Chương 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chap 2: “Dù là mùa hạ hay mùa đông, dù là nóng bức hay giá rét, thiếp vẫn sẽ đợi chàng, Dương ca…”

Trăm năm sau…

Tuyết trắng xóa…

Không còn thấy màu xanh ngọt ngào của đồng cỏ bên kia đồi nữa…

Tiếng khóc ai oán như vang vọng đâu đây.

Thiếu phụ khoác vội chiếc áo bông, khẽ khàng đẩy cửa, ngó nghiêng. Bên ngoài là một bé gái đang run rẩy, tím tái vì những cơn gió vô tình cứ lùa không ngớt. Đôi môi đỏ nhưng khô khốc, mắt ướt nhòe, miệng không ngừng kêu khóc inh ỏi mặc cho cái lạnh theo đó mà ùa vào lòng. Thiếu phụ cảm thấy có chút thương cảm, liền bồng bé gái ấy vào căn nhà nhỏ của mình.

Ngoài trời tuyết vẫn rơi trắng xóa.

-          Hạnh nhi, nàng lại làm gì đấy? Trời lạnh như thế mà sao lại ra ngoài?

-          Thiếp nghe có tiếng khóc, vừa ra ngoài xem thử thì thấy có một đứa bé đang khóc trước cửa nhà ta. Dương ca, chàng xem, đứa bé này thật tội nghiệp. Chúng ta cũng chưa có con, chàng lại đi suốt, hay là ta nhận nuôi đứa bé này, cho vui cửa vui nhà, có được không?

Một nam tử đi từ nhà sau ra, nhìn đứa bé trên tay nương tử, không khỏi giật mình. Khuôn mặt đó tuy đang tím tái vì cái lạnh, nhưng vẫn ánh lên một vầng sáng lạ thường. Không lẽ truyền thuyết từ trăm năm trước là thật sao? Nữ tử áo đỏ trong bức tranh của sư phụ là thật sao?

Trung Dương khẽ thở dài. Sao số mệnh lại nhắm vào nhà họ Đoàn kia chứ. Nhìn qua nương tử hiền dịu bên cạnh đang vui đùa cùng đứa bé, tim y bỗng có chút nhói đau. Kiếp này ta phải làm khổ nàng rồi, Hạnh nhi…

-          Ngày mai ta lại lên núi. Nàng ở nhà cẩn thận, và nhớ chăm sóc cho đứa bé thật kĩ.

Y bỏ vào trong, bỏ lại đằng sau một cái thở dài. Tử Hạnh nhìn theo, đột nhiên nhớ tới cô nương áo đỏ xinh đẹp mà phu quân từng nhắc đến.

Tuyết rơi dày đặc ngoài sân…

Dù đã đóng chặt cửa, nhưng cái lạnh vẫn len lỏi vào từng ngóc ngách trong ngôi nhà.

Buốt giá…

Đã tám mùa tuyết trôi qua…

Hôm nay, trời ửng nắng. Từng đốm nắng trong veo nhảy nhót khắp sân nhà, những chồi non xanh mởn cũng dần hé nụ. Tuyết trắng như dần tan biến trong không gian mênh mông, chỉ còn lại những giọt sương lấp lánh trong nắng đọng trên những ngọn cỏ trên đồi. Khung cảnh như được nhuộm một màu xanh thuần khiết, khiến cho lòng người trở nên thanh thản hơn một chút.

Trong sân nhà, những tiếng cười đùa hồn nhiên của trẻ con vang vọng. Nụ cười hồn nhiên của chúng như hòa vào khung cảnh tuyệt đẹp này, nụ cười vô ưu vô lo.

Phải chi thời gian đừng trôi nữa, cứ dừng mãi mãi ở khoảnh khắc này thì hay biết mấy?

-          Bình đệ, tới bắt tỷ đi nào! Tỷ ở đây nè!

-          Nhã Chi, tỷ có đứng lại ngay không? Xem ta bắt được tỷ thì ta xử tỷ thế nào! Hừ!

-          Bình nhi, không được vô lễ với tỷ tỷ!

Hai đứa trẻ đang đùa giỡn thì bỗng thấy một bóng người ngoài cửa. Nhã Chi vội chạy ào tới, nhảy cẫng lên.

-          A, phụ thân đã về!! Mẫu thân ơi, phụ thân về rồi nè!

Thiếu phụ xinh đẹp vội chạy ra ngoài cửa, nhìn bóng người ở xa, và mỉm cười dịu dàng. “Cuối cùng thì chàng cũng lại trở về cái căn nhà nhỏ này, nơi mà thiếp ngày đêm chờ đợi chàng đến mòn mỏi.”

Nam tử họ Đoàn kia ôm Nhã Chi trong tay, cũng nhìn về phía nương tử của mình. Đã khá lâu rồi không gặp, nàng vẫn như thế, vẫn xinh đẹp và hiền dịu, chỉ có y là đã nhuốm phong trần.

Tối đó, khi hai con đã ngủ say, y mới nói với nương tử:

-          Chuyến này ta đi, hai con cũng phải theo. Nhã Chi đã lên tám, Bình nhi cũng đã lên bảy, đã đến lúc chúng phải làm quen với kiếm rồi.

-          Đao kiếm vô tình, chẳng lẽ chàng muốn chúng như chàng, phiêu bạt giang hồ, không có chốn dừng chân hay sao?

Tử Hạnh nói, nghẹn ngào. Nàng không muốn hài tử thân yêu của mình làm bạn với kiếm như phu quân, để rồi đến nhà cũng không được về. Sống như thế là hạnh phúc sao?

Đưa tay chạm vào vết thương trên mặt của phu quân, từng giọt nước mắt lã chã rơi trên khuôn mặt xinh đẹp của nàng. Dẫu biết nước mắt của nàng không thể giữ chân phu quân lại nơi này, nước mắt nàng vẫn trào ra mãi không thôi.

Họ Đoàn cầm thanh kiếm trên tay, vuốt nhẹ, nói:

-          Số mệnh đã vậy, ta không thể làm gì hơn. Bình nhi thân là trai, phải gánh vác trọng trách, để sau này còn nối nghiệp cha, để không hổ là con trai của Đoàn Trung Dương ta đây! Có trách, nàng hãy trách Nhã Chi sao khí phách hơn người…

Tử Hạnh không nói gì. Nàng biết cái đêm tuyết tám năm trước đã làm cho hạnh phúc nhỏ bé của đời nàng càng thêm mỏng manh như bọt biển, có thể tan biến bất cứ lúc nào.

Tuyết đã ngừng rơi. Mưa xuân nhẹ nhàng bao phủ không gian. Dù rất khẽ khàng, nhưng sao lại làm lòng người nhói đau đến vậy?

“Dương ca, dù có bao lâu đi nữa, thiếp sẽ vẫn đợi chàng. Dù có là mùa hạ hay mùa đông, dù nóng bức hay giá rét, thiếp cũng sẽ kiên nhẫn đợi chàng. Tám năm sẽ trôi qua nhanh thôi mà đúng không? Rồi chàng sẽ về lại bên thiếp…Dương ca, thượng lộ bình an…”

Sáng sớm hôm sau, Tử Hạnh lặng nhìn phu quân và hài tử cho đến khi bóng họ khuất dần sau những ngọn đồi xanh mướt.

Tuyết Cốc…

Đang xuân nhưng tuyết vẫn rơi trắng xóa. Đây là nơi quái đản nào vậy?

-          Sư phụ, đệ tử đã đem Nhã Chi và Bình nhi đến rồi đây!

Nhã Chi khẽ nhìn lên. Một tiên nhân áo trắng đang ngồi uy nghi trên đài hoa, ra hiệu cho cô bé tiến lên.

Nhã Chi mạnh dạn bước đến đài hoa, hành lễ với vị tiên nhân đó. Người đó tuy uy nghi nhưng lại có vẻ gì đó rất gần gũi với Nhã Chi, dường như cô bé đã gặp người ở đâu rồi, nhưng không tài nào nhớ ra nổi. Vị tiên nhân đó đặt tay lên đầu Nhã Chi, xoa nhẹ, vẻ trìu mến. Nhã Chi cảm thấy cả thân thể mình như có một sức mạnh vô hình nào đó tràn vào, thân thể muốn bay bổng như chim.

-          Từ nay con hãy ở Hạ Chi Viên theo Thất sư phụ học tập.

-          Con xin vâng lệnh.

Người đó lại cười hiền, và quay vào trong. Thoắt một cái đã biến mất, như một làn khói mỏng. Nhã Chi há hốc mồm, thầm khâm phục vị tiên nhân kia. Nhất định mình phải được như ông ấy thì mới xuống núi!

Lát sau, cô bé đã không thấy phụ thân đâu nữa. Một nữ nhân xinh đẹp đưa Nhã Chi và đệ đệ Công Bình đến một nơi có tên là Hạ Chi Viên, một tuyệt thế tiên cảnh của nhân gian.

Một bóng trắng đằng xa tiến lại gần hai đứa trẻ, trên tay cầm hai thanh kiếm. Thất công tử của Tuyết Cốc.

-          Của con là thanh Hắc Thủy. Bình nhi hãy giữ nó cho cẩn thận. Đây là thanh kiếm đầu tiên và cuối cùng của con.

-          Còn đây là thanh kiếm của con, Nhã Chi. – Nam nhân đó đưa cho cô bé một thanh kiếm được chạm khắc rất tinh xảo. – Đây là thanh Tuyết Dạ, con hãy giữ lấy, như một vật bất li thân. Rõ chưa?

Hai đứa trẻ mân mê thanh kiếm đầu tiên của đời mình.

Có biết đâu, thanh kiếm đó lại là an bài của số mệnh…

Có nhớ chăng, Nhã Chi đến từ một đêm tuyết trắng?

Một vệt kiếm sáng chói phát ra, làm Nhã Chi và Công Bình giật mình, suýt nữa là buông kiếm. Thì ra là một cậu bé chừng chín, mười tuổi, đang cầm một thanh kiếm, và múa những đường tuyệt đẹp ở sân sau Hạ Chi Viên. Gió thổi, những cánh hoa vàng tung rơi khắp trời. Những đường kiếm nhẹ nhàng, uyển chuyển mà có uy lực mạnh mẽ, tưởng chừng như có thể xoay chuyển càn khôn, làm mưa làm gió, khiến người xem không khỏi trầm trồ thán phục, nhưng lại không chút sợ hãi vì kiếm và kiếm khách không hề có chút sát khí nào, mà lại như thoang thoảng mùi hương cỏ dại…

Kiếm như hòa quyện trong khung cảnh tuyệt đẹp ấy. Dường như trong kiếm còn có tình.

Thật tuyệt mỹ!

Nhã Chi cứ đứng đó, ngẩn ngơ ngắm nhìn những đường kiếm tuyệt đẹp mà cậu bé kia tạo ra. Cánh hoa vàng rơi cả lên người cô bé. Một cơn gió nhẹ nhàng thoảng qua…

Phong. Cậu bé ấy tên là Mặc Duy Phong.

...

Lại tám mùa tuyết nữa trôi qua.

Nhã Chi đã trở thành một tuyệt thế giai nhân, khiến cho mọi nam nhân trong Cốc đều nghiêng ngả. Nàng lại tốt bụng, với ai cũng vui vẻ, đôi môi luôn hé nở một nụ cười xinh đẹp. Và trên hết, nàng là đệ tử mà Đại sư phụ yêu quý nhất, cũng là người có kiếm pháp với công lực mạnh nhất trong số bảy đồ đệ của Thất công tử Tuyết Cốc. Mọi người ai cũng ngưỡng mộ và kính nể nàng, một người hoàn hảo như tiên nữ. Nhưng ánh mắt nàng lại chỉ nhìn theo một người – Phong – đại đệ tử của Thất công tử.

Từ cái ngày đầu tiên nàng trông thấy y…

Dù có đôi chút ghen ghét, nhưng quả thật ai cũng công nhận họ xứng đôi, là một cặp trời sinh. Tuy nhiên, dường như Phong chỉ coi Nhã Chi là hảo muội muội. Y vẫn vui vẻ với nàng, nhưng chỉ như là ca ca đối với muội muội của mình mà thôi.

Phong có một vẻ anh tuấn hơn người, y nhẹ nhàng nhưng mạnh mẽ, như một cơn gió. Kiếm pháp của y cũng ít người bì kịp, và y cũng là kẻ duy nhất có thể đo tài với Nhã Chi. Có rất nhiều nữ nhân trong thiên hạ nguyện chết vì y. Y vẫn cười hiền và khiêm tốn từ chối những lời đường mật, dù cho những lời đó có phát ra từ đôi môi xinh đẹp của Tiết Hà tiểu thư – thiên kim xinh đẹp tuyệt trần của Tiết Tướng quân hay Kinh thành đệ nhất mỹ nhân Phi Nhạn cô nương đi chăng nữa.

Năm đó Phong mới mười sáu tuổi. Lần đầu tiên y được xuống núi làm nhiệm vụ mà sư phụ giao cho. Y hăm hở ra đi, có biết đâu hảo muội muội của y một mình ở trong cốc, buồn chán đến mức phát điên, suốt ngày chỉ biết luyện kiếm, cho đến khi cả người nàng rã ra vì mệt mỏi.

Đến khi hai tay không cầm thanh Tuyết Dạ lên nỗi nữa, Nhã Chi mới ngồi thừ ra, thẫn thờ.

Tuyết trắng bay bay…

Gió buông khắp ngõ…

Nàng ngước nhìn lên bầu trời xám xịt, mà tự hỏi, tia nắng ấm áp của nàng đã chu du ở tận phương nào rồi?

Huynh ấy chỉ mãi theo đuổi thứ gì đó xa tít tận chân trời, mà chẳng bao giờ ngoảnh lại lấy một lần…để nhìn nàng…

Gió lại thổi mạnh hơn nữa…

Tuyết đã trắng xóa khắp thềm…

Mình nàng ngồi đây…cô đơn…buồn tẻ…

“Duy Phong ca, ở chốn thâm sơn cùng cốc này, không có huynh, muội chẳng thể nở một nụ cười vui vẻ… Chỉ có thanh Tuyết Dạ làm bạn với muội”

Nàng đang chờ…chờ đến ngày này năm sau là nàng đã có thể xuống núi…

Vì vậy, nàng phải cố luyện tập thật chăm chỉ.

Nhã Chi lại mím môi, cầm thanh kiếm lên.

“Vì muội nhớ nụ cười dịu dàng như tia nắng ấm áp của huynh…

Vì muội nhớ cái nắm tay an ủi mỗi khi muội bị sư phụ mắng của huynh…

Và vì…muội nhớ huynh…người đã ở bên muội suốt tám năm qua...”

“Này, muội bắt đầu nhớ huynh rồi đó!”

 Liệu y có nhớ nàng nhiều đến thế không?

Hay chỉ có mình nàng ôm mối tơ tưởng trong những giấc mơ mỗi đêm?

Hay chỉ có mình nàng ôm mãi một cảm giác lạ lẫm cứ len lỏi trong con tim hằng ngày, hằng giờ, hằng phút giây…

Cảnh đẹp ở Hạ Chi Viên dù có đẹp mê hồn người đến đâu, nếu chỉ ngắm một mình thì cũng chẳng có gì là thú vị.

Mặc Duy Phong đang ở rất xa, có biết đâu, được ở bên y hằng ngày, đối với Nhã Chi là một điều hạnh phúc…

“Đừng biến mất khỏi tầm nhìn của muội…

Hãy để muội được ngắm nhìn huynh…dù chỉ mãi là ở phía sau mà thôi…”

Nàng lại múa kiếm.

Để vơi đi nỗi nhớ trong lòng.

Bên ngoài Hạ Chi Viên, tuyết trắng vẫn không ngừng rơi.

“Phong ca ca, về mau đi!”

“Bình đệ đi theo Tứ sư phụ rồi, Đại sư phụ và Thất sư phụ cũng đi đâu mất, muội buồn lắm! Phụ mẫu cũng du ngoạn sơn thủy rồi, phụ thân phiêu bạt giang hồ lâu nay, họ xa nhau đã mười mấy năm, muội không nỡ phá hỏng phút giây hạnh phúc của họ. Phải làm sao đây?”

Đêm lại buông. Bầu trời đầy sao lấp lánh.

Đang ngồi thẫn thờ, bỗng đôi mắt Nhã Chi tối sầm lại. Đôi bàn tay ấm áp của ai đó che kín đôi mắt nàng.

-          Đoán xem ai đây nào?

-          Phong ca!

Nhã Chi quay lại, nhảy cẫng lên mừng rỡ. Nụ cười của nàng còn sáng hơn cả những vì sao trên kia.

-          Muội ở trong cốc một mình, buồn chán lắm có phải không? Thế có muốn đi ra ngoài chơi cho biết đó biết đây không?

-          Hả? Năm sau muội mới được xuống núi mà? Huynh tính lách luật à? Thôi, dù muội muốn theo huynh chết đi được, nhưng muội sợ sư phụ giận lắm.

Mặc Duy Phong cười cười, véo mũi Nhã Chi:

-          Ngốc, muội nghĩ một đồ đệ ngoan ngoãn hiền lành như ta lại dám lách luật sao? Haha, là sư phụ thấy muội suốt ngày ở trong cốc ủ rũ, buồn chán, mà người lại không thể ở trong cốc chơi với muội được, nên mới bảo ta dẫn muội theo đấy chứ. Nếu không có lệnh sư phụ, ta còn lâu mới dẫn muội theo. Muội phiền chết đi được!

-          Cái gì?

Nhã Chi tức tối vô cùng, không ngần ngại vác thanh Tuyết Dạ lên rượt Phong ca ca mà ban nãy nàng còn âu sầu thương nhớ. Bộ y phục màu đỏ chói của nàng như ánh lên trong màn đêm.

Tà áo trắng và đỏ tung bay trong gió. Tiếng cười giòn tan vang khắp Tuyết cốc, làm cho những bông tuyết băng giá như muốn tan ra.

Duy Phong và Nhã Chi nào biết đằng xa, bên ngoài Hạ Chi Viên, một bóng người đang nhìn họ, với sự thù hận ngùn ngụt trong lòng.

“Tên Mặc Duy Phong đó có gì hay chứ? Hắn có gì hơn ta mà tỷ lại mê đắm hắn như vậy?”

Công Bình nắm chặt bàn tay. Y biết tình cảm của y với Nhã Chi là sai trái, nhưng con tim y lại không chịu nghe lời. Y biết là y với nàng mãi mãi không thể, nhưng lại không thể nào dứt ra được. Y căm thù Duy Phong – người mà tỷ tỷ của y yêu thương. Y nhất định phải giành lại nàng từ tay Đại sư huynh của mình.

Ánh mắt y lóe lên một tia nhìn độc ác.

Y đã nghe ngóng được, lần này Nhã Chi theo Phong ca ra bên ngoài, trước khi về, chắc chắn sẽ ghé qua Hoàng cung để thám thính tình hình. Triều đình giờ đã mục nát, Đại sư phụ muốn nhanh chóng lật đổ, để dân chúng không còn lầm than.

Hoàng cung hiếm ác, chắc chắn sẽ là nơi tốt để y hành động.

Mặc Duy Phong, ngươi đợi đấy. Ngươi đi rồi, Nhã Chi tỷ sẽ thuộc về ta.

Y đắc ý với kế hoạch của mình, ngờ đâu đó lại là khởi đầu của một bi kịch – bi kịch cuộc đời y.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro