Người phụ nữ này tiếp cận anh là có mục đích.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ngồi trên xe một lúc, Lục Vũ Đình lấy điện thoại ra gọi cho trợ lý là Tô Dương: “Điều tra thông tin về Bạch gia cho tôi.”

Lúc đầu, anh muốn nói điều tra về Bạch Băng nhưng sau khi suy nghĩ, liền đổi thành nhà họ Bạch.

“Vâng, Lục tổng, khi nào ngài cần kết quả.” - Tô Dương rất nhanh đáp.

Lục Vũ Đình mấp máy môi: “Càng sớm càng tốt.”

“Vâng, tôi sẽ làm ngay.” - Tô Dương nhận lệnh và không chút thắc mắc nào.

~~~~~~

Bạch Băng đón taxi quay về biệt thự Trúc Vân thì cổng đã bị khóa lại.

Cô tìm cách mở cửa nhưng ổ khóa lại phát ra hồi chuông cảnh báo rất to.

Bạch Băng nghiến răng nghiến lợi, căm hận quay đầu ra ngoài, đón taxi quay về nhà họ Bạch.

Đến nơi, Bạch Băng hung hắn đẩy cửa bước vào, Bạch Tư Tình thấy cô quay về liền khẽ gọi “chị.”

Bạch Băng không có thời gian liếc nhìn cô ta, thậm chí còn không thay giày, đạp cao gót đi thẳng đến thư phòng của Bạch Tùy.

Trong thư phòng, Bạch Tùy đang nghe báo cáo của cấp dưới, nghe có người đập cửa bước vào liền cau mày.

Nhìn thấy Bạch Băng liền nói “Được rồi, tạm thời như vậy đi.” sau đó tắt máy.

“Gõ cửa trước khi vào, chút giáo dưỡng này cũng không có à? Ở bên ngoài con như vậy, không muốn cho Bạch gia chút mặt mũi à?” - Giọng nói Bạch Tùy đầy bất mãn.

Bạch Băng không quan tâm đến lời ông ta: “Ổ khóa ở Trúc Vân là ông do ông đổi?”

“Nơi đó đã bán rồi không còn liên quan gì đến chúng ta nữa.” - Bạch Tùy đưa mắt nhìn Bạch Băng: “Từ nay con sẽ sống ở nhà, đến công ty giúp ba làm việc, con đã tốt nghiệp lâu rồi, không thể mãi rong chơi được.”

Bạch Băng không lên tiếng, dùng đôi mắt đỏ ửng nhìn ông.

Bạch Tùy thấy cô như vậy lại nói: “Được rồi, nếu con không muốn về nhà, ngày mai ba dẫn con đi mua căn hộ khác, không muốn đi làm không cần đến công ty, chỉ cần con đừng có quản việc ở Trúc Vân nữa, con muốn dày vò ta thế nào cũng được, con thấy như vậy có được hay không?”

“Ai thèm căn hộ của ông.” - Bạch Băng cười châm chọc: “Tôi chỉ cần Trúc Vân, tôi sẽ mua nó về.”

Bạch Tùy hừ lạnh: “Ta nói bao nhiêu lần, Trúc Vân đã bán rồi, qua mấy ngày trên sổ sẽ là tên của người khác, bây giờ đổi ý phải bồi thường hợp đồng gấp 3 giá trị, con có tiền không?”

“Mặc kệ bao nhiêu tiền, đó là biệt thự ông ngoại để lại cho tôi, ông có quyền gì mang đi bán.” - Bạch Băng nghiến răng nhìn Bạch Tùy: “Ông muốn cưới tiện nhân kia cùng tiểu tiện nhân kia mang về, tôi nhịn. Ông vì tiểu tiện nhân kia đánh mắng tôi, tôi cũng nhịn. Bây giờ ông còn muốn động vào đồ của ông ngoại tôi, ông nghĩ cũng đừng nghĩ.”

Bạch Tùy bị lời nói của Bạch Băng làm cho tức giận, ông ta đi lại gần cô giơ tay lên.

“Thế nào, lại muốn đánh tôi à?” - Bạch Băng cười lạnh, hất mặt: “Nào, liền đánh, ông hôm nay hãy dứt khoát đánh chết tôi, mang tất cả gia sản cho tiểu tiện nhân kia đi.”

Bạch Tùy bàn tay sắp chạm vào mặt Bach Băng, nghe lời này liền thu tay lại thở dài.

“Sao lại không đánh đi?” - Vành mắt Bạch Băng đỏ bừng nhìn ông ta.

“Về sau nói chuyện chú ý một chút, đừng mở miệng nói tiện nhân này tiện nhân kia, đó là em gái của con.” - Bạch Tùy nói: “Chuyện năm đó là do ba sai, nhưng đứa trẻ vô tội, con bé nó cũng rất thích con, con không thể đối xử với nó tốt một chút sao?”

“Haha…” - Lời nói của Bạch Tùy khiến Bạch Băng chỉ có thể bật cười trào phúng.

Cô quay lưng ra khỏi thư phòng, không quên nói: “Biệt thự Trúc Vân tôi nhất định mua về, đồ của nhà họ Lâm tôi sẽ lấy về cho bằng hết, các người hãy chờ đó.”

Rời khỏi nhà họ Bạch, Bạch Băng không biết nên đi đâu liền gọi cho Lâm Doanh Doanh, nói một chút tình hình.

Lâm Doanh Doanh liền lái xe đến đón Bạch Băng về nhà mình ở vô cùng thích thú.

Căn hộ chung cư này là do Lâm Doanh Doanh tự mua nên chỉ ở một mình.

Đi vào nhà, Lâm Doanh Doãnh vỗ vai Bạch Băng an ủi: “Đừng lo, sẽ có cách, lạc quan lên hảo tỷ muội.”

Bạch Băng ngồi xuống ghế thở dài: “Tớ tự nhiên nghĩ đến, tại sao lại nhịn bọn họ lâu như vậy.”

“Bây giờ cậu mới phát hiện à?” - Lâm Doanh Doanh hừ lạnh: “Nếu tớ là cậu, ngày ông ngoại cậu qua đời, lập tức đến công ty quản, sau đó sống chết với hai tiện nhân kia.”

Đúng, Lâm Doanh Doanh nói đúng.

Ngày ông ngoại qua đời, cô đau lòng muốn chết, hoàn toàn không có chút suy nghĩ gì.

Gia sản ông ngoại để lại cho cô, nhưng cô nghĩ mình còn nhỏ, không có khả năng quản lý buôn bán, ba của cô lại là cán bộ cấp cao của công ty, lúc đó tình cảm cha con rất tốt, cô giao toàn bộ lại cho ông ấy thấy rất yên tâm.

Và sau đó thì sao?

Ông ta nắm được công ty liền mang tiện nhân kia và tiểu tiện nhân về nhà.

Từ đó quan hệ cha con rạn nứt.

Lúc đó cô có hối hận cũng đã muộn rồi, công ty của ông ngoại cả đời gây dựng lại rơi vào tay người khác.

Sau đó, không những đưa hai tiện nhân đó về Bạch gia, ông ta còn đưa thân thích của tiện nhân đó tiến vào công ty làm việc.

Sau đó, quan hệ cha con rạn nứt vì vô số lần cãi nhau nhưng ông ta căn bản không hề nghe cô nói.

Nhìn gương mặt trống rỗng của Bạch Băng, Lâm Doanh Doanh vỗ ngực cam đoan: “Được rồi, giữ vững tinh thần, tỷ đây sẽ giúp cưng đoạt lại công ty.”

Nghe Lâm Doanh Doanh nói, Bạch Băng nhìn bạn thân bật cười.

Cô ấy ngay cả công ty gia đình cũng không muốn đi làm, thiên phú kinh doanh cũng không cao hơn cô cho lắm.

Buổi tối, sau khi ăn cơm xong, Bạch Băng nằm trên giường không khỏi suy nghĩ về chuyện của biệt thự Trúc Vân.

Dựa vào thái độ của Tầng Dật, không thể thương lượng được, chỉ có cách nghĩ biện pháp khác.

Trong đầu Bạch Băng hiện lên Lục Vũ Đình.

Trước kia mục đích tiếp cận Lục Vũ Đình chính là muốn kết hôn với hắn. Bây giờ vừa hay Lục Vũ Đình lại quen biết Tầng Dật, vả lại Tầng Dật còn rất nể nang Lục Vũ Đình.

Nếu như cô khiến cho Lục Vũ Đình mở miệng nói giúp, chắc chắn sẽ rất dễ nói chuyện.

~~~~~~

Tô Dương đặt sấp tài liệu lên bàn làm việc của Lục Vũ Đình.

Chuyện tôm tép Bạch gia, Lục Vũ Đình không quan tâm, mở ra đến tư liệu của Bạch Băng.

Trong đó có một bức ảnh thời sinh viên của cô, cô ấy so với bây giờ không có gì thay đổi. Giữa hàng loạt sinh viên mặc trang phục như nhau, nhìn vào chỉ nhìn thấy Bạch Băng.

Gương mặt này, thật sự quá câu dẫn.

Lục Vũ Đình đặt hồ sơ lên bàn, nhìn Tô Dương: “Nói điểm chính đi.”

“Vâng, theo điều tra gần đây tình hình tài chính Bạch thị có chút khẩn trương, bán một bất động sản để xoay vòng vốn.”

“Bất động sản?” - Lục Vũ Đình hỏi.

“Đó gọi là biệt thự Trúc Vân, nơi đó thuộc khu vực rất đáng tiền.” - Tô Dương nhìn bảng thông tin nói tiếp: “Nơi đó là do Lâm lão gia cha vợ của Bạch Tùy để lại, không biết làm sao lại rơi vào tay ông ta, nghe nói trước khi bị bán đi, Bạch đại tiểu thư vẫn luôn sống ở đó.”

Bạch đại tiểu thư chính là Bạch Băng.

Lục Vũ Đình trầm ngâm: “Nói về tin tức của vị Bạch đại tiểu thư này.”

“Ồ, vị Bạch đại tiểu thư này rất nổi danh…”

Thấy Tô Dương ngập ngừng, Lục Vũ Đình lại nói: “Tiếp đi.”

“Vâng Lục tổng, thanh danh của cô ấy tương đối kém.” - Tô Dương cảm nhận ông chủ có hứng thú với vị Bạch đại tiểu thư này nên không dám dùng từ quá đáng.

“Ừm, tôi cũng từng nghe nói qua.” - Lục Vũ Đình gật đầu: “Vậy ngoài những tin tức đó thì sao?”

“A… còn có Bạch đại tiểu thư và Bạch Tùy quan hệ không tốt. Có vẻ do mẹ cô ấy qua đời không bao lâu thì Bạch Tùy đã tái giá, còn mang theo một đứa con gái về, có phải con ruột hay không chưa tra rõ, nhưng bên ngoài đều nói cô gái đó là con tư sinh của Bạch Tùy.”

“Bạch thị hiện tại có tiền thân là Lâm thị, do ông ngoại của Bạch đại tiểu thư đứng đầu, Lâm lão gia không có con trai, chỉ có một mình mẹ của Bạch đại tiểu thư. Cho nên sau khi ông ấy qua đời vì bệnh, Bạch Tùy liền tiếp nhận Lâm thị và đổi thành Bạch thị.”

Lục Vũ Đình nghe xong, cũng đã hiểu được rõ ràng nhân quả quan hệ

“Còn gì nữa?” - Lục Vũ Đình tiếp tục hỏi.

“Vâng, nghe nói tháng trước Bạch Tùy đã đưa Bạch đại tiểu thư ra mắt với Hoàng Chu, Hoàng Chu đó dường như rất vừa ý Bạch tiểu thư.”

“Hoàng Chu?” - Lục Vũ Đình nhíu mày, hắn ta là ai?

“Vâng, là công ty Hoàng Chu của công ty thực phẩm AA.” - Tô Dương giải thích: “Nhưng có vẻ Bạch tiểu thư không thích ông ta, vì vậy mà ầm ĩ với Bạch Tùy một trận, hình như ngay tại buổi ra mắt náo loạn.”

Đôi môi Lục Vũ Đình hơi nhếch lên.

Mạnh mẽ và táo bạo chính là phong cách của cô ấy.

“Mảnh đất kia, Bạch Tùy bán cho ai?” - Lục Vũ Đình nghi hoặc nói

Tô Dương nói: “Tam thiếu gia Tầng Dật.”

“Được rồi.” - Lục Vũ Đình xua tay: “Cậu đi làm việc của mình đi.”

Tin tức Tô Dương mang đến, Lục Vũ Đình đã nhận ra một số việc.

Mối quan hệ với Bạch Tùy căng thẳng, tài sản ông ngoại để lại bị chiếm hết, còn bắt gả cho một lão già.

Người nào sau khi bị ép đến như vậy, chắc chắn phải đi tìm chỗ dựa vững chắc.

Hừ… vậy đêm đó ở SELA, anh có cảm giác Bạch Băng tiếp cận mình, nhưng bây giờ anh đã chắc chắn 100% điều đó.

Người phụ nữ này tiếp cận anh là có mục đích.

Lục Vũ Đình nhắm mắt lại nhớ đến chuyện đêm qua.

Theo như Tô Dương nói, khối tài sản này rất quan trọng với Bạch Băng, theo tính cách của cô, cô sẽ làm mọi cách để lấy lại nó.

Vậy nếu anh không đến, có phải cô sẽ ngủ với Tầng Dật trước mặt mọi người như vậy không?

Lục Vũ Đình bỗng nhiên cảm thấy vô cùng tức giận.

Ngay cả bản thân anh cũng cảm thấy buồn cười. Chỉ là một người phụ nữ anh gặp hai lần, làm sao cô ta có thể ảnh hưởng đến cảm xúc của anh hết lần này đến lần khác?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro