"Đúng vậy, thiếu đàn ông, tôi sẽ chết mất a."

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lâm Doanh Doanh thông tin cho Bạch Băng biết tối nay Lục Vũ Đình sẽ tham gia tiệc mừng tuổi của Tầng lão gia tử.

Tất nhiên Lâm Doanh Doanh nhờ quan hệ cũng lấy được thiệp mời.

Sáu giờ tối, Bạch Băng mặc chiếc váy đen khoét sâu ngực, đi đến khách sạn SELA.

Dưới chân đạp một giày gót nhọn cao mười hai cm bước đi từng bước tạo ra âm thanh sắc nét và mạnh mẽ.

Lục Vũ Đình bước vào khách sạn đã nhìn thấy Bạch Băng đang đứng phía trước.

Đi theo phía sau là Tô Dương, nhìn thấy Bạch Băng liền nhận ra.

Tô Dương đi phía sau vội nói: “Lục tổng.”

Lục Vũ Đình quay đầu lại: “Chuyện gì?”

“Hôm nay… Lâm nhị tiểu thư hỏi về hành trình của anh gần đây.” - Sau đó lại nói thêm: “Lâm nhị tiểu thư là bạn tốt của Bạch tiểu thư.”

Nghe Tô Dương nói vậy, Lục Vũ Đình liền hiểu ra.

Anh cong môi nói với Tô Dương: “Hãy nói cho cô ấy nghe về toàn bộ hành trình trong tương lai của tôi.”

Tô Dương: “...”

Ai có thể trả lời cho hắn biết chuyện gì đang xảy ra không? Chẳng phải Lục Vũ Đình luôn rất ghét người khác hỏi về lịch trình của mình sao?

Lục Vũ Đình đi vào bên trong đại sảnh, vừa bước vào đã rất nhiều người bước đến muốn tạo mối quan hệ.

Ở Nam Sơn, không ai không muốn tạo mối quan hệ với Lục gia.

Anh giao lưu một chút với mọi người, ánh mắt nhìn xung quanh tìm kiếm, chẳng mấy chốc đã nhìn thấy Bạch Băng đang đứng cùng Tầng Dật.

~~~~~

Bạch Băng không ngờ tiệc mừng thọ Tầng lão gia lại là ông nội của Tầng Dật.

Nếu biết trước cô đã không đến đây.

“Cô và Lục Vũ Đình có quan hệ gì?” - Tầng Dật đứng trước Bạch Băng hỏi.

Bạch Băng mỉm cười: “Xin lỗi, không thích nói.”

Bạch Băng không muốn tiếp xúc với Tầng Dật, nói xong muốn vòng qua người hắn mà rời đi.

Tầng Dật không cho cô đi, kéo cổ tay cô lại

“Tầng tam thiếu, xin tôn trọng tôi một chút.” - Bạch Băng lạnh giọng.

“Tôn trọng, cô có xứng đáng không?” - Tầng Dật bật cười: “Cả Nam Sơn ai không biết, cô là loại nữ nhân ai cũng có thể cưỡi.”

Bên kia, Lục Vũ Đình nhìn thấy Bạch Băng bị Tầng Dật kéo ra hành lang, ánh mắt khẽ biến.

Anh tùy ý nói vài câu với người đối diện, sau đó hướng về phía hành lang đi đến.

Bạch Băng bị Tâng Dật kéo đến một góc khuất hành lang.

Trong phòng tiệc có nhiều người, cô không muốn bị chú ý nên không phản kháng.

Ở hành lang không có người, Tầng Dật ép cô vào vách tường, một tay nắm lấy cằm cô.

“Cô không phải muốn mua lại biệt thự Trúc Vân à?” - Tàng Dật hướng vào tai cô thổi một ngụm.

Bạch Băng ra sức thoát đi nhưng sức của mình không thoát được.

Tâng Dật nhếch môi cười, nhìn đôi môi đỏ mọng cúi đầu.

“Tầng tam thiếu.”

Tầng Dật sắp chạm vào môi Bạch Băng, một âm thanh lạnh nhạt từ phía sau lưng vang lên.

Nghe thanh âm này, Tầng Dật vội vàng buông Bạch Băng ra.

Bạch Băng nhìn thấy Lục Vũ Đình liền chạy về phía bên cạnh anh.

Lục Vũ Đình nhìn xuống khe hở của cô, đưa tay kéo cổ áo cô lên.

Đầu ngón tay của anh rất lạnh, chạm vào da thịt khiến Bạch Băng không khỏi nhăn mặt.

Sau khi kéo cổ áo lên che đi bộ ngực lớn, Lục Vũ Đình giơ tay ôm lấy Bạch Băng.

Tầng Dật trợn mắt nhìn hành động này: “Lục ca, anh thật sự cùng cô ta…”

“Cô ấy là người của tôi, tôi nghĩ Tầng tam thiếu đã biết.” - Lục Vũ Đình lạnh lùng liếc nhìn Tầng Dật.

“Không thể.” - Tầng Dật há hóc: “Nếu cô ấy là người của anh, chuyện mảnh đất căn bản không cần đến cầu xin tôi, chỉ cần một câu nói của anh, tôi…”

“Vũ Đình.”

Bạch Băng sợ bị lộ mục đích, nhanh chóng ôm lấy cánh tay của Lục Vũ Đình, giọng nói ngọt ngào và nũng nịu, giống như đang nói với người yêu.

“Chúng ta đi qua bên kia đi, em không muốn ở chỗ này.”

Lục Vũ Đình nhìn chằm chằm cô một chút, sau đó nhếch môi cười. Không thèm đếm xỉa tới Tầng Dật, ôm lấy Bạch Băng quay về bữa tiệc.

Đi đến lối vào, Bạch Băng chủ động dừng lại: “Lục tiên sinh, vừa rồi cảm ơn anh.”

Lục Vũ Đình cô chằm chằm, nhếch môi: “Tôi cho rằng cô sẽ trách tôi, một lần nữa làm lỡ chuyện tốt của cô.”

Bạch Băng biết hắn đang châm chọc mình.

Đây là lần thứ hai hắn ta nhìn thấy cảnh tượng này của cô, có lẽ cũng như bao người khác, cảm thấy cô là một kẻ phóng đãng, ai cũng có thể cưỡi.

“Đúng vậy.” - Bạch Băng không giận mà còn mỉm cười: “Nói đến đây tôi là đang dục cầu bất mãn, Lục tiên sinh có muốn làm người tốt đến cùng không?”

Nói xong, Bạch Băng nháy mắt nở nụ cười quyến rũ, bàn tay nhỏ nhắn vẽ những vòng tròn trên ngực Lục Vũ Đình.

“Thật sự muốn đàn ông đến vậy?” -Lục Vũ Đình nắm lấy cổ tay cô, giọng nói có chút bực bội.

“Đúng vậy, thiếu đàn ông, tôi sẽ chết mất a.” - Bạch Băng tinh nghịch cắn môi nháy mắt với anh.

Nhìn thấy hành động này của cô, cổ họng Lục Vũ Đình lăn lên lăn xuống mấy vòng.

Những ngón tay xoa lên bờ ngực anh, anh xuyên thấu qua lớp vải, xuyên qua da thịt, chạm vào trái tim.

Thật ngứa ngáy.

Lục Vũ Đình vòng tay qua eo cô, ôm cô đi vào phòng tiệc.

Bạch Băng có chút sửng sốt.

Nếu cả hai đi vào với tư thế này sẽ thu hút rất nhiều người, chắc chắn sẽ có người đồn đoán về mối quan hệ của hai người.

Vậy cũng tốt, ít nhất ở Nam Sơn không ai dám đắc tội với Lục Vũ Đình, nếu bọn họ nghĩ cô là người của anh ta, sẽ khách khí với cô hơn một chút.

Nghĩ vậy, Bạch Băng liền chủ động muốn ôm lấy anh.

“Đừng nhúc nhích.” - Lục Vũ Đình hạ giọng cảnh cáo.

Bạch Băng nheo mắt, nở nụ cười thật tươi.

Bước vào đại sảnh, mọi người đều đổ dồn ánh mắt về họ.

Cả hai đều là những người nổi tiếng ở Nam Sơn, nhưng chưa ai dám gắn kết họ lại.

Nhìn thấy Lục Vũ Đình ôm Bạch Băng đi vào, mọi người liền xì xào bàn tán.

“Lục tiên sinh cao ngạo như vậy, đi cùng tôi không sợ ảnh hưởng thanh danh sao?” - Bạch Băng cười hỏi.

Ánh mắt Lục Vũ Đình đầy sắc bén: “Cô quan tâm đến thanh danh à?”

“Không có.” - Bạch Băng cười càng tươi hơn: “Với tôi, thanh danh là thứ không có chút giá trị.”

Nghe xong câu trả lời của cô, Lục Vũ Đình cũng bật cười: “Tôi biết.”

Bên này, Bạch Túy hôm nay cũng được mời tham gia bữa tiệc này.

Ông ta biết Lục Vũ Đình cũng tham gia nên đặt biệt đưa Bạch Tư Tình đến để giới thiệu cho Lục Vũ Đình.

Không ngờ, người đi bên cạnh Lục Vũ Định bây giờ lại làm Bạch Băng.

“Ba… chị sao lại làm như vậy?” - Bạch Tư Tình nhìn thấy một đôi xinh đẹp đi bên cạnh nhau, cảm thấy tủi thân đến mức suýt khóc.

“Có lẽ họ chỉ là bạn thôi. Đi thôi, ba đưa con đi chào Lục tiên sinh.”

Bạch Tùy an ủi rồi đưa Bạch Tư Tình đi lại gần Lục Vũ Đình.

Bạch Băng đang nói chuyện với Lục Vũ Đình thì nhìn thấy Bạch Tùy đưa Bạch Tư Tình đi tới.

Nụ cười trên mặt cô lập tức biến mất.

Lục Vũ Đình liếc nhìn sự thay đổi nhanh chóng trên mặt cô.

“Vũ Đình, đã lâu không gặp.” - Bạch Tùy mỉm cười đi tới chào hỏi Lục Vũ Đình.

Lục Vũ Đình nhận ra Bạch Túy, có một vài lần xả giao.

“Bạch tổng, đã lâu không gặp.” - Lục Vũ Đình gật đầu chào hỏi.

“Bạch Băng không gây phiền phức cho cậu chứ?” - Bạch Tùy nhìn về phía Bạch Băng nghiêm nghị nói: “Còn không mau đến đây.”

Bạch Băng liếc Bạch Tùy một cái, không phản ứng.

Lục Vũ Đình biết quan hệ bọn họ không tốt, anh cười nhẹ một tiếng, đưa mắt nhìn sang người đứng bên canh Bạch Tùy: “Vị này là?”

“Đây là con gái tôi, Bạch Tư Tình.”

Thấy Lục Vũ Đình chú ý tới con gái nhỏ, Bạch Tùy vội vàng giới thiệu Bạch Tư Tình cho hắn.

“Nhắc đến mới nhớ, con bé cũng là học muội của cậu, con bé cũng học trường đại học T, đang học năm ba.”

“Vậy sao?” - Lục Vũ Đình nhìn Bạch Tư Tình: “Đúng là có duyên, chào học muội.”

Bạch Tư Tình đỏ mặt xấu hổ chào hỏi: “Xin chào, tiền bối.”

Bạch Băng nhìn thấy Lục Vũ Đình như vậy thân cận Bạch Tư Tình, trong lòng vô cùng khó chịu.

Cô không nói một lời, quay người đi về phía sân thượng.

Lúc cô xoay người, Lục Vũ Đình cảm nhận được một mùi hương phớt qua chóp mũi.

Nước hoa nồng, cùng với tính cách của cô xem ra rất giống nhau.

Bạch Băng đi đến sân thượng, nghĩ đến gương mặt bạch liên hoa của Bạch Tư Tình chỉ cảm thấy buồn nôn.

Mở túi xách, lấy hộp thuốc và bật lửa đốt một điếu.

Tiện nhân đó mang Bạch Tư Tình đến Bạch gia không biết đã cướp bao nhiêu thứ của cô.

Lúc đầu, cô cũng không quá mặn mà với Lục Vũ Đình lắm.

Nhưng khi nhìn biểu hiện của Bạch Tư Tình, xem ra cô nhất định phải tóm lấy Lục Vũ Đình.

Hừ, cuộc chiến này cô nhất định phải thắng.

Bạch Băng vừa hút thuốc vừa nghĩ đến cảnh Bạch Tư Tình khi nhìn thấy cô đã tóm được Lục Vũ Đình thì không khỏi bật cười.

Lục Vũ Đình đi lên sân thượng thì nghe giọng cười của Bạch Băng.

Anh cau mày rồi đi về phía cô.

“Cô đang nghĩ gì?”

Bạch Băng kinh ngạc quay đầu lại, điếu thuốc trong ngón tay rơi xuống đất.

Nhưng sự kinh ngạc không dài, cô liền nhanh chóng mỉm cười.

“Lục tiên sinh, anh không nói chuyện với học muội à? Có vẻ cô ta rất ngưỡng mộ anh.”

“Cô hút thuốc à?” - Lục Vũ Đình nhìn điếu thuốc lá trên sàn, cau mày hỏi.

“Ừ.”

Bạch Băng lại mở hộp thuốc ra, châm thêm một điếu rồi ngậm trong miệng.

Lục Vũ Đình cau mày.

Bạch Băng nhếch môi, thổi ra từng làn khói trắng.

Lục Vũ Đình cũng hút thuốc nên cũng không nhạy cảm với mùi thuốc lá.

Anh nhìn vào cái miệng đang đóng mở trước mắt, một luồng hơi nóng ùa vào cổ họng.

Bạch Băng đang kiêu ngạo thả khói thì người đàn ông trước mặt đột nhiên túm lấy eo cô, đẩy cô lùi một bước, ấn cô vào lan can sân thượng.

Thắt lưng có chút đau, cô còn đang định phàn nàn thì đôi môi của người đàn ông đã chặn lấy môi cô.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro