Chương 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng



Chương 2

Bạch Đĩnh từ dưới đất ngồi dậy. Hắn đem mảnh vụn đại đao của quan công rút ra, cũng không cảm thấy quá đau đớn. Đau nhức tựa như chỉ xuất hiện trong chớp mắt lúc bị xuyên qua kia, sau đó liền biến mất. Vết thương trên ngực nhìn rất đáng sợ nhưng lại chảy không quá nhiều máu. Hắn ngẩng đầu lên, nhìn thấy Lục La hốt hoảng đang từ trên tầng chạy xuống.

"Bạch Đĩnh! Bạch Đĩnh! " Lục La lập tức nhào tới trước mặt Bạch Đĩnh

"Ngươi không có sao chứ "

Sau đó Lục La thấy vết thương trên người Bạch Đĩnh mặt lập tức trở nên trắng bệch, hắn run rẩy đưa tay ra sờ một cái ngực trái Bạch Đĩnh.

"Quả nhiên tim không còn đập " Lục La lẩm bẩm nói.

Bạch Đĩnh nghe được lời Lục La cũng bối rối. Tim không còn đập? Như vậy ta đã chết, nhưng bây giờ không phải ta còn ngồi được sao? Lục La nhìn Bạch Đĩnh, biểu tình khổ sở lại khiếp sợ muốn nói nhưng không nói ra được. Nhìn Lục La như vậy trong lòng Bạch Đĩnh lại tràn đầy thương tiếc, hắn đứng lên đưa tay sờ đầu Lục La một cái:

"Ta không có sao "

" Rầm "Bạch Đĩnh đột nhiên nghe được thanh âm đổ vỡ truyền tới, hắn ngẩng đầu nhìn lên, người giúp việc đang đứng ở trước mặt hắn sắc mặt tái nhợt, hai tay run rẩy, bên chân là một đống trà cụ vỡ nát. Hắn từ lầu hai té xuống quả thực động tĩnh không phải là nhỏ, không chỉ người giúp việc, Đại thiếu gia, Thiếu nãi nãi mà cả Lục Đồng cũng chạy tới vây bên người hắn, ai cũng không lên tiếng. Bạch Đĩnh len lén quan sát biểu tình mỗi người, kinh hoàng có, nghi ngờ có, sợ hãi cũng có, mà điều khiến Bạch Đĩnh cảm thấy kỳ quái nhất chính là hắn tựa hồ cảm nhận được một tia hưng phấn, thích thú kì lạ.

"Lời nguyền rủa 50 năm trước, rốt cuộc cùng đến.''

Mọi người theo tiếng kêu nhìn qua, thấy đứng ở trong góc là ông lão Bạch Đĩnh mới vừa thấy ở trong phòng khách lúc trước. Ông lão cả người phát run, hai con mắt đảo nhanh như chớp, miệng lẩm bẩm:

'' Tới! Tới! Rốt cuộc đã tới! Hắn trở lại! "

Đột nhiên ông lão giơ ngón tay lên chỉ Lục lão sư kêu to:

"Hắn trở lại! Mau giết hắn! Mau giết hắn! "

Lục Đồng vẫn một bộ không đứng đắn:

"Lão phong tử, ngươi hẳn là bị dọa đến phát hoảng đi"

Hắn hướng bọn họ khoát khoát tay:

"Các ngươi thương lượng trước, ta hắn đưa đến nơi an tĩnh"

Hắn vừa nói vừa đi về phía ông lão.Ông lão nhìn Lục Đồng tới gần, run run, miệng mấp máy nhưng không phát ra bất kì âm thanh nào, Lục Đồng kéo ông lão, hai người cùng biến mất ở hành lang phía tây. Bạch Đĩnh cảm giác hắn ngã một cái đã khiến đầu óc thành ngu luôn rồi. Hắn ngồi dưới đất không biết phải làm sao, cho tới bây giờ hắn chưa từng nghĩ truyền thuyết cương thi sống lại hoang đường đó lại có thật, nhưng vào lúc này luôn có một điểm nhắc nhở hắn đó chính là tim không còn đập nữa. Mà đầu óc Lục La vẫn là rất thanh tỉnh, hắn móc điện thoại di động ra:

"Ta Phải báo cảnh... "

Nhưng mà Lục La còn chưa kịp bấm số, Đại thiếu gia liền cướp điện thoại di động trong tay Lục La ném vào tường. Màn ảnh điện thoại xuất hiện mấy vết nứt thật dài, màn ảnh lóe lên một cái liền tắt

"Báo cái rắm! Đầu toàn phân a "

Đại thiếu gia hướng về phía Lục La liền mắng:

"Ngươi là muốn làm cho nhà chúng ta xấu mặt sao"

Lục La tức giận phản bác:

" Người đều chết hết! Làm sao không thể báo cảnh sát? "

" Người chết rồi sao? Ngươi nhìn một chút, người chết rồi sao? "Đại thiếu gia thô bạo đem Bạch Đĩnh từ dưới đất kéo lên.

"Ngươi cảm thấy cảnh sát sẽ tin truyền thuyết kia? Ngươi báo cảnh sát là cố ý muốn bôi xấu Lục gia chúng ta "

" Ta là sợ xảy ra chuyện ngoài ý muốn. Mời cảnh sát tới sẽ bảo vệ Bạch Đĩnh và những người khác tốt hơn, nếu như mấy ngày nay lại có người chết làm thế nào, chẳng lẽ thật sự để cho bọn họ giết lẫn nhau sao? "Lục La cũng không yếu thế chút nào

"Có ai sẽ chết? "Đại thiếu gia khóe miệng lộ ra vẻ khinh bỉ khiêu khích nhìn Lục La

"Ý ngươi là trong chúng ta đang có người muốn nhân cơ hội trong tối mưu sát những người khác?"

"Ta... "Lục La còn muốn giải thích, Bạch Đĩnh ngăn hắn lại,nhìn hai người gây gổ ngược lại khiến hắn thanh tỉnh không ít. Bạch Đĩnh quay đầu nhìn về phía Thiếu nãi nãi:

"Có thể hỏi thăm ý kiến ngươi hay không? Ngươi cảm thấy nên báo cảnh sát hay không?"

Thiếu nãi nãi mặt không chút máu hướng nhìn Đại thiếu gia . Đại thiếu gia trợn mắt nhìn nàng một cái Thiếu nãi nãi liền lắc đầu:

"Ta cảm thấy còn chưa báo "

Bạch Đĩnh vừa nhìn về phía người giúp việc, người giúp việc run run một câu nói đều không nói được, hắn đành thở dài một cái, nói:

"Người chết là ta, chuyện này quyền quyết định vốn là ở ta, nhưng mà nếu các ngươi không tán thành báo cảnh sát, ta cũng không thể cưỡng bách. Bây giờ Lục La cùng ta muốn báo cảnh sát, mà hai vợ chồng các ngươi lại phản đối. Vậy thì chờ lão sư trở về nghe ý kiến của hắn. Nếu như hắn tán thành việc báo cảnh sát vậy thì báo cảnh sát, ngược lại thì không báo, như vậy được chưa "

Đại thiếu gia mặt âm trầm không nói lời nào. Lúc này cửa phòng Lục Kính Xuân mở ra, mấy người đồng thời nghiêng đầu đi xem.

"Lục lão gia bảo các ngươi chớ ồn ào " Một người thanh niên hay đi cùng Lục lão gia cất giọng

"Hắn nói, không thể báo cảnh sát, toàn bộ để như cũ, bảo các người gọi điện thoại cho người làm vườn nói với hắn một tuần lễ tới không cần tới nơi này làm việc, mà Tiểu thiếu gia cùng bạn hắn cũng ở chỗ này sống thêm mấy ngày "

"Bác sĩ Triệu , thật sự là ý của cha ta sao? "Lục La hỏi.

Đại thiếu gia nghe hai chữ" Cha ta" không che giấu chút nào nhíu mày lại. Mà vị Triệu thầy thuốc rất nhu hòa đối với Lục La nói:

"Tiểu thiếu gia, nếu ngươi là không tin ta, có thể tự mình đi hỏi Lục lão gia "

Lục La lắc đầu một cái, vừa nhìn về phía Bạch Đĩnh, Bạch Đĩnh hướng hắn khoát khoát tay, ngầm nói cho hắn biết rằng không quan trọng. Bác sĩ Triệu gật đầu một cái lại đi vào phòng.

"Ai nha " Lục Đồng không biết lúc nào đã quay trở lại bên cạnh bọn họ:

"Loại chuyện này mà phải dùng tới báo cảnh sát ? Dù sao khoảng thời gian này, người chết chỉ có Bạch Đĩnh , lại không có người cùng hắn tranh cướp, căn cứ vào truyền thuyết chẳng phải qua mấy ngày hắn lại là một người sống rồi?"

Bạch Đĩnh là bất đắc dĩ, hắn cũng không có lựa chọn nào khác chỉ có thể ở trong tòa nhà lớn này đợi đến khi chính hắn sống lại. Hắn vừa định tiếp lời Lục Đồng, đột nhiên nghe người giúp việc ở bên cạnh hắn lẩm bẩm:

"Không đúng, không đúng"

Bạch Đĩnh cách người giúp việc rất gần, nàng nói những người khác có thể không nghe được nhưng Bạch Đĩnh có thể nghe rõ ràng. Hắn quay đầu nhìn người giúp việc lúc này đang không ngừng run rẩy lắc đầu đồng thời đưa tay ở trên ngực lục lọi.

"Không đúng,không đúng, không đúng, nhất định là nghĩ sai chỗ nào rồi "

Thanh âm người giúp việc càng ngày càng lớn những người khác cũng nghe được, quay đầu nhìn nàng.

"Không đúng, quá đáng sợ, ta... ta... ta phải về nhà " Người giúp việc vừa nói vừa nói run rẩy đi ra ngoài cửa. Đại thiếu gia thấy vội vàng chạy tới kéo nàng:

"Tiểu Dương ngươi nổi cơn gì "

" Đừng đụng vào ta!" Người giúp việc lớn tiếng hét rầm lên khuôn mặt bởi vì sợ hãi mà vặn vẹo

"Đừng đụng ta! Ta biết các ngươi đều là người chết! "

Nàng dùng tay chỉ Đại thiếu gia kêu lên:

"Ta biết ngươi muốn hại ta, nhà các ngươi....nhà các ngươi không có lấy một điều tốt, đều là người chết "

Đều là người chết? Có ý gì? Trong lòng Bạch Đĩnh đột nhiên cảm thấy giống như ăn một thùng băng vậy. Quay đầu nhìn về phía Lục La,hắn phát hiện Lục La mặt đầy sợ hãi nhìn về phía mình.

Người giúp việc dùng sức tránh thoát Đại thiếu gia, chạy về phía cửa, vừa chạy vừa phát run:

"Đều là người chết, đều là người chết, quá đáng sợ, ta phải về nhà, ta phải về nhà!!!!"

" Đừng ra cửa "

Đột nhiên Lục Đồng tựa như ý thức được cái gì kêu to lên, cũng chạy ra cửa:

"Đừng để cho nàng ra cửa "

Nhưng mà đã muộn, người giúp việc với cơ thể khỏe mạnh đã mở cửa đại viện ra, chạy như bay đến con đường mòn. Sau đó, tựa như một cảnh quay chậm vậy, người giúp việc chậm rãi quay đầu lại, biểu tình trên mặt nàng so với mới vừa rồi càng kinh khủng hơn, đôi môi mấp máy tựa như đang cầu cứu. Mặt nàng tái nhợt giống như trái cây thối rữa vậy, dần đân xuất hiện màu tím loang lổ, sau đó nhanh chóng lõm xuống, nàng cố gắng bước vào bên trong nhưng hai chân tựa như không thể chống đỡ được sức nặng nữa vậy, nàng ngã nhào trên đất,da toàn thân biến thành màu vàng tựa như bị đốt cháy vậy, sau đó thịt cùng xương dần dần khô héo, teo lại, biến mất.

Chớp mắt một cái , trên con đường mòn ngoài cửa, chỗ đứng người giúp việc đã từngđứng chỉ còn lại bộ quần áo cùng một ít bột màu xám tro.

Trong phòng khách tĩnh đến đáng sợ chỉ còn tiếng đồng hồ trên tường, tích tắc,tích tắc, đáp lại vô tình.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro