Phần 29

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

- Alo!
- Chị Linh hả? Em Trà My đây.
- À. Chào em!
- Chị đang đâu vậy?
- Có gì không em?
- Chị em mình gặp nhau chút được không chị?
Cô nghĩ không biết cô ấy muốn gặp cô làm gì? Từ khi về lại nhà anh ta ở, ngoại trừ lúc đi làm hay đi công tác, còn không thì lúc nào anh ta cũng ở nhà không đi đâu, cũng chẳng thấy nói là liên lạc với Trà My. Tự nhiên giờ cô ấy hẹn gặp cô, cô biết chắc chắn là có chuyện gì đó nên cô ấy mới hẹn gặp. Chứ cô và cô ấy chẳng có việc gì để nói, mới gặp có mấy lần thôi mà. Thành ra cô không tránh khỏi lo lắng.
- Được. Em chọn quán đi lát chị sẽ đến.
- Vậy hẹn gặp chị ở quán Starbucks ở Ngã sáu Phù đổng, được không?
- Được. Lát gặp em sau nha.
Cô nghĩ, không biết làm sao cô ấy biết số điện thoại của cô nữa? Chắc là lần trước lúc ở khách sạn với anh ta, lúc cô gọi đến cô ấy nghe máy nên biết số cô cũng không chừng. Khoảng một tiếng sau cô đến quán nhưng Trà My vẫn chưa thấy tới. Ngồi đợi một lát sau thì cô thấy cô ấy đang mua nước ở quầy. Nhìn từ xa cô ấy đúng là đẹp thật. Dáng người thì dong dỏng cao, khuôn mặt luôn trang điểm nhìn rất đẹp, ăn mặc thì sành điệu, trên người loa tỏa mùi nước hoa quyến rũ. Lúc cô ấy bước vào thấy ai cũng nhìn. Thấy cô ấy như hotgirl vậy. Nếu so ngoại hình thì cô thua xa lắc xa lơ. Thấy cô, cô ấy nở nụ cười rất tươi.
- Chị đợi lâu chưa?
- Chị cũng mới tới à.
- Lâu quá mới gặp em.
- Dạ.
- Chị khỏe chứ?
- Ừ. Chị khỏe. Mà có chuyện gì vậy?
- Em có chuyện này muốn nhờ chị giúp?
- Ừ. Nếu giúp được chị sẽ giúp.
- Chắc chị biết chuyện của em với anh Bảo lúc trước đã từng yêu nhau, đúng không?
- Chị có nghe nói.
- Chắc chị cũng nghĩ em là người đáng ghét lắm phải không?
- Sao em lại nói vậy? Chị thì nghĩ em phải có lý do nên mới làm vậy?
- Dạ. Lúc đó ảnh với em rất yêu nhau. Tụi em cũng tính đến chuyện cưới hỏi rồi.
- Vậy tại sao em lại bỏ đi?
- Em có thai.
- Sao có thai em phải bỏ đi, con của hai người mà?
- Nhưng cái thai đó không phải là con của anh Bảo.
Lúc này thì cô ấy bắt đầu khóc, cô chỉ ngồi im nghe cô ấy nói. Tim cô bắt đầu nhói lên, ngồi nghe chuyện tình của người yêu mình thật là một sự tra tấn đáng sợ. Nghĩ lại cô cũng nể bản thân mình thiệt. Đủ dũng cảm để ngồi nghe cho bằng hết câu chuyện luôn.
- Lúc quen chúng em có từng quan hệ, nhưng lần nào ảnh cũng dùng bao. Em nói không thích thì ảnh nói khi nào cưới ảnh mới không dùng. Em biết ảnh yêu em, chiều chuộng rất nhiều em nên đôi khi em cũng thấy hơi chán. Vì tò mò muốn tìm cảm giác mới, nên em hay đi vũ trường và có một lần em đã qua đêm với một người khác. Em nghĩ chỉ muốn thử một lần thôi nhưng không ngờ lần đó em lại dính bầu. Em không dám nói với ảnh là có thai với người khác, em sợ ảnh sẽ không tha thứ cho em. Vậy nên em mới lấy tiền chủ yếu là muốn lo cho cuộc sống của hai mẹ con sau này. Nhưng sau khi đi em lại bị sẩy thai. Em tưởng bỏ đi mấy năm em sẽ quên ảnh nhưng em không ngờ em còn yêu ảnh nhiều như vậy, lúc nào em cũng nhớ đến ảnh. Em biết ảnh hiện tại vẫn chưa quen ai nên em trở về muốn nối lại tình cảm với ảnh. Mà dạo này thấy ảnh lạnh nhạt với em, nhiều lần em liên lạc với ảnh mà không được. Chị giúp em quay lại với ảnh được không ?
Lúc này thì cổ họng cô bắt đầu nghẹn lại. Giọng nói cũng lạc đi. Lòng đau như bị ai đâm cho ngàn nhát. Biết là quá khứ rồi nhưng sao cô lại thấy đau như vậy chứ? Nước mắt muốn trào ra nhưng cô cố gắng kiềm lại để không bị phát hiện. Trà My vừa nói vừa khóc cô thấy thương quá. Âu cũng là phận phụ nữ như nhau nên cô rất thông cảm với cô ấy. Cô đã từng dang dở một lần đò rồi, cô không muốn cô ấy giống như cô. Nhưng giờ cô phải giúp sao đây? Cô không thể nói với Trà My cô và anh ta đang hẹn hò được. Vì cô ấy vẫn nghĩ cô và anh ta là anh em họ mà. Tim cô nhói đau. Nếu như không có cô có lẽ cô ấy và anh ta đã quay lại với nhau rồi. Chuyện của anh đã làm cô đau lòng quá rồi. Vừa mới chấp nhận tình cảm của anh ta giờ lại gặp chuyện này thật sự chắc cô không chịu nổi nữa. Cô cố gắng gằn giọng nói cho bình thường:
- Em muốn chị giúp sao?
- Chị cho em qua bên nhà ảnh ở được không? Ảnh né tránh em hoài, gọi điện cũng không nghe máy nên em không thể nói chuyện với ảnh được.
- Em thấy vậy có ổn không?
- Dạ được. Em sẽ tìm cách để ảnh hiểu em. Chỉ cần chị giúp em qua nhà ảnh là được rồi.
- Được. Vậy chiều chị sẽ đưa chìa khóa nhà cho em. Có gì chị sẽ gọi cho em.
- Dạ, em cám ơn chị nhiều lắm.
- Không sao. Miễn em với ảnh hạnh phúc là chị vui rồi. Ảnh nhiều việc lắm, em nhớ chăm sóc ảnh nhất là chuyện ăn uống đừng để ảnh bỏ bữa.
- Dạ, em biết rồi. Vậy em về trước nha chị.
- Ừ. Chào em!
Trà My vừa đi là nước mắt cô bắt đầu lăn dài trên má. Cô làm sao thế này? Tại sao lại giúp cho người khác cướp đi người yêu của mình chứ? Cô không biết cảm xúc của mình như thế nào nữa? Cô không biết mình làm vậy thật sự có đúng không? Anh ta có thật sự hạnh phúc khi quay về với cô ấy không? Chẳng phải anh ta đã từng nói với cô là anh ta không có ý định quay lại với cô ấy còn gì? Nhưng chắc do anh ta chưa biết lý do thực sự Trà My bỏ đi. Biết đâu khi biết được anh ta lại thay đổi thì sao? Nếu vậy, không khác gì cô là người cản trở hạnh phúc của anh ta thì sao? Bao nhiêu câu hỏi cứ lờn vờn trong đầu cô, tưởng đầu cô nổ tung luôn rồi ấy chứ. Vậy mà nó không nổ nên cô mới đau đầu như vầy nè. Làm sao đây? Làm sao đây?
Về đến nhà anh ta cô vẫn chuẩn bị bữa trưa bình thường. Bề ngoài thì cô luôn cười nói nhưng trong lòng cô thì như có ngàn tấn đá đè sắp dập mật luôn rồi. Cô biết đây là lần cuối cô nấu ăn cho anh ta và là lần cuối cô nhìn thấy gương mặt này. Một người tốt như anh ta lại lận đận trong tình cảm như vậy, thật không công bằng mà. Rồi cô tự trách mình cũng là người làm cho anh ta phải buồn còn gì? Nhưng từ giờ cô sẽ biến mất khỏi thế giới của anh ta. Trả lại cho anh ta những ngày tháng đẹp đẽ bên Trà My. Cô mong anh ta sẽ hạnh phúc, nhưng thật lòng cô lại chẳng thể nào vui được vì điều này. Đôi khi cô thấy con người cô thật mâu thuẫn. Lòng thì muốn vậy nhưng lý chí lại khác. Và cuối cùng thì lý chí lại chiến thắng. Cái giá của lý trí không biết có xứng đáng hay không nữa ?
Sau khi anh ta đi làm, cô bắt đầu dọn đồ đạc. Nhìn lại căn phòng cô đã từng ở và căn nhà lần cuối. Bao nhiêu kỉ niệm trong căn nhà này, chắc chắn suốt đời cô sẽ không bao giờ quên được. Đã quyết định ra đi rồi mà sao cô lại buồn đến vậy? Nước mắt lại rơi lã chã. Rồi cô xách balo ra đi. Tự nhiên cô nhớ đến câu thơ của nhà thơ Nguyễn Đình Thi:
"Người ra đi đầu không ngoảnh lại
Sau lưng thềm nắng là rơi đầy"
Giờ này mà cô còn nghĩ đến thơ thẩn được cũng lạ. Buồn quá nên cô hóa điên rồi chăng? Nhưng tự nhiên thấy nó phù hợp với hoàn cảnh của cô hiện tại. Cứ cảm giác là một đi sẽ không bao giờ trở lại nữa. Ngày xưa Người chiến sĩ ra đi vì Tổ quốc. Còn cô bây giờ thì ra đi vì điều gì nhỉ? Nói thất tình thì cũng đúng hay cô muốn trốn chạy vì không dám đối diện với sự thật là cô đã mất anh ta rồi cũng đúng. Lòng lại buồn man mác. Giờ mà còn bonus thêm một bài hát sến sến, kiểu chia tay chia chân chắc cô xỉu luôn quá.
Chiều cô hẹn Trà My ở quán nước rồi đưa cho cô ấy chìa khóa nhà và thẻ ngân hàng lần trước anh ta đưa. Giờ cô ấy sẽ chăm sóc anh ta nên thẻ ngân hàng cô đưa cho cô ấy cũng là điều bình thường. Sau khi Trà My đi rồi cô mới gọi điện cho bé Thúy nói trông cửa hàng giúp cô vì cô có việc phải đi xa vài ngày. Cô dặn là nếu có ai hỏi cô đi đâu thì cứ nói là không biết. Mà bé Thúy thực sự có đâu biết, cô đâu có nói là cô đi đâu đâu. Mày điên thật rồi Linh ơi. Sao lại ra nông nỗi này chứ? Chỉ vì một người đàn ông mà mày trở nên như vậy có xứng đáng không? Mày thật là yếu đuối mà. Hu...hu...
Xong cô gọi điện cho bé Vân làm chung công ty với cô ngày trước. Lúc làm chung cô với Vân cũng tương đối thân, hay đi ăn chung với nhau và tâm sự nhiều chuyện buồn vui trong cuộc sống. Nó hay nói cô tâm lý nên thích tâm sự với cô, có khi nó qua chỗ cô ngủ lại để tiện tâm sự thâu đêm. Sáng dậy là hai chị em nhìn như Panda luôn. Nghĩ lại thấy vui vui.
Đi làm rồi đi học bao nhiêu năm. Bạn bè, đồng nghiệp rất nhiều. Nếu tính từ Đà Nẵng trở vào trong miền Nam, thấy tỉnh nào cô cũng có bạn bè và đồng nghiệp cũ. Nghĩ lại chỉ cần mình sống thành tâm và giúp đỡ mọi người nhiệt tình, đừng câu nệ chuyện hơn thua, được mất thì sau này chắc chắn mọi người sẽ giúp mình lại thôi. Cô thấy mình may mắn, đi đâu cũng có người giúp đỡ nhiệt tình.
Giờ Vân về quê làm việc rồi nhưng lâu lâu chị em vẫn còn liên lạc. Nhà bé Vân dưới Cần Thơ, cô nói muốn xuống dưới nhà nó chơi. Cô cũng đã từng xuống dưới nhà bé Vân một lần hồi còn làm chung. Gia đình Vân ai cũng dễ thương hết. Nó nói cô khi nào đến bến xe thì gọi nó ra đón. Cô chạy xe đến bến xe Miền tây gửi xe xong đâu đấy cô mua vé xe đi Cần Thơ. Ngồi trên xe mà cô khóc từ lúc đi cho lúc đến, mắt sưng húp nhìn phát ớn luôn. Trong lòng trống rỗng không nghĩ được gì. Ai cũng nhìn cô ái ngại. Có cô kia thấy cô khóc sụt sùi nên cho cô nguyên cuộn giấy tha hồ mà lau nước mắt, nước mũi. Cô chỉ biết gật đầu tỏ ý cám ơn chứ không nói được câu nào vì khóc nhiều quá nên cổ họng cũng nghẹn lại. Chắc cô trông thảm lắm thì phải nên cô ấy nhìn cô đầy thông cảm. Lần đầu tiên đi xa cô không bị say xe. Thiệt là "vi diệu" mà.
Xuống đến nơi Vân đã chờ sẵn ở bến xe, thấy cô mắt sưng lên nó lo lắng quá trời. Rồi Vân chở cô về nhà. Cô thích cuộc sống giản dị của con người nơi đây, chân chất, thật thà. Ba má Vân rất nhiệt tình nên nhiều khi cô cũng thấy ngại. Đúng là con người miền sông nước thiệt là dễ thương mà. Vân và thằng em Vân dẫn cô đi chơi đây đó. Cố tình chọc cho cô cười nhưng cô chỉ cười gượng gạo, lòng thì nặng trĩu. Đầu óc thì cứ u u mê mê làm như sắp bị sảng đến nơi vậy. Thiệt chứ cô thấy cô còn phát khiếp chứ đừng nói gì tới người ngoài. Chưa bao giờ nhìn cô lại thảm hại như vậy. Nhiều khi nghĩ không lẽ ở ẩn cho rồi. Chứ cứ trờn mặt ra là lại làm phiền tới người khác không hà.
Cô muốn đi chơi cho khuây khỏa để khỏi nghĩ ngợi về anh ta nhiều mà sao chẳng thể dứt ra khỏi cái mớ suy nghĩ về anh ta và về Trà My là sao? Không biết anh ta với Trà My giờ sao nhỉ? Không biết anh ta có đi tìm cô không nữa? Chắc là không đâu, anh ta sợ cám ơn cô còn không hết nữa là. Giờ chắc là anh ta đang hạnh phúc bên Trà My rồi thì còn thời gian đâu mà nghĩ đến việc đi tìm cô chứ. Chắc là do cô ảo tưởng sức mạnh quá thì phải. Nghĩ đến là lòng cô lại tan nát. Nhiều đêm cô khóc tu tu, Vân chẳng biết có chuyện gì mà cô lại khóc như vậy nhưng lại không dám hỏi. Chỉ nhìn cô khóc ngon lành, rồi lấy tay xoa xoa vai cô an ủi. Ngày trước cô là người hay an ủi, động viên bé Vân giờ thì thấy mình còn thê thảm hơn bé Vân ngày trước.
Người cô cứ bần thần, đầu thì đau như búa bổ do suy nghĩ quá nhiều nên người cứ nóng ran lên. Nhà Vân ai cũng lo lắng cho cô nhưng không ai hỏi sợ cô lại khóc. Ba má Vân thấy vậy chỉ biết nấu mấy món ngon cho cô ăn. Đồ ăn ngon thiệt nhưng cô ăn rất ít, mà khóc thì nhiều. Nhìn thấy hai bác lo cho cô mà cô thấy mình thật có lỗi. Lâu lâu mới xuống chơi mà lại làm mọi người lo lắng hơn nhưng cô không thể che giấu được nỗi buồn. Nói ra thì khó nên cô chỉ biết khóc. Thiệt cô thấy mình ích kỉ quá, chỉ biết nghĩ đến cảm xúc của mình mà không để ý đến mọi người đang phải khó xử vì cô.
Thời gian ở đây cô tắt nguồn điện thoại. Cô không muốn liện lạc với bất cứ ai. Cô chỉ muốn đầu óc thoải mái. Sau này về cô sẽ dọn cửa hàng đến nơi khác. Cô biết nếu dọn cửa hàng đi cô sẽ mất một lượng khách hàng nhất định nhưng trong hoàn cảnh vậy thì cô phải chấp nhận. Cô muốn chấm dứt liên lạc với anh ta. Cô biết cô làm vậy có hơi quá đáng vì anh ta đâu có lỗi trong chuyện này. Lỗi là do cô đã quá mềm lòng mà thôi. Nếu nói cô là kẻ hèn nhát thì cũng đúng, vì cứ thấy khó khăn là cô lại rút lui không dám đứng lên đấu tranh vì tình yêu của mình. Nhưng nếu cô không tự mình dứt ra chuyện này thì sau này cô lại khổ. Cái tính lo xa và bao đồng của cô luôn là vật trở ngại cho cô và làm cho cô khổ tâm ít nhiều. Chẳng biết khi nào cô mới bỏ được nữa.
Cô định chơi vài ngày là về, nhưng đến ngày thứ tư thì cô bắt đầu sốt phải nhập viện đa khoa Cần Thơ. Gia đình Vân lo lắng, chăm sóc tận tình cho cô như con cháu trong gia đình. Cô thấy ngại vì làm phiền họ quá nhiều. Nhưng giờ cô không thể làm gì khác, nằm miên man lúc tỉnh lúc mê. Chắc có lẽ giới hạn chịu đựng của cô chỉ đến vậy? Giờ cô không gồng nổi nên cô hoàn toàn suy sụp chăng ?
Cứ lúc tỉnh cô lại nghĩ về anh ta và Trà My cô lại khóc, Vân thì lau nước mắt cho cô mệt nghỉ luôn. Chẳng biết nước mắt ở đâu ra mà nhiều đến thế. Rồi cô lại chìm vào cơn mê. Chưa bao giờ cô lại bị như vậy. Tự nhiên cô thấy có lỗi bố mẹ cô quá, cô đã hứa sẽ sống tốt rồi mà giờ cô lại không làm được. Nếu bố mẹ cô mà biết cô như vậy chắc chắn bố mẹ cô sẽ đau lòng lắm. Cô thật là đứa con bất hiếu mà. Bố Mẹ ơi con phải làm sao bây giờ? Con xin lỗi Bố Mẹ !
......

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro