"Tôi đối với nữ nhân ai cũng có thể cưỡi không có hứng thú."

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nụ hôn mãnh liệt đến mức Bạch Băng không còn chỗ để phản kháng.

Đúng như dự đoán, đàn ông sẽ gục ngã trước sự trêu chọc của mỹ nhân, có vẻ anh ta đã sắp cắn câu.

Bạch Băng đang kiêu ngạo thì Lục Vũ Đình ngừng lại, lúc này một chân của Bạch Băng vẫn câu trên người anh.

Cô liếm môi, ngước đôi mắt ươn ướt nhìn anh, như thể không muốn dừng lại.

Lục Vũ Đình nhớ lại cảnh tượng không rõ ràng của cô và Tầng Dật, sự tức giận khó hiểu trong lòng lại nổi lên.

Lục Vũ Đình bóp cằm cô, lạnh lùng nói: “Cô đã dụ dỗ bao nhiêu đàn ông bằng cách này rồi? Hả?”

“Ừm, tôi cũng không nhớ rõ lắm.” - Bạch Băng co chân lại, niễng chân lên, ghé vào tai Lục Vũ Đình thở nhẹ.

Lục Vũ Đình khó chịu trước vẻ mặt lẳng lơ của cô, một tay nắm lấy cổ tay cô.

Lực khá mạnh, khiến Bạch Băng cảm giác như cổ tay bị bẻ gãy.

“Cô có biết tự trọng không? Có cần tôi dạy cô không?”

“Lục tiên sinh vừa rồi ép tôi vào lan can mà hôn tôi, chính là có tự trọng?” - Bạch Băng phản kháng.

“Ha…” - Lục Vũ Đình cười lạnh: “Chẳng qua là bị ma xui quỷ khiến thôi.”

Nói xong, liền hất tay Bạch Băng ra: “Tôi đối với nữ nhân ai cũng có thể cưỡi không có hứng thú.”

Ai cũng có thể cưỡi, câu này giống như một cú đấm, đấm mạnh vào tim cô.

Bình thường không ít người mắng cô như vậy, nhưng lời này từ Lục Vũ Đình lại có cảm giác khó chịu đến chói tai.

“Lục tiên sinh vừa rồi còn không phải lại ép nữ nhân ai cũng có thể cưỡi trên lan can hôn à?” - Bạch Bạch chế giễu.

Khóe môi cô nhếch lên cười đầy xinh đẹp, bên trong cặp mắt đào hoa cũng tràn đầy ý cười, giống như lời nói vừa rồi của anh cũng không thèm để tâm.

Cô chỉnh lại cổ áo, đeo túi xách, đạp cao gót rời đi.

Vừa đi được hai bước, nam nhân phía sau lại kéo lấy cổ tay cô.

Bạch Băng lạnh giọng sắc bén: “Sao vậy? Lục tiên sinh hiện tại lại muốn cùng nữ nhân ai cũng có thể cưỡi làm tình trên sân thượng à?”

Lục Vũ Đình lần đầu tiên bị nữ nhân nói đến mức không biết trả lời thế nào.

Hắn suy nghĩ một chút, lời vừa nói kia có chút quá đáng.

“Cô tìm Tầng Dật làm gì?” - Lục Vũ Đình mặt không biến sắc lảng sang chuyện khác: “Có thể tôi sẽ giúp cô.”

Hai mắt Bạch Băng lóe lên.

Tự chửi mình quá kích động, bị hắn nói một câu lại quên mất mục đích.

“Thật sao?” - Bạch Băng lại đổi sang khuôn mặt tươi cười: “Lục tiên sinh nguyện ý giúp tôi sao?”

Lục Vũ Đình nhìn tốc độ trở mặt của cô, ho khan một cái: “Nói vấn đề trước.”

“Ừm, Tầng tam thiếu mua căn nhà của ông ngoại tôi để lại, bây giờ tôi muốn chuộc về.” 

Lục Vũ Đình tất nhiên biết rõ, nhưng muốn cô trực tiếp phải nói ra.

“Muốn tôi giúp cô chuyện gì?” - Lục Vũ Đình bước tới gần cô, cúi đầu nhìn vào mắt cô.

“Tôi thiếu một người đàn ông có tiền bảo vệ tôi.” - Bạch Băng đưa hai tay ôm lấy cổ anh: “Lục tiên sinh nếu là muốn cưới con gái nhà họ Bạch, không bằng suy nghĩ về tôi một chút.”

Lục Vũ Đình nhìn chằm chằm vào đôi mắt đào hoa của Bạch Băng một chút, sau đó phát ra tiếng cười khẽ.

Là cười nhẹ nhưng chứa đầy sự trào phúng.

Giống như chế giễu cô không biết tự lượng sức.

“Ai nói tôi muốn cưới con gái nhà họ Bạch?” - Lục Vũ Đình lạnh giọng hỏi.

“Lục tiên sinh không phải khi nãy cùng Bạch Tư Tình trò chuyện rất mở lòng sao?” - Bạch Băng cũng cười: “Lục tiên sinh, Bạch Tư Tình còn nhỏ tuổi, không có kinh nghiệm phong phú giống tôi.”

“Muốn làm Lục phu nhân?” - Lục Vũ Đình hừ lạnh một tiếng: “Khẩu khí của cô thật lớn.”

“Đáng tiếc, tôi đối với cô không có hứng thú.” - Nói xong câu này, Lục Vũ Đình xoay người rời khỏi sân thượng.

Nhìn hắn rời đi, Bạch Băng thu hồi nụ cười dối trá trên mặt.

Con người này, quá khó nắm bắt.

Dựa vào phản ứng rõ ràng là có hứng thú với cô, nhưng lại nói không có hứng thú… chẳng lẽ nói một đằng làm một nẻo.

Bạch Băng có chút đau đầu, đêm nay lại thất bại.

Bạch Băng rời khỏi sân thượng, đêm nay coi như mất công, muốn quay về nhà nghỉ ngơi sớm.

Ai ngờ đụng phải cha con Bạch Tùy, tâm trạng càng khó ở hơn.

“Con đến đây làm gì?” - Bạch Tùy ngăn cô lại chất vấn.

“Không nhìn thấy à, tôi đi câu dẫn đàn ông.” - Bạch Băng nhếch môi cười xinh đẹp.

Bạch Tùy giận dữ mà không có chổ phát tiết: “Con còn không để ý đến thanh danh của mình, con cứ như vậy sẽ không thể gả đi được.”

“Vậy à?” - Bạch Băng cười càng rạng rỡ hơn: “Vậy mà vừa rồi, Lục Vũ Đình anh ta nói muốn cưới tôi.”

Nói xong, cô liền đắc ý nhìn về phía Bạch Tư Tình.

Quả nhiên sắc mặt cô ta cực kỳ khó coi, lúc này tâm tình Bạch Băng mới khá hơn đôi chút.

Bạch Tùy nhìn thấy Bạch Tư Tình thương tâm liền muốn che chở: “Đừng nói bậy, Lục Vũ Đình là ba muốn giới thiệu cho em gái con.”

“Dựa vào cô ta?” - Bạch Băng khinh bỉ liếc nhìn: “Vậy chúng ta chóng mắt lên xem, Lục Vũ Đình sẽ cưới ai?”

Nói xong, Bạch Băng đẩy Bạch Tùy tránh đi, phách lối dậm cao gót bước đi.

Ở trong một góc không có người, Lục Vũ Đình và Tô Dương vô tình nghe được cha con họ giằng co.

Sự vênh váo của Bạch Băng đều bị họ nghe thấy.

Tô Dương thầm nghĩ Bạch đại tiểu thư đúng là danh bất hư truyền, thậm chí so với truyền thuyết còn mạnh hơn mấy phần.

“Đi.” - Lục Vũ Đình giật giật bờ môi, lạnh lùng phun ra một chữ.

Tô Dương vâng một chữ, vội vàng chạy theo phía sau Lục Vũ Đình.

Bạch Băng đi ra khỏi khách sạn SELA, tâm tình vẫn không tốt hơn, đốt thêm một điếu thuốc, đạp cao gót đi bộ trong lòng đường.

Cô xinh đẹp, ăn mặc chói lóa thu hút rất nhiều ánh nhìn.

Bạch Băng không quan tâm, một đường thẳng cúi đầu bước đi, hết sức chú tâm hút thuốc.

Đi thêm mấy bước, liền đụng trúng một người, cô ngẩng đầu lên, có chút sửng sốt.

“Không nghĩ đến có thể gặp lại em ở đây.” - Nụ cười của người đối diện vẫn rất ôn nhu, hệt như năm đó.

Nghe được thanh âm này, cô lùi tránh xa một bước: “Ừ, lâu rồi không gặp.”

“Em vẫn không biết lái xe sao?” - Tống Trình cởi áo khoác, khoác lên vai cô: “Trời lạnh, mặc kín vào.”

Mùi hương của hắn chưa từng thay đổi, Bạch Băng nhìn hắn chằm chằm trong chốc lát, không hiểu hắn đang làm cái quái gì trước mặt cô như trước kia chưa từng xảy ra chuyện gì.

Rõ ràng đã chia tay rồi.

“Em đang ở đâu, anh đưa em về.” - Tống Trình thanh âm vẫn ôn nhu như cũ.

“Không cần.” - Bạch Băng cởi áo khoác ra ném về phía hắn: “Thu hồi sự quan tâm của anh đi.”

“Bạch Băng!” - Tống Trình đột nhiên kéo cô ôm vào lòng: “Anh xin lỗi, năm đó là anh không bảo vệ tốt cho em, anh đều đã biết.”

~~~~~~

Xe của Lục Vũ Đình từ bãi đổ xe ở tầng hầm vừa lên mặt đất.

Theo thói quen, anh hướng ra ngoài cửa sổ nhìn ra bên ngoài, liền nhìn thấy cách đó không xa một đôi nam nữ đang quấn quýt ôm nhau.

“Dừng xe.” - Lục Vũ Đình lạnh giọng nói.

Tô Dương nhanh chóng đạp thắng dừng lại.

Cách cửa sổ, Lục Vũ Đình nhìn thấy nam nhân kia ôm Bạch Băng vào lồng ngực.

Lúc đầu cô ấy còn phản kháng, về sau để yên cho hắn ôm.

Lục Vũ Đình cảm giác được Bạch Băng đối với nam nhân kia rất đặc biệt.

Cuối cùng, nam nhân kia kéo cô vào ghế phụ một chiếc Maybach, hắn tự mình lái xe đưa cô đi.

Tô Dương lúc đầu cũng không hiểu chuyện gì, về sau nhìn thấy Bạch Băng đang ôm nam nhân khác liền hiểu ra.

Hắn nhìn vào gương chiếu hậu xem sắc mặt của ông chủ.

Thật là đen.

“Lái xe.” - Tô Dương vừa thu hồi ánh mắt đã nghe giọng nói lạnh như băng của ông chủ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro