Chap 5

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ji Yeon không ngừng thắc mắc...tại sao lại như vậy ??...tình cảm mình dành cho cô ấy bao năm qua chẳng lẽ không xoay chuyển được trái tim cô ấy thật sao ?... mình cứ tưởng tối hôm qua cô ấy đã có chút gì đó với mình...tại...tại sao... thái độ vẫn như thế! cứ như không có gì xãy ra vậy ?Azzz....

Nghĩ thì nghĩ thế thôi...vẫn không thay đổi được sự thật!...Ji Yeon đành gắng gượng thức dậy, thay đồ và bắt đầu đi làm...

Công ty IDEA... 

Mọi thường phòng Park tổng đã đông...hôm nay thấy Ji Yeon lại bị thương nên đi với dáng rất khó khăn.Điều đó làm cho các nhân viên lo lắng hơn... xúm nhau lại hỏi thăm quan tâm Ji Yeon nhiều hơn mức bình thường vì... tin đồn truyền nhanh...cả 1 số nhân viên của bên Hyomin cũng dắt chân chạy qua đó! 

Nó bước ra khỏi phòng... thấy cảnh tượng chưa tới giờ ăn trưa mà phòng chỉ rãi rác vài nhân viên! Nó lên tiếng hỏi 

- Thư Ký Lee…. hôm nay họ đình công à 

Cô ta e dè... nhìn nó, miệng lắp bắp không biết mở lời làm sao 

- Cô cứ nói đi 

- Dạ vâng!....họ...họ kéo nhau và phòng Park tổng để xem cô ấy bị thương ra sao ạ! 

Nó nói lấp bấp như không thể tin được...

- Cái....cái cái gì ? 

- Min...Min tổng à!... cô đừng kích động quá 

LẬp tức nó đằng đằng sát khí bước qua phòng Ji Yeon...nó tức như thế không phải vì ghen đâu!!!... vì nó thấy Ji Yeon thật quá đáng, nhân viên phòng mình đã đủ rồi, còn cố dụ dỗ nhân viên phòng nó nên nó mới phát cáu hừng hực lửa đi qua 

CẠCH... RẦM...

Cũng tầm cỡ 20 cặp mắt quay lại nhìn nó...không gióng như lần trước....Ánh mắt nó nhìn có sát khí hơn, dữ tợn hơn, có sức tấn công như muốn ăn tươi nuốt sống Ji Yeon 

...không gian như ngừng động, không ai dám nhút nhít hay hó hé 

Mọi người tự khắc tản ra chừa lối cho nó đi đến chỗ Ji Yeon...

Nó vẫn giữ nguyên phong độ đó, với chiếc guốc 10 phân và bộ váy công sợ màu đỏ đen, ánh mắt nó như hằn học hơn với mái tóc được búi sang trọng và lịch sự phía sau... từ từ...từ từ tiến đến chỗ Ji Yeon... 

Ôi thôi!! ai cũng như nghẹn thở... nhìn nó không chớp mắt cũng không dám di chuyển. 

Người sợ nhất chính là Ji Yeon... bộ y phục KHÔNG CÒN CHỈNH TỂ nữa... cứ như là đang sắp xửa bung hết nút áo sơ mi vậy...thì lại càng làm cho mọi việc trở nên nghiêm trọng hơn...

nó đứng đối diện bàn của Ji Yeon...đập bàn cái RẦM~~

Cả phòng đứng tim, giật cả mình... cứ tưởng tượng là sắp có 1 trận đánh ghen oanh oanh liệt liệt sắp diễn ra vậy! 

Nó thì...nhìn chầm chầm Ji Yeon....Miệng mĩm cười nhẹ nhàng nói: 

- Này! Park Ji Yeon!... em muốn làm gì thì làm, muốn ôm bao nhiêu cô gái thì ôm... tuỳ em! Nhưng tôi nói cho em biết! Việc dụ dỗ nhân viên phòng tôi qua đây phục vụ và quay quanh em thế này trong giờ làm việc thì....ĐỪNG CÓ MƠ! 

Không chỉ mình Ji Yeon bất ngờ mà cả những cô gái đang đứng đây đều không ngờ... 

- Hả!? 

- Tôi không muốn tình trạng này diễn ra nữa! nếu 1 trong những nhân viên của tôi mà BƯỚC qua chỗ này khi chưa được cho phép của tôi thì!....EM CHẾT VỚI TÔI ĐẤY! 

Toát hết cả mồ hôi, sợ đến gần ú tim....Ji Yeon mấp máy miệng nói không thành lời 

Nó xoay mặt nhìn những người trong phòng với ánh mắt kiên nghị và hung tợn 

- Nếu các cô còn yêu cô ta! thì ngoan ngoãn mà quay về!... đừng có mà lấn tới... nếu không tôi không bảo đảm TÌNH YÊU của các cô sẽ được yên bình đâu!! 

Lời cảnh cáo vừa dứt, toàn bộ nữ nhân viên phòng nó trem nhau chạy về trong sợ hãi. Nó nghênh mặt lên, bước đi trong tự tin về phòng...Để lại sau lưng gần mười mấy con người đang đứng ngồi không yên trong lo sợ...

- Vậy... vậy tụi em có nằm trong số đó không ? 

-.........

- Vợ unnie... sao... sao hôm nay lạ quá!!! 

còn 1 cô rất bình tĩnh... 

- Yên tâm đi! vợ unnie đến là để cảnh cáo bọn nhân viên phòng cô ấy... chứ tụi emthì đâu thuộc số đó. Phải không unnie!?...

- Cô....cô ấy đến là để cảnh cáo nhân viên của cô ấy ? 

- Dạ phải! unnie không thấy sao ? 

- vợ của unnie vẫn như vậy thôi! dù tụi em có ở đây với unnie cả ngày thì cô ấy cũng đâu làm gì hay ghen tuông gì! Cũng tốt 

- Đi ra! 

- Dạ ? 

- ĐI RA HẾT CHO TÔI~~~~~~~~~~~~ 

Ji Yeon trong cơn tức giận la lớn đuổi mọi người ra ngoài. Họ lũi lũi ra ngoài trong khủng hoảng... 

- Tại...tại sao lại thế được.. mình cứ tưởng là cô ấy sẽ 1 lần phải tức giận chứ!!...quá ra...quá ra là vì tức nhân viên của mình nên cô ấy mới có thái độ như thế!!!....haha!... mình... mình còn không bằng nhân viên của cô ấy nữa.....

Cre by:rubyhe0xyh @ t7vn

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro