Lần Đầu Gặp Gỡ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đêm nay tại khách sạn SELA sang trọng bật nhất Nam Sơn đang tiếp đãi giới hào môn một bữa tiệc rượu xa hoa.

Bạch Băng đứng ở một góc khuất, trên tay cầm một ly rượu đỏ lắc nhẹ, nhìn về hướng con mồi của mình đã xuất hiện.

Vén váy, lắc mông, vặn eo bước đi từng bước quyến rũ mọi ánh mắt không thể không hướng về phía cô.

Bên kia, Lục Vũ Đình đang đứng bên cạnh Trịnh Kỳ nói chuyện, bỗng nhiên Trịnh Kỳ cau mày nhìn về phía Bạch Băng không khỏi lộ ra sự chán ghét: “Sao cô ta lại ở đây?”

Lục Vũ Đình nhướng mày nhìn về phía Bạch Băng.

Trịnh Kỳ nói thêm: “Đại tiểu thư nhà họ Bạch, danh tiếng xấu cực kỳ.”

Lục Vũ Đình nhìn Bạch Băng đang bước tới gần, chiếc váy màu đỏ ôm sát cơ thể, có thể phát hiện dáng người của cô gái này rất chuẩn, anh nheo mắt lại đầy nguy hiểm.

Bạch Băng phát hiện Lục Vũ Đình đang nhìn, cô bước càng lúc càng gần.

Khi đi ngang qua Lục Vũ Đình, Bạch Băng giẫm lên váy, mất thăng bằng nhào vào lòng ngực Lục Vũ Đình, ly rượu đỏ đổ vào người anh.

Rượu đỏ đổ lên người, Lục Vũ Đình không chút tức giận, cụp mắt nhìn cô gái đang bám lấy mình.

Nhìn gần mới phát hiện cô gái này vô cùng xinh đẹp, đôi mắt to tròn được trang điểm sắc sảo, đôi môi rất mỏng, được đánh lên lớp son màu đỏ, không hề chói mắt mà rất hợp với sự xinh đẹp của cô.

Bạch Băng cảm nhận được ánh mắt của Lục Vũ Đình đang nhìn mình, cô vặn người đứng thẳng.

“Ôi, tôi xin lỗi.”

“Không sao.” - Lục Vũ Đình nhìn cô chằm chằm.

“Vậy… tôi đưa anh vào nhà vệ sinh xử lý nhé?” - Bạch Băng cúi đầu nhìn bộ âu phục dính rượu, nháy mắt: “Anh nghĩ thế nào?”

“Được.” - Lục Vũ Đình gật đầu.

Trình Kỳ sửng sốt, không phải Lục Vũ Đình ngoại trừ bạn gái cũ đều không không có phụ nữ chạm vào sao?

Bây giờ lại cho phép Bạch Băng chạm vào?

“Lão Lục, cậu…” - Trịnh Kỳ còn chưa kịp nói, Lục Vũ Đình đã bị Bạch Băng đưa đi.

Trong nhà vệ sinh, Bạch Băng nhúng khăn ướt cẩn thận lau vết rượu trên bộ âu phục đắt tiền.

Cô gái này cố tình bày ra chuyện này, làm sao có thể qua mắt được anh, nhưng anh vẫn chiều theo cô, xem ý đồ của cô gái này là gì.

“Được rồi.” - Bạch Băng đưa mắt nhìn Lục Vũ Đình mỉm cười nói.

Ánh mắt Lục Vũ Đình vẫn không rời mắt khỏi Bạch Băng.

Bạch Băng vén mái tóc qua tai, cong môi mỉm cười: “Anh cứ nhìn tôi như vậy, tôi sẽ xấu hổ.”

“Cô tên gì?” - Lục Vũ Đình hỏi.

“Tôi tên Bạch Băng.” - Cô mỉm cười giới thiệu, sau đó đưa tay về phía anh: “Ngưỡng mộ Lục tiên sinh đã lâu.”

Lục Vũ Đình có chút bất ngờ: “Cô biết tôi?”

“Cả Nam Sơn này ai lại không biết Lục tiên sinh.” - Bạch Băng tinh nghịch nháy mắt: “Lục tiên sinh trẻ tuổi, có năng lực, là người tình trong mộng của bao người.”

Người tình trong mộng?

Lục Vũ Đình nghe xong bật cười: “Thật sao?”

“Đương nhiên rồi.” - Bạch Băng gật đầu: “Lục tiên sinh không chỉ trẻ tuổi có năng lực mà còn rất là đẹp trai, vừa nhìn thấy liền không thể rời mắt.”

Lục Vũ Đình không nói gì, ánh mắt vẫn luôn dán vào gương mặt cô, như muốn lột trần cô.

Bạch Băng bỗng nhiên có chút hoảng hốt.

May là, cô diễn xuất rất là tốt nên người bên kia không thể nhận ra.

“Lục tiên sinh, xin lỗi, hôm nay tôi có chút việc.” - Bạch Băng mỉm cười, chỉnh lại một chút trang phục: “Tôi đi trước, anh ở lại chơi vui vẻ.”

“Ừm.” - Lục Vũ Đình nhẹ gật đầu.

Bước ra khỏi nhà vệ sinh, sự áp bức từ đôi mắt nguy hiểm của Lục Vũ Đình khiến tim Bạch Băng đập mạnh liên tục, cô vô thức bước nhanh như muốn bỏ chạy.

Trình Kỳ nhìn thấy Bạch Băng ra ngoài liền chặn lại: “Lão Lục đâu rồi?”

“Lục tiên sinh chắc sắp ra tới.”

Bạch Băng đương nhiên nhận ra Trịnh Kỳ, dù sao gia tộc nhà họ Trịnh cũng là gia tộc lớn ở Nam Sơn, hắn ta và Lục Vũ Đình còn là anh em thân thiết.

“Tôi cảnh cáo cô, đừng cố tiếp cận lão Lục, cậu ấy không thích loại nữ nhân như cô.” -Trịnh Kỳ cảnh cảnh Bạch Băng.

“Trịnh Kỳ.” - Vừa dứt lời, phía sau vang lên một giọng nói.

Lục Vũ Đình đi về phía Bạch Băng, nhìn cô hỏi: “Cậu ta nói gì?”

“Lục tiên sinh yên tâm, những lời Trịnh thiếu nói tôi sẽ không quan tâm.” - Bạch Băng nói xong liền gật đầu chào, quay người rời đi.

Bạch Băng hướng về cửa ra vào, lấy điện thoại gọi đi một cuộc: “Tớ sắp xuống rồi, đến đón tớ.”

Cô bước ra khỏi thang máy, vội đi ra khỏi khách sạn, đã nhìn thấy xe của Lâm Doanh Doanh đã đợi sẵn.

Lâm Doanh Doanh là bạn tốt của Bạch Băng nhiều năm, là tiểu thư của một gia đình giàu đó, đáng ra tiệc ở nơi này cô ấy luôn được mời đến, nhưng cô ấy không thích những nơi thế này.

Thấy Bạch Băng bước vào, Lâm Doanh Doanh nóng lòng hỏi: “Sao rồi, cá căn câu chưa?”

Bạch Băng nhớ lại phản ứng của Lục Vũ Đình, hẳn là hắn có hứng thú với cô.

Tuy nhiên, con người hắn ta quá khó đoán, cô không nắm chắc được.

“Vẫn chưa rõ.”

“Hay là chúng ta đổi mục tiêu đi.” - Lâm Doanh Doanh nghiêm túc suy nghĩ: “Nam nhân giàu có ở Nam Sơn không chỉ có một Lục Vũ Đình. Ba của tớ nói hắn ta rất tàn nhẫn, bây giờ cậu làm như vậy, tớ e hắn ta sẽ không tha thứ cho người lợi dụng hắn.”

“Có nhiều người giàu, nhưng giàu nhất chỉ có một.” - Bạch Băng mỉm cười nói: “Tôi chỉ muốn người giàu nhất.”

Lâm Doanh Doanh nhún vai: “Cậu đã quyết như vậy… được rồi, tớ sẽ giúp cậu thăm dò hành tung của hắn ta.”

Lâm Doanh Doanh đưa Bạch Băng về nhà, hiện tại cô đang sống ở một căn nhà do ông ngoại để lại, nó nằm yên tĩnh bên trong khu rừng trúc, trang nhã và yên bình.

“Bạch Băng, về rồi à?” - Vừa vào sân đã nghe một giọng nói khiến cô khó chịu.

Người đó là cha cô, Bạch Tùy.

Bạch Băng đã lâu rồi không liên lạc với ông ta kể từ khi ông ta đưa cô đi ăn cơm với một lão già béo ú gần năm mươi tuổi.

Nay gặp lại, cô vẫn không nuốt nổi sự tức giận, giọng điệu không chút tôn trọng: “Ông làm gì ở đây?”

Bạch Tùy nhìn Bạch Băng nói: “Về nhà đi, con còn chưa kết hôn, ở một mình không an toàn.”

“Ở đây mới chính là an toàn.” - Bạch Băng cười khinh: “Ít nhất không có ai bắt tôi đi ăn cơm với mấy lão già.”

“Bạch Băng.” - Nhắc tới chuyện đó, Bạch Tùy có chút bối rối: “Hoàng tiên sinh thật sự thích con, muốn lấy con làm vợ. Ông ấy có điều kiện rất tốt, lại là người tốt, con…”

“Người tốt, điều kiện tốt.” - Bạch Băng ngắt lời, bật cười: “Vậy sao ông không gả Bạch Tư Tình cho hắn.”

Bạch Tùy nóng giận nói: “Tóm lại con không thể ở đây được nữa. Ta đã bán nơi này rồi, từ nay về sau nó thuộc về người khác, hiểu chưa?”

“Ông nói gì?” - Sắc mặt Bạch Băng thay đổi, thanh âm trong lời nói như phát ta từ địa ngục: “Ông nói lại xem?”

“Ta nói là đã bán nó rồi, nơi này bình thường không có ai ở, chỉ bỏ không. Gần đây công ty không tốt, ta bán nó để có thêm vốn.”

“Nơi này là ông ngoại để lại cho tôi. Ông có quyền gì?”

Bạch Tùy xua tay: “Đừng nói nhảm nữa, bán thì cũng bán rồi, không còn hối hận được nữa.”

Bạch Băng nghiến răng nghiến lợi: “Ông bán cho ai?”

“Chuyện đó không quan trọng, bán cho ai cũng là đã bán rồi.” - Bạch Tùy khuyên nhủ: “Nghe lời ba, về nhà đi.”.

Bạch Băng gầm lên: “Tôi hỏi ông bán cho ai?”

Bạch Tùy bị giọng nói của cô làm cho giật mình, dù sao cũng là con gái của ông ta, nhìn sang con gái vành mắt đã đỏ bừng.

“Bán cho tam thiếu của Tầng gia.”

“Đã biết.” - Bạch Băng chỉ tay vào cửa sắt bên ngoài: “Đi về, tôi không muốn nhìn thấy ông.”

Bạch Băng nói xong liền đi vào trong nhà đóng cửa lại, Bạch Tùy bên ngoài thở dài.

Căn nhà này vốn là tài sản cuối cùng thuộc về Lâm gia, cô sẽ không để nơi này rơi vào tay người khác.

Bạch Băng vội gọi cho Lâm Doanh Doanh: “Doanh Doanh, giúp tớ hỏi thăm động tĩnh của Tầng Dật.”

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro