1616-1620

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nàng nhất định phải mau sớm gặp được viện trưởng học viện Xích Diễm, tìm lại trí nhớ của mình...

Nếu không với tình trạng của nàng bây giờ, không chỉ không có cách nào tự vệ, cũng không có cách nào bảo vệ được người nàng muốn bảo vệ.

"Bạch Phong! Ngươi... Ngươi lại dám... giương oai tại Nhiếp gia!" Quản gia trẻ tuổi hung tợn nhìn nàng chằm chằm, trong con ngươi tràn đầy vẻ âm lãnh.

"Bảo bối, có thể mở mắt ra rồi." Diệp Oản Oản ôn nhu dị thường, cúi người nói với Đường Đường bảo bối một câu, ngay sau đó ánh mắt lạnh lẽo nhìn xuống gã đàn ông đang lăn lộn dưới đất kia, khẽ cười một tiếng và nói, "À, cõi đời này, còn không có cái gì mà Bạch Phong ta không dám làm, muốn nhìn thử một chút sao?"

Lại nói, thân phận ác bá của Độc Lập Châu này, dùng thật là thật thoải mái nha! Nàng tựa hồ có chút hiểu được vì sao mình năm đó lại tạo dựng một tổ chức như Không Sợ Minh vậy...

Ký ức có thể thay đổi, nhưng mà một vài thứ trong xương tủy, cũng không cách nào thay đổi...

"Ngươi..." Đối phương đoán chừng là vì ngại danh tiếng của Không Sợ Minh, nghĩ đến tác phong làm việc của Không Sợ Minh, nơi đáy mắt thoáng qua một tia kiêng kỵ, cuối cùng một chữ cũng đều không dám nói.

Diệp Oản Oản vốn còn có chút ít lo lắng, cho rằng mình quá bạo lực rồi, sẽ bị Đường Đường ghét.

Kết quả, Đường Đường ngước đầu nhỏ lên, con mắt lóe sáng lấp lánh mà nhìn nàng, "Mẹ thật là lợi hại!"

Ánh mắt của Diệp Oản Oản mềm nhũn, đáy mắt tràn đầy thương xót.

Mẹ không hề lợi hại chút nào... Mẹ đã sinh con ra, vậy mà...

...thậm chí ngay cả sự tồn tại của con, mẹ cũng không biết...

"Đường Đường, hôm nay mẹ dẫn con đi ra ngoài chơi, có được hay không?" Diệp Oản Oản nhìn về phía Đường Đường mở miệng hỏi.

Quản gia trẻ tuổi kia bò dậy, lập tức nổi giận nói, "Bạch Phong, Vô Ưu tiểu thư ra lệnh, không cho phép bất luận kẻ nào mang tiểu thiếu gia rời khỏi Nhiếp phủ. Ngươi công khai bắt cóc tiểu thiếu gia của chúng ta, biết hậu quả như thế nào sao?"
Quản gia dứt tiếng, một đám hộ vệ nhất thời ngăn nàng lại.

Bắt cóc?

Nàng là nghĩa nữ của Nhiếp phu nhân. Nhiếp phu nhân đã nói qua, nàng có thể tùy ý ra vào. Hơn nữa, nếu như bọn họ lo lắng cho sự an toàn của Đường Đường, có một vị Không Sợ Minh Chủ như nàng dẫn đi, không an toàn hơn bọn họ hay sao?

Những người này, chẳng qua chỉ là bị Nhiếp Linh Lung và "Nhiếp Vô Ưu" sai sử, thuần túy muốn kiếm chuyện mà thôi.

Cho nên, nàng cũng không có ý định cùng bọn chúng giảng đạo lý.

Diệp Oản Oản nắm lấy bàn tay nhỏ của Đường Đường, khóe miệng hơi hơi dương lên, ánh mắt thờ ơ đảo qua toàn bộ đám người ở đây, "Xem ra, các vị rất muốn xem thử Không Sợ Minh Thất Sát Lệnh của chúng ta cho biết mùi?"

Nghe được ba chữ "Thất Sát Lệnh", sống lưng tất cả hộ vệ ở đây đều theo bản năng rét run lên, như vừa nghĩ tới chuyện gì đó cực kỳ đáng sợ...

Trong vòng bảy ngày, huỷ diệt cả nhà, đến nay chưa bao giờ có ngoại lệ.

Mặc dù không làm tròn nhiệm vụ sẽ bị gia chủ trách phạt, nhưng... nhưng nếu như chọc tới Không Sợ Minh... Đây chính sẽ phải bị diệt cả nhà!!

Huống chi Bạch Phong là người nào, với thực lực võ thuật của nàng, bọn họ coi như là có đông gấp hai lần nữa, cũng không phải là đối thủ của nàng. Mới vừa rồi nàng chỉ phong khinh vân đạm liền bẻ gãy cổ tay của quản gia...

Lại nói, trong lòng những hộ vệ này cũng hiểu rất rõ ràng, tiểu thiếu gia đi theo nàng sẽ không có nguy hiểm gì, chẳng qua là do Nhị tiểu thư ra lệnh, nghiêm cấm tiểu thiếu gia rời khỏi nhà mà thôi.

Cân nhắc một hồi, mọi người trố mắt nhìn nhau, không hẹn mà cùng dừng lại bước chân.

Trước một đám ánh mắt sợ hãi, Diệp Oản Oản trực tiếp dắt Đường Đường, thản nhiên rời khỏi Nhiếp gia.

Cậu bé nắm thật chặt tay mẹ, rất sợ nàng buông ra...

Sau lưng, quản gia ôm lấy cổ tay, sắc mặt đầy âm trầm, "Nhanh!! Lập tức thông báo cho Nhị tiểu thư và Tam tiểu thư trở về! Nói cho phu nhân và gia chủ, là Bạch Phong của Không Sợ Minh ép buộc tiểu thiếu gia!"

chương 1617

Diệp Oản Oản dắt Đường Đường đi ra khỏi cửa.

Cậu bé đột nhiên rũ đầu xuống, dừng bước.

"Đường Đường, sao vậy?" Diệp Oản Oản nghiêng người hỏi.

"Mẹ... hay là Đường Đường trở về đi thôi?" Cậu bé thấp giọng hỏi.

Diệp Oản Oản nháy mắt một cái, hỏi, "Tại sao? Đường Đường không muốn ở chung một chỗ cùng với mẹ sao?"

Cậu bé lập tức kích động ngẩng đầu, "Dĩ nhiên không phải! Đường Đường muốn cùng với mẹ ở chung một chỗ! Luôn luôn muốn cùng với mẹ ở chung một chỗ. Nhưng mà... nhưng mà ông nội bà nội sẽ tức giận, con không muốn làm liên lụy mẹ..."

Nhóc biết, ông nội bà nội coi như sẽ không làm gì nhóc, nhưng nhất định sẽ làm liên lụy đến mẹ.

Thấy cậu bé thân thiết như vậy, trong lòng Diệp Oản Oản tràn đầy cảm động, ôn nhu mở miệng nói, "Bảo bối yên tâm, sẽ không đâu! Có mẹ ở đây, mẹ bảo đảm, ông nội bà nội sẽ không tức giận. Mẹ cũng sẽ không có chuyện, cho nên, yên tâm đi cùng mẹ, được không?"

A, cho dù có chuyện, cũng sẽ chỉ là người khác có chuyện...

"Vâng ạ!" Cậu bé dùng sức gật đầu một cái, đáy mắt tràn đầy sự tín nhiệm và ỷ lại.

"Mẹ..."

"Sao?"

"Mẹ có thể gọi Đường Đường một tiếng bảo bối nữa được không?" Cậu bé chần chờ, mở miệng hỏi thăm.

Diệp Oản Oản cười khẽ, "Đương nhiên là có thể! Đường Đường vĩnh viễn là bảo bối của mẹ!"

Con mắt cậu bé lập tức sáng lấp lánh, mở miệng nói: "Mẹ cũng là bảo bối của Đường Đường!"

Diệp Oản Oản đón lấy con ngươi sáng long lanh như ánh sao đêm của cậu nhóc, không nhịn được ôm lấy ngực. Ông trời ơi... Tâm can bảo bối của ta ơi!! Làm sao lại đáng yêu như thế... Đáng yêu đến vậy!!

Một tiểu nãi oa đáng yêu như thế này, lại là do nàng sinh, là chính nàng sinh đó nha!!

Từ lúc lần đầu tiên nhìn thấy Đường Đường, nàng cũng đã hâm mộ đến nhanh hộc máu, nghĩ thầm cha mẹ của bé rốt cuộc là có gien như thế nào, mới có thể sinh ra được Bảo Bảo đáng yêu như thế, xinh đẹp như thế...
Làm sao cũng không nghĩ tới... Đường Đường lại có thể sẽ là do nàng sinh ra!

Đây quả thực là quá... Thần!! Kỳ!!

Không biết nàng làm sao mà lại có Đường Đường...

Nàng lại có thể một chút ký ức này mà cũng không có!

Ký ức trân quý đến như vậy...

Ban đầu rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, lại có thể khiến cho nàng bỏ lại Đường Đường một thân một mình...

Cha của Đường Đường, cũng không biết rốt cuộc là ai?

Ánh mắt Diệp Oản Oản đầy ôn nhu nhìn cậu bé: "Bảo bối, lại gọi một tiếng mẹ có được hay không?"

Cậu bé dĩ nhiên là vui vẻ đáp ứng, vô cùng phối hợp mà nhõng nhẽo kêu một tiếng, "Mẹ ~ ~"

"Ngoan ngoãn..."

Diệp Oản Oản sờ sờ đầu của cậu nhóc, cố đè nén tâm tình kịch liệt trong lòng xuống, mở miệng nói, "Đúng rồi, Đường Đường, trước đó có nghe cậu của con nói, còn mấy ngày nữa chính là sinh nhật của mẹ con, có đúng hay không?"

Trước đó, nàng từ chỗ con hàng Nhiếp Vô Danh kia mà biết được, sinh nhật Nhiếp Vô Ưu là ngày 23 tháng 11.

Nói cách khác, sinh nhật chân chính của nàng, là ngày 23 tháng 11.

Nghe Diệp Oản Oản nhắc tới cái người "mẹ" đó, đáy mắt cậu bé ảm đạm đi mấy phần, gật đầu nói, "Đúng thế!"

Con ngươi Diệp Oản Oản chuyển động, sờ cằm một cái, mở miệng nói, "A, như vậy đi! Bảo bối, hôm nay mẹ dẫn con đến tiệm bánh gato chơi, con có thể tự tay làm cho mẹ con một cái bánh ngọt. Coi như là... cho mẹ con một niềm vui bất ngờ trong ngày sinh nhật!"

Con ngươi Đường Đường rũ xuống, khuôn mặt nhỏ nhắn tựa hồ có chút giãy giụa, "Mẹ sẽ đi cùng với Đường Đường sao?"

Diệp Oản Oản cười nói, "Mẹ dĩ nhiên sẽ đi cùng với Đường Đường rồi! Cả ngày hôm nay mẹ đều sẽ phụng bồi Đường Đường!"

Khuôn mặt nhỏ nhắn của cậu bé nhất thời trong veo, "Đường Đường muốn đi!"

Chỉ cần có thể cùng mẹ ở cùng nhau lâu hơn một chút, làm cái gì cũng đều được... 

chương 1618

  Sau khi rời khỏi Nhiếp gia, Diệp Oản Oản mang theo Đường Đường đi đến một tiệm bánh Gato tự chọn lớn nhất, cao cấp nhất ở Độc Lập Châu.

Diệp Oản Oản vừa mới đi qua, ông chủ liền hết sức sợ sệt, tự mình đến đón tiếp. Sau khi biết được Diệp Oản Oản muốn đích thân làm bánh ngọt, lập tức sắp xếp người chuẩn bị xong hết thảy đồ dùng và nguyên liệu.

Thời điểm Diệp Oản Oản vừa mới đề nghị, cậu bé dường như còn có chút không mấy tình nguyện. Bất quá, đến khi hai người cùng nhau làm bánh ngọt, có thể nhìn ra được cậu bé vẫn là đặc biệt vui vẻ.

Diệp Oản Oản nhìn chằm chằm bộ dáng vui vẻ của Đường Đường, đáy lòng khó tránh khỏi sẽ có tâm tình hơi khác thường.

Từ thời cơ trước mắt mà xem, nàng vẫn không thể nói ra chân tướng cho Đường Đường. Cho nên bây giờ đối với Đường Đường mà nói, Nhiếp Vô Ưu giả đó mới là mẹ ruột của nhóc...

"Mẹ, mẹ! Đường Đường đã làm xong!"

Âm thanh của Đường Đường làm cho Diệp Oản Oản phục hồi lại tinh thần. Chỉ thấy chiếc bánh ngọt cậu bé tự tay làm đã xong, bên hông được dùng một lớp kem để nặn ra những đóa hoa xinh đẹp, ở giữa được trang trí một trái tim thật lớn.

"Thật là đẹp, Đường Đường thật là lợi hại!" Diệp Oản Oản lập tức khích lệ nói.

Cậu bé xấu hổ mấp máy môi, ngay sau đó bưng chiếc bánh ngọt nhỏ đó lên, đưa tới trước mặt của Diệp Oản Oản, "Mẹ... Tặng cho mẹ!"

Thần sắc Diệp Oản Oản ngẩn ra: "Tặng cho mẹ? Không phải là làm cho người mẹ kia của con sao?"

Ánh mắt sáng ngời của Đường Đường nhìn nàng chằm chằm, thần sắc vô cùng nghiêm túc mở miệng nói: "Nhưng mà, Đường Đường muốn tặng cho mẹ! Đây là lần đầu tiên Đường Đường làm bánh ngọt, Đường Đường muốn tặng cho mẹ cơ!"

Người "mẹ" trong miệng Đường Đường, là nàng...

Bởi vì lần đầu tiên làm là quan trọng nhất, cho nên, muốn tặng cho nàng.

Một cảm giác ấm áp trào dâng trong lòng Diệp Oản Oản, nàng khom người đem cậu bé ôm vào trong ngực, "Cảm... Cảm ơn Đường Đường!"

Cảm ơn bảo bối của mẹ...

Đây là món quà sinh nhật trân quý nhất mà mẹ nhận được...

"Mẹ có thích không?"

"Thích! Dĩ nhiên là thích!"

"Vậy thì mẹ, chúng ta cùng nhau ăn hết đi!"

"Được!"

Hai mẹ con cùng nhau ăn chiếc bánh ngọt nhỏ đó, sau đó lại làm một cái khác.

Mà một cái bánh này, cậu bé chẳng qua chỉ dùng kem quẹt quẹt vài chiếc hoa và lá cây, cũng không trang trí thành hình trái tim ở chính giữa như trước đó.

Sau khi đem bánh kem bỏ vào trong hộp, tâm tình cậu bé lập tức trầm xuống, "Mẹ... Mẹ muốn đưa con về nhà sao?"

Diệp Oản Oản nhìn đồng hồ, "Vẫn còn sớm mà, mẹ dẫn con đi ăn cơm tối, có được hay không?"

Cậu bé lập tức gật đầu một cái, "Được!"

Vì vậy, Diệp Oản Oản dắt Đường Đường, [truyen]full[.]vn, xách bánh ngọt, rời khỏi tiệm bánh Gato.

Kết quả, mới vừa ra khỏi cửa, Diệp Oản Oản liền phát hiện ra phía trước người đông nghìn nghịt, đông đến mức giọt nước chảy không lọt.

"Trước mặt có chuyện gì vậy?" Diệp Oản Oản lầu bầu.

Một bên, trong đám người chen lấn có người mở miệng nói, "Trước mặt có đại hạ giá ngày đầu tiên khai trương "Phố Thức Ăn Ngon" của Thẩm gia, tất cả mọi thứ đều được miễn phí..."

Ặc, khai trương Phố Thức Ăn Ngon của Thẩm gia...

Khóe miệng Diệp Oản Oản hơi co rúm lại, tất cả mọi thứ đều được ăn miễn phí, quả nhiên là tác phong của Thẩm gia.

"Mẹ..." Đám người có chút chật chội, Đường Đường khẩn trương siết chặt vạt áo của Diệp Oản Oản, "Mẹ theo sát Đường Đường, cẩn thận bị lạc."

Diệp Oản Oản cười khẽ một tiếng, nắm lấy tay nhỏ của Đường Đường, "Mẹ sẽ không lạc mất đâu!"

Trong con ngươi của cậu nhóc tràn đầy sự vui vẻ, mấp máy môi, nơi gò má béo mập lộ ra hai cái lúm đồng tiền đáng yêu, "Vâng..."

Muốn... luôn luôn đi bên mẹ...

Thấy phía trước náo nhiệt như vậy, lại là "Phố Thức Ăn Ngon" dưới cờ của đại tài phiệt như Thẩm gia, hẳn là cũng không tệ lắm! Vì vậy Diệp Oản Oản liền dẫn Đường Đường chen vào, tham gia náo nhiệt. 

chương 1619

 Trên phố thức ăn ngon giăng đèn kết hoa, trang sức lấp lánh kim quang, đủ loại đồ ăn vặt tinh tế làm cho người ta hoa mắt, thèm nhỏ dãi. Hơn nữa toàn bộ đều miễn phí, hấp dẫn lượng lớn khách hàng, cực kỳ náo nhiệt.

Diệp Oản Oản không hiểu sao bỗng nhớ lại cảnh tượng khi còn ở Hoa quốc, nàng và Tư Dạ Hàn dẫn theo Đường Đường, một nhà ba người cùng nhau đi dạo công viên...

Diệp Oản Oản thu hồi lại dòng suy nghĩ, "Bảo bối, muốn ăn cái gì?"

Đường Đường nhìn chung quanh, rõ ràng đã bị hoa mắt.

Vì vậy Diệp Oản Oản vung tay lên, "Chúng ta mỗi loại đều nếm thử một chút đi!"

Diệp Oản Oản vừa đi vừa mua, mua mực viên, xiên nướng, kem lạnh... Đủ loại đồ ăn vặt, tất cả đều được nàng đầy hào hứng nhét vào tay của cậu bé.

Hai mẹ con đang vừa đi dạo vừa ăn, trước mặt đột nhiên có một người như gió lốc vọt tới trước gót chân của nàng, "Ha ha! Mỹ nhân! Lại gặp mặt rồi!"

Diệp Oản Oản nhìn người tới, hơi nhíu mày, "Thẩm công tử..."

"Không sai, không sai, mỹ nhân còn nhớ đến tôi, thật là vô cùng vinh hạnh! Cô nhìn xem ngày tốt cảnh đẹp như hôm nay, mỹ nhân đi một mình chẳng phải là tẻ nhạt sao? Không bằng để tại hạ giả vờ đi cùng với mỹ nhân..." Thẩm Thiên Trần đang hưng phấn bắt chuyện, đột nhiên phát hiện có một ánh mắt sắc bén như lưỡi đao bắn thẳng về phía hắn.

Vì vậy, Thẩm Thiên Trần lúc này mới đem tầm mắt nhìn xuống phía dưới, bên cạnh Diệp Oản Oản. Ngay sau đó liền đối diện với một con ngươi đen lay láy, sáng ngời đầy băng lãnh.

"Xin lỗi, mẹ không phải đi một mình." Cậu bé nắm tay mẹ, ngửa đầu lên nhìn chăm chú gã đàn ông trước mặt, đầy nghiêm túc mở miệng.

"Ặc... Ngươi... Ngươi là..." Thẩm Thiên Trần mặt đầy kinh ngạc, nhìn chăm chú tiểu nãi oa trước mặt vừa gọi Diệp Oản Oản là "Mẹ".

Diệp Oản Oản cười khẽ một tiếng, xoa xoa cậu nhóc đang xù lông lên, mở miệng nói: "Cậu bé là con trai tôi!"

Cậu nhóc nghe nói như vậy, khuôn mặt nhỏ nhắn nhất thời ngẩn ra, ngay sau đó nơi đáy mắt toát ra ánh sáng lấp lánh.

"Cái...Cái gì!! Cô... Cô đều đã có con trai?" Thẩm Thiên Trần nhất thời mặt đầy vẻ khiếp sợ.

Diệp Oản Oản suy nghĩ, vừa vặn dùng Đường Đường để gạt bỏ đi sự nhung nhớ của gã Thẩm Thiên Trần này, ngược lại cũng thật là không tệ!

Vì vậy nàng mở miệng nói, "Đúng vậy, làm sao, có vấn đề gì sao?"

Thẩm Thiên Trần mặt đầy vẻ kính mến đáp, "Một cô gái xinh đẹp và có trí tuệ, trí tuệ lại đi cùng vũ lực, vũ lực lại đi cùng sự tàn bạo cay độc giống như Bạch Minh chủ! Đừng nói có một đứa con trai, coi như là có 18 đứa con trai, vậy cũng là chuyện đương nhiên! Mỹ nhân, xin yên tâm, tôi tuyệt đối sẽ không ngại!"

Diệp Oản Oản: "..."

Cái gì mà 18 đứa con trai! Nói chuyện cũng không nên dọa người như vậy được không? Một đứa thôi đã khiến nàng rất khiếp sợ rồi!

Một bên, Đường Đường nghe nói như vậy, khuôn mặt nhỏ nhắn nhất thời lại trầm xuống. Cậu bé nhìn chằm chằm Thẩm Thiên Trần, biểu cảm lại càng thêm khó coi.

"Mỹ nhân, tất cả mọi thứ nơi này, các người tùy tiện ăn!" Thẩm Thiên Trần tỏ vẻ giàu nứt đố đổ vách.

Diệp Oản Oản: "Không phải vốn đã là tùy tiện ăn miễn phí hay sao...?"

"A! Đúng vậy! Nhưng mỹ nhân à, đãi ngộ của cô không giống nhau. Thẩm mỗ tôi hôm nay tự mình đi theo!" Thẩm Thiên Trần mở miệng nói.

Diệp Oản Oản có chút cạn lời: "..." Cũng không cần, có được không?

Bất đắc dĩ, Thẩm Thiên Trần người này không phải là dễ đuổi như vậy, toàn bộ hành trình phía sau đều đi theo nàng và Đường Đường, thái độ cực kỳ ân cần.

Diệp Oản Oản muốn đuổi người cũng đều không có cách nào. Dù sao, cả con đường này đều là của nhà hắn...

"Mẹ..." Đường Đường vẫn luôn một mực cảnh giác nhìn chằm chằm Thẩm Thiên Trần ở bên cạnh, lặng lẽ kéo kéo cánh tay của Diệp Oản Oản.

Diệp Oản Oản cúi đầu, thấp giọng hỏi, "Sao vậy, bảo bối?"

Đường Đường do dự hồi lâu, sau đó sắc mặt nghiêm túc mở miệng nói, "Mẹ, mẹ không nên thích người này!"

chương 1620

  Diệp Oản Oản nghe vậy bật cười, "Tại sao vậy?"

Đường Đường lập tức mở miệng nói: "Hắn không thích hợp với mẹ!"

Diệp Oản Oản cảm thấy hứng thú hỏi, "Ồ? Hắn không thích hợp với mẹ, vậy con cảm thấy ai thích hợp với mẹ?"

Cậu bé rũ con ngươi, dường như lâm vào trầm tư.

"Mỹ nhân, mỹ nhân, nếm thử cái này một chút! Tôi đút cho cô nhé..." Thẩm Thiên Trần hùng hục cầm lấy một cây kẹo hồ lô tiến tới trước mặt nàng.

Diệp Oản Oản nhức đầu nhìn Thẩm Thiên Trần, thấy uyển chuyển cự tuyệt cũng đều vô dụng, chỉ có thể nói ngay vào điểm chính, "Xin lỗi, Thẩm công tử, tôi đã có người yêu rồi!"

Thẩm Thiên Trần nghe vậy, tỏ vẻ không thèm để ý chút nào, cười híp mắt mở miệng, "Tôi biết, tôi biết mà! Bạch Minh chủ cô yêu thích trai đẹp! Bàn về giá trị nhan sắc mà nói, tại hạ hẳn là có thể vừa mắt Bạch Minh chủ chứ?"

Khóe miệng Diệp Oản Oản co giật một cái. Danh tiếng của Bạch Phong kém đến vậy sao? Tất cả mọi người đều biết nàng háo sắc?

Diệp Oản Oản bất đắc dĩ giải thích, "Tôi không phải là có ý đó! Ý của tôi là, tôi đã có người yêu, anh ấy là tình cảm chân thành duy nhất cả đời này của tôi, cũng không phải là đối tượng vui chơi qua đường tùy ý."

Thẩm Thiên Trần nhất thời đầy chính nghĩa, mở miệng nói, "Bạch Minh chủ, cô xinh đẹp và có trí tuệ như vậy, trí tuệ lại đi cùng vũ lực, vũ lực lại đi cùng sự tàn bạo cay độc, làm sao lại có thể bị một đóa hoa tươi làm dừng bước! Mong muốn chiếm hữu trai đẹp của cô như biển rộng! Rất nhiều trai đẹp vẫn đang tươi ngon mơn mởn chờ cô chinh phục, ví dụ như tôi..."

Diệp Oản Oản: "..." Ngươi đủ rồi đó!!!

Diệp Oản Oản nói thế nào cũng nói không thông, đang nhức đầu nghĩ cách làm sao thoát khỏi Thẩm Thiên Trần. Lúc này, trước mặt đột nhiên truyền tới một âm thanh dịu dàng.

"Tiểu Phong!"

Ai? Kỷ Tu Nhiễm?
Dưới tình huống này, nhìn thấy Kỷ Tu Nhiễm, Diệp Oản Oản thật đúng là khó mà nói mình rốt cuộc là có tâm tình gì?

Vốn nàng vẫn đang giả mạo làm Bạch Phong, giả mạo làm vị hôn thê của Kỷ Tu Nhiễm, cho nên hoàn toàn không có chướng ngại tâm lý gì, ở trước mặt anh ta diễn một chút là được rồi.

Nhưng mà bây giờ, ai ngờ đâu... thân phận chân thật của nàng, lại chính là vị hôn thê của Kỷ Tu Nhiễm!!

Tâm tình này... Thật sự là có chút khó mà hình dung!

Càng làm cho tâm tình nàng cảm thấy phức tạp chính là, trước đó lúc ở Kỷ gia, nàng từng nghe Kỷ phu nhân nhắc qua, ban đầu, là Kỷ Tu Nhiễm hủy bỏ hôn ước, không nguyện ý cưới Nhiếp Vô Ưu.

Cái gã Kỷ Tu Nhiễm này, cự tuyệt hôn ước với Nhiếp gia, lúc không có ai lại đi dây dưa cùng với Bạch Phong...

A, cho nên, nàng đây coi như là... bị Kỷ Tu Nhiễm cho đội nón xanh sao?

Nghe được âm thanh quen thuộc của Kỷ Tu Nhiễm, Diệp Oản Oản còn chưa kịp mở miệng, Đường Đường ở bên cạnh đột nhiên chạy thật nhanh về phía trước, tới trước mặt của Kỷ Tu Nhiễm, ríu rít kêu một tiếng: "Kỷ thúc thúc! Kỷ thúc thúc, Đường Đường rất nhớ thúc!"

Trên mặt Kỷ Tu Nhiễm lộ ra nụ cười ấm áp như gió xuân, cúi người đưa bàn tay to lớn của mình ra xoa xoa đầu của cậu bé.

Diệp Oản Oản thấy vậy, khó tránh khỏi có chút kinh ngạc. Đồng thời, mi tâm không khỏi nhảy một cái.

Đường Đường trừ ở trước mặt nàng ra, cực ít khi sẽ đối xử với người nào nhiệt tình như vậy. Không nghĩ tới, cậu bé lại có thể sẽ thân cận như vậy cùng với Kỷ Tu Nhiễm?

Bất quá, có lẽ dường như cũng không quá kỳ quái. Kỷ gia và Nhiếp gia giao hảo, Kỷ Tu Nhiễm và Nhiếp Vô Ưu; cũng chính là mình; thậm chí từng có hôn ước. Kỷ Tu Nhiễm nhận biết Đường Đường, ngược lại là rất bình thường.

Nhưng theo lý thuyết, Đường Đường nếu như không phải là con trai của Kỷ Tu Nhiễm, vậy coi như là Kỷ Tu Nhiễm bị đội nón xanh. Làm sao Kỷ Tu Nhiễm lại còn có thể đối xử tốt với Đường Đường như vậy?

Cho nên nói... Cậu nhóc Đường Đường này... sẽ không phải là nàng và Kỷ Tu Nhiễm sinh đấy chứ?

Diệp Oản Oản bị chính suy nghĩ lung tung của mình dọa sợ!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro