4: Hôn tay không có ý nghĩa gì hết.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Tiffany quay lại phòng, kiểm tra nhiệt độ nước lần nữa rồi mời Kim tổng nghỉ ngơi, Taeyeon rời bàn làm việc tiến về phía phòng tắm ngang qua cô.

"Một lát mang giúp tôi ly trà nhài infusion. Sau đó cô có thể nghỉ ngơi".

"Được ạ, không thành vấn đề!".

Tiffany như trút được gánh nặng, mơ ngay đến chiếc giường êm ái, xong vẫn vờ nán níu chờ đợi thứ cô yêu nhất.

Còn chưa đi? Khóe môi Taeyeon hơi cong lên, cậu tiến lại bàn làm việc, lấy ví tiền, sau đó rút ra vài tờ $ có mệnh giá lớn đưa cho Tiffany.

Yes, yes, trong đầu cô như có ngàn bông Diên vĩ nhảy múa, cô cúi người nhận tiền từ tay Taeyeon không có lấy chút biểu cảm nói.

"Cảm ơn Kim tổng, chúc cô ngủ ngon".

Cái cúi người 90 độ của cô làm cậu tiếp tục hài lòng, tuy nhiên cái vẻ mặt vô cảm kia lại làm cậu thấy phiền, quyết định rút thêm vài tờ để thử xem cô có biểu hiện gì khác.

"Thái độ của cô rất tốt".

Yes, yes, cảm tạ Hoàng đế, cô đưa tay không ngại cầm thêm vài tờ Taeyeon mới rút ra. Ôi tiền, sao hôm nay ta lại yêu mi đến thế. Biểu cảm vẫn không hề thay đổi.

"Đó là nhiệm vụ của chúng tôi".

Cô nhấn mạnh rồi lui ra.

Taeyeon cố quan sát nhưng không thấy điểm khác biệt lại khiến tâm trạng mất vui. Bình thường trong hoàn cảnh này, nếu là quản lý nhất định sẽ từ chối nhưng cô gái này không hề, tuy nhiên cũng không biểu hiện ra là cô ham thích tiền bạc. Hoặc là vì... cô ta diễn quá đạt.

***

Tiffany về phòng trực, tắm rửa sau đó thay bộ đồng phục mới, đang hong khô tóc và quan sát camera xung quanh thì nghe một tiếng "choang" chói tai vọng ra từ phòng tổng thống.

Buộc gọn mái tóc phía sau, đeo nhanh gọng kính cô tiến lại cửa phòng lớn.

"Kim tổng, có vấn đề gì không ạ? Tôi vào kiểm tra một chút".

Cô lấy thẻ quẹt nhanh rồi tiến vào phòng khách lớn. Qua mấy gian phòng sáng đèn cô nhanh chóng lại gần bếp, thấy ngay vị khách quý đang đứng bên chiếc bình thủy tinh pha lê vỡ tan tành.

Cô nhanh chóng lại gần, lấy bộ quét dọn dưới ngăn tủ.

"Kim tổng mời về phòng nghỉ ngơi, tôi thu dọn xong sẽ đem nước cho cô".

"Làm phiền cô".

Tiffany dọn dẹp những mảnh vỡ. Xong việc, cô đứng dậy, phát hiện Taeyeon vẫn chưa rời đi, hai người đứng cách nhau khoảng nửa mét, anh đang chăm chú quan sát cô.

Tiffany lên tiếng, "Kim tổng!".

Taeyeon mím môi, nhất thời chưa kịp thu lại ánh nhìn. Cậu bỗng phát hiện ta, cô quản lý này đã ưa nhìn hơn một tiếng trước rất nhiều.

Tiffany vừa tắm xong, tóc còn chưa khô hẳn, trên người cô phảng phất mùi hương pivoine nhè nhẹ. Mái tóc dài với vài lọn xoăn nhẹ được túm lại vội vàng loại bỏ hẳn sự già nua ban sáng, cậu không thể không đánh giá lại cô gái trước mặt:

Khuôn mặt không trang điểm dưới ánh đèn gần như tỏa sáng, làn da trắng sáng kèm theo đôi chân thẳng nhỏ nhắn không mang tất khiến cậu có chút trầm trồ. Vòng 1 cup C dù giấu dưới lớp áo sơ mi đồng phục, cũng không che hết sự phong tình bên trong đó. Chỉ tiếc nếu được tháo cặp kính kia ra, nhất định không thua kém bất kỳ mỹ nhân nào cậu từng gặp qua.

Con mắt nhìn phụ nữ của Taeyeon luôn trực diện như vậy. Hôm nay, không nhận ra vẻ đẹp này làm cậu có phần luyến tiếc. Cậu tiến lại gần thu hẹp khoảng cách với cô.

Nhìn cận cảnh Hoàng đế trong bộ đồ ngủ vải lụa Ấn thượng hạng, đôi chân ngắn nhưng đầy cơ bắp, mái tóc vàng được thả tự do vài sợi tóc mái cố tình che đi tầm nhìn trước mắt cậu càng thêm thu hút. Taeyeon lúc này vừa gần gũi mà vừa cao sang, càng gần Tiffany bắt đầu thấy hơi ngộp thở, trước sự quyến rũ không cưỡng lại của cậu. Tim cô ngưng một nhịp.

Lấy lại hơi thở, cô mỉm cười chuyên nghiệp lui về phía sau, thận trọng nới khoảng cách.

"Kim tổng xin cẩn thận mảnh vỡ nhỏ phía dưới, cô cứ về phòng nghỉ, ở đây tôi sẽ lo liệu".

Cô tạo lằn ranh trước mặt Taeyeon kèm theo nụ cười bình tĩnh.

Taeyeon tiếp tục nhìn cô không rời mắt, cô gái này thật lạ, theo lẽ thường, các cô gái khác khi bị cậu nhìn như vậy ắt phải đỏ mặt, ngại ngùng, e ấp lấy lòng cậu, nhưng cô gái này dường như chẳng có biểu hiện gì khác. Hoàn toàn giữ khoảng cách nhất định với cậu. Chẳng lẽ là trò "thả mồi bắt cá lớn?".

Quay về bàn làm việc, Taeyeon quyết định chờ cô quản lý của mình mang nước tới. Thu dọn xong, chắc chắn không còn mảnh vụn, cô cẩn trọng nhắn tin cho bộ phận dọn phòng để chú ý hơn ngày mai. Nhìn đồng hồ 12h kém 10, cô mang một ly nước đến cho Taeyeon.

"Mời Kim tổng dùng nước, lần tới nếu cần gì cô cứ gọi tôi".

Ly nước không lạnh không nóng, độ ấm vừa phải, lượng không quá lớn, đủ biết cô quản lý Hwang này rất hiểu như thế nào là phù hợp.

Taeyeon uống xong, tay cầm ly đã trống tiến lại gần, định đưa cho cô. Khi tay cô vươn ra đón lấy, cậu không nhịn được nắm lấy đặt nhẹ lên đó một nụ hôn.

Tiffany thực có một giây cứng người, mắt cô mở to hơn thường lệ 0,2mm, đầu óc tìm mọi phương kế đối phó. Tình huống bị khách hàng xài ba cái chiêu quyến rũ cô cũng gặp qua và dễ dàng diễn bộ mặt "stone" đối phó. Tuy nhiên cái hành động đầy quyến rũ và nam tính thế này e là lần đầu, khó lòng nhanh chóng tìm ra đối sách. Cô khẽ nghiêng đầu, nhẹ rút tay lại đón chiếc ly trong tay Taeyeon, duy trì vẻ mặt chuyên nghiệp.

"Chúc Kim tổng ngủ ngon".

Rồ nhanh chóng rời đi.

Taeyeon ngay cả một tiếng "ừ" cũng lười đáp lại, cậu thu hồi ánh mắt đang chăm chú nhìn người con gái trước mặt, rồi tiến về phòng ngủ lớn.

Trở lại phòng trực, thả mình xuống giường, Tiffany cho phép tim mình đập nhanh hơn, tự nhủ với bản thân hành động đó là vô nghĩa. Có một số việc không nên nghĩ quá sâu nếu không sẽ tự làm hại bán cầu não đáng thương của mình, Tiffany luôn hiểu bản thân hơn ai hết. Chỉ cần cô phục vụ Kim tổng tròn nghĩa vụ sẽ không có bất kì bất thường nào hết. Quan trọng nhất, ngày mai, ngày kia và ngày kia nữa, tiền boa vẫn cứ như hôm nay là đủ nuôi sống cái miệng cô vài tháng rồi.

Nghĩ lại một chút, có lẽ vì để tránh điều tiếng vì một vài cô phục vụ phòng tổng thống trước đây bỏ đi theo khách, nên lần này giám đốc Lee nhất định giao cho cô. Để thử thách cô hay mong cô  xóa bỏ điều tiếng không hay trước đó. Về điểm này, cô đồng ý với DongHae là anh ta hoàn toàn lựa đúng người, chỉ cần tăng cho cô chút lương là đẹp.

***

Sáng sớm, có mặt bên bàn ăn của Kim tổng, cô đã phải nghe trợ lý Choi thao thao bất tuyệt về lịch trình của Kim tổng. Còn cậu chỉ nhàn nhã thưởng thức bữa sáng, cất lời:

"Quản lý Hwang có biết sắp tới có buổi hòa nhạc nào ở thành phố Seoul?".

"Tối nay có buổi độc tấu Piano tại nhà hát lớn lúc 7h của Richard Clayderman, cuối tuần sẽ có giao hưởng Subert lúc 7h30".

Cô nói như thể câu chuyện hàng ngày, ai cũng phải biết.

Taeyeon hài lòng, cậu yêu cầu Minho hủy bữa tiệc xã giao buổi tối để nghe độc tấu Piano. Ăn sáng xong, cậu lập tức rời đi. Trước khi bước ra cửa, đột ngột quay đầu nhắc nhở Tiffany:

"Tôi sẽ quay về lúc 9h30 tối".

Tiffany cúi gập người: "Vâng, Kim tổng đi cẩn thận ạ!".

Trợ lý Choi đi theo Taeyeon nhiều năm nay, khi thấy thái độ khác lạ của Taeyeon dành cho cô quản lý khách sạn, không khỏi vui vẻ to nhỏ.

"Quản lý Hwang cũng thật chu đáo lại xinh đẹp phải không ạ?".

Đối với thái độ này của trợ lý, Taeyeon chỉ cười khẩy lấy một cái, tiện thể buông một câu.

"Cô quản lý này nhìn qua có vẻ chu đáo nhưng còn thiếu kinh nghiệm, tôi cho cô ta mốc thời gian cũng để cô ta chuẩn bị tốt hơn. Như vậy cũng thể hiện sự bao dung của chính mình".

Trợ lý Choi cười thầm, không cần cô nói, cô quản lý bé nhỏ ấy chắc chắn sẽ liên hệ với tôi nắm rõ thời gian biểu của cô.

Quả thực trợ lý Choi cũng rất thích cô gái này, chu đáo, lời lẽ vừa phải, đặc biệt không à ơi như mấy cô phục vụ anh từng gặp trước đây. Mấy cô gái đó vừa nhìn đã thấy chói mắt, quản lý Hwang này rất biết giấu đi vẻ ngoài xinh đẹp, khoác lên người vộ mặt vô ưu. Điểm này, cậu ta cần bái cô làm sư phụ theo học đàng hoàng.

....

Kim tổng là người như thế nào?

Đây là chủ đề mà mấy chị em đồng nghiệp đặt ra cho Tiffany lúc cô trở về văn phòng, cô tuân thủ nguyên tắc 4 của công việc.

"Là khách hàng của Royal thôi".

Suzy cô gái sôi nổi nhất dựa vào vai Tiffany, kéo dài giọng: "Quản lý Hwang, Kim tổng giàu có như thế, hay chị cố gắng "câu" cô ta đi".

"Vậy sao, khả năng của tôi không tới". Tiffany mỉm cười, "Chúng ta kết thúc chủ đề ở đây thôi".

Suzy nũng nịu: "Em đùa chút xíu thôi mà".

SeoHyun bên cạnh lên tiếng:

"Chẳmg ai đùa như cô, nếu người khác nghe được thì nghĩ thế nào?".

Suzy xấu hổ vì bị mắng, lúc này Tiffany giải vây.

"Thôi được rồi, chuyện này lần sau không nhắc lại nữa, Suzy chỉ vui đùa tôi mà".

SeoHyun cau mày nhưng cũng vui vẻ nhận lệnh, làm báo cáo Tiffany giao cho.

Tiffany dù làm thêm công việc ở phòng Tổng thống, nhưng công việc khác cũng không được giảm trừ.

Hôm nay, các quản lý có buổi họp về phần quảng bá cho hình ảnh khách sạn, dự án của phòng Marketing không làm hài lòng người khó tính như DongHae. Anh im lặng chờ đợi ý kiến của những người khác.

Victoria nhìn DongHae, giọng nói có vẻ do dự, chắc cô ta đang muốn thăm dò phản ứng của mọi người.

"Hay là chúng ta tổ chức những hoạt động, có sự tham gia của các ngôi sao? Danh tiếng của họ chắc sẽ đem lại hiệu quả tốt".

Không ai tán dương, mà cũng chẳng có người phản đối. Buổi họp căng thẳng cuối cùng cũng thoải mái hơn một chút, bởi đề tài chuển sang mấy ngôi sao đang nổi.

Tiffany xoay nhẹ chiếc nhẫn trên ngón áp út, mỗi khi do dự cô hay có thói quen này. Trước đây, mỗi lần Nickhun nhìn thấy điệu bộ này của cô là buông lời trêu chọc. Thực ra, trong đầu cô có một kế hoạch, rất khó nhưng không phải là không thể. Cô nghĩ nhất định có khả năng.

Giám đốc Lee quan sát cô nãy giờ lên tiếng: "Quản lý Hwang có ý kiến gì không?".

"Tôi thấy gợi ý của quản lý Song rất hay, tôi có ý kiến: Sắp tới Seoul sẽ đăng cai giải thưởng điện ảnh VAFTA, lần này sẽ có rất nhiều người nổi tiếng và các doanh nhân lớn tham dự. Nếu chúng ta dành được vị trí khách sạn độc quyền, nhất định sẽ tạo tiếng vang lớn".

Sau khi Tiffany phát biểu, có người cười, cũng có người trầm tư. Mọi việc đều nằm trong dự liệu của cô, quan trọng nhất là DongHae nghĩ thế nào.

Victoria là người đầu tiên lên tiếng.

"Tiffany! Cô nên hiểu rõ, vị trí này trước đây chúng ta đã cạnh tranh với Sofitel nhưng thất bại, vị trí của chúng ta không được trung tâm như bọn họ, đây là nguyên nhân rất lớn".

Tiffany cười: "Chỉ là ý tưởng thôi".

"Được rồi, chuyện này chúng ta sẽ bàn bạc sau".

DongHae đứng dậy rời đi. Chưa đầy năm phút sau, Tiffany nhận được cuộc gọi lên phòng giám đốc. Cô rảo bước lên tầng 20, khu văn phòng của khách sạn, phòng giám đốc phía cuối hành lang, cô đẩy cửa bước vào.

Giám đốc Lee này, không phải cô không biết, anh ta mang danh nghĩa dựa vào vợ để tiến lên nhưng thực lực không thể xem thường. Ngồi lên vị trí này đã khó, giữ được nó là không đơn giản.

"Quản lý Hwang, ngồi đi"

Anh đi xuống bàn tiếp khách, anh nhìn cô: "Về ý tưởng trong buổi họp lúc nãy, cô còn suy nghĩ nào khác không?".

Cô không ngại trình bày chi tiết kế hoạch tiếp đón đoàn người nổi tiếng do chính mình đã dự trù, từng khe hở được lấp đầy. Nói thật cô khá chăm chút cho nó ngay từ khi nhận được tin Thủ đô Seoul nhận đăng cai lễ trao giải năm nay, cô tự tin mình có khả năng làm được.

Tiffany trình bày liền mạch khoảng 45 phút, phát hiện sếp quan sát cô rất kỹ, anh đưa cô ly nước rồi ra quyết định.

"Nếu cô giành được quyền khách sạn độc quyền, tôi sẽ giao cho cô toàn quyền phụ trách sự kiện này".

Giọng nói của anh nghiêm túc, giọng điệu mạnh mẽ khiến đầu óc Tiffany càng dễ thẩm thấu câu nói rõ ràng, súc tích vừa rồi.

Trên đường bước ra khỏi văn phòng giám đốc, Tiffany thấy người có chút lâng lâng, quả nhiên công việc tiến triển sẽ khiến con người ta hưng phấn hơn hết thảy.

Nụ hôn tay nào đó đêm qua đã hoàn toàn xóa bay khỏi ký ức. Chợt có tiếng nói làm cô dừng lại.

"Tiffany, cô làm việc tại Royal được bao lâu rồi?".

DongHae bỗng nhiên hỏi cô trước khi cô mở cửa bước ra ngoài: "Đã 2 năm 2 tháng rồi thưa giám đốc".

Hình ảnh những ngày đầu cô bước chân vào làm việc tại Royal, chợt lướt qua tâm trí cô như bộ phim tua tốc độ. Khi ấy đã có biết bao biến cố, biết bao khó khăn.

Anh nhìn cô chăm chú, ánh mắt như muốn hút lấy tâm hồn cô gái trẻ.

"Có những lúc cơ hội vuột mất, có thể một năm sau sẽ lại xuất hiện, cũng có thể là mười năm sau, hoặc là mãi mãi không bao giờ trở lại nữa".

DongHae nói với giọng điệu bình thản.

"Tôi nhất định không làm anh thất vọng, giám đốc".

DongHae bật cười thành tiếng. Ánh nắng ngoài trời chiếu vào gương mặt anh, trên đó dường như đang chứa đựng tiết trời ngày xuân tươi đẹp nhất. Bỗng nhiên, một tiếng chuông điện thoại rất hay vang lên. DongHae nhìn số điện thoại rồi tắt máy.

Anh chưa bao giờ nhận điện thoại của vợ trước mặt nhân viên. Có người nói, DongHae phải dựa vào vợ mới leo lên được vị trí này, nhưng Tiffany biết là không phải vậy. Có thể sự kiện kết hôn với cô tiểu thư Sulli 18 tuổi, con gái của chủ tịch tập đoàn hàng đầu chuyên ngành nhà hàng khách sạn mười năm trước là bàn đạp đưa anh lên, nhưng để bám trụ ở vị trí này, sự nổ lực của anh, cô thấy rất rõ. Đặt điện thoại qua một bên, quan sát cô gái trước cửa, DongHae đổi chủ đề.

"Cô thấy Kim tổng là người như thế nào?".

...

TBC

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro