Chuong 35

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 35

Chặt tay

Nghe Lương Lệ Hoa nhắc đến chuyện diễn kịch, lập tức ánh mắt mọi người đều sáng rỡ, nhất là các nữ sinh trong lớp.

Vì vở diễn lần này, nữ sinh trong lớp đã tranh đấu một trận.

Nguyên nhân chưa xác định nữ chính là do các nữ sinh tranh giành nhau quá ghê gớm.

Trong đó dữ dằn nhất là Trình Tuyết và Hàn Tiểu Như, hai người đều là nhà có bối cảnh, bóp một cái trời đất mịt mù, thậm chí thiếu chút nữa ẩu đả trong trường, giày vò Lương Lệ Hoa sứt đầu mẻ trán, thế mới kéo dài việc chọn nữ chính tới sau cuộc thi.

Lương Lệ Hoa tiếp tục, "Để công bằng, cũng cho toàn bộ lớp có cơ hội tham gia, tôi quyết định, bốc thăm người được chọn! Đối với kết quả bốc thăm, tất cả học sinh không được phép có ý kiến gì!"

Lần trước đáng nhẽ dùng phương thức biểu quyết bỏ phiếu, ngay lúc đó kết quả là Trình Tuyết nhiều hơn Hàn Tiểu Như một phiếu, nhưng sau đó Hàn Tiểu Như không phục, tố giác với bà ta Trình Tuyết dùng tiền mua phiếu của bạn học, Trình Tuyết lại báo với bà ta Hàn Tiểu Như uy hiếp bạn học bỏ phiếu cho mình.

Hai học sinh đều có bối cảnh, bà ta không dám đắc tội ai.

Vì vậy bà ta nghĩ tới nghĩ lui, không bằng bốc thăm bớt phiền, ai cũng không cãi được.

"Cô, em không có ý kiến!"

"Em cũng không có ý kiến, bốc thăm đi ạ!"

Đối với quyết định của Lương Lệ Hoa, các học sinh trăm miệng một lời đồng ý.

Đáng nhẽ cơ hội đều ở trong tay hai nữ sinh này, bây giờ cơ hội chia đều, tất cả mọi người đều có, tất nhiên phần lớn người đều đồng ý.

Mà Trình Tuyết và Hàn Tiểu Như chỉ có thể không cam lòng lườm nhau.

Lương Lệ Hoa thấy thế thở phào nhẹ nhõm, để lớp trường ghi tên mỗi nữ sinh vào một tờ giấy, sau đó bỏ vào hộp.

"Danh sách này để bạn học Tư Hạ rút đi!" Lương Lệ Hoa nói.

Bằng không nếu là người khác rút, khó tránh khỏi việc đến lúc đó mấy học sinh nữ kia lại không phục.

Tất cả học sinh nữ nghe vậy gật đầu như dã tỏi.

Ôi! Nam thần tự tay rút đấy!

Nếu được rút trúng... Quả thực là kiếp trước đã giải cứu hệ ngân hà!

Lớp trưởng ôm cái hộp đến hàng cuối cùng, "Bạn học Tư Hạ."

Lúc này Tư Hạ đang buồn bực, nào có tâm trạng, dưới vô số ánh mắt chờ mong, không kiên nhẫn cho tay vào hộp rút một mảnh giấy, nhìn cũng không nhìn đã ném cho lớp trưởng.

Lớp trưởng cầm tờ giấy, thiếu chút nữa bị con mắt của các nữ sinh xuyên thấu.

"Khụ, người Tư Hạ rút là..." Lớp trưởng vừa nói vừa mở mảnh giấy.

Đang chuẩn bị đọc tên, song một giây sau...

Cả người lớp trưởng như bị sét đánh, há hốc mồm nhìn mảnh giấy.

Tư Hạ nhận thấy được sự thay đổi sắc mặt của lớp trưởng, lông mày cau lại nhìn sang cậu ta.

Biểu cảm của lớp trưởng không hiểu sao làm cậu có dự cảm chẳng lành...

Ngay lúc này, lớp trưởng gần như không dám nhìn thẳng Tư Hạ, càng không dám nhìn vẻ mặt của mấy nữ sinh kia, mãi đến khi bị mọi người giục mới nuốt nước miếng, lắp bắp, "Được... Được rút chính là... Diệp... Diệp Quán Quán..."

"Cậu nói cái gì?" Cậu con trai giật lấy mảnh giấy trong tay lớp trưởng.

Chỉ thấy, trên mảnh giấy viết ba chữ "Diệp Quán Quán" rõ ràng vô cùng!

Diệp Quán Quán bị tiếng ồn bên cạnh đánh thức, lau nước dãi ở khóe miệng, mơ mơ màng màng mở mắt nhìn người ngồi cùng bàn, "Sao vậy..."

Tư Hạ nhìn khuôn mặt nữ sinh, bộ dạng uể oải chảy nước dãi, hỗn độn như Trinh Tử: "..."

Fuck!!!

Thật - muốn - chặt - cái - tay - này - luôn - cho - rồi!
hương 36: Người ta là người đã có bạn trai nha

Vừa có kết quả rút thăm, trong phòng học nhất thời bùng nổ.

"Diệp Quán Quán? Công chúa Bạch Tuyết? Cậu đang đùa tôi đấy à!"

"Lớp trưởng cậu làm cái gì vậy! Rút ra được cái quỷ gì vậy chứ?"

Vẻ mặt lớp trưởng không biết nói gì đối mặt với tất cả nữ sinh chỉ trích: "Chuyện này. . . Đây không phải là tôi rút nha!"

Liên quan gì tới hắn, rõ ràng là chính Tư Hạ rút ra được không?

"Không thể nào! Tư Hạ tuyệt đối không thể hợp tác cùng loại người như vậy! Đây không phải là chó sói vào miệng cọp sao?"

"Vở kịch quan trọng như vậy, để cho Diệp Quán Quán đóng, đây là muốn tất cả mọi người xem chuyện cười của lớp F chúng ta sao?"

Trên bục giảng, sắc mặt Lương Lệ Hoa cũng hoàn toàn đen.

Diệp Quán Quán!

Tại sao lại là Diệp Quán Quán?

Nhưng vừa rồi cô đã nói trước mặt học sinh cả lớp, tất cả mọi người đều không được có bất kỳ ý kiến gì về kết quả rút thăm, bây giờ muốn đổi người cũng không có biện pháp đổi rồi.

Lương Lệ Hoa không có biện pháp, nhìn về phía Tư Hạ, dò hỏi: "Tư Hạ, ý của em thế nào? Dù sao cũng là người hợp tác với em."

Giờ phút này, trong tay nam sinh vẫn nắm tờ giấy kia, vẫn không thể tin được chính hắn đã rút ra tờ giấy này.

Đời này của hắn có lẽ cũng chưa từng trải qua lựa chọn đáng sợ như vậy.

Không biết qua bao lâu, nam sinh gần như là nặn ra hai chữ từ trong kẽ răng: "Tùy tiện."

Chính tay hắn rút ra, chẳng lẽ hắn còn có thể đổi ý sao?

Nghe thấy Tư Hạ nói như vậy, tất cả nữ sinh đều nóng nảy, tất cả đều muốn Lương Lệ Hoa sắp xếp rút thăm một lần nữa.

Ánh mắt Lương Lệ Hoa lóe lên nhìn bộ dáng bừa bộn của Diệp Quán Quán, suy nghĩ một lát, sau đó mở miệng nói: "Mọi người yên tĩnh một chút, vừa rồi cô đã nói, vì công bằng, tất cả phải dựa theo kết quả rút thăm, bây giờ Tư Hạ cũng không có ý kiến, cho nên người diễn nữ chính cứ quyết định như vậy, không ai được phép phản đối nữa!"

Bây giờ không sợ Diệp Quán Quán gây chuyện, ngược lại chỉ sợ Diệp Quán Quán không gây chuyện.

Nghĩ tới đây, Lương Lệ Hoa mang ý cảnh cáo nhìn về phía Diệp Quán Quán: "Hội diễn văn nghệ lần này vô cùng quan trọng, nếu em phá hỏng, ngay cả tôi cũng không giữ được em!"

Mãi đến lúc này, Diệp Quán Quán mới phục hồi tinh thần lại.

Sao cô vừa ngủ quên một lát đã bị chọn diễn công chúa Bạch Tuyết gì đó, lại còn trở thành cái đinh trong mắt cái gai trong thịt của tất cả nữ sinh?

Kiếp trước bởi vì bức thư tình kia mà cô bị Tư Dạ Hàn bắt về, cho nên cũng không xảy ra chuyện này, hoàn toàn không hề phòng bị chút nào.

Nếu sớm biết trước, đánh chết cô cũng phải ngăn cản chuyện này xảy ra!

Với ham muốn chiếm hữu và sự ghen tuông của tên Tư Dạ Hàn kia, nếu biết cô cùng nam sinh khác diễn tình nhân ở trường học, hơn nữa cuối cùng còn có diễn hôn. . .

Đây không phải là hố cha sao!

"Con mẹ nó! Tôi con mẹ nó tại sao nằm cũng trúng đạn!" Diệp Quán Quán vò tóc mình thành một đám hỗn độn, gần như muốn tan vỡ rồi.

Mà Tư Hạ bên cạnh thấy phản ứng này Diệp Quán Quán, sắc mặt đã đen đến mức có thể nhỏ ra nước.

Rốt cuộc ai mới nằm cũng trúng đạn?

Người phụ nữ này lại còn bày ra bộ dáng xui xẻo?

"Chờ một chút. . . Lão sư! Em có thể từ chối không?" Diệp Quán Quán vội vàng giơ tay lên.

Vừa nghe nói như vậy, các nữ sinh đang lòng đầy căm phẫn quả thực vô cùng phẫn nộ.

Dựa vào! Kẻ quái dị Diệp Quán Quán! Nam thần không ghét bỏ cô ta, cô ta lại dám từ chối!

Nhất thời vẻ mặt Lương Lệ Hoa tràn đầy giận dữ: "Diệp Quán Quán, em nghĩ trường học là nhà của em sao? Muốn làm cái gì thì làm cái đó! Không có một chút quy củ? Đừng quên bây giờ em còn đang trong thời kỳ khảo sát!"

Nghe Lương Lệ Hoa uy hiếp xong, Diệp Quán Quán khẽ nguyền rủa một tiếng: "Gặp quỷ!"

Rốt cuộc nam sinh bên cạnh cũng không thể nhịn được nữa: "Diệp Quán Quán! Rốt cuộc ai mới là người gặp quỷ?"

Diệp Quán Quán liếc nhìn vị hot boy nào đó sắp bị cô chọc giận tới thăng thiên, nâng cằm lên, vô cùng buồn bã lẩm bẩm: "Người ta là người đã có bạn trai nha, lỡ bị bạn trai tôi biết phát ghen thì phải làm sao? Tôi rất buồn bực có được hay không!"

Tư Hạ nhìn chằm chằm khuôn mặt mà người khác nhìn nhiều hơn một chút cũng có thể chịu kích thích lớn của Diệp Quán Quán, trong nháy mắt yên lặng.

Người phụ nữ này có bạn trai. . .

Bạn trai cô ta. . . Là người sao?

Chương 37: Đại ma đầu giá lâm!

Sau khi tan học.

Diệp Quán Quán than thở trở lại ký túc xá.

Cô vừa mới dụ dỗ được Tư Dạ Hàn, tại sao lại xảy ra chuyện như vậy!

Bây giờ cô còn đang trong thời kỳ khảo sát, không thể tùy tiện từ chối đóng kịch, nếu vậy cũng chỉ có thể ép Tư Hạ tự đề xuất thay đổi người thôi.

Hừm, ngày mai phải cho cháu trai lớn một "kinh hỉ" mới được, cô còn chưa lấy ra đồ trang điểm áp đáy hòm nha!

Diệp Quán Quán vừa lén lút xoa tay lên kế hoạch hại người vừa cầm quần áo vào phòng tắm.

Tẩy trang, tắm nước nóng, cảm giác cả người đều sống lại.

"Oa oa... tiểu mỹ nhân ta nhìn thấy ở nơi đó là ai~ hóa ra là chính ta đứng trước gương ~ thứ gì mát lạnh trên cổ ta ~ dây chuyền vàng của ta giá trị hơn hai nghìn vạn ~ mỗi ngày ta đều cảm tạ Thượng Đế ~ mỗi ngày tỉnh lại ta đều vô cùng cảm kích ~ sau đó không kìm lòng được mà yêu chính mình ~ đúng vậy ta không cần bất luận người nào khác ~~~"

"Cô gái mê người như ta ~ cô gái đáng yêu như ta ~ người theo đuổi ta xếp hàng dài tới hệ ngân hà. . . Ách. . ."

Trong nháy mắt đẩy cửa ra, vẻ mặt Diệp Quán Quán trong nháy mắt cứng lại.

Chỉ thấy trên ghế dựa quét sơn rẻ tiền bên bàn học của cô, giờ phút này lại có một người đàn ông đang ngồi.

Người đàn ông lười biếng nghiêng người, tay chống trán, ngón tay thon dài đang càm bài thi vừa phát hôm nay của cô, Âu phục màu đen đậm trước sau như một còn lạnh lẽo hơn cả bóng đêm ngoài cửa sổ, hoa văn chìm màu bạc trên cổ áo trong trẻo mà lộng lẫy, con ngươi sâu thẳm như hàn băng trong hồ sâu vạn năm, không mang theo dù chỉ một chút tình cảm của con người.

Trong thoáng chốc ký túc xá nữ sinh bình thường của cô dường như biến thành mười tám tầng địa ngục bách quỷ gào thét, mà dưới thân người đàn ông ngồi dường như không phải là ghế gỗ nhỏ tróc sơn mà là vương tọa cự mãng vờn quanh của Hắc Long Ma Vương...

Tư. . . Tư Dạ Hàn!!!

"Ầm " một tiếng vang thật lớn, Diệp Quán Quán dùng sức đóng rầm cửa phòng vệ sinh.

Nhất định là cách mở cửa của cô có vấn đề!

Sao trong nháy mắt đã tới địa ngục rồi!

Một giây trôi qua. . .

Hai giây trôi qua. . .

Ba giây trôi qua. . .

Tim Diệp Quán Quán đập thình thịch, huyết dịch chảy ngược, đầu óc trống rỗng.

Chờ khoảng một phút, cô mới hơi hòa hoãn tâm thần, cẩn thận mở cửa thành một khe nhỏ thêm lần nữa.

Kết quả, chỉ liếc mắt một cái, thiếu chút nữa sợ đến hồn phi phách tán!

Tư Dạ Hàn không chỉ đang ở chỗ này, hơn nữa càng thêm đáng sợ, toàn bộ ký túc xá đều bị con ngươi âm trầm lạnh lẽo kia đông thành băng, thậm chí dường như cô còn có thể thấy một vòng ánh sáng màu xanh lam của ma trơi vờn quanh Đại Ma Đầu.

Cứu mạng......

Xuất phát từ bản năng cầu sinh cùng với sự sợ hãi sâu tận xương tủy, phản ứng đầu tiên của Diệp Quán Quán là co chân chạy về phía cửa!

Nhưng mà, ngay khi ngón tay cô chạm tới tay cầm cửa chuẩn bị vặn ra, đại não đang vô cùng hoảng sợ hỗn loạn của cô đột nhiên tỉnh táo lại - không thể trốn!

Không được! Bây giờ phải làm sao bây giờ!

Trán của Diệp Quán Quán mồ hôi trút xuống như mưa, cùng lúc đó đại não nhanh chóng chuyển động.

Ngay sau đó, hai tay của cô vốn chuẩn bị mở cửa thay đổi động tác, không mở cửa, mà là khóa trái cửa lại.

Sau khi âm thầm hít sâu một hơi, sự sợ hãi trong con ngươi của Diệp Quán Quán bị cô mạnh mẽ áp chế, ngay sau đó, xoay người, bước từng bước về phía Tư Dạ Hàn. . .

Dưới ánh mắt lạnh lẽo tới mức có thể đóng băng xương cốt của người khác của người đàn ông, Diệp Quán Quán lập tức đi tới trước mặt người đàn ông, ngồi lên người hắn, không hề do dự ôm cổ hắn hôn lên...

hương 38: Khen thưởng một nụ hôn

Thân thể cô gái vừa tắm xong tản ra hương thơm tự nhiên, đôi môi mềm mại ngọt ngào tốt đẹp giống như kẹo đường...

Dã thú hung ác đang tàn sát bừa bãi trong cơ thể người đàn ông gần như là trong nháy mắt đã được trấn an, thuận theo để mặc cho cô gái ôm lấy và hôn lên cổ.

Nhận thấy khí tức xung quanh cơ thể Tư Dạ Hàn biến hóa rõ ràng, trái tim treo lơ lửng của Diệp Quán Quán rốt cuộc cũng thả lỏng một chút.

Cứ như vậy, hành động vừa rồi của cô không phải là muốn chạy trốn, mà chỉ muốn khóa cửa thân thiết với hắn mà thôi, như vậy hắn cũng sẽ không tức giận phải không?

"Bảo bối, sao anh lại tới đây?" Diệp Quán Quán cố gắng khiến giọng điệu của mình nghe rất kinh hỉ rất vui vẻ.

Tư Dạ Hàn lẳng lặng nhìn cô, không nói gì, con ngươi băng lãnh giống như có thể nhìn xuyên qua linh hồn của con người.

Diệp Quán Quán có chút chột dạ, có phải hắn đã nhìn thấu trò vặt của cô?

Một lúc lâu sau, đôi môi lạnh bạc của người đàn ông khẽ mở: "Người theo đuổi em... Xếp hàng dài tới hệ ngân hà?"

Diệp Quán Quán ngây người thật lâu mới kịp phản ứng, Tư Dạ Hàn nói chính là lời bài hát cô vừa mới hát.

Diệp Quán Quán nhất thời đen mặt: "Không có không có! Đây chẳng qua là lời bài hát mà thôi!"

Xếp hàng dài tới hệ ngân hà cái rắm ấy... Chất đầy mười tám tầng địa ngục còn tạm được!

Người dám theo đuổi cô còn có thể sống để nhìn thấy mặt trời ngày mai sao?

Không đúng, trọng điểm là, đâu có người nào theo đuổi cô, bên người cô ngay cả một con ruồi cũng không có.

"A! Đúng rồi đúng rồi! Lần kiểm tra này em đứng hạng nhất nha! Ngữ Văn, Anh ngữ, Văn Tống tất cả đều là đạt điểm tối đa!" Diệp Quán Quán vội vàng nói sang chuyện khác.

Ngón tay Tư Dạ Hàn nhẹ nhàng quấn lấy một lọn tóc bên tai cô, lười biếng đáp một tiếng: "Ừm."

Ngữ khí vô cùng đương nhiên, hoàn toàn không có nửa phần ngoài ý muốn hay không thể tin, dường như cô có thể làm được những thứ này là việc không thể bình thường hơn nữa.

Nghĩ tới hôm nay trải qua vô số nghi ngờ, phản ứng lúc này của Tư Dạ Hàn khiến trong lòng cô không khỏi có loại cảm giác không nói nên lời.

Không thể tưởng được, người duy nhất tin tưởng cô, vậy mà lại là Tư Dạ Hàn.

Tư Dạ Hàn thấy vẻ mặt Diệp Quán Quán ngơ ngác, có chút mất mát nhìn mình, hình như cảm giác được, ngón tay thon dài đột nhiên nâng mặt cô lên, dưới ánh mắt kinh ngạc của cô gái, nhẹ nhàng ấn lên môi cô một nụ hôn: "Làm rất tốt."

Diệp Quán Quán nháy mắt một cái, lại nháy mắt một cái.

Ách...

Đây là phần thưởng của cô sao?

Rốt cuộc cô vừa làm cái gì mà lại khiến Tư Dạ Hàn cho rằng mình đang cầu khen thưởng, cầu thân thiết chứ!

Thôi bỏ đi, Đại Vương ngài vui vẻ là được rồi.

Lúc này, Diệp Quán Quán đột nhiên nghĩ tới một chuyện, đây là ký túc xá nữ sinh nha! Rốt cuộc hắn vào bằng cách nào?

Không đúng, trọng điểm là, hắn định lúc nào sẽ rời đi?

Dù sao bất cứ lúc nào cũng có thể có người tới kiểm tra phòng, lỡ như bị phát hiện cô giấu người đàn ông này...

Ngay lúc Diệp Quán Quán đang vắt hết óc suy nghĩ phải khuyên Tư Dạ Hàn nhanh chóng rời đi như thế nào, ánh mắt của Tư Dạ Hàn rơi vào trên giường nhỏ trống rỗng của cô, đột nhiên mở miệng hỏi một câu:

"Chăn đâu?"

"À? Chăn?" Diệp Quán Quán sửng sốt một chút, sau đó theo bản năng mở miệng trả lời: "Ban ngày mang ra ngoài phơi nắng, còn chưa mang vào! Em đi lấy... ?"

Người đàn ông khẽ gật đầu: "Ừm."

Diệp Quán Quán không hiểu tại sao đột nhiên Tư Dạ Hàn lại hỏi chăn đâu, đầu óc mơ hồ chạy ra sân thượng lấy chăn.

Hì hục trải ga giường và chăn, vỗ gối một cái.

Sau khi phơi nắng chăn và gối căng phồng mềm mại, tản ra mùi thơm của nắng, nhìn vô cùng thoải mái.

Người đàn ông xem như hài lòng nhìn thoáng qua, sau đó, hai chân thon dài cất bước đi qua, nằm xuống giường nhỏ của cô: "Giúp tôi đặt đồng hồ báo thức hai giờ sau."

"..." Diệp Quán Quán trợn tròn mắt nhìn người đàn ông nằm trên giường của mình, một bộ dáng chuẩn bị chìm vào giấc ngủ.

Tư Dạ Hàn vậy mà lại chuẩn bị ngủ ở ký túc xá của cô!

Chương 39: Mềm mại, thoải mái

Giường nhỏ của cô trải ga trải giường sọc trắng xanh tầm thường đồng phục của trường học, cô không thích chăn của trường học, không thoải mái, sau này đã tự mua một cái ở siêu thị nhỏ trước cửa trường học, mềm mại hơn rất nhiều, mặc dù trên chăn thêu từng đóa mẫu đơn diễm lệ thật sự là rất chói mắt.

Mà giờ phút này Tư Dạ Hàn cứ như vậy nằm trên giường nhỏ cực kỳ không tương xứng với hắn, trên người đắp cái chăn thêu hoa mẫu đơn kia.

Diệp Quán Quán không khỏi cảm thấy lúc này những bông hoa mẫu đơn diễm lệ tục khí kia cũng có vẻ quý khí bức người.

"Ừm... Anh muốn ngủ ở đây sao?"

"Tới đây."

"Ồ..." Diệp Quán Quán ngoan ngoãn đi tới.

Sau đó liền bị kéo vào trong lòng hắn, cùng nhau nằm xuống.

Diệp Quán Quán: "..."

Chính mình ngủ thì cũng thôi đi, còn phải kéo cô ngủ chung là muốn nháo cái gì chứ!

Ngoài cửa không ngừng có người tới tới lui lui cùng với âm thanh cười đùa của các nữ sinh, trái tim Diệp Quán Quán cũng sắp vọt tới cổ họng, vội vàng thử khuyên nhủ: "Cái đó, giường ở đây rất cứng, ngủ rất không thoải mái! Nếu anh mệt mỏi thì trở về nhà ngủ sẽ tốt hơn?"

Người đàn ông ôm cô vào ngực giống như gối ôm: "Mềm mại, thoải mái."

Sắc mặt của Diệp Quán Quán biến thành màu đen, hắn là đang nói giường, hay là nói cô?

"Cửu gia, anh thật sự không muốn về nhà ngủ sao? Anh nghe một chút, nơi này rất ồn ào, giường lại nhỏ, anh cũng không thể duỗi thẳng chân được, hơn nữa bác sĩ Mặc không ở đây anh cũng không ngủ được nha, còn có..."

Diệp Quán Quán tự nói một lúc lâu, kết quả người nào đó không hề có ý muốn rời đi.

Diệp Quán Quán rốt cuộc bất đắc dĩ ngậm miệng.

Nhưng mà, cô không nói, người nào đó lại mở mắt, giọng nói khàn khàn yêu cầu: "Nói chuyện."

Diệp Quán Quán nhất thời không phản ứng kịp: "Hả?"

Tư Dạ Hàn: "Tiếp tục nói chuyện."

Diệp Quán Quán: "..."

Có cần phải khó hầu hạ như vậy không, ngủ một giấc còn muốn cô hòa âm ở bên cạnh sao?

Diệp Quán Quán thật muốn một cước đạp chăn xuống đất, đương nhiên cô không có lá gan đó, lẩm bẩm gật đầu: "Ồ..."

Nhưng mà, nói chuyện, cô phải nói gì đây?

"Ừm, em đọc số Pi cho anh nghe được không?" Diệp Quán Quán thử thăm dò mở miệng.

"Ừm." Người nào đó gật đầu, bày tỏ không phản đối.

Vì vậy Diệp Quán Quán không thể làm gì khác hơn là bắt đầu đọc thuộc lòng: "3,1415926535897..."

Số Pi là một số thập phân vô cùng nhỏ bé, nghe nói không ai có thể đọc thuộc lòng liên tục mười mấy tiếng đến mười vạn đơn vị.

Diệp Quán Quán cũng chưa từng kiểm tra xem rốt cuộc mình có thể đọc thuộc lòng đến số bao nhiêu, dù sao Tư Dạ Hàn không nói dừng, cô cũng không dám dừng, chỉ có thể tiếp tục đọc.

Người đàn ông nằm ở bên cạnh cô quả thực đẹp trai tới mức có thể khiến bầu trời trong trẻo sáng rực lên như ban ngày, tóc đen như được thấm đẫm bởi bóng tối, ngũ quan góc cạnh rõ ràng, làn da hoàn mỹ không tỳ vết, môi mỏng nhìn như bạc tình lại cực kỳ đẹp mắt, ngay cả một sợi tóc cũng đang biểu thị sự thiên vị của tạo hóa, nhất là lúc này hắn còn nới lỏng cà vạt nơi cổ áo, lộ ra một phần xương quai xanh như ẩn như hiện...

Đến khi không còn sợ hãi như vậy nữa, Diệp Quán Quán phát hiện, nằm ở bên cạnh một người cực phẩm như vậy thật sự là một loại giày vò.

Diệp Quán Quán không biết rốt cuộc mình đã đọc bao lâu, đọc mãi đọc mãi, đọc tới khi chính bản thân mình cũng mệt mỏi, mơ mơ màng màng cũng không biết đã ngủ quên từ lúc nào.

Cuối cùng, cô bị một chuỗi tiếng gõ cửa đánh thức.

"Rầm rầm rầm" Tiếng gõ cửa trong căn phòng an tĩnh có vẻ cực kỳ đột ngột.

Dựa vào! Tại sao sợ điều gì lại cứ gặp điều đó vậy!

Diệp Quán Quán giống như chim sợ cành cong, trở mình một cái bò dậy.

Người đàn ông bên cạnh dường như đang ngủ sâu, sau khi bị tiếng gõ cửa quấy rối, chân mày đẹp mắt hơi nhăn lên, lướt qua một tia u ám.

Diệp Quán Quán có chút kinh ngạc, Tư Dạ Hàn vậy mà lại ngủ thiếp đi?

Không phải hắn rất khó chìm vào giấc ngủ sao, mỗi lần đều phải có bác sĩ Mặc mới ngủ được?

Chỉ là bây giờ cô cũng không quản được nhiều như vậy, vội vàng nhẹ nhàng đẩy người bên cạnh một cái: "Tư Dạ Hàn! Tỉnh tỉnh!"

Chương 40: Hai cái hôn

Đương nhiên cô biết Tư Dạ Hàn bị chọc tỉnh đáng sợ như thế nào, nhưng bây giờ cô cũng không thể quan tâm được nhiều như vậy.

"Tư Dạ Hàn, có người đến đây, anh tạm thời tránh đi một lát được không?"

Quả nhiên, sau khi nghe xong lời của cô, vẻ mặt của Đại Ma Đầu đáng sợ đến mức có thể trực tiếp đi hủy diệt thế giới.

Diệp Quán Quán chắp hai tay thành hình chữ thập, vẻ mặt cầu khẩn: "Làm ơn đấy!"

Vẻ mặt người nào đó vẫn là cuồng phòng gào thét, sắc trời u ám như cũ.

Diệp Quán Quán tiến tới, hôn một cái lên môi của người đàn ông: "Có được không?"

Ánh mắt cô gái ướt sũng, giọng nói mềm mại làm nũng, quả thực có thể khiến trái tim người khác tan chảy.

Sự tức giận của Tư Dạ Hàn gần như là được dập tắt trong nháy mắt, chỉ là, trên mặt vẫn là vẻ mặt vạn dặm đóng băng như cũ.

A, người phụ nữ này, cô thật sự cho rằng hắn dễ dỗ như vậy?

Thấy Tư Dạ Hàn nghiêm mặt thờ ơ, Diệp Quán Quán nóng nảy không dứt tới gần, lại hôn một cái: "Cầu xin anh đó!"

Tư Dạ Hàn: " Được."

Diệp Quán Quán nhất thời mặt đầy mừng rỡ: "Cám ơn anh! Anh tránh vào phòng vệ sinh một lát đi! Phía bên em sẽ xong nhanh thôi!"

Ừm... Nếu như một cái hôn không thể giải quyết, vậy thì hai cái.

Chờ sau khi Tư Dạ Hàn trốn kỹ, lúc này Diệp Quán Quán mới đi mở cửa.

Người ngoài cửa, là Thẩm Mộng Kỳ.

Thấy bộ dáng lúc này của Diệp Quán Quán, Thẩm Mộng Kỳ đứng ngoài cửa chợt sửng sốt một chút.

Chỉ thấy cô gái chưa bôi phấn trang điểm, mặc váy ngủ bình thường, nhưng lại tươi sáng như hoa sen trên mặt nước, xinh đẹp đến mức có thể khiến người ta đui mù.

Mặc dù cô ta đã sớm biết sau khi giảm cân Diệp Quán Quán rất xinh đẹp, nhưng bởi vì quá lâu không nhìn thấy dung mạo ban đầu của cô, giờ phút này chợt nhìn đến, vẫn bị kinh động.

Trong trường học cô ta cũng được công nhận là mỹ nữ, lại còn là hoa khôi lớp A, nhưng giờ phút này đứng trước mặt Diệp Quán Quán, cho dù cô ta đã cố ý trang điểm cũng không thể bằng một phần mười khi Diệp Quán Quán chỉ mặc một cái váy ngủ đơn giản!

Vẻ mặt Thẩm Mộng Kỳ biến ảo bất định, vẻ mặt gần như không nhịn được, gắng gượng dùng giọng điệu vô cùng thân thiết như bình thường nũng nịu nói: "Quán Quán, tại sao lâu như vậy mới mở cửa?"

"Đang ngủ."

"Nhưng bây giờ mới hơn tám giờ nha, sao cậu lại ngủ sớm như vậy!" Thẩm Mộng Kỳ kinh ngạc nói.

"Đã trễ thế này, tìm tôi có việc?" Diệp Quán Quán hỏi.

"Tới tìm cậu đương nhiên là để nói chuyện với cậu nha! Đừng đứng ở cửa nữa, chúng ta vào trong phòng nói đi!" Thẩm Mộng Kỳ hoàn toàn không coi mình là người ngoài trực tiếp đi vào trong phòng.

Diệp Quán Quán hơi nhíu mày, trước khi sống lại cô chỉ mong Thẩm Mộng Kỳ đến tìm cô nói chuyện, mỗi lần đều lôi kéo Thẩm Mộng Kỳ hàn huyên tới hơn nửa đêm, nếu lúc này đột nhiên ngăn cản không cho cô ta đi vào, không khỏi có chút giấu đầu hở đuôi, vì vậy liền không ngăn cản.

Nếu sớm biết người ngoài cửa là Thẩm Mộng Kỳ, cho dù để cô ta thấy Tư Dạ Hàn cũng không có chuyện gì.

Chỉ là...

Lúc này Thẩm Mộng Kỳ không biết Tư Dạ Hàn ở nơi này, ngược lại tốt hơn!

Diệp Quán Quán một bên chuyển động con ngươi, một bên âm thầm suy tư.

Tên "nội gian" Thẩm Mộng Kỳ này ở lại bên cạnh cô, thật sự quá cản trở, cũng đến thời điểm nhổ đi rồi.

Sau khi vào phòng, giống như cố ý muốn kích thích Thẩm Mộng Kỳ, Diệp Quán Quán cầm gương lên quan sát mặt mình.

Thẩm Mộng Kỳ thấy vậy, quả nhiên sắc mặt thay đổi, vẻ mặt nghiêm túc nhìn chằm chằm cô mở miệng nói: "Quán Quán! Cậu cũng quá không cẩn thận! Tại sao chưa trang điểm đã đi mở cửa! Lỡ như người ngoài cửa không phải là tớ, là người khác thì sao? Nếu bị người khác biết được dung mạo thật sự của cậu liền không xong! Tư Dạ Hàn có tai mắt khắp nơi, dù ở trường học cũng không thể thả lỏng!"
Chương 41: Dáng vẻ xinh xắn là lỗi của tớ sao?

Edit: Nhạn.

Diệp Quán Quán nhìn gương mặt nhỏ nhắn của mình trong gương thấy như thế nào cũng đều đẹp mắt, liếc xéo cô ta một cái: "Chẵng lẽ dáng vẻ của tớ xinh xắn là sai sao?"

Thẩm Mộng Kỳ lập tức bị nghẹn: "Tớ không có ý này, chỉ là tớ muốn nhắc nhở cậu phải cẩn thận một chút, đã nhẫn nại lâu như vậy rồi, đừng để thất bại trong gang tất. Dù sao thật vất vả Đại Ma Đầu kia đối với cậu mới mất đi hứng thú, cho cậu rời khỏi Cẩm Viên. Ngộ nhỡ anh ta thấy dáng dấp của cậu xinh đẹp như vậy, lại nổi lòng tham đối với cậu thì làm sao đây?"

Ha ha, Đại Ma Đầu....

Diệp Quán Quán nghe Thẩm Mộng Kỳ nói, nâng cằm lên lầu bầu nói: "Bộ dạng xấu xí của tớ như vậy mà Tư Dạ Hàn cũng không thèm để ý, có lẽ anh ấy đối với tớ là thật lòng đó?"

Thẩm Mộng Kỳ lập tức bật thốt lên: "Làm sao có thể như vậy được! Đây chính là Đại Ma Đầu giết người như ngóe! Lại còn thích hành hạ nữ nhân! Anh ta chính là một kẻ biến thái! Chỉ là cậu quá xui xẻo đúng lúc bị anh ta chọn trúng mà thôi! Hai năm qua anh ta đối với cậu như thế nào, chẳng lẽ cậu đều quên hết rồi sao?"

Diệp Quán Quán gật đầu một cái: "À, ra là như vậy...."

Không biết Tư Dạ Hàn nghe được Thẩm Mộng Kỳ đánh giá hắn như vậy, sẽ có cảm tưởng gì?

Cho nên kiếp trước mỗi lần Thẩm Mộng Kỳ khích bác như vậy đều thành công, ít nhất cũng nói rõ Tư Dạ Hàn tin tưởng cô ta, thậm chí cho rằng cô ta về phe hắn?

Thông qua mối quan hệ này với Tư Dạ Hàn, Thẩm Mộng kỳ không những chiếm được nhiều chỗ tốt, mà còn thuận buồm xuôi gió trong giới giải trí, thậm chí sau này cả nhà họ Thẩm cũng được hưởng vinh quang, từ một cái công ty nhỏ dần dần phát triển thành một tập đoàn, nhảy một cái trở thành danh môn Đế Đô.

Hiện tại, điều cô muốn làm chính là, đánh vỡ sự tin tưởng của Tư Dạ Hàn đối với Thẩm Mộng Kỳ.

Muốn đạp lên đầu của cô mà bò lên? Nghĩ thật hay.

Rõ ràng Thẩm Mộng Kỳ chỉ sợ Diệp Quán Quán động tâm tư với Tư Dạ Hàn, vội vàng mang đòn sát thủ Cố Việt Trạch ra: "Quán Quán, cậu vẫn còn giận Cố thiếu hay sao? Thật ra thì tớ muốn nói, lần trước không phải là lỗi của Cố thiếu, là do cậu quá vội vàng, nếu lúc ấy cậu đi theo Cố thiếu, sau đó giải thích rõ ràng với anh ấy là cậu bị ép buộc, nói không chừng hiện tại hai người các cậu đã bên nhau rồi!

Kết quả là tính tình của cậu lại nổi lên không muốn rời đi cùng với anh ấy, uổng phí tâm tư của tớ, vừa giúp cậu liên lạc với Cố thiếu, vừa giúp cậu tránh thoát đám người làm ở Cẩm Viên!"

Diệp Quán Quán nghe vậy, thở dài, làm ra vẻ cảm khái mở miệng nói: "Mộng Kỳ, tớ hiểu rõ, cậu vì tớ mà hao tốn tâm tư, là cậu đưa ra chủ ý giúp tớ giả xấu xí để tránh né Tư Dạ Hàn, là cậu vẫn luôn nghĩ biện pháp giúp tớ chạy trốn, cũng là cậu giúp tớ truyền lời với Cố Việt Trạch..."

Thẩm Mộng Kỳ thấy Diệp Quán Quán vẫn ngu xuẩn như vậy, trong con ngươi xẹt qua một tia giễu cợt, trên mặt lại tràn đầy chân thành tha thiết: "Quán Quán, cậu là người bạn thân nhất của tớ, nếu tớ không giúp cậu thì ai giúp cậu đây! Cho nên, cậu hãy nghe tớ nói, cậu không nên tức giận với Cố thiếu, thật vất vả cậu mới rời khỏi Cẩm Viên, nên nắm chắc cơ hội đi tìm Cố thiếu, nếu cậu cứ tiếp tục như vậy thì khi nào cậu mới có thể đoạt Cố thiếu lại!"

Từ miệng Thẩm Mộng Kỳ, Diệp Quán Quán moi ra tất cả những gì cô muốn cho Tư Dạ Hàn nghe, lúc này mới hài lòng, mặt không biến sắc liếc mắt nhìn phòng vệ sinh, sau đó mới chậm rãi mở miệng nói: "Ai nói với cậu là tớ muốn kéo anh ta quay trở lại vậy hả?"

Thẩm Mộng Kỳ nghe vậy sững sờ, hơi nhíu mày nói: "Rõ ràng Cố thiếu là vị hôn phu của cậu, lại bị chị họ của cậu cướp mất, tất nhiên là muốn cướp lại rồi! Chẳng lẽ cậu lại bỏ qua hay sao? Đây chẳng phải là tiện nghi cho tiện nhân Diệp Y Y kia hay sao!"

Diệp Quán Quán cười như không cười nhìn dáng vẻ nóng nảy gấp gáp của Thẩm Mộng Kỳ, khẽ vuốt ve gương mặt của mình trong gương nói: "Chỉ là một chiếc giày rách tớ đã từng sử dụng, lượm về? Có cần thiết hay không? Nếu Diệp Y Y cảm thấy cô ta đã chiếm tiện nghi, vậy thì cứ để cô ta chiếm tiện nghi cho tốt."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#ngontinh