CHƯƠNG 135: HƯNG PHẤN QUÁ MỨC

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


  Editor: GG



Tiếng cười vỗ tay vang lên, thi đấu chính thức bắt đầu.



Diệp Oản Oản  móc ra đồ ăn từ trong túi sách đã sớm được chuẩn bị: bắp rang, coca-cola cùng gà chiên, vừa ăn vừa xem trận đấu nồng nhiệt. 

Một trong những nguyên nhân cô lựa chọn ngày sau trở thành người đại diện mà không phải nghệ sĩ có chút liên quan đến đồ ăn, cái ham muốn ăn uống cũng là nguyên nhân rất lớn, nếu để cho cô ngày ngày ăn uống điều độ, cái này không thể ăn cái kia không thể ăn, cuộc sống này còn có ý nghĩa gì nữa?


Cũng không biết hạt giống rau dưa trong Cẩm Viên đã nảy mầm chưa, dáng dấp thế nào, còn có con gà con Tiểu Ngư nho nhỏ của cô nữa chứ...



Diệp Oản Oản chỉ mới thất thần một chút,  tỷ số trên sân đã là 11:0.



Thanh Hòa 11 điểm, Cẩm Tú 0 điểm.



"Tình huống gì vậy? " Diệp Oản Oản sửng sờ.



Giang Yên Nhiên lắc đầu " không biết, trạng thái hôm nay của Sở Phong dường như không tốt lắm."



Diệp Oản Oản vội vàng nhìn qua phía Sở Phong , quả nhiên thấy hôm nay hắn liên tục mắc sai lầm, bước chân không vững chắc giống như uống rượu say.

 Ban nãy rõ ràng nhìn khí thế của hắn còn rất tốt, ngay trước mặt người con gái mình yêu  không phải là hắn nên nổi bật hơn so với tình địch mới đúng chứ?


Người này... chắc không phải là hưng phấn quá mức?



Đầu cô thật là đau!



Còn hi vọng nào để hắn ngược Tống Tử Hàng chứ!



"Ai, rượu không say người,  người tự say... Được được được, coi như tớ sai lầm rồi, Yên Nhiên cậu đừng nhìn hắn chằm chằm nữa..."



Nghe ra ý chế nhạo trong lời nói của Diệp Oản Oản, Giang Yên Nhiên có chút thẹn thùng mà dời đi tầm mắt. Nhưng mà, khi Giang Yên Nhiên dời đi tầm mắt, trạng thái của người nào đó càng xốc xếch, Diệp Oản Oản ngồi cách xa cũng có thể nghe được tiếng gào thét của huấn luyện viên trường Cẩm Tú.



"Con mẹ ngươi, Sở Phong, tên tiểu tử thối nhà ngươi! Ngươi uống lộn thuốc a! Đánh gì như * cứt chó!"

"Khốn kiếp, cậu cút xuống cho ông! Ông mày nói chuyện nhân sinh  cùng ngươi!"



...

Toàn bộ thời gian nghỉ ngơi, huấn luyện viên đều dùng để mắng Sở Phong.


Nam sinh ủ rũ cúi gục đầu xuống, mắt cũng không dám ngẩng đầu lên nhìn trên khán đài một cái.


Cuối cùng, nửa tiếng sau cũng không thể vãn hồi hoàn cảnh xấu của Cẩm Tú, cuối cùng hiệp thi đấu thứ hai kết thúc với tỉ số 23: 6 .



Diệp Oản Oản cảm thấy vô cùng thê thảm mà nhắm hai mắt lại.



Sau đó là nghỉ ngơi mười năm phút giữa giờ.



Tất cả các nữ sinh Thanh Hòa đều hoan hô rồi phóng tới trên sân thi đấu đưa nước đưa khăn lông ân cần hỏi han cho các thành viên, mà bên phía Cẩm Tú lại vô cùng ảm đạm.



"Mẹ nó! Cẩm Tú làm cái gì thế! Đánh như thế nào mà để thảm như vậy! Bị Thanh Hòa chúng ta vượt xa không thấy!"



"Đây cũng là chuyện không có cách nào khác rồi, thực lực đội bóng rổ trường Thanh Hòa chúng ta  vốn là rất mạnh a!"



"Nhưng cũng không thể thua đến khó nhìn như vậy chứ? hôm nay học trưởng Sở Phong rốt cuộc là bị sao vậy? Có phải thân thể không thoải mái hay không?"



...



"Không thoải mái cái rắm! Tâm hồn của hắn đã bị móc rỗng rồi a!"



Diệp Oản Oản thiên tính vạn toán, cũng không nghĩ tới định lực của người đó lại kém đến loại trình độ này, nếu như hắn tiếp tục như vậy thì toàn bộ kế hoạch hôm nay của cô bị phá hủy toàn bộ mất.



"Hiện tại chỉ có thể lấy độc trị độc! " hai tròng mắt của Diệp Oản Oản híp lại.



"Lấy độc trị độc? Có ý gì? " Giang Yên Nhiên không hiểu.



Diệp Oản Oản bất đắc dĩ từ trong túi xách móc ra một chai nước cùng khăn lông, kín đáo đưa cho Giang Yên Nhiên " đưa cho cái kẻ khờ kia đi!"



"A...? " Giang Yên Nhiên có chút hơi khó xử " chuyện này.... được không?"



Giang Yên Nhiên cũng không nghĩ tới  mình lại có ảnh hưởng lớn đối với Sở Phong như vậy, trong lòng khó tránh khỏi có chút áy náy "  không phải là bây giờ tớ nên tránh đi một chút hay sao?"



Diệp Oản Oản than thở "Nếu như cậu rời đi thì hắn càng sụp đổ, nghe tớ, đi đưa đi."



Cô ban nãy để cho Giang Yên Nhiên đừng nhìn Sở Phong nữa, kết quả tên kia ngay lập tức giống như sủng vật bị chủ nhân vứt bỏ, nửa trận sau mình chưa đi đến điểm cần ném thì đã ném thì thôi, còn làm sai lệch tiết tấu của cả đội.


Giang Yên Nhiên không thể làm gì khác hơn là gật đầu một cái nói " được rồi."  

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro