CHƯƠNG 147: NGU BẨM SINH

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Editor: GG




Tâm tình của Hứa Dịch giờ khắc này cũng không khá hơn chút nào, nói không hề khoa trương , sinh mệnh của tất cả mọi người bọn họ ngay tại thời khắc này đang nằm trong tay của Diệp Oản Oản!




Diệp Oản Oản dù sao cũng không phải là ông chủ, không có tâm lý tư chất như vậy, coi như cô không đề cập tới một màn mới vừa xảy ra kia, thì lấy sự sắc bén của lão thái thái, chỉ cần giọng điệu của cô có phân nửa không đúng, cũng đều tuyệt đối sẽ phát hiện ra.


Hắn vừa lo lắng vừa nhìn qua Tư Dạ Hàn, kết quả là thấy ông chủ nhà mình biểu hiện giống như đây chỉ là một cuộc điện thoại từ nhà bình thường không thể bình thường hơn.

Thật là hoàng đế không gấp, thái giám vội gần chết!

Ở dưới tầm mắt canh chừng của Hứa Dịch cùng Lưu Ảnh, Diệp Oản Oản giòn giòn giã giã mà trả lời: "Đang ăn bánh bao, cháu thấy trước cổng trường học có một tiệm bánh bao ăn ngon lắm nên mua mang về, ăn rất ngon!"

Lão nãi nãi ở đầu kia điện thoại di động trầm mặc một hồi, tựa hồ là đang phán đoán, một lát sau, rốt cuộc phát ra một tiếng an tâm thở dài, từ ái mở miệng nói, "Oản Oản thích ăn bánh bao a! Lần sau tới chỗ bà nội, bà nội để cho người làm cho cháu, đảm bảo so với đồ ăn cháu mua ngon hơn nha!"

Diệp Oản Oản nhất thời mong đợi không dứt, "Cảm ơn bà! Vậy cháu có thể tới vào tuần sau hay không a?"

Lão thái thái nghe xong, vui vẻ nói, "Được được được, đương nhiên là có thể, cháu tùy thời đều có thể tới, bà nội trông cháu tới còn không kịp!"

Lão thái thái nói xong, ở trong điện thoại kêu một tiếng, "Tiểu Cửu a!"

Diệp Oản Oản bận rộn trả điện thoại di động lại cho Tư Dạ Hàn.

Nhưng Tư Dạ Hàn lại không có cầm lấy, chẳng qua là thuận theo tay của Diệp Oản Oản nghiêng đầu kề sát ống nghe nói, "Cháu nghe."

"Tiểu Cửu, cháu phải đối xử với Oản Oản thật tốt, đừng ủy khuất con gái nhà người ta! Cháu đối với người khác ngày ngày sậm mặt lại thì coi như xong, đối với bạn gái cũng không thể như vậy, còn có a, Oản Oản tuổi còn nhỏ, chính là đang tuổi trưởng thành, lớp mười hai học tập lại vừa mệt, cháu chú ý bổ sung dinh dưỡng cho cô ấy nhiều vào..."

Lão thái thái kéo Tư Dạ Hàn nói liên miên lải nhải nửa ngày rốt cục mới cúp điện thoại.




Bên trong phòng khách khôi phục lại sự an tĩnh, Hứa Dịch cùng Lưu Ảnh chợt thở phào nhẹ nhõm.




Một trận nguy cơ to lớn, lại bởi vì Diệp Oản Oản đánh bậy đánh bạ mà giải trừ được. Nếu như không phải là Diệp Oản Oản, coi như ông chủ phủ nhận, trong lòng lão thái thái cũng tuyệt đối vẫn sẽ còn nghi vấn. Diệp Oản Oản này, dưới tình huống như thế mà giọng nói từ đầu tới cuối đều không có chút nào khác thường.

Loại tình huống này nếu không phải là tâm lý tư chất cực kỳ đáng sợ thì chính là thật ngu xuẩn... Ngu đến mức ngu bẩm sinh từ sâu bên trong...

Không cần đoán cũng biết, nhất định là ý sau.

Sau đó, Lưu Ảnh cùng Hứa Dịch nhanh chóng đem hiện trường máu tanh quét dọn xong.

Rất nhanh sau đó tất cả khôi phục như thường, giống như một màn máu tanh mới vừa rồi chẳng qua là một ảo ảnh.

Thật ra thì Diệp Oản Oản cũng thở phào nhẹ nhõm, tối nay ải này cô hẳn là đi qua rồi đúng không?

Mà còn nhân tiện che chở cho Tư Dạ Hàn một phen, lập công rồi đây!

Hứa Dịch cùng Lưu Ảnh rời đi, bên trong phòng khách chỉ còn lại có hai người Diệp Oản Oản cùng Tư Dạ Hàn.

"Tại sao đột nhiên trở lại? " Tư Dạ Hàn nhìn cô gái hỏi.

Diệp Oản Oản trả lời, "Bởi vì bạn cùng phòng em đi hẹn hò, làm hại em cũng muốn gặp anh a! Đúng rồi, em bây giờ có bạn cùng phòng mới, tên là Giang Yên Nhiên."

Diệp Oản Oản nhân cơ hội nhắc nhở Tư Dạ Hàn mình bây giờ đã không phải là ở một mình như trước nữa, "Lúc trước em cùng Giang Yên Nhiên chính là ở cùng một nhà trọ, nhưng tính cách không hợp nên quan hệ không tốt lắm, mấy ngày nay xảy ra một ít chuyện, chúng em bây giờ quan hệ rất tốt."

Tư Dạ Hàn hẳn là đối với người trước đây có quan hệ không tốt với cô giờ lại thành bạn cũng không quá để ý, nghe vậy cũng không có nói gì, chỉ lẳng lặng nghe cô nói.

Vì vậy Diệp Oản Oản nhân cơ hội đem chuyện thất đức mà Trầm Mộng Kỳ đã làm cũng nói ra luôn, "Mặc dù Mộng Kỳ là bạn tốt nhất của em, nhưng chuyện này em cảm thấy cô ấy làm thật là quá đáng, cô ấy tại sao có thể tự mình cướp đi người mà bạn tốt của mình yêu thích chứ?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro