"Giận dỗi tôi liền náo đến tận đây?"

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ba ngày sau, hộp đêm lớn nhất Nam Sơn - Vọng Nguyệt Cát.

Theo thông tin của Lâm Doanh Doanh, Bạch Băng biết được Tầng Dật đang tổ chức tiệc ở phòng bao tối nay.

Bạch Băng mặc chiếc váy màu rượu mận, bó sát cơ thể gợi cảm, theo chân đoàn người mang rượu vào trong phòng bao.

Trong phòng, hầu hết mọi người đều nhận ra cô, có người liền nhếch môi nói: “Chẳng phải Bạch đại tiểu thư đây sao? Sao cô lại đến đây làm bồi bàn?”

Câu hỏi quá thô tục, nhưng Bạch Băng không quan tâm, cô đến đây là có mục đích rõ ràng.

Phớt lờ những ánh mắt và lời lẽ châm biếm, Bạch Băng liếc tìm Tầng Dật trong đám đông, nhìn thấy hắn ta đang đặt một người phụ nữ trên đùi, cả hai đang rất là kịch liệt.

“Tầng tam thiếu.” - Bạch Băng bước tới, dùng giọng điệu quyến rũ gọi hắn.

Tầng Dật đang sờ ngực người phụ nữ trong lòng, nghe Bạch Băng gọi, liếc nhìn cô.

“Này, đêm nay Tam thiếu đã chọn tôi.” - Cô gái kia nhìn thấy Bạch Băng liền phòng bị.

Giọng điệu giống như Bạch Băng đang đến dành khách của cô ta.

“Cô tìm tôi?” - Tầng Dật lên tiếng.

Bạch Băng gật đầu: “Đúng vậy, tôi có thể nói chuyện với Tam thiếu được không?”

“Được.” - Tầng Dật đẩy người phụ nữ trên đùi hắn ra. Người phụ nữ kia liếc nhìn Bạch Băng đầy thù địch.

Bạch Băng liền ngồi xuống bên cạnh Tầng Dật, muốn thương lượng chắc chắn phải có hy sinh.

“Uống một ly trước, uống xong liền nói chuyện.” - Tầng Dật đẩy ly rượu về phía Bạch Băng.

Cô cầm lên, uống một ngụm.

Tầng Dật tà ác bật cười: “Nói xem, cô muốn nói cái gì?”

Bạch Băng không vòng vo: “Nghe nói anh mua biệt thự Trúc Vân.”

“Ừ, thì sao?” - Tầng Dật nheo mắt lại.

“Có vẻ hơi đường đột, hôm nay tôi đến tìm Tầng tam thiếu để bàn xem anh có thể trả lại biệt thự Trúc Vân hay không?” - Bạch Băng ngập ngừng rồi lại nói: “Tôi sẽ thanh toán toàn bộ số tiền, mong tam thiếu giúp đỡ.”

Nghe lời này, Tầng Dật cười lớn, giống như nghe được một chuyện cười nào đó.

Hai tay Bạch Băng siết lại, nhưng vẻ mặt vẫn cười.

“Hợp đồng đã ký rồi, sao có thể trả lại.”

Bạch Băng mỉm cười: “Tam thiếu, nơi đó là nơi tôi đang sống, tôi vẫn luôn có chút tình cảm với căn nhà gỗ tồi tàn đó. Tam thiếu là một quân tử, sẽ thương xót cho tâm tình của một nữ nhân, được không?”

“Ai nói với cô tôi là quân tử.” - Tầng Dật nhếch môi.

Bạch Băng vẫn mỉm cười: “Tầng tam thiếu, nếu có điều kiện gì cứ đưa ra, tôi sẽ cố gắng thực hiện.”

“Ồ.” - Tầng Dật hứng thú nhìn Bạch Băng.

Hắn nhìn cô từ trên xuống dưới, không giấu đi chút nào sự khao khát trong mắt. Bạch Băng tất nhiên hiểu được ánh mắt của hắn muốn gì.

“Thế này đi.” - Tầng Dật nhìn chằm chằm vào ngực Bạch Băng, cười giễu cợt: “Ngủ với tôi một đêm, tôi sẽ suy nghĩ.”

Những gì hắn nói đều như những gì Bạch Băng đoán.

“Tam thiếu thích đùa.” - cô giả vờ khó hiểu: “Người như tam thiếu, muốn loại nữ nhân nào không có.”

“Haha, cô nói đúng.” - Tầng Dật cười lớn, đột nhiên kéo cô ôm sát vào lòng, áp môi vào tai cô: “Nhưng tôi chưa bao giờ thử với giày rách.”

Giày rách chính là đang nói tới Bạch Băng.

Bao nhiêu năm nay, cả Nam Sơn đều đầy những lời sỉ nhục như vậy về cô.

Bạch Băng nhận ra Tầng Dật không hề muốn nói chuyện mà mượn cớ trêu chọc và làm nhục cô, vậy nên cuộc nói chuyện này không nên tiếp tục.

Cô cố gắng thoát khỏi vòng tay hắn để rời đi, nhưng Tâng Dật không buông mà còn đè Bạch Băng xuống ghế sô pha.

Những người còn lại thấy vậy liền huýt sao reo lên: “Tam thiếu gia chuẩn bị phát trực tiếp, mọi người hãy chú ý.”

Cánh cửa phòng bao một lần nữa mở ra, một giọng nói vang lên: “Phát sóng trực tiếp cái gì?”

Lục Vũ Đình bước vào phòng bao liền nhìn thấy Bạch Băng đang bị Tầng Dật đè dưới sô pha.

Hôm nay, cô gái đó mặc chiếc váy màu đỏ mận, ngực không lộ ra ngoài như lần trước.

Nhưng vẫn là chói mắt.

“Tầng tam thiếu xem ra tâm tình rất tốt.” - Lục Vũ Đình lạnh lùng nói, trọng giọng nói không có tức giận cũng không có vui vẻ.

Tầng Dật nghe giọng Lục Vũ Đình, lập tức buông Bạch Băng ra, chạy về phía Lục Vũ Đình, gương mặt ngoan ngoãn.

“Lục ca, anh đến rồi, không nghĩ hôm nay anh sẽ đến tiệc của em… nào…ngồi… ngồi xuống.”

Đối với Tầng Dật đang quẩy đuôi chào đón, Lục Vũ Đình không có bất cứ phản ứng.

Anh trực tiếp lướt qua Tầng Dật, đi về phía Bạch Băng đang chỉnh lại trang phục.

Nhìn thấy mũi giày đen trước mặt, Bạch Băng vô thức ngẩng đầu, đối diện với ánh mắt của Lục Vũ Đình, trong lòng Bạch Băng không khỏi rung lên.

Lục Vũ Đình chắc chắn đã nhìn thấy cảnh Tầng Dật đè cô dưới sô pha.

Hắn ta sẽ nghĩ thế nào về cô? Có phải cũng sẽ như người khác, nghĩ cô phóng đãng, hoang đường.

Trong phòng bao, mọi người nhìn thấy Lục Vũ Đình đứng trước mặt Bạch Băng, đều muốn xem kịch vui.

“Giận dỗi tôi liền náo đến tận đây?” - Lục Vũ Đình mở miệng, thanh âm có một chút bất đắc dĩ.

Bạch Băng nghe lời này có chút bối rối, ngẩng đầu ngơ ngác nhìn Lục Vũ Đình.

Đúng lúc này, Lục Vũ Đình đã đưa một tay về phía cô.

Mọi người nghe vậy, không khỏi kinh ngạc, Lục Vũ Đình và Bạch Băng có mối quan hệ từ khi nào?

Hơn nữa, cái giọng điệu của Lục Vũ Đình, có vẻ anh ta rất yêu thích Bạch Băng.

Bạch Băng rất nhanh đọc được tình thế, biết Lục Vũ Đình đang giúp mình.

Cô đưa tay vào lòng bàn tay Lục Vũ Đình, anh kéo cô đứng lên.

Bạch Băng nhìn Lục Vũ Đình với ánh mắt biết ơn, rồi thấp giọng nũng nịu: “Không phải tại anh hung dữ với người ta sao?”

Giọng nói đầy quyến rũ khiến Lục Vũ Đình vô cùng ngứa ngáy toàn thân.

“Lục ca, chuyện gì xảy ra vậy?” - Tầng Dật kinh ngạc, hắn và Lục Vũ Đình lớn lên cùng nhau, hắn cũng có chút hiểu biết về Lục Vũ Đình.

“Có một số người cậu không thể chạm vào, có hiểu không?” - Lục Vũ Đình lạnh giọng.

Tầng Dật ngơ ngác gật đầu.

Lời nói của Lục Vũ Đình chính là thừa nhận mối quan hệ với Bạch Băng.

Lục Vũ Đình không nói thêm lời nào, ôm lấy Bạch Băng rời khỏi phòng bao, bỏ lại một đám người tròn mắt nhìn.

“Mẹ kiếp, cô ta vậy mà quen được Lục Vũ Đình.”

“Lục ca khẩu vị quá mặn, như vậy mà đi thích giày rách.”

~~~~~

Bạch Băng được Lục Vũ Đình ôm ra khỏi phòng bao.

Đáng lẽ từ khi bước ra, cô đã muốn thoát khỏi vòng tay của anh, nhưng Lục Vũ Đình ôm cô rất chặt, dù gì anh ta cũng vừa giúp cô, cô cũng không muốn qua cầu rút ván.

Ra đến xe, Lục Vũ Đình nhìn Bach Băng liền nói: “Lên xe.”

“Lục tiên sinh, tôi có đi xe đến, không làm phiền anh.” - Bạch Băng mỉm cười đáp.

Thật ra cô không đi xe tới, nhưng cô cảm giác có chút nguy hiểm.

“Lên xe.” - Lục Vũ Đình lại nói như không nghe lời Bạch Băng nói.

Bạch Băng không còn đường nào nên leo lên xe, dù sao ở gần Lục Vũ Đình cũng không có gì không tốt.

Cứ nghĩ anh ta sẽ đưa mình về, nào ngờ anh ta lại ngồi vào ghế sau cùng cô.

Cánh cửa xe đóng lại, không khí trong xe có chút nặng nề.

“Cô tìm Tầng Dật để làm gì?” - Lục Vũ Đình mở miệng hỏi, anh phát hiện tâm tình có chút không vui.

Sự không vui xuất hiện khi thấy cô gái này bị Tầng Dật đè trên sô pha.

Đã nhiều năm, anh chưa từng bị bất cứ cô gái nào ảnh hưởng đến tâm trạng như vậy.

“Có chút việc riêng.” - Bạch Băng đáp.

Cô nói như vậy, càng làm cho Lục Vũ Đình bất mãn hơn.

Anh trừng mắt nhìn Bạch Băng: “Cô đối với tất cả nam nhân đều như vậy à?”

Giọng nói có chút tức giận, Bạch Băng không hiểu anh ta tức giận cái gì?

Tính luôn hôm nay, họ chỉ gặp nhau hai lần.

“Lục tiên sinh hẳn cũng đã nghe đồn về danh tiếng của tôi.” - Bạch Băng nhếch môi cười: “Ngài đã nghe được, cũng không cần kinh ngạc, tôi chính xác là loại nữ nhân như vậy.”

Thấy cô nói với sự thờ ơ, Lục Vũ Đình càng không hài lòng.

Anh mở miệng chế nhạo: “Vậy không phải tôi vừa làm gián đoạn việc tốt của cô chứ?”

“Không có, tôi vẫn luôn biết ơn Lục tiên sinh đã đưa tôi ra ngoài.” - Đôi môi đỏ mọng của cô cong lên: “Không có đạt được thương lượng, nếu ngủ với anh ta liền thua thiệt.”

Nghe Bạch Băng nói vậy, Lục Vũ Đình trầm mặc một lúc.

Khoảng mấy phút, giọng anh cực kỳ lạnh lẽo: “Đi xuống.”

“Vậy Lục tiên sinh lái xe cẩn thận.” - Bạch Bạch gật đầu, nhanh chóng xuống xe.

Lục Vũ Đình đưa mắt nhìn bóng lưng của Bạch Băng, trầm ngâm nheo mắt lại.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro