Phần 19

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cảm giác lâng lâng đang lan tỏa trong người, nhưng cô đành im lặng. Cô sợ anh ta hôn nữa chắc cô không kiềm lòng lại được.
- Anh đánh răng đi.
- Ừ. Mà tối anh không thể ngủ khi mặc bộ đồ vest này đâu.
- Là sao?
- Thì tối anh sẽ không mặc gì đâu đó.
- Đồ biến thái.
Anh ta cười rồi vào toilet. Tự dưng cô thấy hoang mang, không biết anh ta có nói thiệt không nữa. Chắc chết quá. Đang nghĩ thì anh ta ló đầu ra hỏi:
- Em có khăn tắm lớn không?
- Chi?
- Khăn ở trong này nhỏ xíu sao anh dùng được.
- Đợi chút.
Cô đến bên tủ mở lấy khăn lớn đưa cho anh ta. Nghe tiếng nước là biết anh ta đang tắm. Cô tới bên tủ lấy thêm cái mền và gối. Chắc tối cô sẽ ngủ ghế salon. Anh ta chân dài vậy ngủ ghế đâu có vừa. Đang ngồi ghế salon thấy anh ta quấn khăn phía dưới từ toilet bước ra. Cô hơi sượng, người cô bắt đầu nóng lên. Từ khi qua ở bên nhà anh ta ở cô chưa bao giờ thấy anh ta như vậy. Chỉ khi nào anh ta chạy bộ về người đầy mồ hôi, áo ướt dính vào người cô có thoáng thấy cơ bắp của anh ta thôi. Chứ như giờ thì cô chưa bao giờ gặp phải nên lần này thấy cô hơi bối rối không dám nhìn anh ta. Mà cũng công nhận nhìn cơ thể anh ta có chút hấp dẫn cô. Cơ bắp không quá cuồn cuộn, bụng ba múi. Cơ thể rất cân đối. Trời ơi là trời chắc tui "chớt" quá.
- Anh tính không mặc gì ngủ thật hả?
- Ừ. Đồ kia mặc nguyên ngày rồi còn gì, với lại không lẽ ngủ mặc đồ vest hả? Ngủ đâu cần phải lịch sự như vậy.
- Nhưng...
Anh ta đến kế bên cô nói:
- Nhưng sao? Sợ kiềm lòng không được hả?
- Anh khùng vừa thôi.
- Vậy sao không nhìn anh mà nhìn đâu không vậy?
- Thôi ngủ đi.
- Em lại trốn tránh câu trả lời của anh hả?
- Không có. Ngủ đi trễ lắm rồi đó. Anh lên giường ngủ đi tôi ngủ ghế salon.
- Anh tưởng mình ngủ chung giường chứ?
- Ai cho.
- Không thì thôi. Em ngủ giường đi anh ngủ ghế cho.
- Thôi anh ngủ giường đi, chân anh dài vậy ngủ ghế sao được. Nhanh lên tắt đèn nè.
Nói rồi cô đẩy anh ta về phía giường rồi nhanh chân tắt đèn ngủ. Cũng hơn một giờ sáng rồi còn gì. Cô leo lên ghế đắp mền. Nằm mà tim cô vẫn còn đập mạnh. Nhưng cô thấy hạnh phúc vì anh ta nói thích cô. Cô lại cười một mình.
- Chuyện hôm qua anh muốn giải thích với em.
- Không sao đâu. Ngủ đi.
Cô nói vậy nhưng lòng cô rất muốn biết, lại thấy hối hận vì câu nói vừa rồi.
- Hôm qua anh với cô ấy không có chuyện gì đâu. Lúc em với Quân đi rồi anh ở nhà một mình nên mới đi uống rượu. Lâu rồi anh không uống nên uống một hồi anh hơi say. Không biết sao cô ấy lại ở đó. Cô ấy có mời anh uống nhưng anh từ chối. Cô ấy cứ mời hoài nên anh có uống thêm một chút. Lúc tỉnh dậy không biết sao anh lại ngủ ở khách sạn. Nhưng anh biết mình và cô ấy không xảy ra bất cứ chuyện gì. Anh xin lỗi đã làm em lo lắng. Hôm qua anh muốn gọi cho em nhưng sợ lại làm em mất vui nên anh không dám gọi. Nè, em ngủ rồi hả?
- Chưa.
- Vậy em không sao chứ?
- Anh muốn tôi bị sao mới vui hả?
- Anh không có ý đó. Tại anh lo cho em.
- Lo gì? Mà sao hôm nay anh nói nhiều quá vậy? Bình thường có thấy anh nói nhiều vậy đâu?
- Vì anh đang hạnh phúc. Anh nghĩ là mình đã tìm được người phụ nữ mà anh muốn đi hết quãng đời còn lại rồi.
- Hứ. Chắc người đó xui rồi.
- Em muốn làm người xui đó không?
- Khùng sao muốn làm người xui chứ. Thôi ngủ đi.
- Ừ. Em ngủ ngon nhé.
- Ờ. Ngủ đi.
- Cám ơn em.
- Chuyện gì nữa đây?
- Vì em cho anh ngủ ở đây. Anh chưa bao giờ nghĩ mình có thể cùng em ngủ chung một phòng như vậy.
- Biết vậy thì mai đi sớm dùm tui cái.
- Em sợ người ta hiểu lầm sao?
- Ngủ đi.
- Nè, em trả lời anh đi.
- Không thèm nói chuyện với anh nữa.
- Em tính trốn tránh câu trả lời của anh tới khi nào? Nè... nè... Ngủ rồi hả?
Cô nằm im không trả lời. Thật ra cô rất vui khi anh ta nói thích mình nhưng cô vẫn có cảm giác lo lắng. Cô biết anh ta với Trà My không đơn giản như vậy. Cô có linh cảm có việc gì đó mà cô không biết. Chỉ cảm thấy tình cảm anh ta dành cho cô rất mong manh. Rồi cô tự dằn lòng đừng để phát sinh thêm tình cảm nữa, cô sợ mình lại bị đau lần nữa lắm. Rất sợ.
Sáng dậy không thấy anh ta đâu. Không lẽ anh ta đi rồi sao. Mới 6 giờ vẫn còn sớm mà. Đang chuẩn bị vào toilet đánh răng thì thấy nghe thấy tiếng nước ngoài lan can. Ra ngoài thấy anh ta đang tưới nước cho mấy cây dâu.
- Em dậy rồi hả?
- Ờ. Sao anh dậy sớm vậy?
- Đánh răng đi rồi anh chở em đi ăn sáng.
- Ờ.
Đánh răng, thay đồ xong đang chải tóc thì anh ta vào.
- Giờ mới để ý tóc em là tóc tự nhiên hả?
- Ờ. Tôi thích để tóc tự nhiên mà.
- Tóc em đẹp lắm. Mà hình như anh thấy em ít trang điểm, nhìn đẹp tự nhiên.
- Gì đây? Đi ăn sáng rồi đi làm nè. Nói linh tinh.
- Anh khen mà sao em khó chịu vậy.
- Anh có đi không?
- Được rồi. Khó tính quá.
- Ai khó.
- Không lẽ anh nói anh sao.
- Hứ.
Xuống dưới khóa cửa rồi đến chỗ lấy xe, cô và anh ta đi ăn sáng.
- Ăn xong anh đi làm luôn đi, lát tôi đón xe về.
- Ai nói anh sẽ đi làm.
- Hả? Anh nói vậy là sao?
- Lát về nhà với anh nhé?
- Anh không đi làm sao?
- Không. Chiều anh mới lên công ty. Giờ mặc đồ này sao lên được.
- Vậy chở tôi về cửa hàng rồi anh về nhà.
- Về nhà ở lại nhé? Thiếu em anh cũng không muốn về nhà.
- Mấy bữa nữa đi.
- Hôm nay về luôn nha.
- Đã nói mấy bữa nữa mà.
- Em tính trốn tránh anh đến khi nào?
- Trốn tránh hồi nào?
- Vậy sao không về?
Cô im lặng không biết trả lời sao. Cô biết anh ta đang quan tâm cô nhưng cô không thể đáp lại tình cảm của anh ta được. Cô chỉ sợ khi cô đón nhận nó thì anh ta lại bỏ rơi cô, rồi trái tim cô lại tan nát lần nữa sao. Vết thương anh gây cho cô còn chưa lành hẳn cô sợ mình không chịu nổi thêm vết thương mới. Nên cô phải kiềm chế tình cảm của mình lại.
- Em sao vậy?
- Chuyện gì?
- Sao em im lặng vậy?
- Không có gì.
- Về nhà với anh nhé?
- Cho tôi mấy ngày nữa đi, tôi muốn về cửa hàng xem tình hình bán hàng sao rồi.
- Thôi được. Vậy khi nào về báo anh qua đón nhé.
- Ờ. Giờ chở tôi về cửa hàng đi.
Anh ta không nói gì thêm nhưng nhìn anh ta cũng có thể đoán cô tự nhiên rất khó hiểu. Cô cũng chẳng còn cách nào khác. Nên giờ cứ trốn tránh được lúc nào hay lúc đó. Về đến cửa hàng cô nói:
- Anh về nghỉ ngơi đi. Nhớ ăn uống đầy đủ đó.
- Anh biết rồi. Em vào đi.
- Đi cẩn thận.
Cô vào nhà, vẫn chưa đến giờ mở cửa. Cô lên phòng vùi đầu vào giường nằm suy nghĩ. Tự nhiên nghe thoảng thoảng mùi của đàn ông trên giường. Mùi của anh ta, nó làm cô thấy ấm áp. Cô thấy mình thật buồn cười. Đã dằn lòng không được thích rồi mà sao vẫn không kiềm chế được cảm xúc chứ. Cuối cùng cô quyết định giặt ga giường, mền và cả áo gối. Cô không muốn hơi ấm của anh ta xuất hiện trong phòng cô.
Tối Quân gọi điện cho cô nói mời cô đi ăn tối. Nhưng cô không biết nói sao khi cô không ở nhà anh ta. Bữa anh ta đã nói cô ở quê lên mà giờ lại ở bên cửa hàng có vẻ không ổn. Cô đành từ chối nói là mấy ngày nữa cô sẽ gọi cho Quân. Cô biết Quân cũng có ý với mình nhưng cô chỉ xem Quân là một người bạn không hơn không kém. Mà giờ cô cũng đâu thể nói gì hơn, Quân đâu có nói là thích cô hay gì khác. Tự nhiên nói ra có phải thành dở hơi cám lợn không. Nghĩ mà đau đầu. Còn anh ta nữa cô không biết sao để tránh anh ta. Từ chối thì không có lý do nào hợp lý để nói. Mệt "quạ". Đang nghĩ lại có điện thoại. Là anh ta. Gọi gì mà gọi hoài không biết.
- Chuyện gì?
- Em ăn chưa?
- Rồi. Còn anh?
- Anh chưa ăn, anh nhớ cơm em nấu quá. Cho anh qua ăn nữa nha?
- Cái gì? (Cô hét lên trong điện thoại)
- Em làm gì mà hét dữ vậy?
- Bộ anh không ăn cơm tui nấu một ngày thì chết à?
- Có thể nói như vậy.
- Vậy thì tui coi anh có chết không nha.
- Sao em độc ác vậy?
- Cái gì?
- Thôi mà. Cho anh qua ăn với. Anh đói quá. Dạo này ăn uống không điều độ anh bị đau bao tử rồi nè.
- Kệ anh. Cho chừa.
- Đi mà. Nha?
Anh ta năn nỉ nghe thấy tội quá cô lại thấy mủi lòng. Thiệt chắc ông trời không cho cô thoát khỏi cái cục nợ này mà.
- Qua đi.
- Anh qua liền.
Nói rồi anh ta cúp máy. Cô có thể cảm nhận được trong giọng nói anh ta niềm hạnh phúc. Cô vào bếp nấu thêm chút rau và hâm lại đồ ăn hồi chiều đã nấu. Bày biện sẵn trên bàn trước để lát anh ta qua thì ăn luôn. Hôm nay đóng cửa sớm nên anh ta qua cô cũng không thấy ngại khi gặp mấy bé nhân viên. Tự dưng cô nhớ đến chuyện anh ta hứa đi uống nước với tụi nó. Vậy lát cô sẽ nhờ luôn. Đang ngồi chờ anh ta thì anh gọi nói xuống mở cửa.
- Chào cô chủ nhỏ.
- Gì nữa đây. Vào ăn nhanh rồi về dùm tui cái.
- Chưa ăn mà muốn người ta về rồi sao?
- Hứ. Có vào không?
- Vào chứ.
- Chuẩn bị rồi hả? Đúng là đi làm về có người chờ mình về ăn thật là hạnh phúc.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro