P20

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tử Ký vô cùng bất ngờ khi nhận được lời yêu cầu đấy , không nghĩ là Thảo Yênh sẽ đến tìm mình lúc này… Vốn bản tính không hay toan tính nên nó đã nhanh chóng đồng ý và bước ra ngoài . 

CẠCH 

Cánh cửa vừa được mở ra… người trước mặt nó không còn là một Thảo Yên dịu hiền như ngày nào nữa… ánh mắt của cô ấy trong rất sắt đá như muốn giết chết nó ngay bây giờ vậy… 

Nó lùi lại và có chút lo sợ, Thảo Yên lâm lâm tay như muốn tát nó một bạt tay nhưng có vẻ chưa có đến lúc… 

Thảo Yên buông lỏng tay , mặt cũng bớt cáu gắt và dữ tợn …. 

- Tui có thể vào nhà không ? 

Nó bàn hoàn 

- Được... 

______________________________ 

Không khí có chút căng thẳng… yên ắng đến lặng người 

Thảo Yên chỉ ngồi yên đó, nhìn nó với ánh mắt câm tức không nên lời 

Nó lên tiếng 

- Tối rồi… Yên kiếm Kỳ có gì không ? 

Thảo Yên ngừng đảo mắt nhìn xung quanh… lập tức nhìn nó với ánh mắt hằng học và gay gắt 

- Thảo… Thảo Yên 

CHÁT 

Bạt tay đó của Thảo Yên bất ngờ đánh nó , làm cho nó đang ngồi cũng loạng choạn , lấy tay đặc lên má… không hiểu chuyện gì đang xảy ra… nhìn Thảo Yên 

Ánh mắt đang rưng rưng lệ của Thảo Yên nhìn nó không chớp mắt … miệng mấp mấy như muốn thốt ra rất nhiều lời với nó 

- Yên… 

- Tại sao lại đối xử như vậy với tôi !!! 

Nó nhìn Thảo Yên 

- TẠI SAO CÔ ĐÃ NÓI KẾT THÚC VỚI CHỒNG TÔI MÀ CÒN QUAY LẠI VỚI ANH ẤY LÀ SAO HẢ ?~~~~ 

Nó hoàn toàn không hiểu 

- Yên nói gì ? 

Cô ấy cười khẩy 1 tiếng và lên giọng 

- Cô còn dám hỏi tôi nói gì ? Lý Tử Kỳ ! … tôi cứ nghĩ cô là một người đàn hoàn và đáng tin , dù sao cô cũng đã có gia đình VẬY MÀ CÔ CÒN MẶT MŨI NÀO MÀ ĐI DỤ DỖ CHỒNG TÔI CHỨ ~~~~~~~~~ 

- Dụ dỗ … ? 

- Cô đúng là loại phụ nữ không biết liêm sĩ , cô không đáng làm vợ của ai cả , hạng người như cô thì tốt nhất nên tìm loại đàn ông rẻ tiền mà theo … 

Nó hoàn toàn không thể nghe nổi những lời nói cay độc đó phát ra từ miệng Thảo Yên, đôi mắt nó căng tròn theo dòng lệ đang ứ động quanh khóe mắt 

- Cô chỉ có thể đi cướp chồng người khác mà hoàn toàn không thể làmđược gì sao ? Cô làm việc đó cô không thấy có lỗi với Thái Phong à ? Cô đúng là loại phụ nữ tùy tiện và 

- ĐỦ RỒI !! 

Thảo Yên kinh ngạc và sững sốt trước lời của nó 

Nước mắt nó rơi vì sự ấm ức không thể nhịn được hơn nữa. Nó nuốt đắng , gạt nước mắt đang rơi , nhìn thẳng Thảo Yên mà khẳng định 

- Thảo Yên ! Những lời nói của cô vừa nãy… tôi sẽ coi như không có gì . Tôi không muốn gây thêm chuyện hay phiền phức gì nữa, tôi không muốn chúng ta sẽ không thể nhìn mặt nhau . Đúng là tôi từng yêu chồng cô . Đúng là tôi từng có ý định cướp chồng cô , thậm chí tôi còn muốn cô sẽ phải biến mất nữa kìa 

Lần này quả thật là sự tức giận của Thảo Yên hiện rõ hơn… ánh mắt đâm đâm nhìn nó 

- Nhưng những điều đó không còn quan trọng nữa ! 

Thảo Yên kinh ngạc 

- Tôi đã có gia đình , chồng tôi là Chung Thái Phong và hiện giờ chúng tôi đang rất hạnh phúc . chính chồng cô ! Người chồng mà cô yêu quý .. CẬU TA đang MUỐN ĐOẠT HẾT NHỮNG HẠNH PHÚC MÀ TÔI ĐANG CÓ ĐI ĐẤY CÔ CÓ BIẾT KHÔNG HÃ !~~~~~~~~~~~~~~ 

- Cô ! 

Nó khựng lại , muốn yên ắng mọi chuyện 

- Khuya rồi ! Cô về đi ! 

Nói rồi nó đứng dậy 

Thảo Yên bàn hoàn trước những lời nói của nó , hoàn toàn không hiểu… Cô ấy cầm túi xách , bước ra ngoài với khuôn mặt mất hồn và vẻ mặt bàn hoàn. 

______________________________ 

Nó mệt mõi và cảm thấy tuyệt vọng… Những chuyện vừa xãy ra… tại sao tự dưng cuộc sống nó phải thế này , tại sao mọi việc lại đổ ập lên người nó như thế … Quả báo… hay là khó khăn thật sự cần đến để nó vượt qua để đến được với hạnh phúc thật sự… 

___________________________________ 

Sáng hôm sau … 

Trung Hiền vừa mới lái xe về đến khách sạn, nơi mà Thảo Yên và bé Trung Đan đang ở . 

Cánh cửa vừa mở ra thì… 

- Em làm cái gì vậy !! 

Trung Hiền tỉnh hẳn vẻ mệt mõi , vội chạy tới nắm lấy tay Thảo Yên 

- Buông em ra !!~ 

- Em tính đi đâu ! 

Thảo Yên đưa ánh mắt đau lòng và cay đắng nhìn hắn 

- Em không chịu đựng nỗi nữa , em muốn đi du lịch cho khoay khỏa , anh hảy chăm sóc Trung Đan cho tốt ! 

- Em nói cái gì vậy ? 

Thảo Yên hất tay của hắn ra và kéo vali đi 

Trung Hiền đứng đó , bàn hoàn… nhìn con mình đang ngồi trong xe , nhìn vợ mình… đang bước đi …. Rời khỏi căn phòng 

_________________________ 

Ngay lúc đó… một người chồng, một người cha… chưa bao giờ đảm nhiệm tốt vai trò của mình được một ngày nào… giờ phải làm tất cả mọi việc… Vì tiếng ồn nên bé Trung Đan tỉnh giấc và khóc nức nỡ , sự bối rối trong thấy rõ ở khuôn mặt hắn , chưa bao giờ gặp cảnh tượng này. Dù có thì .. đã có Thảo Yên. 

Hôm nay mọi thứ sẽ được chuyển đến căn nhà mới hơn nữa 1 mình , không có vợ chăm sóc Trung Đan... một tên đàn ông không bao giờ lo cho gia đình như hắn sẽ như thế nào chứ … vậy… 

Hắn sẽ làm gì để giải quyết tình huống này đây … ?? 

___________________ 

RENG…RENG…RENG… 

Nó vội mở điện thoại, nhưng khi nhìn thấy tên người gọi thì nó chỉ muốn cúp máy quách cho xong nhưng… 

- Alo 

- Kỳ đến chổ Hiền được không !? 

- Tôi không nghĩ là mình cần đến 

( OE…OE….. bé Trung Đan la khóc…. ) 

Nó nghe rất rõ vì tiếng rất lớn 

- Chuyện gì thế ? 

- Là Trung Đan… Thảo Yên đã đi du lịch rồi… cô ấy để Trung Đan cho Hiền chăm sóc nhưng 

- …. Tôi không cần biết ! chuyện của Hiền tốt nhất tôi không nên xen vào 

- Kỳ .. 

Tiếng khóc mổi lúc một lớn hơn … có vẽ như tình hình nghiêm trọng hơn rồi 

Và…. 

- Ở đâu ? 

Một ngày ở cùng người tình cũ sẽ thế nào nhỉ ?... vì hôm nay chuyển nhà nên mọi thứ được đưa đến nhà mới, có phải bây giờ nó đang đóng vai trò là 1 cô vợ TẬP SỰ của hắn không , vừa phụ giúp trang trí và dọn lại căn nhà ... lại phải... chăm sóc bé Trung Đan... w0a... nhiều điều xảy ra lắm đây...

Thật sự mà nói , lời đồng ý của nó không có nghĩa là chấp nhận tha thứ hay là mền lòng vì hắn cả… mà đơn giản chỉ vì nó không muốn vì tình cảm cá nhân mà bỏ mặt mọi thứ . 

Thảo Yên bỏ đi có lẽ cũng vì nó , bé Trung Đan không nên vì thế mà bị bỏ mặc như vậy… dù sao cũng chỉ là chăm sóc 1 đứa trẻ… mọi chuyện vẫn có thể nằm trong tầm tay của nó . 

Nó lái xe một mạch đến chỗ của Trung Hiền 

TING TONG 

Nó đặc chân đến của phòng 1002 ở khách sạn NEWTON ,chần chừ 1 lúc và nhấn chuông 

Cánh cửa nhanh chóng mở ra , trước mặt nó vẫn là cái tên đáng ghét ấy… nhưng đằng sau… lại là 1 đứa trẻ khấu khỉnh đến phát ghen tị… 

Tiếng khóc của Trung Đan mỗi lúc một lớn hơn … vẻ mặt thay vì hầm hầm tức giận mà đôi co với hắn thì nó lại trở nên lúng túng và lo lắng hẳn , vội đi đến chỗ của Trung Đan và xòe tay bế bé 

- Ôi !! ngoan ngoan , sao dạ ?.... con khó chịu à ?... thôi thôi nín đi cô thương 

Tiếng nấc cũng như tiếng khóc đã giảm hẳn trong thấy, Trung Hiền nở nụ cười vui mừng nhìn nó và con . 

- Cám ơn Kỳ. 

Nó xoay lưng lại ,tay vẫn dỗ dỗ Trung Đan 

- Kỳ làm việc này không phải vì Hiền đâu!! 

Dù lời nói ấy lạnh lùng, nhưng hành động của nó lại làm hắn cảm thấy không hẳn là không vì hắn ! 

RENG…RENG…RENG 

Trung Hiền vội lấy điện thoại 

- Alo 

- Chúng tôi đã chuyển mọi thứ đến địa chỉ rồi thưa ông 

Hắn nhìn nó và nói tiếp 

- được rồi , tôi sẽ đến ngay 

Nó nhìn hắn 

Trung Hiền lúng túng mĩm cười 

- Hôm nay , Hiền phải dọn đồ vào nhà mới… nên.. 

- Đi thôi !! 

Hắn kinh ngạc trước lời nói của nó 

- Hả ? 

Nó nạt 

- Không phải chuyển nhà sao ? không đi nhanh 

Trung Hiền vui vẻ mở cửa mời nó đi ra 

Nó bế Trung Đan đang nũng nịu trên tay mình bước ra ngoài 

________________________ 

Trung Hiền lái xe chở nó cùng Trung Đan đến ngôi nhà mới , vị trí nó đang ngồi… thường là do Thảo Yên ngồi, bé Trung Đan cũng là do cô ấy chăm sóc…. Nhưng hôm nay thì nó lại đóng vai một người mẹ THAY THẾ như vậy nè… 

Ôi thôi !! cậu nhóc Trung Đan nhà ta là chúa nũng nịu nhưng cực kì tinh ranh, Tử Kỳ cũng rất mến cậu nhóc này … trên suốt chặn đường từ khách sạn đến ngôi nhà mới thì nó không lúc nào ngơi bỏ rơi Trung Đan , nó và Trung Đan vui vẻ đùa với nhau 

Trung Hiền dù đang lái xe nhưng vẫn cảm nhận được sự vui vẻ và hân hoan của nó , Chưa bao giờ kể từ khi hắn và Thào Yên cưới nhau, nụ cười này lại xuất hiện… một nụ cười hạnh phúc thật sự …có lẽ chỉ mỗi mình nó có thể mang lại mà thôi ! 

_________________________ 

Ngôi nhà mới…. 

Thật sự bất cứ người nào đã có gia đình đều có ước mơ sở hữu căn nhà này…. Quả thật là nó rất đẹp… nghĩ lại căn nhà của nó cũng thể sánh bằng ngôi nhà TRIỆU phú này … nó quá đẹp, quá lộng lãy… nhưng cũng rất ấm cúng…. 

Chiếc xe vừa thắng lại ở sân trước của ngôi nhà … 

Trung Hiền tháo dây an toàn , nhanh chóng bước qua bên nó , mở cửa và chờ nó cùng Trung Đan bước ra 

Đương nhiên sự hiểu lầm sẽ vẫn tiếp tục diễn ra vì thực tế họ trong có vẻ không gióng 2 người xa lạ là mấy 

Trước khi nó hết ngưỡng mộ cảnh tượng trước mắt thì … đột nhiên có một người chạy tới 

- Thưa ông , mọi thứ đã được chuyển đến rồi ạ !! 

- Được rồi ! vất vả cho anh ! 

Ánh mắt nó thôi nhìn căn nhà , quay sang chổ hắn 

Không biết lí do tại sao lại thành ra thế này… 

- À !! ông đưa vợ cùng đến sao ?... trong 2 người rất hạnh phúc đấy , có cả đứa cậu nhóc trong khấu khỉnh quá 

Nó tròn mắt nhìn Trung Hiền rồi nhìn người đàn ông vận chuyển đồ đó 

Trung Hiền mĩm cười và bảo 

- Cám ơn vì lời khen , tôi sẽ tăng thêm tiền vận chuyển cho lần này 

- A ha ! không có chi, cám ơn ông !! vậy tôi xin phép đi trước, có gì cứ gọi tôi 

- Ừm 

Trung Hiền gật đầu xong quay sang nhìn nó thì… 

- Chỉ là xã giao thôi ! Kỳ không đề bụng chứ ? 

Nó biết dù có cố cải cũng không đi đến đâu ,nó đành bỏ mặc cái tức đó mà đi thẳng vào trong nhà 

- Tôi không dám ! 

_______________________________ 

Bên ngoài đã rất đẹp nên khi bước vào trong thì… kiến trúc đọc đáo ở đây không khỏi khiến nó phải trầm trồ thầm ngưỡng mộ… 

Bé Trung Đan đang nằm rất ngoan trên tay nó , có lẽ đã khóc mệt rồi chăn ?... nhưng chính điều đó lại làm nó rất mến cậu nhóc này… trong rất đáng yêu 

Mọi thứ trong phòng vì mới chuyển tới nên rất bừa bộn , vẫn chưa sắp xếp cụ thể và ngăn nắp . Trung Hiền lên tiếng 

- Hay là… Kỳ phụ Hiền dọn nhà được chứ ? 

Nó im lặng nhìn xung quanh… 

- Kỳ bế Trung Đan vào phòng ngủ đã 

Hắn cười thằm trong bụng, nhìn nó… 

Nó cẩn thật đặc cậu nhóc nằm lên giường , cẩn thận đấp chăn cho Trung Đan, rồi nhẹ nhàng bước ra ngoài tránh làm thức giấc 

2 cặp mắt nhìn nhau… vẫn im lặng… ánh mắt hắn đang trông chờ rất nhiều ở nó… một lát nó lên tiếng 

- Kỳ không biết là cách trang trí của mình có làm hài lòng của Thảo Yên và Hiền không … vì thế 

- Kỳ cứ làm theo những gì mình thích !.. 

Lời nói đó… làm nó vừa có chút bất ngờ… vừa có chút lo sợ… là ý gì chứ ? 

Rốt cuộc thì công việc vẫn bắt đầu 

- Soffa đặc ở đây ! 

Nó chỉ ở giữa phòng khách 

Trung Hiền không nói không rằng, kéo cái soffa dài gần 2 mét vào trong 

Nhìn tướng thư sinh ấy, chắc hẳn không nghĩ là có thể làm những việc nặng nhọc ấy… nhưng quả thật là Trung Hiền rất mạnh . mấy chóc đã lôi cả bộ soffa đặc đúng vị trí nó yêu cầu… Tuy nhiên, mồ hôi thì nhễ nhại… 

Nó chỉ đứng đó… nói gì thì nói… không lẽ lại không làm gì ? 

- Cầm lấy đi ! 

Nó lấy khăn giấy đưa cho Trung Hiền 

Hắn ngước mặt nhìn nó … rồi mĩm cười 

- Cám ơn 

Không chỉ là bộ soffa mà thôi , còn hàng đóng vật dụng khác đang từ từ được nó chỉ trỏ bắt hắn chạy tới chạy lui sắp xếp đúng vị trí tương thích… ôi thật là gian nan… 

2 tiếng sau………. 

Hắn ngồi phệch xuống ghế soffa thở không ra hơi… có lẽ cả khối công việc nặng ấy quá sức với một chủ tịch như hắn ? 

Nó tiến đến gần hắn và đưa ly nước lạnh cho hắn 

- Uống đi ! 

Dù rất mệt nhưng hắn vẫn không mĩm cười thay lời cảm ơn của mình, rồi cầm lấy ly uống 1 ngụm lớn hết ly nước 

Cơ bản mọi thứ đã hoàn thành… chỉ việc là đặc những đồ dùng trang trí và những thứ cần thiết lên xung quanh nữa là mọi thứ đã ỗn thỏa 

Nó ngồi xuống đối diện hắn, uống một ngụm nước 

Hắn lên tiếng 

- Cám ơn !! 

- Kỳ bắt Hiền vất vã như thế mà cảm ơn gì ! 

- Không sao !! chỉ cần Kỳ ở đây là được rồi … 

Nó né tránh 

- Nghỉ ngơi một lát thì bắt đầu làm tiếp , chỉ cần trang trí lại một ít có lẽ sẽ xong rồi 

Trung Hiền cười nhạt 

- Ừm 

Nhưng mà… 

- Ụa… ụa !!! 

Nó bịt miệng vì buồn nôn 

Trung Hiền lo lắng nhìn nó 

- Sao vậy ? 

Nó đưa tay ý chỉ không có gì … nhưng 

- Ụa …. ụa ụa…. 

Nó chạy vội vào tolet 

Hắn cũng sốt ruột không kém 

1 lát sau 

Nó bước ra ngoài… mặt mài có chút nhợt nhạt 

Trung Hiền vội đi đến đỡ nó 

Dù muốn hất hắn ra… nhưng có lẽ nó hơi choáng nên cũng không làm được gì, mặc hắn đỡ mình ngồi xuống 

- Có sao không ? 

Nó nuốt nước bọt , mấp máy nói 

- Không sao… chỉ là buồn nôn thôi 

- Buồn nôn ? 

Nó gật đầu 

- Ừm 

- Kỳ đến bác sĩ chưa ? 

Nó lắc tay 

- Không cần, nghĩ tí sẽ khỏe . Dù sao những lần trước cũng vậy , sẽ không sao đâu 

Trung Hiền tinh ý 

- Vậy… Kỳ hay buồn nôn lắm sao?… 

- Dạo này thì vậy… có lẽ cũng gần 2 tuần rồi… 

Mặt hắn tối sầm lại… vẻ tức giận vô cớ 

- Tử Kỳ !! 

Nó mệt mõi ngước nhìn hắn 

- Có phải Kỳ có thai không ? 

Nó mở to mắt kinh ngạc 

- Có thai ? 

Hắn lập tức đến cạnh nó vịnh 2 vai nó , mặt đầy vẻ hoản loạn 

- Kỳ có thai phải không !? 

- …Hiền nói cái gì vậy ? Kỳ không giỡn đâu…làm gì có chuyện đó !! 

chuyện gì sẽ xãy ra ?

Chính nhận định đó mà làm cho không khí hiện tại rơi vào hoàn cảnh căng thẳng cả hai phía ! 

Đương nhiên rồi, hắn thì sốt ruộc , lo lắng không biết nó có thật sự mang thai với Thái Phong hay không ? Còn riêng nó thì vô cùng hoản loạn vì trước giờ nó luôn nghĩ điều đó không thể đến nhanh như vậy ! Mang thai à ?... không thể nào !!! 

Nó bập bẹ lên tiếng 

- Không…không phải ! 

Trung Hiền bớt căng thẳng đi, ngồi xuống như chút được gánh nặng rất lớn 

- Xin lỗi !! đã làm Kỳ hoản sợ 

Nó chớp chớp mắt ổn định tinh thần rồi làm lơ mọi chuyện 

- Kỳ… kỳ phải nấu đồ ăn đây… Hiền cứ ngồi đây đi 

Nó lúng túng đi vào bếp 

Khoảng thời gian đó… tuy chỉ có 30 phút nhưng quả thật… rất khó hiểu , rất khó chịu … Nó chỉ biết cấm cúi nấu thật nhiều… tuy là thế nhưng đầu vẫn nghĩ tới những lời nói của hắn “ Kỳ có thai à ? “ …. Mỗi lần câu nói ấy hiện lên là nó cứ như sắp phát điên đến nơi vậy , bầm nát mấy củ cà rốt không thương tiếc… 

Bên cạnh đó , Trung Hiền cũng không yên bình là mấy , dù chính miệng Tử Kỳ nói là không phải… nhưng rõ ràng tâm trạng của 1 người đàn ông khi thấy người mình yêu… đang nằm trong vòng nghi vấn rằng đã có con với một người khác… thì rõ ràng như ngồi trên đóng lửa , thấp thỏm lo âu… Nhưng quả thật là với bản lĩnh của hắn thì tâm trạng của cá nhân không thể nào dễ dàng lộ rõ mồn một như vậy, hắn trong rất điềm tỉnh ngồi trên ghế soffa … và xem ti vi 

Bỗng dưng… 

OE..OE..OE..OE~~~ 

Tiếng khóc của Trung Đan làm cả 2 đang BÌNH TĨNH theo kiểu của mình cũng giật mình và vội chạy vào phòng 

Khi hắn đến nơi thì… 

- Ôi !! Trung Đan ngoan ! con thức rồi hả !?... ừ ừ chắc con đói rồi ! cô pha sữa cho con uống nha !! … nín đi nín đi 

Hắn nở nụ cười thầm trong lòng… toan quay ra ngoài thì 

- Này !! 

Hắn quay lại 

- Đã vào thì phụ Kỳ đi chứ !! 

Hắn mở to mắt nhìn nó đi tới gần 

- Này ! ẫm con mình cẩn thận đấy 

Nó đỡ nhóc vào tay hắn , rồi mĩm cười đùn đẩy trách nhiệm 

- Kỳ còn phải dọn bữa trưa lẫn pha sữa cho Trung Đan nữa , Hiền quá rãnh tay đi ! nên vì thế hãy chăm sóc Trung Đan cho tốt , ít nhất là trong 10 phút đấy 

- Kỳ !!! 

Nó không thèm nghe và bỏ mặc hắn với đứa con dễ thương của mình 

Ôi thật là lúng túng và hổn loạn mà…. Nhìn cái cách bế cũng có thể hiểu rằng hắn chưa bao giờ biết làm một người cha thế nào mà ! Ai đời lại bế con như kiểu xách hàng đi chợ ấy ! bế nách Trung Đan giơ thẵng ra trước cứ như là sợ bị nhiểm khuẩn hay sao ấy… Dù Trung Hiền có làm bất cứ cái gì đi nữa thì tiếng khóc của Trung Đan không lúc nào ngớt hơi mà toàn tăng tốc …. Hắn nhanh chóng đặc con mình lại lên giường … rồi ngồi suy nghĩ…. Kết quả là … 

- Nhìn nè !!! 

Hắn lè lưỡi nhăn mặt làm hề chọc Trung Đan…. Và đây là hồi đáp 

OE…OE…OE 

- Nín nín nín !!... không được à ?.... để ba làm cái khác 

Hắn cuối mặt xuống rồi hất lên làm ông kẹ 

- Tèn Ten 

OE OE OE OE ~~~ 

Hắn hoản loạn với biểu hiện của Trung Đan nên 

- Đừng khóc nữa , ba đánh thật đấy !!! 

- OE OE OE OE ~~~~ 

Nó đang trong bếp khi nghe thấy tiếng khóc đó cũng vội chạy vào 

- HIỀN LÀM CÁI GÌ VẬY ? 

Nó bực tức chạy đến ẫm Trung Đan lên và dỗ dỗ , mặt thì không hề bớt cáu gắt với hắn 

Còn Trung Hiền thì hoàn toàn rơi vào thế bị động 

- Hiền… 

- Không có Hiền gì hết !! Sao lại có một người ba không có kinh nghiệm như Hiền nhỉ ? Thật là…. 

- Hiền… 

- Thôi đi !! vào bếp mà dọn đồ ăn lên , Kỳ pha sữa và làm xong bữa trưa rồi ! 

- Vậy… 

- Gì nữa !! còn không đi nhanh ! Hay là Hiền chăm sóc Trung Đan 

Hắn giật mình 

- Không không !!! Hiền dọn bữa trưa là được phải không 

Và chạy thẳng vào bếp không quay đầu lại 

Nó bớt cáu và mĩm cười nhìn Trung Đan 

- Trung Đan à !! ba con không phải cố ý làm con sợ đâu.. ba con chỉ muốn con vui thôi , còn đừng giận ba nha !! … Ôi Trung Đan dễ thương quá đi mất 

Thằng nhóc đó… cười thật khấu khỉnh với nó… 

_____________________________ 

5 phút sau … 

Nó ẫm Trung Đan ra ngoài thì 

- Hiền định bê toàn bộ thức ăn ở trong bếp ra luôn đấy à ? 

- Hả ? 

Nó gắt và đi tới 

- Sao lại không múc ra tô sẳn mà mang nguyên nồi thế này… 

- Hiền.. 

Nó ngộ ra 1 điều 

- À !! chắc là bữa cơm của Hiền luôn có Thảo Yên lo cho nên đến nỗi dọn 1 bữa cơm cũng không xong phải không 

- … không đâu !! Hiền biết !... múc ra tô phải không ! được rồi 

Lập tức hắn chạy vào trong mang tô ra và múc canh vào 

Nhưng do quá hấp tấp nên 

- Á !! 

Hắn nắm chặt bàn tay bị phỏng khi vô tình làm đỗ canh nóng vào tay 

Nó đi đến 

- Có sao không !! ? ngâm tay vào nước lạnh nhanh đi 

Hắn nhìn nó 

- Ờ,,, 

______________________________ 

Nó đặc Trung Đan ngồi vào xe đẩy , rồi quay sang lấy kem dưỡng tay trong túi xách của mình ra 

Trung Hiền mới xối nước xong thì đi ra 

Nó lo lắng vội chạy đến 

- Tay đỏ hết rồi 

Hắn ..mĩm cười 

- Không sao ! 

Nó nhăn mặt 

- Không sao gì mà không sao , đỏ cả lên rồi , lấy cái này thoa lên đi ! 

- Không cần mà!! 

Nó giựt lấy tay hắn và lấy ít kem thoa lên 

- Nếu không xử lí cẩn thận sẽ để lại xẹo và rát lắm đấy !! Đau không ? 

Hắn vui vẻ lắc đầu 

- Không ! 

Nó lại tiếp tục cuối xuống thoa tiếp… rất nhẹ nhàng và chu đáo

Trên bàn ăn 

- Hiền ăn trước đi !! Kỳ bế Trung Đan uống sữa đã 

Hắn nhìn nó … e dè nhìn chén cơm sẵn trên bàn của mình 

Hắn dùng tay của mình cầm đôi đũa 

- Á ! 

Nó ngước nhìn , thấy đôi đũa rớt xuống đất.. 

- Sao thế ? 

Hắn ái ngại.. 

- Không… không có gì đâu 

Nó nhìn tay hắn , quả thật là còn rất đỏ dù đã thoa thuốc 

- Hiền ăn được không ? 

Hắn cười gượng 

- Được !! 

Rồi giả vờ cố cầm muỗng lên 

Nó bớt lo và lại tiếp tục cầm bình sữa đỡ Trung Đan 

Nhưng… dù là muỗng hay đũa thì chúng rơi rơi toản xuống đất 

Nó vội ngước nhìn hắn , lo lắng 

- Thôi !! ,,, đợi Kỳ lo xong cho Trung Đan thì Kỳ sẽ giúp Hiền.. 

Hắn mĩm cười 

Nó không có ý gì khác đâu… chỉ là hắn cố tình nghĩ theo hướng khác mà thôi. 

Ôi đúng là con nít… uống xong sữa thì ngáp quá trời… 

- Ôi ! Trung Đan buồn ngủ rồi à ?... cô bế con vào phòng ngủ nha !!! 

Nó vui vẻ ẩm cậu nhóc vào trong phòng 

Còn hắn thì vẫn ngồi đó, ánh mắt không phút nào rời khỏi nó, dù nón làm gì, cười đùa hay thậm chí là không hề quan tâm hắn thì hắn vẫn vui vẻ nhìn nó một cách thoải mái và mãn nguyện 

___________________ 

Nó bước ra ngoài sau khi đã dỗ được cậu ấm Trung Đan ngủ ngon giấc . 

Khi ra đến bàn ăn thì nó vẫn tỏ ra bình thường , cầm chén cơm lên và nói 

- Hiền ăn đi !! 

Hắn mở tròn mắt nhìn nó 

Nó nhìn hắn… và chợt nhận ra… miệng lấp bắp… ấp úng… không kém phần ngượng ngùng… 

Hắn nhếch môi cười 

- Không phài Kỳ nói sẽ giúp Hiền sao ? 

- Kỳ…Kỳ 

Nó quay mặt đi… suy nghĩ điều gì đó… có vẻ rất nghiêm chỉnh…và nó nở nụ cười rất ư là thản nhiên 

- Kỳ sẽ giúp ! 

Nó cầm chén cơm lên , gắp 1 đũa cơm đưa gần tới miệng hắn 

Hắn chỉ nhìn nó… 

- Ăn đi !! 

Giờ thì hắn mới vui vẻ “ khai khẩu “ ( mở miệng ) ra và ăn 

Không biết vô tình hay cố ý … 

Hiện giờ tâm trạng của hắn rất vui vẻ và tràn ngập hạnh phúc … sau khi ăn được gần nữa chén cơm thì nó lên tiếng 

- Thái Phong .. 

Khuôn mặt đang tươi vui của Trung Hiền bỗng nhiên tối sầm lại , nhìn nó không chớp mắt 

Nó vẫn tiếp tục lời của mình 

- Vì cả Kỳ và Thái Phong đều làm việc ở công ty nên rất hiếm khi Kỳ có thể lo được bữa ăn toàn diện như vậy cho anh ấy . 

- …Vậy sao ? 

Nó vui vẻ 

- Nhưng mà, bù lại cứ rãnh rỗi vào bữa tối thì Kỳ luôn cố gắng chuẩn bị bữa ăn thật ngon cho Thái Phong ! có lẽ một ngày đi làm việc vất vã nên cứ hễ những gì Kỳ nấu là Anh ấy luôn ăn rất ngon miệng 

Hắn vẫn nhìn nó… nhưng đây là ánh mắt có chút căm hờn 

- Chắc là… Thái Phong yêu Kỳ lắm !! 

- Đương nhiên !... và Kỳ cũng yêu anh ấy… Anh ấy là một người chồng tốt !... Kỳ không nghĩ là mình đã chọn lầm… Kỳ cảm thấy cuộc sống bây giờ của mình rất hạnh phúc ! 

Rất dễ nhận ra tâm trạng của hắn lúc này , dù là mẫu người rất giõi che dấu cảm xúc nhưng ánh mắt của hắn đã bán đứng bản thân mình… 

- Thái Phong đang đi công tác ở Singapore , Dù chuyến công tác kéo dài đến nữa tháng nhưng ngày nào Thái Phong cũng gọi điện cho Kỳ… Kỳ cảm thấy rất vui vì anh ấy lúc nào cũng nhớ đến Kỳ 

- ĐỦ RỒI ! 

Hắn quát lớn, nhìn nó 

Nó vẫn lờ đi… vì chắc nó đang cố ý nói ra mọi chuyện 

- Nếu mọi chuyện tốt đẹp… Kỳ nghĩ là Kỳ và anh ấy cũng nên có một baby dễ thương gióng Trung Đan vậy !... Thái Phong luôn mong muốn điều đó . 

- HIỀN NÓI LÀ ĐỦ RỒI MÀ ! 

Không kiềm nỗi cơn tức giận khi nó nói những lời đó , Hắn đẩy ghế bật đứng dậy , kéo tay nó đứng dậy 

- Hiền làm gì vậy ?> 

Hắn nhìn nó , ánh mắt đầy sự câm hận và tức tối 

- Hiền không được sao ? 

- …. … Hiền nói cái gì vậy ? 

- Tại sao cứ phải là Thái Phong ? TẠI SAO VẬY HẢ?~~ 

Nó cố hất tay hắn ra vì Trung Hiền đan nắm rất chặt tay nó làm nó đau 

- Đau quá !! bỏ tay Kỳ ra ~~ 

- Tử Kỳ à !... hay là chúng ta bỏ đi đi , chúng ta sẽ làm lại từ đầu 

- Hiền ĐIÊN RỒI !! 

- Hiền không điên ! Hiền đang nói thật đấy ! 

- Kỳ không có yêu Hiền đâu ! người Kỳ yêu là Thái Phong , CHUNG THÁI PHONG ~~~ KHÔNG PHẢI LÀ HIỀN 

Hắn như nghe phải những điều đáng ra không nên nghe…. Trong lòng hắn dấy lên một sự câm thù và tức giận như muốn thiêu đốt tất cả 

Hắn nhìn nó… 

Và giật mạnh người nó và hôn không dứt 

Ngay lúc đó thì… 

CẠCH 

….. 

- Hai… hai người đang làm gì vậy ?

Cả nó và hắn đều giật mình , hắn buông lỏng tay khỏi người nó . Lập tức nó lùi lại . Trung Hền từ từ quay nhìn …Thảo Yên đang đứng đó , nhìn cả 2 với khuôn mặt như mất hồn … 

Rồi hắn quay sang nhìn nó , một khuôn mặt lo sợ và đang rùng mình trước hắn… lẫn xấu hổ với Thảo Yên 

Trong lúc đó , không phải đợi thêm 1 phút giây nào nữa , Thảo Yên bước thẳng vào trong , đến trước mặt Tử Kỳ và… 

CHÁT 

Trung Hiền vội đến đỡ nó và vô cùng tức giận với Thảo Yên 

- EM LÀM CÁI GÌ VẬY HẢ ? ~ 

Nó không lên tiếng … 

Thảo Yên nhìn thấy chồng mình đang lo lắng và tức giận vì một người phụ nữ khác nên giận lại càng giận thêm.. 

- Anh còn hỏi em đang làm gì sao ? thế 2 người đã làm gì ? HAI NGƯỜI ĐÃ LÀM GÌ VẬY HẢ ~~ 

Trung Hiền lập tức bảo vệ nó 

- Dù làm gì thì em cũng không thể tát Tử Kỳ như vậy ! 

Thảo Yên cười khẩy 

- Há !... không thể sao !! Anh hôn người phụ nữ khác trước mặt em mà bảo em không thể làm gì sao ? em là vợ anh… LÀ VỢ ANH !!! ANH ĐANG NGHĨ CÁI GÌ VẬY HÃ ~~~ 

Hắn phớt lờ lời vợ , chỉ nhìn nó lo lắng 

- Kỳ có sao không ? 

Nó bình tĩnh , nuốt đi cơn uất ức trong lòng mình , đẩy hắn ra 

- Xin lỗi ! … 

Hắn gắt nhìn nó 

- Kỳ không cần xin lỗi ! 

- HIỀN IM ĐI !! 

Nó từ từ đi đến trước mặt Thảo Yên 

- Những điều hôm nay Yên thấy hoàn toàn là sự hiểu lầm… Yên 

Thảo Yên tức giận đến run người , tay lâm lâm giơ lên tính tát nó thì 

Trung Hiền chụp tay Thảo Yên lại và quát to 

- EM ĐỦ RỒI ! 

Cô ấy giương mắt nhìn hắn 

- Anh bên vực cô ta ? 

- Đúng ! 

- Anh !! 

CHÁT 

Cả 2 cặp mặt kinh ngạc đều nhìn về hướng nó , Đôi mắt đang rưng rưng lệ vô cùng tức giận của nó đang nhìn thẳng hắn sau khi đã tát Trung Hiền 1 bạt tay 

- Cái tát này là Kỳ muốn thức tĩnh Hiền !! Thảo Yên mới chính là vợ Hiền , người yêu Hiền là cô ấy chứ không phải Kỳ . Hiền hãy suy nghĩ lại những việc mình đã làm và đừng bao giờ làm những chuyện xấu hổ như vậy nữa ! 

Và nó bỏ đi 

- Tử Kỳ !! 

Hắn toan chạy theo thì.. 

- Anh đứng lại… 

Hắn khựng bước 

Nước mắt từ khóe mắt Thảo Yên đã rơi trong vô thức … 

- Anh còn muốn đuổi theo sao ?.. 

Hắn quay mặt lại , nhìn vợ mình 

- Em là vợ anh !... là vợ của anh đấy … em biết là từ trước đến giờ tình cảm của anh không hướng về em nhưng em cũng mặc kệ … em luôn hi vọng thời gian sẽ làm anh quên được Tử Kỳ… NHƯNG TẠI SAO LẠI ĐỐI XỮ NHƯ THẾ VỚI EM !!~~~ TẠI SAO VẬY HÃ TRUNG HIỀN ~~ TẠI SAO VẬY ~~ 

Cô ấy bật khóc trong tiếng nất nghẹn ngào 

Trung Hiền nhìn Thảo Yên đang khóc… lòng như chặn lại… có chút ấy náy về những việc mình đã làm 

Hắn tiến lại gần vợ , …. Ôm chặt Thảo Yên.. 

- Anh xin lỗi 

Tiếng khóc vẫn còn dù hắn đang cố gắng xoa dịu mọi chuyện … 

_______________________________________ 

Nó chạy một mạch về phía trước, hoàn toàn không biết mình đang đi đâu cả… hoang mang , sợ hãi và đau lòng nữa… 

Đầu nó có rất nhiều điều phải nghĩ , Thái Phong… Trung Hiền… Thảo Yên… là bản thân nó , chính nó đã làm cho tất cả ra nông nỗi này …. 

Nếu lúc trước nó không nuôi ý định với Trung Hiền , nếu nó không nghĩ sẽ cướp Trung Hiền Từ Thảo Yên thì nó đã không làm cho hắn và cả cô ấy phải như vậy… cũng như vậy mà nó mới gặp Thái Phong , cũng vì thế mà làm khổ anh ấy , làm anh ấy phải chịu đựng bản thân mình… bây giờ lại làm những chuyện có lỗi với Thái Phong… nó có quá nhiều tội lỗi… mọi chuyện đều xuất phát từ nó… nó không biết nên làm gì lúc này nữa… nó quá rối rồi…. nó ngã quỵ ở mặt đường 

_______________________ 

Bệnh viện 

Nó nằm bất tĩnh ở trong phòng… 

Sau khi mọi chuyện xãy ra , Thảo Yên có gọi đến cho Tử Kỳ, vì nó bất tĩnh nên khi Thảo Yên gọi đến thì bệnh viện nhận được nên gọi cô ấy đến… Kết quả là 

__________________________ 

Thảo Yên vừa nhận được lời báo thì lập tức đến bệnh viện… đương nhiên là không hề cho Trung Hiền biết.. 

Phòng bác sĩ 

Vội đi vào phòng 

- Bác sĩ , cô ấy sao rồi ạ ? 

Bác sẽ vui vẽ trả lời 

- Không sao ! vì do hoản loạn lại thêm đang mang thai nên mất sức mà ngất xĩu thôi ! cô đừng lo 

Thảo Yên kinh ngạc 

- Mang thai ? 

Bác sĩ e dè 

- Đúng… cô ấy đã mang thai được 3 tháng rồi 

Thảo Yên như không tin vào tai mình nghe nữa… mang thai ? 

_____________________ 

Thảo Yên bước đi trong vô thức , đầu luôn suy nghĩ về Tử Kỳ 

- “ Mang thai sao ?... 3 tháng… ?.. sao cô ấy không hề nói gì ?... “ 

Cô ấy đến phòng của nó 

Đến gần giường… nhìn nó không chớp mắt… càng nhìn Thảo Yên càng trổi lên những suy nghĩ không thể tin nỗi 

- 3 tháng trước ?... Trung Hiền đã về đây… anh ấy… đã gặp Tử Kỳ… . Và giờ Tử Kỳ đã mang thai… được 3 tháng… không lẽ 

Ánh mắt kinh hoàn và sợ hãi của Thảo Yên nhìn nó , chân loạn choạn … 

- Vậy cái thai này… !!... 

Từ một Thảo Yên dịu hiền và dễ mến thì giờ lại trở thành một Thảo Yên hiểm độc và gian ác… Khi một người phụ nữ biết chồng mình có con riêng với phụ nữ khác thì còn có thể bình tĩnh xem như không có gì sao ?... hoàn toàn không thể… Trong lòng Thảo Yên lúc này chỉ có biết nghĩ là… 

- “ Mình phải phá cái thai của Tử Kỳ đi… như vậy Trung Hiền sẽ không luyến tiếc cô ấy nữa… sẽ một lòng yêu thương mình… sẽ không lạnh nhạt với mình nữa… đúng rồi… “ 

Thảo Yên nở nụ cười nham hiểm nhìn nó 

- Tử Kỳ à !!... có trách thì trách cô chọn lầm đường , tại sao lại yêu Trung Hiền của tôi chứ !!... 

Rồi Thảo Yên nhẹ đặc tay lên bụng nó … và mĩm cười … bước ra ngoài 

Không ai làm được gì khi cơn ghen tuông mù quán của người phụ nữ trội dậy ... Thảo Yên cũng là một trong số đó . Đứng trước sự hời hợt và lạnh nhạt của người chồng suốt 3 năm qua , còn phải chứng kiến tận mắt tình cảm của cả 2 vẫn còn kéo dài đến phút giây này ... thậm chí khi biết tin Tử Kỳ mang thai thì Thảo Yên không điều khiển nỗi lí trí nữa mà cho rằng đó là con của Trung Hiền vì trên thực tế rõ ràng 3 tháng trước hắn có về đây và 3 tháng trước hắn cũng đã nói là có gặp Tử Kỳ... Thảo Yên không bên cạnh ... gặp lại người yêu cũ... chuyện cũng có thể xãy ra mà... Vì thế... giờ lòng Thảo Yên chỉ muốn PHÁ BỎ cái thai của Tử Kỳ vì muốn Trung Hiền sẽ vứt bỏ nó mà quay về với mình.... Chuyện gì sẽ diễn ra tiếp đây ?

Nó vẫn tiếp tục nằm ở bệnh viện cho đến khi màn đêm buông xuống 

Bây giờ đã gần nữa đêm , người nó mõi nhừ và uễ oãi sau GIẤC NGỦ dài từ sáng đến giờ … 

Nó bàn hoàn tỉnh giấc, dụi dụi mắt nhìn xung quanh 

- Sao mình lại nằm ở đây ? 

Rồi nó cố ngồi dậy , bước xuống giường và toan đi ra ngoài 

- Tử Kỳ ! cô không khỏe thì đừng đi xuống giường như thế 

Nó giật mình ngước mặt nhìn , thì đó là Thảo Yên , cô ấy nhìn nó với khuôn mặt lo lắng và quan tâm nó đặc biệt 

- Thảo Yên ? 

Thảo Yên đi vội tới , đỡ nó ngồi lên giường 

- Kỳ ngồi xuống trước đi !! 

- Sao..sao Yên lại ở đây? 

Thảo Yên nhẹ mĩm cười nhìn nó rồi kể 

- Chuyện là Kỳ bị ngất xĩu trên đường, rồi người ta đưa vào bệnh viện và họ gọi cho Yên đến . 

- Vậy… vậy sao ? 

- Kỳ đừng quá lo, chỉ là do suy nhược cơ thể nên dẫn đến mất sức thôi , nghĩ ngơi nhiều sẽ không sao ! 

- Cám…cám ơn ! 

Thảo Yên nắm lấy tay nó 

- Chuyện sáng nay… là Yên không đúng … chắc là do không kìm chế được bản thân mà hành động như thế , Kỳ không trách Yên chứ ! 

Nó trả lời 

- … không sao ! … dù sao Kỳ cũng có lỗi 

Thảo Yên cười với nó rồi nói 

- Đừng nghĩ đến chuyện đó nữa , dù sao Yên cũng biết là Kỳ sẽ không làm những điều như thế đâu …. Vì vậy… sau này chúng ta hãy trở thành những người bạn thật tốt nhé !! 

Nó ngập ngừng trước lời nói đó 

- Chuyện đó… 

- Có lẽ chúng ta có quá nhiều hiểu lầm nhưng hãy coi như chưa có gì xãy ra mà đối xữ với nhau tốt hơn . Kỳ đồng ý chứ !? 

Trước một thái độ thật tâm và dịu dàng như thế , bản thân nó không suy tính kĩ , cứ nghĩ rằng Thảo Yên trước mặt mình thực sự muốn xóa bỏ mọi chuyện mà làm hòa với nó… vì thế , nó đã vui vẻ đồng ý mà không toan tính điều gì 

- Được chứ !! 

Thảo Yên nở nụ cười thõa mãn nắm chặt tay nó mừng rỡ 

- Tốt quá !!! 

Thật là không thể đoán được những chuyện mà Thảo Yên đang nghĩ với bộ dạng “ Thiên Thần “ và thái độ “ Ân cần thân thiện :” như thế … Đằng sau cái mặt nạ ấy… chính là một con người đang rắt tâm cố trả thù nó… 

Đương nhiên chuyện có thai Thảo Yên rất cẩn thận dặn dò bác sĩ không để lộ ra ngoài … kể cả là cho nó biết . 

Kế hoạch của Thảo Yên không phải gấp rút triệt tiêu cái thai đó… mà là từ từ… từ từ dầy vò và phá hủy nó… để cho Trung Hiền… Tử Kỳ… và cả Thái Phong sẽ phải đau đớn, hối hận vì đã PHẢN BỘI mình 

___________________ 

Thảo Yên chở nó về đến nhà , quân tâm và căn dặn nó cẩn thận… như thể giữa nó và Thảo Yên quả thật là có một tình bạn tốt… 

Sau khi lo xong mội chuyện bên Tử Kỳ , Thảo Yên lái xe và về nhà… nụ cười đắc ý lập tức hiện lên khuôn mặt thiên thần đấy… Vì Thảo Yên đang đi đúng hướng .. từng bước theo kế hoạch của mình… 

KÉTT~~~ 

Đương nhiên mọi chuyện chưa dừng lại ở đó , khi Thảo Yên đã bước vào cuộc chơi thì mọi thứ đã đi vào đúng vị trí của nó , tiếp theo là… Trung Hiền 

Chiếc xe của cô ấy thắng gắp trước sân nhà mình 

Trung Hiền vội đi ra , chạy đến xe của Thảo Yên 

Thảo Yên nhếch mép cười và chuẩn bị sẳn sàn mọi thứ để … đối phó với Trung Hiền 

CẠCH 

Cánh cửa xe mở ra , Thảo Yên bước xuống với cánh tay đang bị băng bó còn rĩ máu trên miếng gạt quấn quanh vết thương 

Trung Hiền lo lắng 

- Em sao vậy ? 

Đôi mắt rưng rưng lệ nhìn Trung Hiền rồi vờ như không có gì 

- Anh mặc kệ em đi !! 

Và đi vào trong nhà 

Hắn tâm trạng không ổn trước thái độ của vợ , vội chạy theo nắm tay Thảo Yên lại 

- Em nói cho rõ đi !! chuyện gì đã xãy ra , tại sao tay em lại bị như vậy ? 

Nước mắt “ dối trá ấy “ bật rơi xuống , giương mắt nhìn Trung Hiền 

- ĐÃ NÓI LÀ MẶC KỆ EM ĐI ~~ 

Hắn đùng đùng tức giận 

- EM NHƯ VẬY MÀ BẢO ANH MẶC KỆ EM ĐI SAO ANH CÓ THỂ MẶC KỆ ĐƯỢC ? 

Thảo Yên nuốt cơn nghẹn , gạt nước mắt , nhìn hắn 

- Anh muốn biết phải không ? 

- Phải !! 

Thảo Yên quay mặt đi ,… nhếch mép cười … rồi tiếp tục vở kịch của mình 

- Là Tử Kỳ ..... 

Hắn sững sờ và giật mình 

Thảo Yên quay nhìn Trung Hiền với khuôn mặt ướt đẫm lệ và có chút tức giận nói 

- Em biết mình đã xữ xự không đúng nên đến tìm cô ấy xin lỗi . Nhưng cô ấy không nói lí lẽ gì mà đã tát em … em vẫn không nói gì … nhưng sau đó… 

Hắn bàn hoàn 

- Sau đó thì sao ? 

Thảo Yên đã khóc rất nhiều , nước mắt cô ấy không ngừng rơi , vẽ mặt rất đau … 

- … …. 

Trung Hiền sốt ruột , tức giận , nắm chặt vai vợ và hét to 

- SAU ĐÓ THÌ SAO HẢ ?~~ 

- Em không nói được…. 

Nhưng ánh mắt “ cố tình “ của Thảo Yên nhìn xuống cánh tay mình đã làm cho hắn hoang mang 

- Tử Kỳ… làm em bị thương ? 

Thảo Yên đẩy chồng ra và chạy vào phòng … 

Đương nhiên hành động ấy ám chỉ rằng… “ Đúng là Tử Kỳ đã làm Thảo Yên bị thương như thế “… 

Hắn hoàn toàn không biết nên phản ứng thế nào nữa… ngồi bệch xuống ghế , mặt như mất hồn … đầu như rối tung lên vì những sự thật “ giã tạo “ vừa nãy 

- Tử Kỳ… làm hại Thảo Yên ?.... không thể nào… Tử Kỳ là một cô gái hiền lành mà… cô ấy không thể hành xữ như thế được…. Nhưng mà… Thảo Yên bị thương là chuyện thật… cô ấy không thể tự mình làm bị thương bản thân rồi vu khống cho Tử Kỳ được…. Chuyện này là sao !!.... 

TỮ KỲ ~~~~~~~~~~~ SAO CÔ LẠI LÀM NHƯ VẬY HÃ ~~~~? 

Hắn bực tức nắm lấy bình hoa và chọi thẳng xuống đấy 

XOÃNG ~~ 

Bên trong phòng , Thảo Yên hé cửa nhìn ra ngoài… mĩm cười trong sự đắc ý và thỏa mãn 

- “ Chỉ mới bắt đầu thôi… tôi sẽ khiến Trung Hiền… từ từ… từ từ hận cô… và bỏ rơi cô…cùng cái thai đó !!! “ 

Hắn sẽ không thể nào gặp được Tử Kỳ đễ hỏi rõ trắng đen mọi chuyện được ?... vì sao à ?... vì lời hứa của nó đã trót đồng ý với Thảo Yên .. 

- Nhưng… cô hãy hứa là sau này sẽ không gặp lại Trung Hiền nữa… hãy để anh ấy quên cô !! được chứ !!... 

Nó cũng không muốn tiếp tục mọi chuyện nữa , kết thúc như vậy là đủ rồi… 

- Ừm ! 

_________________________________ 

Nó tĩnh dậy trong một tâm trạng thoãi mái sau khi trút được gánh nặng trong lòng… nó vui vẻ cầm tấm hình Thái Phong lên mà mĩm cười 

- Thái Phong à !! anh hãy nhanh về với em nhé … em nhớ anh thật đấy… 

Không biết….. nó có thể gặp lại chồng mình… nữa không nhỉ ? 

Hôm nay nó không đi làm … nó đã hứa là không gặp hắn … vì thế… những thứ liên quan đến hắn… nó sẽ hạn chế tối đa không tiếp xúc… một ngày thứ 4 trong lành với nắng ấm và gió mát… Nó vui vẻ hưỡng thụ một ngày nghĩ giữa tuần hạnh phúc tại nhà 

_______________________________ 

Công ty IDEA 

Tâm trạng đã không tốt vì những chuyện vừa xãy ra, hắn mặt rất nghiêm nghị và lạnh lùng bước vào công ty từ rất sớm . Ngồi vào chiếc ghế chủ tịch, hắn lập tức cầm điện thoại và gọi 

- Lập tức gọi Lý tổng đến gặp tôi ! 

Máy vừa gát thì cô quản lí mặt xanh mặt tím chạy vội vào phòng nó, gọi to 

- Lý tổng ! Lý tổng có chuyện gắp….~~ 

Nhưng cánh cửa phòng mở toan thì chẳng có bóng dáng ai trong đó cả 

Cô quản lí hốt hoản chạy hỏi xung quanh thì chỉ nhận được 1 tin động trời 

- Hôm nay Lý tổng xin phép nghĩ … nghe nói cô ấy sẽ nghĩ phép đến khi nào Chung tổng trở về luôn đấy 

- Chết tôi rồi ~~~~ 

Sau khi nhận được lời báo cáo NHƯ THẾ từ cô quản lí . Trung Hiền như được nung nóng sẵn trong lò than , vẽ mặt tức giận đến bóc hỏa … đập bàn cái RẦM và đuổi cô ấy ra ngoài 

- Lý Tử Kỳ… cô làm vậy là ý gì ? 

Trung Hiền dù mang tiếng là đang làm việc nhưng tâm trí lúc này chỉ có trong đầu mình một câu hỏi “ Tại sao Tử Kỳ lại làm vậy !?~~~ “ …. Tại sao lại hại Thảo Yên tại sao lại từ chối làm việc đến khi Thái Phong về…tại sao tại sao và tại sao… lòng hắn như bị thiêu đốt , hoàn toàn không thể ngồi yên …. 

_________________ 

Mặc khác 

Thảo Yên đã thành công ở những bước đầu thì những chuyện tiếp theo cô ấy sẽ làm thì đương nhiên… sẽ còn KHŨNG KHIẾP VÀ ÁC ĐỘC HƠN …. 

TING TONG 

Tử Kỳ đi ra ngoài và mở cửa 

CẠCH 

Nó mở tròn mắt ngạc nhiên 

- Thảo Yên ? 

Thảo Yên với đôi mắt rưng rưng ngấn lệ , nhìn nó rồi sụt sùi nói 

- Yên có thể vào trong không ? 

Nó lo lắng gật đầu đồng ý và đỡ Thảo Yên vào nhà 

- Có chuyện gì vậy ? 

Thảo Yên nắm lấy bàn tay mình , giọng nói nghẹn ngào kể 

- Trung Hiền… 

- … … 

- Anh ấy nói là không cần Yên… anh ấy cũng không cần Trung Đan… anh ấy muốn li dị với Yên 

Nó kinh ngạc 

- Cái gì ? Cậu ta dám nói điều đó sao ? 

- Yên đã cố hòa giải mọi chuyện , nhưng anh ấy vẫn một mực khăn khăn không thể tiếp tục được.... Thậm chí... thậm chí anh ấy còn xô ngã Yên và làm Yên bị thương... 

- Thật quá đáng mà !!! 

Thảo Yên lấy khăn thắm nước mắt đang rơi “ nhiệt tình “ trên má mình … nhìn nó mong cầu sự thông cảm 

- Tử Kỳ à !!.... 

Rồi cô ấy quỳ xuống trước mặt nó … 

- Yên đứng lên đi !!! 

Dù nó cô đỡ nhưng Thảo Yên vẫn tiếp tục, nắm chặt tay nó và nói 

- Kỳ hãy giúp Yên điều này !!... 

Với tấm lòng nhẹ dạ cả tin của nó thì… đồng ý giúp đỡ Thảo Yên là chuyện hiển nhiên… 

và đó chính là sai lầm tồi tệ nhất của nó ….

Lời nhờ vả của Thảo Yên chính là cái bẫy đã được chuẩn bị sẳn trong kế hoạch của mình. Chỉ cần dẫn dụ con mồi vào đúng tâm…. BOOM… thì mọi chuyện sẽ đâu… vào đấy 

Thảo Yên lái xe dẫn nó đến chỗ đã dàn dựng trước… cụ thể là bãi đậu xe tầng hầm của công ty IDEA 

Thảo Yên đậu xe rồi mở cửa cùng nó bước ra… 

- Xin lỗi… bắt cô giúp tôi điều này …. Thật sự tôi thấy rất ấy nấy… 

Tử Kỳ mĩm cười nhìn Thảo Yên 

- Không sao !! giúp được Yên là tốt rồi… mọi chuyện cũng nên kết thúc ! 

Sau đó , Thảo Yên quay đi , gọi điện đến phòng tiếp tân , nhờ họ báo với chủ tịch Phạm rằng ở tầng hầm bãi đậu xe có một vật gửi đến anh ấy … 

Đấy chỉ là cái cớ để dẫn Trung Hiền đến chứng kiến 1 cảnh tượng… mà hắn hoàn toàn không nghĩ sẽ diễn ra… 

Một lát sau , hắn đã xuống đến nơi … vừa thấy bóng dáng Trung Hiền phía xa , Thảo Yên quay lại , mặt ấy náy nhìn Tử Kỳ 

- Làm phiền cô ! 

Nó chần chừ 1 lát… rồi tiến đến trước mặt Thảo Yên… 

- Xin lỗi !! 

CHÁT ~~~~ 

- Á !! – Thảo Yên ôm mặt nhìn nó rưng rưng lệ 

- Tôi cảnh cáo cô , mọi chuyện chưa chấm dứt đâu , Cô nên hiểu rằng Trung Hiền hoàn toàn không yêu cô !!... người anh ấy yêu là tôi ! Lý Tử Kỳ !! 

Hắn đang đi đến thì nghe thấy tiếng của họ , chợt dừng chân đứng nhìn từ xa… hắn bàn hoàn và kinh hãi trước những gì mình nhìn thấy… Tử Kỳ tát Thảo Yên…. 

- Dù là vậy nhưng cô có thể từ bỏ mà … tôi xin cô !! cô hãy buông tha anh ấy đi… anh ấy rất quang trọng với tôi… Tử Kỳ à !! cô coi như là làm việc tốt mà từ bỏ đi… 

… Nó chần chừ… vì nó không nỡ tát Thảo Yên… nhưng con người đó , vì mục đích của mình sẽ không từ thủ đoạn , lập tức Thảo Yên quỳ xuống trước mặt nó, nước mắt rơi ròng rã trên mặt… 

Nó lúng túng khi Thảo Yên làm điều đó…. 

- Tôi cầu xin cô đấy !! Trung Hiền thật sự rất quan trọng với tôi… cô muốn tôi làm gì cũng được, sau này tôi sẽ nghe lời cô… cô hãy thương tình mà rời xa anh ấy đi 

Trung Hiền nhìn họ mà lòng tức tối câm phẫn… hắn hoan mang không hiểu vì sao Tử Kỳ lại hành xữ như vậy… vợ của hắn đang cầu xin cô ấy… hắn không dám nhìn vào sự thật này nữa… 

Ngay lúc đó , nó không biết phải làm gì tiếp theo thì… 

Thảo Yên nắm lấy tay nó , Tát thật mạnh vào mặt mình…. Thảo Yên ngã ra mặt đất… 

Hắn giật mình , quay mặt nhìn 

Nó tính chạy đến đỡ thì… Thảo Yên hất tay nó ra …. Vẻ mặt đau đớn nhìn nó 

- Từ Kỳ !! cô đánh tôi thế nào cũng được… tôi biết mình vô dụng không thể làm anh ấy yêu mình… dù là thế nhưng tôi vẫn cầu xin cô… 

Thảo Yên ngồi bệch xuống đất, tay nắm chặt chân nó… mặt cầu xin… Thảo Yên nhìn nó… mong cầu sự giúp đỡ… 

Nó nhắm mắt… nuốt lấy can đảm mà thốt lên 

-Cô sẽ không bao giờ đạt được điều đó 

Và cuối xuống nắm lấy tay cô ấy hất ra… nhưng rõ ràng là không dùng quá sức… nhưng chính Thảo Yên đã thêm vào đấy, cố tình té ngã ra sau như thể nó đã đầy mạnh mình…. 

- Á !!!~~ 

Trung Hiền đứng phía ngoài thấy cảnh tượng này… nếu không lên tiếng thì đúng quá là hèn hạ… lòng hắn hừng hực sự tức giận, tiến đến chỗ nó. Đỡ vợ đứng lên và nhìn nó với ánh mắt như muốn kề dao vào cỗ mà hành xác nó…. 

- Quả thật là vậy sao ? 

Nó bật lùi về sau do quá bàn hoàn… 

- Tôi nghĩ mình đã lầm khi nghĩ cô vẫn còn như trước ! cô là loại người đó sao ??... thật đáng khinh bĩ 

Tử Kỳ nhìn hắn không thể thốt lên lời nào vì Thảo Yên bên cạnh nhìn nó … chờ đợi một sự trả lời vô tình của nó... 

- … Phải !! tôi là thế đó !... Tôi biết là Hiền còn yêu tôi, cũng vì lúc trước cô ấy đã giành mất Hiền từ tay tôi nên giờ tôi muốn dày vò cô ấy như thế đấy !! thì sao chứ !? 

Hắn tức giận, chỉ mặt nó 

- Kỳ !!! 

- Tôi tát cô ấy , tôi đánh cô ấy… tôi nguyền rũa cô ấy… thì sao ?... tức giận à ?... đau lòng à ?... không phải Hiền và Thảo Yên chỉ là vợ chồng trên danh nghĩ thôi sao ? tôi đánh cô ấy cũng đâu liên quan đến Hiền … lòng Hiền chỉ có tôi mà thôi , tình cảm … mọi thứ, kể cả người vợ đó Hiền cũng có thể đánh đổi để đến với tôi mà… vậy Hiền có tư cách nói với tôi chứ !? 

CHÁT ~~~~ 

Thảo Yên mở to mắt kinh ngạc khi thấy Trung Hiền tát Tử Kỳ 

Quả thật sự tức giận của hắn vẫn còn hằn trên khuôn mặt… ngay cả cái tát đó cũng mang theo sự tức giận ấy… 

Nó trụ không vững vì bạt tay đó mà loạn choạn… rơi cả nước mắt… khóe miệng còn có máu… 

Nó ôm mặt mình… nhìn cả 2… nuốt cơn nghẹn trong lòng… rồi bỏ đi ! 

Nụ cười đắc ý lại thầm hiện lên… nhìn nó bước đi mà lòng Thảo Yên như từng bước từng bước hã được cơn giận… 

Trung Hiền run run tay sau khi tát nó… cái tát đó… hắn đã đánh nó… đánh người mình yêu nhất… Hắn như muốn quỵ xuống sau mọi chuyện… lòng hoan mang và sợ hãi 

Thảo Yên nhìn hắn… khóe mắt đỏ vì những giọt nước mắt 

- Anh vốn không nên đánh cô ấy !!! 

Hắn bàn hoàn quay nhìn vợ 

- Cô ấy nói đúng… em chẳng là gì của anh cả ! em thật ngu ngốc khi đi cầu xin cô ấy để mong anh có thể quay về với em… em biết mình không thể nào khiến anh yêu em…. Những cái tát mà em phải chịu đựng cũng nên mà thôi… là bài học dành cho em… dành cho một người không biết lượng sức mình… 

Rồi Thảo Yên nắm lấy cánh tay bị thương của mình , vì bị ngã lúc nãy mà miếng gạt màu trắng đã nhuộm đỏ … rồi cuối mặt… quay lưng đi… 

Hắn giữ Thảo Yên lại… ôm chặt cô ấy vào lòng…. Giọng nói đầy sự hối hận 

- Anh xin lỗi ! Anh đã không biết quý trọng em… anh sẽ không bao giờ làm em khóc nữa… anh hứa thật đấy !! Thảo Yên… hãy tha thứ cho anh !!.... 

Đương nhiên… mọi việc đã vượt quá mong đợi của Thảo Yên … cô ấy có thể tự mãn nguyện với những gì mình đạt được rồi 

- Em chưa bao giờ trách anh cả… anh mãi mãi là một người chồng tốt của em…. Đừng bao giờ thay đổi nữa… 

- Anh hứa ! 

Vòng tay hắn xiết chặt lấy người vợ “” yêu hắn đến mức phát điên :”” như thế … lòng vẫn còn mang sự tức giận đến thấu xương khi nghĩ đến những điều Tử Kỳ vừa nói… nhưng thứ mà hắn đã chứng kiến từ lúc nảy đến giờ…. Từ Kỳ… cô ấy đã quá thay đổi rồi… Lòng hắn giờ chỉ có hận và hận nó… hắn ghê tởm khi nghĩ tới những thứ hắn đã dành cho nó… tình cảm… thời gian… và cả hạnh phúc gia đình… hắn đánh đổi tất cả để mong chờ đến với nó… nhưng… sao lại để hắn phải bắt gặp 1 Tử Kỳ ghê sợ như vậy.. con người thật của cô ấy là vậy sao ? 

____________________________________ 

Nó biết là mình đang bị oan… nó biết hắn đang hiểu lầm nó … nó biết tất cả chứ !!... kể cả việc Thảo Yên cố tình để mọi chuyện đi xa hơn mức ban đầu nó cũng biết…. nhưng… quá muộn rồi… có lẽ hắn đang rất hận nó… hắn chắc muốn giết chết nó … tại sao mọi chuyện lại ra nông nỗi này… tại sao lại có thể đối xữ với mình như vậy ?? 

Trực giác của nó cho nó biết… mọi chuyện không đơn giản là vậy… Thảo Yên… có thật sự chỉ muốn hắn rời xa mình thôi không ?... hay là… còn có điều gì nữa… 

Vì đã là tháng thứ 3 … việc nó có thai không thể một sớm một chiều im ắng được… tình trạng sức khỏe nó vốn không tốt trong thời gian này… lại thêm tinh thần không ổn định … công cái tát đến thấu người ấy… nó thật sự không chịu đựng nỗi… 

Về đến nhà… nó nằm bệt xuống giường ,… nhìn ảnh của Thái Phong… 

- Em…đã làm đúng hay sai ?.... 

Nước mắt nó rơi vô tình từ khóe mi vì tuổi thân… tại sao cuộc sống lại dành cho nó những song gió như thế ? 

_________________________________ 

Thảo Yên cảm thấy mọi thứ mới dần dần bắt đầu mà thôi… Trung Hiền đã nhìn mình bằng một tình cảm khác… có lẽ tình cảm này bớt lạnh giá hơn… nhưng nó chưa đủ ấm để chữa lành vết thương quá lớn đang hằn sâu trong tim mình… 

Hắn nhìn Thảo Yên… đôi mắt triều mến… vòng tay ấm áp… và nụ cười hạnh phúc đó… có lẽ … Thảo Yên nên tự nhận thấy được kết quả… mà sẽ buông tay… từ bỏ mọi thứ… kể cả việc sẽ… phá cái thai ấy…. 

Đúng là mọi thứ đang diễn ra rất tốt… Thảo Yên không phải là con người sắt đá và lạnh lùng… tình cảm của hắn dành cho Thảo Yên… cô ấy cảm nhận được nó có chút biến đổi… đã tốt hơn rồi… Thảo Yên cũng nghĩ là… mọi thứ nên chấm dứt thì hơn… 

_______________________________ 

1 tuần sau.,….. 

Mọi thứ vẫn ỗn kể từ ngày hôm đó… 

Nó vẫn chôn chặc bản thân ở căn nhà của mình… nó không muốn tiếp xúc với ai nữa… nó quá mệt mõi …. Nhưng có lẽ đã tốt hơn… khi chỉ còn 2 ngày nữa… Thái Phong sẽ về… 

Việc của cô vợ hạnh phúc Thảo Yên là sáng sáng chuẩn bị áo vest và bữa sáng cho chồng trước khi đi làm… Trung Đan lúc nào cũng ngoan ngoãn nên quả thật… cuộc sống lúc này… không có gì để than trách cả… 

Trung Hiền nhận thấy mình nên vun đấp nhiều hơn cho gia đình mình…. Và cả Thảo Yên cùng con nữa… nên hắn đã gạt đi cái tình cảm “” ghê tởm “” cho người con gái đó mà yêu thương vợ mình… hắn dù muốn dù không nhưng không thể nói quên là quên được… rất khó…. 

- Anh đi làm vui vẻ nhá !! 

Thảo Yên bòng con vãy tay vui vẻ nhìn Trung Hiền 

Trung Hiền mĩm cười đáp trả, thọt tay vào túi thì… 

- Ví của anh… 

Thảo Yên giật mình… rồi nói 

- Để em lấy cho !! 

Rồi cô ấy quay vào phòng 

… tìm kím xung quanh… và mở hộp kéo bàn ra… 

- Cái…cái gì đây chứ !!? 

Thảo Yên bàn hoàn , như người mất hồn nhìn đóng hình …. TỬ KỲ … nằm trong hộp kéo của chồng mình… 

Nước mắt tức giận và cay đắng lại 1 lần nữa rơi xuống… Thảo Yên cầm đóng hình… như muốn bóp nát hết chúng ra… như muốn thiêu đốt và xé chúng ra trăm mảnh…. 

Nhưng cô ấy đã bình tĩnh trở lại… 

Nhẹ đóng hộp kéo lại… 

Cầm ví của Trung Hiền… 

Gạt nước mắt…. 

Bước ra ngoài…. 

______________________ 

- Anh đi làm cẩn thận !! 

Hắn không để ý lắm… cầm lấy và bước đi 

Thảo Yên vẫn nhìn theo hắn không rời mắt… ánh mắt sắt lạnh cũa cô ấy có thể làm bị thương bất cứ ai chạm phải… 

Khoe mi rưng rưng lệ… tay nắm chặt run run… vì tức giận… 

- Anh vẫn chưa quên cô ta sao ?... được… tôi sẽ để chính tay anh… giết chết đứa bé trong bụng cô ta…

Trong ngày hôm đó, nó cảm thấy rất mệt… nó chỉ muốn ngủ thiếp đi … mọi thứ… không màn tới nữa… 

Nhưng một lát sau… quả rất khó chịu… có cái gì đang đạp bụng mình… 

Nó nhướng người dậy , đặc tay trước bụng và im lặng … chờ đợi điều gì đó bất thường… nhưng lại không có chuyện gì xãy ra… 

Một lát sau , nó xuống dưới nhà để rót cóc nước uống… vô tình đụng phải cạnh bàn và… 

- Á !!... 

Nó vội xoa xoa hong của mình thì… 

- Có… có cái gì đang đạp… 

Nó lập tức đặc tay lên bụng mình… 

Có vẻ việc cử động của đứa trẻ trong bụng nó đã làm nó có chút giật mình lẫn lo lắng… 

- Sao… không lẽ… 

Nó bặm môi, bàn hoàn nhìn bụng mình… vừa vui mừng lại vừa có chút sợ hãi…Rồi một mạch lái xe đến bệnh viện… 

___________________________________ 

Bệnh viện .. 

Sau khi làm xong các xét nghiệm… nó hồi hộp đi vào phòng bác sĩ để nhận kết quả…. 

- Cô đã có thai được 3 tháng rưỡi ! 

Nó như không thể tin vào tai mình, miệng lấp bấp , lòng dâng trào cảm xúc khó tả !.. 

- Bác…bác sĩ nói thật chứ !!? 

- Đây là kết quả xét nghiệm, cô không tin thì có thể xem qua ! 

Nó run run tay, cầm lấy tờ thông báo kết quả…. Mắt long lanh vì những giọt nước mắt đang trực chờ trào ra…. 

- LÀ…. Là thật sao… tôi…tôi có thai sao !!?.... haha tôi có thai thật rồi…. tôi có thai rồi !!! 

Nó khóc trong sự vui mừng và sung sướng, ngay lúc này nó chỉ muốn báo tin ngay cho Thái Phong biết rằng anh ấy sắp được làm ba rồi… 

Nó nắm chặt tờ xét nghiệm , vui mừng khôn xiết nói không nên lời… 

- Cám ơn bác sĩ…cám ơn bác sĩ 

_______________________________________ 

Suốt cả quãng đường về nhà , nó không ngừng xoa bụng mình, miệng thì không hề tắt nụ cười 

- Con à !!... má thật sự rất vui đấy… má không nghĩ là má đã có con đâu… nhưng bây giờ… má thật sự rất hạnh phúc… nếu ba con biết điều này thì nhất định sẽ rất vui cho xem… 

Nó nhìn chiếc nhẫn cưới của mình và mĩm cười 

- Thái Phong à … 2 ngày nữa anh sẽ về… lúc đó… em sẽ nói với anh !!!... gia đình chúng ta… nhất định sẽ rất hạnh phúc !... 

Tức là ngày mốt thì Thái Phong mới đáp chuyến bay đầu tiên về … trong khi mọi thứ xãy ra…. Đều nằm trong NGÀY MAI…. 

_________________________________________________________ 

Mọi thứ đã tệ hơn khi Thảo Yên không thể chịu đựng mọi thứ như thế nữa … 

Dù bên cạnh cô ấy là hắn… là Phạm Trung Hiền biết quan tâm và lo lắng hơn cho gia đình… Nhưng … vốn dĩ lòng hắn vẫn chưa quên nó… chưa quên Tử Kỳ … thì hỏi làm sao một người vợ YÊU THƯƠNG CHỒNG ĐẾN MÙ QUÁN như Thảo Yên có thể bỏ qua mọi thứ chứ ? 

Trong ngày hôm đó… 

Thảo Yên lạnh lùng … bước vào phòng … đến gần bàn làm việc của chồng, rồi kéo hộp kéo ra… cầm những tấm hình của Tử Kỳ lên… 

Mĩm cười một cách ghê sợ…và xé chúng ra… 

- Lý Tử Kỳ… cô hãy tạm biệt đứa con của mình đi… vì ngày mai… nó sẽ rời xa cô mãi mãi…. Haha..HAHAHAHAHAHA ~~~~ 

Tiếng cười ấy quá đáng sợ , quá kinh hãi…. Thảo Yên đã mất lí trí hoàn toàn… tại sao thứ tình cảm ấy lại có thể khiến một người thay đổi đến mức như thế… bất chấp mọi thứ … để trả thù ! 

Rồi cô ta cầm hột quẹt lên … bật lửa … và đốt trụi những tấm hình đó… miệng thì vẫn cười… nụ cười của sự chắc thắng và thõa mãn 

- Tất cả là do cô !... có trách thì trách ông trời đi !... cô không thể nào thắng được tôi đâu… Lý Tử Kỳ à…. Mãi mãi là thế….

Tối hôm đó… 

Hắn từ công ty lái xe về… 

Mọi thứ vẫn diễn ra như bình thường… Thảo Yên vẫn là cô vợ hiền dịu và chu đáo với hắn. Vừa đặc chân đến cửa thì cô ta đã nở nụ cười cầm lấy tập hồ sơ trên tay của hắn và nói 

- Anh vào nhà đi, em sẽ giúp anh đem cất chúng !! 

Hắn gật đầu và đi vào trong 

Bữa tối vẫn không có gì đặc biệt… là bữa ăn của gia đình gồm người chồng… vợ và đứa con trai nhỏ…. 

Nhưng hôm nay yên lặng hơn… Thảo Yên chỉ nhìn hắn… mĩm cười… tại sao vậy chứ !! 

Hắn nhận thấy điều đó … và lên tiếng 

- Em có chuyện gì à ? 

- Đừng hỏi gì cả… anh ăn tiếp đi !! 

Khuôn mặt lạnh lùng cùng cười như vô hồn cùa Thảo Yên không tránh khỏi làm hắn có chút lo sợ cô vợ của mình… 

Hắn vẫn tiếp tục bữa tối, dù ánh mắt và nụ cười vẫn không hề rời khỏi hắn…. 

Trung Hiền kết thúc mọi việc, vương vai và đi vào phòng… ngồi vào bàn làm việc như thường lệ… 

Thảo Yên thì dỗ Trung Đan … ngủ… 

Nhìn con… 

- Sẽ không ai có thể phá hoại gia đình của chúng ta… má sẽ không để cho những người đó cướp đi ba con đâu!!... Trung Đan à… con là con của Trung Hiền.. là đứa con duy nhất của nhà họ Phạm… má không cho phép ai ngoài con có thể TỒN TẠI ở đây cả… 

Hắn lấy đóng tài liệu ra… nhưng vô tình làm rơi cây viết vào hộp kéo... và 

Hắn đi thẳng ra ngoài với vẻ mặt cáu giận và lo lắng 

- Thảo Yên !!! 

Thảo Yên không hề giật mình… nhẹ dỗ con , quay lại nhìn hắn 

- Suỵt !! Trung Đan chỉ mới ngủ thôi 

Hắn vẫn mặc kệ, lo lắng kéo Thảo Yên đứng dậy 

- Quyển sách anh để trong họp kéo ở bàn làm việc đâu rồi ? 

Thảo Yên đưa mắt nhìn hắn… ánh mắt của sự tức giận 

Cô ta nhếch miệng cười khẩy 

- Tại sao anh lại lo lắng như thế !?... chỉ là một quyển sách thôi mà… 

- NÓ RẤT QUAN TRONG VỚI ANH !! 

Thảo Yên lấy tay hắn ra khỏi người mình… 

giương mắt khiêu khích 

- Làm gì anh phải nổi nóng như thế !!... mất quyển này thì mua quyển mới ! 

- Không thể nào !! 

Thảo Yên bặm môi, cay đắng nhìn chồng 

-Tại sao ? 

- Vì… 

Hắn tính nói nhưng khi nhìn vợ thì… rõ ràng là không nên 

- Vì đó là kỉ niệm liên quan đến Tử Kỳ phải không ? 

Hắn giật mình… 

- Anh có nghĩ tới cảm nhận của em không !!!.... 

Hắn vẫn tiếp tục im lặng… sự im lặng của nỗi rây rức 

- Anh có biết là em đã vui thế nào khi em nghe anh nói sẽ kết thúc với Tử Kỳ không ?... 

- … …. 

- Dù chỉ là thời gian ngắn nhưng suốt những ngày qua em đã rất hạnh phúc… em cứ tưỡng anh thật sự yêu thương em…. Thật lòng lo lắng cho gia đình này… Tại sao vậy !? 

Hắn nhìn vợ… muốn nói điều gì để giải thích 

- Anh.. 

- TẠI SAO VẬY HÃ ~~~~~~ 

- Em bình tĩnh lại đi !! 

Thảo Yên hất tay chồng ra ,nước mắt lại rơi trong vô thức… nhưng rõ ràng đó là nước mắt của sự tức giận… nước mắt của người bị phản bội !!... 

- Em sẽ coi như không có gì hết !!... chỉ cần anh nhìn em… và nói là… anh hoàn toàn không còn tình cảm gì với Tử Kỳ nữa là được rồi… 

Thảo Yên đứng đó trong chờ ánh mắt của hắn… nhưng hắn lại không thể nhìn thẳng Thảo Yên mà thốt lên những lời nói đó… 

- Anh… 

Thảo Yên bật lùi về sau trong sự thất vọng và đau lòng biết mấy… 

- Anh vẫn còn tình cảm với Tử Kỳ… tại sao vậy ?... em không thể thay thế hay sao ?... tại sao suốt 3 năm nay anh không hề thử đặc mình vào vị trí của em mà suy nghĩ nghĩ chứ ?.... em!... em là vợ anh… em cũng biết đau chứ !!!... TẠI SAO HẾT LẦN NÀY ĐẾN LẦN KHÁC ANH CỨ LÀM TỔN THƯƠNG EM VẬY HÃ ~~~~~~~~~~ 

-Thảo Yên à…. 

- Đủ rồi !!... em không muốn nghe gì nữa… ANH ĐI ĐI !! 

Chắc do tiếng ồn quá lớn nên Trung Đan giật mình khóc lớn… Hắn nhìn Thảo Yên rồi nhìn Trung Đan… quá rối bời và không thể làm gì 

Thảo Yên chỉ tay quát lớn 

- EM BẢO ANH ĐI ĐI ANH NGHE KHÔNG HẢ ~~~~~~~~ ? 

Hắn xấu hổ và ấy náy về mọi chuyện… chỉ còn cách đi ra chỗ khác để Thảo Yên có thể bình tĩnh mà suy xét lại…. 

Thảo Yên nhìn hắn đi… lòng lại càng đau hơn… 

nắm 2 tay mình… tức giận đến run người…. nhìn Trung Đan đang khóc lớn trên nôi 

- Lý Tử Kỳ… là cô ép tôi…. Chỉ cần cô không còn trên cõi đời này nữa thì Trung Hiền sẽ thuộc về tôi… Tử Kỳ… cô phải biến mất mãi mãi… đừng bao giờ trở lại nữa… 

Cả buổi tối hôm đó, không khí căng thẳng và im lặng đến đáng sợ bao trùm lấy toàn bộ căng nhà của hắn… 

Thảo Yên ngoài mặc vẫn coi như không có gì… nhưng cơn ghen tuông đang dần dần ăn sâu vào tâm trí… trong đầu cô ta giờ chỉ có 2 từ… TRẢ THÙ 

Một đêm trắng… cho cả hai… 

__________________________________________ 

Sáng hôm sau… 

Hắn bước ra ngoài với khuôn mặt sầu não và mệt mõi 

Thảo Yên ngồi trên ghế, mĩm cười nhìn hắn 

- Anh thức rồi à ? 

Hắn giật mình… nhìn vợ … rồi trả lời 

- …ừ 

-Anh ăn sáng đi ! em đã chuẩn bị xong rồi… 

Hắn hoàn toàn không hiểu thái độ này có ý gì nữa… thà đánh thà mắng hắn thì hắn còn thấy tốt hơn là sự quan tâm và chăm sóc chu đáo như thế này… 

- Anh ra ngoài trước ! 

Thảo Yên quay mặt đi… nuốt lấy sự vô tình của hắn… rồi tiếp tục nhìn chồng mình bước ra khỏi cửa… 

- Anh sẽ hối hận… vì đã không đối xữ tốt với tôi… 

Thảo Yên đứng dậy… cầm điện thoại lên và gọi cho Tử Kỳ, giọng nói cũng khác hoàn toàn với con người lúc này… 

- Tử Kỳ !lâu không gặp rồi 

- Thảo Yên ? 

- ... chúng ta gặp nhau nói chuyện nha !... tôi sẽ đến chỗ cô !! 

- … ừm 

Cô ta nhếch mép cười khinh rẽ 

- Để xem hôm nay … ai sẽ cứu cô !! 

Thảo Yên tiến đến tủ đồ của mình , mở chiếc hợp màu lam ra… và lấy đôi găng tay… cùng con dao… Cẩn thận để vào túi xách và đi ra ngoài 

_______________________________________ 

Trên đường đến , Thảo Yên có ghé qua một nơi… 

Trong căn nhà khá lụp xụp , lại nằm ở nơi vắng vẽ… nhưng có vẻ cô ta chẳng sợ hãi mà ngược lại rất quyết đoán và đi vào trong 

- Đây là 20 triệu , hãy đưa cho tôi loại thuốc độc nhất mà ông có ! 

Lão già mặt đã đầy nếp nhăn , lắm lét dòm cọc tiền rồi nở nụ cười vui vẻ nhận lấy và nói 

- Được !! tôi sẽ lấy cho cô ! 

Nói rồi lão ta đi ra sau mở tủ … còn Thảo Yên thì ngồi đó , mĩm cười 

- Của cô đây ! … đây là loại độc không mùi không vị… chỉ cần 1 giọt cũng đủ làm chết 1 người… cô hãy cẩn thận đấy… 

- Đừng nói nhiều ! chuyện hôm nay tôi kiếm ông đừng để lộ ra ngoài đấy 

- Đương nhiên ! tôi còn phải làm ăn nữa mà… 

Cô ta cầm lấy lọ thuốc trong suốt đó , bỏ vào túi xách… đeo kính râm và bước ra ngoài 

______________________________________ 

TING TONG…. 

Tử Kỳ đi ra mở cửa 

CẠCH… 

- Xin lỗi vì đã đến muộn, Yên có chút việc… 

Nó nở nụ cười khách sáo 

- Không sao… vào nhà rồi nói ! 

Nhưng cô ta không đồng ý 

- Thôi !! ra ngoài với Yên một lát nhé !... Yên muốn dẫn Kỳ đến nơi này … 

Nó có chút lo lắng, Vì hôm nay Thảo Yên trong lạ lắm… nhưng rồi cũng đồng ý 

- Ừm… để Kỳ lấy túi xách đã… 

Lập tức cô ta nắm tay nó 

- Không cần đâu ! nhanh lắm… 

Chưa kip đóng cửa thì Thảo Yên đã nắm mạnh tay nó kéo đi ra ngoài 

- Yên à !! từ từ thôi… Kỳ đau lắm…. 

Nó cô gỡ bàn tay đang bóp chặt tay nó đến in lằng đỏ… 

Thảo Yên kéo nó đến xe của mình thì buông tay , mở cửa… rồi dùng khuôn mặt “ Giả dối “ đó cười với nó 

- Yên không cố ý đâu !! vì thật sự là rất gấp nên Yên mới như vậy… đừng trách Yên nhé 

Nó có chút e dè… thái độ này là sao chứ ?... linh cảm cho nó thấy… sắp có chuyện gì đó xãy ra…. Nhưng nó lại không biết đó là điều gì… 

- … ừm… vậy chúng ta đi thôi 

Nói rồi nó bước vào trong xe , Thảo Yên phía ngoài khẽ nhếch miệng cười và vòng qua phía kia để lên xe 

______________________________________ 

Thảo Yên cảm thấy AN TOÀN hơn khi nó chưa phát hiện ra điều gì bất thường lúc này… hành trình đưa người tình của chồng mình đến vực thẫm của tử thần… vẫn tiếp tục… 

Dù là gì đi chăng nữa… nhưng thái độ hôm nay của Thảo Yên làm lòng nó có cảm giác bất an… nó luôn vòng tay che chở đứa bé trong bụng mình… 

có lẽ sự cảnh báo của con mình chính là điều nó có thể giúp mẹ nó… 

- Á !!~~~~ 

Nó thốt lên khi đứa bé trong bụng đạp liên tục không ngừng… 

- Kỳ sao thế ? 

Nó e sợ nhìn Thảo Yên… có thật sự nên nói rằng bản thân đang có thai không ?... 

Còn riêng cô ta thì biết thừa… đứa bé đang đạp nó… nhưng để tránh mọi chuyện gặp rắc rối, Thảo Yên vờ như không biết 

- Hay là cô đau dạ dày ? 

- …chắc…chắc là thế… 

Thảo Yên cười thầm trong bụng… “” có lẽ là cô ta chưa biết mình có thai thì phải !! “” 

- Chúng ta sắp đến nơi rồi…có lẽ sau đó cô sẽ không còn biết đau nữa đâu ! 

Nó rợn người khi nghe Thảo Yên nói như thế…. 

- ….hả ? 

Cô ta vội cười 

- Không !! tôi nói là cô sẽ nhanh hết đau thôi ! 

Nó giật mình nhìn xung quanh… Thảo Yên đang lái xe rẻ vào con đường ra ngoại ô đầy cây và hoàn toàn vắng bóng người…Tại sao lại đến đây chứ !!!? 

- Yên à !!... chúng ta đi đâu thế !?!... 

Thảo Yên đưa mắt nhìn nó… khẽ nhếch miệng 

- Đi đến nơi… mà cô phải đến… 

Nó bàn hoàn và kinh hãi… 

- Tôi… tôi muốn xuống xe… 

Thảo Yên phớt lờ lời nó, tiếp tục lái… thậm chí còn tăng tốc 

- TÔI NÓI TÔI MUỐN XUỐNG XE ~~ 

Thảo Yên quát lớn 

- CÔ IM ĐI !!! 

Nó quá hoãn loạn nên lập tức chồm tới giữ lấy volăng làm cho Thảo Yên mất tay lái và khiến xe bị lệch hướng 

- CÔ ĐIÊN RỒI HÃ ~~~~~~ 

Rồi cô ta hất nó ra chỉnh lại tay lái 

-NGỪNG XE ~~~~ CÔ CÓ NGHE KHÔNG HẢ ?? 

- KHÔNG !! CÔ CÓ BIẾT MÌNH ĐANG LÀM GÌ KHÔNG !!? CÔ MUỐN CHẾT À !!? 

Nhưng nó không bỏ cuộc, vẫn kéo tiếp tay Thảo Yên , 2 người dằn co qua lại nên xe của họ đã vô tình trệch khỏi đừng và đụng phải cây

RẦM~~~~~~ 

- Á ~~~~~~ 

Thảo Yên nhúi người về phía trước nhưng cũng may là không sao… tinh thần có chút hoãn loạn… bàn hoàn nhìn qua chỗ Tử Kỳ 

Nó vì sự dằn co lúc nãy mà đã tháo dây an toàn nên sau khi đụng phải cây , theo lực quán tính nó đã va đầu vào thành kiếng…. chãy máu và bất tĩnh 

Thảo Yên run run tay… trán đẫm mồ hôi… lay lay người nó 

- Cô…cô không sao chứ !!?.... Tử Kỳ à… cô 

Nhưng nó không phải ứng… có lẽ cú va đập vừa nãy làm cho nó bị hôn mê bất tĩnh… trán vẫn còn chãy máu 

Thảo Yên hoang mang… mở cửa xe… đi ra ngoài… vuốt tóc đang rũ rượi trên mặt, nhìn Tử Kỳ… nuốt nước bọt… nhắm mắt lại để lấy bình tĩnh… 

- KHông thể dễ dàng như vậy được… cô ta chưa chết… mọi thứ chưa kết thúc…. Mình phải tiếp tục … bắt cô ta phải TRẢ GIÁ ~~ 

Nói xong Thảo Yên lo sợ , đi đến bên cạnh cửa của Tử Kỳ, mở xe mà quàng đầu dưới cánh tay nó… đỡ nó ra và lôi đi 

Căn nhà nát đó… nơi mà Thảo Yên đã chọn làm nơi tiễn biệt nó chỉ cách chỗ xãy ra sự việc một đoạn đường , tuy là không xa nhưng nều không định được hướng đúng thì có đi cả trăm lần cũng không thể nào đến nơi 

Cô ta dùng hết sức để đưa được nó đến căn nhà đó…. 

___________________________________________________ 

Nhắc đến Trung Hiền… 

Hắn vì bực tức trong lòng mà đã lái xe ra ngoài để khuây khỏa … 

Cùng lúc đó… hắn thoáng thấy chiếc xe mang biển số GH 4034 … đây chẳng phải là xe của Thảo Yên sao ?... 

Trung Hiền lập tức lái xe đến gần hơn… thì thấy chiếc xe đã gặp tai nạn … 

Hắn hoảng hốt , lập tức bước xuống xe và chạy tới… 

Nhưng đến nơi thì không có ai trong đó… 

Hắn càng lo lắng hơn khi trên kính trước của xe… có vết máu… 

Đầu xe nát bấy do va đập mạnh vào cây… cộng thêm vết máu còn chưa khô in vết trên kính… hắn biết là …có chuyện không hay xãy ra… nhưng rõ ràng nhìn xung quanh thì không có bóng ai cả ??.... 

Lạ một nỗi… vết máu nằm ở phía ngoài… tức là… không phải vị trí người lái… vậy còn ai khác nữa sao ?.... 

Hắn bàn hoàn la lớn gọi 

- THẢO YÊN… EM CÓ Ở ĐÂY KHÔNG ? ~~~~ 

Chỉ có tiếng vọng heo hút của hắn vang lại… tiếng gió xì xào của mùa thu lá rụng vàng cả khu rừng… 

Càng nhìn hắn càng lo lắng hơn… có chuyện gì không hay xãy ra thì sao ?... 

Hắn chạy khắp nơi hô to gọi lớn tên vợ mình… nhưng… không có động tĩnh gì… cả khu rừng… một màu vàng của lá úa…. 

__________________________________________________ 

SÂN BAY…. 

- ÔI !! VỢ YÊU À ~~~~ ANH VỀ RỒI ĐÂY ~~~~~~ 

Thái Phong la lớn giữa sân bay sau khi vừa đáp chuyến đầu tiên về nước… 

Mọi ánh mắt ngạc nhiên lẫn lo lắng nhìn cậu trai trẻ này vui mừng khôn xiết lộ rõ ra mặc đang tươi cười hét lớn như một tên ngốc điển trai đấy… 

Thái Phong bật điện thoại , nhìn vào list danh bạ 

- Haha !! cô ấy mà biết mình về nhất định sẽ rất bất ngờ… 

_____________________________________ 

Hắn vẫn tiếp tục cuộc tìm kiếm của mình… nhưng kết quả vẫn là hoàn tay trắng… nơi đây quá rộng… không thể tìm kiếm như thế này mãi được… 

RENG….RENG….RENG…. 

Hắn giật mình … 

Đây không phải điện thoại của mình…. 

Hắn lập tức chạy theo tiếng chuông…. 

Nhưng…. Gần đến thì… lại tắt…. 

Hắn không biết phải làm sao nữa… cố lục lọi trong đóng lá khô để tìm chiếc điện thoại ấy. 

Ông trời không phụ lòng… 

RENG… RENG…RENG…. 

Hắn nở nụ cười mừng rỡ, chạy đến gần nhặc chiếc điện thoại vùi dưới lớp lá… 

- Chồng… Thái…thái Phong ? 

Hắn bàn hoàn nhìn màn hình… trong đầu có thể nhanh chóng đoán ra… chủ nhân chiếc điện thoại này là… Tử Kỳ… 

Hắn nhất máy 

- Em yêu à !! bất ngờ không !! haha 

Trung Hiền quát lớn 

- CẬU CÒN TÂM TRÍ ĐỂ ĐÙA NỮA HAY SAO ?~~ TỬ KỲ GẶP CHUYỆN RỒI…. 

- Cái gì ?....

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro