Phần 28

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cô chỉ cười. Ăn xong anh ta chở cô về cửa hàng và đưa cho cô chìa khóa nhà. Về cửa hàng cô đưa quà cho mấy bé nhân viên và thông báo luôn chuyện cuối tuần hẹn gặp anh ta uống nước, tụi nó hét lên sung sướng. Thiệt bó tay với tụi nó. Vậy là hoàn thành nhiệm vụ. Chứ kéo dài hoài cô thấy áy náy với tụi nó quá. Hứa tới hứa lui hoài cũng không ổn.
Cô lên phòng dọn dẹp, đi bữa giờ phòng cũng bụi. Tưới mấy chậu cây ngoài lan can. Còn cây dâu coi như tiêu rồi. Để qua nhà anh ta cô sẽ mua trồng lại. Chiều cô ghé siêu thị mua thêm ít đồ ăn và về nhà anh ta. Cô mang thêm mấy bộ quần áo để mặc. Về đến nhà anh ta cô chuẩn bị bữa tối. Người cô cũng còn mệt nên khi nấu xong cô lên tắm rồi lên giường nghỉ chút. Nằm một hồi cô ngủ quên luôn. Lúc tỉnh dậy cũng gần 7 giờ tối, cô lật đật xuống dưới lầu xem anh ta về chưa. Xuống bếp thấy anh ta đang dọn đồ ăn ra bàn, thấy cô anh ta lên tiếng:
- Em dậy rồi hả?
- Dạ.
- Còn mệt lắm hả?
- Dạ, còn mệt chút. Anh về lâu chưa?
- Khoảng hơn tiếng.
- Sao không gọi em dậy?
- Thấy em ngủ ngon quá nên anh không gọi. Thôi ăn tối hén. Ăn xong em nghỉ sớm nha, sợ em lại bị sốt như lần trước nữa.
- Dạ. Anh làm mệt không?
- Không. Có em ở nhà chờ cơm, hỏi thăm anh có mệt không. Anh thấy rất hạnh phúc, bao nhiêu mệt mỏi cũng biến mất.
- Sao bữa nay nói chuyện ngọt dễ sợ. Hồi trước có thấy anh vậy đâu?
- Anh từ trước giờ vẫn vậy mà. Chẳng qua trước kia anh không dám quan tâm nhiều đến em thôi.
- Không quan tâm là hành hạ người ta hả?
- Cái đó là để em nhớ đến anh nhiều hơn.
- Ai đời để người khác nhớ đến mình mà cần phải làm như vậy. Ác còn hơn gì nữa. Không sợ em ghét anh hả?
- Không. Em đâu phải là người để bụng mấy chuyện đó, đúng không?
- Xí. Chẳng qua anh không đáng để em phải để bụng thôi. Lát anh cũng nên nghỉ sớm đi. Em lo anh nhiều việc rồi ảnh hưởng sức khỏe.
- Anh không sao.
Ăn xong cô dọn dẹp nhưng anh ta nói cô nghỉ ngơi cho khỏe nhưng cô không chịu. Vậy nên cả hai cùng dọn dẹp luôn. Cô thấy cô và anh ta cũng giống vợ chồng thật. Nghĩ thấy cảm giác hạnh phúc như ngày đầu cô và anh mới cưới. Hai đứa lúc nào cũng quấn quýt bên nhau. Giờ ở bên cô là một người đàn ông khác, cô cũng cảm thấy hạnh phúc nhưng theo một cảm giác mới lạ khác.
Lên phòng cô mở tivi xem, lát nghe tiếng gõ cửa. Ra mở thấy anh ta nhìn cô cười. Cô lên tiếng:
- Cười gì vậy?
- Em?
- Chuyện gì?
- Thẻ ngân hàng nè, em dùng để chi tiêu hằng ngày hay muốn mua gì cũng được. Mà hình như trước giờ em chưa sử dụng tiền trong thẻ hả?
- Em tự lo được. Khi nào khó khăn em sẽ nói. Anh cất đi em không cầm đâu.
- Anh biết. Nhưng em cầm đi, được không? Mà tiền ăn uống hằng ngày cũng không phải ít đâu. Nếu để người phụ nữ của mình chịu nhiều thiệt thòi thì anh không xứng đáng với em. Không xứng đáng làm một người đàn ông. Giờ em là người yêu của anh nên anh thấy mình phải có trách nhiệm lo cho em.
- Em không sao thiệt mà.
- Cầm đi. Không anh khủng bố em nữa à.
Một phần thấy anh ta năn nỉ, nhìn thấy tội quá. Phần khác cô cũng sợ anh ta khủng bố giống hồi sáng nữa. Chắc chết. Nên cô cầm. Nhưng cô biết, cô sẽ không dùng đến số tiền này. Bon chen dưới đất Sài Gòn này hơn 10 năm nên cô có thể tự lập được. Cô không phải là loại người muốn lợi dụng lòng tốt của người khác để lấy tiền. Cô thích tự mình kiếm tiền và dùng tiền của mình hơn. Bản tính cô là vậy, không muốn phụ thuộc vào người đàn ông nhất là về tài chính. Giờ chỉ mới bắt đầu hẹn hò mà dùng tiền của anh ta cô không thích mà cũng không muốn. Dù sau này có kết hôn thì cô vẫn muốn rõ ràng trong chuyện tiền bạc.
- Từ giờ mình ngủ chung nha em?
- Không. Khi nào cưới mới ngủ chung.
- Ngủ thôi mà.
- Không được. Về phòng ngủ đi, nhanh lên.
Nói rồi cô đẩy anh ta ra ngoài khóa cửa lại. Leo lên giường gặm nhắm niềm hạnh phúc. Một ngày đầy cảm xúc, nhưng cô thấy vui nhiều hơn. Cảm giác cứ lâng lâng sao ấy. Cô lại cười một mình. Nằm lăn qua lăn lại, cứ nghĩ đến mọi việc đã xảy ra cô không tài nào ngủ được. Nằm hoài chán quá cô lên phòng sách. Vừa mở cửa phòng thấy anh ta cũng đang ở đó. Cô hơi chút giật mình, cứ nghĩ anh ta ở phòng ngủ.
- Ủa? Anh chưa đi nghỉ hả?
- Ừ. Anh đọc sách chút. Sao em không ngủ đi?
- Em cũng lên đọc sách.
Nói rồi cô đến bên kệ lựa một cuốn sách, ngồi ghế cạnh anh ta đọc. Anh ta nói cô ngồi gần anh ta nhưng cô không chịu. Vậy nên anh ta đứng dậy kéo cô vào lòng anh ta ngồi. Cô cũng có phản kháng nhưng không quá quyết liệt vì thật lòng bản thân cũng thích. Đây không phải là lần đầu tiên cô đọc sách chung với anh ta. Nhưng lại là lần đầu tiên ngồi trong lòng anh ta đọc sách. Cảm giác nó lạ lạ, thành ra đọc đâu có tập trung. Cố gắng lắm cũng đọc được mấy chục trang, đọc một hồi cô ngủ luôn. Sáng tỉnh dậy cô thấy mình và anh ta cùng ngủ chung trên ghế. Cô nhớ mình có dựa vào lòng ngực anh ta ngủ, nghĩ lại vẫn còn thấy thổn thức, tim cứ rung lên. Cô nhẹ nhàng định dậy thì thấy tay anh ta ôm chặt cô. Cô lên tiếng:
- Anh cũng tỉnh rồi hả?
- Ừ.
- Vậy sao không dậy, làm em tưởng anh còn ngủ.
- Anh dậy sớm nhưng thấy em còn ngủ nên nằm luôn.
- Sao hôm qua không kêu em dậy?
- Hôm qua có người ngủ ngon quá, chắc do hơi ấm của anh làm cho ngủ ngon hay sao nên anh không muốn gọi.
- Hứ. Anh chạy bộ đi, em xuống chuẩn bị bữa sáng.
- Hôm nay anh không muốn chạy bộ, muốn ôm em thôi.
- Không lẽ nằm ôm là no à. Thôi dậy đi ông tướng, em chuẩn bị bữa sáng còn đi làm nữa.
- Nằm chút nữa đi.
- Mau lên.
Nhay một hồi cuối cùng anh ta cũng phải dậy. Cô biết anh ta muốn kết hôn với cô sớm, còn cô thì cứ lưỡng lự. Cô sợ do anh ta suy nghĩ nhất thời nên mới muốn kết hôn với cô. Cô muốn hiểu thêm về anh ta. Ngày trước cô quen ai cũng lâu, mối tình đầu gần bốn năm, còn anh hơn sáu năm quen nhau mới cưới. Cô cũng lớn tuổi rồi, anh ta cũng vậy nên cô cũng muốn ổn định. Mặc dù ở bên anh ta cô thấy hạnh phúc thật nhưng không hiểu sao cô vẫn cứ lo lắng sao ấy. Chắc do anh ta quá đẹp trai, đối xử với phụ nữ rất chu đáo, đã vậy lại còn là đại gia. Xung quanh anh ta biết bao nhiêu người theo và để ý. Nếu yêu một người như cô nghĩ đi nghĩ lại chẳng có chút gì là hợp lý cả. Phụ nữ vừa đẹp, vừa thông minh, vừa chung thủy đâu có thiếu tại sao anh ta lại chọn cô? Thiệt càng nghĩ càng điên mà.
Cuối tuần cô nói với anh ta cả hai sẽ đi xe riêng. Cô chưa muốn cho mấy bé nhân viên biết cô và anh ta đang quen nhau nên phải xem như là bạn thôi. Anh ta nói yêu nhau mà phải giấu giếm anh ta không thích. Nhìn anh ta mặt buồn thiu nhưng vẫn chấp nhận. Cô thấy thương ghê nhưng hoàn cảnh bây giờ thật khó để công khai.
Cô có gọi cho mấy bé nhân viên nói chọn quán. Chọn tới chọn lui tụi nó nói thôi chọn quán Du Miên trên đường Phan Văn Trị. Quán này cũng khá đẹp, không gian rộng rãi. Mấy chị em đến quán ngồi đợi lát thì anh ta đến, do cô nói anh ta đến sau cô. Tụi nó đứa nào cũng không giấu được sự phấn khích, ngay cả Nga cũng thấy cười nhiều hơn. Đứa nào cũng suýt xoa, còn anh ta cứ dòm cô hoài. Đã nói là giả bộ là bạn mà cứ dòm hoài người ta nghi ngờ sao trời. Cô đành làm lơ luôn. Đột nhiên cô thấy Nga nhìn anh ta rất lâu, cô không hiểu ánh mắt đó là gì? Với kinh nghiệm từng trải, cô biết có điều gì đấy ở Nga. Không phải tự dưng con bé lại nhìn anh ta như thế. Cô quay qua nhìn anh ta, bất chợt ánh mắt cô và anh ta chạm nhau cô hơi bối rối quay mặt đi. Còn anh ta thì mỉm cười. Ngồi cả buổi tụi nó hỏi đủ thứ trên trời dưới đất và cuối cùng là tụi nó xin số điện thoại. Lần này anh ta bắt buộc phải cho vì không có lý do gì để từ chối. Giờ mới thấy anh ta thật đáng yêu. Bảo sao mà nhân viên anh ta lại để ý và khen anh ta nhiều như thế. Chắc kiếp trước cô phải sống tốt lắm hay sao mà kiếp này lại gặp trúng anh ta.
Mấy ngày sau, tối cô có hẹn với bạn đi uống nước. Chẳng biết có phải ông trời trêu người cô không mà cô lại thấy anh ta đi uống nước cùng với Nga. Nga có xin phép nghỉ nói là có việc bận nhưng cô lại không nghĩ Nga gặp anh ta. Thật lòng cô có chút khó chịu trong lòng nói ghen thì cũng đúng. Dù sao anh ta cũng là người yêu của cô mà. Cô thắc mắc muốn biết hai người có chuyện gì mà phải gặp? Tối về anh ta tuyệt nhiên không nhắc gì đến chuyện gặp Nga. Không lẽ có chuyện gì giữa hai người mà cô không được biết chứ? Cô muốn hỏi nhưng cô muốn anh ta nói trước. Cuối cùng anh ta vẫn không nhắc gì đến. Cô có hơi thất vọng. Nhưng vẫn tự an ủi, chắc là không có gì đâu. Nghĩ thì nghĩ vậy thôi chứ người cứ buồn bực khó chịu, chịu không nổi nên cô hỏi luôn chứ để trong bụng hoài chắc sình bụng luôn quá.
- Anh nè?
- Sao em?
- Hồi tối em thấy anh với Nga đi uống nước.
- Ừ. Chứ Nga không nói với em hả?
- Không. Chỉ xin phép nghỉ nói có việc bận thôi.
- Nga gặp anh muốn xin việc nhưng Nga không có nghiệp vụ với lại công ty anh yêu cầu phải biết tiếng Anh nữa.
- Vậy anh tính sao?
- Anh cũng không biết. Anh đang nhờ bạn hỏi dùm.
- Dạ. Có gì anh giúp con bé xem sao.
- Giờ không có nghiệp vụ hay biết ngoại ngữ rất khó xin việc.
- Dạ.
Cô biết anh ta không có ý muốn giấu cô nhưng cô vẫn thấy hụt hẫng sao ấy. Mà Nga đang làm việc cho cô tại sao lại muốn xin qua công ty anh ta làm gì? Cô đâu phải là trả lương quá thấp, cô biết con bé chỉ tốt nghiệp 12 thôi nhưng việc bán hàng cũng không đòi hỏi về bằng cấp nên cô vẫn trả lương tương đối để con bé không thấy quá khó khăn. Hay là con bé có ý gì với anh ta không trời?
- Anh?
- Ừ. Sao em?
- Từ giờ trở đi em muốn chúng ta thành thật với nhau trong mọi chuyện, được không?
- Được. Nhưng sao tự nhiên em lại nói chuyện này vậy?
- Em chỉ muốn hai đứa thành thật với nhau, không giấu nhau bất cứ chuyện gì. Như vậy mới yêu bền vững được chứ. Nếu khi nào anh không còn yêu em nữa thì hãy nói với em, được không? Em không muốn mình lại dính vào vết xe cũ lần nữa. Em sợ mình sẽ không chịu nổi nữa.
Vừa dứt câu anh ta kéo cô vào lòng nói:
- Được. Anh biết rồi. Nhưng sẽ không có chuyện anh sẽ không yêu em nữa đâu. Bà chủ nhỏ của anh à. Hay mình cưới sớm đi?
- Cái gì? Đã nói thêm một thời gian nữa mà.
- Anh muốn mỗi ngày được nhìn thấy em, muốn được chăm sóc cho em, muốn em sinh cho anh những đứa con kháu khỉnh.
- Tham lam. Mà chẳng phải giờ ngày nào anh cũng thấy em còn gì.
- Nhưng là vợ chồng sẽ khác chứ.
Anh ta cười rồi nhẹ nhàng hôn lên tóc cô. Mấy hôm sau anh ta nói sẽ hẹn Nga gặp để nói chuyện về việc xin việc làm và sẽ dẫn cô theo luôn vì dù sao cũng liên quan đến cô. Đến quán nước Nga đã đợi sẵn, thấy cô và anh ta tới Nga có vẻ không vui lắm thì phải. Đã vậy anh ta còn nắm tay cô không buông ý muốn nói cô là người yêu anh ta đó. Cô giật tay ra nhưng không được, cô thấy ngại quá trời quá đất. Thấy Nga có vẻ khó chịu, chắc Nga cũng đoán được cô và anh ta đang quen nhau nhưng vẫn thấy cười. Công khai kiểu này sao cứ như hành hạ người khác vậy trời.
- Chào em! (Bảo)
- Dạ. Chào anh chị!
- Em đợi lâu chưa? (Linh)
- Dạ, em mới tới chị.
- Chị nghe nói em muốn xin việc bên công ty anh Bảo hả?
- Dạ. Em tính khi nào xin được em mới nói với chị.
- Ừ. Không sao.
- Hiện tại công ty anh không tuyển người nhưng anh sẽ giới thiệu giúp em. Nếu em muốn có công việc tốt hơn anh nghĩ em nên đi học thêm vào buổi tối hay ban ngày cũng được. Chị Linh sẽ giúp em trong việc sắp xếp giờ làm cho phù hợp để em tiện trong việc học.
- Em muốn học ban ngày hay ban đêm cũng được, chị sẽ cho em lựa chọn ca, miễn sao em thấy phù hợp cho việc học và làm là được. Em cứ suy nghĩ đi, rồi báo với chị và anh Bảo.
- Dạ, em cám ơn.
Nghe lời cảm ơn của con bé sao cô thấy cứ như gượng ép thì phải. Chắc con bé cũng khó khăn trong việc này lắm. Thật lòng cô luôn ủng hộ con bé, nếu con bé quyết tâm muốn thay đổi cuộc sống tốt hơn cô luôn sẵn sàng giúp. Vậy mà hơn tháng sau từ lần gặp đó, tự nhiên con bé xin nghỉ việc bên cửa hàng. Cô có hỏi tại sao con bé chỉ nói nhà có việc nên phải về quê luôn. Cô chỉ sợ con bé thấy khó xử về việc đề nghị đi học nên mới nghỉ. Nhưng con bé đã quyết tâm cô cũng không muốn nói thêm. Cô có hỏi mấy đứa trong cửa hàng nhưng đứa nào cũng không biết lý do thực sự vì sao Nga nghỉ. Từ ngày Nga nghỉ, điện thoại cũng tắt máy. Chẳng ai liên lạc được hết, cô muốn hỏi thăm mà không biết cách liên lạc. Lúc tuyển vào làm cô có hỏi hồ sơ nhưng Nga nói chưa chuẩn bị kịp. Đến bây giờ làm cho cô gần cả năm rồi cô cũng quên béng mất. Giờ muốn tìm địa chỉ cũng không có. Thiệt sao lúc đó cô ẩu dữ. Tính cô vốn cẩn thận nhưng lại mau quên. Thấy Nga hiền hiền nên cô cũng quý, thành ra cô không để tâm đến chuyện khác.
Gần hai tháng sau khi trở về nhà anh ta. Mọi việc cứ thế trôi qua êm đềm. Một buổi sáng đang dọn dẹp nhà thì cô có điện thoại. Thấy số lạ nhưng cô vẫn nghe máy.

Còn tiếp...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro