Phần 21

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Gọi hai lần điện thoại đều bận. Không biết số bận thiệt hay anh ta chặn số của cô nữa. Mà thôi cũng không nhất thiết phải gặp. Mai cô sẽ lên công ty anh ta nhờ tiếp tân chuyển cho anh ta cũng được. Lần này cô phải dứt khoát và mạnh mẽ mới được. Gặp được nhau là duyên số rồi, không làm bạn được coi như là định mệnh. Hơi đắng lòng đấy nhưng biết làm sao. Sáng hôm sau cô lên công ty anh ta nhờ tiếp tân chuyển dùm cho anh ta. Xong rồi cô về luôn. Cô quyết tâm thay đổi để cuộc đời mình bước sang một trang mới. Không vướng bận chuyện tình cảm nữa. Cô thật sự mệt mỏi rồi.
Hôm nay cô sẽ gọi Quân uống nước và sẽ nói với Quân sự thật về cô. Cô không liên lạc với anh ta nhưng cô vẫn muốn làm bạn với Quân. Đến quán cô ngồi chờ một lát sau Quân đến.
- Chào em!
- Chào anh! Dạo này em bận lắm hả?
- Dạ! Cũng bình thường à. Công việc dạo này sao rồi anh?
- Cũng ổn.
- Hình như em ốm hơn thì phải? Việc nhiều lắm sao mà người ốm vậy?
- Em đang giữ eo đó. Em giỡn thôi.
Quân nhìn cô cười. Nhưng ánh mắt Quân tỏ vẻ lo lắng cho cô.
- Quân nè?
- Chuyện gì vậy? Sao nhìn em nghiêm túc dữ vậy?
- Em muốn xin lỗi anh vì thời gian qua em đã nói dối anh.
- Chuyện gì mới được.
- Em không phải em họ của anh Bảo và em cũng không làm việc bán hàng.
- Sao?
- Em với anh Bảo chỉ là bạn bè thôi. Em đang kinh doanh và có một cửa hàng nhỏ. Em không muốn giấu anh. Em và anh Bảo xảy ra một số việc nên có lẽ chúng em không thể làm bạn được nữa. Em rất quý anh nên nếu có thể chúng ta là bạn bè tốt được chứ?
- Tại sao hai người lại phải giấu chứ?
- Em thật sự xin lỗi.
- Hai người làm vậy anh thấy mình bị tổn thương đó.
Qua ánh mắt của Quân cô thấy sự thất vọng, cô biết mình đã làm tổn thương Quân. Thật lòng cô không muốn mọi việc lại đến nước này. Ngày trước cô cũng nói dối nhiều, nhưng sau này trải nghiệm cuộc sống và đọc sách nhiều nên cô thấy việc nói dối sẽ không tốt về lâu dài. Nếu cần thiết lắm thì cô mới nói nhưng không được ảnh hưởng tới người khác. Còn bây giờ cô không muốn nói dối bất cứ ai, nếu bản thân mình bị tổn thương cũng được nhưng không được làm người khác phải khổ tâm. Vậy nên cô luôn vui vẻ trong mọi hoàn cảnh, biết là chẳng dễ dàng gì nhưng cô vẫn luôn cố gắng từng ngày. Chẳng phải cô là một người tốt, cô cũng có tuổi trẻ bồng bột, ganh tỵ với người hơn cô, nói xấu sau lưng họ. Nhưng sống đến tuổi này rồi cô biết được cái gì cần hơn thua, cái gì cần giữ lại và cần phải cho đi những gì. Nên giờ dù Quân có giận cô, không muốn làm bạn với cô thì cô vẫn phải nói. Quân là một người tốt không đáng để bị tổn thương như vậy.
- Em biết. Vậy nên em không muốn nói dối anh thêm. Dù anh có giận em hay không muốn làm bạn với em nữa em cũng chấp nhận.
Quân nhìn cô với ánh mắt cô không biết nên nghĩ theo hướng nào mới đúng. Giận thì không hẳn và không giận cũng không đúng. Nhưng ánh mắt đó lại làm cô càng thấy có lỗi.
- Quân? Nếu anh không muốn làm bạn với em nữa anh cứ nói, anh đừng im lặng như vậy. Em rất quý anh nên em không muốn làm tổn thương anh thêm.
- Anh cũng không biết mình phải làm sao nữa.
- Nếu chuyện này làm cho anh phải khó xử như vậy thì em thật lòng xin lỗi. Anh cũng không cần xem em là bạn đâu, coi như anh chưa bao giờ gặp em cũng được. Mong anh có nhiều sức khỏe và hạnh phúc. Em xin phép đi trước.
Nói rồi cô bước đi, tự nhiên nước mắt cô lại lăn dài. Tại sao cô cứ phải làm người khác tổn thương vì cô như vậy. Đang đợi lấy xe thì Quân bước đến sau lưng cô nói:
- Em vẫn muốn làm bạn với anh chứ?
Cô quay lại không khỏi ngạc nhiên, cô nghĩ Quân không muốn làm bạn với cô nữa chứ. Nên khi nghe Quân nói vậy cô mỉm cười.
- Dĩ nhiên rồi. Anh có biết anh là một người bạn tuyệt vời nhất mà em từng gặp không?
Quân không nói gì chỉ nhìn cô cười hiền hậu. Cô biết Quân luôn như vậy, cảm giác luôn muốn chở che cho cô. Chắc có lẽ Quân cũng không muốn làm cô buồn. Điều này làm cô càng quý mến Quân hơn. Nghĩ đến Quân luôn làm cô thấy thoải mái, nhẹ nhàng. Từ ngày nói với Quân sự thật tới giờ lòng cô thấy thoải mái hơn rất nhiều. Chỉ khi nghĩ đến anh ta là làm cô thấy khó thở thôi. Cứ cách vài ngày là Quân và cô lại gặp không đi ăn thì uống nước. Quân cũng không đá động gì tới chuyện của cô và anh ta, chắc có lẽ Quân không muốn cô phải khó xử. Một hôm Quân hỏi:
- Linh nè?
- Dạ!
- Anh xin lỗi nếu làm em khó xử nhưng anh muốn biết chuyện xảy ra giữa em và Bảo được không? Tại dạo này anh thấy thằng Bảo nó khác lắm. Hỏi thì nó không nói gì hết, anh rất lo cho nó. Mà hình như nó với Trà My quay lại với nhau thật thì phải. Thấy nó gặp Trà My nhiều hơn.
- Em không muốn giấu anh chuyện gì hết nhưng chuyện này thật sự em không biết phải nói như thế nào.
- Ừ. Thôi không sao. Không thoải mái thì em đừng nói. Anh chỉ lo thằng Bảo cứ như bây giờ hoài thì không ổn.
- Dạ. Em nghĩ ảnh sẽ không sao đâu. Ảnh đủ chín chắn để biết chuyện gì nên hay không nên làm mà.
- Ừ. Hi vọng là vậy.
Nói thì nói vậy thôi chứ cô rất lo cho anh ta. Cô không phải là tuýp người quá lạnh lùng nên dù vẻ ngoài có lạnh nhạt thì bên trong cô không thôi lo lắng. Mà không biết anh ta làm sao vậy? Muốn hỏi Quân thêm nhưng cô không dám. Vì đã không thể là bạn thì quan tâm nhau có ý nghĩa gì chứ.
Hôm nay Quân rủ cô đi bar chơi. Lâu rồi cô không đi bar nên Quân rủ cô đồng ý đi. Cô chỉ muốn đến bar để nghe nhạc cho thoải mái. Từ lần gặp Nguyên Long ở bar đến giờ cô chưa bao giờ đi lại. Do quá nhiều việc nên cô cũng ít có thời gian. Quân nói muốn rủ cô đi cho thoải mái vì Quân thấy cô có vẻ mệt mỏi. Quân vẫn quan tâm cô ở mức độ bạn bè như vậy. Nên cô luôn cảm thấy yên tâm và thoải mái khi ở bên Quân.
Chẳng biết ông trời muốn trêu người cô nữa hay sao mà đến bar lại gặp anh ta và Trà My. Muốn lòng bình yên mà sao khó quá. Thú thật thì cô vẫn còn quan tâm đến anh ta nhiều hơn cô nghĩ. Quân nói lâu rồi anh ta không đi đến bar. Nhưng dạo gần đây anh ta hay đi, chẳng biết có phải do gặp lại Trà My hay không nữa? Cô biết nguyên nhân một phần là do cô, nhưng cô không thể nào nói cho Quân biết được. Không phải vì cô muốn giấu mà vì thật sự chuyện này rất khó nói ra. Cô biết Quân cũng nghi ngờ nhưng Quân không hỏi cô. Quân không muốn cô khó xử. Chỉ vậy thôi.
Vào quán anh ta thấy cô và Quân có vẻ anh ta cũng ngạc nhiên. Cô chỉ cười xã giao nhưng suốt buổi nói chuyện cô không hề lên tiếng. Một phần vì tiếng nhạc quá lớn nên nói chuyện rất khó. Anh ta và Trà My có vẻ rất thân, cô thấy Trà My cứ ôm eo anh ta chút lại hôn anh ta. Anh ta thì dửng dưng cứ xem như cô không hề có mặt vậy. Chỉ có Quân là quan tâm cô vì có lẽ Quân sợ cô lạc lõng một mình. Quân thấy cô có vẻ không thoải mái nên nói có hỏi cô:
- Em muốn về không?
- Không sao.
- Hay ra nhảy nhé.
- Thôi em ngồi đây uống bia là được rồi. Em chỉ thích nghe nhạc và nhìn mọi người nhảy thôi.
Quân cũng không ép cô. Chỉ ngồi uống bia, lâu lâu chăm sóc cho cô. Nói thật thì cô rất buồn và khó chịu khi thấy anh ta và Trà My thân thiết. Vậy nên cô uống bia rất nhiều. Dạo này ít uống bia nên cô rất nhanh bị say. Nhưng buồn cô muốn uống nhiều để quên đi (hơi giống thất tình). Ngồi nhìn hai người thân thiết là quá sức chịu đựng với cô rồi. Nhưng vì lòng tự trọng cô cố gắng tỏ vẻ như không có gì. Cô luôn tỏ ra lạnh nhạt nhưng lòng lại như lửa đốt. Quân thấy cô uống nhiều nên ngăn lại nhưng cô không nghe. Uống một hồi cô say đi không được, cô chỉ mơ màng biết là Quân bế cô lên xe còn chở đi đâu thì cô không biết.
Tỉnh dậy cô thấy nơi này hơi quen. Lúc nhận biết được thì cô biết mình đang ở nhà anh ta. Căn phòng cô đã từng ở đây mà. Không thấy Quân đâu cô vội lấy điện thoại gọi.
- Em tỉnh rồi hả?
- Anh đang đâu vậy?
- Anh đang dưới lầu nè, em xuống đây đi.
Thật là xấu hổ. Lần nào say lúc tỉnh dậy cô lại ngủ nhà anh ta. Không biết có phải định mệnh không trời. Giờ xuống không biết phải đối diện với anh ta sao. Mất mặt quá. Xuống dưới lầu thấy Quân và anh ta đang ngồi nói chuyện ở phòng khách. Anh ta chỉ thoáng nhìn cô rồi quay đi. Còn Quân thì nhìn cô cười dịu dàng rồi nói:
- Em đói không? Anh chở em đi ăn nhé?
- Em không đói. Anh đưa em về nhà được không?
- Được.
Nói rồi Quân quay ra nói với anh ta:
- Tao đưa Linh về đây.
Cô gật đầu chào anh ta rồi theo Quân ra ngoài xe. Anh ta cũng chẳng phản ứng gì cô thấy hơi hụt hẫng. Mà sao cô lại cứ mong chờ anh ta sẽ phản ứng vậy ta? Người ta đã không còn quan tâm tới mình theo đúng mong ước rồi giờ sao mình cứ phải mong chờ điều kì diệu là sao? Rồi cô tự chửi mình ảo tưởng. Trên đường về cô có hỏi Quân:
- Sao hôm qua anh lại đưa em qua nhà anh Bảo vậy?
- Chứ anh biết đưa em đi đâu giờ. Đưa em vào khách sạn lỡ em tưởng anh lợi dụng lúc em say làm chuyện bậy thì sao? Về chỗ em thì anh không biết lấy chìa khóa đâu mà mở, mà có mở được không lẽ anh ngủ chỗ em. Bảo đề nghị anh đưa em qua nhà Bảo. Vì dù sao em cũng đã từng ở đó rồi nên anh cũng yên tâm.
- Em xin lỗi. Làm phiền anh nhiều quá. Vậy tối qua anh ngủ nhà anh Bảo luôn hả?
- Ừ. Ngủ lại có gì tiện chăm sóc cho em. Uống không được thì lần sau uống ít thôi nha cô bé. Định dẫn em đi cho thoải mái ai ngờ em uống quá trời, làm anh lo muốn chết.
- Em xin lỗi mà. Thật là xấu hổ quá đi.
- Nè? Em với Bảo đã xảy ra chuyện gì vậy?
- ...
- Anh thật sự rất lo cho em đó. Em cứ tâm sự với anh như một người anh hay một người bạn tri kỉ cũng được. Đừng ngại.
Lúc này thì cô không thể giấu thêm được nữa nên đành phải nói thật.
- Em từ chối tình cảm của anh Bảo. Vậy nên chúng em không thể làm bạn của nhau được nữa.
- Ừ. Anh hiểu rồi.
Cô thấy Quân có chút đượm buồn nhưng Quân cố gắng tỏ ra bình thường. Quân không hỏi gì thêm lấy tay xoa đầu cô an ủi. Tự nhiên cô thấy mình nhỏ bé trước Quân, giống như là em gái vậy. Nhưng dù sao nói ra hết cô thấy lòng nhẹ nhõm kinh khủng. Về đến cửa hàng cô chui vào phòng và suy nghĩ về mọi việc vừa rồi. Vậy là cô đã xác định được tình cảm anh ta dành cho cô chỉ là nhất thời thôi. Chỉ có cô là ảo tưởng nên mới nghĩ về nó quá nhiều. Đang nằm nghĩ lan man thì có điện thoại. Thấy số anh ta tự nhiên tim cô đập thình thịnh, có cảm giác vui vui mà cũng lo lo. Mà anh ta gọi có việc gì vậy ta?
- Alo!
- Cô về nhà chưa?
- Mới về. Xin lỗi đã làm phiền anh.
- Thôi cô nghỉ đi. Nhớ uống nước chanh và ăn cho mau tỉnh. Lần sau đừng uống nhiều như vậy.
- Cám ơn anh. Không có việc gì tôi cúp máy đây.
- Ừ. Chào cô.
Rõ ràng anh ta quan tâm nên mới gọi hỏi thăm mà. Vậy mà cô còn bày đặt lạnh lùng trong khi lòng mừng như trúng số vậy. Rồi cô lại cười một mình.
Một lần tình cờ cô có gặp bạn của anh. Nghe nói là anh hiện sống một mình. Hỏi tại sao thì bạn anh kể. Sau khi cô đi thì cô ấy đòi về nhà anh ở. Do cô ấy đang có thai hay mệt nên anh chấp nhận. Về ở chung nhưng chưa bao giờ anh thân mật với cô ấy dù chỉ một lần. Anh chỉ nghĩ vì trách nhiệm với cô ấy và con. Sau khi sinh, cô ấy nói sẽ gọi mẹ vào chăm sóc cho cô ấy. Gần cả năm không thấy mẹ cô ấy về lại quê. Nghe nói quê cô ấy đâu ở miền Trung. Sau này cô ấy đón ba vào ở luôn. Anh khó chịu hỏi sao thì cô ấy nói muốn ba mẹ ở chung cho vui. Anh cũng ừ cho qua chuyện. Rồi tình cờ anh nghe được cuộc nói chuyện của gia đình cô ấy. Ba mẹ cô ấy nói cô ấy mau tìm cách lấy được căn nhà của anh. Lúc đó anh gần như suy sụp. Anh rất hiền nên nhiều khi chuyện gì cũng cho qua, ngay cả khi con anh được hơn 2 tuổi, thấy nó càng lớn càng không giống bên nội mà cũng không giống bên ngoại nhưng anh cũng không nghi ngờ. Ba mẹ anh thấy vậy mới lén đi xét nghiệm ADN. Khi có kết quả họ mới vỡ lở đứa cháu nội không cùng huyết thống. Anh bị sốc thật sự. Sau khi hỏi cô ấy cho ra lẽ cô ấy mới thừa nhận đứa con không phải là con ruột của anh. Cô ấy vì nôn nóng muốn tìm một người giàu có, có nhà thành phố để cô ấy đón ba mẹ ở quê vào nên có quen một người. Sau khi anh ta làm cô có bầu rồi chuồn luôn. Cô ấy không biết phải làm sao mới tìm anh làm cứu cánh. Lần đi Đức cũng là do cô ấy chủ động đề nghị ở cùng phòng cho tiết kiệm. Rồi tối gạ gẫm anh uống rượu. Trong cơn say anh không làm chủ được mình, mà cô ấy lại lả lơi thế là chuyện xảy ra. Ba mẹ anh đuổi cô ấy ra khỏi nhà vì không thể chấp nhận một người con dâu mưu mô, toan tính như vậy. Thế là cô ấy vì xấu hổ nên xin nghỉ việc ở công ty cùng ba mẹ về quê. Từ đó đến nay anh vẫn thui thủi một mình, nhiều khi anh muốn liên lạc với cô nhưng không dám. Anh sợ làm phiền cuộc sống của cô nên lại thôi.
Nghe xong lòng cô đau nhưng cắt từng khúc ruột. Không lẽ cái giá anh phải trả lại đắt như vậy? Phải chi lúc đó cô đừng nóng vội, đừng vì lòng tự trọng cao ngất ngưỡng của mình thì có lẽ mọi chuyện đâu đến nỗi. Nghĩ lại cô thấy thương anh hơn là trách. Ngày trước ba anh không thích anh quen con gái ở quê vì ba sợ anh bị lợi dụng vì tính anh vốn rất hiền. Vậy nên lúc quen cô ba anh cũng không thích cô lắm. Nhưng cô không phải là loại người lợi dụng người khác như vậy. Lúc mới cưới cô có nói với anh thuê nhà ở, cô không thích ở nhà ba mẹ anh nhưng anh không chịu. Vì nhà anh có đến hai nhà. Một căn ba mẹ anh ở cùng với em gái, còn một căn để khi nào anh cưới thì cho hai vợ chồng ở. Mua thêm nhà thì nhà còn lại không ai ở không lẽ lại bán. Vậy nên cô mới chịu ở nhà anh.
Cô muốn gọi điện cho anh nhưng không dám. Cô không biết gọi sẽ phải nói gì. Vậy là cô biết anh vẫn còn yêu cô nhiều. Rồi cô nghĩ không lẽ cô nối lại tình cảm với anh? Vì dù sao giờ cô và anh cũng chẳng ràng buộc với ai. Mà quay lại có thật sự ổn không? Quay lại rồi gia đình hai bên, rồi bạn bè, nói chung rất nhiều thứ. Nếu nói cô không còn tình cảm với anh thì cũng không đúng mà nó không còn đủ mãnh liệt để cô có đủ quyết tâm quay lại. Trời ơi, phải làm sao đây? Đầu cô như muốn nổ tung. Cô lấy điện thoại gọi cho Quân.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro