Phần 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

7.

Thì ra anh ấy đã biết tôi qua lời của Giang Toàn từ lâu.

Kể từ khi tôi mặt dày theo i Giang Toàn, Trần Ngạn đã chú ý đến tôi.

"Cô gái đó là bạn gái của cậu sao?" Anh ấy đã hỏi Giang Toàng như vậy.

Giang Toàn đáp: "Không phải, ai liên quan tới cô ta ?"

Trước kia tôi tính toán thời gian mang cháo kê mới nấu xong đến cho Giang Toàn vào đúng giừ cơm, khi ấy Trần Ngạn cũng ở đó .

Khi tôi ngốc nghếch đứng đợi Giang Toàn ở cửa cơ quan của họ, Trần Ngạn cũng có mặt.

Tôi tự nghĩ ra mua một ít sữa chua và bánh mì gửi đến cơ quan họ, Giang Toàn gọi điện thoại cho tôi một cách chán ghét nói: "Em có thể nào đừng gửi đồ đến chỗ tôi nữa không? Phiền chết đi được!" Sự oán trách của anh ta khi đó, Trần Ngạn cũng đã nghe được.

Trong mắt của Trần Ngạn, tôi chẳng có chút tôn nghiêm nào mà đi la liếm Giang Toàn, điều anh ấy nhìn thấy chính là những mặt xấu xí nhất, vô dụng nhất của tôi...

Nhưng mà Trần Ngạn nói, ngày hôm đó anh tan làm, nhìn thấy một cô gái xách theo một chiếc hộp giữ nhiệt ở cổng cơ quan, trời hôm đó rất lạnh, cô ấy quấn một chiếc khăn quàng cổ nhưng vẫn không chịu được mà dậm chân, mái tóc dài dài bị gió lạnh thôi bay loạn xạ, gò má cô ấy bị cóng đến mức đỏ bừng, nhứng vẫn mang vẻ mặt tươi cười mong mỏi, yên lặng mà đợi chờ.

Chính cảnh tượng đó đã khiến cho anh rung động.

8.

Tôi và Trần Ngạn bắt đầu thử tìm hiểu nhau, càng tiếp xúc càng phát hiện, anh ấy có rất nhiều ưu điểm, thẳng thắn, thành thật, chu đáo, chưa từng nổi cáu khi đối diện với tôi, chân thành lắng nghe từng câu tôi nói, khi có những bất đồng về quan điểm thì sẽ luôn nghiêm túc bàn bạc cùng tôi.

Ở bên cạnh anh ấy, thật sự rất vui vẻ.

Hôm nọ anh ấy bỗng gọi điện cho tôi.

"Ninh Ninh, tối nay cơ quan anh liên hoan, mọi người đều nói sẽ đưa người nhà đến, anh muốn...em có bằng lòng đến đó không?

Cơ quan họ liên hoan, Giang Toàn nhất định cũng có mặt, anh ấy chắc hẳn là tràn đầy mừng vui muốn tôi tới, nhưng lại sợ tôi ngại ngùng khi gặp phải Giang Toàn.

Nếu đã đưa theo người nhà, vậy Giang Toàn thể nào cũng sẽ đưa Vu Hạ đến, chỉ cần tôi mặc kệ anh ta thì có gì đâu mà phải sợ nhỉ?

Tôi đã đồng ý với Trần Ngạn, Trần Ngạn ở đầu dây bên kia cười như một tên ngốc.

Để không khiến cho anh ấy mất mặt, tôi còn cố tình trang điểm và đến buổi hẹn đúng giờ.

Trước khi tôi đến khách sạn, Trần Ngạn đã đợi tôi ở bên ngoài rồi, trông thấy tôi, anh ấy vừa cười tươi như hoa nhưng cũng vừa ngốc nghếch.

"Ninh Ninh, hôm nay em đẹp thật đấy."

Tôi lườm anh một cái rồi cùng anh đi vào bên trong.

Trước khi vào phòng, sợ anh ấy bị mọi người trêu cười, nên tôi chủ động nắm tay anh, sau đó chúng tôi mới bước vào phòng.

"Ồ! Trần Ngạn diễm phúc không phải tầm thường nha!" Những người ngồi trong phòng nhất trời trở nên ồn ào, mặt Trần Ngạn cũng đỏ hơn đôi chút, âm thầm nắm chặt bàn tay tôi.

Anh nói: "Đây là bạn gái của tớ, Tạ Ninh."

Tôi không kìm lòng được mà dời ánh mắt nhìn sang Giang Toàn, lúc này tôi mới nhớ ra, tôi và anh ta đã không gặp nhau một tháng nay rồi.

Anh ta không hề che giấu nổi ánh sự kinh ngạc nơi đáy mắt, nhìn thẳng sang tôi và Trần Ngạn, cuối cùng ánh mắt ấy dừng lại trên hai bàn tay đang nắm chặt của chúng tôi.

Điều kỳ lạ là, anh ta không đưa Vu Hạ đến.

Chúng tôi ngồi đối diện với Giang Toàn, ánh mắt của anh ta quá rõ ràng, tôi chỉ có thể né tránh, giả vờ như không nhìn thấy anh ta.

Có người hỏi Trần Ngạn: "Trần Ngạn, cậu và bạn gái cậu quen nhau như nào thế?"

Trần Ngạn thẳng thắn trả lời: "Tớ phải cảm ơn Giang Toàn đấy, nếu không nhờ cậu ấy giới thiệu thì tớ cũng không có cơ hội làm quen với Ninh Ninh."

"Giang Toàn, cậu cũng quen biết bạn gái của Trần Ngạn à, sao cậu không giữ lấy chứ?"

"Giang Toàn người ta đã có đối tượng rồi mà, các cậu quên rồi sao?"

Đồng nghiệp bọn họ mồm năm miệng mười bàn tán xôn xao, có người truy hỏi Giang Toàn rằng tại sao không đưa bạn gái đến.

Giang Trạm uống một hơi cạn rượi trong ly, nặng nề nói một câu: "Chia tay rồi."

Động tác của tôi hơi khựng lại, anh ta và Vu Hạ chia tay rồi ư?

Bỗng nhiên có thêm một con tôm trong cái đĩa trước mặt tôi, tôi xoay đầu, Trần Ngạn đang vùi đầu bóc tôm cho tôi, thấy tôi nhìn sang, anh ấy lại cười hề hề một cách ngốc nghếch: "Ninh Ninh à, ăn nhiều một chút nhé."

Tên ngốc này...

Tôi đưa cho anh ấy giấy ướt để lau tay, nhưng anh ấy không lau, nhất định muốn bóc tôm cho tôi, bóc tôm xong thì bận bịu múc canh rồi gắp thức ăn cho tôi.

Đến cả các đồng nghiệp cũng đều chế giễu anh ấy rằng sau này kết hôn nhất định sẽ bị vợ quản chặt.

Trần Ngạn mặc cho bọn họ trêu ghẹo, sự chú ý của anh ấy đều đặt cả trên người tôi, cẩn thận quan tâm săn sóc tôi, quả thực là có anh ấy ở bên tôi yên tâm vô cùng.

Bữa cơm này rất vui vẻ, tôi cũng đã làm quen với vài người đồng nghiệp của Trần Ngạn, bọn họ rất nhiệt tình chúc phúc chúng tôi, còn nói đợi khi Trần Ngạn kết hôn sẽ mừng cho anh ấy một bao lì xì lớn.

Khi bữa cơm kết thúc, từng người lần lượt rời đi, Trần Ngạn đã gọi xe.

Lúc đang đợi xe, tôi lại nhìn thấy Giang Toàn, anh ta đứng một mình ngoài đám người, sắc mặt hơi tái nhợt, chỉ mím môi không nói gì.

Trần Ngạn gọi: "Giang Toàn, chúng ta thuận đường đấy, cậu có muốn đi chung không?"

Cứ nghĩ rằng anh ta sẽ từ chối, ai biết được rằng anh ta lại im lặng không lên tiếng mà bước tới.

9.

Taxi đến rồi, tôi ngồi ở ghế trước, Trần Ngạn và Giang Toàn ngồi ghế sau.

Trần Ngạn bỗng nói: "Giang Toàn, sắc mặt cậu không tốt lắm, không sao chứ hả?"

Tôi quay đầu lại, sắc mặt Giang Toàn trắng bệch, lông mày nhíu chặt, cúi đầu không lên tiếng.

Tôi không nhịn được nói: "Chắc là lại đau dạ dày rồi, nhà anh có lẽ vẫn còn thuốc, về nhà nhớ uống thuốc đấy."

Giang Toàn ngước ánh mắt sâu thẳm lên nhìn tôi.

Tôi hoàn hồn, quay đầu lại không để ý đến anh ta nữa.

Ánh mắt sắc bén của anh ta khiến tôi khó mà ngồi yên, nhưng từ đầu đến cuối tôi cũng không quay lại nữa.

Tôi cảm thấy có chút tức tối khó hiểu, anh ta đột nhiên chạy đến trước mặt tôi tỏ ra yếu đuối, mà lại giống như là tôi đã mắc nợ anh ta vậy... rõ ràng tất cả những chuyện này đều là do anh ta tự làm tự chịu.

Rất nhanh đã đến gần nhà Giang Toàn, anh ta cũng chẳng nói gì cả mà xuống xe.

Đến nhà tôi, Trần Ngạn cũng xuống xe đi bộ cùng tôi.

Anh ấy đường hoàng nắm tay tôi, thở một hơi dài nhẹ nhõm: "Ninh Ninh, vừa rồi khi ở trên xe, anh thật sự rất sợ cậu ta đưa em đi mất."

Tôi lườm anh ấy: "Thế anh còn bảo anh ấy lên xe cùng?"

Trần Ngạn cười cười: "Anh không tự tin về Giang Toàn, nhưng anh tự tin về em, anh tin em."

Mặc dù miệng anh ấy nói như vậy, nhưng vừa rồi khi ở trên xe cũng đã căng thẳng đến mức toát mồ hôi, tôi đã nhìn rõ tất cả qua kính chiếu hậu.

Để không làm hỏng tâm ý của Trần Ngạn, chúng tôi nắm tay nhau tản bộ một lúc rồi mới ai về nhà nấy.

Tôi vừa tới nhà thì điện thoại của Giang Toàn cũng tới.

10.

Câu đầu tiên của anh ta chính là: "Em và Trần Ngạn thật sự ở bên nhau rồi hả?"

Thật kỳ diệu, tâm trạng của tôi lại hết sức bình tĩnh: "Đây chẳng phải là điều anh mong đợi hay sao?"

Giang Toàn im lặng một hồi, rồi nói: "Tạ Ninh, anh xin lỗi em, khi đó anh nói những lời tức giận,mong rằng em đừng vì một câu nói của anh mà đánh mất hạnh phúc cả đời, em hoàn toàn không cần miễn cưỡng ở bên Trần Thương."

Tôi nói với anh ta: "Bây giờ tôi ở bên Trần Ngạn là bởi vì tôi thích anh ấy, không liên quan gì đến anh, Giang Toàn."

Anh ta sững sờ: "...Anh không tin."

Tôi nghĩ một lát rồi lại dặn dò anh ta: "Thuốc tôi mua cho anh lần trước ở trong ngăn kéo thứ nhất của tủ đầu giường, anh tự uống đi là sẽ hết đau, nếu không còn việc gì khác thì tôi cúp máy đây."

"Chờ đã!"

Giang Toàn vội kêu một tiếng, "Tạ Ninh, anh và Vu Hạ chia tay rồi..."

Tôi thẳng thừng ngắt lời anh ta: "Khi anh ở bên cô ấy không cần thông báo cho tôi thì chia tay rồi cũng không cần."

Nói rồi tôi liền cúp điện thoại.

Giang Toàn lại gọi tới, nhưng tôi dứt khoát cho anh ta vào danh sách đen.

Sau khi bình tĩnh trở lại, bản thân tôi cũng cảm thấy nực cười, tôi đã từng xem anh ta là tất cả, chạy theo anh ta mà chờ đợi, chăm sóc việc ăn uống và sinh hoạt hàng ngày của anh ta, nhưng đến một ngày tôi buông bỏ thì anh ta lại không đành lòng.

11.

Tôi đã biết anh ta và Vu Hạ chia tay, là do chị họ nói.

Mấy năm trước Vu Hạ đã muốn sính lễ cao như thế, mấy năm sau lại muốn ít đi hay sao? Nếu như tin tình yêu đích thực là vô giá thì bọn họ đã kết hôn từ lâu rồi, chứ không đến nỗi phí thời gian tới tận bây giờ.

Có thể là Giang Toàn đã thật sự chết tâm, từ bỏ Vu Hạ, quay đầu lại bắt đầu tìm tôi.

Thứ tình cảm muộn màng này còn rẻ hơn cỏ dại, anh ta thì không nỡ, nhưng đối với tôi mà nói tất cả đều là chuyện đã qua rồi.

Tôi đã từng nhiệt tình tới hèn mọn nấu cho anh ta một bàn tiệc hải sản, đợi anh ta cả bốn tiếng đồng hồ, anh ta cũng chẳng gửi cho tôi dù chỉ một tin nhắn ngắn gọn, thậm chí còn công khai tình cảm với một người khác vào ngày hôm đó...

Anh ta coi thường mà đạp tôi xuống vũng bùn, là Trần Ngạn đã kéo tôi ra lau sạch sẽ, nâng niu tôi trong lòng bàn tay, là Trần Ngạn khiến tôi biết rằng, thì ra tôi không cần phải hèn mọn đến thế.

Tôi đã chặn Giang Toàn rồi thì anh ta đương nhiên sẽ không liên lạc được với tôi, nên đã xách đồ tới thẳng nhà tôi hôm cuối tuần.

Khi tôi mở cửa nhìn thấy anh ta, không kìm được mà nhíu hàng lông mày: "Anh muốn làm gì?"

Cả mặt Giang Toàn không được tự nhiên: "Tạ Ninh, anh thèm ăn món em nấu rồi."

Tôi cười nhạo một tiếng: "Anh muốn ăn thì liên quan gì đến tôi? Tôi còn có việc nên không tiếp đãi anh được đâu."

Đang định đóng cửa thì anh ta chặn cánh cửa lại.

"Em có hẹn với Trần Ngạn ư?"

Tôi đẩy anh ta ra: "Tôi hẹn ai cũng không liên quan đến anh, Giang Toàn, đừng làm phiền tôi nữa. Với lại..." Tôi nhìn vào cái túi màu đen mà anh ta đang xách, "Tôi ghét ăn hải sản, luôn luôn ghét."

Anh ta sững người.

Tôi thừa dịp đóng cửa.

Mấy năm trôi qua, vì để nấu hải sản cho anh ta mà kỹ năng nấu nướng của tôi tiến bộ vượt bậc, nhưng trên thực tế, tôi không thích ăn những đồ này mà Giang Toàn chưa từng chú ý đến.

Nửa tiếng sau, Trần Ngạn cũng tới.

Anh ấy mang rau xanh và hoa quả tới, đều là những thứ hợp khẩu vị của tôi, chúng tôi đã hẹn nấu cơm ở nhà rồi buổi chiều cùng nhau đi xem phim.

Tôi bận bịu ở trong bếp, Trần Ngạn làm trợ thủ cho tôi, chúng tôi ở bên nhau vừa vui vẻ vừa thoải mái.

Ăn cơm xong Trần Ngạn tiện tay sửa cửa sổ cho tôi, nhưng lại đá phải một hộp quà thắt nơ hình bướm.

"Ninh Ninh, bên trong là cái gì vậy, vỏ ngoài dính bụi cả rồi."

Nhìn thấy chiếc hộp, tôi hơi hoảng hốt.

Đó là đôi AJ tôi mua cho iang Toàn vào hôm sinh nhật, sau đó nó cứ nằm mãi ở ban công mà bám bụi chứ tôi cũng không mang tặng.

"Không có gì đâu, rác rưởi không cần thiết thôi, để em vứt nó đi."

Tôi đi tới cầm chiếc hộp và vứt nó vào trong thùng rác dưới lầu.

Bị ném đi cùng nó, còn có sự mù quáng, ngu ngốc và tình cảm sâu đậm ba năm qua của tôi.

Khi đi lên lầu, tôi đã đặt một đôi giày khác, là kích cỡ của Trần Ngạn. Quà tôi muốn tặng cho anh ấy, nhất định phải là đồ mới, chứ không thể là thứ mà người khác không cần.

12.

Sắp sang năm mới rồi, sối lần tôi tới nhà chị họ cũng nhiều lên, bây giờ chị họ đang mang bầu, chỉ ở nhà lo liệu việc nhà, cả nhà hòa hợp vui vẻ khiến cho người ngoài phải ao ước.

Bữa cơm trưa hôm ấy, không ngờ cả Giang toàn cũng tới.

Anh ta tiều tụy hơn rất nhiều so với trước kia, gầy hơn cũng nhếch nhách hơn, điều tôi chú ý đến là đôi giày AJ mà anh ta đi, sao lại giống đôi giày tôi vứt đi đến thế?

"Sao Giang Toàn lại gầy đi nhiều vậy? Giang Khải, em trai anh đã như vậy rồi, anh là anh trai cũng quan tâm cậu ấy một chút chứ!" Chị họ trách móc anh rể.

Sắc mặt Giang Toàn nặng nề, cúi đầu ăn cơm không nói gì.

Anh rể bất lực trả lời: "Tiểu Toàn thất tình rồi thì anh có cách gì chứ?"

Chị họ trừng mắt với anh rể, mọi người dường như đang an ủi Giang Toàn: "Giang Toàn à, chuyện tình cảm không thể cưỡng cầu, hai người ở bên nhau cần phải xem xét rất nhiều yếu tố, nghĩ thoáng một chút đi, em và Vu Hạ không phù hợp..."

"Không phải Vu Hạ." Giang Toàn đột nhiên nói.

Chị họ sững sờ, không biết nói tiếp thế nào.

Anh ta lại ngẩng đầu, nhìn tôi một cách thâm sâu: "Người mà em thích không phải Vu Hạ."

Ánh mắt của anh ta quá trần trụi, đầy ắp thứ tình cảm mà tôi nhìn không thể hiểu được, nếu như là mấy tháng trước anh ta nói như thế, hẳn tôi sẽ mừng rỡ như điên, nhưng mà bây giờ...

Sau khi vết thương kết vảy và bong ra, đúng là sẽ không còn đau nữa, nhưng tôi vẫn nhớ rõ cảm giác khi đã từng bị thương và cũng không muốn bị thương thêm lần nào nữa.

Chị họ tôi đã nhận ra, đụng đụng vào cùi chỏ của tôi đầy ẩn ý: "Ninh Ninh?"

Tôi ngẩng lên nói: "Em có bạn trai rồi chị ạ."

Vào khoảnh khắc đó, sắc mặt của Giang Toàn càng tái nhợt hơn.

13.

Khi đi ra khỏi nhà chị họ, Giang Toàn cản tôi lại.

Ánh mắt nóng rực, vừa vội vàng vừa luống cuống của anh ta nhìn tôi chằm chằm, trên mặt anh ta viết đầy hai chữ khao khát.

Tôi nhìn vào khuôn mặt của anh ta, đã từng quen thuộc đến thế, thậm chí từng nốt ruồi nhỏ trên má anh ta tôi đều biết rất rõ, nhưng mà bây giờ trông nó thật xa lạ, khuôn mặt này đã từng khắc sâu trong tâm trí tôi, nhưng hiện tại đã dần mờ nhạt.

Anh ta chọn lọc từ ngữ một hồi lâu rồi mới lên tiếng: "Tạ Ninh, em nhất định phải đối xử với anh như vậy sao?"

Tôi bật cười, tôi chỉ coi anh ta như người xa lạ mà đối xử, chứ có làm gì đâu.

"Đôi giày này sao em không đưa cho anh?" Anh ta cúi đầu nhìn đôi giày AJ dưới chân mình.

Hóa ra đúng là đôi giày mà tôi ném đi đó à?

Thật không dám tưởng tượng, một Giang Toàn cao ngạo mà lại đi nhặt trong thùng rác thứ đồ tôi đã bỏ đi?

Tôi thản nhiên nói với anh ta: "Tôi chuẩn bị đôi giày này là vào ngày sinh nhật anh, nhưng hôm ấy tôi không gặp anh, hôm đó anh và Vu Hạ đã công khai tái hợp."

"Cho nên sau đó em cũng không đưa cho anh nữa à?"

Dáng vẻ chất vấn của anh ta có chút trẩu tre, giống như một đứa trẻ đang tranh chấp với người lớn về quyền sở hữu đồ chơi vậy, tôi cảm thấy hơi buồn cười.

"Anh đã có bạn gái rồi, đương nhiên là tôi sẽ không tặng quà cho anh nữa, Giang Toàn, tôi có thích một người đến mấy, thì cũng có giới hạn của nó."

Anh ta chần chừ một chút, rồi giọng điệu lại thêm vài phần cẩn thận dè dặt: "Anh đã chia tay với Vu Hạ rồi, bây giờ em còn thích anh không?"

Tôi lắc đầu cười: "Từ khi anh đẩy tôi ra, tôi đã không thích anh nữa rồi."

Bây giờ tôi có thể bình tĩnh đối diện với anh ta, nhịp tim của tôi cũng không rung động vì anh ta nữa, tôi không thích, thật sự là không còn thích nữa rồi.

Anh ta đẩy tôi về phía Trần Ngạn, giống như việc tạo ra một lỗ hổng ở bờ đê, lỗ hổng này bị xói mòn ngày càng lớn, cuối cùng bờ đê đã vỡ hoàn toàn, không có cách nào sửa chữa được.

Tôi định bước đi thì bị anh ta kéo lại.

"Tạ Ninh." Giang Toàn chậm rãi nói, "Cứ coi như em không thích tôi, nhưng cũng không cần thiết lợi dụng Trần Ngạn để giẫm đạp bản thân mình đâu."

Ha?

Tôi quay đầu lại nhìn anh ta, lần đầu tiên tôi nhận ra rằng bản thân mình có mắt như mù.

Tôi rất thất vọng.

"Giang Toàn, tôi theo đuổi anh ba năm mới là giẫm đạp bản thân mình."

Nói rồi tôi bước đi mà không thèm quay đầu lại.

14.

Ngược lại Giang Toàn trở nên mặt dày hơn, bắt đầu xuất hiện thường xuyên ở quanh nhà tôi.

Tôi không thèm để ý đến anh ta, hẹn hò với Trần Ngạn như thường lệ.

Bên nhau lâu rồi, tôi mới phát hiện ra mình và Trần Ngạn thật sự có rất nhiều tiếng nói chung, mỗi tối đều không nỡ đi ngủ, hận không thể thức suốt đêm nói chuyện cùng anh ấy.

Chúng tôi đi dạo cùng nhau, cùng nhau cày phim, cùng nhau xem những cuộc thi thể thao, cùng nhau uống bia và ăn xiên nướng ở quán vỉa hè. Lúc xem phim, tôi cảm động vì những tình tiết ở trong phim mà lặng lẽ rơi nước mắt, anh ấy sẽ đưa khăn giấy cho tôi, nhưng đợi đến khi xem xong thì sẽ chế nhạo tôi là "đồ khóc nhè".

Cuối tuần anh ấy sẽ mang rau củ và hoa quả đến nhà tôi, tôi nấu cơm anh rửa bát, chúng tôi phân công và hợp tác với nhau, nụ cười của anh ấy luôn tràn đầy sức sống, bị anh ấy cảm hóa, tôi cũng cười nhiều hơn.

Cũng có những khi tiễn Trần Ngạn, tôi sẽ nhìn thấy Giang Toàn ở dưới lầu, anh ta chỉ đứng phía xa nhìn chúng tôi trong bóng tối.

Trước kia anh ta không hút thuốc, nhưng giờ đây cũng sẽ để lại ít tàn thuốc cạnh thùng rác.

Nhưng mà như thế thì sao nào?

Những ngày cuối năm đang đến gần.

Công ty đã cho nghỉ, tôi cũng trở về quê.

Cơ quan của Trần Ngạn nghỉ còn sớm hơn, ba ngày trước anh ấy đã đi về rồi, trước khi đi đã cùng tôi ăn cơm, còn nhéo má tôi nói rằng khi nào trở lại sẽ mang quà cho tôi.

Quê tôi không xa lắm, sau khi tôi đến nhà thì liền bắt đầu công cuộc nuôi heo, ngày nào cũng ăn rồi ngủ ngủ rồi ăn, hoạt động duy nhất chính là cầm điện thoại nhắn tin cho Trần Ngạn.

"Mẹ anh làm rất nhiều bánh táo, anh đoán là em hẳn nào cũng thích, khi nào quay lại anh sẽ mang cho em nhé."

"Mọi người lại giục anh tìm người yêu đấy, anh rất muốn nói là đã có rồi, nhưng lại sợ họ gào thét bắt anh gọi video với em dọa em sợ í..."

"Ninh Ninh, nhanh mở CCTV6 đi (giống đài VTV ở Việt Nam), đang chiếu bộ phim em yêu thích đấy!"

Mỗi một tin nhắn của anh ấy đều tràn đầy sức sống rực rỡ tựa ánh dương, thông qua những dòng chữ, tôi dường như có thể nhìn thấy được vẻ mặt tươi cười của anh ấy, thực ra trên mặt tôi cũng đã lộ rõ vẻ mặt cười ngây ngốc, muốn dừng cũng không dừng được.

Trần Ngạn lại gửi tin nhắn đến: "Ninh Ninh, anh hơi nhớ em rồi đó, muốn nói chuyện với em."

Lòng tôi rất ngọt ngào, đang định gửi tin nhắn thoại cho anh ấy thì bỗng nhiên nhận được cuộc gọi video của dì Giang.

...

Mặc dù tôi đã cắt đứt mọi ý định tiến tới với Giang Toàn, nhưng mấy năm nay, dì Giang và chú Giang cũng coi tôi như con ruột, bây giờ là lúc bước sang năm mới, người lớn gọi video đến, nếu từ chối thẳng thừng thì thể hiện là mình mất lịch sự quá.

Tôi nhận cuộc gọi, không thấy Giang Toàn tôi mới thở nhẹ một hơi, tươi cười chào hỏi dì Giang.

Dì ấy chỉ gọi đến để chúc mừng năm mới, sau cùng mới nhắc khéo đến chuyện tâm trạng gần đây của Giang Toàn không tốt.

Tôi vờ như không hiểu, chỉ chúc dì ấy năm mới vui vẻ, rồi kiếm cớ kết thúc cuộc gọi.

16.

Ba mươi tết.

Mới sớm bố tôi đã ra bên ngoài đốt pháo, cả nhà vui vẻ hòa thuận gói sủi cảo, rồi thay quần áo mới chuẩn bị ăn tất niên, đến tối thì ngồi ở phòng khách chờ xem nhạc hội mùa xuân.

Điện thoại của tôi đổ chuông.

Là một dãy số lạ, nhưng tôi đã đoán được là Giang Toàn.

Tôi nhận điện thoại ngay trước mặt bố mẹ, quả nhiên là anh ta.

"Giang Toàn à?"

Bố tôi ngồi bên cạnh hừ một tiếng: "Lại là thằng này."

"Ninh Ninh..." Anh ta gọi tên tôi ở đầu bên kia, "Em có thể ra ngoài một chút không?"

"Hả?"

"Anh đang ở dưới lầu."

Anh ta đột nhiên chạy tới đây sao?

Tôi dở khóc dở cười, nói với anh ta: "Giang Toàn, anh tới tìm tôi cũng vô ích, chúng ta không cần thiết phải nói thêm gì nữa, những gì tôi nói với anh trước kia đã rất rõ ràng rồi."

Anh ta khổ sở van xin: "Cho anh thêm một cơ hội nữa... bây giờ anh biết rồi, anh thích em, Tạ Ninh."

Tôi cười nhạt một tiếng: "Nhưng tôi không thích anh nữa rồi."

Tắt điện thoại xong, bố nhìn tôi nói: "Cái con ngốc này cuối cùng cũng thông suốt rồi."

Tôi xấu hổ gượng cười, mấy năm qua tôi quỳ xuống liếm chân Giang Toàn một cách hèn mọn, bố mẹ tôi nhất định đã nhận thấy, đau lòng vì tôi mà đồng thời cũng để ý đến lòng tự tôn của tôi, chỉ là không vạch trần mà thôi.

Chưa được vài phút, chuông cửa nhà tôi reo lên.

Bố tôi đứng bật dậy.

"Thằng ranh con này vẫn chưa chịu thôi à, còn dám lên nhà gây chuyện hả?"

Bố tôi nổi giận đùng đùng đi ra mở cửa, vừa mở cửa, những lời kìm nén trong cổ họng mới cất lên đã chợt im bặt: "Thằng ranh con mày..."

Giọng nói của Trần Ngạn truyền đến: "Con chào chú! Con... con là Trần Ngạn, con con con..."

Khí thế của bố tôi quá hung mãnh, dọa anh ấy sợ đến mức nói lắp cả ra.

Tôi vội chạy tới kéo bố tôi ra, Trần Ngạn ở ngoài cửa mặt đầy kinh hãi, anh đeo balo trên lưng, trên tay còn ôm một bó hoa sao baby.

Anh ấy nhìn thấy tôi thì nặn ra một nụ cười: "Ninh Ninh..."

Tôi kéo anh ấy vào: "Sao anh lại đến đây?"

"Anh..." Anh ấy gãi đầu, khóe mắt liếc về phía bố tôi, không tiện nói tiếp, cúi thấp đầu, mặt đỏ như mông khỉ.

Bố tôi quan sát chúng tôi đầy ẩn ý: "Ninh Ninh, cậu thanh niên đây là?"

"Anh ấy là Trần Ngạn, là..."

Ba chữ "Bạn trai con" suýt nữa thốt ra khỏi miệng,

Nhưng nghĩ lại thì, anh ấy trước giờ vẫn chưa chính thức tỏ tình với tôi, mà tôi vội vàng thừa nhận mối quan hệ như vậy ngược lại sẽ không được cẩn trọng cho lắm.

Bố tôi nhìn chúng tôi bằng ánh mắt thấu hiểu tất cả...

Trần Ngạn nhỏ giọng nói: "Vừa nãy ở dưới lầu hình như anh đã nhìn thấy Giang Toàn."

Tôi thuận miệng nói: "Anh ta gọi em xuống gặp mặt, nhưng em không đồng ý."

"Đừng đi... Ninh Ninh, anh có chuyện muốn nói với em!"

Trần Ngạn đã không còn để tâm những chuyện khác nữa, ôm bó hoa sao baby rồi đột nhiên quỳ một chân xuống, tôi cũng bị dọa cho giật mình, ngẩng đầu lên thì không biết bố mẹ tôi đã trốn vào phòng ngủ từ lúc nào!

Trần Ngạn cầm tay tôi, tha thiết nói: "Tạ Ninh, anh vẫn nợ em một lời tỏ tình chính thức, anh không muốn để dành lời tỏ tình này đến tận sang năm, cho nên đã kịp thời chạy đến đây, chính là muốn nói với em câu này... Tạ Ninh, anh thích em, làm bạn gái của anh nhé!"

Như có dòng nước ấm chảy vào tim tôi, tôi ngẩn người nhìn anh ấy.

"Anh đã thích em lâu lắm lâu lắm rồi, trước kia khi thấy Giang Toàn chà đạp tâm ý của em, anh đau lòng muốn chết, lúc đó anh đã thề rằng phải khiến cho em hạnh phúc, bây giờ...em có thể cho anh cơ hội không?"

Trên người anh ấy vẫn còn hơi lạnh của gió bụi và sự mệt mỏi trên đường tới đây, khi vào đến nhà ngồi còn chẳng kịp ngồi, đã cuống cuồng tỏ tình với tôi...

Nhìn vào ánh mắt lấp lánh như ánh sao của anh ấy, tôi cười hì hì, kéo anh đứng dậy rồi nhào vào lòng anh!

"Chào mừng anh đến nhà, bạn trai của em!"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro