Phần 18

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

- Alo!
- Ừ.
- Anh đang đâu vậy?
- À, tôi...
Chắc anh ta không muốn nói mình đang ở đâu. Dù sao cô cũng biết rồi hỏi chỉ là thủ tục thôi.
- Trưa anh có về không để tôi nấu cơm?
Đang nói thì cô nghe tiếng nói của Trà My qua điện thoại: "Anh dậy rồi hả, đi ăn sáng nha?". Thấy anh ta ngập ngừng không nói nên cô nói luôn.
- Anh đang bận thì thôi. Tôi về cửa hàng mấy ngày nha. Chào anh!
Nói rồi cô cúp máy. Cô thấy tim mình nhói đau. Sao tự nhiên mình lại vậy? Thôi kệ người ta đi, không liên quan gì hết. Lên lầu cô dọn đồ, về cửa hàng mấy ngày trước rồi tính. Về cửa hàng cô lại chui đầu vào phòng gặm nhắm nỗi buồn. Cô thấy cuộc đời mình sao lắm chông gai thế. Nỗi nhớ anh đã vơi cô mới bắt đầu có cảm giác thích lại một người vậy mà lại bị đập cho một phát đau muốn chết. Thế nên cô đã dặn lòng đừng có thích mà. Vậy sao cô lại không làm được? Bây giờ thì sáng con mắt chưa. Trưa anh ta gọi cho cô.
- Cô đang đâu vậy?
- Ở cửa hàng.
- Khi nào cô về?
- Mấy bữa nữa.
- Tối nay mình gặp nha.
- Tối nay tôi bận rồi.
- Vậy ngày mai.
- Để mai tính, tôi không hứa. Vậy thôi nha, tôi đang bận.
Xong cô lại cúp máy. Dạo này cô thấy mình bất lịch sự hơi nhiều thì phải. Rõ ràng là cô có quan tâm tới anh ta vậy mà anh ta gọi cô lại lạnh lùng như vậy? Thiệt là không hiểu nổi. Tối đang loay hoay dọn phòng lại, bữa giờ đi bụi bặm quá nhiều thì điện thoại đổ chuông.
- Em nghe.
- Em đang đâu vậy?
- Sao thế?
- Tính rủ em đi ăn tối.
- Hôm nay em bận rồi. Để khi khác nha.
- Ừ. Cũng được. Hẹn em bữa khác vậy. Nhớ gọi cho anh.
- Dạ.
Nói thật hôm nay cô không có tâm trạng ăn uống lắm. Dọn dẹp xong cô đi tắm. Mới leo lên giường nằm định mở tivi coi thì điện thoại lại đổ chuông.
- Gì vậy?
- Cô đang ở đâu?
- Sao? Tôi nói hôm nay tôi bận mà.
- Tôi đang ở dưới, cô xuống dưới này chút đi.
Gì trời. Tui đang tránh mặt anh đó, kiếm tui làm chi không biết nữa. Muốn lòng tôi rối tưng bừng mới chịu chắc. Hậm hực nhưng cô cũng phải xuống dưới. Vừa bước xuống dưới thấy anh ta đang nhìn cô.
- Sao? Trễ rồi sao không về nghỉ đi qua đây làm gì nữa?
- Sao tự nhiên cô về vậy?
- Lâu lâu tôi cũng phải về mấy ngày chứ. Đi hoài riếc không biết cửa hàng của ai chứ không phải của tui nữa.
- Thì ghé chút rồi về cũng được mà, sao phải về mấy ngày chứ?
- Nói với anh cũng bằng thừa. Không có chuyện gì tôi lên à.
- Chuyện hồi sáng...
- Tôi biết rồi. Anh tính nói là đừng hiểu lầm chứ gì? Yên tâm, tôi không hiểu lầm đâu mà tôi hiểu đúng thôi à.
- Cô nói vậy là sao?
- Thì anh có sao thì tôi hiểu vậy.
- Thật ra hôm qua tôi...
- Thôi thôi, anh không có nghĩa vụ phải giải thích với tôi đâu. Dù sao tôi cũng chỉ là phụ anh nấu nướng thôi. Còn cuộc đời anh sao tôi không quan tâm. Nên anh cứ làm gì anh thích đừng bận tâm đến tôi.
- Mai cô về lại nha.
- Mấy bữa nữa đi. Anh về đi, trễ rồi mai còn làm nữa.
Nói rồi cô vào nhà khóa cửa. Cô tự trách mình, cô muốn biết hết vậy mà anh ta nói thì cô lại ngăn. Không biết có phải cô sợ nghe giữa họ có chuyện gì cô lại đau lòng không? Cô biết anh ta chắc cũng đã đau khổ nhiều. Giờ cô ấy quay về chắc là muốn nối lại tình cảm. Dù cô ấy có lỗi đi chăng nữa quan trọng là cả hai còn tình cảm là được rồi. Họ sẽ lại hạnh phúc như xưa. Cuối cùng thì cô vẫn một mình như trước kia thôi. Lên phòng cả tiếng đồng hồ mà vẫn không nghe tiếng xe chạy đi. Cô nhìn ra ngoài cửa sổ vẫn thấy anh ta nhìn lên phòng cô, ánh mắt anh ta chất chứa bao nhiêu nỗi buồn. Cô biết mình làm vậy có lẽ hơi quá đáng nhưng giờ cô biết phải làm sao? Cô không muốn mình lại trở thành kẻ phá hoại hạnh phúc của người khác. Đắn đo mãi cô đành phải xuống dưới. Chứ thấy anh ta cứ đứng hoài, mà trời khuya sương xuống nhiều không tốt cho sức khỏe.
- Sao anh chưa về nữa? Tính đứng đây tới sáng hả?
- Sao cô chưa ngủ?
- Anh đứng đây làm sao mà tôi ngủ được. Ăn gì chưa?
- Chưa.
- Trời ơi, sao không ăn đi. Già cái đầu rồi mà không biết lo gì hết.
Anh ta nhìn cô cười trìu mến, nhìn nụ cười thấy mà ghét. Sao cô không bỏ được cái thói quen hay lo cho người khác được. Bởi thế cô cứ hay áy náy vì chuyện gì không thôi.
- Anh đi gửi xe rồi vào nhà tui hâm đồ ăn cho ăn nè.
- Gửi đâu?
- Cách đây mấy trắm mét có con hẻm chạy vào đó có chỗ gửi xe hơi.
- Đợi tôi chút.
Đợi xíu thấy anh ta quay lại. Mặt có vẻ hớn hở, thiệt không biết sao cô thấy anh ta như cục nợ của cô thì phải. Cái tính hay lo bao đồng cô mà không bỏ thì chỉ mình cô là mệt thôi.
- Đây là lần đầu cô mời tôi vào nhà chơi đó.
- Ai mời. Ăn xong về liền à.
Anh ta nhìn cô cười rồi bước vào nhà trước. Cô khóa cửa rồi lên lầu. Đây là nhà cô thuê nguyên căn, ở dưới cô làm cửa hàng ở trên cô làm phòng ngủ và phòng bếp. Tính cô vốn gọn gàng nên dù nhà không rộng lắm nhưng cô luôn sắp xếp mọi thứ rất ngăn nắp. Phòng bếp cô vẫn trang bị được cái bàn ăn cho tử tế. Còn phòng ngủ cô có đóng một kệ sách nhỏ và bộ ghế salon nói chuyện khi có khách. Ngoài lan can cô có trồng mấy chậu dâu tây. Bữa giờ đi không ai chăm sóc nó héo queo luôn rồi.
- Chà, nhìn phòng đẹp và sạch sẽ quá.
- Sao bằng nhà anh. Làm như tui ở dơ lắm hả?
- Không. Thấy cô chăm sóc nhà tôi là biết cô sạch sẽ mà. Cô là người phụ nữ rất khéo léo mà tôi từng gặp đó.
Thật ra khi ở nhà anh ta, ngoài công việc nấu nướng thì một tuần 3 lần cô có dọn dẹp cái biệt thự chà bá của anh ta. Mỗi lần làm xong là mệt muốn xỉu, nhà anh ta bự quá mà. Còn cô ở đây phòng bé xíu dọn chút là xong chứ nhiêu. Mà đồ đạc cô cũng không nhiều nên ngăn nắp cũng là điều bình thường.
- Anh ngồi đi, tôi hâm đồ ăn.
- Ở đây nhìn cái gì cũng bé xíu như cô vậy.
- Gì? Muốn ăn cơm hay ăn đấm?
- Sao cô bạo lực vậy?
- Thua anh.
Anh ta lại nhìn cô cười. Nói thì nói vậy thôi chứ cô cảm thấy vui khi có anh ta ở bên, dù sao ở chung hoài riết thành quen nên có anh ta làm cô thấy ấm cúng.
- Anh ăn đi.
- Cám ơn cô. Ngày nào mà không có cơm cô nấu tôi nuốt không trôi đâu.
- Thui xạo quá đi. Ăn lẹ đi rồi về, khuya lắm rồi đó.
Anh ta nhìn cô cười. Ăn xong cô dọn dẹp rồi nói:
- Về chưa? Mai còn làm nữa đó.
- Hiếm khi có dịp được cô mời vào nhà chơi nên tôi chưa muốn về.
- Nhưng tôi còn phải nghỉ nữa, anh không mệt nhưng tôi mệt đó.
- Tôi không muốn về.
Nói rồi anh ta lao vào phòng ngủ của cô, cô không kịp ngăn lại chỉ biết chạy theo. Đồ bất lịch sự ghê.
- Phòng ngủ dễ thương quá.
- Nè, anh bị sao vậy? Nay ăn nhầm gì rồi hả?
- Đúng rồi. Tôi ăn nhầm thứ gì thì phải.
- Anh quá đáng mà.
- Hôm nay tôi ngủ ở đây nhé.
- Không được.
Mặc cho cô phản đối nhưng anh ta vẫn lên giường cô nằm.
- Phòng con gái có khác, mùi rất thơm và dễ chịu.
- Anh về đi, tôi đâu có nói cho anh ngủ lại đâu.
- Nói mệt sao không ngủ đi. Nói nhiều vậy chắc là còn khỏe lắm phải không?
- Anh vừa phải thôi chứ.
Cô tới giường kéo anh ta dậy nhưng anh ta khỏe quá cô không kéo nổi. Đã vậy còn bị anh anh kéo ngược lại thế là cô nằm luôn lên người anh ta. Cô giẫy nẫy nhưng anh ta ôm cô cứng ngắt không buông.
- Cho anh ngủ đây nha?
- Không được.
- Sao không được? Sợ anh làm gì hả? Hay sợ nhìn anh em không kiềm lòng được?
- Anh nói bậy gì vậy?
- Nhìn mắt anh nè.
- Nhìn chi?
- Em có dám nói là không thích anh không?
- Hả? Anh bị khùng hả?
- Ừ. Anh bị khùng mà.
- Buông ra. Hôm nay anh sao vậy?
Anh ta không trả lời nhắm mắt như ngủ. Sao anh ta có thể khỏe vậy chứ? La lối, giẫy giụa một hồi cô mệt quá đành phải xuống nước.
- Thôi được rồi anh có thể ngủ đây nhưng với một điều kiện. Mai anh phải đi sớm đó.
- Sợ nhân viên của em biết anh với em ngủ chung hả?
- Ai nói với anh là tôi và anh sẽ ngủ chung chứ?
- Thì dù không ngủ chung nhưng anh từ phòng em bước ra, người ta muốn nghĩ khác cũng không được.
- Anh quá đáng. Buông tôi ra được chưa?
Lúc này anh ta mới nới lỏng tay, nhân lúc cô không đề phòng anh ta hôn môi cô một cái. Mặt cô đỏ lên, tim bắt đầu đập mạnh. Cô vùng dậy xuống giường. Lắp bắp nói:
- Anh... anh đi đánh răng đi.
Rồi cô đến tủ lấy bàn chải đánh răng còn mới đưa cho anh ta. Anh ta cầm rồi lấy tay nâng cằm cô lên nói:
- Em mắc cỡ hả?
- Có đâu.
- Vậy sao mặt em đỏ hết vậy.
- Làm gì có.
- Vậy nhìn mắt anh trả lời câu hỏi nãy đi.
- Thôi anh đi đánh răng đi.
- Em không trả lời có nghĩa là thích anh đúng không?
- Không có mà.
- Vậy sao không dám nhìn mắt anh?
Thiệt sao anh ta cứ dồn cô vào cái bước đường cùng vậy. Rõ ràng anh ta cũng có thể đoán được cô thích anh ta mà. Vậy mà cứ phải bắt người ta trả lời mới hả lòng hả dạ vậy trời.
- Anh thích em.
Cô tròn mắt nhìn anh ta. Không phải là anh ta muốn nối lại tình cũ với Trà My sao? Tự nhiên giờ nói thích cô là có ý gì đây?
- Nhưng mà anh có Trà My rồi.
- Em biết Trà My sao?
- Biết.
- Anh không có ý định quay lại với cô ấy đâu.
- Nhưng cô ấy...
Chưa kịp nói hết câu anh ta đặt vào môi cô một nụ hôn.
- Anh...
Lại một nụ hôn nữa.
- Em mà nói nữa là anh sẽ hôn nữa đó.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro