Chương 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Cuối tháng sáu thời tiết rất nóng nực.

Bạch Đĩnh cùng Lục La đạp xe đạp dọc theo đường chính thành phố mà đi mồ hôi đầm đìa. Cách mục tiêu đã không phải là rất xa, nhưng liên tục đạp xe ba tiếng khiến cho hai người đều mệt lả .Vì không muốn dừng lại, hai người chỉ có thể tùy ý nói vài lời để phân tán sự chú ý.

" Ngươi đã từng nghe qua cái đó, cương thi trong truyền thuyết? "Lục La hỏi.

Bạch Đĩnh biết Lục La muốn hỏi cái gì, đại khái là trong thành phố này mọi người đều biết đến một truyền thuyết, cách 50 năm, vào một thời điểm đạc biệt và ở một vị trí đặc biệt người bị chết sẽ sống lại, trở thành cương thi chém giết lẫn nhau, người cuối cùng có thể trụ lại kia sẽ một lần nữa đạt được cơ hội sống lại.Truyền thuyết này nghe một chút cũng không giống như truyền thuyết, ngược lại giống như một trò chơi sinh tồn mà người hiện đại biên soạn ra, làm cho sự bí ẩn của thành phố này gia tăng đồng thời kích thích cảm giác tò mò. Nhưng cũng quá vụng về đi.

Đây là ý nghĩ trong lòng của Bạch Đĩnh 9 tuổi cùng biểu đệ lười biếng nằm trên ghế salon ông ngoại mình thần thần bí bí kể về cái gọi là truyền thuyết.

Nhưng Bạch Đĩnh không biết Lục La vì sao đột nhiên nhắc tới cái đề tài này.

" Dĩ nhiên nghe qua " Hắn trả lời. "Thế nào? "

Lục La cười:

"Nơi chúng ta bây giờ muốn đi, nghe nói chính là nơ Mục đích của hai người là đến chỗ ở cha ruột Lục La, một tòa đại trạch hết sức nổi danh, nơi phát sinh truyền thuyết đó, chỗ cương thi đánh nhau."

" Phát sinh? " Bạch Đĩnh hỏi "Có cái gì sao? "

Lục La cố làm thần bí nói:

"Ngươi nhìn, những cương thi này tranh đoạt quyền sinh tồn nhất định sẽ ảnh hưởng tới người dân a. Lão Thiên liền tìm cho bọn họ một mảnh đất, nếu như cương thi chạy ra mảnh đất này liền lập tức hóa thành tro. Nhà cũ của Lục gia chính là một mảnh đất như vậy "

Bạch Đĩnh cảm thấy thú vị:

"Ngươi nói cho cái này để làm gì? Chẳng lẽ ngươi là cương thi đời sau?"

Hắn làm bộ như suy nghĩ: "Không đúng, Lục La ngươi phải hơn đại chiến cương thi "

Hắn lại lắc đầu "Lục la ngươi quả thật sức chiến đấu cũng không cao dứt khoát đổi tên kêu đậu xanh đi phỏng đoán liền có thể giống như xạ thủ oản đậu."

(oản đậu= đậu Hà Lan)

" Đi mẹ ngươi.Ngươi nói nhảm quá nhiều" Lục La đạp xà ngang xe đạp Bạch Đĩnh một cước.

Bạch Đĩnh làm bộ như bị Lục La đạp rất nghiêm trọng cố ý lùi lại phía sau một chút sau đó tiến lên đá về phía sau xe Lục La. Hai người cười đùa cợt nhã cãi nhau ầm ỉ bất tri bất giác đã đến cổng lớn. Mặc dù chặng đường hai người vừa nói vừa cười nhưng thực tế mục đích chuyến này cũng không phải là ung dung khoái trá như vậy.

Bạch Đĩnh là đi cùng Lục La đến tìm cha để lấy tiền sinh hoạt phí. Cha Lục La, Lục Kính Xuân là giám đốc một công ty lớn nhất trong thành phố này. Mà chính là Lục Kính Xuân 50 tuổi cùng nữ sinh viên đại học mới vừa tốt nghiệp ngoại tình sinh ra một người con riêng.

Mẹ Lục La trăm phương ngàn kế ngăn cản Lục La và Lục Kính Xuân gặp mặt nhưng lại không bỏ được ích lợi to lớn từ Lục gia. Vì vậy bây giờ hai người đạt thành hiệp nghị, mỗi một tháng Lục La đi thăm cha hắn một lần, mà Lục Kính Xuân mỗi tháng cho mẹ con Lục La một số tiền để sinh sống. Mỗi tháng Lục La đều cần đi thăm cha hắn mà mẹ hắn không làm bất kỳ công việc gì, hoàn toàn dựa vào tiền nuôi dưỡng mà Lục gia cấp cho.

Bạch Đĩnh cùng Lục La là hàng xóm từ nhỏ cùng nhau lớn lên. Hắn có chút đau lòng cho Lục La. Vợ Lục Kính Xuân nhất định sẽ không nhìn Lục La với sắc mặt tốt. Nhưng mà Lục La lại dửng dưng, hắn nói:

"Một tháng bị một giờ lại kiếm được mấy trăm vạn, cũng là đáng giá. "

Sau đó hắn lại bổ sung:

"Gần đây lão đầu kia trúng gió cho nên ta chẳng qua là đến nhà hắn nhìn hắn ở trên giường hừ hừ đôi câu mà thôi, không có gì lớn. "

Nhưng mà Bạch Đĩnh vẫn cảm thấy đau lòng. Lúc Lục La nói lời này hắn không nhịn được sờ đầu Lục La một cái kết quả bị Lục La đánh cho một phát. Lần này không biết tại sao, Lục La rủ hắn đi về đại trạch Lục gia, Lục La không giải thích nguyên nhân vì sao mà Bạch Đĩnh cũng không hỏi nhiều.

Hắn cùng Lục La mới vừa thi xong, hoàn toàn rảnh rỗi, hai người đem xe đạp dựng ở trước cửa viện. Đại trạch Lục gia ở ngoại ô thành phố, tọa lạc tại một rừng cây nhỏ hoàn toàn an tĩnh cách trung tâm trong thành phố một chút. Đến trước cửa viện, không biết vì sao trong lòng Bạch Đĩnh sinh ra một loại tâm tình khác thường, không nói được là khẩn trương hay là kích động càng nhiều hơn chính là mơ hồ, bất an.

Lục La tựa như nhận ra được tâm tình Bạch Đĩnh biến hóa, hỏi:

"Ngươi thế nào? "

Bạch Đĩnh nháy mắt một cái, sau đó làm ra một bộ khiếp đảm đưa tay ra ôm bả vai Lục La:

"Nhiều năm như vậy rốt cuộc phải thấy cha vợ, ta thật khẩn trương"

Lục La mặt lên cười đẩy ra tay Bạch Đĩnh sau đó ấn chuông cửa đồng thời hướng về phía điện thoại vô tuyến nói ra mục đích đến. Một lát sau thì có một tiểu cô nương trẻ tuổi ra mở cửa cho

" Đây là bằng hữu của ta, Bạch Đĩnh. Vị này là bà vú một mực chiếu cố cha ta, tiểu Dương"

Lục La giới thiệu sơ lược một chút.Người giúp việc gật đầu một cái, liền đem mang hai người vào sân. Lục La đi theo người giúp việc đi gặp cha hắn,lưu lại Bạch Đĩnh ở trong phòng khách nhìn ngắm khắp nơi. Phòng khách trống rỗng trừ ghế sa lon cùng bàn uống trà nhỏ chính là đặt ở giữa một giá đao thương cùng với bình phong đơn giản. Phòng khách không có cửa sổ, lại tương đối cao, âm trầm đến kì lạ. Hơn nữa cũng không có một chút khí tức cuộc sống.

Ngay lúc Bạch Đĩnh nghiên cứu các loại bình phong, từ trong hành lang đại sảnh phía đông một người đàn ông trung niên cùng cô gái trẻ tuổi xinh đẹp đi ra. Đàn ông trung niên thấy Bạch Đĩnh ngẩn người một chút ngay sau đó tràn đầy cảnh giác hỏi:

"Ngươi là ai ?"

Lúc này người giúp việc vừa vặn từ trong phòng đi ra, lập tức hướng đàn ông trung niên giải thích: "Đây là bạn tiểu thiếu gia. "

Sau đó hướng Bạch Đĩnh giới thiệu: "Vị này là Đại thiếu gia cùng Thiếu nãi nãi. "

Người đàn ông trung niên hừ một tiếng, cũng không nhiều nhiều lời với Bạch Đĩnh, đi thẳng mà vợ hắn – Thiếu nãi nãi bà vú gọi, nhẹ nhàng hướng Bạch Đĩnh gật đầu một cá Bạch Đĩnh cũng không để ý, vào giờ phút này nội tâm tràn đầy suy nghĩ "Niên đại gì lại còn có thiếu gia Thiếu nãi nãi lối gọi này cũng thật khiến ta mở mang tầm mắt "Đồng thời cũng chuẩn bị giễu cợt Lục La một phen.Bạch Đĩnh xoay người muốn cùng người giúp việc mấy câu nói nhưng thấy nàng mặt không cảm giác nhìn chằm chằm cửa phòng Lục Kính Xuân môi mím thật chặc. Sắc mặt nàng tái nhợt đáng sợ tựa như một bệnh nhân bị bệnh rất lâu, nhìn về phía hành lang phía tây nơi mà ba người tiến vào.

" Ngươi... Không có sao chứ? "Hắn thận trọng hỏi.

Người giúp việc tựa như đột nhiên thức tỉnh, lắc đầu một cái: "Không có sao, khiến ngài lo lắng. "

Dứt lời, cũng hướng hành lang phía tây đi tới.Bạch Đĩnh bất đắc dĩ nghĩ: Người nhà này Người nhà này thật đúng là lạnh lùng a. Lúc này hắn nghe trong hành lang truyền tới tiếng bước chân. Vì phòng ngừa lại tái diễn cuộc gặp mặt lúng túng kia, Bạch Đĩnh len lén lên sân thượng.

Trên sân thượng có một cái cửa tựa hồ là thông hướng thư phòng. Bạch Đĩnh vịn lan can hướng xuống ngắm quả nhiên có thể thấy toàn bộ phòng khách. Đồ trang trí trên tường là Thánh mẫu cùng thiên sứ giữa đại sảnh tượng bùn quan công xanh biếc, rất tương phản.Đột nhiên Cửa phía sau một thanh âm vang lên:

"Bạch Đĩnh? Tại sao ngươi lại ở chỗ này "

Bạch Đĩnh không xoay người cũng biết là ai. Hắn nghe thanh âm này suốt hai năm, mỗi lần trong lớp, vô luận hắn cố gắng thế nào cũng đều nhờ âm thanh này mà chìm vào giấc ngủ.

" Lục lão sư. Ngươi cũng ở đây a " Hắn quay đầu cười cười

Đứng ở sau lưng Bạch Đĩnh là một thanh niên hơn hai mươi tuổi, lớn lên là rất thanh tú nhưng cũng chỉ là bề ngoài mà thôi. Vị này Lục lão sư cùng Lục La, Bạch Đĩnh là thầy trò năm lớp mười một và mười hai, vô cùng nịnh hót lãnh đạo trường học, nhưng với học sinh liền lạnh nhạt. Tất cả học sinh đều hết sức ghét hắn, cũng từng khiếu nại cho hiệu trưởng quá nhiều lần nhưng bởi vì vị này là cháu ruột Lục Kính Xuân, hiệu trưởng cũng không thể làm thế nào bắt hắn. Nhưng mà Bạch Đĩnh không thế nào ghét cái vị Lục lão sư này. Đại khái là liên hệ máu mủ, hắn cảm thấy lông mày Lục lão sư cùng Lục La rất tương tự. Vào giờ phút này, vị này Lục lão sư đứng ở sau lưng Bạch Đĩnh, nhướng lông mày nhìn về phía Bạch Đĩnh, nói:

"Ta luôn ở nơi này. Ngươi là cùng Lục La tới? "

" Đúng vậy. Các ngươi quan hệ thật là tốt "Lục lão sư mập mờ cười sau đó đổi đề tài

"Thi thế nào? Định học đại học gì? "

Bạch Đĩnh thành thật trả lời:

" Đã thi xong rồi, ta định đại học A "

Lục Đồng lại hỏi: "Lục La? "

"Đại học B "

Lục Đồng nói: "Ta cho là các ngươi sẽ một trường học "

Bạch Đĩnh cười: " Đại học B cao như vậy, quan hệ khá hơn nữa cũng không thể một mực ở chung với nhau "

Lục Đồng còn muốn nói điều gì, lại nghe thấy lầu một truyền tới tiếng ồn ào, khoát tay một cái đi xuống lầu một người Bạch Đĩnh ở lại lầu hai. Hắn suy tính có muốn đi thư phòng hay không, lại nghe thấy lầu dưới tiếng ồn ào càng phát ra kịch liệt. Bạch Đĩnh ở tay vịn lan can, hướng xuống dưới nhìn một chút xem chuyện gì xảy ra nhưng chỉ có thấy được một ông già. Lão nhân này rụt rè đi về phía hành lang phía tây. Tựa như nghe được thanh âm lầu hai, ông lão ngẩng đầu nhìn một cái vừa vặn cùng Bạch Đĩnh ánh mắt đối nhau Ông lão thần kinh chất lắc đầu một cái, nói mấy chữ, sau đó cúi đầu đi. Bạch Đĩnh nghe không rõ lắm, nhìn khẩu hình hình như là:

"Đừng ở chỗ này, đi mau "

Đang lúc đầu óc mơ hồ Bạch Đĩnh muốn lùi về sau chuẩn bị xuống lầu hỏi một chút nhưng cảm thấy sau lưng một cỗ lực lượng đẩy hắn một cái, cả người liền mất đi thăng bằng từ chỗ tay vịn lầu hai ngã ra ngoài, Bạch Đĩnh trong lòng thầm hô không tốt, liền cảm thấy ngực mình bị một cái gì đó lạnh như băng xuyên qua truyền tới đau đớn . Thân thể " Ầm " một tiếng trầm trầm đập ở trên sàn nhà, sau đó là thanh âm đổ vỡ liên tiếp truyền tới .Bạch Đĩnh biết, hắn đại khái là từ lầu hai té xuống lại đúng chỗ tượng quan công. Hẳn là đem ngực hắn đâm xuyên, hắn cảm giác gió từ ngực mình xuyên qua.Phỏng đoán không sống nổi.

Hắn trở mình, mặc niệm trong lòng ba mẹ con trai bất hiếu đi trước đừng quá thương tâm đồng thời chuẩn bị nghênh đón thời khắc mất đi ý thức nhưng mà giờ khắc này chậm chạp chưa có tới.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro