Phần 22

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

- Quân? Anh đi uống với em được không?
- Hả? Có chuyện gì vậy?
- Thôi không sao. Anh làm việc đi.
- Nè. Tự nhiên rủ anh rồi nói không sao là sao đây? Được rồi, lát anh qua đón em.
- Dạ. Cám ơn anh.
Lát Quân qua, thấy cô Quân nhìn cô với ánh mắt nghi ngờ rồi vẫn mở cửa xe cho cô vào. Quân không nói gì chỉ im lặng rồi chở cô đến quán beer club. Quân không hề hỏi gì cô, nhưng cô biết Quân cũng đoán được cô có chuyện buồn. Giờ có khuyên cô có lẽ chắc cũng vô ích nên cứ để cô uống bao nhiêu tùy thích.
- Em buồn gì thì cứ tâm sự với anh nha. Anh sẵn sàng làm máy thu âm cho em trút bầu tâm sự.
Nghe Quân nói câu đó xong cô phì cười. Cô nói:
- Chỉ cần anh uống chung với em được rồi. Cám ơn anh đã vì em mà phải chịu cực vậy. Chắc anh thấy em phiền lắm hả?
- Không hề. Anh lại thấy thoải mái khi ở bên em. Anh rất vui vì buồn hay vui em đều nghĩ đến anh.
- Anh nói vậy làm em thấy ngại lắm đó. Lần sau chắc em không dám phiền anh nữa quá.
- Em đừng có ngốc vậy chứ. Em cứ bình thường là anh thấy vui lắm rồi, đừng có chút là ngại ngùng. Em mà càng ngại anh lại càng cảm thấy mình là người xấu xa lắm thì phải.
- Em không có ý đó mà. Quân nè?
- Ừ. Sao em?
- Nếu em quay lại với chồng cũ anh nghĩ sao?
- Vậy em đã sẵn sàng để quay lại với anh ấy chưa?
- Em cũng không biết nữa.
- Em còn yêu anh ấy không?
- Em thật sự không biết. Em rất hoang mang. Em thật sự không biết mình còn yêu anh ấy không nữa.
- Anh không biết giữa em và chồng đã xảy ra chuyện gì nhưng dù có chuyện gì thì em cũng phải suy nghĩ cho kỹ rồi hãy quyết định. Đã một lần phải xa rồi anh nghĩ em sẽ tìm được lựa chọn đúng đắn nhất. Dù em có quyết định như thế nào thì anh vẫn sẽ luôn ủng hộ em.
- Dạ. Cám ơn anh. Nói chuyện với anh em thật sự rất thoải mái, em có thể tâm sự với anh tất cả mà chẳng thấy ngại ngùng. Em rất vui vì quen được một người bạn như anh. Em có thể xem anh là một người bạn tri kỉ được không?
Cô thấy Quân ngập ngừng khi cô hỏi như vậy. Quân xoa đầu cô nói:
- Em có thể tâm sự với anh bất cứ khi nào em muốn.
- Dạ. Cám ơn anh.
Cô uống rất nhiều, giống như uống thì cô có thể thoát khỏi được cái mớ suy nghĩ hỗn độn trong đầu cô vậy. Quân ngồi nhìn cô thông cảm, có uống nhưng ít chắc phải còn lái xe. Nói chung giống như mình cô uống vậy cho đến khi cô gục luôn trên bàn không biết gì. Cô chỉ biết là lúc tỉnh dậy cô đang nằm ở phòng của mình. Chắc Quân đưa cô về. Nhưng nếu Quân đưa cô về thì một là Quân phải khóa trái cửa, hai là Quân phải ở lại. Lúc này cô mới thấy đầu cô đau như búa bổ vậy. Thấy dạo này mình có vẻ lầy lội quá, uống say không biết trời trăng gì luôn. Tính qua phòng bếp tìm nước uống thì thấy anh ta vừa bước vào. Cô giật mình thật sự.
- Sao anh lại ở đây?
- Tỉnh rồi hả? Ăn cháo đi.
Cô nhìn anh ta đầy nghi ngờ, còn anh ta chẳng thèm trả lời câu hỏi của cô mà cứ tỉnh queo. Ra ngoài nhà bếp anh ta chuẩn bị cháo cho cô ăn. Cô cũng không muốn hỏi thêm vì biết thế nào anh ta cũng chẳng nói. Mà cô cũng thấy bụng hơi cồn cào và khó chịu. Cô ngồi ăn cho hết chỗ cháo, còn anh ta ngồi nhìn cô ăn. Chẳng ai nói tiếng nào. Nhưng có anh ta ở bên cô thấy lòng mình rất ám áp. Đó là thực tế cô không thể dối lòng mình được. Cô hỏi thêm lần nữa.
- Sao anh lại ở đây?
- Quân gọi nói qua chăm sóc cho cô.
Cô thắc mắc không biết sao Quân lại gọi cho anh ta chứ?
- Ờ. Mà anh đâu nhất thiết phải qua chứ.
- Sao lại uống nhiều như vậy? Phải lo cho sức khỏe chứ, có một mình lỡ bị bệnh ai lo.
- Tôi vẫn ở một mình từ đó giờ mà, có sao đâu.
- Đừng có cứng đầu. Vào ngủ thêm cho khỏe đi.
- Anh không đi làm sao?
- Tôi không sao. Cô nghỉ đi.
- Tôi khỏe rồi. Anh về đi làm đi.
Mặc cho cô nói nhưng anh ta không chịu về. Cô sợ anh ta ở lại chút nhân viên tới thế nào cũng hiểu lầm cho mà coi. Nên cô phải kiếm cớ ra ngoài chứ không thôi là mệt à.
- Hay là chúng ta đi uống nước?
- Sao không nghỉ đi còn đòi đi đâu nữa.
- Không sao tôi khỏe thiệt mà.
Nói rồi cô vào phòng ngủ chui vào toilet đánh răng, rửa mặt, tắm cho thơm tho, sạch sẽ thay bộ đồ mới. Người cô toàn nghe mùi bia không à. Xong rồi cô đi xuống dưới lầu, anh ta không phản ứng mà theo cô xuống dưới. Xuống dưới cô thấy xe máy anh ta cũng ở dưới. Vậy là tối qua anh ta đi xe máy đến. Cô định dẫn xe cô đi nhưng anh ta nói:
- Người còn mệt đừng đi xe, để tôi chở.
Cô muốn đi mau vì cũng sắp đến giờ mở cửa nên không muốn tranh cãi nên đành để cho anh ta chở. Ngồi phía sau cô lại nghe mùi đàn ông mà cô từng cảm thấy ấm áp. Người đàn ông này không biết có điều gì mà lại làm cô phải nghĩ đến nhiều như vậy? Khi ở bên anh ta cô thấy mình hạnh phúc và ấm áp. Nhưng giờ trong lòng đã có một bức tường vô hình ngăn cách. Muốn được ở bên anh ta mà cô không đủ sức để phá bỏ bức tường ấy. Mà giờ cô cũng chẳng xác định được tình cảm của anh ta như thế nào? Còn bản thân cô lại sợ mình đau khổ nên cứ tự dày vò bản thân trong nỗi nhớ anh ta nhiều khi đến da diết. Giờ lại thêm chuyện của anh nữa. Cô nửa muốn nửa không quay lại với anh. Vì cô thật sự không xác định được tình cảm cô dành cho anh còn hay không? Hay là cô chỉ cảm thấy thương hại cho anh thôi?
Tới quán anh ta và cô vẫn chọn bàn chỗ góc khuất. Giống như đó là một thói quen thì phải. Anh ta nhìn cô không chớp nên cô thấy ngại.
- Sao nhìn tôi dữ vậy?
- ...
- Nè? Anh nhìn chỗ khác đi.
- Đi với cô mà nhìn chỗ khác là sao.
- Nhưng anh cũng đừng có nhìn chằm chằm như vậy.
- Cô có chuyện gì buồn sao mà lại uống nhiều vậy?
- Quân nói với anh rồi hả?
- Không. Quân không nói gì hết.
Cô không muốn trả lời câu hỏi của anh ta nên đành đánh trống lảng qua chuyện khác.
- Anh dạo này khỏe chứ?
- Ừ. Khỏe.
- Anh với Trà My khi nào sẽ cưới?
Anh ta nhìn cô với ánh mắt khó hiểu, có chút gì đó xa xăm. Cô không xác định được là gì, nói chung là rất khó hiểu.
- Em muốn anh với Trà My sẽ cưới sao?
- Không phải hai người đang quay lại với nhau sao. Nếu còn tình cảm thì cưới cũng là chuyện bình thường thôi. Mà nhìn hai người rất là đẹp đôi.
- Hiện tại anh không nghĩ về chuyện này.
- Ờ. Tôi chỉ hỏi vậy thôi.
- Hình như em ốm hơn thì phải. Công việc nhiều lắm sao?
- Không, tôi đang giữ eo đó.
Anh ta không nói nhìn cô cười nhưng nhìn vào đôi mắt đó cô biết anh ta đang lo lắng cho cô. Rồi cả hai không nói gì thêm nữa. Cứ để cho cảm xúc trôi theo âm nhạc. Rồi đột nhiên lời bài hát Let It Go vang lên, bài hát cô yêu thích đây mà. Cô thấy lòng nhẹ nhàng như giai điệu của bài hát vậy.
Tối hôm đó cô có gọi cho Quân.
- Alo! Em khỏe chưa?
- Dạ, khỏe re rồi.
- Ừ. Vậy thì tốt.
- Cám ơn anh nhé!
- Em đừng có cảm ơn anh nữa, cứ khách sáo vậy anh thấy mình xa lạ lắm đó.
- Dạ! Mà sao hôm qua anh gọi cho anh Bảo vậy?
- Anh nói điều này em đừng giận anh nha.
- Được. Anh cứ nói đi.
- Theo anh thấy thì em có tình cảm với Bảo phải không? Vậy tại sao em lại từ chối tình cảm của Bảo? Hôm qua lúc anh hỏi em còn yêu chồng cũ của em không? Khi em nói em không biết là anh cũng đoán được em có tình cảm với Bảo nên em mới trả lời như vậy. Nếu em có tình cảm với nó thì em nói ra đi đừng giấu. Anh biết thằng Bảo nó dạo gần đây hay đi với Trà My nhưng nó thật sự không muốn quay lại với cô ta đâu. Em đừng dày vò bản thân mình nữa. Hãy nói với nó suy nghĩ của em đi.
- Anh thấy vậy hả?
- Ừ. Chính vì anh lo cho em nên anh mới nói ra. Anh thấy em buồn như vậy anh không chịu được.
- Em sợ. Em sợ khi em chấp nhận tình cảm của ảnh rồi em sẽ lại bị tổn thương. Em đã bị một lần nên em sợ mình không chịu thêm một lần nữa.
- Em khờ quá. Anh biết thằng Bảo nó cũng đang rất khổ tâm vì chuyện này. Dạo gần đây nó ăn uống thất thường, có nhiều khi nó ngủ ở công ty. Trà My thì cứ bám nó riết, thấy nó sống bất cần quá. Anh rất lo cho nó.
- Vậy giờ em phải làm sao?
- Còn hỏi. Nói với nó tình cảm của em đi.
- Em sợ mình không đủ can đảm để nói.
- Để càng lâu thì anh sợ em và nó càng khổ thêm đó. Sao em với nó cứ phải dày vò nhau mới vui hay sao vậy?
- Cho em thêm ít thời gian nữa đi. Khi em thấy đủ dũng khí để thừa nhận tình cảm của mình.
- Thôi được. Nhưng em hãy quan tâm đến Bảo nhiều hơn. Hình như giờ nó sống không phải là nó nữa rồi. Anh chưa bao giờ thấy nó như vậy, ngay cả khi Trà My bỏ nó đi, nó chỉ ít nói hơn chứ không thấy nó bất cần với cuộc sống như vậy.
- Dạ!
- À. Sắp tới công ty anh tổ chức đi du lịch cho nhân viên ở Đà Lạt. Em đi với anh nha?
- Hả? Thôi em không đi đâu. Có quen ai đâu mà đi.
- Đi cho thoải mái đầu óc. Suốt ngày cứ chôn chân ở cái Sài Gòn này làm sao em thoải mái chứ.
- Nhưng mà em ngại lắm.
- Có anh mà ngại gì. Tối thứ 5 tuần sau đi, đi ba ngày đó, khuya chủ nhật về lại Sài Gòn. Giờ thời tiết trên Đà Lạt cũng hơi se lạnh em chuẩn bị áo khoác ấm nha. Người em ốm nhom coi chừng bị cảm lạnh đó.
- Chê em ốm hả?
- Anh lo cho em nên mới nhắc nhở. Cần gì thì gọi anh chở đi mua.
- Mà đi thiệt hả anh?
- Thiệt. Thấy anh giống đang giỡn sao?
- Nhưng em lo thiệt mà.
- Lo gì không biết. Vậy nha.
- Dạ! Bye anh.
- Ừ. Nhớ nghỉ ngơi thêm cho khỏe đó.
- Dạ. Em biết rồi.
Trời ơi. Có quen biết ai đâu mà đi. Lần trước đi ăn tiệc là thấy lạc lõng rồi. Giờ đi chơi tới ba ngày chắc cô sẽ cô đơn chết mất thôi. Mà đi chơi không biết anh ta có đi không nữa? Thật lòng cô rất mong anh ta đi. Chỉ nghĩ đến thôi cũng làm cô thấy phấn chấn. Lại bị ảo tưởng nữa rồi quá, suốt ngày mơ mộng chuyện gì đâu không. Rồi cái ngày đi chơi cũng đến, tối đó Quân qua đón cô tưởng là đi xe chung với nhân viên nhưng Quân chở cô qua nhà anh ta. Cô ngạc nhiên hỏi:
- Sao lại qua đây vậy anh?
- Qua để xe bên đây rồi đi chung xe với Bảo luôn.
- Sao không đi chung với nhân viên luôn.
- Bảo nói sợ em đi xe kia sẽ mệt. Em giờ tuy quen đi xe rồi nhưng đi xa chắc chắn em sẽ bị say. Lên đó nằm một đống rồi sao đi chơi được nữa.
- Hể? Vậy có ổn không đó?
- Sao không ổn?
- Vậy anh đi chung luôn chứ?
- Ừ. Anh đi chung luôn.
- Còn ai nữa không?
- Không. Chỉ ba người thôi.
- Ờ.
Vào đến nhà anh ta thấy anh ta đang đợi ở phía trước.

Còn tiếp...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro