CHƯƠNG 134: ĐỊNH LỰC CỦA TIỂU TỬ CŨNG QUÁ KÉM

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


  Editor :GG



Nghe Diệp Oản Oản nói chuyện như một phó tướng muốn bảo vệ lãnh địa của mình, trong lòng Giang Yên Nhiên cảm thấy vô cùng ấm áp, cười nói "Tớ cũng là lần đầu tiên phát hiện cậu lại xấu bụng như vậy!"



Trầm Mộng Kỳ bị hãm hại cũng không biết, lại còn coi Diệp Oản Oản là kẻ ngốc.



"Đa tạ khen ngợi ~ ai! Mau nhìn! Sở Phong kìa! " Diệp Oản Oản tinh mắt mà thấy một nam sinh anh tuấn như ánh mặt trời từ phòng nghỉ ngơi đi ra.



Chỉ thấy nam sinh trên người mặc đồng phục bóng rổ trắng xanh đan xen, tóc ngắn màu nâu sậm, trên trán cột một cái ruy-băng, lộ ra cơ bắp đẹp đẽ lại không khoa trương, tướng mạo xuất sắc, xuất hiện trong một đám nam sinh nhìn nổi bật lạ thường.



"A a a! Sở Phong! Là học trưởng Sở Phong!"



"Học trưởng Sở Phong thật là đẹp trai!"



Tiểu học muội mấy lớp dưới đã không nhẫn nại được hô hào thành tiếng, thậm chí có không ít nữ sinh Thanh Hòa cũng đang rít gào.



Trong đội bóng rổ trường Cẩm Tú , bàn về kỹ thuật chơi bóng thì Sở Phong cũng không nổi danh lắm, hắn chơi bóng rổ hoàn toàn chỉ là chơi cho vui mà thôi, nhưng ai bảo người ta có nhan sắc đẹp nhất ở đây! 



Nhưng mà, so với bộ dạng lêu lổng thường ngày , trạng thái hôm nay của Sở Phong lại rõ ràng hoàn toàn có điểm khác biệt.



Ánh mắt của nam sinh sắc bén, mặt vô cùng nghiêm túc đi lại trong đội hình, cái biểu tình nghiêm túc khác với bình thường này càng khiến cho các cô gái trẻ gào khóc, la  hét.



Diệp Oản Oản đang muốn khen một câu, kết quả... 


Thấy nam sinh đang đi rất ổn định, đột nhiên lảo đảo một cái, thiếu chút nữa ngã xuống tại chỗ...


"Ây..."



Diệp Oản Oản có thể xác định, Sở Phong suýt ngã xuống là do vừa mới nhìn hướng về phía cô và Giang Yên Nhiên.


"Định lực * của tiểu tử quá kém a! " Diệp Oản Oản nâng trán " Chỉ mới liếc mắt nhìn thôi mà thiếu chút nữa té,  chờ lát nữa xem cậu có thể thi đấu như thế nào?"

( GG:* định lực hiểu nôm na là khả năng kiềm chế sự xúc động, bởi vì tiếng việt không có từ nào diễn tả chính xác nghĩa của từ này nên gg để nguyên tác )




Xung quang vang lên một trận cười ầm cùng tiếng hô " học trưởng Sở Phong cố lên ", soái ca lúc thiếu chút nữa té nhìn cũng thật là đáng yêu.



Giang Yên Nhiên nhìn thấy nam sinh đang lúng túng gãi đầu trên sân thi đấu, vẻ mặt có chút sợ sệt.



Mặc dù đã quyết định thử một chút, nhưng kỳ thật lấy trạng thái bây giờ của cô, thật không có cách nào có cảm tình với người khác nhanh như vậy, chẳng qua là, nhìn thấy vẻ mặt của nam sinh lúng túng và quẫn bách, cô dường cũng không có ghét bỏ như trong tưởng tượng.


Giang Yên Nhiên đang hướng phương hướng của Sở Phong nhìn qua, tự nhiên lại có cảm giác có một ánh mắt nóng bỏng rơi vào trên người của mình, xoay chuyển ánh mắt, lại vừa vặn đối mặt với ánh mắt của Tống Tử Hàng.



Tống Tử Hàng... Lại đang nhìn chính mình?



Ảo giác rồi, người hắn mới vừa mới nhìn chắc chắn là Trầm Mộng Kỳ?



Diệp Oản Oản phát hiện Giang Yên Nhiên đang nhìn Tống Tử Hàng, lập tức nhắc nhở " nhìn nơi nào đấy bảo bối, từ bây giờ, từng giờ từng khắc, tầm mắt của cậu chỉ có thể rơi vào trên người của Sở Phong, một mắt cũng không cho phép nhìn Tống Tử Hàng, nhớ kỹ nha!"



Giang Yên Nhiên lúc này mới hơi hốt hoảng, gật đầu một cái " ừm!"



Từ phương hướng của Diệp Oản Oản có thể thấy, các đồng đội của Tống Tử Hàng đang cười hì hì mà vây quanh Tống Tử Hàng, dường như là đang trêu ghẹo hắn, một đám nam sinh thỉnh thoảng lại nhìn về hướng Trầm Mộng Kỳ và hướng Giang Yên Nhiên.



"Lão đại! thật có phúc lớn a! Hai đại mỹ nhân xinh đẹp như vậy đều chạy tới để cổ vũ cho cậu, còn tranh đoạt tình yêu của  cậu với nhau nữa!"



"Hâm mộ chết đi mà! Giờ chỉ cho tôi một người cũng đủ rồi a!"



"Nói thật, tôi lần đầu tiên biết Giang đại tiểu thư lại xinh đẹp như vậy, vóc người cũng thật tốt! Cảm thấy so với Trầm Mộng Kỳ cũng không kém! Lão đại,  cậu thật sự không muốn nhìn một chút rồi cân nhắc lại lần nữa sao?"


"Hắc hắc, nếu vậy thì lão đại thu nhận cả hai người đi!"



...


Có người đàn ông nào lại không thích được người đẹp để ý, điều các đồng đội  nói hiển nhiên thỏa mãn lòng hư vinh của hắn, hắn nhìn Giang Yên Nhiên cũng thuận mắt hơn không ít, huống chi hôm nay vẻ đẹp của Giang Yên Nhiên cũng quả thực làm người ta vô cùng kinh diễm.


Mặt Tống Tử Hàng đầy vẻ đắc ý được thời, nói " được rồi, chớ đùa giỡn chuyện này nữa, trận đấu chuẩn bị bắt đầu! Lần này mọi người nhất định phải thắng! Biết không?"



"Biết!!!"



 Tống Tử Hàng mải mê cổ vũ đồng đội, cũng không chú ý tới,  trong đội ngũ của Cẩm Tú đứng đối diện, một tầm mắt nhìn chằm chằm về phía hắn đang bắn ra tia lửa.  

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro