Phần 17

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

- Không. So với tuổi thì cô trẻ rất nhiều.
- Biết sao không?
- Sao?
- Cười nhiều vào, sống đơn giản thôi là trẻ à. Phức tạp như anh mấy năm nữa là nhìn như ông cụ non.
- Tôi sống phức tạp vậy sao?
- Không biết có phức tạp không mà tui không hiểu anh gì hết. Lúc này lúc kia, hiểu chết liền à.
- Vậy cô muốn hiểu gì?
- À. Không muốn hiểu nữa.
- Sao vậy?
- Thì thích vậy đó.
Anh ta nhìn cô hơi ngạc nhiên. Điện thoại cô đổ chuông là Quân đang gọi.
- Em nghe.
- Anh đang ngoài cổng nè.
- Đợi em ra liền.
Cô quay lại nói:
- Tôi đi đây. Anh chắc là tự lo được chứ?
- Được mà. Cô đi đi.
- Vậy tôi đi đây.
Cô thấy trong ánh mắt của anh ta buồn buồn sao ấy, mặc dù cười nhưng vẫn không thể che giấu được nỗi buồn đó. Nhưng giờ biết phải làm sao giữa cô và anh ta đâu có gì ràng buộc và cô cũng phải có thời gian riêng tư cho mình chứ. Ra ngoài cổng thấy Quân đang đợi, thấy cô Quân nở nụ cười rất tươi. Quân cũng đi xe hơi, dạo gần đây cô đi xe hơi nhiều hơn nên bắt đầu thấy quen. Leo lên xe Quân định quàng tay qua đeo dây an toàn cho cô nhưng cô ngăn lại.
- Để em tự đeo được.
- Mình đi ăn trước nhé.
- Dạ!
- Em thích ăn gì?
- Em ăn gì cũng được ngoài trừ thịt bò là không ăn được thôi.
- Sao vậy?
- Em bị dị ứng. Nhưng mà nè?
- Sao em?
- Đi ăn quán bình dân hén?
- Được.
Cô thấy Quân thuộc tuýp người dịu dàng với phụ nữ, nói chuyện rất lịch sự lại biết pha trò, nhìn cao ráo, lại rất bảnh bao. Nếu mà phụ nữ tiếp xúc với Quân rất dễ bị cuốn hút. Còn cô đã xác định rõ từ đầu, chỉ muốn mức độ là bạn bè mặc dù nói chuyện với Quân rất vui nhưng cô không để cho cảm xúc của mình bị lạc. Đến quán sau khi chọn món lúc ngồi chờ Quân có nói:
- Nói thật anh rất tò mò về em. Ngoài biết tên ra anh không biết gì về em hết?
- Vậy anh muốn biết gì?
- Nếu em không ngại thì anh muốn biết hết về em.
- Trời. Anh tham lam quá. Vậy anh hỏi đi?
- Có thể hơi bất lịch sự nhưng em cho anh biết tuổi được không?
- Anh bằng tuổi anh Bảo hả?
- Ừ. Sao vậy?
- Vậy thì em lớn hơn anh 4 tuổi đó.
- Thiệt sao?
- Ừ. Nếu tính theo tuổi tác anh phải gọi em là chị mới phải.
- Sao em nhìn trẻ vậy? Anh tưởng em nhỏ hơn anh 6 hay 7 tuổi chứ.
- Trời. Anh có nói quá không đó. Vậy giờ biết tuổi rồi gọi bằng chị không?
- Dĩ nhiên là không rồi.
- Gì kì vậy.
- Đàn ông không ai thích làm em đâu.
- Hứ.
Đang nói thì nhân viên mang đồ ăn ra. Vừa ăn vừa nói chuyện linh tinh chứ Quân không hỏi thêm gì về cô. Hi vọng nghe tuổi xong Quân sẽ không muốn tìm hiểu về cô nữa.
- Mình đi uống nước đâu đây?
- Em thích uống gì?
- Em á? Em thích uống trà đào.
- TCH hén?
- Ừ. Em thích uống ở đó nhất à.
- Thì trà đào ở đó là ngon nhất mà.
- Anh đỉnh quá.
- Cám ơn quá khen. Đi nha.
- Dạ!
Giờ mà đi uống nước cô chỉ nghĩ ra TCH thôi ngoài ra cô không nghĩ ra được quán khác. Vào quán cô và Quân cũng chọn bàn chỗ góc khuất ngồi.
- Em hay uống trà đào ở đây lắm hả?
- Dạ. Trà đào ở đây em thấy ngon, em có thể uống một lúc hai ly luôn.
- Ừ. Anh cũng thấy vậy. Sau này thèm trà đào thì em gọi anh, anh chở em đi uống nha.
Cô chỉ cười cười thôi chứ không dám trả lời. Căn bản là cô không muốn cho Quân có thêm cơ hội. Khi cô đã xác định là bạn bè thì chỉ là bạn bè không bao giờ cô cho nó phát triển thêm.
- Em đã lập gia đình chưa?
- Anh muốn em nói thật hay không thật?
- Dĩ nhiên là thật rồi.
- Em ly hôn rồi.
- Anh xin lỗi.
- Không sao.
- Vậy giờ em sống nhà Bảo luôn hả?
- Không. Tạm thời thôi.
- Em có dự định tìm việc làm không?
- Giờ già rồi có ai thèm nhận làm đâu.
- Hồi trước em học gì?
- Em học ngành kế toán và trung cấp dược.
- Giỏi vậy.
- Giỏi gì. Học rồi cũng có làm gì đâu. Còn anh, nhà anh ở đâu vậy?
- Bên PMH nè.
- Ồ. Sao anh cũng chưa lập gia đình?
- Ba mẹ cũng đang hối quá mà anh chưa tìm được người thích hợp.
- Anh con nhà giàu, nhìn phong độ, đẹp trai lắm quá trời, chắc là con gái theo nhiều lắm. Vậy tìm vợ đâu có khó.
- Ai nhìn vào cũng nói vậy. Nhưng đâu có ai hiểu đâu.
- Hiểu gì?
- Anh sợ giống thằng Bảo.
- Anh Bảo sao?
- À. Không có gì.
- Nói đi, em biết mà.
- Em biết sao?
- Dĩ nhiên. Nói đi.
- Thì anh cũng sợ người khác lợi dụng chứ không phải là vì yêu mình. Đâu phải cứ nhiều tiền là hạnh phúc, là dễ tìm người bạn thật lòng. Bây giờ xã hội ngày càng phức tạp. Lúc thằng Bảo bị lừa anh còn bị sốc nữa huống chi là nó. Lúc đó thấy nó với cô ta yêu nhau anh thấy còn ghen tỵ. Cô ta vừa đẹp, vừa giỏi giang, giúp thằng Bảo nhiều lắm. Tưởng hai người sẽ cưới ai ngờ đâu cô ta lấy tiền rồi biến mất. Nó bị sốc cả một thời gian dài. Giờ nó ít nói hơn trước rất nhiều. Ngoài công việc thì nó ít khi gặp người khác phái. Công ty nhiều người để ý nó nhưng nó nói chỉ xem là đồng nghiệp. Thư ký của nó cũng có ý với nó nhưng nó làm lơ như không biết. Ngoài công việc trong công ty là anh thấy nó về nhà. Anh biết nó vẫn chưa nguôi ngoai. Nó yêu cô ta nhiều lắm, chiều chuộng đủ thứ vì cô ta là mối tình đầu của nó mà.
- Cô ấy tên gì?
- Em hỏi làm chi?
- Thì em muốn biết thôi.
- Trà My.
Lúc này thì cô giật mình. Trà My? Không lẽ là cô gái hôm trước. Chắc là đúng rồi, bởi vậy anh ta mới lạ như vậy. Tự dưng cô thấy tội anh ta quá, vậy mà cô còn khó chịu với anh ta nữa. Người mình yêu sau khi lừa mình rồi bây giờ trở về. Cô không biết anh ta làm sao để trải qua cảm giác đó nữa. Cô thấy mình hơi có lỗi vì đối xử lạnh nhạt với anh ta như vậy. Rồi cô bắt đầu lo lắng không biết anh ta ở nhà sao rồi? Cô đi chơi vui vẻ thì thôi còn anh ta có một mình. Chắc có lẽ Quân chưa biết cô ấy về tìm anh ta.
- Vậy anh cũng sợ như anh Bảo hả?
- Ừ. Biết là không phải ai cũng vậy nhưng anh vẫn thấy lo. Tìm được một người yêu mình thật lòng khó quá.
- Không lẽ bao nhiêu con người mà không tìm được ai ?
- Có mà không biết người ta có chịu không thôi?
- Ai mà xấu số vậy?
- Em nói gì?
- Em giỡn mà. Hì...hì...
Bởi thế cô thấy mình còn hạnh phúc hơn nhiều người. Hồi trước cứ nghĩ người giàu có là sung sướng. Chỉ cần có tiền thì thiếu gì người đẹp, chân dài tới háng bao quanh. Nhưng dù sao cũng là con người như nhau, dù nghèo hay giàu có thì họ cũng khao khát có được tình yêu chân thành thôi. Nói chuyện với Quân cô thấy thoải mái, Quân luôn làm cô cười. Không bao giờ Quân hỏi quá sâu vào một vấn đề. Nếu cô không muốn nói Quân cũng chẳng hỏi thêm. Cô thấy yên tâm khi nói chuyện với Quân.
- Thôi mình về nhé anh.
- Ừ.
Về đến trước cổng Quân nói:
- Cám ơn em đã đi chơi với anh.
- Em mới phải cám ơn anh đó. Bữa nay em thấy rất vui. Thôi anh về đi, đi cẩn thận nhé.
- Em vào đi. Chúc em ngủ ngon!
- Anh cũng vậy.
Cô vào nhà thấy nhà tối thui. Chắc là anh ta đi ngủ rồi. Cô lên phòng tắm, đánh răng xong chui lên giường. Mà cô có cảm giác lạ, thấy cứ sao sao ấy. Bình thường cô mà đi đâu về là lúc nào cũng thấy anh ta ở phòng khách. Giờ về không có không biết anh ta có ngủ thật không hay đi đâu nữa? Cô qua phòng anh ta gõ cửa. Một hồi không ai mở cửa cô bắt đầu thấy hơi lo. Chạy lên phòng sách cũng không có ai. Lúc này thì cô không thể không lo lắng được. Về phòng lấy điện thoại gọi, đầu dây bên kia đổ chuông. Rồi giọng một người phụ nữa vang lên.
- Alo. Chị Linh hả? Em Trà My nè, nhớ em không?
- À. Chào em! Anh Bảo đang ở chỗ em hả?
- Dạ! Ảnh say rồi, em đang chăm sóc cho ảnh nè.
- Sao ảnh lại say?
- Ảnh gọi em đến uống rượu chung, uống hồi ảnh say. Mà giờ em đưa ảnh vào khách sạn ngủ rồi. Chị ngủ đi, mai em đưa ảnh về.
- Ờ. Cám ơn em!
Cô bắt đầu hoang mang. Bao nhiêu câu hỏi lại hiện lên trên đầu. Tại sao anh ta lại đi uống đến say chứ? Tại sao lại gọi cho cô ấy chứ? Hay là anh ta còn tình cảm với cô ấy? Mà mình lại sao nữa vậy? Anh ta đi với ai có liên quan đâu sao mình lại phải quan tâm như vậy chứ? Đang suy nghĩ thì có tin nhắn của Quân.
"Em ngủ chưa? Anh về rồi nhé."
"Dạ, chuẩn bị ngủ."
"Vậy em ngủ ngon nhé!"
"Anh cũng vậy."
Nguyên đêm cô trằn trọc không ngủ được, lòng thấp thỏm lo âu. Nói thật lòng cô cảm thấy hơi ghen. Chắc có lẽ cô thích anh ta thật rồi. Không thì sao cô lại khó chịu từ khi Trà My xuất hiện. Đã dặn lòng là không được thích mà sao trái tim cô không nghe lời. Sáng dậy cô vẫn chuẩn bị bữa sáng như bình thường nhưng không thấy anh ta về nên đành ăn sáng một mình. Giờ ăn một mình cô thấy hơi buồn, bình thường ăn có hai người dù sao cũng quen. Giờ không có anh ta ăn một mình cô thấy không ngon miệng. Ăn xong rồi mà anh ta vẫn không thấy gọi về. Thiệt muốn cô chết vì lo đây mà. Bực quá cô lấy điện thoại gọi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro