Chỉ Có Thể Gả Cho Hắn

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lên xe, Bạch Băng một câu cũng không muốn nói với Tống Trình

Có một số người, một số việc, khi nhắc đến chỉ khiến người ta rơi vào cảm giác tiêu cực.

Mà Tống Trình chính là một sự tồn tại như vậy đối với Bạch Băng.

“Em học hút thuốc từ khi nào?” - Tống Trình liếc nhìn Bạch Băng khẽ hỏi.

“Liên quan gì tới anh.” - Bạch Băng lạnh lùng đáp.

Chia tay nhau đã lâu thì cô hút thuốc hay uống rượu liên quan gì đến anh ta.

Tống Trình bị thái độ của Bạch Băng tổn thương liền dừng xe ở bên đường.

Hắn đạp phanh quá gấp, dù đã thắt dây an toàn nhưng cô vẫn bị đẩy về phía trước.

Cô nhìn sang thì thấy Tống Trình đã tháo dây an toàn.

Hắn giơ tay ôm lấy Bạch Băng rồi cúi đầu hôn cô.

“Tống Trình, mẹ nó buông tôi ra.” - Biết hắn sắp làm gì, Bạch Băng không khỏi chửi thề.

“Bạch Băng, anh yêu em.” - Tống Trình nhìn cô, trong mắt là những cảm xúc dồn nén.

“Nhưng xin lỗi, tôi không yêu anh.” -Bạch Băng cười lạnh: “À, quên nói với anh, tôi sắp kết hôn rồi.”

Tống Trình không nói được lời nào, vẻ mặt bi thương nhìn cô.

“Anh còn muốn đưa tôi về không?” - Bạch Băng mở cửa ra nói: “Anh còn động chạm vào tôi, tôi sẽ đi taxi.”

Nghe vậy, Tống Trình lập tức ngồi về ghế lái.

Sau đó, chiếc xe khởi động và lái về hướng khu chung cư của Lâm Doanh Doanh.

Đến nơi, Bạch Băng tháo dây an toàn xuống xe bước đi mà không nói một lời.

Tống Trình nhìn theo bóng lưng của cô nói: “Anh có thể lên uống ly nước được không?”

“Có một cửa hàng tiện lợi và máy bán nước tự động ở cổng, anh khát cứ đến đó mà mua uống.”

Bạch Băng nói mà không thèm quay đầu lại, đạp giày cao gót đi thẳng vào cửa tòa nhà.

Tống Trình nhìn theo bóng dáng cô, nở nụ cười tự giễu.

~~~~~

Bạch Băng đi vào cửa nhà, Lâm Doanh Doanh đang xem phim thì bấm dừng lại, quay người hỏi thăm.

“Mọi chuyện thế nào rồi, xong chưa?”

Lâm Doanh Doanh ngẩng đầu hỏi nhìn thấy đôi mắt đỏ hoe của Bạch Băng.

“Ai chọc cậu, tôi giết nó.”

Bạch Băng đi tới, ngồi lên sô pha bên cạnh Lâm Doanh Doanh, cô tựa đầu vào vai bạn thân, giọng yếu ớt.

“Tống Trình trở về.”

Nghe thấy cái tên Tống Trình, cuối cùng Lâm Doanh Doanh cũng hiểu vì sao Bạch Băng rơi vào trạng thái như vậy.

Tống Trình là ai? Là người Bạch Băng từng hết lòng hết dạ yêu thương, chịu đựng bao nhiêu tủi nhục, cuối cùng cũng là chia tay.

Bao nhiêu năm, cái tên Tống Trình vẫn là cây gai nhức nhói trong lòng Bạch Băng.

Cũng may hắn ở nước ngoài nên giả vờ mất trí.

Nhưng bây giờ, hắn đã trở lại.

“Không sao đâu, cậu đã vứt bỏ hắn ta từ lâu rồi.” - Lâm Doanh Doanh vỗ vai Bạch Băng an ủi.

Lâm Doanh Doanh chuyển chủ đề: “Tối nay sao rồi, có gặp Lục Vũ Đình không?”

“Ừ, tối nay ba tớ cũng đến.” - Bạch Băng nhếch môi: “Cậu đoán xem ông ta muốn giới thiệu tiện nhân Bạch Tư Tình cho Lục Vũ Đình.”

“Ôi vãi.” - Lâm Doanh Doanh hưng phấn: “Tiện nhân đó còn chưa tốt nghiệp đại học, ba của cậu đã vội đi tìm đàn ông cho nó à? Lại còn là Lục Vũ Đình… ông ta thật có trái tim lớn lao.”

Muốn tìm người giàu nhất Nam Sơn, ông ta cũng biết chọn.

Nghĩ lại, Bạch Tùy đưa cô đi gặp lão già béo ú gần năm mươi tuổi, sự khác biệt đối xử quá rõ ràng.

“Thái độ của Lục Vũ Đình thế nào?” - Lâm Doanh Doanh hỏi.

“Không rõ.” - Bạch Băng nhớ lại, chỉ lắc đầu.

Lục Vũ Đình quá khó đoán.

Ngay cả Bạch Băng đã nhìn được vô số người, cũng không thể nhìn ra tâm tư của hắn.

“Dù sao tớ cũng đã quyết định.” - Ánh mắt Bạch Băng kiên định: “Tớ nhất định phải gả cho Lục Vũ Đình.”

~~~~

Ngày hôm sau, Tầng Dật nhận được cuộc gọi của Lục Vũ Đình.

“Lục ca, có gì chỉ dạy.”

“Bán lại biệt thự Trúc Sơn mà cậu mua của Bạch gia cho tôi, giá gấp đôi.”

Tầng Dật giật mình không nói được lời nào.

“Có chuyện gì khó khăn sao?” - Lục Vũ Đình lại hỏi.

“Không không không có. Tôi sẽ bảo bên kia sang nhượng tên qua cho anh.”

Tầng Dật nghĩ đến chuyện đêm qua, xem Lục Vũ Đình hào phóng vung tiền như vậy, Bạch Băng nhất định có quan hệ đặc biệt với hắn.

Ôi Bạch Băng kia thật giỏi quyến rũ đàn ông, ngay cả Lục Vũ Đình cũng trở thành khách của cô ta.

~~~~~~

Buổi tối, vì Bạch Băng tâm tình không tốt nên Lâm Doanh Doanh đưa cô đến Hoàng Hạc Các vui chơi.

Bạch Băng gần đây tâm tình căng như dây đàn, cũng muốn thả lỏng một chút.

Vậy mà vừa đến tầng ba, còn chưa kịp đi lấy phòng đã đụng phải Tầng Dật.

Nhìn thấy hắn ta, lại nhớ chuyện không vui, sắc mặt Bạch Băng kém đi thấy rõ.

“Ôi, đây không phải Bạch đại tiểu thư sao, bây giờ đi làm ở đây à?”

Mấy tên lâu la đi phía sau Tầng Dật nhìn thấy Bạch Băng liền trào phúng.

Lâm Doanh Doang nghe xong định chửi lại nhưng Bạch Băng cản lại, mặc kệ bọn chúng.

Đối với Tầng Dật về mảnh đất cũng hết hy vọng nên trực tiếp đi lướt qua hắn.

“Trèo được lên Lục Vũ Đình kiêu ngạo không ít.” - Tầng Dật nói với vẻ khinh thường: “Hiện tại anh ta giúp cô mua lại mảnh đất kia, tôi đối với cô mà nói không còn giá trị lợi dụng đúng không?”

Nghe lời này, Bạch Băng dừng lại, liếc nhìn Tầng Dật nói: “Lời anh vừa nói, có ý gì?”

“Còn giả vờ giả vịt.” - Tầng Dật hừ lạnh: “Cô không phải câu dẫn Lục Vũ Đình, để anh ta dùng giá gấp đôi mua lại mảnh đất đó cho cô à?”

Bạch Băng mím môi, Tầng Dật nói Lục Vũ Đình dùng gấp đôi tiền mua lại biệt thự Trúc Vân.

Trong mắt Tầng Dật là anh ta làm vậy vì cô.

Nhưng mục đích của Lục Vũ Đình là gì, cô không nắm được.

Bạch Băng ngồi trong phòng VIP cùng Lâm Doanh Doanh uống rượu.

“Hừ… Tầng Dật kia nói có nghĩa là biệt thự Trúc Vân hiện tại Lục Vũ Đình là chủ nhân?”

Bạch Băng gật đầu: “Ừm, hẳn là vậy rồi.”

“Vậy tiếp theo cậu định làm gì?” - Lâm Doanh Doanh hỏi.

“Không còn cách nào khác…” - Bạch Băng uống cạn ly rượu trong tay: “Chỉ có thể gả cho hắn ta.”

Bên phòng VIP khác, Lục Vũ Đình bị Trịnh Kỳ và Vân Phong Yến gọi đến Hoàng Hạc Các uống rượu.

Vân Phong Yến vừa mới đi công tác ở nước A về, lần này bày tiệc mời khách.

Sau đó còn mang đến một người giới thiệu: “Giới thiệu cho các cậu một chút, đây là Tống Trình, nhị thiếu gia Tống thị.”

Vân Phong Yến và Tống Trình gặp nhau khi công tác ở nước A, tạo mối quan hệ thân thiết, tất nhiên nghe Tống Trình về lại Nam Sơn, liền muốn đưa Tống Trình vào trong nhóm.

Trịnh Kỳ nhiệt tình chào đón Tống Trình chào hỏi.

Chỉ có Lục Vũ Đình ngồi ở ghế sô pha, không nói một lời.

Hắn làm sao không nhận ra nam nhân này chính là người đã dây dưa với Bạch Băng trước cửa khách sạn hôm qua.

Hừ… hóa ra lại là nhị thiếu Tống thị.

Cô ta thật sự có bản lĩnh, một lần ôm mấy nam nhân không buông.

~~~~~

Bạch Băng uống có chút nhiều, sau khi rời khỏi nhà vệ sinh thật sự thấy không ổn, tâm trí hiện tại thật sự quá lơ lững.

Cô lần mò đi về lại phòng bao.

Lúc này, Tống Trình bước ra cửa phòng bao bên này liền nhìn thấy bóng dáng của Bạch Băng.

Hắn nhanh chóng đi đến trước mặt cô, ngửi thấy một mùi rượu nồng nặc.

“Em đã uống bao nhiêu rượu rồi?”

Tống Trình nắm lấy vai cô, nhìn gương mặt đỏ ửng vì rượu của cô, đẹp đến động lòng người.

Bạch Băng mơ mơ màng màng ngẩng đầu lên nhìn Tống Trình.

Thấy hắn nhíu mày, Bạch Băng giơ hai tay lên, chạm vào lông mày hắn vuốt ra.

“A Trình, xin lỗi… em xin lỗi, em không nên nhận số tiền đó.”

Vốn là bí mật giấu trong lòng, vì say nên lại nói ra.

Trước mặt Tống Trình hiện tại là bộ dáng hiền hòa trước kia của cô.

Tống Trình bờ môi Bạch Băng đỏ ửng khẽ nhếch lên mấp máy, hắn liền cúi đầu hôn cô.

Bên trong phòng SVIP, Trịnh Kỳ và Vân Phong Yến bắt đầu gọi tiếp rượu tới.

Lục Vũ Đình không thích thể loại này nên bỏ ra ngoài hút thuốc.

Vừa bước đi mấy bước, nhìn ở phía cách đó không xa hai người đang hôn nhau mãnh liệt.

Ánh mắt Lục Vũ Đình sắc bén, bước từng bước đi tới.

Đi đến gần Tống Trình liền ngừng bước lại.

Tống Trình nhìn thấy Lục Vũ Đình liền ngừng hôn Bạch Băng, kéo cô ôm vào lồng ngực.

Lục Vũ Đình nhìn Bạch Băng ngoan ngoãn ở lồng ngực Tống Trình, lại nhìn Tống Trình cười như không cười: “Tôi có nên nói, quấy rầy rồi?”

“Không quấy rầy, là tôi kìm lòng không được.” - Tống Trình không cảm giác được địch ý của Lục Vũ Đình, chỉ cười nhẹ một cái.

“Bạn gái?” - Lục Vũ Đình tựa hồ rất có hứng thú với chuyện này.

Tống Trình có chút khó hiểu, nghe Vân Phong Yến nói tính cách Lục Vũ Đình lạnh lùng, không quan tâm đến chuyện người khác.

Xem ra tin đồn hơi thái quá.

“Đúng vậy.” - Tống Trình gật nhẹ đầu, ôm Bạch Băng chặt hơn một chút.

Nghe Tống Trình trả lời như vậy, Lục Vũ Đình chỉ cười nhẹ, không phát hiện ra hỉ nộ.

“Ừm, rất tốt.” - Nói xong liền lướt qua Tống Trình rời đi.

Bạch Băng uống đến say khướt, đối với chuyện vừa xảy ra không hay biết gì.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro