1611-1615

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nghe Thất Tinh nói vậy, Diệp Oản Oản gật đầu một cái, nói chung cũng rảnh rỗi mà, diễn trước với Thất Tinh một phen vậy.

"Kịch bản của cậu tôi cũng đã viết rồi..." Diệp Oản Oản hướng về Thất Tinh mở miệng nói.

"Phong tỷ, không cần kịch bản, chỉ là diễn thôi mà, cũng không cần phiền toái vậy." Thất Tinh thản nhiên nói.

"Lão Thất, Phong tỷ ngay cả tôi cũng đều không hài lòng! Đừng nói chi là cậu, cậu chờ đó mà bị nghe chửi đi! Còn không thèm chuẩn bị kịch bản, thật là làm phách mà!" Bắc Đẩu bĩu môi.

Diệp Oản Oản trước tiên xóa video của Bắc Đẩu vừa diễn. Đối với Thất Tinh, Diệp Oản Oản cũng hơi yên tâm một chút. Tối thiểu Thất Tinh so với Bắc Đẩu đáng tin hơn phần nào, đây là sự thật không thể nghi ngờ.

...

"Ngươi chính là Thất Tinh của Không Sợ Minh?"

Diệp Oản Oản nhìn chằm chằm Thất Tinh ở phía trước, mặt không đổi sắc, nói.

Nghe tiếng, Thất Tinh xoay người lại, con ngươi hiện ra một vẻ lãnh đạm, đảo mắt lườm Diệp Oản Oản.

"Không biết các hạ tìm ta, là có ân oán gì?" Thất Tinh nhìn chằm chằm Diệp Oản Oản, lãnh đạm thờ ơ lên tiếng.

"Không phải là oán, cũng không phải là ân, chuyện công mà thôi." Diệp Oản Oản nói.

"Nhìn trang phục của các hạ, hẳn là lính đánh thuê của học viện Xích Diễm rồi?" Thất Tinh dửng dưng một tiếng: "Ngày trước, tam đại học viện lính đánh thuê của Độc Lập Châu cũng có người đi tìm ta. Nhưng ta còn sống, bọn họ đều đã chết hết, các hạ còn muốn tiếp tục không?"

"Bớt nói nhảm đi, nhiệm vụ của ta, chính là đánh ngươi một trận!" Diệp Oản Oản cười lạnh.

Nhưng mà, Diệp Oản Oản bên này vừa mới nói xong, toàn thân Thất Tinh trong nháy mắt đã biến mất tại chỗ không thấy đâu. Hắn bước tới một bước, lập tức dời tới bên người Diệp Oản Oản, trong miệng không nói lời nào, đưa tay liền hướng về Diệp Oản Oản chộp tới.

Diệp Oản Oản thần sắc hơi kinh ngạc. Tiểu tử này, diễn cũng được à nha...

Lúc này, thân hình Diệp Oản Oản đảo sang một bên, bàn tay phải của hai người, hung hăng đập vào nhau.
"Ầm! Ầm! Ầm!" Trong miệng Bắc Đẩu phát ra âm thanh đầy quỷ dị.

Diệp Oản Oản: "..."

Thất Tinh: "..."

Vào giờ phút này, Diệp Oản Oản thề, nếu như trong tay mình có đao, nhất định sẽ đem Bắc Đẩu chém chết tươi.

Hai người tận lực không để Bắc Đẩu ảnh hưởng, tiếp tục đối chiến.

"Ầm ầm ầm ầm! Đoàng đoàng đoàng! Bép bép!"

Nhưng mà, âm thanh trong miệng Bắc Đẩu lại càng ngày càng lớn, càng ngày càng quỷ dị.

"Ngươi con mịa nó nếu như không cho ta một lời giải thích hợp lý, ta ngày hôm nay nếu như không đánh chết ngươi, ta cũng không phải là Phong tỷ của ngươi!" Diệp Oản Oản trực tiếp ngừng diễn, một cái liền nhéo tai phải Bắc Đẩu, đem Bắc Đẩu kéo qua.

"Tôi cũng rất muốn biết, cậu đang làm gì?" Thất Tinh nhìn chằm chằm Bắc Đẩu lúc này mặt đầy ủy khuất, mở miệng nói.

"Tôi... Tôi đang lồng tiếng cho cậu và Phong tỷ mà!! Có vấn đề gì không...? Tôi thấy hai người đánh nhau không có khí thế gì cả, song chưởng của hai người đụng vào nhau đều không có tiếng động gì. Đáng lẽ phải là "ầm ầm", còn có "bép bép bép", hoặc là "bịch bịch"! Cũng nhờ tôi phối âm đấy..." Bắc Đẩu vội vàng giải thích.

"Có đao không?" Diệp Oản Oản nhìn về phía Thất Tinh.

"Không có!" Thất Tinh lắc đầu một cái: "Bất quá... Đệ có thể đi lấy!"

"Đừng mà, cùng lắm đệ không lồng tiếng nữa..." Bắc Đẩu vội vàng nói.

"Nếu như ngươi lại xuất hiện ở trong ống kính của chúng ta, tiếp tục cái gọi là lồng tiếng, ngươi sẽ bị ta và Thất Tinh đánh chết tươi, hiểu chưa?" Diệp Oản Oản cắn răng nghiến lợi.

"Hiểu rồi hiểu rồi... Đệ bảo đảm chỉ ngồi ở một bên, cũng không nhúc nhích lấy một cái!" Bắc Đẩu liền vội vàng vỗ ngực bảo đảm.

Lần này, Bắc Đẩu đã có kinh nghiệm, không tiếp tục làm loạn, chỉ là ngồi ở một bên cách xa xa ngắm nhìn, thậm chí cũng không dám thở mạnh dù chỉ một tiếng.

Nửa giờ sau, vai diễn của Diệp Oản Oản và Thất Tinh rốt cuộc cũng kết thúc.

chương 1612

"Hoàn mỹ!"

Diệp Oản Oản ý cười đầy mặt, kéo Thất Tinh đang nằm dưới đất lên.

Cậu nhóc Thất Tinh này diễn kịch tuyệt đối ổn thỏa. Cung Húc thì không nói, so với Lạc Thần còn tốt hơn! Hơn nữa, khủng bố nhất chính là, đây là lần đầu tiên Thất Tinh diễn xuất...

"Phong tỷ hài lòng là tốt rồi." Thất Tinh vuốt cằm nói.

Diệp Oản Oản như có điều gì suy nghĩ, nhìn chằm chằm Thất Tinh, tướng mạo lãnh lãnh soái soái, tuổi tác lại không lớn, cũng thích diễn xuất, thân thủ lại càng tuyệt vời...

Nếu như, đem Thất Tinh mang tới Hoa quốc, cho lăn lộn trong giới giải trí, chính mình làm người đại diện cho cậu ta...

Đây chính là một cây vàng hái ra tiền đó nha!!

Nếu để cho đích thân mình bồi dưỡng dẫn dắt, Thất Tinh tuyệt đối có thể trở thành siêu sao điện ảnh cấp quốc tế đấy, có được không!!

"Thất Tinh, thật sự đây là lần đầu tiên diễn xuất của cậu?" Diệp Oản Oản nhìn chằm chằm Thất Tinh, nghi ngờ hỏi.

"Vâng." Thất Tinh nói: "Ở chỗ này, cơ hồ không có đất để diễn xuất."

Trong lúc Diệp Oản Oản còn muốn nói điều gì, Bắc Đẩu hùng hục chạy tới, cười nham nhở: "Phong tỷ, kỹ thuật diễn xuất thô ráp như vậy, có gì đáng để tán dương? Xem đệ này, lúc nãy đệ cũng định diễn như vậy đấy..."

Diệp Oản Oản lườm Bắc Đẩu một cái, chỉ có thể kiên trì tiếp tục diễn đến cùng.

Lần này kỹ thuật diễn xuất của Bắc Đẩu, so với trước kia hơi hơi khá hơn một chút. Diệp Oản Oản không muốn tiếp tục lãng phí thời gian, có gì sẽ cắt ghép chỉnh sửa hậu kỳ sau, nên vấn đề không lớn.

Vừa mới quay xong video, từ đằng xa một vị thành viên Không Sợ Minh trẻ tuổi chạy tới.

"Minh chủ!" Thành viên Không Sợ Minh vâng vâng dạ dạ nhìn chằm chằm Diệp Oản Oản, thận trọng nói: "Minh chủ, Đại trưởng lão bảo thuộc hạ tới thông báo cho ngài, thứ ngài muốn hiện tại đã có kết quả, nhắn ngài lập tức trở lại xem một chút..."

"Là kết quả gì?" Diệp Oản Oản nhìn về phía thành viên Không Sợ Minh, hiếu kỳ hỏi.
"Ặc... Cái này, thuộc hạ cũng không biết, Đại trưởng lão cũng không có nói rõ." Thành viên Không Sợ Minh trả lời.

"Đi, đi về trước đi!" Diệp Oản Oản hướng về Thất Tinh và Bắc Đẩu nói.

...

Chỉ chốc lát sau, Diệp Oản Oản trở lại Không Sợ Minh.

Bên trong phòng làm việc, Đại trưởng lão không nhanh không chậm đi vào, trong tay cầm một bản báo cáo, tới trước bàn làm việc của Diệp Oản Oản ngừng lại.

"Kết quả giám định như thế nào?" Diệp Oản Oản nhìn về phía Đại trưởng lão, mở miệng hỏi.

Thật ra thì, giám định lần này, cũng chỉ là do Diệp Oản Oản bỗng nhiên có linh cảm. Trong lòng cũng không cho rằng mình thật sự sẽ là Nhiếp Vô Ưu, nói chung cũng hơi có chút khiên cưỡng rồi.

"Minh chủ, báo cáo kết quả đã xuất ra rồi, ngài tự mình nhìn một chút đi." Đại trưởng lão đem tài liệu nhẹ nhàng đặt lên trên bàn làm việc, hướng về Diệp Oản Oản cười nói.

Diệp Oản Oản: "..." Lần trước không phải đã nói, chính mình căn bản là xem không hiểu sao!?

"Tôi xem không hiểu, ông nói rõ đi." Diệp Oản Oản đầy vẻ bất đắc dĩ.

"Minh chủ, căn cứ báo cáo kết quả giám định cuối cùng phân tích, ADN hai người khớp với nhau 99% trở lên." Đại trưởng lão nhìn Diệp Oản Oản, nhẹ nhàng giải thích.

Nghe Đại trưởng lão báo cáo, Diệp Oản Oản hơi sững sờ. Kết quả ADN khớp nhau từ 99% trở lên? Ý của Đại trưởng lão là...

"Theo khoa học giải thích, nói cách khác, huyết thống hai người khớp với nhau, là thân nhân." Đại trưởng lão lại nói.

Nghe Đại trưởng lão nói xong, trong nháy mắt, đầu của Diệp Oản Oản bỗng trống rỗng như vừa nổ tung.

Lượng tin tức này, thật sự là quá lớn một chút, so với lần trước giám định ra con ả "Nhiếp Vô Ưu" đó là giả lại càng thêm rung động, khiến cho Diệp Oản Oản tạm thời không thể nào tiếp thu được.

Thấy Diệp Oản Oản sững sờ tại chỗ, ánh mắt có chút thảng thốt, chân mày Đại trưởng lão hơi hơi nhíu lại, nhìn chằm chằm Diệp Oản Oản: "Minh chủ... Ngài không sao chứ?"

Đại trưởng lão có chút lo lắng nhìn Diệp Oản Oản.

chương 1613

Đại trưởng lão cũng không biết xảy ra chuyện gì, cũng không đoán được mẫu thử mà Diệp Oản Oản đưa cho ông ta, đến tột cùng là ai?

Nhưng nhìn bộ dáng Diệp Oản Oản như thế, trong lòng Đại trưởng lão cũng có thể đoán đại khái được một chút. Chắc là có quan hệ không nhỏ với Diệp Oản Oản.

"Ừ... Không có việc gì!" Diệp Oản Oản phục hồi lại tinh thần, hướng về Đại trưởng lão khẽ mỉm cười: "Được rồi, tôi biết rồi, hai ngày nay cực khổ, ông đi làm việc trước đi."

"Minh chủ, nếu có chuyện gì, ngàn vạn lần không nên giấu chúng tôi." Đại trưởng lão mơ hồ cảm thấy, kết quả báo cáo giám định này, sẽ gây nên chuyện lớn gì đó.

Đại trưởng lão nói xong, xoay người đi ra khỏi phòng làm việc.

Chờ sau khi Đại trưởng lão rời đi, khuôn mặt Diệp Oản Oản đầy thần sắc quỷ dị và rung động.

Giám định lần này, Diệp Oản Oản có thể hoàn toàn khẳng định tóc là của mình, cũng là nàng tự tay giao cho Đại trưởng lão, không hề sai...

Nói cách khác, mẫu thử của nàng và Đường Đường không sai. Đã như vậy, kết quả giám định, cũng sẽ không có bất kỳ sai lầm nào...

"Mình... Mình là mẹ ruột của Đường Đường?" Diệp Oản Oản trợn mắt hốc mồm, khó mà tin nổi.

Hơn nữa, nàng trừ là mẹ của Đường Đường ra, lại còn là con gái của Nhiếp gia chủ mẫu, hơn nữa còn là em gái ruột của Nhiếp Vô Danh!!

"Chuyện này làm sao có thể?" Diệp Oản Oản lẩm bẩm trong miệng, trong lúc nhất thời, có chút khó mà tiếp nhận nổi.

Nói như vậy, cái gã sát thủ lúc trước nói không ngoa, cũng không hề nói dối. Người mà bọn họ truy sát tại Hoa quốc, thật sự đúng là Nhiếp Vô Ưu, cũng chính là mình...

Vào giờ phút này, cả người Diệp Oản Oản đều nằm ở trạng thái mộng bức.

Không hiểu sao lại đến học viện Xích Diễm, tình cờ gặp được Lý Tân, lại tình cờ tìm đến đại ca của anh ta, sau đó lại không hiểu sao đi xét nghiệm ADN của mình và Đường Đường. Mà những thứ này cũng không tính là gì, thứ khó hiểu nhất chính là, kết quả giám định cuối cùng, chính mình lại có thể thật sự là Nhiếp Vô Ưu của Nhiếp gia đã mất tích rất nhiều năm!

Trong lúc nhất thời, đầu Diệp Oản Oản phình to như cái đấu, muôn ngàn dòng suy nghĩ hỗn loạn ở bên trong.

Nếu như nàng là Nhiếp Vô Ưu, vậy thì Đường Đường đến tột cùng là do mình và ai sinh?

Chính mình năm đó ở Độc Lập Châu, thời điểm còn là Nhiếp Vô Ưu, quen biết Tư Dạ Hàn hay sao? Nếu như đã biết Tư Dạ Hàn, có phải là sinh cùng với Tư Dạ Hàn hay không?

Nhưng mà, nếu như mình thật sự sinh con cho Tư Dạ Hàn, chẳng lẽ Tư Dạ Hàn một chút cũng không hề biết được sao?

Rất hiển nhiên, Tư Dạ Hàn căn bản cũng không biết Đường Đường có tồn tại...

Nếu như, Đường Đường không phải là mình và Tư Dạ Hàn sinh, vậy thì là cùng ai sinh? Vị hôn phu của nàng, Kỷ Tu Nhiễm?

Rất nhanh, Diệp Oản Oản cũng bác bỏ cái ý nghĩ này. Nếu như là Kỷ Tu Nhiễm, Kỷ Tu Nhiễm làm sao lại không cùng Đường Đường nhận nhau? Coi như là Kỷ gia, hẳn là cũng sẽ muốn nhận một người cháu như thế này đi...

Còn nữa, Nhiếp Vô Danh trước đó có nói qua, Đường Đường là do em gái anh ta, Nhiếp Vô Ưu và một gã dã nam nhân sinh ra. Cho nên, người "dã nam nhân" này, càng không thể nào là Kỷ Tu Nhiễm...

"Dã nam nhân..." Diệp Oản Oản lẩm bẩm trong miệng, rốt cuộc ai là dã nam nhân nào đó trong miệng Nhiếp Vô Danh?

Giả thiết hợp lý nhất trong lòng Diệp Oản Oản, tất nhiên là Tư Dạ Hàn. Nhưng mà hiện nay, người duy nhất có liên hệ cực lớn với Tư Dạ Hàn là Tu La Chủ, vẫn luôn không hề thừa nhận hắn chính là Tư Dạ Hàn. Dù cho mình trúng phải Tình Cổ, Tu La Chủ vẫn thờ ơ không động lòng...

Theo thực tế hiện tại mà nói, tất cả mọi đầu mối đều hướng về Tư Dạ Hàn. Chỉ cần Tu La Chủ thừa nhận mình là Tư Dạ Hàn, như thế, rất nhiều câu trả lời cũng có thể thuận lợi giải đáp như nước chảy thành sông.

Đương nhiên, hết thảy các thứ này cũng không phải cứ mình nghĩ thôi là được, tốt nhất vẫn là có thể làm cho vị viện trưởng của học viện Xích Diễm kia hỗ trợ một chút. Nếu không, cho dù Diệp Oản Oản biết mình là Nhiếp Vô Ưu, vẫn như cũ không thể nhớ ra nổi được chút gì cả.

"Mình... Mình lại có thể thật sự là Nhiếp Vô Ưu..."

Bên trong phòng làm việc, Diệp Oản Oản mặt đầy chấn động.

chương 1614

Diệp Oản Oản mặt đầy khiếp sợ nhìn chằm chằm kết quả giám định trong tay. Từ khi sống lại tới nay, tất cả ký ức bỗng như đèn kéo quân thoáng qua ở trong đầu...

Đã sống hai kiếp người, nàng đều không biết được mình rốt cuộc là ai, mãi cho tới hôm nay...

Nhưng chỗ làm nàng nghi hoặc không hiểu quá nhiều. Vì cái gì trong trí nhớ, điều ông ngoại nói với nàng, lại hoàn toàn không khớp với thực tế?

Nếu nàng là Nhiếp Vô Ưu, tại sao lại có thể là người nước Hoa? Sao cha mẹ nàng có thể đều đã mất? Nhiếp phu nhân và Nhiếp gia chủ rõ ràng đều vẫn khoẻ mạnh!

Nàng thậm chí còn liên tưởng đến cái chết của mình kiếp trước, có phải là cũng có ẩn tình đặc thù gì đó hay không? Có liên quan gì đến Độc Lập Châu hay không?

Còn có Tư Dạ Hàn, anh ta thay đổi trí nhớ của nàng, mục đích rốt cuộc là vì sao? Năm đó đã xảy ra chuyện gì, khiến cho nàng rời khỏi Độc Lập Châu...

Ngón tay nắm báo cáo giám định của Diệp Oản Oản dần dần siết chặt.

Rốt cuộc biết được thân thế của mình, nhưng tâm tình của nàng lại càng thêm ngưng trọng.

Rất rõ ràng, bây giờ toàn bộ Nhiếp gia đều bị Nhiếp Linh Lung lừa gạt. Nàng có thể xác định là, thế lực sau lưng Nhiếp Linh Lung tuyệt đối không phải tầm thường. Nếu không, không có khả năng khống chế được nhiều cơ quan giám định của Độc Lập Châu như thế, càng không thể nào dùng một ả Nhiếp Vô Ưu giả lừa gạt tất cả mọi người.

Bao gồm cả rất nhiều thế lực thuộc nội bộ Nhiếp gia, sợ rằng đều đã nằm trong sự khống chế của Nhiếp Linh Lung...

Nàng hoàn toàn không cách nào lường được hư thật của Nhiếp Linh Lung là như thế nào.

Sau khi biết được kết quả giám định, phản ứng đầu tiên của nàng chính là muốn nhận nhau cùng với người nhà. Nhưng, sau khi nghĩ tới những thứ này, nàng lại nhanh chóng bình tĩnh lại.

Hiện tại không thể tùy tiện hành động, nếu không thậm chí có khả năng mang đến nguy hiểm cho Nhiếp gia, cho Đường Đường.

Nàng muốn biết rõ ràng thế lực sau lưng Nhiếp Linh Lung, và mục đích của cô ta rốt cuộc là cái gì, có một sự chuẩn bị chu đáo hoàn hảo...

Cái thân phận Bạch Phong này, nói chung cũng thuận tiện cho nàng điều tra.
Cuối cùng, Diệp Oản Oản hít sâu một hơi, đứng dậy đi đến Nhiếp gia.

Hiện tại người nàng muốn gặp nhất, là Đường Đường...

...

Cửa chính Nhiếp gia.

Diệp Oản Oản vừa mới chạy tới, ở ngay cửa thấy được thân ảnh nho nhỏ của Đường Đường. Chẳng qua là, trước mặt của Đường Đường đang bị một gã đàn ông mặc trang phục quản gia ngăn cản, dường như đang nói gì đó với cậu bé.

Quản gia của Nhiếp gia không phải là một lão già sao?

Làm sao lại đổi người rồi?

Nhìn vẻ mặt của Đường Đường, dường như đang rất tức giận.

"Tránh ra!" Cậu bé ánh mắt lạnh lùng nhìn chăm chú gã quản gia trẻ tuổi trước mặt.

"Mời tiểu thiếu gia trở vào trong." Quản gia cung kính khom người, nhưng nơi đáy mắt lại không hề có một chút vẻ tôn kính hay kiêng kỵ nào, ngược lại còn bày ra một bộ dáng hoàn toàn không lo ngại gì.

Đường Đường ánh mắt băng lãnh: "Càn rỡ, từ lúc nào đến phiên ngươi tới ra lệnh cho ta?"

Quản gia trẻ tuổi tựa hồ bị ánh mắt lạnh lùng và khí thế của cậu bé làm rung động, sau khi bình ổn lại tâm tình, tiếp tục thản nhiên bình chân như vại mở miệng nói: "Tiểu thiếu gia, cũng không phải là tôi ra lệnh lệnh cho ngài, đây là mệnh lệnh của mẹ ngài. Gần đây Độc Lập Châu không yên ổn, ngài ra ngoài đi loạn như vậy quá nguy hiểm. Coi như là ngài làm ầm ĩ kinh động đến phu nhân và gia chủ, cũng là vô dụng."

"Càn rỡ, ngươi là đang uy hiếp ta?"

"Thuộc hạ không dám, tôi chẳng qua chỉ dựa theo Nhị tiểu thư phân phó mà làm việc. Nhị tiểu thư chỉ là vì lo cho sức khỏe của ngài! Người đâu, đưa tiểu thiếu gia trở về phòng!"

Đường Đường dường như đã đã mất đi tính nhẫn nại, không để ý đến tên quản gia trẻ tuổi kia, trực tiếp hướng về phía cửa, đi ra ngoài.

Quản gia lập tức lạnh giọng mở miệng nói: "Ngớ ra đó làm cái gì, còn không ngăn cản tiểu thiếu gia!"

Một bên, mấy gã hộ vệ áo đen nghe vậy lập tức tuân lệnh tiến lên, ngăn cản đường Đường Đường rời đi. Mà gã quản gia trẻ tuổi kia lại bắt lấy cánh tay của Đường Đường, muốn cưỡng ép mang cậu bé về...

chương 1615

"Tiểu thiếu gia, ngài vẫn là nên ngoan ngoãn cùng chúng tôi trở về đi thôi, đừng làm cho chúng tôi khó xử!!" Quản gia trẻ tuổi kia thấy Đường Đường không phối hợp, trực tiếp dùng sức kéo cậu bé đi vào bên trong.

Nhìn thấy một màn trước mắt, ngực của Diệp Oản Oản giống như có một ngọn lửa giận đang hừng hực cháy, ánh mắt hoàn toàn lạnh lẽo, lập tức sải bước đi về phía cửa.

Diệp Oản Oản: "Buông cậu bé ra!"

Nghe được âm thanh của Diệp Oản Oản, thân thể nho nhỏ của Đường Đường hơi chấn động một chút, sự tức giận trong con ngươi nhất thời tràn đầy kinh hỉ, hơi xoay người lại, giãy thoát khỏi tay gã quản gia, thật nhanh nhào vào trong lòng Diệp Oản Oản: "Mẹ!!!"

Diệp Oản Oản ngồi xổm người xuống, đem thân thể nho nhỏ ôm thật chặt.

"Mẹ..." Cậu bé dính thật chặt ở trong ngực Diệp Oản Oản, thân thể khẽ run lên, "Mẹ! Mẹ..."

Nghe cậu bé một tiếng lại một tiếng gọi mẹ, trái tim Diệp Oản Oản giống như bị một bàn tay sắt siết chặt, từng cơn đau đớn quặn thắt, "Bảo bối ngoan nào, đừng sợ, có mẹ ở đây!"

"Mẹ... Đường Đường thật sự nhớ mẹ... Đường Đường muốn đi gặp mẹ..."

Nghe âm thanh nhõng nhẽo của cậu bé, Diệp Oản Oản quả thật là đã đau lòng không thôi.

Nhìn tình huống này, con khốn nạn giả mạo Nhiếp Vô Ưu kia là cố ý không muốn để cho nàng và Đường Đường quá thân cận, cho nên không tiếc đem Đường Đường giam lỏng, không cho phép cậu bé rời khỏi Nhiếp gia.

Lấy danh nghĩa bảo đảm cho sự an toàn của Đường Đường, như vậy Nhiếp phu nhân và Nhiếp gia chủ cũng sẽ không phản đối, thậm chí còn sẽ chống lưng cho cô ta.

Trước đó nàng cũng không biết được thân phận của mình, vì không muốn ảnh hưởng tới quan hệ giữa Đường Đường và mẹ ruột, cho nên tận lực phòng ngừa việc mình quá thân cận với Đường Đường. Cho dù cậu bé yêu mến nàng như thế, nàng vẫn cố kiềm nén nhớ nhung, không đi gặp cậu bé...

Không nghĩ tới, cuối cùng lại có thể làm thương tổn tới Đường Đường...
Nhìn cậu bé như một chú chim non nhỏ dính ở trong ngực của mình, trái tim Diệp Oản Oản đều nhanh muốn bể nát.

"Bạch Minh chủ, nơi này là Nhiếp gia, cũng không phải là Không Sợ Minh của ngươi! Nể mặt Đại thiếu gia cho phép ngươi tùy ý ra vào, cũng không có nghĩa đây là nơi mà ngươi có thể giương oai! Ta khuyên ngươi chớ có xen vào việc của người khác, tự lo cho bản thân mình đi!" Quản gia trẻ tuổi kia cả vú lấp miệng em nói.

Chắc hẳn tên quản gia kia cũng là tâm phúc của Nhiếp Linh Lung rồi...

Diệp Oản Oản không để ý đến sự uy hiếp và cảnh cáo của hắn ta, xoa xoa đầu của Đường Đường trấn an, ngay sau đó ánh mắt không có một tí nhiệt độ nào nhìn vào bàn tay phải của gã ta, "Mới vừa rồi... Ngươi dùng cái tay thối tha này làm đau con ta?"

Gã đàn ông trẻ tuổi cao cao tại thượng nhìn xuống nàng, "Làm sao?"

"Đường Đường, nhắm mắt lại." Diệp Oản Oản nhìn về phía Đường Đường, nhẹ nhàng nói.

Mặc dù cậu bé không biết tại sao, nhưng vẫn lập tức nghe lời nhắm hai mắt lại, "Vâng ạ."

Một giây kế tiếp, chỉ nghe được một tiếng kêu rên như heo bị cắt tiết ——

"A a a a ——!!!! "

Cùng với đó là một tiếng "rắc" nghe rợn cả tóc gáy. Diệp Oản Oản lấy thế nhanh như sấm đánh không kịp bưng tai, đặt lên cổ tay người đàn ông kia, đầy thô bạo đem cổ tay của hắn ta vặn gãy. Xương tay hoàn toàn gãy lìa, lủng lẳng qua lớp da.

"A —— á á á!! A a a ——!!!" Gã ta ôm lấy cổ tay đau đến lăn lộn trên mặt đất.

Nếu như bình thường, với khí lực của nàng, muốn vặn gãy cổ tay của một gã đàn ông trưởng thành như thế này, tuyệt đối không có khả năng. Nhưng trong nháy mắt đó, thời điểm đại não hoàn toàn bị lửa giận chiếm cứ, làm được những thứ này lại tựa hồ như là chuyện đương nhiên...

Lúc trước Diệp Oản Oản vẫn nghĩ không thông... Tại sao nàng thỉnh thoảng sẽ bộc phát ra được giá trị vũ lực chính nàng cũng khó mà hiểu được?

Hiện tại, nàng rốt cuộc đã hiểu rồi! Đây là những thứ thuộc về Nhiếp Vô Ưu, cũng chính là năng lực chân chính thuộc về mình...

Chẳng qua, bởi vì không có ký ức, năng lực của nàng rất không ổn định. Nói cách khác, không cách nào khống chế được!!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro