CHƯƠNG 145: CÔ LÀ NGƯỜI CÓ THỂ BỊ ÁP BỨC DỄ DÀNG NHƯ THẾ SAO ?

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Editor: GG

"Rống —— "



Ngay tại khi thần kinh Diệp Oản Oản mới vừa hoàn toàn thanh tĩnh lại, sau lưng đột nhiên truyền tới một tiếng hổ gầm kinh thiên động địa, chấn động mặt đất.



"A! " dưới sự không phòng bị chút nào, mới vừa nói "không sợ" xong , Diệp Oản Oản lại bị dọa sợ đến hồn phi phách tán, muốn tè ra quần tại chỗ nhào qua hướng Tư Dạ Hàn .



Bị ngay cả bánh bao và người cô lao vào trong ngực, Tư Dạ Hàn: "...."



Hứa Dịch: "..."



Sau khi Diệp Oản Oản kịp phản ứng lại, lúng túng không thôi mà nhìn Tư Dạ Hàn, ngay sau đó trừng mắt về phía chú Bạch Hổ lông trắng như tuyết bên trên nhuộm đầy máu tươi kinh người đang đứng ở trước ghế salon, nó đang hung ác hướng về phía cô không ngừng gào thét, thật là muốn chết sao.



Mẹ ngươi! Đang êm đẹp đột nhiên hướng về phía cô gầm cái gì mà gầm chứ!



Thật vất vả chống đỡ được lâu như vậy, cứ như vậy làm hại phá bỏ bao nhiêu công sức của cô.



Cô là người có thể bị áp bức dễ dàng thế sao?



Bạch Hổ kia thấy Diệp Oản Oản nhào tới Tư Dạ Hàn, mặc dù dừng lại không tiến tới nữa, nhưng vẫn ở chỗ cũ quanh quẩn trước cái ghế sa lon, ánh mắt nhìn Diệp Oản Oản vô cùng không thân thiện.


Hoàn toàn là ánh mắt của người bị xâm lăng.


Bạch Hổ này là sủng vật của Tư Dạ Hàn được nuôi dưỡng ở Cẩm Viên.



Xung quanh Cẩm Viên chính là một mảng lớn núi rừng rậm rạp, Bạch Hổ thường xuyên tự mình ở trong núi rừng du đãng.



Bạch Hổ được đặt tên là Slutte, phiên dịch từ tiếng Anh sang có nghĩa là giết hại, chỉ nghe tên cũng biết người ta là hung thú chân chính, mà không phải là mèo con được thuần dưỡng trong gánh xiếc thú.



Kiếp trước, sự chán ghét và sợ hãi của Diệp Oản Oản đối với Bạch Hổ này so với Tư Dạ Hàn không ít hơn bao nhiêu.



Nhưng mà, sau khi sống lại, mặc dù mới vừa thấy được cảnh nó cắn đứt cổ người và gào thét như dã thú, vẫn hơi có chút kinh hoàng theo bản năng của con người, nhưng đáy lòng lại không có cái loại cảm giác bài xích chán ghét, ngược lại là hoài niệm và áy náy sâu đậm.

Kiếp trước, Bạch Hổ mà cô cực kỳ chán ghét lại nhiều lần cứu cô tại thời điểm nguy nan, cuối cùng bởi vì ngăn cản những người ám sát cô, bị rơi vào cạm bẫy.


Cô trơ mắt nhìn Bạch Hổ vì bảo vệ mình, bị những người đó giết hại dã man, cho đến cuối cùng không còn một hơi thở.



Nghĩ tới đây, hốc mắt Diệp Oản Oản hơi có chút ướt át.



Biểu hiện như vậy nhìn trong mắt người xung quanh lại là giống như cô bị hù dọa mà khóc.



Quả nhiên, bên cạnh truyền tới một tiếng khinh thường giễu cợt, là thanh niên áo đen mới vừa thi hình* tên kia, tên gọi Lưu Ảnh. ( GG:*Thực thi hình phạt tra tấn )



Thật là oan gia ngõ hẹp lại gặp nhau.



Người này nhìn còn trẻ tuổi, nhưng là cao thủ lợi hại nhất âm thầm ở bên cạnh Tư Dạ Hàn, thủ đoạn cực kỳ tàn nhẫn, rất nhiều sự tình không được cho ra ngoài ánh sáng đều là do hắn xử lý.



Kiếp trước cũng như thế, Lưu Ảnh đối với cô - người gieo họa bên cạnh Tư Dạ Hàn - hận đến thấu xương, thậm chí từng không tiếc lấy cái chết mà gián ngôn *. (GG: * can gián- từ ngữ giống như tên của một chức quan trong thời Trung Quốc xưa, là người chuyên khuyên giải và can ngăn những hành động sai trái của vua )



Quan hệ giữa Diệp Oản Oản và hắn cũng như nước với lửa.



Tư Dạ Hàn nhìn hai tay hai chân của nữ hài đang cuốn lấy anh, ánh mắt hơi hơi dừng một chút, sau đó, đưa bàn tay rộng lớn ra, vỗ nhè nhẹ vào đỉnh đầu cô bé, hai tròng mắt híp lại mà nhìn về hướng Bạch Hổ " Slutte."



Bạch Hổ tiếp thu được cảnh cáo của chủ nhân, dã tính của thuần thú vẫn khó chịu, bên trong mắt tràn đầy hung quang đỏ tươi, vẫn ở chỗ cũ trầm thấp gào thét, ánh mắt nhìn Diệp Oản Oản dường như một giây kế tiếp liền muốn nhào lên xé nát cô.



Một người một hổ cứ như vậy giằng co, mấy phút sau, Bạch Hổ rốt cục dưới ánh mắt lạnh như băng của chủ nhân không tình nguyện mà lùi ra, rời đi.



Bạch Hổ này ngay cả Tư Dạ Hàn cũng không cách nào hoàn toàn khống chế, cũng không thể trách Diệp Oản Oản kiếp trước lại sợ hãi như vậy.



Nhưng mà cũng là rất lâu sau đó cô mới biết, có lúc lòng người so với dã thú đáng sợ hơn nhiều.



Sau khi Bạch Hổ rời đi, Tư Dạ Hàn hướng Hứa Dịch lạnh lùng liếc một cái " chính mình đi lãnh phạt."



Hứa Dịch còn đang ngẩn người, nghe vậy vội vàng đáp một tiếng " dạ!"



Hắn biết, đây đã là kết quả nhẹ nhất rồi.



Diệp Oản Oản mới vừa thần xui quỷ khiến nói câu "Anh đói không " kia, đã cứu mạng tất cả mọi người, cũng như cứu chính bản thân cô.



Cái phản ứng này đoán chừng là do trước đó cô bị hù dọa đến mức kinh sợ, nếu không tính tình một người làm sao có thể thay đổi từ đầu đến cuối lớn như vậy?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro